- Ngươi thật sự sẽ không đến tìm cô ấy nữa chứ? Lời nói của Đáp Lãng Trường Hồng khiến Lý Nhàn ngừng bước chân lại.

Lý Nhàn đứng lại nhưng không quay đầu lại: - Ta không cho mình là chính nhân quân tử, hơn nữa đại đa số tình huống lúc nói chuyện cũng không giữ lời, cho nên ngươi không cần phải hỏi lại ta, cho dù ta trả lời ngươi khẳng định nói không chừng tương lai sẽ có lúc đổi ý. Cho nên ngươi có thể lựa chọn không tin sau đó ra tay giết ta.

Đáp Lãng Trường Hồng gật đầu: - Ta tin ngươi, cho nên lần sau ngươi lại xuất hiện trước mặt cô ấy nữa, ta sẽ giết ngươi.
Lý Nhàn cười cười: - Đợi lúc ta đến lần nữa, chưa chắc ngươi đã là đối thủ của ta đâu.


Đáp Lãng Trường Hồng khoanh tay ở bên hồ, nhìn Lý Nhàn, nói: - Gọi đồng bạn của ngươi quay về đi. Phía tây hồ Thanh Ngưu có một khu rừng, thứ ngươi cần được chôn ở dưới một gốc cây, trước hừng đông ngươi đến đó tìm kiếm, nếu không tìm thấy, hừng đông ta sẽ dẫn người tới đó.


Câu kết thúc của y là hai chữ: - Giết ngươi!

Lý Nhàn cười cười: - Đây được coi là gì? Giao dịch à? Không biết là ngươi bị lỗ à?
Không có tiếng đáp, bởi vì bóng người cao lớn khôi ngô kia đã quay người bỏ đi rồi.

Lý Nhàn cũng không hề trì hoãn, hóp lưng lại như mèo đi qua bui cỏ bên hồ, rất nhanh đã quay về bên sườn núi cao mà Đạt Khê Trường Nho ẩn thân.

- Ngài không có ý định đi cứu con?

Lý Nhàn nhìn Đạt Khê Trường Nho nằm ở trên cỏ tại sườn núi nhắm mắt dưỡng thần mà trong lòng tức giận: - Tốt xấu gì con cũng là đệ tử duy nhất của ngài, phải quan tâm con chứ? Nếu chẳng may con bị người ta dùng loạn đao phân thây rồi, ngài không cảm thấy rất có lỗi với lê dân bách tính hay sao?
Đạt Khê Trường Nho không trả lời, mà chỉ đơn giản nói bốn chữ: - Đi, đi tìm khu rừng.

Lý Nhàn ngơ ngác một chút, lập tức cười hì hì rồi đứng lên: - Đã biết sư phụ không phải là người giả bộ nhàn rỗi ở đây mà!

Hai người dùng tốc độ nhanh nhất hội hợp với Triều Cầu Ca, sau đó ba người lên ngựa tiếp tục chạy tới khu rừng mà Đáp Lãng Trường Hồng đã nói. Bởi vì cũng không phải từ hướng này tới, cho nên họ cũng không rõ khu rừng này nằm ở nơi nào. Theo lời nói của Đáp Lãng Trường Hồng có thể xác định hai nhân tố, phía tây hồ Thanh ngưu, khu rừng. Cụ thể tìm ra được cũng không hề đơn giản như trong tưởng tượng, nếu khoảng cách trên ba mươi dặm, cho dù là khu rừng lớn thì bọn họ cũng đều bởi vì sai lộ tuyến mà bỏ qua.
Đương nhiên, lúc này bọn họ cũng không mong đợi cánh rừng kia lớn đến bao nhiêu.

Ba người phóng ngựa chạy như điên trong đêm, dù có mục tiêu, cũng không ai có thể nói chính xác sẽ có thu hoạch hay không.

Lý Nhàn hay Đạt Khê Trường Nho cũng đều không biết vì sao Đáp Lãng Trường Hồng làm như vậy. Bất kể thế nào, gã ta nói ra nơi giấu vẫn thiết đều không hợp lý. Khối vẫn thiết kia Đạt Khê Trường Nho lấy được từ trong băng cứng, bởi vì gấp gáp mà thả xuống hồ Thanh Ngưu. Không hề nghi ngờ chính là thời điểm người Khiết Đan đuổi giết Đạt Khê Trường Nho là Đáp Lãng Trường Hồng nhân cơ hội trộm khối vẫn thiết, sau đó chôn giấu vào trong khu rừng đó.

