- Đã lâu không gặp.
Người đàn ông áo gấm yêu mị chậm rãi đi đến trước Trương Trọng Kiên, dừng bước khẽ nói bốn chữ. Ông ta đi tới, áo gấm phất phơ, dáng đi thong dong, trên khuôn mặt tuấn mỹ không gợn sóng sợ hãi, thần thái thản nhiên.
Trương Trọng Kiên chậm rãi rút mũi tên lông vũ trên vai ra, máu lập tức phụt ra. Lý Nhàn xé một mảnh vải ở áo, lại lấy kim sang dược trong túi da hươu ra, bôi vào vết thương, sau đó băng bó lại. Trương Trọng Kiên không cự tuyệt, chỉ cười cười nói:
- Thật ra không cần phải băng đâu.
Lý Nhàn bĩu môi nói:
- Giờ không chết, nên băng lại. Lát chết, là chuyện lúc ấy.
Trương Trọng Kiên bật cười ha hả, lúc này mới quay đầu nhìn về phía nam tử yêu mị kia, nói:
- Văn lão yêu, đã nhiều năm như vậy, con mẹ nhà ngươi vẫn còn yêu như thế cơ à? Văn Ngoạt cũng không tức giận, cười thản nhiên, chỉ vào mặt đầy râu quai nón của Trương Trọng Kiên, nói:
- Nhiều năm như vậy, ngươi cũng không vẫn không chút đức hạnh gì?
Trương Trọng Kiên sờ sờ mặt tự hào:
- Có bản lĩnh ngươi để dài cho ta xem nào?
Lời nói chanh chua, nhưng Văn Ngoạt lại không tức giận, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, giống như Trương Trọng Kiên đang châm chọc người khác mà không có chút liên quan nào đến ông ta. Ông ta chỉ như cười như không nhìn Trương Trọng Kiên, tựa như cười nhạo. Một lát sau, ông ta chợt mở miệng nói:
- Có bản lĩnh, ngươi không để râu thử xem?
Trương Trọng Kiên ngẩn ra, lập tức mắng một câu:
- Hoạn quan .
Văn Ngoạt chậm rãi lắc đầu nói:
- Từ quá nghèo?
Trương Trọng Kiên tìm khối đá lớn ngồi xuống, đặt hoành đao đã chém mẻ một chỗ sang một bên, nói:
- Đừng đùa nữa, Văn lão yêu, cũng không thể thương lượng được chuyện này hay sao?
Văn Ngoạt mỉm cười nói:
- Khiến cho ngươi mở miệng cầu người ta hẳn là rất khó đấy, nhưng ta rất thích. Nói đi, ta nghe.
Trương Trọng Kiên chỉ chỉ mũi của mình nói:
- Ta và ngươi quang minh chính đại nghiêm chỉnh đánh một trận, coi như là bổ sung trận đánh chưa xong của hai ta mười mấy năm trước ở thành Đại Hưng. Bất kể thắng thua, ta ở lại, để các huynh đệ của ta đi.
Văn Ngoạt lắc đầu nói:
- Trước kia ngươi không ngu ngốc như vậy.
Trương Trọng Kiên thở dài:
- Văn lão yêu, ngươi không thể hào hiệp chút hay sao?
Văn Ngoạt nói:
- Ta từ Đông đô ngàn dặm xa xôi tới, dẫn theo một ngàn hai trăm Long Đình Vệ thật vất vả ngăn các ngươi, ngươi cảm thấy ta sẽ dễ dàng tha các ngươi rời khỏi như vậy hay sao? Trương Trọng Kiên, ngươi không phải kẻ ngu, sao lại nói những lời ngu ngốc như thế? Tuy nhiên...
Văn Ngoạt hơi hơi nheo mắt lại nói:
- Ta có thể thả một mình ngươi đi, thậm chí thả nhiều người. Ngươi cũng biết, ngươi chết hay không chết, ngươi trốn hay không trốn, thật ra ta cũng không để ý, bởi vì, Bệ hạ không thèm để ý. Ta chỉ để ý đến để ý của bệ hạ thôi. Đạo lý kia, thật sự quá đơn giản, nhưng sao ngươi vẫn không nghĩ ra...mà vẫn ôm lòng may mắn hả?
