Trong mắt họ, Đáp Lãng Trường Hồng là một chiến sỹ vũ dũng nhất trong tám bộ Khiết Đan. Đao của y có thể giết chết bất kỳ kẻ địch nào. Bất luận kẻ địch có mạnh thế nào. Bên bờ Nhược Lạc Thủy, rất nhiều người thấy y một cước đá bay A Sử Na Khứ Hộc. Mặc dù ai cũng không hiểu vì sao sau đó A Sử Na Khứ Hộc lại hầu như đã quên chuyện này. Nhưng, họ tin chắc nếu lại có kẻ địch tới xâm phạm nữa, e là Đột Quyết cưỡi sói, Đáp Lãng Trường Hồng cũng dũng cảm đứng trước mặt mọi người giơ loan đao lên đầu tiên.
Cho nên, họ không hiểu, vì sao người phụ nữ hoàn mỹ nhất trong bộ tộc và người hộ vệ dũng cảm nhất lại xảy ra tranh chấp.
Chỉ có một chiến sỹ Khiết Đan tên là Phổ Tốc Hoàn vì ở gần họ nhất, cho nên đã mơ hồ nghe được lý do. Nữ nhi, thiếu niên người Hán đó, quan trọng nhất là ở những từ đó. Hắn ta bỗng nhớ lại mấy tháng trước, cũng là Đáp Lãng Trường Hồng thét một câu với bà ta, 'nàng không nên lợi dụng hắn'!
Lúc này, Phổ Tốc Hoàn mơ hồ đoán được "hắn" dùng câu đó hẳn là "nàng".
Nàng, rất có khả năng chính là Âu Tư Thanh Thanh, người con gái thuần khiết, lương thiện nhất trong lòng dân Hà đại Hà Bộ.
Sắc mặt Phổ Tốc Hoàn tái đi rất khó coi, bởi vì lúc này y bỗng phát hiện ra, hóa ra trước mình rất nhiều chuyện cho là hoàn mỹ, hóa ra chỉ là một quả trứng thối, không mở ra thì tươi ngon mới mẻ, mở lớp vỏ cứng ra rồi mới thấy bên trong đã thối nát rồi.
Y không dám thể hiện điều gì, chỉ im lặng quan sát người phụ nữ nhìn mình trưởng thành từng cầu xin Trường sinh thiên chiếu cố kia.
Mấy năm sau, khi y vì hai chân bị thương mà không thể thoải mái nhảy lên lưng ngựa được nữa. Y bỗng phát hiện ra mấy năm trước mình đã sai rồi. Câu đó của Đáp Lãng Trường Hồng 'nàng không nên lợi dụng hắn ta! Quả thực không phải hắn' mà là 'nàng', nhưng cái "nàng" đó thực sự không phải là Âu Tư Thanh Thanh, mà lợi dụng và bị lợi dụng quả thực khó mà tìm ra manh mối, trừ phi có người tới phá giải điều đó.
- Đùng nói nữa.
Đáp Lãng Trường Hồng dường như là bất chấp giá nào rồi. Y phanh áo mình ra, để lộ bộ ngực cường tráng:
- Không nói! Ở đây giống như có một tảng đá đè lên, khiến ta không thể thở được, đè chết ta mất!
- Xin ngươi!
Trần Uyển Dung cầu khẩn nói.
Đáp Lãng Trường Hồng mỉm cười, rất lạnh rất lạnh, gió tháng ba trên thảo nguyên cũng không bằng nụ cười lạnh lùng trên khóe miệng y. Nụ cười trên khóe miệng y không những lạnh lùng mà còn tàn nhẫn. Chỉ có điều, mặc dù biểu hiện của y còn ác nghiệt vô tinh, nhìn về phía Trần Uyển Dung không giấu nổi sự quan tâm và sự trìu mến.