Đạt Khê Trường Nho phân tích, khi y đập vỡ băng cứng thì cũng là lúc Đáp Lãng Trường Hồng đã ở một bên nhìn trộm. Nhất định là phát hiện Đạt Khê Trường Nho đấy, nhưng ga ta không ngăn lại. Sau đó gã theo Đạt Khê Trường Nho, trộm đi vẫn thiết.

Tại sao gã ta phải làm như vậy?

Động cơ là cái gì?

Nếu như nói gã ta ao ước khối vẫn thiết kia, gã ta đã sống trong bộ lạc Khiết Đan rất lâu, không phải là không có cơ hội xuống tay, hơn nữa sau khi thành công vì sao gã ta lại không xa chạy cao bay mà lại chôn giấu vẫn thiết, nếu người Khiết Đan biết thì tình cảnh của gã ta rất nguy hiểm, nhưng gã ta vẫn lựa chọn ở lại.

- Có lẽông ta ở lại trong bộ lạc Khiết Đan, căn bản cũng không phải là vì khối vẫn thiết kia!

Đạt Khê Trường Nho cau mày phân tích.

- Vậy là vì cái gì ?

Triều Cầu Ca không nghĩ ra.

Nếu quả thật như Lý Nhàn nói, người này đến từ Giang Nam hơn nữa là một đao pháp đại gia, nguyên nhân gã ta ẩn cư ở bộ lạc ở Khiết Đan dựa theo giải thích hợp lý phân tích cũng không nhiều, hoặc là tránh né kẻ thù đuổi giết, hoặc là chán ghét cuộc sống Trung Nguyên, hay là có đồ mưu đối với người Khiết Đan.

Nhưng bất kể là thuộc loại nào, Đáp Lãng Trường Hồng cũng không nên lấy khối vẫn thiết kia!

Nếu gã ta không phải có mưu đồ với vẫn thiết, căn bản cũng không cần phải bất chấp nguy hiểm làm như vậy. Một khi bại lộ, gã ta không thể ở lại Khiết Đan bộ lạc nữa.

- Có lẽ...

Lý Nhàn thở dài: - Y không phải tránh né gì cả, mà là vì thủ hộ gì đó.

- Sao lại nói như thế?

Triều Cầu Ca hỏi.
Lý Nhàn sắp xếp lại suy nghĩ một chút, giải thích: - Y đến từ Giang Nam, mẫu thân của Âu Tư Thanh Thanh chính là thê tử của Ai Cân Ma Hội của bộ tộc Hà Đại Hà, cũng là đến từ Giang Nam, hẳn là có quan hệ rất sâu với hoàng tộc Nam Trần, có khả năng chính là xuất thân hoàng tộc Nam Trần.

- Lãng Trường Hồng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì giả mạo người Khiết Đan tìm được bà ta, sau đó ở lại thủ hộ ở bên bà ta.

- Có lẽ con đúng.

Đạt Khê Trường Nho gật gật đầu: - Hắn trộm đi khối vẫn thiết kia, nói không chừng không muốn vẫn thiết trở lại trong tay người Khiết Đan.
- Đừng nghĩ nữa!

Lý Nhàn nhổ cây cỏ trong miệng ra: - Trước khi trời sáng cần phải tìm được khu rừng kia. Bằng không sẽ có lỗi với ý tốt với người đã nhẫn nhịn từ bỏ thứ mình yêu thích. Bất kể như thế nào, nếu tay không mà quay về sẽ rất khó ăn nói.

Ngữ khí của hắn không còn ngưng trọng, trong lòng cũng không còn tha thiết gì khối vẫn thiết kia nữa. Kỳ thật, thời điểm trong tiểu lâu biết được chân tướng, hắn thậm chí nghĩ tới từ bỏ khối vẫn thiết này coi như là cáo biệt lễ vật tình cảm đầu tiên của mình dành cho nàng.

Lúc nghĩ đến nàng, trái tim Lý Nhan vẫn hơi tê rần, rất nhỏ gần như không cảm giác được, rất nhỏ đến chính bản thân hắn đều không cảm thấy khắc cốt ghi tâm.

Bên hồ Thanh Ngưu.

Mộc tiểu lâu.

Gần cửa sổ.

Ánh mắt chăm chú nhìn, tóc hơi rối.

- Hắn đi rồi?

