Một cơn ác mộng cực kỳ kinh hãi, tất cả mọi hành động giãy dụa đều không có kết quả, kết cục quá thảm thiết nhưng Thẩm Diệu chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không thể làm gì khác.

Nàng là hung thủ giết người.

“Ầm”, lại thêm một tiếng sấm, Thẩm Diệu từ trong mộng giật mình tĩnh lại, hô hấp dồn dập.

Tay nàng vô thức bám víu vào điểm tựa trước mặt, cảm giác có người vỗ nhẹ vào lưng nàng, lực đạo vừa phải, như an ủi, như vỗ về che chở, nàng ỷ lại ngã lên vai đối phương, điều chỉnh hơi thở.

Người nọ cũng rất tốt tính, tay duỗi ra đặt sau ót nàng, ấn cơ thể đang cuộn trò của nàng vào lòng. Đầu Thẩm Diệt rất đau, nàng cắn một cái lên vai hắn phát tiết cơn đau của mình, thân thể của hắn run lên, nhẹ nhàng vỗ đầu nàng trấn an.

Không biết trải qua bao lâu, tiếng sấm dần nhỏ, chỉ còn vài hạt mưa tí tách rơi bên ngoài cửa sổ. Tâm tình Thẩm Diệu bình tĩnh hơn, nàng há miệng nhả ra thứ đang cắn, chóp mũi đụng phải một nút thắc màu vàng.

Tư thế hai người cực kỳ thân mật.

Nàng từ từ ngồi dậy.

Người nọ cũng đứng lên, thắp đèn rồi đến bên bàn trà ngồi xuống. Mặt mày hắn anh tuấn đẹp đẽ, vẻ tao nhã tự phụ không bao giờ mất đi, không phải Tạ Cảnh Hành thì còn ai vào đây? Dưới ánh đèn, gương mặt hắn lộ ra mấy phần quan tâm thân thiết.

Lòng Thẩm Diệu đầy sợ hãi.

Giấc mộng kia rất chân thật, giống như những cảnh tượng trong mộng đã từng diễn ra, nàng quá sợ hãi nên nhất thời luống cuống, bám lấy thứ gì đó ấm áp như bám vào cọng cỏ cứu mạng mà quên rằng đêm khuya, tên kia đến nhất định có việc.

Giờ phút này bí mật của nàng để lộ ra khe hỡ trước đôi mắt sáng như đuốc của Tạ Cảnh Hành, hắn là kẻ chỉ cần vài lời nói cũng có thể phân tích ra đủ thứ chuyện, chỉ sợ hắn sẽ đoán được mọi thứ.

“Ngươi mơ thấy gì?” Tạ Cảnh Hành khơi bấc đèn, cả căn phòng như bừng sáng, một động tác đơn giản như vậy, nhưng dưới bàn tay của hắn như một bức tranh tuyệt đẹp.

“Ác mộng mà thôi.” Thẩm Diệu đáp, tiếng nói vẫn còn vẻ mất tự nhiên.

Tạ Cảnh Hành nhìn nàng: “Ngươi cũng có lúc sợ hãi?”

Trong lòng Thẩm Diệu bỗng nhiên tức giận, nàng nói: “Ta sinh tồn trên thế gian vất vả, tất nhiên phải có lúc sợ hãi, đâu có sung sướng thoải mái như Duệ vương điện hạ.”

Ngày thường đôi mắt Tạ Cảnh Hành luôn ngả ngớn câu người, có rất nhiều cô gái chết chìm trong đôi mắt ấy, nhưng hiện tại ánh mắt nhìn Thẩm diệu giống như nước hồ Thu, thâm trầm như mực làm người ta khó nhận ra cảm xúc bên trong nó. Hắn nói: “Đừng sợ, chỉ là giấc mộng.”