- Xin ta? Hôm qua chẳng phải nàng lại đi cầu xin A Sử Na Khứ Hộc sao? Xin ta làm gì? Trần Uyển Dung ngẩn người ra, sắc mặt tái đi. Vai bà run lên, trong làn gió tháng ba hiện rõ vẻ bi thương bất lực.
Đáp Lãng Trường Hồng nhẫn tâm không nắm lấy bàn tay lạnh của nàng, mà tiếp tục nói:
- Uyển Dung, ta biết, năm đó nàng từ Giang Nam chạy trốn tới Tắc Bắc cũng đã chịu biết bao vất vả. Nàng là Quận Chúa lá ngọc cành vàng, phụ thân mẫu thân nàng vì bảo vệ nàng mà đều bị quân Tùy giết chết, cho nên trong lòng nàng đầy thù hận.
- Nhưng, Uyển Dung! Nếu nói năm đó vì thù hận mà khiến cho ánh mắt nàng sáng lên, vậy thì bây giờ thù hận đã che mờ mắt nàng rồi! Nàng mở to mắt ra nhìn ta, nhìn ta xem!
Đáp Lãng Trường Hồng lớn tiếng quát:
- Người đàn ông này trước mặt nàng, hắn ta không muốn để nàng tiếp tục sa đọa!
Trần Uyển Dung chậm rãi giơ tay lên, lau dòng nước mắt, cười châm chọc:
- Ngươi bây giờ ghét bỏ ta nhơ bẩn?
Đáp Lãng Trường Hồng cười khổ, lắc đầu:
- Hà tất phải nói như vậy? Nếu nàng nhơ bẩn, vậy ta sẽ dùng đá bẩn bên hồ nước bẩn, gió táp mưa sa không rời nửa bước.
Thân hình Trần Uyển Dung run lên bần bật, theo bản năng giơ tay lên, chậm rãi mơn trớn khuôn mặt Đáp Lãng Trường Hồng, cảm thấy bộ râu thô cứng của y
- Trường Hồng, ngươi nên đi tìm cô ta. Chí ít, cô ta yêu huynh thuần túy.
Trần Uyển Dung réo rắt thảm thiết nói.
Đáp Lãng Trường Hồng mỉm cười, cũng rất cay đắng:
- Uyển Dung, nếu nàng muốn phục quốc, ta giúp nàng! Chúng ta rời khỏi Tắc Bắc trở về Trung Nguyên. Đại Tùy đông chinh đánh không nổi, thiện hạ tất đại loạn. Chúng ta trở về Giang Nam, lấy thân phận của nàng và bản lĩnh của ta, không lo đại sự không thành, hà tất …. làm ti tiện chính mình?
- Ti tiện?
Trần Uyển Dung bỗng cười thê lương:
- Cuối cùng ngươi cũng đã nói thật! Trong mắt ngươi, ta chính là một tiện nhân!
Đáp Lãng Trường Hồng bởi vì an ủi bàn tay nàng, nỗi tức giận trong ánh mắt vốn đã dần dịu đi, nhưng nghe thấy lời châm trọc này của Trần Uyển Dung vang lên, trong lòng bỗng dâng lên nỗi bi ai và tuyệt vọng vô cùng.
Bốp!
Y hung hăng tát nàng một bạt tai.
- Không sai, nàng chính là một con tiện nhân. Còn ta, còn ti tiện hơn nàng!
Nói xong, hắn ta quay người rời đi.
Thấy bóng dáng Đáp Lãng Trường Hồng dần xa, nước mắt Trần Uyển Dung lăn dài xuống khóe môi:
- Trường Hồng … xin lỗi, là ta nợ huynh.
Giọng nói rất nhẹ, nhưng y vẫn nghe thấy.
Trong hoảng hốt, y lại thấy vừa rồi, y tập võ, nàng ở bên cạnh vỗ tay xem. Y xuất thân Vương Thị danh môn Giang Nam. Còn nàng là Hoàng tộc Nam Trần. Năm đó, vẫn là hai người thanh mai trúc mã, trong lòng nàng mình vốn chắc chắn là phải cưới được nàng! Trong lòng y nói, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng!
…….
………
- Nhao nhao lật ra?
Nàng hỏi.
Người con gái mặc váy dài màu tím ngồi trên thảm cỏ, giơ tay ra nhấc chân lên, lộ ra đường cong quyến rũ. Nàng nhổ một cây cỏ lên, sau đó bóp thành từng đoạn từng đoạn đặt vào lòng bàn tay, đưa lên để sát khóe miệng, khẽ thổi một hơi. Cây cỏ chết non đó bị thổi trúng liền bay ra ngoài.
Nàng dường như rất thích mặc đồ màu tím, mà đồ màu tím cũng thể hiện được nét đẹp của nàng nhất. Y quên, mấy năm trước lần đầu tiên nàng mặc áo tím, y đã khen một câu quốc sắc thiên hương, nàng liền yêu thích màu tím.
Đáp Lãng Trường Hồng đã bước tới bên cạnh nàng bỗng dừng lại, hơi cúi đầu xuống, cũng không nhìn mặt nàng, ánh mắt luôn dõi theo những phiến lá đó.
- Nàng không nên tới.
Y nói.
Diệp Hoài Tụ mím môi cười, dịu dàng, xinh đẹp.
- Ta không nên tới, nhưng ta đã tới rồi. Giống như năm đó huynh tới nhà cỏ của Diệp gia tị nạn, vốn huynh không nên tới, nhưng huynh lại tới. Vốn huynh không nên đi, nhưng ngươi lại đi.
- Xin lỗi.
Đáp Lãng Trường Hồng bình thản nói ba từ, lại một lần nữa bước đi ra ngoài.
Nàng cũng không ngăn cản, chỉ lẩm bẩm nhắc lại ba từ đó một lần, sau đó hỏi:
- Xin lỗi? Có đáng chờ đợi 20 năm, phiêu linh 20 năm?
Đáp Lãng Trường Hồng lại một lần nữa dừng lại, cuối cùng vẫn lần lượt ngồi xuống bên cạnh nàng.
- Đây là đường của ta, nàng vốn không nên đuổi theo. Đuổi theo càng gần, nàng sẽ càng đau khổ.
Y nói.
- Đó cũng không phải là đường của huynh, mà là của cô ấy. Huynh đuổi theo rất gấp, ta sao có thể không bám sát chứ?
Nàng nói.
- Đây là đường của ta!
Đáp Lãng Trường Hồng chân thành nói:
- Ngay từ đầu cũng vậy, sau này cũng vậy. Đường của cô ấy cũng là đường của ta.
Sắc mặt Diệp Hoài Tụ không chút biến đổi, chỉ là dùng ngữ khí bình thường nhất khẽ nói:
- Vậy, đây cũng là đường của ta. Đường của huynh, cũng là đường của ta.
Đáp Lãng Trường Hồng thở dài:
- Tội gì?
Diệp Hoài Tụ chân thành đáp:
- Không khổ.
- Nàng giúp ta, đúng là vẫn là giúp cô ấy. Nàng hận cô ấy, như vậy sẽ khiến nàng không cảm thấy không đáng sao?
Đáp Lãng Trường Hồng đáp.
Diệp Hoài Tụ nói:
- Sao huynh lại liên tụy tới cô ấy? Ta bằng lòng giúp huynh, đó là chuyện của ta, liên quan gì tới cô ấy? Huynh bằng lòng để cô ấy làm Nữ đế ta không quan tâm. Ta chỉ là muốn để huynh sớm bị gông cùm trong lòng mà thôi.
Nàng vẫn rúc đầu vào vai y nói:
- Sớm một ngày, huynh sẽ bên ta sớm một ngày.
Cơ thể Đáp Lãng Trường Hồng cứng ngắc, vẫn không tỏ vẻ gì. Y im lặng một lát, hít sâu một hơi:
- Hoài Tụ, nàng nên sống vui vẻ hơn một chút, nàng như vậy … quá khổ.
