Thấy Lý Nhàn giao binh khí cho người khác, tay không đi về phía mình. La Sĩ Tín tuy là một người lạnh lung cao ngạo, nhưng cũng không muốn thất lễ. Vả lại, mặc dù lúc đầu Lý Nhàn mỉa mai khiến y tức giận, nhưng qua trận giao đấu vừa rồi, sự quang minh lỗi lạc của Lý Nhàn khiến y khâm phục. Y là một người thẳng tính nhìn nhận sự việc một là một hai là hai, đơn giản và trực tiếp. Y nhảy từ trên lưng Tảo Hồng Mã xuống, ôm quyền rồi nói với Lý Nhàn: - Hôm nay thấy mới biết "nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên".
Lý Nhàn vội xua tay, nói: - Sĩ Tín đừng nói như vậy, huynh và ta là giao đấu tỷ võ, nếu là hai quân xông sát nhau trên mặt trận, chỉ e là không tới ba hiệp thì ta đã bị mũi sóc của huynh đâm chết rồi.
La Sĩ Tín lắc đầu nói: - Hai quân gặp nhau trên mặt trận? Ta chỉ mong kiếp này cũng đừng giao đấu với huynh trên mặt trận.
Lý Nhàn cười: - Đây cũng là tâm nguyện của ta!
Hai người nhìn nhau và cười.
Bọn Lạc Phó thấy hai thiếu niên tay choàng vai, vai choàng tay, trông rất thân mật, không còn sát khí đằng đằng như khi tỷ võ, cũng rất vui mừng. Nói thật là, họ từng chứng kiến sự cố gắng thường ngày của Lý Nhàn. Từ ta suy người, nên họ cũng có thể đoán được người thiếu niên tên La Sĩ Tín đó thường ngày luyện tập vất vả đến nhường nào. Chàng thiếu niên như thế luôn khiến cho người khác khâm phục. Không phải ai cũng có nghị lực luyện tập không ngừng nghỉ bất chấp cả mùa đông rét lạnh hay mùa hạ oi bức. Vì thế, thành công tuyệt đối không chỉ vì tư chất của họ cao hơn người khác.
- An Chi, huynh định đi đâu? Ngồi cạnh tường đất ngoài rìa thôn làng, La Sĩ Tín hỏi.
- Một vị ân nhân cứu mạng của huynh trưởng ta bị người xấu hãm hại, huynh trưởng đó của ta định đi báo thù, ta không yên tâm, nên chạy từ U Chân đến định giúp huynh ấy. Người xấu đó thế lực rất lớn, nhân mã dưới trướng hơn vạn. Ta sợ huynh trưởng đó của ta vội vã đến đó, thù báo không được ngược lại còn bị mất mạng.
Lý Nhàn suy nghĩ một hồi, quyết định nói thật.
La Sĩ Tín cau mày hỏi: - Thủ hạ có tới hơn vạn? Không lẽ là tướng quân của triều đình?
Lý Nhàn lắc đầu thở dài: - Không phải, thiết nghĩ chắc Sĩ Tín cũng từng nghe qua cái tên Trương Kim Xứng.
- Là tên ác tặc ăn tim người?
La Sĩ Tín đột nhiên đừng phắt dậy: - Ta sớm đã có ý muốn đi giết tên ác tặc làm hại bá tánh đó. Nếu An Chi đã có ý này, chi bằng chúng ta cùng đi, ta nguyện giúp cho vị huynh trưởng đó của huynh một tay.
Lý Nhàn cười cười nói: - Khoan hãy nói đến chuyện này, nói xem huynh định đi đâu?
La Sĩ Tín cười cười nói: - Cũng không phải việc gì gấp, chỉ là ta luyện võ từ nhỏ nên lòng hiếu thắng rất lớn, nghe nói Tần Quỳnh tự Thúc Bảo ở Tề Quận, sóc pháp thiên hạ vô song, là hảo hán nổi danh gần xa. Ta lại nổi lòng hiếu thắng, định đi Tề Quận tìm y tỷ võ một phen, giữa đường thì gặp loạn phỉ hại người, nên giết luôn rồi sau đó nộp thủ cấp cho quan phủ kiếm chút tiền rượu.
Lý Nhàn ngẩn người, trong ký ức của hắn La Sĩ Tín đi Tề Quận không phải vì lý do này nha!
Theo như hắn nhớ, hình như La Sĩ Tín vốn là một người hung hãn nhưng ghét cay ghét đắng cái ác. Phỉ hoạn nổi dậy ở khắp nơi, y bèn đến Tề Quận đầu quân cho Tướng quân Trương Tu Đà, không lâu sau trở thành cánh tay đắc lực của Trương Tu Đà. Hai người Tần Quỳnh, La Sĩ Tín lập nhiều chiến công hiển hách trng vô số trận chiến. Năm y đầu quân chỉ mới mười bốn tuổi, thật sự là một thiếu niên anh tài nổi danh thiên hạ. Ngay cả Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng cũng sai người vẽ tranh về y rồi treo trong cung. Và mấy năm sau đó, thiên hạ đại loạn, phản quân khắp nơi thiêu nhà cửa cướp vật chất, cuộc sống người dân lầm than. Chỉ có Tề Quận thì vẫn được xem là thái bình, chính là nhờ sự bảo hộ của Lão Tướng quân Trương Tu Đà và hai vị hổ tướng dưới trướng ông.
Con người La Sĩ Tín để lại rất nhiều truyền thuyết cho thế hệ đời sau. Giống như có truyền thuyết nói y chỉ là thằng nhóc chăn dê, mỗi ngày khi chăn dê đều dùng đá bắn dê, để đàn dê ngoan ngoãn, ngày qua ngày rồi cuối cùng luyện thành tuyệt kĩ "Phi hoàng thạch" thiên hạ vô song. Mỗi lần Lý Nhàn nghe câu chuyện này đều phì cười. Hắn nghĩ tới "Linh tê nhất chỉ" của Lục Tiểu Phụng chính là lúc đứng canh ở nhà hát, dùng ngón tay chỉ những người không lo tập để họ làm tốt phần của mình, nhờ đó mà luyện thành hai ngón tay có thể kẹp "Thiên ngoại phi tiên" lại. Hai câu chuyện này đều toàn là bịa đặt, còn bịa rất bài bản nữa chứ.
Còn một truyền thuyết khác thì nói, khi La Sĩ Tín chăn dê thì thấy hai con trâu đang đánh nhau. Y thấy chướng mắt, nên bước lên trước, nắm lấy một cái sừng của mỗi con trâu, hai cánh tay dùng lực, bẻ gãy sừng trâu.
Còn một truyền thuyết khác, nói La Sĩ Tín trời sinh mắt hiển vi, một con côn trùng bay qua vào buổi tối, y nhìn một cái là biết con côn trùng đó là đực hay là cái.
Truyền thuyết này đánh bại tất cả những nhân vật cấp chiến thần trong lịch sử, so với mắt siêu vi, tất cả chỉ là trò đùa.
Và trong "Tùy Đường diễn nghĩa", La Sĩ Tín là nhân vật duy nhất có thể đánh hòa với nhân vật thần cấp thật sự trong truyền thuyết, Lý Nguyên Bá. Đương nhiên, sự việc này vốn cũng chẳng đáng tin. Trước hết, người tên Lý Nguyên Bá không hề tồn tại, Lý Uyên không có một đứa con trai thứ dữ đến thế. Đây là đặc quyền mà tác giả cho Lý Uyên. Trên thực tế, con trai thứ ba của Lý Uyên từ nhỏ đã cơ thể ốm yếu hay mắc bệnh, mà còn chết luôn vào năm Đại Nghiệp thứ mười. Lúc đó, Lý Uyên còn chưa có gan giương cờ làm phản.
Nghe La Sĩ Tín nói đến Tề Quận tìm Tần Thúc Bảo tỷ võ. Lý Nhàn cau mày nghĩ, không lẽ đây mới là nguyên nhân đi Tề Quận thật sự của La Sĩ Tín?
- Sĩ Tín, ta cũng nghe nói qua Tần Quỳnh.
- Ồ? An Chi cũng nghe nói qua Tần Thúc Bảo?
Lý Nhàn gật đầu nói: - Nổi danh như vậy chắc y cũng có vài phần bản lĩnh, lần này Sĩ Tín đến Tề Quận nên nhớ đừng hành sự lỗ mãng. Còn tỷ võ, đừng bao giờ liều mạng đánh.
La Sĩ Tín nói: - Tề Quận không đi cũng được, trận này đánh hay không cũng không thành vấn đề. Nhưng việc của An Chi quan trọng, để ta đi với huynh.
Lý Nhàn cười nói: - Cám ơn, chỉ là vị huynh trưởng đó của ta không biết lúc này đang ở đâu, ta cũng không biết có tìm được huynh ấy không nữa. Huynh cứ đến Tề Quận đi, ở đó, nói không chừng có tiền đồ lớn đang đợi huynh đó. Hơn nữa , chỉ là một tên Trương Kim Xứng thôi, thủ hạ chỉ là vạn tên thảo khấu, ta thật sự là không quá xem trọng chúng.