Nước mắt Thẩm Diệu chợt ứa ra, bao nhiêu tũi thân, sợ hãi được nàng che đậy bấy lâu như bùng nổ, có lẽ vì giấc mộng kia quá đau lòng, hay vì ánh mắt quan tâm dịu dàng đúng thời điểm của Tạ Cảnh Hành làm nàng trở nên yếu ớt, nàng ngồi tại chỗ khóc lớn.

Trong lúc mắt nàng nhòe nước, có cái gì đó chạm vào mặt nàng, nàng nâng mắt nhìn lại, Tạ Cảnh Hành đang dùng khăn chà lau nước mắt cho nàng.

Động tác của hắn mềm nhẹ nhưng cũng rất tập trung, giống như hắn đang lau chùi một viên ngọc quý giá dễ vỡ. Lông mi thật dài hạ thấp, khác hẳn vẻ hờ hững bất hảo hằng ngày, mà giống như một người tình, một người anh, một người bạn thân thiết.

Thẩm Diệu thất thần, cho đến khi Tạ Cảnh Hành lau xong, nhìn vào mắt nàng, nhướng mày nói: “Đừng khóc.”

Nàng dời ánh mắt: “Cảm ơn ngươi.” Lời cảm ơn này khác hẳn trước đây, không khô khan, không trào phúng.

Tạ Cảnh Hành kinh ngạc nhìn nàng, rồi nở nụ cười, sờ đầu của nàng nói: “Ngươi nằm mộng thấy gì mà luôn miệng gọi Thẩm phu nhân, nói mình sai lầm?”

Thẩm Diệu kinh hãi nhìn Tạ Cảnh Hành: “Ta nói mớ những gì?”

Tạ Cảnh Hành trầm ngâm một chút, nói: “Ngươi nói với Thẩm phu nhân là ngươi sai rồi, nói Thẩm phu nhân đừng chết.” Hắn đăm chiêu hỏi: “Trong mộng ngươi phạm sai điều gì mà nghiêm trọng như vậy.”

Thẩm Diệu nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra: “Không có gì, chỉ là một giấc mộng thôi.” Nàng không chú ý nên bộ dáng như trút được gánh nặng của nàng bị Tạ Cảnh Hành nhìn thấy.

“Nhưng mà trễ như vậy rồi, ngươi đến đây làm gì?” Trong vô thức, Thẩm Diệu đã quen với việc Tạ Cảnh Hành tới phòng nàng vào ban đêm, không còn xem đây là chuyện trái lẽ thường nữa.

Từ trong tay áo, Tạ Cảnh Hành lấy ra một phong thư: “Ta đến tặng ngươi một lễ vật.”

Thẩm Diệu ngạc nhiên nhìn hắn, cầm lấy phong thư mở ra, nhìn thấy nội dung bên trong nàng vô cùng sửng sốt.

Lá thư không đề cập vấn đề gì khác ngoài những chuyện liên quan đến Thường Tại Thanh ở quê nhà Liễu Châu, bao gồm cả thông tin Thường Tại Thanh từng có chồng con. Tất cả đều là bí mật động trời. Nhưng những điều này Thẩm Diệu đã biết từ kiếp trước, nàng chỉ sửng sốt vì thái độ của Tạ Cảnh Hành. Tại sao hắn cho nàng biết những tin tức này? “Dường như ngươi không ngạc nhiên.” Tạ Cảnh Hành nghiêng đầu nhìn nàng: “Đã biết trước rồi à?”

“Đa tạ ý tốt của Duệ vương.” Thẩm Diệu cất phong thư: “Việc này Duệ vương không cần nhúng tay, tự ta sẽ giải quyết.”

Tạ Cảnh Hành lắc đầu nở nụ cười: “Là bổn vương nhiều chuyện rồi.”

Thẩm Diệu trầm mặc một chút, bỗng nhiên cảm thấy trong phòng thật chật chội. Nàng cúi đầu, ánh mắt vô thức dừng trên áo choàng Tạ Cảnh Hành để trên nhuyễn tháp, áo choàng này hết sức hoa lệ, từng đường thêu tinh xảo đẹp mắt. Cảm nhận được ánh mắt của Tạ Cảnh Hành, Thẩm Diệu ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói: “Không còn chuyện gì nữa, ngươi về đi.”

Tạ Cảnh Hành nhìn nàng chằm chằm.

Thẩm Diệu nhíu mày, hắn giúp nàng thoát khỏi ác mộng, nhưng Tạ Cảnh Hành là loại người gì, cứ ngốc nghếch bên cạnh hắn, không chừng có ngày bị ăn đến nỗi không còn vụn xương. Thẩm Diệu không muốn bí mật trùng sinh của nàng bị bại lộ, tuy Tạ Cảnh Hành đối với nàng không có địch ý, nhưng hắn quá mức thông minh linh mẫn, làm nàng không yên tâm.

Tạ Cảnh Hành nói: “Mưa lớn như vậy, ngươi muốn ta đi sao?”

Cơn mưa và sấm sét ngoài cửa sổ vẫn còn rã rích, có lẽ dai dẵng cả đêm.

Nghe lời này, Thẩm Diệu quên sạch băn khoăn vừa nãy, mỉa mai: “Chẳng lẽ Duệ vương muốn ngủ lại đến hết đêm?”

Tạ Cảnh Hành mặt mày hớn hở: “Ý kiến hay.”

“Tạ Cảnh Hành!” Thẩm Diệu quát khẽ.

“Ngươi vẫn thích gọi nhũ danh của ta vậy à.” Tạ Cảnh Hành nhét chiếc khăn vừa lau nước mắt vào tay nàng: “Ngươi ngủ đi, mưa dứt rồi ta sẽ đi.”

Thẩm Diệu cảm thấy khó thở, chút không khí kiều diễm vừa rồi đã bị bóp nghẹt. Nếu bên cạnh có một nam nhân xa lạ nhìn chằm chằm, thì cô gái nào có thể ngủ được chứ, đúng là kẻ vô liêm sỉ, chẳng lẻ cả ngày hắn không có việc gì làm ư?

“Duệ vương ở trong này, ta không ngủ được.” Bị Tạ Cảnh Hành trêu chọc như vậy, nỗi buồn bực vì Thường Tại Thanh bị nàng quẳng ra sau đầu, nét mặt thư giãn hơn nhiều.

Tạ Cảnh Hành dùng tay nâng cằm nàng lên, buộc nàng nhìn vào mắt hắn, chầm chậm nói: “Thấy không, bổn vương là huyết mạch hoàng tộc, người mang long khí. Bổn vương trấn thủ trong phòng này, yêu ma quỷ quái gì cũng sẽ không dám đến, như vậy ngươi sẽ không gặp ác mộng.”

Thẩm Diệu giận quá hóa cười, đập vào tay hắn nói: “Nói vậy ta còn phải cảm ơn Duệ vương ư?”

“Không sai.”

Thẩm Diệu căm tức nhìn Tạ Cảnh Hành, nhưng tâm tình lại dần dần bình ổn hơn, Tạ Cảnh Hành không bám lấy những bí mật của nàng, làm nàng như trút được gánh nặng. Hiện tại nàng không có sức ứng phó người khác, Tạ Cảnh Hành không truy hỏi đã là sự trợ giúp rất lớn rồi.

Tạ Cảnh Hành bước đến cửa sổ, kéo cửa xuống, tránh cho khí lạnh bên ngoài tiến vào, sau đó hắn đến bên bàn ngồi xuống, tùy ý cầm lấy một quyển sách. Hắn không quay đầu lại nói: “Có bổn vương đây rồi, ngươi yên tâm ngủ đi.”

Thẩm Diệu giật giật khóe môi, muốn nói rồi lại dừng. Bên ngoài mưa vẫn rả rích, sấm chớp vang trời. Nàng nằm xuống đắp chăn kín mít toàn thân, chỉ lộ ra cái đầu, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía hắn.

Bóng dáng người thanh niên thon dài cao ngất, tùy tiện lật sách, thật là anh tuấn tuyệt luân, dưới ánh đèn gương mặt hắn có vẻ ôn hòa chứ không đáng ghét như ngày thường. Một bờ vai trầm ổn, sẵn sàng chắn mưa che gió, có vẻ đáng tin cậy. Tâm cơ của hắn sâu kín, lạnh lùng tàn nhẫn, lừa gạt người trong thiên hạ, cũng có quyết đoán đập nồi dìm thuyền. Hắn lừa gạt hoàng thất, treo đầu dê bán thịt chó, mặt ngoài bất cần đời, tính tình thay đổi như chong chóng, không phải người tốt, nhưng cũng... không đến nỗi vô tình.

Thẩm Diệu miên man suy nghĩ, chút sầu khổ trong lòng trôi theo những giọt mưa bên ngoài, nàng từ từ nhắm hai mắt lại.

Hồi lâu sau, rốt cuộc mưa cũng dứt, ngọn đèn trên bàn sắp tàn. Tạ Cảnh Hành khép lại quyển sách, đứng dậy đi đến bên giường.

Trên giường, thiếu nữ đang yên bình ngủ, tiếng hít thở đều đều, mái tóc dài trãi trên gối, lúc ngủ nàng không còn vẻ điềm tĩnh thường ngày, mà có vài phần ngây thơ đáng yêu.

Thật ra nàng chỉ mới mười sáu tuổi, vẫn là một tiểu cô nương, ở tuổi này, thường thì các cô gái sẽ suy tư xem chàng trai nào đẹp mắt, túi thơm của cô gái nào thơm hơn.

Ánh mắt Tạ Cảnh Hành phức tạp.

Lần đầu tiên hắn gặp Thẩm Diệu là lúc nàng mới cập kê, biểu hiện của nàng đã vô cùng lão luyện, là lão luyện chứ không phải trầm ổn bình thường, tình cảnh Thẩm gia phức tạp, biến đổi bất ngờ, nhưng nàng chưa từng bối rối, dường như mọi việc luôn nằm trong tầm kiểm soát của nàng.

Nhưng rốt cuộc vẫn là một tiểu cô nương, giống như nhũ danh của nàng, Thẩm Kiều Kiều, vốn nên sống trong nuông chiều cưng nựng, nhưng hoàn cảnh buộc nàng phải trưởng thành. Từ tước đến giờ, nàng không thể hiện sự yếu ớt ra bên ngoài, không có nghĩa là nàng không yếu ớt, giống như trong giấc mộng lúc nãy, đôi mắt tuyệt vọng của nàng làm người ta nhìn mà chấn động.

Vừa rồi nàng nắm vạt áo của hắn, cả người run rẩy khi trãi qua nỗi sợ hãi thật lớn, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, nàng đã khôi phục dáng vẻ thường ngày. Giống như một mãnh thú bỗng nhiên bị thương nhưng vẫn muốn chứng tỏ mình mạnh mẽ, bởi vì một khi kẻ địch phát hiện, nó sẽ bị xé thành trăm mảnh.

Tạ Cảnh Hành cảm thấy mê man, hắn không phải người lương thiện, mọi việc hắn làm đều dứt khoát sạch sẽ, nhưng mỗi khi đối mặt Thẩm Diệu, hắn luôn chừa cho nàng một con đường sống. Từ lần đầu đối diện người con gái này, hắn vẫn luôn nhân nhượng nàng.

Chính hắn cũng không biết là vì lý do gì.

Hắn cố ý nói mưa chưa dứt, chỉ vì muốn ở lại canh chừng giấc ngủ cho nàng. Nàng đang rất sợ, nhưng lại cậy mạnh, hắn cũng không muốn vạch trần.

Hết mưa, hắn kéo chăn cho nàng, buông mành xuống rồi rời đi.

Trên giường, đôi mi Thẩm Diệu khẽ nháy, nhưng không mở mắt.

Trong tòa nhà bên cạnh, Tạ Cảnh Hành vừa bước vào, Thiết Y vội vàng đón tiếp.

“Thiệp mời trong cung, trả lời ta đồng ý.” Tạ Cảnh Hành nói.

Thiết Y sửng sốt: “Không phải chủ nhân nói không đi sao?”

“Ta đổi ý.” Tạ Cảnh Hành quét mắt nhìn hắn.

Thiết Y vội vàng vâng dạ, trong lòng lại thấy hoài nghi. Các hoàng tử Minh Tề và thái tử nước Tần nhiều lần gửi thiệp mời, Tạ Cảnh Hành không muốn dây vào vũng nước đục này nên đều từ chối, sao hôm nay lại muốn đi. Thiết Y cẩn thận liếc mắt nhìn chủ nhân, gương mặt Tạ Cảnh Hành lạnh ngắt, tâm trạng buồn bực.

Trong giấc mộng, Thẩm Diệu không chỉ nhắc đến La Tuyết Nhạn, mà còn có tên của Định vương Phó Tu Nghi.

Không bao giờ thích Phó Tu Nghi nữa… Trên môi Tạ Cảnh Hành nở nụ cười trào phúng, thích ư?

Cái từ “thích” này, đúng là chướng tai.

….

Sau cơn mưa đêm, cả kinh thành nhanh chóng chuyển sang thời tiết lạnh lẽo, giống như mùa Đông đã đến chỉ sau một đêm, làm người ta cảm thấy đột ngột.

“Không ngờ mưa đến sớm nên đã quên dời mấy chậu hoa trong sân, Họa Ý bỏ công chăm sóc lâu như vậy, bây giờ nát cả rồi, thật là đáng tiếc.” Trần Nhược Thu vừa giúp Thẩm Vạn sửa sang lại quần áo vừa nói về cơn mưa tối qua.

Trần Nhược Thu vốn là người nho nhã, hay chú ý tìm những hoa cỏ quý hiếm về trồng. Thẩm Vạn nghe nàng nói nhưng không chú tâm, ánh mắt nhìn nơi khác.

Trần Nhược Thu thấy vậy cười hỏi: “Hình như lão gia có tâm sự?”

Thẩm Vạn hồi phục suy nghĩ, nhìn Trần Nhược Thu nói: “Ta đang nghĩ, Nguyệt nhi cũng tới tuổi làm mai rồi.”

Trần Nhược Thu nghe vậy giật mình, nhưng vẫn cười nói: “Ta hiểu, vì thế dạo gần đây ta vẫn luôn để ý chọn người thích hợp, nhưng mà cũng phải từ từ, nếu không mơ mơ hồ hồ gả con gái, lão gia cũng đau lòng mà.”

“Chọn tới chọn lui lâu như vậy vẫn chưa chọn được à?” Thẩm Vạn không chấp nhận cách trả lời chiếu lệ của Trần Nhược Thu, hắn hờn giận nói: “Từ lúc Nguyệt nhi mười sáu ta đã nói với ngươi, đến nay đã gần hai năm. Các tiểu thư trạc tuổi Nguyệt nhi dù chưa xuất giá cũng đã định xong hôn ước, con gái chúng ta cứ trễ nãi như vậy, càng lớn tuổi sẽ càng khó khăn hơn. Mấy hôm trước ta đưa danh sách vài hộ đều rất tốt, môn đăng hộ đối, gia đình cũng đơn giản, Nguyệt nhi gả vào sẽ không bị thiệt thòi.”

Trần Nhược Thu miễn cưỡng cười: “Tuy là vậy nhưng trong phút chốc cũng không thể quyết định, phải để Nguyệt nhi có thời gian làm quen đã.”