Bởi vì dựa vào vai y, Diệp Hoài Tụ cười mãn nguyện:
- Khổ? Khổ 20 năm rồi, huynh mới biết sao?
Đáp Lãng Trường Hồng nói:
- Ta vẫn biết, cho nên mới không đánh giá với nàng. Ta không phải là một người đàn ông đáng để nàng phải trả giá như vậy. Nàng biết, trong lòng ta … luôn coi nàng là muội muội.
- Muội muội ….
Cơ thể Diệp Hoài Tụ cũng cứng đờ. Nàng từ từ rời khỏi bờ vai y, nhìn mặt y hỏi một câu:
- Năm đó khi huynh khen ta đẹp, là xem ta là muội muội?
Đáp Lãng Trường Hồng không nói gì, áy náy nhìn Diệp Hoài Tụ.
Diệp Hoài Tụ đứng dậy, tự giễu:
- Kỳ thực huynh nên dịu dàng với cô ấy một chút, nói không chừng có thể gương vỡ lại lành.
Đáp Lãng Trường Hồng nói:
- Hà tất phải nói một đằng làm một nẻo?
Diệp Hoài Tụ thấy mắt Đáp Lãng Trường Hồng hầu như là thấy được tận đáy lòng y:
- Nghĩ một đằng nói một nẻo? Huynh sai rồi, Vương Trưởng Hồng! Ta thực sự muốn các huynh bên nhau, như vậy ra mới có thể yên tâm giết chết cô ta.
Nàng cười kiêu ngạo:
- Huynh không thấy, ta bây giờ còn làm được nhiều hơn cả cô ta sao? Cô ta đã đổi một người đàn ông của mình để lấy cái gì? Đáp Lãng Trường Hồng, huynh quá thự phụ rồi. Tự phụ tới mức nghĩ rằng mình mãi mãi có thể có được tình yêu của người phụ nữ. Kỳ thực … 20 năm, sớm đã có thể khiến cho tình yêu biến thành thù hận rồi! Còn thù hận thì có thể nhạt như nước rồi.
Nàng cười quyến rũ:
- Ta giúp huynh, chẳng qua là muốn huynh nợ ta, nợ ta một đời! Để lương tâm huynh cả đời không được yên lòng!
- Nàng là kẻ điên.
Đáp Lãng Trường Hồng nhíu mày nói.
Diệp Hoài Tụ khẽ cười, quay người rời đi:
- Điên? Cô ta không phải sao? Huynh không phải sao?
Nện bước nhẹ nhưng rất vững chắc.
- Cuộc đời này chẳng qua là ngươi tính kế ta, ta tính kế ngươi. Hơn 20 năm trước, ta nghĩ rằng tìm được một người đàn ông đáng để ta nương tựa, nhưng tiếc là … bây giờ, ta dựa là chính mình. Đáp Lãng Trường Hồng …cuộc đời này của huynh đều bị người ta tính kế, bị người ta lợi dụng. Ta còn có thể nói thực với huynh, cô ta, khi huynh đang ở đây cô ta khóc, khi huynh quay người bước đi, chỉ e là đã cười tươi như hoa rồi.
Nàng không biết vì sao mà đến, cũng không biết vì sao mà đi?
Chỉ là, y biết từ nay về sau, hai người có lẽ thực sự là người lạ, gặp nhau lại như đầy tớ.
Xa xa, Trần Uyển Dung đã sửa sang lại đầu tóc, thấy người phụ nữ mặc áo tím đó chậm rãi đi xa, khóe miệng vẫn còn nở nụ cười.
Hai người họ thoạt nhìn quả thực rất giống nhau, đều là kẻ điên cố chấp.