Tầm mắt ông ta chậm rãi chuyển sang Lý Nhàn, như không tự chủ tán thưởng:
- Hay cho một thiếu niên lang thanh tú.
Trương Trọng Kiên cau mày nói:
- Văn lão yêu, ngươi đã nắm chắc thắng lợi trong tay, cần gì phải phí công đùa giỡn làm gì? Ngươi cảm thấy, ngươi nói có thể để cho chạy ta, thả một số người, chúng ta sẽ nội đấu ư?
Văn Ngoạt cười cười nói:
- Ta chỉ muốn cho các ngươi hiểu rõ sự thật mà thôi, có đôi khi, con người không cần phải ... chịu chết vì người khác.
Trương Trọng Kiên lắc lắc đầu, chậm rãi nói:
- Ta có một đứa con trai, tuy rằng không phải thân sinh đấy.
Những lời này khiến sắc mặt Văn Ngoạt vốn yên tĩnh như nước giếng bỗng nhiên biến đổi, ánh mắt ông ta chợt lóe lên, tầm mắt lại lần nữa dừng trên mặt Trương Trọng Kiên. Một lát sau, ông ta thở dài nói:
- Ta rất hâm mộ ngươi.
Ông ta quét mắt một lần về những thi thể cách đó không xa nhất, im lặng rất lâu.
- Các ngươi đi đi.
Văn Ngoạt phất phất tay nói.
Trương Trọng Kiên cau mày nói:
- Văn lão yêu, ngươi lại muốn thế nào? Tính tình âm nhu này của ngươi không thể sửa à? Mười mấy năm không gặp chẳng lẽ ngươi mỗi ngày đều ăn chay niệm Phật hay sao?
Văn Ngoạt thản nhiên nói:
- Trên tay của ta có mùi máu tươi quá nặng, trong lòng âm u quá nồng, cho dù ăn cả đời trai giới lễ cả đời phật, Phật tổ cũng không thu nhận ta, nên xuống Địa ngục ta vẫn phải xuống Địa ngục đấy. Tha các ngươi đi, không phải là bởi vì ta bỗng nhiên bộc phát thiện tâm, mà là vì... các ngươi vừa mới giết không ít người Đột Quyết.
Giọng ông ta nghiêm túc:
- Không quản các ngươi là thân phận gì, mã tặc cũng tốt, phản nghịch cũng thế, nhưng các ngươi mới giết một đám kẻ xâm lược Đại Tùy ta, ta không thể lập tức giết hết các ngươi, như vậy sẽ là rất khắc bạc.
Nói xong câu đó, ông ta bỗng nhiên cười cười:
- Đương nhiên, ta cũng không phải thật sự tha các ngươi đi.
Ông ta chỉ ngón tay đếm:
- Một, hai, ba...tổng cộng mười chín người, ta cho các ngươi một canh giờ để chạy. Sau một canh giờ ta xuất phát đuổi theo. Nếu các ngươi rất may mắn, nói không chừng hôm nay thật sự chạy thoát đấy.
Ông ta dường như nhớ ra gì đó:
- Đúng rồi, năm người trông ngựa mà các ngươi để lại ở chân núi đã bị chết, tuy nhiên chiến mã của các ngươi ta lại không động vào. Nếu động tác của các ngươi nhanh, một canh giờ cũng đủ chạy xuống núi tìm được ngựa, sau đó một mạch chạy về hướng bắc nhập thảo nguyên. Nếu nói vậy, có lẽ ta thật sự không thể tiếp tục đuổi nữa.
Trương Trọng Kiên vừa muốn mở miệng, Lý Nhàn bỗng nhiên đi về phía trước một bước ngăn trước ông. Lý Nhàn nhìn Văn Ngoạt nói:
- Tuy rằng không biết ngươi đùa giỡn kiểu gì, nhưng hy vọng ngươi nói lời giữ lời.
Văn Ngoạt khẽ cười nói:
- Ngươi có thể thử xem đấy.
Ông ta đi về phía trước vài bước, đứng ở mặt Lý Nhàn đủ một thước, khẽ nói:
- Ngươi có biết ta giết bao nhiêu người không? Ngươi sống mười ba năm, đã liên lụy bao nhiêu người? Bản thân ngươi đã chết còn chưa tính, sao còn bắt nhiều người cùng chết như vậy? Năm đó ở Đông đô, ngươi không nên sống đấy. Mấy năm nay, ngươi đã hại chết bao nhiêu người?
Ông ta nhấn mạnh từng chữ:
- Ngươi không cảm thấy mình là một tại họa không có tác dụng hay sao?
Trương Trọng Kiên kéo cánh tay Lý Nhàn vội vàn nói:
- An Chi, đừng nghe hắn nói xằng nói bậy.
Lý Nhàn hít một hơi thật dài sau đó chậm rãi phun ra, nghiêng đầu cười cười với Trương Trọng Kiên:
- A gia, yên tâm. Con biết hắn muốn làm gì, cũng biết mình...đúng là một tai họa.
Hắn quay đầu lại nhìn Văn Ngoạt nói:
- Ta là tai họa của Đại Tùy đấy. Tuy rằng ta là kẻ nhát gan sợ chết sợ đau sợ nguy hiểm còn vô cùng con mẹ nó sợ phiền toái. Nhưng nếu mười ba năm trước đây bà già đó tin ta, sao ta lại để bà ta thất vọng được. Con người của ta không nguyện ý nhất là thiếu người ta một ân tình, nợ một bát cháo, nhất định ta cũng tìm cách trả cho người ta.
Ánh mắt Văn Ngoạt sáng ngời, lập tức thở dài:
- Thiếu niên lang, chẳng lẽ ngươi không biết, nói như vậy là bức ta nhanh giết chết ngươi sao?
Lý Nhàn xì một tiếng mỉm cười:
- Một yêu vật vất vả lắm mới được xuất cung, ông không chơi đủ rồi mới về sao?
Sắc mặt Văn Ngoạt nháy mắt biến đổi, trong mắt lạnh như đao khiến người khác sợ hãi.
- Giỏi lắm!
Phẫn nộ của ông ta dường như trong nháy mắt liền biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là vẻ thản nhiên trước đó:
- Ta xem, ngươi có thể chơi với ta bao lâu.
Lý Nhàn trở lại nói với Trương Trọng Kiên:
- A gia, chúng ta đi.
Mọi người xoay người đi xuống khu rừng. Binh lính áo gấm vây chung quanh chậm rãi tách ra một lối đi. Đi ra ngoài hơn mười thước, chợt nghe Văn Ngoạt ở phía sau thản nhiên nói:
- Nhớ kỹ, chỉ có một canh giờ.
Lý Nhàn không quay lại chỉ đưa ngón giữa lên:
- Quá ồn ào!
Sau khi vào rừng, bọn hắn không vội vã chạy xuống núi mà là dừng ở một cây đại thụ. Mười chín Huyết kỵ và Thiết Phù Đồ còn sống làm thành một vòng tròn, thì thầm thảo luận. Văn Ngoạt đứng bên khu rừng nhìn họ, khóe miệng dần nhếch lên nụ cười đầy ý vị thâm sâu.
- Chúng ta tách ra đi thôi.
Triều Cầu Ca thấp giọng nói:
- Trong chốc lát tìm địa phương bí ẩn, ta mặc quần áo của An Chi mang theo vài người đi một hướng khác.
Trong lòng Lý Nhàn ấm áp, vỗ vỗ bả vai Triều Cầu Ca nói:
- Tiểu Triều ca, vô dụng thôi, lão yêu kia có hơn ngàn người, chúng ta chỉ có mười chín người, cho dù là từng người chọn một hướng để chạy, họ đều có người để chặn lại. Vào lúc này, ngược lại không bằng tập trung cùng nhau lao ra một chỗ có cơ hội lớn hơn.
Trương Trọng Kiên nói:
- Văn lão yêu nói chiến mã của chúng ta còn dưới chân núi, nơi đó...đi không được.
Thiết Lão Lang gật đầu nói:
- Nếu hắn nói thả ra, chỗ đó ắt có mai phục rồi, chỉ sợ chúng ta mới lộ diện cũng sẽ bị liên nỏ bắn thành con nhím.
Lạc Phó ngẫm nghĩ một chút:
- Vậy hạ sơn thì sao?
Tất cả mọi người im lặng, đều cảm thấy đây là một biện pháp.
Lạc Phó tiếp tục nói:
- Luận hiểu biết về tình hình ngọn núi, Văn lão yêu không quen thuộc bằng chúng ta. Chỉ cần vòng quanh trong núi, nhất định sẽ bỏ rơi được họ. Tuy rằng chúng ta ít người nhưng linh hoạt hơn, chỉ cần tìm địa phương bí ẩn trốn đi, cho dù bọn họ có hơn ngàn người cũng không thể tìm ra, chỉ cần kéo dài thời gian đến tối, chúng ta sẽ tìm đường ra.
Tất cả mọi người tán thành, chỉ có duy nhất Lý Nhàn là không nói gì.
- An Chi, con đang nghĩ gì?
- Không ạ.
Lý Nhàn cười cười nói:
- Dựa vào phương thức cả Tam Thập Thất ca, trước tiên chúng ta tìm một nơi để trốn, chẳng lẽ Văn lão yêu bảo chúng ta xuống núi chúng ta cũng xuống núi hay sao?
Dường như, không ai chú ý tới trong mắt hắn có một tia sáng lướt qua.
Hắn hỏi Trương Trọng Kiên:
- A gia, Văn lão yêu này thật sự lợi hại ạ?
- Tối thiểu ta đánh không lại hắn.
Trương Trọng Kiên nhớ lại một chút nói:
- Mười mấy năm trước ta từng giao thủ với hắn, lần đó thoạt nhìn là đánh ngang tay, nhưng thật ra là ta thua. Hắn quen dùng đao, nhưng vì công bằng mà hắn giao thủ tay không với ta. Công phu của ta đều đặt toàn bộ lên đôi tay, mặc dù như vậy ta như vậy ta vẫn rơi vào thế hạ phong.
- Nếu không phải sau đó có bằng hữu âm thầm tương trợ, ngày đó ta chưa chắc đã rời đi được.
- Bằng hữu?
- Hai đánh một, a gia thật không phải nha.
Trong tình huống này Lý Nhàn còn có tâm trạng nói đùa được.
Trương Trọng Kiên cười cười nói:
- Không hề, bằng hữu của ta ngày đó vào hoàng cung trộm uống rượu, kết quả bị người ta phát hiện, cung thành cảnh báo, Văn Ngoạt không thể không chạy trở về xử lý.
- Hồng Thất Công phải không?
Lý Nhàn kinh ngạc nói:
- Không ngờ chạy vào hoàng cung uống trộm rượu.
- Hồng Thất Công gì chứ, là Địch Nhượng.
Trương Trọng Kiên nói:
- Đó là người duy nhất cả đời này có thể uống rượu đánh ngang tay với ta.
Địch Nhượng!
Lý Nhàn thở dài, người kia sao ở khắp mọi nơi vậy? Trước đó nghe nói Hạ Nhược Trọng Sơn nói Địch Nhượng đã cứu y, hiện tại lại cứu a gia nữa. Người kia không làm quan nhỏ Pháp Tào của mình, chạy loạn khắp nơi làm gì.
- Chúng ta đi thôi.
Trương Trọng Kiên đứng lên nói. Ông quay lại nhìn Văn Ngoạt nói:
- Đừng để người ta chờ sốt ruột.
Ông thở dài:
- Cả đời đi săn, hôm nay chúng ta lại trở thành con mồi rồi.
