Hai cậu nhóc ngồi trong sọt cũng đã tỉnh lại sau khi ăn no ngủ say.

Nhưng rất nhanh sau đó, Đại Bảo bắt đầu cất tiếng kêu tỏ vẻ khó chịu.

Đại Bảo kêu rên, Tiểu Bảo cũng kêu theo.

Mạnh Thanh La biết hai cậu nhóc muốn làm gì. Vì kiếp trước chưa kết hôn cũng chưa sinh con, vừa xuyên qua đã lập tức làm mẹ nên nàng vẫn còn chưa quen, điều này làm cho nàng không tránh khỏi xấu hổ.

Nàng đỏ mặt ngượng ngùng hô lớn với bên ngoài: "Vị…Vị đại thúc này, hai đứa nhỏ nhà ta có thể cần phải xi xi, làm phiền dừng xe lại một chút."

Bàn tay của Từ Trung Nguyên khẽ dừng một chút, khóe mắt co rút vài cái, xe ngừng lại.

Tiếng kêu của Đại Bảo càng ngày càng lớn, Mạnh Thanh La cũng nhanh nhẹn nhảy xuống xe, nếu không nhanh hơn một chút, có lẽ trong xe sẽ bị lũ lụt cuốn trôi.

Nhưng cuối cùng động tác của nàng vẫn chậm.

Chờ Mạnh Thanh La ôm Đại Bảo xi xi xong, Tiểu Bảo không kịp chờ Mạnh Thanh La hỗ trợ đã tặng cho người đang ôm bé trong lòng ngực -Yến Tu Trúc một phần lễ vật khó quên đến suốt đời.

Hắn vốn định hỗ trợ nàng vì một là trong lòng hắn biết ơn nàng, hai là nhìn thấy tiểu cô nương gầy teo yếu đuối, nhảy từ trên xe ngựa xuống hắn nhìn không vừa mắt.

Yến Tu Trúc vừa mới quyết định hỗ trợ giờ đây đã hóa đá tại chỗ. Từ Trung Nguyên cũng hóa đá theo.

Công tử yêu nhất là sự sạch sẽ, đừng nói nước tiểu của trẻ con, cho dù là một giọt nước dính trên người hắn cũng phải thay quần áo.



Mạnh Thanh La sợ ngây người.

Nhìn thấy Tiểu Bảo đang nằm trong vòng tay của Yến Tu Trúc đang "mặt dày" mà toét miệng nở nụ cười, nàng cũng không biết nên nói gì mới tốt.

"A, thật xin lỗi, thật xin lỗi…"

Mạnh Thanh La nhanh chân chạy đến ôm lấy Tiểu Bảo, liên tục giải thích, sợ Yến Tu Trúc nổi giận sẽ ném Tiểu Bảo mất.

Thật sự Yến Tu Trúc rất muốn nổi giận.

Nhưng khi nhìn thấy cặp mắt to lanh lợi trên khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của đứa nhỏ, cặp mắt vừa đen láy vừa to như quả nho thì không biết tại sao hắn không tức giận được nữa.

Đúng là hắn có chút không thích ứng, nhưng tuyệt đối không có ý ghét bỏ ở trong lòng. Cảm giác xa lạ này làm cho chính bản thân hắn cảm thấy có chút kỳ quái.

"Không có chuyện gì lớn, nước tiểu của trẻ con mà thôi, trời sắp tối rồi, ta đưa các ngươi đến Khổ Quất Bao trước, chốc nữa ta sẽ thay quần áo sau."

Từ Trung Nguyên vẫn đang chờ công tử nổi giận nghe được lời này, trong nhất thời không hiểu nổi.

Không nổi giận? Lại còn mà thôi nữa? Sao hắn ta cảm thấy chuyện này lại khó tin như vậy?



Mạnh Thanh La thở dài, vội vàng ôm Tiểu Bảo lên xe, đặt bé về gùi lại, sau đó nhéo mũi Tiểu Bảo: "Bé con hư, ai cho con vẩy lung tung vậy hả? Còn lần sau nữa là nương cắt luôn tiểu kê kê của con đấy nhé!"

Tiểu Bảo tưởng nương đang chơi với mình, cười khúc khích.

Tiểu Bảo cười nên Đại Bảo cũng cười theo.

Ban đầu Yến Tu Trúc còn thoáng bối rối khi nghe Mạnh Thanh La dùng từ hơi thô, giờ thì hắn bất giác nhoẻn môi cười theo.

Trẻ con cũng không đến nỗi đáng ghét nhỉ!

Lúc họ đi đến cánh rừng nhỏ ở Khổ Quất Bao, trời đã tối hẳn.

"Ngươi vào tìm đi, bọn ta ở ngoài này chờ ngươi một nén nhang, nếu không tìm được thì ngươi hãy mau chóng quay về."

Yến Tu Trúc dặn dò Mạnh Thanh La.

Mạnh Thanh La lắc đầu: "Không cần đâu, đa tạ ý tốt của công tử, người nhà ta đã nói chờ thì nhất định sẽ chờ. Dọc đường không an toàn, các ngươi hãy mau chóng rời khỏi đây đi."

Xe ngựa, ăn mặc giàu sang, đó là những nhân tố để trở thành con dê béo bở trong mắt một số người.

Mạnh Thanh La đã rời đi, nhưng Yến Tu Trúc vẫn cố chấp đứng tại chỗ chờ một nén nhang, thấy nàng không quay về mới sai Từ Trung Nguyên đánh xe ngựa rời đi.

Sau khi trở về xe ngựa và thay y phục, Yến Tu Trúc lấy chiếc bình sứ nhỏ được Mạnh Thanh La tặng ra, mở nắp. Mùi thuốc thanh lịch và tao nhã thoang thoảng truyền đến, viên thuốc tròn trịa cân đối, có màu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện