- Ôi chao, ngươi chính là Yến Vân ở bờ đông Liêu Thủy giết lui binh Cao Cú Lệ đoạt lại thi thể của Mạch lão tướng quân trở về đó sao? Biểu hiện của Tân Thế Hùng hết sức khoa trương, lão bước nhanh tới kéo tay Lý Nhàn, nói:
- Ngày ấy ngươi ở bờ đông Liêu Thủy giết địch, ta có tâm mang theo nhân mã Tả Đồn Vệ qua sông tương trợ, nhưng chưa có lệnh vua, dù ta có là Tả Đồn Vệ tướng quân cũng không dám tự ý suất quân hành động, đêm qua bệ hạ còn nói với ta muốn để ngươi đến Tả Đồn Vệ của ta, làm ta vui mừng cả đêm ngủ không ngon, nếu không phải hôm nay thăng trướng nghị sự, ta đã đích thân ra cửa doanh đón ngươi rồi.
Ông ta nhấn mạnh mấy chữ Tả Đồn Vệ tướng quân, dường như e sợ người khác không biết mình hiện giờ gần như đã là đương gia của Tả Đồn Vệ.
Trong lòng Vũ Văn Sĩ Cập giễu cợt: "Ngươi vui sướng cả đêm không yên ư, chỉ sợ trong lòng buồn phiền cả đêm không ngủ được ấy."
Lý Nhàn vội vàng đáp lễ nói:
- Tướng quân quá khách khí, tiểu tử không bái phỏng tướng quân trước mới là thất lễ.
Vũ Văn Sĩ Cập ngẩn ra, trong lòng tự nhủ hoá ra tiểu tử này cũng biết nói vài lời dối trá khách sáo. Gã nhìn sang Lý Nhàn, chỉ thấy người đó lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với gã, ý tứ là giả bộ như thế có ổn không. Vũ Văn Sĩ Cập hiểu ý cười nói:
- Sao vậy, tướng quân không có ý định mới ta vào trong ngồi chút à?
Tân Thế Hùng cười ha hả nói:
- Lời này của Phò mã quá nhỏ mọn rồi, cửa doanh Tả Đồn vệ có khi nào không mở rộng chào đón Phò mã không?
Ông ta nghiêng người làm tư thế mời. Vũ Văn Sĩ Cập khách khí vài câu lập tức đi vào trước. Tuy dựa theo chức quan mà nói gã thấp hơn Tân Thế Hùng khá nhiều, nhưng gã cưới Nam Dương Công chúa trở thành Phò mã, bản thân còn có tước vị huyện công, bởi vậy trên thực tế Tân Thế Hùng xa mới bằng gã. Tân Thế Hùng lăn lộn trong quân nhiều năm, giờ mới có được chức hầu tước.
Nhưng tước vị cao cũng không có nghĩa là quan chức cao, trước đó Lý Uyên làm Đường quốc công chẳng phải ở trấn Hoài Viễn làm một tiểu quan Đô Úy hộ lương ngũ phẩm đó sao, bởi vì có công hộ lương thực, Dương Quảng mới thăng lão lên làm Chính tứ phẩm. Với hiển tước Đường công, dù gặp một lang tướng cũng phải nói chuyện khách khí, trong lòng Lý Uyên rốt cuộc bị đè nén bao nhiêu khó mà biết được.
Lý Nhàn đi sau cùng, ba người đi vào lều lớn phân chủ khách ngồi xuống. Tân Thế Hùng khách khí một hồi, Lý Nhàn mới ngồi xuống vị trí chót nhất.
Tân Thế Hùng nhìn Lý Nhàn khen:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, ngày đó ở bờ đông Liêu Thủy lấy mười tám kỵ dám chiến một trận với người Cao Cú Lệ, thiếu niên lang quả thật không giống bình thường, có thể lọt vào mắt xanh của bệ hạ, tiền đồ vô lượng.
Lý Nhàn vội vàng khách khí nói:
- Chỉ là vận khí tốt một chút, lỗ mãng, hấp tấp mang theo mười mấy con em gia tộc thô thông võ nghệ qua sông, chủ ý là đuổi theo đại quân ra sức vì nước đấy, ai ngờ vừa vặn gặp được người Cao Cú Lệ khinh nhờn di thể Mạch lão tướng, nhất thời xúc động phẫn nộ cho nên liền xông tới.
Tân Thế Hùng nói:
- Cũng không thể nói như vậy, cho dù là liều lĩnh, lỗ mãng chút, nhưng không có dũng khí ai dám lấy hơn mười kỵ trực diện đấu với mấy vạn đại quân Cao Cú Lệ chứ?