“Hai năm nay, mỗi khi bàn bạc chuyện này với Nguyệt nhi, nàng đều tìm cớ thoái thác. Ngươi cũng dung túng nàng quá rồi.” Ánh mắt Thẩm Vạn sắc bén nói: “Phủ chúng ta tuy không kém, nhưng lòng dạ Nguyệt nhi cũng quá cao, nếu thuận theo Nguyệt nhi, không khéo lại làm liên lụy cả nhà, mất nhiều hơn được.”

Trần Nhược Thu giật mình, Thẩm Vạn không phải kẻ ngốc, Thẩm Nguyệt nhìn ai cũng chê, trong lòng hắn tất nhiên nghi hoặc. Nếu Thẩm Vạn biết Thẩm Nguyệt yêu thích Phó Tu Nghi, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng.

“Có một số người chúng ta không thể với tới.” Thẩm Vạn khuyên nhủ: “Nên sớm định ra hôn sự của Nguyệt nhi, cắt đứt ý niệm trong lòng nàng, như vậy nàng sẽ hết hy vọng, mọi chuyện còn có thể vãn hồi.”

Toàn thân Trần Nhược Thu toát mồ hôi lạnh. Nhiều năm phu thê với Thẩm Vạn, Trần Nhược Thu có thể khẳng định lúc này Thẩm Vạn đã nhìn thấu tâm sự của Nguyệt nhi. Nhưng tính nết con gái, Trần Nhược Thu hiểu rõ, trước còn ở chung với Thẩm Diệu, Nguyệt nhi vẫn một lòng với Phó Tu Nghi, nay Thẩm Diệu đã tách ra, ý niệm này càng thêm mãnh liệt, nếu ép buộc Nguyệt nhi, chỉ sợ nàng chết cũng không đồng ý.

“Lão gia à,” Trần Nhược Thu tranh thủ chút cơ hội cho Thẩm Nguyệt: “Hiện tại Nguyệt nhi còn nhỏ, có một số việc phải từ từ khuyên nhủ. Chàng là phụ thân, vì thương con nên mới lo toan như vậy, điều này ta hiểu, nhưng chàng có thể thông cảm cho Nguyệt nhi một chút được không?”

Thẩm Vạn hít thật sâu một hơi, thất vọng nhìn Trần Nhược Thu. Hắn nói: “Phu nhân vốn là người hiểu biết lý lẽ, sao việc lần này lại mập mờ không rõ. Định vương, kẻ này không đơn giản, trước khi Đại phòng tách ra, Thẩm gia nắm binh quyền nên hắn ta có phần kiêng kỵ. Nay Đại phòng ở riêng, ta và Nhị ca đều là quan văn, cũng không có gì nổi bật, sao Định vương có thể coi trọng. Định vương mà cưới vợ, phải lấy người có thể trợ giúp bá nghiệp của hắn. Nguyệt nhi không có giá trị lợi dụng, đừng mơ làm chính thê, nhiều nhất chỉ có thể làm tiểu thiếp, cho dù Nguyệt nhi có bản lãnh, được hắn yêu thích, nhưng có thể đấu với một chính thê bối cảnh hùng hậu ư, đến lúc đó chỉ có Nguyệt nhi chịu thiệt thôi.”

Trần Nhược Thu nghe vậy, dường như bị điểm huyệt đứng trân không nhúc nhích. Trước đây nàng nghĩ Thẩm Vạn không đồng ý bởi vì không xem trọng Định vương, nghĩ hắn không có cơ hội đoạt đích. Nay xem ra, Thẩm Vạn đánh giá Phó Tu Nghi rất cao, đồng thời đã cân nhắc lợi hại. Nam nhân có dã tâm thường khó có chân tình, nếu thật lòng yêu thương đi nữa, với điều kiện con gái vợ cả của Nguyệt nhi, gả làm tiểu thiếp Trần Nhược Thu cũng thấy thiệt thòi.