La Sĩ Tín cười nói: - An Chi rất khí phách.
Y đứng dậy, nhìn hai con Đại Hắc Mả và Tảo Hồng Mã đang chụm đầu ăn cỏ với nhau, cười nói: - Cũng là đi với huynh thì hơn. Khó khăn lắm mới tìm được người bạn cùng chí khí như vậy, ta làm sao mà dễ dàng bỏ qua như vậy được? Hơn nữa, tìm Tần Quỳnh cũng chỉ là đánh nhau, mà còn đường xa xa xôi, chán lắm. Đi chung với huynh, mỗi ngày có thể thoải thoải mái mái đánh vài trận, còn đã hơn đi Tề Quận nữa. Haha!
Lý Nhàn do dự một hồi: - Lần đi này thật ra vô cùng nguy hiểm.
La Sĩ Tín vẽ vẽ trên cổ mình nói: - Cùng lắm là để lại một vết sẹo to tổ chảng thôi, có gì đáng sợ. Đúng rồi, An Chi, hắc đao của huynh rõ ràng không chiếm ưu thế như cây sóc của ta, nhưng sao ta luôn có cảm giác bị thanh đao ngắn hơn không ít này của huynh áp chế? Nói cho ta biết, thanh đao này của ngươi làm từ chất liệu gì vậy?
Lý Nhàn cười cười, sau đó đưa ra một lý do mà kiếp trước hắn nghe tới thuộc cả tai: - Binh khí, không lẽ Sĩ Tín không biết đạo lý "Dài một tấc mạnh một tấc, ngắn một tấc hiểm một tấc" sao?
La Sĩ Tín ngẩn người, sau đó rơi vào trầm tư.
Lý Nhàn thấy lời mình tùy miệng nói đại, lại khiến cho một võ sư như La Sĩ Tín thật sự suy ngẫm, không khỏi thấy có lỗi. Hắn chỉ là không tiện nói ra thân phận của Đạt Khê Trường Nho, càng không thể nói thân phận của mình nên tùy miệng kiếm cớ. Thật ra trong câu trả lời đó không có thông tin gì cả, nhưng không ngờ La Sĩ Tín lại suy ngẫm như thế.
Ra khỏi bắc Trường Thành, mùa thu trên thảo nguyên đã có chút rét lạnh. Từ Ngư Dương đi về phía bắc không quá ba ngày, là tới vùng đất của người Hề. Đương nhiên, một năm trước thì đây là vùng đất của người Hề, bây giờ đã trở thành một miếng đất trống. Mấy tháng trước, một trận lửa lớn thiêu trụi tòa thành gỗ mà người Đột Quyết bí mật xây dựng ở đây, kèm theo đó, thảo nguyên mấy trăm dặm cũng bị cáy thành tro bụi. Nếu không phải trời mưa to, không chừng ngọn lửa còn lan đến tận bên bờ Lạc Nhược Thủy.
Lý Nhàn không biết, một ngọn lửa của hắn làm ảnh hưởng tới cục diện của cả thảo nguyên.
Kế hoạch tập kết quân đội, tập trung lương thực ngoài Trường Thành của A Sử Na Khứ Hộc thất bại, thủ hạ cũng tổn thất không ít, tòa thành gỗ vất vả lắm mới dựng nên thì bị cháy rụi một cách dễ dàng như thế. Nếu nói y không có chút phẫn nộ và buồn bã thì mới lạ, vốn định đích thân dẫn quân truy sát đám người Hán đó, ngay lúc này thì sứ giả của Vương Đình đến.
Thủy Tất Khả Hãn lệnh cho A Sử Na Khứ Hộc lập tức đi điều tiết trận đấu giữa người Hề và người Khiết Đan, chia đồng cỏ cho hai bên để họ nghỉ ngơi tu dưỡng để sau này còn triệu binh nam hạ. Ngoài ra còn khiển trách A Sử Na Khứ Hộc một phen dữ dội. Điều này càng khiến A Sử Na Khứ Hộc u uất hơn, kế hoạch xua đuổi người Hề, "nhất thạch tam điểu" của y kết thúc nhanh chóng như thế, trong lòng y rất không cam tâm. Chỉ là mệnh lệnh của Thủy Tất Khả hãn không thể không tuân, y chỉ đành dẫn theo mấy ngàn kỵ binh xuất phát tới bộ lạc Hà Đại Hà của người Khiết Đan.