Lý Nhàn luôn mãi nhún nhường, chỉ có điều không chịu nhận câu khen ngợi của Tân Thế Hùng. Tân Thế Hùng thấy thiếu niên này cũng không phải đứa nhà quê không thông cấp bậc lễ nghĩa, ấn tượng của ông ta cũng thay đổi vài phần. Vũ Văn Sĩ Cập ngồi bên cạnh thưởng thức trà khẽ vuốt cằm cười khẽ, trong lòng tự nhủ tiểu tử này hoá ra không thật sự ngốc, hơi chút chỉ điểm vài câu liền học được ngay. Nghĩ đến gia cảnh cũng không phải là hộ tiểu phú, nói không chừng cũng là vọng tộc số một số hai ở địa phương. Chỉ có điều Vũ Văn Sĩ Cập moi ruột gan cũng không nhớ ra được, địa phương phía bắc có họ Yến nào khá nổi danh. Nhưng gã cũng không thèm để ý, không nghĩ ra được thì thôi, quốc thổ Đại Tùy mênh mông không thấy biên bờ, một phú hộ một thành một huyện sao gã có thể biết rõ?
Đại Tùy buôn bán phát đạt, tuy rằng địa vị xã hội của thương nhân không bằng nông phu, nhưng dựa vào cố gắng và ý chí trở thành thương nhân lớn nổi danh một phương cũng là chỗ nào cũng có. Những người này tuy rằng không thể tiến dần từng bước, thậm chí gia tài bạc triệu nhưng lại không thể mặc áo gấm, nhưng của cải nắm trong tay cũng kinh người. Tỷ như Vũ Văn Sĩ Cập biết đến Từ gia Vệ Nam Đông quận, trong nhà chưa từng xuất hiện nhân vật nhập sĩ làm quan nhưng giàu nhất một phương, thật sự cũng không thể khinh thường người ta. Nghĩ đến đây, Vũ Văn Sĩ Cập lại nghĩ tới thương nhân cự cổ tuy địa vị xã hội không cao, nhưng nắm giữ của cải khổng lồ, nếu triều đình có thể thích hợp coi trọng bọn họ một chút nói không chừng cũng là chuyện rất có lợi đối vớ triều đình.
- Sao hôm nay Phò mã lại hứng trí đến chỗ ta làm khách vậy?
Tân Thế Hùng hỏi Vũ Văn Sĩ Cập.
Vũ Văn Sĩ Cập đang chìm trong suy nghĩ khẽ giật mình, tự nói sao mình lại xuất thần đi đâu thế. Gã cười cười nói:
- Bệ hạ phó thác ta làm việc, bảo ta phối hợp trù bị lương thảo đồ quân nhu cần thiết cho đại quân xuất chinh, vốn định đi truy trọng doanh kiểm tra, vừa mới đi ngang qua đây, vì thế thuận tiện hỏi tướng quân cần bao nhiêu.
Ánh mắt Tân Thế Hùng biến đổi, nhìn thoáng qua Lý Nhàn, trong lòng tự nhủ hay là thiếu niên này quen biết cũ với Vũ Văn gia? Bằng không với tính cách cao ngạo của Vũ Văn Sĩ Cập này sao sẽ nói chuyện lâu với hắn lại còn vào Tả Đồn Vệ của mình nữa chứ? Nghe trong ý tứ của gã, gã chưởng quản lương thảo đồ quân nhu, chẳng lẽ là mượn điều này để ra hiệu với mình, nếu có thể an trí vị trí tốt cho Yến tiểu tử này có thể mở một cánh cửa cho mình không? Ông ta theo bản năng liếc nhìn Trần Kỳ phía sau, Trần Kỳ mặt không biểu cảm gật gật đầu với ông ta.
Tân Thế Hùng lập tức cười cười nói:
- Phò mã khổ cực rồi.
Vũ Văn Sĩ Cập nói:
- Đã nhận việc thì dĩ nhiên không dám buông thả, cũng là không thể nói rõ cái gì vất vả. Chỉ có điều đại quân xuất chinh cần thiết mang theo đồ quân nhu quá mức khổng lồ phức tạp, thật ra mới khiến người ta đau đầu.
Tân Thế Hùng trầm ngâm một chút thử thăm dò:
- Nếu Phò mã tới hỏi, ta đây cũng trực tiếp trả lời, lần xuất chinh này, tinh toán mỗi binh lính đều phải mang theo ba thạch lương thực, thật sự quá nặng, mang theo người rất cồng kềnh, mang toàn bộ ba thạch lương thực, hành quân không tiện..Một trận chiến qua sông, Tả Đồn Vệ ta tổn thất không ít ngựa, Phò mã có thể chiếu cố thêm một chút được không?
Trang bị phủ binh, ngoại trừ trọng binh khí và chiến mã ra trên cơ bản các vật khác phải tự chuẩn bị đấy. Tân Thế Hùng nói những thứ mang theo, chính là chỉ những thứ như phục, bị, tư, vật, cung tiễn, yên ngựa, khí trượng...trong những thứ này không bao gồm lương thực. Dựa theo chế độ quân sự Đại Tùy, mỗi phủ binh hai ngàn người được phân năm trăm con ngựa chạy chậm, bốn người cùng dụng một con thồ đồ quân nhu, bình thường miễn cưỡng có thể chia sẻ, nhưng lần xuất chinh này từng binh sĩ mang theo quá nhiều lương thảo, nếu như ngựa chạy chậm chở đồ quân nhu thì sẽ không đủ số cần mang, hành quân xác thật quá trắc trở.
Vũ Văn Sĩ Cập từ chối cho ý kiến gật gật đầu, bỗng nhiên quay đầu hỏi Lý Nhàn:
- An Chi, vậy mười bảy thủ hạ của ngươi đâu? Sao không thấy cùng nhau tiến doanh?
Lý Nhàn nói:
- Còn có chút việc vặt phải bọn họ giải quyết, hôm nay tôi quay về, sáng ngày mai sẽ cùng nhau đến bái kiến tướng quân.
Câu sau của hắn là nói Tân Thế Hùng.
Tân Thế Hùng thầm cười lạnh, từ bộ dạng không lạnh không nhạt kia của Vũ Văn Sĩ Cập ông ta đã đoán được, tiểu tử họ Yến này quả nhiên có quan hệ với Vũ Văn gia, ngay cả Vũ Văn Sĩ Cập cũng đích thân ra mặt cho hắn thì rõ ràng là có quan hệ rồi. Một khi đã như vậy, vì sao ngươi không trực tiếp kéo đi Tả Vũ Vệ chứ?
Vũ Văn Sĩ Cập đầu tiên dụ hoặc Tân Thế Hùng, nói cho ông ta biết lương thảo đồ quân nhu đều thuộc quản hạt của gã, đợi lúc Tân Thế Hùng muốn cầu cạnh gã lại chuyển hướng đề tài, Tân Thế Hùng cũng không phải kẻ ngốc dĩ nhiên hiểu được ý tứ của gã.
- Huyền Mưu à, điều tra thêm trong quân còn thực thiếu gì không, An Chi tuy mới tới, nhưng rất được bệ hạ coi trọng, không thể khinh đãi.
Trần Kỳ đứng sau ông ta kỳ giả vờ giả vịt tìm danh sách nhìn nhìn, lập tức có chút khó khăn nói:
- Giáo Úy các đoàn đã đủ, chỉ có...chỉ có Giáo Úy hậu đội áp vận đồ quân nhu Thôi Thanh Hà thời điểm qua sông chết trận, vị trí còn trống.
Hừ!
Vũ Văn Sĩ Cập hừ lạnh trong lòng một tiếng, trong lòng tự nhủ ngươi nói dối cũng quá giả đi. Một trận chiến qua sông, Giáo uy các đoàn chiến binh không ai chết, nhưng lại chết một Giáo uy hậu đội vận lương đồ quân nhu ư? Chỉ có điều gã cũng không nói gì, chỉ đầu thưởng thức trà, vẻ mặt dương dương tự đắc, yên tĩnh như nước giếng.
Tân Thế Hùng khó xử nhìn Lý Nhàn nói:
- An chi... Ngươi xem, ta quả thật không dễ an bài... Giáo Úy hậu đội áp giải đồ quân nhu cũng là chính lục phẩm, hơn nữa...
Ông ta nhìn Vũ Văn Sĩ Cập một cái, thấy sắc mặt đối phương vốn bình tĩnh mơ hồ lộ ra vẻ không vui, ông ta cắn răng sửa lời:
- Ta thấy như này, ta sẽ điều một Giáo Úy khác về hậu đội áp vận đồ quân nhu, bổ sung An Chi vào vị trí trống đó đi.
Ngay thời điểm Vũ Văn Sĩ Cập mỉm cười, Lý Nhàn đã chắp tay nói:
- Không cần!
Hắn đứng lên nói:
- Tôi mới tới, sao có thể khiến tướng quân vì an bài cho tôi mà làm việc thiên tư được? Nói xa, tướng quân làm thế kẻ dưới khó phục tùng, tôi cũng khó mà nhìn mặt đồng đội. Áp vận lương thảo thì áp vận lương thảo đi, Yến mỗ nhất định không phụ kỳ vọng của tướng quân.
Hắn nói hết sức chân thành, khiến Tân Thế Hùng và Vũ Văn Sĩ Cập và Trần Kỳ đều ngớ ra.
Ngu ngốc!
Vũ Văn Sĩ Cập thầm mắng một câu.
Gã đứng lên, nói với Tân Thế Hùng:
- Nếu tướng quân muốn an bài quân vụ, ta cũng không tiện ở lâu rồi. Ta còn phải đi Truy trọng doanh xem xét, cáo từ.
Thấy sắc mặt gã không vui, Tân Thế Hùng vội vàng nháy mắt ra dấu với Trần Kỳ. Trần Kỳ làm bộ như lật lại danh sách, bỗng nhiên kêu lên vui vẻ:
- Có, còn có Quả Nghị Giáo Úy binh đoàn Ất Tự Doanh Lục Gia tổn thương chưa lành, hiện tại chức vụ chỉ huy binh đoàn do Lữ Suất Hác Đại Thông tạm thay, bởi vì không trống, nên vừa rồi tôi mới không xem cẩn thận.
Vì thêm nhiều ngựa, Tân Thế Hùng xem như bỏ đi một người.
Chỉ có điều đã đến lúc này, ông ta cũng không thể không nể mặt, nói:
- Một khi đã như vậy, An Chi, vậy ngươi tạm thời thiệt thòi ở trong binh đoàn Ất Tự Doanh, được không?
Ông ta vừa nói vừa tự khuyên mình, thôi, cứ nghĩ cho Tả Đồn Vệ đi, ta làm trái lương tâm một chút. Nếu có thể lấy được nhiều chiến mã chạy chậm từ trong tay Vũ Văn Sĩ Cập, việc thu nạp quân tâm binh lính còn xa mới bằng lợi ích thu được từ một Yến Vân. Ông mới nắm binh quyền, từng giây từng phút đều muốn lôi kéo quân tâm, mà Vũ Văn Sĩ Cập lại đưa ra điều khoản hấp dẫn lại đúng lúc ông ta bức thiết cần đấy, cho nên mới không thể không từ bỏ uy thế phủ đầu với Lý Nhàn.
Ai ngờ Lý Nhàn lại không hề cảm kích, nhìn Tần Thế Hùng rất nghiêm túc nói:
- Chưa lập tấc công mà thân mang chức sợ khó phục tùng kẻ dưới. Yến mỗ đa tạ Tướng quân cất nhắc, cứ để tôi ở lại trong hậu đội đu,
Lần này Vũ Văn Sĩ Cập thật sự bị chọc tức, gã ôm quyền nói với Tân Thế Hùng:
- Tướng quân thiếu nhiều bao nhiêu ngựa, cứ bảo người báo cáo cho ta là được, ta sẽ cấp đủ số cho, cáo từ.
Sắc mặt gã trắng bệch, quay người đi luôn.
Lý Nhàn áy náy nói một câu với Tân Thế Hùng, rồi đuổi theo.
- Sĩ Cập huynh!
Lý Nhàn đuổi theo sau gọi.
- Yến Giáo úy, ngươi hẳn nên gọi ta là Phò mã.
Vũ Văn Sĩ Cập lạnh mặt nói.
Lý Nhàn cười hì hì nói:
- Tức giận à?
Vũ Văn Sĩ Cập hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đi.
Lý Nhàn đi theo sau nói:
- Nếu tôi thật sự làm Giáo úy binh đoàn gì đó, chỉ sợ mới bị đùa chết. Sĩ Cập huynh, tôi và huynh chưa từng gặp mặt, huynh tương trợ sao tôi không dám nhận tình chứ? Có điều ép ông ấy cho tôi một chức Giáo úy, rời khỏi đại doanh, lặn lội đường xa giao chiến với địch, trong lòng người đó uất nghẹn, tùy tiện phái tôi đi đánh trận sống chết, tôi vốn ôm tâm tư đền đáp bệ hạ, nếu chết trận ở Liêu Đông như vậy, chẳng phải là oan uổng sao?
Vũ Văn Sĩ Cập không nói gì, bước chân chỉ hơi chậm lại một chút.
Lý Nhàn đuổi kịp, nói:
- Sĩ Cập huynh, lương thảo làm sao vậy? Chẳng lẽ không lập được công lao hay sao?
Vũ Văn Sĩ Cập lạnh lùng:
- Tiền trình của ngươi, liên quan đến ta sao?
Lý Nhàn thở dài nói:
- Sĩ Cập huynh, tôi nghĩ, cứ để Tân Thế Hùng đối với tôi vài khúc mắc đi, ngày sau từ từ mưu cầu, đại quân viễn chinh chắc chắn huyết chiến vô số, đợi trong lòng ông ấy không còn tâm hại tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp mưu cầu chức vị chiến binh, chẳng phải rất tốt sao?
Vũ Văn Sĩ Cập hừ một tiếng nói:
- Đúng vậy, hóa ra ngươi không phải kẻ ngu.
Thấy sắc mặt gã dịu đi, Lý Nhàn mặt dày nói:
- Vậy...Sĩ Cập huynh, nếu tôi đến phụ trách hậu đội lương thảo đồ quân nhu Tả Đồn Vệ, vậy có thể cho nhiều ngựa một chút hay không?