“Thì ra là thế, là do thiếp nghĩ không chu toàn. Lão gia vì Nguyệt Nhi suy nghĩ, thiếp lại oán lão gia… lỗi tại thiếp.”

“Không trách ngươi được.” Thẩm Vạn thở dài: “Tính tình Nguyệt Nhi có chút kiêu căng, ngươi phải gõ cho nàng tỉnh lại, tránh phiền toái sau này. Lúc trước ta có sai thủ hạ lập một danh sách con cháu thế gia, chút nữa ta cho người đưa đến, ngươi lựa chọn vài người, tranh thủ tạo cơ hội cho Nguyệt nhi gặp gỡ.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Việc này không thể kéo dài.”

Trần Nhược Thu hiểu ý, lúc này đã về phe Thẩm Vạn. Sau khi Thẩm Vạn vào chầu, danh sách kia được đưa đến, Trần Nhược Thu cẩn thận xem xét, ai hợp ý thì đánh dấu, thật sự muốn để Thẩm Nguyệt xem mắt.

Trần Nhược Thu không để ý trong Thu Thủy Uyển, có một nha hoàn lén lút bỏ việc chạy ra ngoài.

...

Thẩm Nguyệt dừng bút lông trong tay, rồi rạch một vết dài trên bức họa đang vẽ, cảnh trí núi non sống động, bỗng nhiên xuất hiện một nét bút bực dọc, Thẩm Nguyệt hổn hển hỏi nha hoàn: “Ngươi nói gì? Nương đang chọn phu quân cho ta?”

“Bẩm Nhị tiểu thư,” Nha hoàn cúi đầu thận trọng nói: “Phu nhân đang lựa chọn, phái người gửi thiệp, vài ngày nữa sẽ đưa Nhị tiểu thư đến các phủ giao thiệp.”

“Vô liêm sỉ!” Thẩm Nguyệt hổn hển quăng bút, không biết nàng đang mắng ai, hoàn toàn không còn dáng vẻ ưu nhã dịu dàng, nha hoàn chung quanh không dám thở mạnh. Bọn chúng đều biết Nhị tiểu thư nhìn yếu ớt, nhưng khi xử trí hạ nhân không hề chùn tay.

Thẩm Nguyệt cảm thấy phiền muộn.

Năm nay nàng đã mười tám, ở kinh thành, thiếu nữ bằng tuổi nàng nếu chưa xuất giá thì cũng đã có hôn phối. Hôn sự của nàng đến nay chưa định, bởi nàng là tài nữ, lại xinh đẹp dịu dàng, nam nhân yêu thích nàng nhiều không đếm xuể, nhưng nàng chỉ một lòng muốn gả cho Phó Tu Nghi.

Định vương Phó Tu Nghi là hoàng tử trẻ tuổi nhất, lại chưa lập vương phi. Hắn còn rất anh tuấn, tướng mạo đường đường, vì thế trước đây Thẩm Diệu vừa gặp đã yêu, người hoàn mỹ như vậy, điều kiện tốt như vậy, sao Thẩm Nguyệt lại có thể không thích. Nam tử như hắn, trời sinh là để mê hoặc nữ nhân. Ở Minh Tề, ngoại trừ hoàng đế ra thì hắn chính là nam tử tôn quý nhất, Thẩm Nguyệt luôn nghĩ chỉ có nàng mới xứng với Phó Tu Nghi, lúc trước kẻ vô dụng Thẩm Diệu không biết liêm sỉ công khai tuyên bố ái mộ Phó Tu Nghi, Thẩm Nguyệt luôn cảm thấy đây là sự vũ nhục to lớn.

May mắn là Phó Tu Nghi đối với Thẩm Diệu rất lạnh nhạt, làm Thẩm Nguyệt thở phào một hơi. Thời gian trước nàng nghe lén Thẩm Vạn và Thẩm Quý luận bàn, nói có thể vì binh quyền mà Phó Tu Nghi sẽ đồng ý cưới Thẩm Diệu, khi đó nàng luôn sống trong lo sợ bất an, chỉ mong sao Thẩm Diệu đừng tồn tại trên đời.