Chỉ là, một người là cánh hoa rơi vào vũng bùn, nở hoa, rạng rỡ, cuối cùng lại bị nhiễm mùi xú uế. Một người là hoa sen trắng giãy giụa trong bùn mà vươn lên, vừa mới mở đã đẹp, như có thêm sức sống mới.
Một tiên tử không nhuốm bùn, không chịu được mưa xuân. Một người là ngọc bích có tỳ vết, càng rửa càng sạch.
Khi trút khỏi đài hoa sẽ bay đi ngàn dặm.
Cho nên, họ không hiểu, vì sao người phụ nữ hoàn mỹ nhất trong bộ tộc và người hộ vệ dũng cảm nhất lại xảy ra tranh chấp.
Chỉ có một chiến sỹ Khiết Đan tên là Phổ Tốc Hoàn vì ở gần họ nhất, cho nên đã mơ hồ nghe được lý do. Nữ nhi, thiếu niên người Hán đó, quan trọng nhất là ở những từ đó. Hắn ta bỗng nhớ lại mấy tháng trước, cũng là Đáp Lãng Trường Hồng thét một câu với bà ta, 'nàng không nên lợi dụng hắn'!
Lúc này, Phổ Tốc Hoàn mơ hồ đoán được "hắn" dùng câu đó hẳn là "nàng".
Nàng, rất có khả năng chính là Âu Tư Thanh Thanh, người con gái thuần khiết, lương thiện nhất trong lòng dân Hà đại Hà Bộ.
Sắc mặt Phổ Tốc Hoàn tái đi rất khó coi, bởi vì lúc này y bỗng phát hiện ra, hóa ra trước mình rất nhiều chuyện cho là hoàn mỹ, hóa ra chỉ là một quả trứng thối, không mở ra thì tươi ngon mới mẻ, mở lớp vỏ cứng ra rồi mới thấy bên trong đã thối nát rồi.
Y không dám thể hiện điều gì, chỉ im lặng quan sát người phụ nữ nhìn mình trưởng thành từng cầu xin Trường sinh thiên chiếu cố kia.
Mấy năm sau, khi y vì hai chân bị thương mà không thể thoải mái nhảy lên lưng ngựa được nữa. Y bỗng phát hiện ra mấy năm trước mình đã sai rồi. Câu đó của Đáp Lãng Trường Hồng 'nàng không nên lợi dụng hắn ta! Quả thực không phải hắn' mà là 'nàng', nhưng cái "nàng" đó thực sự không phải là Âu Tư Thanh Thanh, mà lợi dụng và bị lợi dụng quả thực khó mà tìm ra manh mối, trừ phi có người tới phá giải điều đó.
- Đùng nói nữa.
Đáp Lãng Trường Hồng dường như là bất chấp giá nào rồi. Y phanh áo mình ra, để lộ bộ ngực cường tráng:
- Không nói! Ở đây giống như có một tảng đá đè lên, khiến ta không thể thở được, đè chết ta mất!
- Xin ngươi!
Trần Uyển Dung cầu khẩn nói.
Đáp Lãng Trường Hồng mỉm cười, rất lạnh rất lạnh, gió tháng ba trên thảo nguyên cũng không bằng nụ cười lạnh lùng trên khóe miệng y. Nụ cười trên khóe miệng y không những lạnh lùng mà còn tàn nhẫn. Chỉ có điều, mặc dù biểu hiện của y còn ác nghiệt vô tinh, nhìn về phía Trần Uyển Dung không giấu nổi sự quan tâm và sự trìu mến.
- Xin ta? Hôm qua chẳng phải nàng lại đi cầu xin A Sử Na Khứ Hộc sao? Xin ta làm gì? Trần Uyển Dung ngẩn người ra, sắc mặt tái đi. Vai bà run lên, trong làn gió tháng ba hiện rõ vẻ bi thương bất lực.