Đầu dựa vào cửa sổ, gió nhẹ lướt qua sợi tóc trên trán, ấm áp như tay hắn.
Âu Tư Thanh Thanh đã lau khô nước mắt, trên mặt cũng không còn vẻ bi thương nữa, chỉ cúi thấp đầu, như là thưởng thức cảnh núi sóng hồ nhìn không tới. Nàng không biết vì sao lúc ra đi Lý Nhàn bỗng trở nên quyết tuyệt mà vô tình như vậy, mang đến cho mình nửa đêm vui vẻ sau đó lại dùng những câu nói lạnh lùng vẽ lên dấu chấm hết cho niềm vui vẻ ấy. Trước sau tương phản to lớn làm nàng không thích ứng được. Lúc này bình tĩnh lại, chỉ dùng phương thức cắn nát đôi môi mới đổi lấy được chút bình yên ngắn ngủi.

- Đi rồi.

Đáp Lãng Trường Hồng vẫn đứng ở ngoài cửa sổ ở lầu hai, khoanh tay, ánh mắt nhìn chằm chằm phương xa.
- Tại sao hắn tới?

Nàng hỏi.

- Bởi vì khối vẫn thiết, chứ không phải là bởi vì muội.

Y đáp.

- Đúng rồi, hắn chỉ đến trộm vẫn thiết đấy, chính hắn đã nói, hắn đến hồ Thanh Ngưu kỳ thật không có một chút quan hệ với ta. Nhưng tại sao hắn lại coi ta là bằng hữu? Đáp Lãng đại ca, huynh cũng biết, từ nhỏ đến lớn... ta không có bằng hữu.

- Hắn chỉ đang lợi dụng muội.
Đáp Lãng Trường Hồng quay đầu nhìn gương mặt tiều tụy của Âu Tư Thanh Thanh: - Hắn không phải coi muội là bằng hữu, mà chỉ muốn lợi dụng muội để ẩn núp thôi. Từ đầu đến cuối hắn không hề coi muội là bằng hữu, bất kể là tại tòa Vô Danh sơn kia, hay là lầu nhỏ của muội tại hồ Thanh Ngưu cũng vậy. Sở dĩ hắn xuất hiện trước mặt muội, chỉ là trùng hợp mà thôi. Muội nên biết, từ ngọn núi kia sau khi tách ra, hắn tuyệt đối chưa từng nghĩ lo lắng cho muội.

Tuyết điêu ở trong lòng Âu Tư Thanh Thanh giật giật, dường như rất không hài lòng vì sao chủ nhân dùng giọt nước trêu đùa mình.

Đây không phải là giọt nước mưa, là nước mắt.

- Ta thật sự là người ngu ngốc sao?
Nàng cười cười, nước mắt theo khóe miệng chảy đến miệng, rất đắng.

- Cô không phải là người ngu ngốc, cô rất ngốc.

Ngoài hơn mười dặm, Lý Nhàn hung hăng lắc đầu, thì thào nói một câu.

- Giờ ta không thể không hoài nghi, Đáp Lãng Trường Hồng kia đang dối gạt đệ.

Giục ngựa chạy như bay một canh giờ, rừng cây vẫn không xuất hiện trước mặt bon hăn. Nhìn vùng quê trống trải, Triều Cầu Ca thở dài rồi nói ra.

- Hắn không dối gạt đệ, mà đang chơi đệ.

Triều Cầu Ca ghìm chặt chiến mã:
- Có thể khẳng định là đệ bị chơi rồi.

Lý Nhàn cười cười, thần bí không nói gì thêm.

Đạt Khê Trường Nho lắc lắc đầu: - Đáp Lãng Trường Hồng không cần phải nói dối, nếu hắn muốn con mau chóng rời đi, rút đao so với nói dối còn thực tế hơn. Hắn không cần phải để lộ ra hắn biết chuyện vẫn thiết. Nếu truyền đi không có chút nào ích lợi nào đối với hắn. Cho dù Ma Hội rất coi trọng hắn, chuyện trộm thánh vật này quá lớn, Ma Hội cũng không giữ hắn lại đâu.

- Nhưng khu rừng ở đây đâu?

Triều Cầu Ca thở dài, y chỉ vào hai cây tuyết tung bộ dạng rất khó coi cách đó không xa, nói: - Chẳng lẽ lai ở đó?

Hồ Thanh Ngưu.

Bên cửa sổ tiểu lâu.

- Muội rất khó chịu?

Đáp Lãng Trường Hồng hỏi.

Âu Tư Thanh Thanh gật gật đầu, sau đó quật cường lắc lắc đầu.

- Tốt lắm, ta đi bắt hắn cho muội giết, như vậy muội sẽ không khó chịu nữa.
Ánh mắt tràn đầy cưng chiều Đáp Lãng Trường Hồng nhìn thiếu nữ, đầy hiền lành trưởng giả: - Trời sắp sáng rồi, Ai Cân lập tức sẽ trở lại rồi. Nếu muội muốn, ta có thể đuổi theo giết Lý Nhàn trước khi Ai Cân đến.