Vũ Văn Sĩ Cập không thể tin nhìn Lý Nhàn, thở dài thật sâu nói:
- Sao ngươi lại ngốc đến thế, mà da mặt ngươi còn dày hơn so với thành Liêu Đông đấy!
- Ngày ấy ngươi ở bờ đông Liêu Thủy giết địch, ta có tâm mang theo nhân mã Tả Đồn Vệ qua sông tương trợ, nhưng chưa có lệnh vua, dù ta có là Tả Đồn Vệ tướng quân cũng không dám tự ý suất quân hành động, đêm qua bệ hạ còn nói với ta muốn để ngươi đến Tả Đồn Vệ của ta, làm ta vui mừng cả đêm ngủ không ngon, nếu không phải hôm nay thăng trướng nghị sự, ta đã đích thân ra cửa doanh đón ngươi rồi.
Ông ta nhấn mạnh mấy chữ Tả Đồn Vệ tướng quân, dường như e sợ người khác không biết mình hiện giờ gần như đã là đương gia của Tả Đồn Vệ.
Trong lòng Vũ Văn Sĩ Cập giễu cợt: "Ngươi vui sướng cả đêm không yên ư, chỉ sợ trong lòng buồn phiền cả đêm không ngủ được ấy."
Lý Nhàn vội vàng đáp lễ nói:
- Tướng quân quá khách khí, tiểu tử không bái phỏng tướng quân trước mới là thất lễ.
Vũ Văn Sĩ Cập ngẩn ra, trong lòng tự nhủ hoá ra tiểu tử này cũng biết nói vài lời dối trá khách sáo. Gã nhìn sang Lý Nhàn, chỉ thấy người đó lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với gã, ý tứ là giả bộ như thế có ổn không. Vũ Văn Sĩ Cập hiểu ý cười nói:
- Sao vậy, tướng quân không có ý định mới ta vào trong ngồi chút à?
Tân Thế Hùng cười ha hả nói:
- Lời này của Phò mã quá nhỏ mọn rồi, cửa doanh Tả Đồn vệ có khi nào không mở rộng chào đón Phò mã không?
Ông ta nghiêng người làm tư thế mời. Vũ Văn Sĩ Cập khách khí vài câu lập tức đi vào trước. Tuy dựa theo chức quan mà nói gã thấp hơn Tân Thế Hùng khá nhiều, nhưng gã cưới Nam Dương Công chúa trở thành Phò mã, bản thân còn có tước vị huyện công, bởi vậy trên thực tế Tân Thế Hùng xa mới bằng gã. Tân Thế Hùng lăn lộn trong quân nhiều năm, giờ mới có được chức hầu tước.
Nhưng tước vị cao cũng không có nghĩa là quan chức cao, trước đó Lý Uyên làm Đường quốc công chẳng phải ở trấn Hoài Viễn làm một tiểu quan Đô Úy hộ lương ngũ phẩm đó sao, bởi vì có công hộ lương thực, Dương Quảng mới thăng lão lên làm Chính tứ phẩm. Với hiển tước Đường công, dù gặp một lang tướng cũng phải nói chuyện khách khí, trong lòng Lý Uyên rốt cuộc bị đè nén bao nhiêu khó mà biết được.
Lý Nhàn đi sau cùng, ba người đi vào lều lớn phân chủ khách ngồi xuống. Tân Thế Hùng khách khí một hồi, Lý Nhàn mới ngồi xuống vị trí chót nhất.
Tân Thế Hùng nhìn Lý Nhàn khen:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, ngày đó ở bờ đông Liêu Thủy lấy mười tám kỵ dám chiến một trận với người Cao Cú Lệ, thiếu niên lang quả thật không giống bình thường, có thể lọt vào mắt xanh của bệ hạ, tiền đồ vô lượng.
Lý Nhàn vội vàng khách khí nói:
- Chỉ là vận khí tốt một chút, lỗ mãng, hấp tấp mang theo mười mấy con em gia tộc thô thông võ nghệ qua sông, chủ ý là đuổi theo đại quân ra sức vì nước đấy, ai ngờ vừa vặn gặp được người Cao Cú Lệ khinh nhờn di thể Mạch lão tướng, nhất thời xúc động phẫn nộ cho nên liền xông tới.
Tân Thế Hùng nói:
- Cũng không thể nói như vậy, cho dù là liều lĩnh, lỗ mãng chút, nhưng không có dũng khí ai dám lấy hơn mười kỵ trực diện đấu với mấy vạn đại quân Cao Cú Lệ chứ?
