- Sao vậy, có chuyện gì không hài lòng hay sao? Diệp Hoài Tụ cười cười, thản nhiên hỏi nàng.
A Sử Na Đóa Đóa hơi chau mày và đáp:
- Sư phụ, Phụ Hãn cho con đến U Châu, không phải là bàn chuyện hôn nhân cưới xin, mà là vì sự hưng thịnh của thảo nguyên. Nếu như La Nghệ đã không bằng lòng liên minh với Vương triều Đột Quyết thì con cứ ở đây đợi chờ cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.
Diệp Hoài Tụ gật gật đầu, vẫn nụ cười dịu dàng đó và nói:
- Nếu như con muốn quay về thì con hãy cứ về đi.
- Nhưng con vẫn muốn nghe một câu nói thật lòng của người.
Diệp Hoài Tụ nhìn thẳng vào A Sử Na Đóa Đóa và hỏi:
- Con trai độc nhất của La Nghệ - La Thành, tuổi trẻ anh tuấn, hơn nữa dù là binh pháp thao lược hay là võ công đều tài giỏi hơn người, con cảm thấy như thế nào?
Ánh mắt của A Sử Na Đóa Đóa như lóe lên, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy chán ghét những lời nói của Diệp Hoài Tụ.
- Sư phụ, nếu Phụ Hãn biết được người đang muốn làm cái gì, thì phụ thân có thể sẽ giết người.
Giọng nói của A Sử Đóa Đóa trong trẻo nhưng không kém phần lạnh lùng.
- Ha ha!
Tiếng cười của Diệp Hoài Tụ rất suồng sã:
- Đóa Đóa, lẽ nào con có thể tự kiềm chế được bản thân khi đã nhập vai? Nếu là A Sử Na Đốt Cát Thế biết được thân phận của con, con nói xem, ông ta sẽ giết ai?
A Sử Na Đóa Đóa cũng cười lạnh mà rằng:
- Có thể là chết, nhưng con cũng sẽ không bao giờ đau khổ như thế này.
Nàng chỉ vào bờ vai của mình và nói:
- Con đã chịu đau đớn hơn 10 năm rồi, nỗi đau này, người không hiểu được đâu.
Diệp Hoài Tụ có chút áy náy:
- Lúc trước vì thuốc quá mạnh nên đã làm tổn thương đến thân thể của con, sư phụ cũng rất áy náy. Con yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức để trị khỏi cho con.
A Sử Đóa Đóa cười buồn đáp lại:
- Con đã nói rồi, nỗi đau này, sư phụ không hiểu được đâu.
Nói xong, nàng quay người bước ra khỏi phòng.
Sau khi A Sử Đóa Đóa rời đi, Diệp Hoài Tụ liền rơi vào cảm giác trầm mặc. Cô thu mình trên chiếc ghế dài và rộng, nhẹ nhàng tháo khuy áo, để lộ ra bờ vai thon thả ngọc ngà, đẹp tựa hoa mẫu đơn. Những ngón tay thon dài của cô khẽ vuốt ve lấy bờ vai mềm mại của mình. Cũng không biết, là cô cảm nhận được sự lãnh lẽo của cơ thể hay là cảm nhận được nỗi đau của người khác. Bờ vai của cô vừa thon thả vừa láng mượt, bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cô đều không thể khống chế nổi dục vọng tội lỗi.
Không giống như khuôn mặt thuần khiết, không trang điểm thậm chí là có phần bình thường của A Sử Na Đóa Đóa, Diệp Hoài Tụ giờ đây cũng không còn trẻ nữa, nhưng trên khuôn mặt của cô không có bất cứ dấu vết nào của năm tháng: đuôi mắt không có những vết chân chim đáng ghét, dung nhan mỹ miều, một vẻ đẹp không tì vết, cô còn đẹp hơn cả thiên sứ, còn thân hình của cô thì lại càng không cần phải nói, tất cả mọi thứ đều gợi cảm, đầy tính khiêu gợi.
Nhưng không biết vì sao, bộ dạng cô thu mình trên chiếc ghế rộng thật dễ khiến cho người ta liên tưởng đến một con rắn hổ mang bành đang trườn dài, nhe mấy chiếc răng có nọc độc, lạnh lùng dõi theo cái bóng của A Sử Na Đóa Đóa.
- Sau vậy, nó không đồng ý?
Không biết từ khi nào, La Nghệ trong chiếc áo gấm rộng thùng thình đã bước tới sau lưng của Diệp Hoài Tụ.
Y lẳng lặng đứng ở sau lưng Diệp Hoài Tụ chăm chú nhìn tấm lưng của cô, trông bộ dạng của y như đang thưởng thức một vật phẩm quý giá.
- Nó muốn quay về?