A Sử Na Khứ Hộc đến khiến cho Đại Ai Cân của người Hề, Ai Lục Phất càng u uất hơn. Vốn dĩ, chiến lược phân hóa người Khiết Đan của y đã thành công, ỷ thế người đông, y trắng trợn cướp đồng cỏ màu mỡ nhất từ tay người Khiết Đan. Vả lại, bộ lạc Hà Đại Hà tổn thất nghiêm trọng, lại bị người Tập nam bắc giáp công. Không cần thêm nửa tháng mười ngày, Ai Lực Phất tự tin là có thể biến tất cả người của bộ lạc Hà Đại Hà thành nô lệ của mình. Nhưng đúng vào lúc này, A Sử Na Khứ Hộc đến.
Một trận đại hỏa thiên rụi đồng cỏ mấy trăm dặm, người Hề nhất định không chịu trở về đó. Mà thái độ của Ma Hội lại rất kiên quyết, nhất định phải lấy lại đồng cỏ bị người Hề cướp mất. A Sử Na Khứ Hộc hết cách, chỉ đành tạo áp lực cho cả hai bên, để họ mỗi người nhường một bước.
Và trong lúc họ đang dò thám lẫn nhau, một đoàn sáu bảy người đã đi đến ngoài rìa thảo nguyên, từ xa đã nhìn thấy núi Yến Sơn.
Đoàn người này chính là đoàn Đạt Khê Trường Nho và Hồng Phất. Bọn họ giữa đường thì gặp Trương Trọng Kiên đang đi lên hướng bắc. Do Tiểu Địch kiên trì, Hồng Phất xin Đạt Khê Trường Nho tìm cho Tiểu Địch một danh y làm sư phụ. Đạt Khê Trường Nho nghĩ đi nghĩ lại, đành thay đổi kế hoạch ban đầu, không đến sông Ngạc Cổ Nại nữa, mà về Trung Nguyên tìm một người bạn cũ. Nếu không như thế, thì cũng không thể gặp được Trương Trọng Kiên.
Người mà họ đi tìm tên là Hứa Trí Tàng, là thần y đương thời.
Người này từng là Tán kỵ Thị lang của Nam Trần, sau khi Nam Trần diệt vong thì được Dương Quảng xem trọng, phong làm Viên ngoại Tán kỵ Thị lang, giữ ở bên mình, sau đó vì đắc tội Vũ Văn Thuật mà bị bãi miễn. Hứa Trí Tàng bèn nhân lúc đêm tối trốn khỏi Đô Thành, từ đó mai danh ẩn tích. Và ông ta có thể sống sót trong trận chiến Đại Tùy diệt nam Trần, nói ra thì Đạt Khê Trường Nho còn là ân nhân cứu mạng của ông ta. Nếu không phải Đạt Khê Trường Nho tiến cử ông ta với Cao Dĩnh, Cao Dĩnh lại tiến cử cho Dương Quảng, nói không chừng ông ta sớm đã chết trong đám loạn quân rồi.
- Tiểu Địch, đang xem gì đó?
Trương Trọng Kiên xoa xoa đầu cảu Tiểu Địch, hỏi.
Tiểu Địch giở giở quyển sách trong tay, nói: - Đây là sách lúc nhỏ An Chi ca ca viết đại, con không nỡ bỏ, khi nhớ An Chi ca ca thì lấy ra xem.
Trương Trọng Kiên hiếu kỳ cầm quyển sách mỏng mỏng đó qua, thì thấy hóa ra là cuốn nhật ký dùng chỉ nối lại với nhau.
Ông tùy ý xem vài trang, rồi sau đó kinh ngạc nói: - Cái này chẳng phải đùa sao? Cái đầu bé tí của thằng An Chi suốt ngày nghĩ toàn ba cái thứ linh tinh gì thế này. Không thể tin được, cái này đúng là không thể tin được!
- Sao rồi?
Hồng Phất hỏi.
Trương Trọng Kiên giơ quyển bút ký lên: - An Chi viết toàn cái gì thế này, phẫu thuật bổ ngực mở bụng? Nghe còn chưa từng nghe qua!
Hồng Phất cầm lên xem rồi nói: - Chỉ mới là suy nghĩ thôi mà, xem phản ứng của huynh kìa!