Đáp Lãng Trường Hồng nhẫn tâm không nắm lấy bàn tay lạnh của nàng, mà tiếp tục nói:
- Uyển Dung, ta biết, năm đó nàng từ Giang Nam chạy trốn tới Tắc Bắc cũng đã chịu biết bao vất vả. Nàng là Quận Chúa lá ngọc cành vàng, phụ thân mẫu thân nàng vì bảo vệ nàng mà đều bị quân Tùy giết chết, cho nên trong lòng nàng đầy thù hận.
- Nhưng, Uyển Dung! Nếu nói năm đó vì thù hận mà khiến cho ánh mắt nàng sáng lên, vậy thì bây giờ thù hận đã che mờ mắt nàng rồi! Nàng mở to mắt ra nhìn ta, nhìn ta xem!
Đáp Lãng Trường Hồng lớn tiếng quát:
- Người đàn ông này trước mặt nàng, hắn ta không muốn để nàng tiếp tục sa đọa!
Trần Uyển Dung chậm rãi giơ tay lên, lau dòng nước mắt, cười châm chọc:
- Ngươi bây giờ ghét bỏ ta nhơ bẩn?
Đáp Lãng Trường Hồng cười khổ, lắc đầu:
- Hà tất phải nói như vậy? Nếu nàng nhơ bẩn, vậy ta sẽ dùng đá bẩn bên hồ nước bẩn, gió táp mưa sa không rời nửa bước.
Thân hình Trần Uyển Dung run lên bần bật, theo bản năng giơ tay lên, chậm rãi mơn trớn khuôn mặt Đáp Lãng Trường Hồng, cảm thấy bộ râu thô cứng của y
- Trường Hồng, ngươi nên đi tìm cô ta. Chí ít, cô ta yêu huynh thuần túy.
Trần Uyển Dung réo rắt thảm thiết nói.
Đáp Lãng Trường Hồng mỉm cười, cũng rất cay đắng:
- Uyển Dung, nếu nàng muốn phục quốc, ta giúp nàng! Chúng ta rời khỏi Tắc Bắc trở về Trung Nguyên. Đại Tùy đông chinh đánh không nổi, thiện hạ tất đại loạn. Chúng ta trở về Giang Nam, lấy thân phận của nàng và bản lĩnh của ta, không lo đại sự không thành, hà tất …. làm ti tiện chính mình?
- Ti tiện?
Trần Uyển Dung bỗng cười thê lương:
- Cuối cùng ngươi cũng đã nói thật! Trong mắt ngươi, ta chính là một tiện nhân!
Đáp Lãng Trường Hồng bởi vì an ủi bàn tay nàng, nỗi tức giận trong ánh mắt vốn đã dần dịu đi, nhưng nghe thấy lời châm trọc này của Trần Uyển Dung vang lên, trong lòng bỗng dâng lên nỗi bi ai và tuyệt vọng vô cùng.
Bốp!
Y hung hăng tát nàng một bạt tai.
- Không sai, nàng chính là một con tiện nhân. Còn ta, còn ti tiện hơn nàng!
Nói xong, hắn ta quay người rời đi.
Thấy bóng dáng Đáp Lãng Trường Hồng dần xa, nước mắt Trần Uyển Dung lăn dài xuống khóe môi:
- Trường Hồng … xin lỗi, là ta nợ huynh.
Giọng nói rất nhẹ, nhưng y vẫn nghe thấy.
Trong hoảng hốt, y lại thấy vừa rồi, y tập võ, nàng ở bên cạnh vỗ tay xem. Y xuất thân Vương Thị danh môn Giang Nam. Còn nàng là Hoàng tộc Nam Trần. Năm đó, vẫn là hai người thanh mai trúc mã, trong lòng nàng mình vốn chắc chắn là phải cưới được nàng! Trong lòng y nói, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng!
…….
………
- Nhao nhao lật ra?
Nàng hỏi.