Diệp Hoài Tụ khẽ đáp lại.
- Ta cũng đã nói rõ thành ý của ta, nếu như gia tộc A Sử Na liên minh với ta, thì trong tương lai, chuyện này sẽ có lợi cả cho Vương triều Đột Quyết và cả U Châu nữa. A Sử Na Đốt Cát Thế không phải là một tên ngốc, ông ta nên hiểu rằng đây chính là sự lựa chọn tốt nhất.
La Nghệ nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhớ tới cô bé kiên cường kia mà không khỏi nhíu mày một cái.
- Ngài vẫn không hiểu biết A Sử Na Đốt Cát Thế!
Diệp Hoài Tụ thở dài ngao ngán đáp lại:
- Ngài cũng không hiểu người đồ đệ của ta, nếu như nó tiếp tục kiên trì, thì duyên phận giữa ta và nó e rằng cũng phải chấm dứt ngay. Ngài cũng biết đó, vì chuyện đại sự này, Đóa Đóa rất quan trọng đói với ta.
La Nghê cười cười đáp lại:
- Quan trọng, là bởi vì con bé vẫn còn giá trị lợi dụng. Nếu như một người không còn tác dụng đối với ta nữa, thì thậm chí là cô ta có thể đem lại cho ta quyền uy thì bất luận cô ta có thân phận như thế nào thì chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa.
Diệp Hoài Tụ nghe xong thì lặng người đi, rồi ngẩng đầu nhìn La Nghệ.
La Nghệ trầm ngâm trong chốc lát rồi nói tiếp:
- Như thế này đi, ngày mai ta sẽ cử người đưa con bé trở về nhà.
Về nhà, hai chữ này thật là tàn nhẫn.
…
…
Sau khi trở về căn phòng của mình, A Sử Na Đóa Đóa khẽ gọi Vô Loan vào phòng:
- Vô Loan, thu dọn đồ đạc, đêm nay chúng ta sẽ đi.
Vô Loan như không dám tin vào tai mình, kinh ngạc hỏi lại:
- Vì sao vậy, tiểu thư, chúng ta không đi cùng với Diệp đại gia ư?
- Đợi tới khi rời khỏi U Châu, ta sẽ nói cho muội nghe. Đêm nay chúng ta sẽ đi, muội đừng nói cho bất cứ ai cả, sư phụ, thậm chí là cả Gia Nhi nữa, muội đã hiểu chưa?
Ngữ khí của nàng rất nghiêm trọng, còn Vô Loan thì bất giác gật đầu, rồi sau đó mới ý thức được có lẽ là đã có chuyện gì xảy ra, hơn nữa biến cố có lẽ là rất nghiêm trọng, bởi tiểu thư một người từ trước tới giờ chưa bao giờ mất bình tĩnh mà bây giờ lại đang có chút lo sợ. Mặc dù A Sử Na Đóa Đóa không biểu hiện gì, chứng tỏ bản thân đang rất lo lắng và vội vàng nhưng Vô Loan dường như đã cảm nhận được nỗi sợ hãi của tiểu thư, thậm chí cô còn cảm nhận được trong ánh mắt của tiểu thư đang tồn tại một cảm giác đau thương như có như không.
- Muội hiểu rồi tiểu thư, bây giờ muội sẽ đi thu dọn đồ đạc.
A Sử Na Đóa Đóa căn dặn thêm:
- Có thể để lại được thứ nào thì hãy để lại, nhưng nhất định phải mang theo binh khí và tiền bạc, những thứ khác bỏ được thì cứ bỏ, không có gì phải tiếc cả.
- Dạ!
Vô Loan đáp lại, rồi đột nhiên cô cũng có một cảm giác vội vàng, gấp rút.
Ngay tại lúc đó.
Lý Nhàn và Âu Tư Thanh Thanh đang cầm tay nhau bước về phía sơn trại, hai người vừa đi vừa nhìn nhau cười nói. Đúng lúc đó, không biết vì sao mà Lý Nhàn đột nhiên cảm thấy bất an, hắn vô thức nhìn về phía tây nam.
- Huynh làm sao vậy?
Âu Tư Thanh Thanh lo lắng hỏi.
- Không có chuyện gì đâu!
Lý Nhàn cười cười trấn an cô:
- Muội mệt rồi, ta đưa muội về phòng.
U Châu.
Vô Loan buộc tay nải không nặng lắm ra sau lưng, cầm cây kiếm dài lên rồi lại hạ xuống, cô đổi lấy một thanh hoành đao thuận lợi hơn cho việc giết người,
- Tiểu thư, mình đi về hướng nào đây?
- Yến Sơn!
A Sử Na Đóa Đóa buột miệng thốt ra hai chữ, vẻ mặt của nàng rất bình thản.
A Sử Na Đóa Đóa hơi chau mày và đáp:
- Sư phụ, Phụ Hãn cho con đến U Châu, không phải là bàn chuyện hôn nhân cưới xin, mà là vì sự hưng thịnh của thảo nguyên. Nếu như La Nghệ đã không bằng lòng liên minh với Vương triều Đột Quyết thì con cứ ở đây đợi chờ cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.
Diệp Hoài Tụ gật gật đầu, vẫn nụ cười dịu dàng đó và nói:
- Nếu như con muốn quay về thì con hãy cứ về đi.
- Nhưng con vẫn muốn nghe một câu nói thật lòng của người.
Diệp Hoài Tụ nhìn thẳng vào A Sử Na Đóa Đóa và hỏi:
- Con trai độc nhất của La Nghệ - La Thành, tuổi trẻ anh tuấn, hơn nữa dù là binh pháp thao lược hay là võ công đều tài giỏi hơn người, con cảm thấy như thế nào?
Ánh mắt của A Sử Na Đóa Đóa như lóe lên, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy chán ghét những lời nói của Diệp Hoài Tụ.
- Sư phụ, nếu Phụ Hãn biết được người đang muốn làm cái gì, thì phụ thân có thể sẽ giết người.
Giọng nói của A Sử Đóa Đóa trong trẻo nhưng không kém phần lạnh lùng.
- Ha ha!
Tiếng cười của Diệp Hoài Tụ rất suồng sã:
- Đóa Đóa, lẽ nào con có thể tự kiềm chế được bản thân khi đã nhập vai? Nếu là A Sử Na Đốt Cát Thế biết được thân phận của con, con nói xem, ông ta sẽ giết ai?
A Sử Na Đóa Đóa cũng cười lạnh mà rằng:
- Có thể là chết, nhưng con cũng sẽ không bao giờ đau khổ như thế này.
Nàng chỉ vào bờ vai của mình và nói:
- Con đã chịu đau đớn hơn 10 năm rồi, nỗi đau này, người không hiểu được đâu.
Diệp Hoài Tụ có chút áy náy:
- Lúc trước vì thuốc quá mạnh nên đã làm tổn thương đến thân thể của con, sư phụ cũng rất áy náy. Con yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức để trị khỏi cho con.
A Sử Đóa Đóa cười buồn đáp lại:
- Con đã nói rồi, nỗi đau này, sư phụ không hiểu được đâu.
Nói xong, nàng quay người bước ra khỏi phòng.
Sau khi A Sử Đóa Đóa rời đi, Diệp Hoài Tụ liền rơi vào cảm giác trầm mặc. Cô thu mình trên chiếc ghế dài và rộng, nhẹ nhàng tháo khuy áo, để lộ ra bờ vai thon thả ngọc ngà, đẹp tựa hoa mẫu đơn. Những ngón tay thon dài của cô khẽ vuốt ve lấy bờ vai mềm mại của mình. Cũng không biết, là cô cảm nhận được sự lãnh lẽo của cơ thể hay là cảm nhận được nỗi đau của người khác. Bờ vai của cô vừa thon thả vừa láng mượt, bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cô đều không thể khống chế nổi dục vọng tội lỗi.
Không giống như khuôn mặt thuần khiết, không trang điểm thậm chí là có phần bình thường của A Sử Na Đóa Đóa, Diệp Hoài Tụ giờ đây cũng không còn trẻ nữa, nhưng trên khuôn mặt của cô không có bất cứ dấu vết nào của năm tháng: đuôi mắt không có những vết chân chim đáng ghét, dung nhan mỹ miều, một vẻ đẹp không tì vết, cô còn đẹp hơn cả thiên sứ, còn thân hình của cô thì lại càng không cần phải nói, tất cả mọi thứ đều gợi cảm, đầy tính khiêu gợi.
Nhưng không biết vì sao, bộ dạng cô thu mình trên chiếc ghế rộng thật dễ khiến cho người ta liên tưởng đến một con rắn hổ mang bành đang trườn dài, nhe mấy chiếc răng có nọc độc, lạnh lùng dõi theo cái bóng của A Sử Na Đóa Đóa.
- Sau vậy, nó không đồng ý?
Không biết từ khi nào, La Nghệ trong chiếc áo gấm rộng thùng thình đã bước tới sau lưng của Diệp Hoài Tụ.
Y lẳng lặng đứng ở sau lưng Diệp Hoài Tụ chăm chú nhìn tấm lưng của cô, trông bộ dạng của y như đang thưởng thức một vật phẩm quý giá.
- Nó muốn quay về?
Diệp Hoài Tụ khẽ đáp lại.