Tiểu Địch ngẩng đầu lên, nói rất nghiêm túc:
- An Chi ca ca nói qua, những thứ huynh ấy viết, sau này nhất định sẽ làm được. Huynh ấy nói huynh ấy không biết gì về y thuật, muốn làm cũng không thành. Cho nên, Tiểu Địch nhất định sẽ giúp An Chi ca ca biến nó thành sự thật!
Cô bé vung cái nắm tay nhỏ nhắn lên, ra sức khẳng định: - Nhất định!
----------oOo----------
Lý Nhàn vội xua tay, nói: - Sĩ Tín đừng nói như vậy, huynh và ta là giao đấu tỷ võ, nếu là hai quân xông sát nhau trên mặt trận, chỉ e là không tới ba hiệp thì ta đã bị mũi sóc của huynh đâm chết rồi.
La Sĩ Tín lắc đầu nói: - Hai quân gặp nhau trên mặt trận? Ta chỉ mong kiếp này cũng đừng giao đấu với huynh trên mặt trận.
Lý Nhàn cười: - Đây cũng là tâm nguyện của ta!
Hai người nhìn nhau và cười.
Bọn Lạc Phó thấy hai thiếu niên tay choàng vai, vai choàng tay, trông rất thân mật, không còn sát khí đằng đằng như khi tỷ võ, cũng rất vui mừng. Nói thật là, họ từng chứng kiến sự cố gắng thường ngày của Lý Nhàn. Từ ta suy người, nên họ cũng có thể đoán được người thiếu niên tên La Sĩ Tín đó thường ngày luyện tập vất vả đến nhường nào. Chàng thiếu niên như thế luôn khiến cho người khác khâm phục. Không phải ai cũng có nghị lực luyện tập không ngừng nghỉ bất chấp cả mùa đông rét lạnh hay mùa hạ oi bức. Vì thế, thành công tuyệt đối không chỉ vì tư chất của họ cao hơn người khác.
- An Chi, huynh định đi đâu? Ngồi cạnh tường đất ngoài rìa thôn làng, La Sĩ Tín hỏi.
- Một vị ân nhân cứu mạng của huynh trưởng ta bị người xấu hãm hại, huynh trưởng đó của ta định đi báo thù, ta không yên tâm, nên chạy từ U Chân đến định giúp huynh ấy. Người xấu đó thế lực rất lớn, nhân mã dưới trướng hơn vạn. Ta sợ huynh trưởng đó của ta vội vã đến đó, thù báo không được ngược lại còn bị mất mạng.
Lý Nhàn suy nghĩ một hồi, quyết định nói thật.
La Sĩ Tín cau mày hỏi: - Thủ hạ có tới hơn vạn? Không lẽ là tướng quân của triều đình?
Lý Nhàn lắc đầu thở dài: - Không phải, thiết nghĩ chắc Sĩ Tín cũng từng nghe qua cái tên Trương Kim Xứng.
- Là tên ác tặc ăn tim người?
La Sĩ Tín đột nhiên đừng phắt dậy: - Ta sớm đã có ý muốn đi giết tên ác tặc làm hại bá tánh đó. Nếu An Chi đã có ý này, chi bằng chúng ta cùng đi, ta nguyện giúp cho vị huynh trưởng đó của huynh một tay.
Lý Nhàn cười cười nói: - Khoan hãy nói đến chuyện này, nói xem huynh định đi đâu?
La Sĩ Tín cười cười nói: - Cũng không phải việc gì gấp, chỉ là ta luyện võ từ nhỏ nên lòng hiếu thắng rất lớn, nghe nói Tần Quỳnh tự Thúc Bảo ở Tề Quận, sóc pháp thiên hạ vô song, là hảo hán nổi danh gần xa. Ta lại nổi lòng hiếu thắng, định đi Tề Quận tìm y tỷ võ một phen, giữa đường thì gặp loạn phỉ hại người, nên giết luôn rồi sau đó nộp thủ cấp cho quan phủ kiếm chút tiền rượu.
Lý Nhàn ngẩn người, trong ký ức của hắn La Sĩ Tín đi Tề Quận không phải vì lý do này nha!
Theo như hắn nhớ, hình như La Sĩ Tín vốn là một người hung hãn nhưng ghét cay ghét đắng cái ác. Phỉ hoạn nổi dậy ở khắp nơi, y bèn đến Tề Quận đầu quân cho Tướng quân Trương Tu Đà, không lâu sau trở thành cánh tay đắc lực của Trương Tu Đà. Hai người Tần Quỳnh, La Sĩ Tín lập nhiều chiến công hiển hách trng vô số trận chiến. Năm y đầu quân chỉ mới mười bốn tuổi, thật sự là một thiếu niên anh tài nổi danh thiên hạ. Ngay cả Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng cũng sai người vẽ tranh về y rồi treo trong cung. Và mấy năm sau đó, thiên hạ đại loạn, phản quân khắp nơi thiêu nhà cửa cướp vật chất, cuộc sống người dân lầm than. Chỉ có Tề Quận thì vẫn được xem là thái bình, chính là nhờ sự bảo hộ của Lão Tướng quân Trương Tu Đà và hai vị hổ tướng dưới trướng ông.