Lý Nhàn luôn mãi nhún nhường, chỉ có điều không chịu nhận câu khen ngợi của Tân Thế Hùng. Tân Thế Hùng thấy thiếu niên này cũng không phải đứa nhà quê không thông cấp bậc lễ nghĩa, ấn tượng của ông ta cũng thay đổi vài phần. Vũ Văn Sĩ Cập ngồi bên cạnh thưởng thức trà khẽ vuốt cằm cười khẽ, trong lòng tự nhủ tiểu tử này hoá ra không thật sự ngốc, hơi chút chỉ điểm vài câu liền học được ngay. Nghĩ đến gia cảnh cũng không phải là hộ tiểu phú, nói không chừng cũng là vọng tộc số một số hai ở địa phương. Chỉ có điều Vũ Văn Sĩ Cập moi ruột gan cũng không nhớ ra được, địa phương phía bắc có họ Yến nào khá nổi danh. Nhưng gã cũng không thèm để ý, không nghĩ ra được thì thôi, quốc thổ Đại Tùy mênh mông không thấy biên bờ, một phú hộ một thành một huyện sao gã có thể biết rõ?
Đại Tùy buôn bán phát đạt, tuy rằng địa vị xã hội của thương nhân không bằng nông phu, nhưng dựa vào cố gắng và ý chí trở thành thương nhân lớn nổi danh một phương cũng là chỗ nào cũng có. Những người này tuy rằng không thể tiến dần từng bước, thậm chí gia tài bạc triệu nhưng lại không thể mặc áo gấm, nhưng của cải nắm trong tay cũng kinh người. Tỷ như Vũ Văn Sĩ Cập biết đến Từ gia Vệ Nam Đông quận, trong nhà chưa từng xuất hiện nhân vật nhập sĩ làm quan nhưng giàu nhất một phương, thật sự cũng không thể khinh thường người ta. Nghĩ đến đây, Vũ Văn Sĩ Cập lại nghĩ tới thương nhân cự cổ tuy địa vị xã hội không cao, nhưng nắm giữ của cải khổng lồ, nếu triều đình có thể thích hợp coi trọng bọn họ một chút nói không chừng cũng là chuyện rất có lợi đối vớ triều đình.
- Sao hôm nay Phò mã lại hứng trí đến chỗ ta làm khách vậy?
Tân Thế Hùng hỏi Vũ Văn Sĩ Cập.
Vũ Văn Sĩ Cập đang chìm trong suy nghĩ khẽ giật mình, tự nói sao mình lại xuất thần đi đâu thế. Gã cười cười nói:
- Bệ hạ phó thác ta làm việc, bảo ta phối hợp trù bị lương thảo đồ quân nhu cần thiết cho đại quân xuất chinh, vốn định đi truy trọng doanh kiểm tra, vừa mới đi ngang qua đây, vì thế thuận tiện hỏi tướng quân cần bao nhiêu.
Ánh mắt Tân Thế Hùng biến đổi, nhìn thoáng qua Lý Nhàn, trong lòng tự nhủ hay là thiếu niên này quen biết cũ với Vũ Văn gia? Bằng không với tính cách cao ngạo của Vũ Văn Sĩ Cập này sao sẽ nói chuyện lâu với hắn lại còn vào Tả Đồn Vệ của mình nữa chứ? Nghe trong ý tứ của gã, gã chưởng quản lương thảo đồ quân nhu, chẳng lẽ là mượn điều này để ra hiệu với mình, nếu có thể an trí vị trí tốt cho Yến tiểu tử này có thể mở một cánh cửa cho mình không? Ông ta theo bản năng liếc nhìn Trần Kỳ phía sau, Trần Kỳ mặt không biểu cảm gật gật đầu với ông ta.
Tân Thế Hùng lập tức cười cười nói:
- Phò mã khổ cực rồi.
Vũ Văn Sĩ Cập nói:
- Đã nhận việc thì dĩ nhiên không dám buông thả, cũng là không thể nói rõ cái gì vất vả. Chỉ có điều đại quân xuất chinh cần thiết mang theo đồ quân nhu quá mức khổng lồ phức tạp, thật ra mới khiến người ta đau đầu.
Tân Thế Hùng trầm ngâm một chút thử thăm dò:
- Nếu Phò mã tới hỏi, ta đây cũng trực tiếp trả lời, lần xuất chinh này, tinh toán mỗi binh lính đều phải mang theo ba thạch lương thực, thật sự quá nặng, mang theo người rất cồng kềnh, mang toàn bộ ba thạch lương thực, hành quân không tiện..Một trận chiến qua sông, Tả Đồn Vệ ta tổn thất không ít ngựa, Phò mã có thể chiếu cố thêm một chút được không?
Trang bị phủ binh, ngoại trừ trọng binh khí và chiến mã ra trên cơ bản các vật khác phải tự chuẩn bị đấy. Tân Thế Hùng nói những thứ mang theo, chính là chỉ những thứ như phục, bị, tư, vật, cung tiễn, yên ngựa, khí trượng...trong những thứ này không bao gồm lương thực. Dựa theo chế độ quân sự Đại Tùy, mỗi phủ binh hai ngàn người được phân năm trăm con ngựa chạy chậm, bốn người cùng dụng một con thồ đồ quân nhu, bình thường miễn cưỡng có thể chia sẻ, nhưng lần xuất chinh này từng binh sĩ mang theo quá nhiều lương thảo, nếu như ngựa chạy chậm chở đồ quân nhu thì sẽ không đủ số cần mang, hành quân xác thật quá trắc trở.