- Ta cũng đã nói rõ thành ý của ta, nếu như gia tộc A Sử Na liên minh với ta, thì trong tương lai, chuyện này sẽ có lợi cả cho Vương triều Đột Quyết và cả U Châu nữa. A Sử Na Đốt Cát Thế không phải là một tên ngốc, ông ta nên hiểu rằng đây chính là sự lựa chọn tốt nhất.
La Nghệ nhẹ nhàng thở phào một hơi, nhớ tới cô bé kiên cường kia mà không khỏi nhíu mày một cái.
- Ngài vẫn không hiểu biết A Sử Na Đốt Cát Thế!
Diệp Hoài Tụ thở dài ngao ngán đáp lại:
- Ngài cũng không hiểu người đồ đệ của ta, nếu như nó tiếp tục kiên trì, thì duyên phận giữa ta và nó e rằng cũng phải chấm dứt ngay. Ngài cũng biết đó, vì chuyện đại sự này, Đóa Đóa rất quan trọng đói với ta.
La Nghê cười cười đáp lại:
- Quan trọng, là bởi vì con bé vẫn còn giá trị lợi dụng. Nếu như một người không còn tác dụng đối với ta nữa, thì thậm chí là cô ta có thể đem lại cho ta quyền uy thì bất luận cô ta có thân phận như thế nào thì chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa.
Diệp Hoài Tụ nghe xong thì lặng người đi, rồi ngẩng đầu nhìn La Nghệ.
La Nghệ trầm ngâm trong chốc lát rồi nói tiếp:
- Như thế này đi, ngày mai ta sẽ cử người đưa con bé trở về nhà.
Về nhà, hai chữ này thật là tàn nhẫn.
…
…
Sau khi trở về căn phòng của mình, A Sử Na Đóa Đóa khẽ gọi Vô Loan vào phòng:
- Vô Loan, thu dọn đồ đạc, đêm nay chúng ta sẽ đi.
Vô Loan như không dám tin vào tai mình, kinh ngạc hỏi lại:
- Vì sao vậy, tiểu thư, chúng ta không đi cùng với Diệp đại gia ư?
- Đợi tới khi rời khỏi U Châu, ta sẽ nói cho muội nghe. Đêm nay chúng ta sẽ đi, muội đừng nói cho bất cứ ai cả, sư phụ, thậm chí là cả Gia Nhi nữa, muội đã hiểu chưa?
Ngữ khí của nàng rất nghiêm trọng, còn Vô Loan thì bất giác gật đầu, rồi sau đó mới ý thức được có lẽ là đã có chuyện gì xảy ra, hơn nữa biến cố có lẽ là rất nghiêm trọng, bởi tiểu thư một người từ trước tới giờ chưa bao giờ mất bình tĩnh mà bây giờ lại đang có chút lo sợ. Mặc dù A Sử Na Đóa Đóa không biểu hiện gì, chứng tỏ bản thân đang rất lo lắng và vội vàng nhưng Vô Loan dường như đã cảm nhận được nỗi sợ hãi của tiểu thư, thậm chí cô còn cảm nhận được trong ánh mắt của tiểu thư đang tồn tại một cảm giác đau thương như có như không.
- Muội hiểu rồi tiểu thư, bây giờ muội sẽ đi thu dọn đồ đạc.
A Sử Na Đóa Đóa căn dặn thêm:
- Có thể để lại được thứ nào thì hãy để lại, nhưng nhất định phải mang theo binh khí và tiền bạc, những thứ khác bỏ được thì cứ bỏ, không có gì phải tiếc cả.
- Dạ!
Vô Loan đáp lại, rồi đột nhiên cô cũng có một cảm giác vội vàng, gấp rút.
Ngay tại lúc đó.
Lý Nhàn và Âu Tư Thanh Thanh đang cầm tay nhau bước về phía sơn trại, hai người vừa đi vừa nhìn nhau cười nói. Đúng lúc đó, không biết vì sao mà Lý Nhàn đột nhiên cảm thấy bất an, hắn vô thức nhìn về phía tây nam.
- Huynh làm sao vậy?
Âu Tư Thanh Thanh lo lắng hỏi.
- Không có chuyện gì đâu!
Lý Nhàn cười cười trấn an cô:
- Muội mệt rồi, ta đưa muội về phòng.
U Châu.
Vô Loan buộc tay nải không nặng lắm ra sau lưng, cầm cây kiếm dài lên rồi lại hạ xuống, cô đổi lấy một thanh hoành đao thuận lợi hơn cho việc giết người,
- Tiểu thư, mình đi về hướng nào đây?
- Yến Sơn!
A Sử Na Đóa Đóa buột miệng thốt ra hai chữ, vẻ mặt của nàng rất bình thản.
Danh sách chương