Con người La Sĩ Tín để lại rất nhiều truyền thuyết cho thế hệ đời sau. Giống như có truyền thuyết nói y chỉ là thằng nhóc chăn dê, mỗi ngày khi chăn dê đều dùng đá bắn dê, để đàn dê ngoan ngoãn, ngày qua ngày rồi cuối cùng luyện thành tuyệt kĩ "Phi hoàng thạch" thiên hạ vô song. Mỗi lần Lý Nhàn nghe câu chuyện này đều phì cười. Hắn nghĩ tới "Linh tê nhất chỉ" của Lục Tiểu Phụng chính là lúc đứng canh ở nhà hát, dùng ngón tay chỉ những người không lo tập để họ làm tốt phần của mình, nhờ đó mà luyện thành hai ngón tay có thể kẹp "Thiên ngoại phi tiên" lại. Hai câu chuyện này đều toàn là bịa đặt, còn bịa rất bài bản nữa chứ.
Còn một truyền thuyết khác thì nói, khi La Sĩ Tín chăn dê thì thấy hai con trâu đang đánh nhau. Y thấy chướng mắt, nên bước lên trước, nắm lấy một cái sừng của mỗi con trâu, hai cánh tay dùng lực, bẻ gãy sừng trâu.
Còn một truyền thuyết khác, nói La Sĩ Tín trời sinh mắt hiển vi, một con côn trùng bay qua vào buổi tối, y nhìn một cái là biết con côn trùng đó là đực hay là cái.
Truyền thuyết này đánh bại tất cả những nhân vật cấp chiến thần trong lịch sử, so với mắt siêu vi, tất cả chỉ là trò đùa.
Và trong "Tùy Đường diễn nghĩa", La Sĩ Tín là nhân vật duy nhất có thể đánh hòa với nhân vật thần cấp thật sự trong truyền thuyết, Lý Nguyên Bá. Đương nhiên, sự việc này vốn cũng chẳng đáng tin. Trước hết, người tên Lý Nguyên Bá không hề tồn tại, Lý Uyên không có một đứa con trai thứ dữ đến thế. Đây là đặc quyền mà tác giả cho Lý Uyên. Trên thực tế, con trai thứ ba của Lý Uyên từ nhỏ đã cơ thể ốm yếu hay mắc bệnh, mà còn chết luôn vào năm Đại Nghiệp thứ mười. Lúc đó, Lý Uyên còn chưa có gan giương cờ làm phản.
Nghe La Sĩ Tín nói đến Tề Quận tìm Tần Thúc Bảo tỷ võ. Lý Nhàn cau mày nghĩ, không lẽ đây mới là nguyên nhân đi Tề Quận thật sự của La Sĩ Tín?
- Sĩ Tín, ta cũng nghe nói qua Tần Quỳnh.
- Ồ? An Chi cũng nghe nói qua Tần Thúc Bảo?
Lý Nhàn gật đầu nói: - Nổi danh như vậy chắc y cũng có vài phần bản lĩnh, lần này Sĩ Tín đến Tề Quận nên nhớ đừng hành sự lỗ mãng. Còn tỷ võ, đừng bao giờ liều mạng đánh.
La Sĩ Tín nói: - Tề Quận không đi cũng được, trận này đánh hay không cũng không thành vấn đề. Nhưng việc của An Chi quan trọng, để ta đi với huynh.
Lý Nhàn cười nói: - Cám ơn, chỉ là vị huynh trưởng đó của ta không biết lúc này đang ở đâu, ta cũng không biết có tìm được huynh ấy không nữa. Huynh cứ đến Tề Quận đi, ở đó, nói không chừng có tiền đồ lớn đang đợi huynh đó. Hơn nữa , chỉ là một tên Trương Kim Xứng thôi, thủ hạ chỉ là vạn tên thảo khấu, ta thật sự là không quá xem trọng chúng.
La Sĩ Tín cười nói: - An Chi rất khí phách.