Vũ Văn Sĩ Cập từ chối cho ý kiến gật gật đầu, bỗng nhiên quay đầu hỏi Lý Nhàn:
- An Chi, vậy mười bảy thủ hạ của ngươi đâu? Sao không thấy cùng nhau tiến doanh?
Lý Nhàn nói:
- Còn có chút việc vặt phải bọn họ giải quyết, hôm nay tôi quay về, sáng ngày mai sẽ cùng nhau đến bái kiến tướng quân.
Câu sau của hắn là nói Tân Thế Hùng.
Tân Thế Hùng thầm cười lạnh, từ bộ dạng không lạnh không nhạt kia của Vũ Văn Sĩ Cập ông ta đã đoán được, tiểu tử họ Yến này quả nhiên có quan hệ với Vũ Văn gia, ngay cả Vũ Văn Sĩ Cập cũng đích thân ra mặt cho hắn thì rõ ràng là có quan hệ rồi. Một khi đã như vậy, vì sao ngươi không trực tiếp kéo đi Tả Vũ Vệ chứ?
Vũ Văn Sĩ Cập đầu tiên dụ hoặc Tân Thế Hùng, nói cho ông ta biết lương thảo đồ quân nhu đều thuộc quản hạt của gã, đợi lúc Tân Thế Hùng muốn cầu cạnh gã lại chuyển hướng đề tài, Tân Thế Hùng cũng không phải kẻ ngốc dĩ nhiên hiểu được ý tứ của gã.
- Huyền Mưu à, điều tra thêm trong quân còn thực thiếu gì không, An Chi tuy mới tới, nhưng rất được bệ hạ coi trọng, không thể khinh đãi.
Trần Kỳ đứng sau ông ta kỳ giả vờ giả vịt tìm danh sách nhìn nhìn, lập tức có chút khó khăn nói:
- Giáo Úy các đoàn đã đủ, chỉ có...chỉ có Giáo Úy hậu đội áp vận đồ quân nhu Thôi Thanh Hà thời điểm qua sông chết trận, vị trí còn trống.
Hừ!
Vũ Văn Sĩ Cập hừ lạnh trong lòng một tiếng, trong lòng tự nhủ ngươi nói dối cũng quá giả đi. Một trận chiến qua sông, Giáo uy các đoàn chiến binh không ai chết, nhưng lại chết một Giáo uy hậu đội vận lương đồ quân nhu ư? Chỉ có điều gã cũng không nói gì, chỉ đầu thưởng thức trà, vẻ mặt dương dương tự đắc, yên tĩnh như nước giếng.
Tân Thế Hùng khó xử nhìn Lý Nhàn nói:
- An chi... Ngươi xem, ta quả thật không dễ an bài... Giáo Úy hậu đội áp giải đồ quân nhu cũng là chính lục phẩm, hơn nữa...
Ông ta nhìn Vũ Văn Sĩ Cập một cái, thấy sắc mặt đối phương vốn bình tĩnh mơ hồ lộ ra vẻ không vui, ông ta cắn răng sửa lời:
- Ta thấy như này, ta sẽ điều một Giáo Úy khác về hậu đội áp vận đồ quân nhu, bổ sung An Chi vào vị trí trống đó đi.
Ngay thời điểm Vũ Văn Sĩ Cập mỉm cười, Lý Nhàn đã chắp tay nói:
- Không cần!
Hắn đứng lên nói:
- Tôi mới tới, sao có thể khiến tướng quân vì an bài cho tôi mà làm việc thiên tư được? Nói xa, tướng quân làm thế kẻ dưới khó phục tùng, tôi cũng khó mà nhìn mặt đồng đội. Áp vận lương thảo thì áp vận lương thảo đi, Yến mỗ nhất định không phụ kỳ vọng của tướng quân.
Hắn nói hết sức chân thành, khiến Tân Thế Hùng và Vũ Văn Sĩ Cập và Trần Kỳ đều ngớ ra.
Ngu ngốc!
Vũ Văn Sĩ Cập thầm mắng một câu.
Gã đứng lên, nói với Tân Thế Hùng:
- Nếu tướng quân muốn an bài quân vụ, ta cũng không tiện ở lâu rồi. Ta còn phải đi Truy trọng doanh xem xét, cáo từ.