Người đàn ông áo gấm yêu mị chậm rãi đi đến trước Trương Trọng Kiên, dừng bước khẽ nói bốn chữ. Ông ta đi tới, áo gấm phất phơ, dáng đi thong dong, trên khuôn mặt tuấn mỹ không gợn sóng sợ hãi, thần thái thản nhiên.
Trương Trọng Kiên chậm rãi rút mũi tên lông vũ trên vai ra, máu lập tức phụt ra. Lý Nhàn xé một mảnh vải ở áo, lại lấy kim sang dược trong túi da hươu ra, bôi vào vết thương, sau đó băng bó lại. Trương Trọng Kiên không cự tuyệt, chỉ cười cười nói:
- Thật ra không cần phải băng đâu.
Lý Nhàn bĩu môi nói:
- Giờ không chết, nên băng lại. Lát chết, là chuyện lúc ấy.
Trương Trọng Kiên bật cười ha hả, lúc này mới quay đầu nhìn về phía nam tử yêu mị kia, nói:
- Văn lão yêu, đã nhiều năm như vậy, con mẹ nhà ngươi vẫn còn yêu như thế cơ à? Văn Ngoạt cũng không tức giận, cười thản nhiên, chỉ vào mặt đầy râu quai nón của Trương Trọng Kiên, nói:
- Nhiều năm như vậy, ngươi cũng không vẫn không chút đức hạnh gì?
Trương Trọng Kiên sờ sờ mặt tự hào:
- Có bản lĩnh ngươi để dài cho ta xem nào?
Lời nói chanh chua, nhưng Văn Ngoạt lại không tức giận, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, giống như Trương Trọng Kiên đang châm chọc người khác mà không có chút liên quan nào đến ông ta. Ông ta chỉ như cười như không nhìn Trương Trọng Kiên, tựa như cười nhạo. Một lát sau, ông ta chợt mở miệng nói:
- Có bản lĩnh, ngươi không để râu thử xem?
Trương Trọng Kiên ngẩn ra, lập tức mắng một câu:
- Hoạn quan .
Văn Ngoạt chậm rãi lắc đầu nói:
- Từ quá nghèo?
Trương Trọng Kiên tìm khối đá lớn ngồi xuống, đặt hoành đao đã chém mẻ một chỗ sang một bên, nói:
- Đừng đùa nữa, Văn lão yêu, cũng không thể thương lượng được chuyện này hay sao?
Văn Ngoạt mỉm cười nói:
- Khiến cho ngươi mở miệng cầu người ta hẳn là rất khó đấy, nhưng ta rất thích. Nói đi, ta nghe.
Trương Trọng Kiên chỉ chỉ mũi của mình nói:
- Ta và ngươi quang minh chính đại nghiêm chỉnh đánh một trận, coi như là bổ sung trận đánh chưa xong của hai ta mười mấy năm trước ở thành Đại Hưng. Bất kể thắng thua, ta ở lại, để các huynh đệ của ta đi.
Văn Ngoạt lắc đầu nói:
- Trước kia ngươi không ngu ngốc như vậy.
Trương Trọng Kiên thở dài:
- Văn lão yêu, ngươi không thể hào hiệp chút hay sao?
Văn Ngoạt nói:
- Ta từ Đông đô ngàn dặm xa xôi tới, dẫn theo một ngàn hai trăm Long Đình Vệ thật vất vả ngăn các ngươi, ngươi cảm thấy ta sẽ dễ dàng tha các ngươi rời khỏi như vậy hay sao? Trương Trọng Kiên, ngươi không phải kẻ ngu, sao lại nói những lời ngu ngốc như thế? Tuy nhiên...
Văn Ngoạt hơi hơi nheo mắt lại nói:
- Ta có thể thả một mình ngươi đi, thậm chí thả nhiều người. Ngươi cũng biết, ngươi chết hay không chết, ngươi trốn hay không trốn, thật ra ta cũng không để ý, bởi vì, Bệ hạ không thèm để ý. Ta chỉ để ý đến để ý của bệ hạ thôi. Đạo lý kia, thật sự quá đơn giản, nhưng sao ngươi vẫn không nghĩ ra...mà vẫn ôm lòng may mắn hả?