Y đứng dậy, nhìn hai con Đại Hắc Mả và Tảo Hồng Mã đang chụm đầu ăn cỏ với nhau, cười nói: - Cũng là đi với huynh thì hơn. Khó khăn lắm mới tìm được người bạn cùng chí khí như vậy, ta làm sao mà dễ dàng bỏ qua như vậy được? Hơn nữa, tìm Tần Quỳnh cũng chỉ là đánh nhau, mà còn đường xa xa xôi, chán lắm. Đi chung với huynh, mỗi ngày có thể thoải thoải mái mái đánh vài trận, còn đã hơn đi Tề Quận nữa. Haha!
Lý Nhàn do dự một hồi: - Lần đi này thật ra vô cùng nguy hiểm.
La Sĩ Tín vẽ vẽ trên cổ mình nói: - Cùng lắm là để lại một vết sẹo to tổ chảng thôi, có gì đáng sợ. Đúng rồi, An Chi, hắc đao của huynh rõ ràng không chiếm ưu thế như cây sóc của ta, nhưng sao ta luôn có cảm giác bị thanh đao ngắn hơn không ít này của huynh áp chế? Nói cho ta biết, thanh đao này của ngươi làm từ chất liệu gì vậy?
Lý Nhàn cười cười, sau đó đưa ra một lý do mà kiếp trước hắn nghe tới thuộc cả tai: - Binh khí, không lẽ Sĩ Tín không biết đạo lý "Dài một tấc mạnh một tấc, ngắn một tấc hiểm một tấc" sao?
La Sĩ Tín ngẩn người, sau đó rơi vào trầm tư.
Lý Nhàn thấy lời mình tùy miệng nói đại, lại khiến cho một võ sư như La Sĩ Tín thật sự suy ngẫm, không khỏi thấy có lỗi. Hắn chỉ là không tiện nói ra thân phận của Đạt Khê Trường Nho, càng không thể nói thân phận của mình nên tùy miệng kiếm cớ. Thật ra trong câu trả lời đó không có thông tin gì cả, nhưng không ngờ La Sĩ Tín lại suy ngẫm như thế.
Ra khỏi bắc Trường Thành, mùa thu trên thảo nguyên đã có chút rét lạnh. Từ Ngư Dương đi về phía bắc không quá ba ngày, là tới vùng đất của người Hề. Đương nhiên, một năm trước thì đây là vùng đất của người Hề, bây giờ đã trở thành một miếng đất trống. Mấy tháng trước, một trận lửa lớn thiêu trụi tòa thành gỗ mà người Đột Quyết bí mật xây dựng ở đây, kèm theo đó, thảo nguyên mấy trăm dặm cũng bị cáy thành tro bụi. Nếu không phải trời mưa to, không chừng ngọn lửa còn lan đến tận bên bờ Lạc Nhược Thủy.
Lý Nhàn không biết, một ngọn lửa của hắn làm ảnh hưởng tới cục diện của cả thảo nguyên.
Kế hoạch tập kết quân đội, tập trung lương thực ngoài Trường Thành của A Sử Na Khứ Hộc thất bại, thủ hạ cũng tổn thất không ít, tòa thành gỗ vất vả lắm mới dựng nên thì bị cháy rụi một cách dễ dàng như thế. Nếu nói y không có chút phẫn nộ và buồn bã thì mới lạ, vốn định đích thân dẫn quân truy sát đám người Hán đó, ngay lúc này thì sứ giả của Vương Đình đến.
Thủy Tất Khả Hãn lệnh cho A Sử Na Khứ Hộc lập tức đi điều tiết trận đấu giữa người Hề và người Khiết Đan, chia đồng cỏ cho hai bên để họ nghỉ ngơi tu dưỡng để sau này còn triệu binh nam hạ. Ngoài ra còn khiển trách A Sử Na Khứ Hộc một phen dữ dội. Điều này càng khiến A Sử Na Khứ Hộc u uất hơn, kế hoạch xua đuổi người Hề, "nhất thạch tam điểu" của y kết thúc nhanh chóng như thế, trong lòng y rất không cam tâm. Chỉ là mệnh lệnh của Thủy Tất Khả hãn không thể không tuân, y chỉ đành dẫn theo mấy ngàn kỵ binh xuất phát tới bộ lạc Hà Đại Hà của người Khiết Đan.
A Sử Na Khứ Hộc đến khiến cho Đại Ai Cân của người Hề, Ai Lục Phất càng u uất hơn. Vốn dĩ, chiến lược phân hóa người Khiết Đan của y đã thành công, ỷ thế người đông, y trắng trợn cướp đồng cỏ màu mỡ nhất từ tay người Khiết Đan. Vả lại, bộ lạc Hà Đại Hà tổn thất nghiêm trọng, lại bị người Tập nam bắc giáp công. Không cần thêm nửa tháng mười ngày, Ai Lực Phất tự tin là có thể biến tất cả người của bộ lạc Hà Đại Hà thành nô lệ của mình. Nhưng đúng vào lúc này, A Sử Na Khứ Hộc đến.
Một trận đại hỏa thiên rụi đồng cỏ mấy trăm dặm, người Hề nhất định không chịu trở về đó. Mà thái độ của Ma Hội lại rất kiên quyết, nhất định phải lấy lại đồng cỏ bị người Hề cướp mất. A Sử Na Khứ Hộc hết cách, chỉ đành tạo áp lực cho cả hai bên, để họ mỗi người nhường một bước.
Và trong lúc họ đang dò thám lẫn nhau, một đoàn sáu bảy người đã đi đến ngoài rìa thảo nguyên, từ xa đã nhìn thấy núi Yến Sơn.
Đoàn người này chính là đoàn Đạt Khê Trường Nho và Hồng Phất. Bọn họ giữa đường thì gặp Trương Trọng Kiên đang đi lên hướng bắc. Do Tiểu Địch kiên trì, Hồng Phất xin Đạt Khê Trường Nho tìm cho Tiểu Địch một danh y làm sư phụ. Đạt Khê Trường Nho nghĩ đi nghĩ lại, đành thay đổi kế hoạch ban đầu, không đến sông Ngạc Cổ Nại nữa, mà về Trung Nguyên tìm một người bạn cũ. Nếu không như thế, thì cũng không thể gặp được Trương Trọng Kiên.
Người mà họ đi tìm tên là Hứa Trí Tàng, là thần y đương thời.
Người này từng là Tán kỵ Thị lang của Nam Trần, sau khi Nam Trần diệt vong thì được Dương Quảng xem trọng, phong làm Viên ngoại Tán kỵ Thị lang, giữ ở bên mình, sau đó vì đắc tội Vũ Văn Thuật mà bị bãi miễn. Hứa Trí Tàng bèn nhân lúc đêm tối trốn khỏi Đô Thành, từ đó mai danh ẩn tích. Và ông ta có thể sống sót trong trận chiến Đại Tùy diệt nam Trần, nói ra thì Đạt Khê Trường Nho còn là ân nhân cứu mạng của ông ta. Nếu không phải Đạt Khê Trường Nho tiến cử ông ta với Cao Dĩnh, Cao Dĩnh lại tiến cử cho Dương Quảng, nói không chừng ông ta sớm đã chết trong đám loạn quân rồi.
- Tiểu Địch, đang xem gì đó?
Trương Trọng Kiên xoa xoa đầu cảu Tiểu Địch, hỏi.
Tiểu Địch giở giở quyển sách trong tay, nói: - Đây là sách lúc nhỏ An Chi ca ca viết đại, con không nỡ bỏ, khi nhớ An Chi ca ca thì lấy ra xem.
Trương Trọng Kiên hiếu kỳ cầm quyển sách mỏng mỏng đó qua, thì thấy hóa ra là cuốn nhật ký dùng chỉ nối lại với nhau.
Ông tùy ý xem vài trang, rồi sau đó kinh ngạc nói: - Cái này chẳng phải đùa sao? Cái đầu bé tí của thằng An Chi suốt ngày nghĩ toàn ba cái thứ linh tinh gì thế này. Không thể tin được, cái này đúng là không thể tin được!
- Sao rồi?
Hồng Phất hỏi.
Trương Trọng Kiên giơ quyển bút ký lên: - An Chi viết toàn cái gì thế này, phẫu thuật bổ ngực mở bụng? Nghe còn chưa từng nghe qua!
Hồng Phất cầm lên xem rồi nói: - Chỉ mới là suy nghĩ thôi mà, xem phản ứng của huynh kìa!
Tiểu Địch ngẩng đầu lên, nói rất nghiêm túc:
- An Chi ca ca nói qua, những thứ huynh ấy viết, sau này nhất định sẽ làm được. Huynh ấy nói huynh ấy không biết gì về y thuật, muốn làm cũng không thành. Cho nên, Tiểu Địch nhất định sẽ giúp An Chi ca ca biến nó thành sự thật!
Cô bé vung cái nắm tay nhỏ nhắn lên, ra sức khẳng định: - Nhất định!
----------oOo----------
Danh sách chương