Thấy sắc mặt gã không vui, Tân Thế Hùng vội vàng nháy mắt ra dấu với Trần Kỳ. Trần Kỳ làm bộ như lật lại danh sách, bỗng nhiên kêu lên vui vẻ:
- Có, còn có Quả Nghị Giáo Úy binh đoàn Ất Tự Doanh Lục Gia tổn thương chưa lành, hiện tại chức vụ chỉ huy binh đoàn do Lữ Suất Hác Đại Thông tạm thay, bởi vì không trống, nên vừa rồi tôi mới không xem cẩn thận.
Vì thêm nhiều ngựa, Tân Thế Hùng xem như bỏ đi một người.
Chỉ có điều đã đến lúc này, ông ta cũng không thể không nể mặt, nói:
- Một khi đã như vậy, An Chi, vậy ngươi tạm thời thiệt thòi ở trong binh đoàn Ất Tự Doanh, được không?
Ông ta vừa nói vừa tự khuyên mình, thôi, cứ nghĩ cho Tả Đồn Vệ đi, ta làm trái lương tâm một chút. Nếu có thể lấy được nhiều chiến mã chạy chậm từ trong tay Vũ Văn Sĩ Cập, việc thu nạp quân tâm binh lính còn xa mới bằng lợi ích thu được từ một Yến Vân. Ông mới nắm binh quyền, từng giây từng phút đều muốn lôi kéo quân tâm, mà Vũ Văn Sĩ Cập lại đưa ra điều khoản hấp dẫn lại đúng lúc ông ta bức thiết cần đấy, cho nên mới không thể không từ bỏ uy thế phủ đầu với Lý Nhàn.
Ai ngờ Lý Nhàn lại không hề cảm kích, nhìn Tần Thế Hùng rất nghiêm túc nói:
- Chưa lập tấc công mà thân mang chức sợ khó phục tùng kẻ dưới. Yến mỗ đa tạ Tướng quân cất nhắc, cứ để tôi ở lại trong hậu đội đu,
Lần này Vũ Văn Sĩ Cập thật sự bị chọc tức, gã ôm quyền nói với Tân Thế Hùng:
- Tướng quân thiếu nhiều bao nhiêu ngựa, cứ bảo người báo cáo cho ta là được, ta sẽ cấp đủ số cho, cáo từ.
Sắc mặt gã trắng bệch, quay người đi luôn.
Lý Nhàn áy náy nói một câu với Tân Thế Hùng, rồi đuổi theo.
- Sĩ Cập huynh!
Lý Nhàn đuổi theo sau gọi.
- Yến Giáo úy, ngươi hẳn nên gọi ta là Phò mã.
Vũ Văn Sĩ Cập lạnh mặt nói.
Lý Nhàn cười hì hì nói:
- Tức giận à?
Vũ Văn Sĩ Cập hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đi.
Lý Nhàn đi theo sau nói:
- Nếu tôi thật sự làm Giáo úy binh đoàn gì đó, chỉ sợ mới bị đùa chết. Sĩ Cập huynh, tôi và huynh chưa từng gặp mặt, huynh tương trợ sao tôi không dám nhận tình chứ? Có điều ép ông ấy cho tôi một chức Giáo úy, rời khỏi đại doanh, lặn lội đường xa giao chiến với địch, trong lòng người đó uất nghẹn, tùy tiện phái tôi đi đánh trận sống chết, tôi vốn ôm tâm tư đền đáp bệ hạ, nếu chết trận ở Liêu Đông như vậy, chẳng phải là oan uổng sao?
Vũ Văn Sĩ Cập không nói gì, bước chân chỉ hơi chậm lại một chút.
Lý Nhàn đuổi kịp, nói:
- Sĩ Cập huynh, lương thảo làm sao vậy? Chẳng lẽ không lập được công lao hay sao?
Vũ Văn Sĩ Cập lạnh lùng:
- Tiền trình của ngươi, liên quan đến ta sao?
Lý Nhàn thở dài nói:
- Sĩ Cập huynh, tôi nghĩ, cứ để Tân Thế Hùng đối với tôi vài khúc mắc đi, ngày sau từ từ mưu cầu, đại quân viễn chinh chắc chắn huyết chiến vô số, đợi trong lòng ông ấy không còn tâm hại tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp mưu cầu chức vị chiến binh, chẳng phải rất tốt sao?
Vũ Văn Sĩ Cập hừ một tiếng nói:
- Đúng vậy, hóa ra ngươi không phải kẻ ngu.
Thấy sắc mặt gã dịu đi, Lý Nhàn mặt dày nói:
- Vậy...Sĩ Cập huynh, nếu tôi đến phụ trách hậu đội lương thảo đồ quân nhu Tả Đồn Vệ, vậy có thể cho nhiều ngựa một chút hay không?
Vũ Văn Sĩ Cập không thể tin nhìn Lý Nhàn, thở dài thật sâu nói:
- Sao ngươi lại ngốc đến thế, mà da mặt ngươi còn dày hơn so với thành Liêu Đông đấy!
Danh sách chương