Tầm mắt ông ta chậm rãi chuyển sang Lý Nhàn, như không tự chủ tán thưởng:
- Hay cho một thiếu niên lang thanh tú.
Trương Trọng Kiên cau mày nói:
- Văn lão yêu, ngươi đã nắm chắc thắng lợi trong tay, cần gì phải phí công đùa giỡn làm gì? Ngươi cảm thấy, ngươi nói có thể để cho chạy ta, thả một số người, chúng ta sẽ nội đấu ư?
Văn Ngoạt cười cười nói:
- Ta chỉ muốn cho các ngươi hiểu rõ sự thật mà thôi, có đôi khi, con người không cần phải ... chịu chết vì người khác.
Trương Trọng Kiên lắc lắc đầu, chậm rãi nói:
- Ta có một đứa con trai, tuy rằng không phải thân sinh đấy.
Những lời này khiến sắc mặt Văn Ngoạt vốn yên tĩnh như nước giếng bỗng nhiên biến đổi, ánh mắt ông ta chợt lóe lên, tầm mắt lại lần nữa dừng trên mặt Trương Trọng Kiên. Một lát sau, ông ta thở dài nói:
- Ta rất hâm mộ ngươi.
Ông ta quét mắt một lần về những thi thể cách đó không xa nhất, im lặng rất lâu.
- Các ngươi đi đi.
Văn Ngoạt phất phất tay nói.
Trương Trọng Kiên cau mày nói:
- Văn lão yêu, ngươi lại muốn thế nào? Tính tình âm nhu này của ngươi không thể sửa à? Mười mấy năm không gặp chẳng lẽ ngươi mỗi ngày đều ăn chay niệm Phật hay sao?
Văn Ngoạt thản nhiên nói:
- Trên tay của ta có mùi máu tươi quá nặng, trong lòng âm u quá nồng, cho dù ăn cả đời trai giới lễ cả đời phật, Phật tổ cũng không thu nhận ta, nên xuống Địa ngục ta vẫn phải xuống Địa ngục đấy. Tha các ngươi đi, không phải là bởi vì ta bỗng nhiên bộc phát thiện tâm, mà là vì... các ngươi vừa mới giết không ít người Đột Quyết.
Giọng ông ta nghiêm túc:
- Không quản các ngươi là thân phận gì, mã tặc cũng tốt, phản nghịch cũng thế, nhưng các ngươi mới giết một đám kẻ xâm lược Đại Tùy ta, ta không thể lập tức giết hết các ngươi, như vậy sẽ là rất khắc bạc.
Nói xong câu đó, ông ta bỗng nhiên cười cười:
- Đương nhiên, ta cũng không phải thật sự tha các ngươi đi.
Ông ta chỉ ngón tay đếm:
- Một, hai, ba...tổng cộng mười chín người, ta cho các ngươi một canh giờ để chạy. Sau một canh giờ ta xuất phát đuổi theo. Nếu các ngươi rất may mắn, nói không chừng hôm nay thật sự chạy thoát đấy.
Ông ta dường như nhớ ra gì đó:
- Đúng rồi, năm người trông ngựa mà các ngươi để lại ở chân núi đã bị chết, tuy nhiên chiến mã của các ngươi ta lại không động vào. Nếu động tác của các ngươi nhanh, một canh giờ cũng đủ chạy xuống núi tìm được ngựa, sau đó một mạch chạy về hướng bắc nhập thảo nguyên. Nếu nói vậy, có lẽ ta thật sự không thể tiếp tục đuổi nữa.
Trương Trọng Kiên vừa muốn mở miệng, Lý Nhàn bỗng nhiên đi về phía trước một bước ngăn trước ông. Lý Nhàn nhìn Văn Ngoạt nói:
- Tuy rằng không biết ngươi đùa giỡn kiểu gì, nhưng hy vọng ngươi nói lời giữ lời.
Văn Ngoạt khẽ cười nói:
- Ngươi có thể thử xem đấy.
Ông ta đi về phía trước vài bước, đứng ở mặt Lý Nhàn đủ một thước, khẽ nói:
- Ngươi có biết ta giết bao nhiêu người không? Ngươi sống mười ba năm, đã liên lụy bao nhiêu người? Bản thân ngươi đã chết còn chưa tính, sao còn bắt nhiều người cùng chết như vậy? Năm đó ở Đông đô, ngươi không nên sống đấy. Mấy năm nay, ngươi đã hại chết bao nhiêu người?
Ông ta nhấn mạnh từng chữ:
- Ngươi không cảm thấy mình là một tại họa không có tác dụng hay sao?
Trương Trọng Kiên kéo cánh tay Lý Nhàn vội vàn nói:
- An Chi, đừng nghe hắn nói xằng nói bậy.
Lý Nhàn hít một hơi thật dài sau đó chậm rãi phun ra, nghiêng đầu cười cười với Trương Trọng Kiên:
- A gia, yên tâm. Con biết hắn muốn làm gì, cũng biết mình...đúng là một tai họa.
Hắn quay đầu lại nhìn Văn Ngoạt nói:
- Ta là tai họa của Đại Tùy đấy. Tuy rằng ta là kẻ nhát gan sợ chết sợ đau sợ nguy hiểm còn vô cùng con mẹ nó sợ phiền toái. Nhưng nếu mười ba năm trước đây bà già đó tin ta, sao ta lại để bà ta thất vọng được. Con người của ta không nguyện ý nhất là thiếu người ta một ân tình, nợ một bát cháo, nhất định ta cũng tìm cách trả cho người ta.
Ánh mắt Văn Ngoạt sáng ngời, lập tức thở dài:
- Thiếu niên lang, chẳng lẽ ngươi không biết, nói như vậy là bức ta nhanh giết chết ngươi sao?
Lý Nhàn xì một tiếng mỉm cười:
- Một yêu vật vất vả lắm mới được xuất cung, ông không chơi đủ rồi mới về sao?
Sắc mặt Văn Ngoạt nháy mắt biến đổi, trong mắt lạnh như đao khiến người khác sợ hãi.
- Giỏi lắm!
Phẫn nộ của ông ta dường như trong nháy mắt liền biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là vẻ thản nhiên trước đó:
- Ta xem, ngươi có thể chơi với ta bao lâu.
Lý Nhàn trở lại nói với Trương Trọng Kiên:
- A gia, chúng ta đi.
Mọi người xoay người đi xuống khu rừng. Binh lính áo gấm vây chung quanh chậm rãi tách ra một lối đi. Đi ra ngoài hơn mười thước, chợt nghe Văn Ngoạt ở phía sau thản nhiên nói:
- Nhớ kỹ, chỉ có một canh giờ.
Lý Nhàn không quay lại chỉ đưa ngón giữa lên:
- Quá ồn ào!
Sau khi vào rừng, bọn hắn không vội vã chạy xuống núi mà là dừng ở một cây đại thụ. Mười chín Huyết kỵ và Thiết Phù Đồ còn sống làm thành một vòng tròn, thì thầm thảo luận. Văn Ngoạt đứng bên khu rừng nhìn họ, khóe miệng dần nhếch lên nụ cười đầy ý vị thâm sâu.
- Chúng ta tách ra đi thôi.
Triều Cầu Ca thấp giọng nói:
- Trong chốc lát tìm địa phương bí ẩn, ta mặc quần áo của An Chi mang theo vài người đi một hướng khác.
Trong lòng Lý Nhàn ấm áp, vỗ vỗ bả vai Triều Cầu Ca nói:
- Tiểu Triều ca, vô dụng thôi, lão yêu kia có hơn ngàn người, chúng ta chỉ có mười chín người, cho dù là từng người chọn một hướng để chạy, họ đều có người để chặn lại. Vào lúc này, ngược lại không bằng tập trung cùng nhau lao ra một chỗ có cơ hội lớn hơn.