Người con gái mặc váy dài màu tím ngồi trên thảm cỏ, giơ tay ra nhấc chân lên, lộ ra đường cong quyến rũ. Nàng nhổ một cây cỏ lên, sau đó bóp thành từng đoạn từng đoạn đặt vào lòng bàn tay, đưa lên để sát khóe miệng, khẽ thổi một hơi. Cây cỏ chết non đó bị thổi trúng liền bay ra ngoài.
Nàng dường như rất thích mặc đồ màu tím, mà đồ màu tím cũng thể hiện được nét đẹp của nàng nhất. Y quên, mấy năm trước lần đầu tiên nàng mặc áo tím, y đã khen một câu quốc sắc thiên hương, nàng liền yêu thích màu tím.
Đáp Lãng Trường Hồng đã bước tới bên cạnh nàng bỗng dừng lại, hơi cúi đầu xuống, cũng không nhìn mặt nàng, ánh mắt luôn dõi theo những phiến lá đó.
- Nàng không nên tới.
Y nói.
Diệp Hoài Tụ mím môi cười, dịu dàng, xinh đẹp.
- Ta không nên tới, nhưng ta đã tới rồi. Giống như năm đó huynh tới nhà cỏ của Diệp gia tị nạn, vốn huynh không nên tới, nhưng huynh lại tới. Vốn huynh không nên đi, nhưng ngươi lại đi.
- Xin lỗi.
Đáp Lãng Trường Hồng bình thản nói ba từ, lại một lần nữa bước đi ra ngoài.
Nàng cũng không ngăn cản, chỉ lẩm bẩm nhắc lại ba từ đó một lần, sau đó hỏi:
- Xin lỗi? Có đáng chờ đợi 20 năm, phiêu linh 20 năm?
Đáp Lãng Trường Hồng lại một lần nữa dừng lại, cuối cùng vẫn lần lượt ngồi xuống bên cạnh nàng.
- Đây là đường của ta, nàng vốn không nên đuổi theo. Đuổi theo càng gần, nàng sẽ càng đau khổ.
Y nói.
- Đó cũng không phải là đường của huynh, mà là của cô ấy. Huynh đuổi theo rất gấp, ta sao có thể không bám sát chứ?
Nàng nói.
- Đây là đường của ta!
Đáp Lãng Trường Hồng chân thành nói:
- Ngay từ đầu cũng vậy, sau này cũng vậy. Đường của cô ấy cũng là đường của ta.
Sắc mặt Diệp Hoài Tụ không chút biến đổi, chỉ là dùng ngữ khí bình thường nhất khẽ nói:
- Vậy, đây cũng là đường của ta. Đường của huynh, cũng là đường của ta.
Đáp Lãng Trường Hồng thở dài:
- Tội gì?
Diệp Hoài Tụ chân thành đáp:
- Không khổ.
- Nàng giúp ta, đúng là vẫn là giúp cô ấy. Nàng hận cô ấy, như vậy sẽ khiến nàng không cảm thấy không đáng sao?
Đáp Lãng Trường Hồng đáp.
Diệp Hoài Tụ nói:
- Sao huynh lại liên tụy tới cô ấy? Ta bằng lòng giúp huynh, đó là chuyện của ta, liên quan gì tới cô ấy? Huynh bằng lòng để cô ấy làm Nữ đế ta không quan tâm. Ta chỉ là muốn để huynh sớm bị gông cùm trong lòng mà thôi.
Nàng vẫn rúc đầu vào vai y nói:
- Sớm một ngày, huynh sẽ bên ta sớm một ngày.
Cơ thể Đáp Lãng Trường Hồng cứng ngắc, vẫn không tỏ vẻ gì. Y im lặng một lát, hít sâu một hơi:
- Hoài Tụ, nàng nên sống vui vẻ hơn một chút, nàng như vậy … quá khổ.
Bởi vì dựa vào vai y, Diệp Hoài Tụ cười mãn nguyện:
- Khổ? Khổ 20 năm rồi, huynh mới biết sao?
Đáp Lãng Trường Hồng nói:
- Ta vẫn biết, cho nên mới không đánh giá với nàng. Ta không phải là một người đàn ông đáng để nàng phải trả giá như vậy. Nàng biết, trong lòng ta … luôn coi nàng là muội muội.
- Muội muội ….
Cơ thể Diệp Hoài Tụ cũng cứng đờ. Nàng từ từ rời khỏi bờ vai y, nhìn mặt y hỏi một câu:
- Năm đó khi huynh khen ta đẹp, là xem ta là muội muội?
Đáp Lãng Trường Hồng không nói gì, áy náy nhìn Diệp Hoài Tụ.
Diệp Hoài Tụ đứng dậy, tự giễu:
- Kỳ thực huynh nên dịu dàng với cô ấy một chút, nói không chừng có thể gương vỡ lại lành.
Đáp Lãng Trường Hồng nói:
- Hà tất phải nói một đằng làm một nẻo?
Diệp Hoài Tụ thấy mắt Đáp Lãng Trường Hồng hầu như là thấy được tận đáy lòng y:
- Nghĩ một đằng nói một nẻo? Huynh sai rồi, Vương Trưởng Hồng! Ta thực sự muốn các huynh bên nhau, như vậy ra mới có thể yên tâm giết chết cô ta.
Nàng cười kiêu ngạo:
- Huynh không thấy, ta bây giờ còn làm được nhiều hơn cả cô ta sao? Cô ta đã đổi một người đàn ông của mình để lấy cái gì? Đáp Lãng Trường Hồng, huynh quá thự phụ rồi. Tự phụ tới mức nghĩ rằng mình mãi mãi có thể có được tình yêu của người phụ nữ. Kỳ thực … 20 năm, sớm đã có thể khiến cho tình yêu biến thành thù hận rồi! Còn thù hận thì có thể nhạt như nước rồi.
Nàng cười quyến rũ:
- Ta giúp huynh, chẳng qua là muốn huynh nợ ta, nợ ta một đời! Để lương tâm huynh cả đời không được yên lòng!
- Nàng là kẻ điên.
Đáp Lãng Trường Hồng nhíu mày nói.
Diệp Hoài Tụ khẽ cười, quay người rời đi:
- Điên? Cô ta không phải sao? Huynh không phải sao?
Nện bước nhẹ nhưng rất vững chắc.
- Cuộc đời này chẳng qua là ngươi tính kế ta, ta tính kế ngươi. Hơn 20 năm trước, ta nghĩ rằng tìm được một người đàn ông đáng để ta nương tựa, nhưng tiếc là … bây giờ, ta dựa là chính mình. Đáp Lãng Trường Hồng …cuộc đời này của huynh đều bị người ta tính kế, bị người ta lợi dụng. Ta còn có thể nói thực với huynh, cô ta, khi huynh đang ở đây cô ta khóc, khi huynh quay người bước đi, chỉ e là đã cười tươi như hoa rồi.
Nàng không biết vì sao mà đến, cũng không biết vì sao mà đi?
Chỉ là, y biết từ nay về sau, hai người có lẽ thực sự là người lạ, gặp nhau lại như đầy tớ.
Xa xa, Trần Uyển Dung đã sửa sang lại đầu tóc, thấy người phụ nữ mặc áo tím đó chậm rãi đi xa, khóe miệng vẫn còn nở nụ cười.
Hai người họ thoạt nhìn quả thực rất giống nhau, đều là kẻ điên cố chấp.
Chỉ là, một người là cánh hoa rơi vào vũng bùn, nở hoa, rạng rỡ, cuối cùng lại bị nhiễm mùi xú uế. Một người là hoa sen trắng giãy giụa trong bùn mà vươn lên, vừa mới mở đã đẹp, như có thêm sức sống mới.
Một tiên tử không nhuốm bùn, không chịu được mưa xuân. Một người là ngọc bích có tỳ vết, càng rửa càng sạch.
Khi trút khỏi đài hoa sẽ bay đi ngàn dặm.
Danh sách chương