Âu Tư Thanh Thanh ngẩng đầu, cười cười: - Cần gì chứ?

- Hắn nói nếu sau này có gặp lại, cũng phải làm bộ không quen biết nhau. Một khi đã như vậy, đó là người lạ rồi. Giết hay không hắn quan hệ gì?

Nàng ngước cằm lên, sắc mặt kiên cường: - Huynh yên tâm đi, ta sẽ không để cho gia gia biết ta không vui. Ông ấy có quá nhiều việc phải làm, không cần phải ... bởi vì chuyện nhỏ này đi làm phiền ông ấy.
Đáp Lãng Trường Hồng gật gật đầu, trong ánh mắt có một tia áy náy lóe lướt qua.

Y không muốn Âu Tư Thanh Thanh nói chuyện của Lý Nhàn cho Ma Hội biết, nếu không, vị phụ thân cưng chiều nàng kia sẽ mang cho kỵ binh, cho dù ngàn dặm ngàn dặm cũng phải đuổi tháo Lý Nhàn thành tám khối, dù phải khai chiến với người Hề cũng không sợ, lựa chọn của ông ta sẽ không có gì do dự. Đối với Ma Hội, trong cuộc đời này quan trọng nhất không phải bộ tộc, không phải là vị trí Ai Cân của ông ta, mà là tính mạng hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời ông ta. Một, là vợ của ông ta Trần Uyển Dung, một là con gái ông ta Âu Tư Thanh Thanh.

Chính là bởi vì như thế, nhiều năm qua như vậy y mới không xuống tay.

Bởi vì, trong lòng Đáp Lãng Trường Hồng y quan trọng nhất không phải là báo thù, cũng không phải khát vọng trọng kiến gia quốc gì cả, mà cũng là hai người phụ nữ này.

Y theo bản năng vươn tay, xoa xoa đầu Âu Tư Thanh Thanh: - Đi ngủ một lát đi. Nếu muội không muốn tin hắn là người xấu, vậy thử suy nghĩ một chút, hắn làm như vậy vì muốn tốt cho muội.

Nói xong câu đó, trong lòng Đáp Lãng Trường Hồng lại hối hận rồi.

- Thật vậy chăng?

Quả nhiên, ánh mắt Âu Tư Thanh Thanh lập tức sáng lên: - Đúng vậy! Hắn từng nói, lừa ta là vì để cho ta biết trên thế giới này có rất nhiều người xấu, không phải ai cũng có thể tin tưởng! Ta biết rồi!
Thiếu nữ vung tay: - Hắn rõ là đang dối gạt ta!

Đáp Lãng Trường Hồng há miệng, cuối cùng thầm thở dài.

Y nhìn Âu Tư Thanh Thanh, hơi nhếch khóe miệng lên, ở trong lòng nói, được rồi, cô bé, nếu muội vui vẻ như vậy, vậy muội cứ coi hắn là bằng hữu đi.

Cá và chim bay?

Nhớ tới lời nói của Lý Nhàn, trong lòng của y bỗng nhiên tê rần, đau xé ruột xé gan, y nhớ tới một cô gái khác, vẫn ở trong lòng y, từng đao từng đao cắt trái tim của y.
- Tên ngốc Đáp Lãng Trường Hồng này!

Theo dưới tàng cây lôi ra khối vẫn thiết vừa nặng vừa đen thùi, Lý Nhàn mệt phờ đặt mông ngồi ở trên mặt đất tuyết há mồm thở dốc. Hắn nhìn cuc săt trước mặt nặng tối thiểu trên dưới một trăm cân, vừa thở dài vừa mắng: - Hai cây thấp, mẹ nó chứ thế mà nói là một khu rừng hả? Ta có từng ân cần thăm hỏi ngực một đám nữ tính thân thuộc nhà ngươi hay sao!

- Hai cây thành rừng, thật ra hắn nói không sai.

Đạt Khê Trường Nho nói thay Đáp Lãng Trường Hồng: - Nếu không phải hắn nói cho con biết, lần này chúng ta vẫn không công mà lui đấy.
Y vỗ vỗ bả vai Lý Nhàn cười cười nói: - Tuy nhiên, nói đi nói lại, vận may của con quả thật quá tốt.

Triều Cầu Ca gật gật đầu, nói rất chân thành: - Tới thời điểm khẳng định giẫm lên một đống cứt chó lớn như chậu rửa mặt vậy.

Lý Nhàn bĩu môi: - Đúng, còn nóng hầm hập đấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện