- Được! Có nên sai Lưu Hắc Thát dẫn người ra sau núi xử lý không? Kỷ Hạo Thiên hỏi.
Lý Nhàn cười cười và nói:
- Không cần! Mấy ngày hôm nay Lưu Hắc Thát và Ngưu Tú luôn ở sau núi làm vườn trồng rau, không có gì cần phải xử lý hết. Thực ra ta cũng muốn bắt mấy con dã thú ở gần đây, để tránh mùa xuân sang năm chúng đến phá hỏng vườn rau.
Hắn nói rất chân thành, giống như đang có kế hoạch làm một khu vườn ở sau núi vậy.
- Đại Đương Gia, có chuyện này …
Kỷ Hạo Thiên do dự một chút, điệu bộ như có điều gì đó rất muốn nói ra.
- Chuyện gì? Ngươi nói đi!
Lý Nhàn gật đầu nói.
Kỷ Hạo Nhiên im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:
- Đại Đương Gia, hai ngày trước Ngưu Tú dẫn theo đội thân binh của tôi xuống núi chuyển một khối lượng lớn phân ngựa lên đây, chuyện này ngài chắc đã biết.
- À , ta có biết.
- Cái đó, Đại Đương Gia, đêm hôm qua, Ngưu Tú lại dẫn theo đội thân binh của y ra sau núi vận chuyển mười mấy hòm gỗ lên đây, nhưng bên trong đựng cái gì vậy? Lẽ nào lại là hạt giống rau như lời Lưu Hắc Thát đã nói.
Lý Nhàn cười cười đáp lại:
- Nhất định là không phải.
- Vậy đó là thứ gì?
- Lát nữa huynh đi ra sau núi quan sát thì sẽ biết ngay thôi, cũng không phải là thứ gì đó bí mật đâu.
Lý Nhàn cố tỏ ra vẻ huyền bí, quay người bước đi.
Sau khi Lý Nhàn đi rồi, Kỷ Hạo Thiên vội vàng tập trung thân binh của mình lại, y không dám phủ định chuyện Lý Nhàn sẽ bày ra trò gì ở sau núi để đối phó với y, nhưng y cũng không thể không đi. Việc Lý Nhàn bí mật xây dựng một khu vườn ở sau núi, Kỷ Hạo Thiên biết rõ mục đích của hắn chỉ là muốn khơi dậy sự tò mò trong lòng y mà thôi. Nói không chừng, Lý Nhàn thực sự là đang che giấu một âm mưu thâm độc gì đó, hắn muốn kết thúc chuyện của hai người ở sau núi. Nhưng chỉ cần Lý Nhàn dám động thủ thì y sẽ tương kế tựu kế. y tập hợp thân binh lại, sau đó thì cử mười mấy người trong số đó đến sau núi điều tra trước, đề phòng sự mai phục của Lý Nhàn.
Bên trong chiếc áo dài, y mặc thêm một lớp liên giáp, rồi lại đặc biệt giấu một chiếc đĩa bạc ở vị trí của tim để tăng thêm bảo vệ. Giấu kỹ một con dao sắc bén trước ngực, chuẩn bị xong những thứ cần mang bên mình, y dẫn theo khoảng 70 -80 tên thân binh trung thành đi ra phía sau núi. Đồng thời, y còn cử người đi tìm Lưu Hắc Thát và Ngưu Tú, hạ lệnh cho hai người họ tập trung binh lính ra phía sau núi đi săn.
Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa, Kỷ Hạo Nhiên cảm thấy Lý Nhàn đã không còn cơ hội để phản kháng lại nữa, lúc này y mới cảm thấy yên tâm. Nhưng sau khi ra tới chân núi, y lại ngỡ ngàng đến bàng hoàng. Bởi vì y sắp xếp mọi thứ chủ yếu là để đối phó với Lý Nhàn và đám thuộc hạ của hắn nhưng khi đến nơi, y lại chỉ thấy có một mình Lý Nhàn đứng ở đó, đồng thời chỉ mạng theo có một chiếc cung, và thêm cả thanh hắc đao của hắn, ngoài những thứ này, hắn không mang theo bất cứ thứ gì, ngay cả thân tín cũng không có ai đi cùng chứ đừng nói là cả một đội thân binh.
- Đại Đương Gia, chẳng phải là người nói hai chúng ta đều phải mang theo thân binh hay sao?
Kỷ Hạo Thiên ngạc nhiên rồi quay sang hỏi Lý Nhàn.
Lý Nhàn khoát tay rồi cười cười đáp lại:
- Vốn dĩ là ta cũng định như vậy nhưng ta lại thấy rằng mang nhiều binh lính quá cũng chẳng có việc gì cần dùng đến. Nếu như huynh đã mang theo người đến rồi thì ta không cần mang theo nữa. Dù gì thì ở sau núi cũng không có dã thú, nhiều người quá lại mất đi cái cảm giác đi săn bắn. Nào, đi thôi, lúc nãy ta vừa nhìn thấy một con lộc vừa chạy qua đây, chúng ta hãy đuổi theo nó mau.
Cái điệu bộ cười ha ha của hắn đến là hiền lành, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì đúng là không có gì đáng phải lo.
Kỷ Hạo Thiên nhìn lướt xung quanh với ánh mắt đầy nghi ngờ, đúng lúc đó mấy tên thân binh được y cử đến trước gật gật đầu với y, ra hiệu rằng ở đây rất an toàn, không hề có mai phục.
Kỷ Hạo Thiên cũng cẩn thận gật đầu đáp lại, rồi quay sang cười nói với Lý Nhàn:
- Nếu như Đại Đương Gia hôm nay có hứng thú đi săn bắn, vậy thì tôi sẽ tham gia cùng với ngài. Chỉ là xin Đại Đương Gia chớ có chê cười tài nghệ bắn cung kém cỏi của tôi. Nói thật, tài nghệ bắn cung của Đại Đương Gia vô cùng cao siêu, nếu như đem so sánh thì kỹ thuật của tôi đúng là uổng phí.
Lý Nhàn ha ha cười lớn:
- Ta chẳng qua chỉ là một người vũ phu, hơn nữa từ nhỏ đã bị người khác truy sát nên nhiều lúc cũng rất nghiêm khắc với bản thân, xạ nghệ, đao pháp chẳng qua chỉ là những cách thức dùng để giữ cái mạng này mà thôi, không đáng để nhắc tới.
- Hả?
Kỷ Hạo Thiên theo sau Lý Nhàn vừa đi vừa hỏi:
- Từ nhỏ Đại Đương Gia đã bị người khác truy giết? Tại sao trước giờ không thấy người nhắc tới?
- Chuyện cũ nghĩ lại chỉ thêm đau lòng, tốt nhất là không nên nhắc tới.
Kỷ Hạo Thiên thấy Lý Nhàn không chịu nói, trong lòng càng nghi ngờ thêm. Y vốn cho rằng Lý Nhàn là tướng lĩnh thân tín dưới trướng của U Châu La Nghệ, thậm chí còn có thể là con trai của La Nghệ. Nhưng hôm nay lại nghe thấy Lý Nhàn nói ra những điều này thì có vẻ như Lý Nhàn từ nhỏ đã bị người khác truy giết nên bất đắc dĩ mới phải phiêu bạt giang hồ, nay đây mai đó. Nếu như hắn thực sự là con trai của La Nghệ thì làm sao lại có chuyện bị người khác truy sát cơ chứ?
- Đại Đương Gia không nói càng khiến cho tôi thêm tò mò, haha, con người tôi ấy mà rất hiếu kỳ. Đại Đương Gia ít nhiều cũng nên nói cho tôi biết một chút chăng?
Lý Nhàn cũng ha ha cười đáp lại:
- Hiếu kỳ, con người ai cũng hiếu kỳ, chỉ là có lúc vì quá hiếu kỳ mà tự chuốc họa vào thân.
Nói xong, hắn cố ý quay sang nhìn Kỷ Hạo Thiên một cái.
Kỷ Hạo Thiên bị ánh mắt của hắn làm cho hoảng sợ, theo bản nằn sờ vào con dao ở trong thắt lưng. Lý Nhàn thì lại nửa đùa nửa thật nhìn về phía con dao của y, trong nụ cười đó hiện lên sự khinh thường Kỷ Hạo Thiên. Lúc này, cũng không biết vì sao mà Kỷ Hạo Thiên vốn được coi là một người bình tĩnh lại không thể khống chế được sự tức giận của bản thân với Lý Nhàn, lúc này chỉ suýt chút nữa thôi là y định cầm cây hoành đao bổ nhào về phía Lý Nhàn.
Ánh mắt của Lý Nhàn có sức sát thương quá lớn.
Làm tổn thương cả những dây thần kinh yếu đuối nhất trong con người của Kỷ Hạo Thiên, ánh mắt đó của Lý Nhàn như nói lên rằng: nếu Lý Nhàn thực sựu muốn, thì chuyện giết y chỉ là vấn đề thời gian, bất cứ lúc nào cũng có thể giết y, giống như chuyện hắn đang nghiền nát một con kiến.
- Thiếu Đương Gia, ý của ngài là sao?
Kỷ Hạo Nhiên lại hỏi theo bản năng của mình.
Lý Nhàn cười cười đáp lại:
- Không có gì, chỉ là quen miệng thôi.
- Đúng vậy.
Lý Nhàn dừng bước, quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt của Kỷ Hạo Thiên và hỏi:
- Hình như huynh rất có hứng thú với vườn rau ở sau núi? Mấy ngày hôm nay huynh đã mấy lần lén chạy ra sau núi, vậy huynh đã nhìn thấy những gì rồi? Chẳng phải chỉ là một vườn rau thôi sao, haha, đáng lẽ ra huynh phải đường đường chính chính đến đó chứ!
Đột nhiên Lý Nhàn lại nhắc đến chuyện này, khiến cho sắc mặt của Kỷ Hạo Thiên cũng theo đó mà biến sắc.
- Chỉ là tò mò thôi, Đại đương Gia nếu muốn trồng rau, thì chẳng cần quan tâm đên việc có thuận mùa hay không, vậy người đào một cái hố to như vậy để làm gì?
Đơn giản thôi, Kỷ Hạo Thiên đem tất cả những nghi ngờ trong lòng mình ra hỏi. Y lặng lẽ nắm chặt lấy chuôi của thanh hoành đao, lúc nào cũng có thể hạ lệnh giết người. Mặc dù ở dưới chân núi cũng có 500 kỵ binh nhưng nếu như Lý Nhàn không phải là con trai của La Nghệ thì y cũng không kiêng kị nữa. Hơn nữa cũng không biết vì sao mà từ sau khi ra đến sau núi, tim của Kỷ Hạo Thiên càng ngày càng đập mạnh, và động cơ giết người của y cũng càng ngày càng mãnh liệt. Y gần như không nhẫn nại được nữa, thậm chí y muốn ngay lập tức chém Lý Nhàn một nhát, và không chỉ là Lý Nhàn mà ngay cả đến những thân binh theo sát đằng sau hắn, y càng nhìn càng thấy không thuận mắt.
Lý Nhàn cười cười và nói:
- Không cần! Mấy ngày hôm nay Lưu Hắc Thát và Ngưu Tú luôn ở sau núi làm vườn trồng rau, không có gì cần phải xử lý hết. Thực ra ta cũng muốn bắt mấy con dã thú ở gần đây, để tránh mùa xuân sang năm chúng đến phá hỏng vườn rau.
Hắn nói rất chân thành, giống như đang có kế hoạch làm một khu vườn ở sau núi vậy.
- Đại Đương Gia, có chuyện này …
Kỷ Hạo Thiên do dự một chút, điệu bộ như có điều gì đó rất muốn nói ra.
- Chuyện gì? Ngươi nói đi!
Lý Nhàn gật đầu nói.
Kỷ Hạo Nhiên im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:
- Đại Đương Gia, hai ngày trước Ngưu Tú dẫn theo đội thân binh của tôi xuống núi chuyển một khối lượng lớn phân ngựa lên đây, chuyện này ngài chắc đã biết.
- À , ta có biết.
- Cái đó, Đại Đương Gia, đêm hôm qua, Ngưu Tú lại dẫn theo đội thân binh của y ra sau núi vận chuyển mười mấy hòm gỗ lên đây, nhưng bên trong đựng cái gì vậy? Lẽ nào lại là hạt giống rau như lời Lưu Hắc Thát đã nói.
Lý Nhàn cười cười đáp lại:
- Nhất định là không phải.
- Vậy đó là thứ gì?
- Lát nữa huynh đi ra sau núi quan sát thì sẽ biết ngay thôi, cũng không phải là thứ gì đó bí mật đâu.
Lý Nhàn cố tỏ ra vẻ huyền bí, quay người bước đi.
Sau khi Lý Nhàn đi rồi, Kỷ Hạo Thiên vội vàng tập trung thân binh của mình lại, y không dám phủ định chuyện Lý Nhàn sẽ bày ra trò gì ở sau núi để đối phó với y, nhưng y cũng không thể không đi. Việc Lý Nhàn bí mật xây dựng một khu vườn ở sau núi, Kỷ Hạo Thiên biết rõ mục đích của hắn chỉ là muốn khơi dậy sự tò mò trong lòng y mà thôi. Nói không chừng, Lý Nhàn thực sự là đang che giấu một âm mưu thâm độc gì đó, hắn muốn kết thúc chuyện của hai người ở sau núi. Nhưng chỉ cần Lý Nhàn dám động thủ thì y sẽ tương kế tựu kế. y tập hợp thân binh lại, sau đó thì cử mười mấy người trong số đó đến sau núi điều tra trước, đề phòng sự mai phục của Lý Nhàn.
Bên trong chiếc áo dài, y mặc thêm một lớp liên giáp, rồi lại đặc biệt giấu một chiếc đĩa bạc ở vị trí của tim để tăng thêm bảo vệ. Giấu kỹ một con dao sắc bén trước ngực, chuẩn bị xong những thứ cần mang bên mình, y dẫn theo khoảng 70 -80 tên thân binh trung thành đi ra phía sau núi. Đồng thời, y còn cử người đi tìm Lưu Hắc Thát và Ngưu Tú, hạ lệnh cho hai người họ tập trung binh lính ra phía sau núi đi săn.
Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa, Kỷ Hạo Nhiên cảm thấy Lý Nhàn đã không còn cơ hội để phản kháng lại nữa, lúc này y mới cảm thấy yên tâm. Nhưng sau khi ra tới chân núi, y lại ngỡ ngàng đến bàng hoàng. Bởi vì y sắp xếp mọi thứ chủ yếu là để đối phó với Lý Nhàn và đám thuộc hạ của hắn nhưng khi đến nơi, y lại chỉ thấy có một mình Lý Nhàn đứng ở đó, đồng thời chỉ mạng theo có một chiếc cung, và thêm cả thanh hắc đao của hắn, ngoài những thứ này, hắn không mang theo bất cứ thứ gì, ngay cả thân tín cũng không có ai đi cùng chứ đừng nói là cả một đội thân binh.
- Đại Đương Gia, chẳng phải là người nói hai chúng ta đều phải mang theo thân binh hay sao?
Kỷ Hạo Thiên ngạc nhiên rồi quay sang hỏi Lý Nhàn.
Lý Nhàn khoát tay rồi cười cười đáp lại:
- Vốn dĩ là ta cũng định như vậy nhưng ta lại thấy rằng mang nhiều binh lính quá cũng chẳng có việc gì cần dùng đến. Nếu như huynh đã mang theo người đến rồi thì ta không cần mang theo nữa. Dù gì thì ở sau núi cũng không có dã thú, nhiều người quá lại mất đi cái cảm giác đi săn bắn. Nào, đi thôi, lúc nãy ta vừa nhìn thấy một con lộc vừa chạy qua đây, chúng ta hãy đuổi theo nó mau.
Cái điệu bộ cười ha ha của hắn đến là hiền lành, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì đúng là không có gì đáng phải lo.
Kỷ Hạo Thiên nhìn lướt xung quanh với ánh mắt đầy nghi ngờ, đúng lúc đó mấy tên thân binh được y cử đến trước gật gật đầu với y, ra hiệu rằng ở đây rất an toàn, không hề có mai phục.
Kỷ Hạo Thiên cũng cẩn thận gật đầu đáp lại, rồi quay sang cười nói với Lý Nhàn:
- Nếu như Đại Đương Gia hôm nay có hứng thú đi săn bắn, vậy thì tôi sẽ tham gia cùng với ngài. Chỉ là xin Đại Đương Gia chớ có chê cười tài nghệ bắn cung kém cỏi của tôi. Nói thật, tài nghệ bắn cung của Đại Đương Gia vô cùng cao siêu, nếu như đem so sánh thì kỹ thuật của tôi đúng là uổng phí.
Lý Nhàn ha ha cười lớn:
- Ta chẳng qua chỉ là một người vũ phu, hơn nữa từ nhỏ đã bị người khác truy sát nên nhiều lúc cũng rất nghiêm khắc với bản thân, xạ nghệ, đao pháp chẳng qua chỉ là những cách thức dùng để giữ cái mạng này mà thôi, không đáng để nhắc tới.
- Hả?
Kỷ Hạo Thiên theo sau Lý Nhàn vừa đi vừa hỏi:
- Từ nhỏ Đại Đương Gia đã bị người khác truy giết? Tại sao trước giờ không thấy người nhắc tới?
- Chuyện cũ nghĩ lại chỉ thêm đau lòng, tốt nhất là không nên nhắc tới.
Kỷ Hạo Thiên thấy Lý Nhàn không chịu nói, trong lòng càng nghi ngờ thêm. Y vốn cho rằng Lý Nhàn là tướng lĩnh thân tín dưới trướng của U Châu La Nghệ, thậm chí còn có thể là con trai của La Nghệ. Nhưng hôm nay lại nghe thấy Lý Nhàn nói ra những điều này thì có vẻ như Lý Nhàn từ nhỏ đã bị người khác truy giết nên bất đắc dĩ mới phải phiêu bạt giang hồ, nay đây mai đó. Nếu như hắn thực sự là con trai của La Nghệ thì làm sao lại có chuyện bị người khác truy sát cơ chứ?
- Đại Đương Gia không nói càng khiến cho tôi thêm tò mò, haha, con người tôi ấy mà rất hiếu kỳ. Đại Đương Gia ít nhiều cũng nên nói cho tôi biết một chút chăng?
Lý Nhàn cũng ha ha cười đáp lại:
- Hiếu kỳ, con người ai cũng hiếu kỳ, chỉ là có lúc vì quá hiếu kỳ mà tự chuốc họa vào thân.
Nói xong, hắn cố ý quay sang nhìn Kỷ Hạo Thiên một cái.
Kỷ Hạo Thiên bị ánh mắt của hắn làm cho hoảng sợ, theo bản nằn sờ vào con dao ở trong thắt lưng. Lý Nhàn thì lại nửa đùa nửa thật nhìn về phía con dao của y, trong nụ cười đó hiện lên sự khinh thường Kỷ Hạo Thiên. Lúc này, cũng không biết vì sao mà Kỷ Hạo Thiên vốn được coi là một người bình tĩnh lại không thể khống chế được sự tức giận của bản thân với Lý Nhàn, lúc này chỉ suýt chút nữa thôi là y định cầm cây hoành đao bổ nhào về phía Lý Nhàn.
Ánh mắt của Lý Nhàn có sức sát thương quá lớn.
Làm tổn thương cả những dây thần kinh yếu đuối nhất trong con người của Kỷ Hạo Thiên, ánh mắt đó của Lý Nhàn như nói lên rằng: nếu Lý Nhàn thực sựu muốn, thì chuyện giết y chỉ là vấn đề thời gian, bất cứ lúc nào cũng có thể giết y, giống như chuyện hắn đang nghiền nát một con kiến.
- Thiếu Đương Gia, ý của ngài là sao?
Kỷ Hạo Nhiên lại hỏi theo bản năng của mình.
Lý Nhàn cười cười đáp lại:
- Không có gì, chỉ là quen miệng thôi.
- Đúng vậy.
Lý Nhàn dừng bước, quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt của Kỷ Hạo Thiên và hỏi:
- Hình như huynh rất có hứng thú với vườn rau ở sau núi? Mấy ngày hôm nay huynh đã mấy lần lén chạy ra sau núi, vậy huynh đã nhìn thấy những gì rồi? Chẳng phải chỉ là một vườn rau thôi sao, haha, đáng lẽ ra huynh phải đường đường chính chính đến đó chứ!
Đột nhiên Lý Nhàn lại nhắc đến chuyện này, khiến cho sắc mặt của Kỷ Hạo Thiên cũng theo đó mà biến sắc.
- Chỉ là tò mò thôi, Đại đương Gia nếu muốn trồng rau, thì chẳng cần quan tâm đên việc có thuận mùa hay không, vậy người đào một cái hố to như vậy để làm gì?
Đơn giản thôi, Kỷ Hạo Thiên đem tất cả những nghi ngờ trong lòng mình ra hỏi. Y lặng lẽ nắm chặt lấy chuôi của thanh hoành đao, lúc nào cũng có thể hạ lệnh giết người. Mặc dù ở dưới chân núi cũng có 500 kỵ binh nhưng nếu như Lý Nhàn không phải là con trai của La Nghệ thì y cũng không kiêng kị nữa. Hơn nữa cũng không biết vì sao mà từ sau khi ra đến sau núi, tim của Kỷ Hạo Thiên càng ngày càng đập mạnh, và động cơ giết người của y cũng càng ngày càng mãnh liệt. Y gần như không nhẫn nại được nữa, thậm chí y muốn ngay lập tức chém Lý Nhàn một nhát, và không chỉ là Lý Nhàn mà ngay cả đến những thân binh theo sát đằng sau hắn, y càng nhìn càng thấy không thuận mắt.
Danh sách chương