Trương Trọng Kiên nói:
- Văn lão yêu nói chiến mã của chúng ta còn dưới chân núi, nơi đó...đi không được.
Thiết Lão Lang gật đầu nói:
- Nếu hắn nói thả ra, chỗ đó ắt có mai phục rồi, chỉ sợ chúng ta mới lộ diện cũng sẽ bị liên nỏ bắn thành con nhím.
Lạc Phó ngẫm nghĩ một chút:
- Vậy hạ sơn thì sao?
Tất cả mọi người im lặng, đều cảm thấy đây là một biện pháp.
Lạc Phó tiếp tục nói:
- Luận hiểu biết về tình hình ngọn núi, Văn lão yêu không quen thuộc bằng chúng ta. Chỉ cần vòng quanh trong núi, nhất định sẽ bỏ rơi được họ. Tuy rằng chúng ta ít người nhưng linh hoạt hơn, chỉ cần tìm địa phương bí ẩn trốn đi, cho dù bọn họ có hơn ngàn người cũng không thể tìm ra, chỉ cần kéo dài thời gian đến tối, chúng ta sẽ tìm đường ra.
Tất cả mọi người tán thành, chỉ có duy nhất Lý Nhàn là không nói gì.
- An Chi, con đang nghĩ gì?
- Không ạ.
Lý Nhàn cười cười nói:
- Dựa vào phương thức cả Tam Thập Thất ca, trước tiên chúng ta tìm một nơi để trốn, chẳng lẽ Văn lão yêu bảo chúng ta xuống núi chúng ta cũng xuống núi hay sao?
Dường như, không ai chú ý tới trong mắt hắn có một tia sáng lướt qua.
Hắn hỏi Trương Trọng Kiên:
- A gia, Văn lão yêu này thật sự lợi hại ạ?
- Tối thiểu ta đánh không lại hắn.
Trương Trọng Kiên nhớ lại một chút nói:
- Mười mấy năm trước ta từng giao thủ với hắn, lần đó thoạt nhìn là đánh ngang tay, nhưng thật ra là ta thua. Hắn quen dùng đao, nhưng vì công bằng mà hắn giao thủ tay không với ta. Công phu của ta đều đặt toàn bộ lên đôi tay, mặc dù như vậy ta như vậy ta vẫn rơi vào thế hạ phong.
- Nếu không phải sau đó có bằng hữu âm thầm tương trợ, ngày đó ta chưa chắc đã rời đi được.
- Bằng hữu?
- Hai đánh một, a gia thật không phải nha.
Trong tình huống này Lý Nhàn còn có tâm trạng nói đùa được.
Trương Trọng Kiên cười cười nói:
- Không hề, bằng hữu của ta ngày đó vào hoàng cung trộm uống rượu, kết quả bị người ta phát hiện, cung thành cảnh báo, Văn Ngoạt không thể không chạy trở về xử lý.
- Hồng Thất Công phải không?
Lý Nhàn kinh ngạc nói:
- Không ngờ chạy vào hoàng cung uống trộm rượu.
- Hồng Thất Công gì chứ, là Địch Nhượng.
Trương Trọng Kiên nói:
- Đó là người duy nhất cả đời này có thể uống rượu đánh ngang tay với ta.
Địch Nhượng!
Lý Nhàn thở dài, người kia sao ở khắp mọi nơi vậy? Trước đó nghe nói Hạ Nhược Trọng Sơn nói Địch Nhượng đã cứu y, hiện tại lại cứu a gia nữa. Người kia không làm quan nhỏ Pháp Tào của mình, chạy loạn khắp nơi làm gì.
- Chúng ta đi thôi.
Trương Trọng Kiên đứng lên nói. Ông quay lại nhìn Văn Ngoạt nói:
- Đừng để người ta chờ sốt ruột.
Ông thở dài:
- Cả đời đi săn, hôm nay chúng ta lại trở thành con mồi rồi.
Danh sách chương