Hiện tại Thẩm Diệu không còn tranh đoạt, vì sao cha mẹ lại bức nàng lấy chồng.

“Ta phải đi nói với nương, ta không lấy chồng! Ta không lấy chồng!” Thẩm Nguyệt đứng dậy, quét tất cả những thứ trên mặt bàn xuống đất, cơn giận của nàng bùng nổ, nha hoàn xung quanh vội vàng quỳ xuống, nhưng không một ai dám khuyên ngăn.

Ở Thải Vân uyển, cũng có người nghe được hướng gió.

Thải Vân uyển hiện tại tiêu điều, không còn được như trước. Sau khi Nhiệm Uyển Vân mất, Thẩm Quý lại tuyệt tự, Thẩm lão phu nhân giận dữ, Thẩm Quý hiểu được đời hắn về sau tuyệt tử tuyệt tôn, mỗi khi về phủ lại thấy phiền lòng, nên suốt ngày lưu luyến thanh lâu. Thải Vân uyển hiện tại ngoại trừ hạ nhân, chỉ còn lại Vạn di nương và Thẩm Đông Lăng.

Thẩm Quý từng có hai người con trai, so với các phòng khác, được cho là có con nối dòng thịnh vượng, đáng tiếc đến hiện tại, chỉ còn một thứ nữ, nói gì đi nữa, Thẩm Đông Lăng cũng là huyết mạch duy nhất của Thẩm Quý, bọn hạ nhân theo đó cũng đối đãi tốt hơn.

“Bên ngoài nhao nhao chuyện gì vậy?” Vạn di nương đang thêu thùa ngẩng đầu lên hỏi, mấy năm nay nàng sống rất tốt, trở nên can đảm hơn trước rất nhiều.

Nha hoàn giữ cửa đáp: “Bẩm di nương, nghe hạ nhân bên Thu Thủy uyển nói bởi vì Tam phu nhân chọn con rể làm Nhị tiểu thư phát giận.”

“Haha…” Vạn di nương cười ra tiếng nói: “Nhị tiểu thư cũng đến tuổi phát sầu vì chuyện hôn phối rồi.” Nói xong bỗng nhiên nàng buồn bã: “Thật là sống trong phúc mà không biết hưởng phúc.”

Thẩm Đông Lăng của nàng cũng tiểu thư Thẩm phủ, lại trạc tuổi Thẩm Nguyệt, nhưng Thẩm lão phu nhân xem thường thứ nữ, Thẩm Quý thì mặc kệ mọi chuyện, không ai quan tâm đến hôn sự của Thẩm Đông Lăng, có rất ít người đến mai mối, nếu có cũng là những kẻ chẳng ra gì.

Vạn di nương ngồi đây vì chuyện hôn sự của Thẩm Đông Lăng mà phiền muộn, chỉ cách một bức tường, Thẩm Nguyệt lại tức giận vì chọn người không hợp ý, đầu thai vào chỗ tốt thật đúng là có phước.

Đang nghĩ, đã thấy Thẩm Đông Lăng ngồi sau bình phong đứng lên, hai năm nay nàng cao lên nhiều, dáng người thon thả, gương mặt giống Vạn di nương lúc trẻ, hai má hồng hồng như hai quả đào tơ.

“Ngươi đi đâu vậy?” Vạn di nương thuận miệng hỏi.

Thẩm Đông Lăng nói: “Không phải di nương luôn lo nghĩ việc hôn nhân của ta sao?”

Vạn di nương sửng sốt, không hiểu lời nàng nói có ý gì.

“Ta chờ hai năm, hiện giờ, cơ hội đến rồi.” Thẩm Đông Lăng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện