Tuy rằng tưởng niệm Lang Tuấn Hiệp, thế nhưng Đoạn Lĩnh dần hiểu ra một việc, nếu như phụ thân không đến Lang Tuấn Hiệp cũng sẽ không đi.

Có người đến, có người ly khai —— tựa như Lang Tuấn Hiệp đã nói vậy, chuyện tốt trên đời ngươi không thể chiếm hết toàn bộ, luôn sẽ có một chút tiếc nuối như thế.

Có rất nhiều việc, tựa như lão thiên gia đã vì cậu mà sắp xếp xong hết rồi.

Đoạn Lĩnh kinh ngạc phát hiện, nếu như mình đọc sách gặp phải vấn đề, chỉ cần hỏi Lý Tiệm Hồng, đối phương hầu như đều có thể đưa ra câu trả lời thích đáng. Cho dù câu trả lời hoàn toàn không giống với phu tử thế nhưng lại tự thành hệ thống, Đoạn Lĩnh muốn không phục cũng không được..

“Cha, người không phải đã nói mình không đọc nhiều sách sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Nhân sinh có giới hạn, biển học vô bờ bến.” Lý Tiệm Hồng đáp, “Thế gian này có ai dám nói mình đã đọc hết toàn bộ sách đâu? Bất quá chỉ là hạt cát giọt nước mà thôi, càng hiểu nhiều càng thấy mình biết ít.”

Đoạn Lĩnh cái hiểu cái không gật đầu, hôm nay cậu đọc một quyển sách, lại hỏi: “Cha, Khổng Tử nói quân tử có tam úy là có ý gì?”

“Nhất úy thiên mệnh, nhị úy bề trên, tam úy thánh nhân. Chính là như vậy.” Lý Tiệm Hồng trả lời, “Tiểu nhân chẳng sợ thiên mệnh cũng không úy kỵ thứ gì.”

“Úy, cũng không phải là sợ.” Lý Tiệm Hồng hướng mặt về phía đình viện, thuận miệng tiếp tục giải thích, “Úy là tôn kính, tôn sùng thiên mệnh, tìm chốn an thân.”

“Thiên mệnh lại có ý gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Trong cuộc đời của mỗi người đều có việc phải do chính mình đi hoàn thành.” Lý Tiệm Hồng nói, “Đây là việc từ thời khắc con ra đời đã được định trước. Có người vì trồng trọt mà sinh, có người vì chiến tranh mà sinh, có người vì làm hoàng đế mà sinh, nhiều như cây trong rừng, lại không có ai giống ai.”

“Thế nhưng, con làm sao có thể biết thiên mệnh của mình là gì chứ?” Đoạn Lĩnh lại hỏi.

“Không biết, chính là tại trong tình lý.” Lý Tiệm Hồng buông tay thở dài, nói, “Cha cũng không biết, tam thập nhi lập tứ thập bất hoặc, ngũ thập tri thiên mệnh. Thánh nhân nói, phải đến năm mươi mới hiểu đây.”

“Quá lâu rồi.” Đoạn Lĩnh dở khóc dở cười nói.

“Đúng vậy.” Lý Tiệm Hồng nói, “Nửa đời trước tỉnh tỉnh mê mê, đánh tới đánh lui lại không biết thiên mệnh ở nơi nào, quả nhiên là lãng phí thời gian.”

Lý Tiệm Hồng đứng dậy rời đi, Đoạn Lĩnh còn đang nghĩ đến những lời của phụ thân, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.

Một lát sau, Lý Tiệm Hồng lại bước vào phòng, bên ngoài mưa rơi rả rích, hắn đổi một thân áo choàng, trong tay cầm theo một cái tay nãi, hỏi: “Ngày hôm nay phải đến học đường đúng không? Còn muốn đọc sách chứ?”

“A!” Đoạn Lĩnh nghĩ chợt nhớ ra hôm nay đã đến ngày lĩnh quyển, phải đến học đường nộp lên quyển văn chương cuối cùng của bọn họ, chờ phu tử phê bình đắp ấn, sau đó mới có thể chuyển giao về Ích Ung quán. Cậu suýt nữa đều đã quên, thế mà Lý Tiệm Hồng cư nhiên lại nhớ, còn dẫn theo cậu cưỡi ngựa ra ngoài. Hai người cầm theo quyển tử đã chuẩn bị trước, đầu tiên đến Mặc phòng báo danh nộp quyển, sau đó lại đi ngoại thành giải sầu.

Ích Ung quán ở Thượng kinh nằm giữa con đường chính, người đến người đi, xa mã không dừng, bên ngoài có không ít người xếp hàng, đều là gia đình quan to hiển quý. Đoạn Lĩnh cùng Lý Tiệm Hồng mặc một thân bố y, đứng ở bên ngoài nhìn ngó.

“Có ước ao bảo mã hương xa như bọn họ không?” Lý Tiệm Hồng thuận miệng hỏi.

Đoạn Lĩnh lắc đầu, đến đây báo danh cũng có không ít học sinh cùng trường với cậu, bình thường học tập cùng nhau, cũng không nghĩ đến bọn họ có thân thế hiển hách như vậy. Đoạn Lĩnh nói với Lý Tiệm Hồng: “Phu tử dạy, người nếu tự cam thanh bần, bản thân nào khác bậc vương hầu.”

Lý Tiệm Hồng gật đầu nói: “Phu tử mặc dù thích nói năng bậy bạ, bất quá câu này nhưng thật ra lại không sai.”

Đoạn Lĩnh cười cười chạy vào đăng ký, Lý Tiệm Hồng lại kéo áo choàng xuống che lấy nửa khuôn mặt, nép vào góc khuất nhìn đám người đi đường qua lại.

“Đoạn Lĩnh!” Thái Diêm ở đằng xa gọi to, “Còn chờ cái gì đâu! Mau qua bên này!”

Đoạn Lĩnh mặc dù đã đi học đường ba năm, thế nhưng bình thường lại kết giao rất ít, còn có sự căn dặn của Lang Tuấn Hiệp nên bình thường ở trong học đường cũng không tiếp xúc quá nhiều người. Chỉ có Thái Diêm ban đầu đã nhận thức, Bố Nhi Xích Kim cùng với Hách Liên Bác bình thường vẫn bị phạt đứng cùng cậu là coi như quen biết.

Thái Diêm vẫn là do ca ca của hắn dẫn đến, đang ngoắc tay với Đoạn Lĩnh, Lý Tiệm Hồng cũng bước qua chào hỏi, chắp tay với Thái Văn.

“Bình thường đã chiếu cố nhiều.” Lý Tiệm Hồng nói.

“Không dám nhận.” Thái Văn cười cười, cũng chắp tay với Lý Tiệm Hồng..

Thái Diêm kéo vai Đoạn Lĩnh để cậu xếp hàng phía trước mình, hai thiếu niên còn hàn huyên vài câu. Đoạn Lĩnh rất ít khi nhìn thấy Thái Văn, không khỏi nhớ đến việc mùa đông năm ấy, lúc Lang Tuấn Hiệp bị thương, mấy hôm sau Đoạn Lĩnh về học đường đọc sách, Thái Diêm còn chủ động đi tìm cậu, thấy mắt phải của cậu sưng lên còn cho là bị người trong nhà đánh, nhỏ nhẹ an ủi một phen.

Bình thường hai người rất ít khi gặp nhau ở trường, lúc Đoạn Lĩnh đang học vỡ lòng thì Thái Diêm đã vào văn thư các học tứ thư ngũ kinh từ sớm; đợi Đoạn Lĩnh đến văn thư các cùng Thái Diêm học chung được vài tháng, Thái Diêm lại được đưa về nhà, do ca ca hắn mời người đến dạy, vì tế hai người cũng không thường gặp mặt.

Nhưng việc trong nhà Thái Diêm, Đoạn Lĩnh cũng biết sơ lược một chút, Thái Văn tuy la huynh trưởng nhưng hai người lại không cùng mẹ, ngày thường tất cả sinh hoạt ẩm thực của Thái Diêm đều do Thái Văn một tay lo lắng, cũng giống như Lang Tuấn Hiệp và Đoạn Lĩnh vậy, vì thế vô hình trung hai người lại càng trở nên thân cận. Trừ những lần thoáng nhìn trước đây, Thái Diêm cùng ca ca của hắn còn vô tình gặp gỡ Đoạn Lĩnh và Lang Tuấn Hiệp hai lần ở bên ngoài. Một lần là đêm hoa đăng trung thu, một lần là tiết thượng tị[1] đạp thanh bên sông đào.

Chỉ là Đinh Chi tựa hồ rất thích Lang Tuấn Hiệp, mà Thái Văn lại ngưỡng mộ Đinh Chi, vì lý do này mỗi khi huynh trưởng hai bên gặp nhau đều có chút xấu hổ.

Thiếu niên xếp hàng, người lớn đứng ở một bên hàn huyên, Đoạn Lĩnh đã quên giới thiệu phụ thân nhà mình với Thái Văn, Thái Văn hôm nay mặc một bộ thường phục màu thiên thanh, phong thái thập phần tuấn lãng, còn mang theo khí chất quân nhân, thoạt nhìn như một thanh lợi kiếm vừa mài. Hai bên gia trưởng nói chuyện, phần lớn đều liên quan đến việc học hành bài vở của hai thiếu niên, so với thái độ kính nhi viễn chi của Lang Tuấn Hiệp, Lý Tiệm Hồng lại là thêm một phần khách khí.

Lúc đề cập đến Lang Tuấn Hiệp, Lý Tiệm Hồng chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Y là gia phó nhà ta, nguyên bản cũng không muốn để hắn nhúng tay quá nhiều vào chuyện này, sau khi ta đến Thượng kinh y cũng rời đi, dù sao chuyện làm ăn ở phía nam cũng cần người trông coi.”

Thái Văn gật đầu, nói: “Nghe nói Đoàn huynh là làm kinh thương?”

Lý Tiệm Hồng cũng gật nhẹ đầu, nói: “Làm không quá tốt, đang muốn tìm một việc sinh kế khác. Một mảnh hùng tâm tráng chí tại thời loạn thế này nơi nơi đều bị dội nước lạnh, cũng chỉ đành quay về ăn của tổ tiên, trông chừng nhi tử đến khi thành nhân rồi lại nói tiếp.”

Thái Văn cười nói: “Nghe cách ăn nói của Đoàn huynh hẳn đã lường trước không thể miệng ăn núi lỡ, quá khiêm tốn, quá khiêm tốn rồi.”

Trang phục của Lý Tiệm Hồng mặc dù cũng không đẹp đẽ quý giá gì, thế nhưng giơ tay nhấc chân mỗi tiếng nói cử động đều mang theo khí chất quyền quý, càng không giống người giàu xổi. Mấy năm gần đây, Thượng kinh ngư long hỗn tạp, không ít nhà quyền quý đều mang theo gia quyến đến dưới chân thiên tử nước Liêu tạm lánh một thời gian. Thái Văn mặc dù cảm thấy người trước mặt không tầm thường, thế nhưng có Đoạn Lĩnh ở phía trước, cũng không dễ dàng thay đổi ấn tượng, liền không nghĩ nhiều nữa.

Thái Diêm ở bên kia nhìn thấy thiếu niên vừa đến, có chút ngoài ý muốn chào hỏi: “Hách Liên Bác!”

Đoạn Lĩnh cũng mỉm cười lên tiếng: “Hách Liên Bác!”

“Ngươi cũng tới!” Thái Diêm hô, “Đến đây đi.”

Hách Liên Bác mấy năm qua vẫn thường cùng Đoạn Lĩnh bị phạt đứng, mười bốn tuổi đã phát triển rất cao, làn da ngâm đen, một thân y phục Tây Khương, mày cao mắt sâu, ngũ quan phân minh rõ ràng, thường ngày bộ dạng không giận tự uy, chỉ là tật nói lắp vẫn chưa trị hết.

Sau lưng Hách Liên Bác còn có quản gia đi theo, hắn liền hướng về phía Đoạn Lĩnh cùng Thái Diêm gật đầu, đuổi quản gia trở về, im lặng đứng sau lưng hai đồng bạn.

“Thấy Bố Nhi Xích Kim sao?” Thái Diêm thuận miệng hỏi.

Hách Liên Bác lắc đầu, lại nhìn Lý Tiệm Hồng, hiển nhiên là lần đầu tiên gặp người này.

“Cha ta.” Đoạn Lĩnh rốt cục nhớ tới phải giới thiệu.

Hách Liên Bác đưa tay lên làm lễ, Lý Tiệm Hồng liền gật đầu cũng hoàn lại một lễ, Đoạn Lĩnh quay đầu lại, nhìn thấy trên đường lại xuất hiện một chiếc xe ngựa, Hách Liên Bác chỉ về phía bên kia giải thích: “Mẹ ta.”

Hách Liên Bác là do mẫu thân đưa đến báo danh, chỉ là theo phong tục của Thượng kinh nữ quyến không thể lộ diện bên ngoài, vì vậy Hách Liên Bác liền tự mình xếp hàng, còn hướng về Thái Văn chắp tay một chút, tỏ vẻ xin lỗi.

Chỉ thấy các thiếu niên trò chuyện một chốc đã đến lượt mình, Đoạn Lĩnh muốn để bọn họ đi trước, Hách Liên Bác lại làm một thủ thế “thỉnh”, Thái Diêm liền để cho Đoạn Lĩnh nhỏ tuổi nhất đi vào trước.

“Rỗi rãnh có thể để Đoạn Lĩnh đến phủ chúng ta.” Thái Văn nói, “Trong phủ có mời một tiên sinh từ phía nam đến, có thể dạy trước một phần bài vở đơn giản.”

“Vậy thì cung kính không bằng tòng mệnh.” Lý Tiệm Hồng nói.

Thái Văn tỏ vẻ không cần khách khí.

Đoạn Lĩnh mang theo quyển tử vào trong, theo lệ báo tên nộp lên lại cầm bài tử bước ra. Lý Tiệm Hồng sau khi từ biệt Thái Văn liền cùng Đoạn Lĩnh bước vào nộp học phí.

Lúc Đoạn Lĩnh trở ra thì các bằng hữu cũng không biết đã đi nơi nào, thấy cậu không ngừng quay đầu lại nhìn, Lý Tiệm Hồng hỏi: “Hoàn có bằng hữu chưa đến?”

“Bạt Đô không có tới.” Đoạn Lĩnh đáp, “Đã hẹn hôm nay cùng nhau báo danh khảo thí.”

Lý Tiệm Hồng trầm ngâm trong chốc lát, hỏi Đoạn Lĩnh: “Còn nhận thức những bằng hữu nào khác không?”

“Quan hệ tốt nhất là bọn họ.” Đoạn Lĩnh nói, “Thế nhưng không biết vì sao, nhà bọn họ đều quản đến rất chặt.”

Lý Tiệm Hồng: “Ta thật ra vẫn quên hỏi, Lang Tuấn Hiệp là quản lý con thế nào?”

Đoạn Lĩnh lắc đầu, cậu đã tách khỏ Lang Tuấn Hiệp một đoạn thời gian, mỗi khi nhớ lại đều thập phần quý trọng những khoảnh khắc an nhàn khi ở cùng với y, cũng không phải cậu không muốn đùa giỡn mà là rất sợ làm hắn thất vọng. Chỉ là cậu đều có thể nhìn ra, Thái Diêm, Hách Liên Bác cùng với những đồng học khác đều phảng phất trải qua không mấy vui vẻ, tựa hồ có một cỗ lo lắng vẫn luôn áp tại trên đầu.

“Hách Liên Bác bọn họ…” Đoạn Lĩnh nói, “Con cũng không biết, thế nhưng bọn họ đều giống như… giống như…”

Lý Tiệm Hồng nói: “Giống như có một thứ gì đó luôn đuổi theo phía sau bọn họ, buộc bọn họ đọc sách, ngay cả cười không dám thoải mái cười ra tiếng.”

Đoạn Lĩnh cười nói: “Đúng.”

“Bọn họ đều là thiếu niên lão thành.” Lý Tiệm Hồng nói, “Con cũng không cần giống vậy.”

Đoạn Lĩnh thở dài: “Ai….”

Lý Tiệm Hồng lại nói: “Bọn họ đều là hậu nhân chất tử, tự nhiên phải hiểu chuyện từ nhỏ, so với những người khác thì tâm tư sâu hơn nhiều lắm.”

“Ta cũng có biết, thế nhưng thật sự đáng sợ đến thế sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.

Lý Tiệm Hồng dắt tay của Đoạn Lĩnh thả bộ trên đường, đáp: “Hách Liên Bác nhi tử của hậu duệ hoàng tộc Tây Khương, Hách Liên Loan. Bố Nhi Xích Kim là hậu nhân của đại họ triều Nguyên. Hai huynh đệ Thái Diêm, Thái Văn chính là Thái gia sau khi bắt thượng làm quan ở Thượng kinh, cùng nữ tử người Liêu sinh con nối dòng.”

“Nói cách khác.” Lý Tiệm Hồng tiếp tục giải thích, “Cha của bọn họ đều là ngoại tộc, phần lớn là hoàng tộc, bị giữ ở chỗ này làm chất tử, đổi lấy hòa bình của hai nước. Một khi hai nước khai chiến, người đầu tiên bị giết chính là bọn họ.”

Đoạn Lĩnh: “…”

“Con tin Nam Trần là ai?” Đoạn Lĩnh hỏi.

Lý Tiệm Hồng nói: “Hoàng tộc Nam Trần không có con tin, bởi vì người Hán kiên cường.”

“Trong học đường, những người đi học cùng con cũng không thiếu hậu nhân nam diện quan của Liêu quốc, nếu cha anh bọn họ tạo phản theo địch, Liêu đế liền hạ sát thủ.” Lý Tiệm Hồng còn nói, “Con có nhận thức một tiểu hài tử họ Hàn không?”

“Có!” Đoạn Lĩnh lập tức nhớ lại vị Hàn công tử nọ.

Lý Tiệm Hồng: “Hắn thật ra cũng có thể coi như Liêu nhân, cha của hắn là Nam viện thái sư.”

Đoạn Lĩnh gật đầu, cùng Lý Tiệm Hồng đứng ở đầu đường, bên kia là ngõ Đả Ngư. Đoạn Lĩnh nhìn quanh một lát rồi nói: “Con muốn đến nhà của Bạt Đô nhìn xem.”

Lý Tiệm Hồng liền cùng Đoạn Lĩnh đi vào ngõ Đả Ngư, lại phát hiện nơi này có không ít binh sĩ Liêu quốc đang lục soát.

“Người nào?” Đối phương lập tức cảnh giác.

“Ta là…” Đoạn Lĩnh vừa mở miệng, bàn tay của Lý Tiệm Hồng đã nhẹ nhàng đè lại vai cậu.

“Mới vừa rồi lúc ta đưa nhi tử đi báo danh, ở ngoài Ích Ung quán gặp Thái tướng quân.” Lý Tiệm Hồng vân đạm phong khinh nói, “Thấy đứa trẻ nhà Bố Nhi Xích Kim không đến, tướng quân liền bảo ta đi hỏi thăm một tiếng.”

“Chuyện này không liên quan đến Thái Văn.” Vị tướng quân kia nói, “Trở về bảo hắn, bớt lo chuyện người khác.”

Lý Tiệm Hồng liền gật đầu dẫn Đoạn Lĩnh rời đi, vùng quanh lông mày của hắn cũng hơi nhướng lên.

“Bọn họ vì sao…”

Lý Tiệm Hồng đặt một ngón tay lên môi Đoạn Lĩnh, ý bảo cậu không nên hỏi nhiều, đợi đến khi về đến nhà thì Đoạn Lĩnh cũng đã quên đi việc này, vùi mình trong vườn trồng hoa. Một lát sau, Đoạn Lĩnh nhìn thấy Lý Tiệm Hồng nắm trên tháp nghiên trong viện phơi nắng, mắt híp lại tựa hồ đang suy nghĩ việc gì.

“Đa.” Đoạn Lĩnh vốn muốn bảo hắn vào trong nhà ngủ, nào ngờ Lý Tiệm Hồng lại mở mắt ra vẫy vẫy tay với cậu.

Đoạn Lĩnh liền chạy đến, ghé vào trên người Lý Tiệm Hồng. Lý Tiệm Hồng nhấc bổng cậu lên ôm vào lòng, dùng một tay nắm lấy tay cậu.

“Đây là cái gì?” Lý Tiệm Hồng nói, “Tay toàn là bùn, lại suốt ngày bôi lên mặt cha ngươi..”

Đoạn Lĩnh liền giơ tay lên xoa xoa vào y phục của Lý Tiệm Hồng, nói: “Con đói bụng.”

“Muốn ăn cái gì?” Lý Tiệm Hồng hỏi, “Hay là đi ra bên ngoài tìm tửu lâu…”

Đoạn Lĩnh đang muốn đi rửa tay thế nhưng Lý Tiệm Hồng lại không buông cậu ra, còn xoay mặt cậu nhìn thẳng vào ánh mắt mình, hỏi: “Trước tiên nói rõ việc này đã. Con vào Bố Nhi Xích Kim là hảo hữu?”

Lúc này biểu tình của Lý Tiệm Hồng đã có chút ngưng trọng, Đoạn Lĩnh thấy vậy thì không khỏi cảm thấy lo lắng, chỉ sợ Lý Tiệm Hồng không muốn mình kết giao với Bạt Đô, liền suy nghĩ xem nên trả lời thế nào mới tốt. Thế nhưng cậu chỉ hơi chần chờ một chút, Lý Tiệm Hồng lại nói: “Phải thì nói phải, không cứ nói không, chẳng lẽ còn có thể ăn thịt con?”

Đoạn Lĩnh đáp: “Phải.”

Lý Tiệm Hồng nói: “Người sống trên đời dù sao cũng phải có vài bằng hữu, đi rửa tay đi.”

Sau ngọ, Lý Tiệm Hồng lại dẫn Đoạn Lĩnh đến tửu lâu tốt nhất Thượng kinh ăn một bữa no nê, Đoạn Lĩnh dựa cửa sổ nhìn ra ngoài, nói: “Đa, nghe nói cha của Bạt Đô bình thường rất hay đánh hắn, nhưng hắn cũng không đến tìm con.”

“Hắn không tới tìm con là vì đã bị nhốt rồi.” Lý Tiệm Hồng chậm rãi nói, “Kỳ Xích, cha của Bạt Đô tính tình vốn thô bạo, bị đưa đến Thượng kinh làm chất tử, đối diện với ánh mắt trào phúng của người khác càng thêm kềm nén, chỉ có thể đánh hài tử để phát tiết.”

“Vậy, vì sao bên ngoài nhà họ có người canh gác, không cho chúng ta vào?” Đoạn Lĩnh lại hỏi.

“Sợ hắn chạy thoát.” Lý Tiệm Hồng nhìn con ngõ đối diện, vừa hay chính là phủ đệ của Bố Nhi Xích Kim, bên ngoài còn tập kết không ít binh mã, phòng giữ sâm nghiêm.

“Biên cảnh hai nước Nguyên Liêu tình thế càng lúc càng khẩn trương.” Lý Tiệm Hồng giải thích, “Có lẽ trong tháng này sẽ bắt đầu khai chiến.”

“Làm sao biết được?” Đoạn Lĩnh lại hỏi.

Lý Tiệm Hồng đáp: “Đoán, A Nhĩ Kim sơn thiên về phía bắc, lúc này đương kỳ đại địa hồi xuân, người Nguyên đã hao tổn cả mùa đông, đầu xuân phải dụng binh, bằng không chỉ sọ không có cơm ăn rồi.”

“Nếu khai chiến thì làm sao bây giờ?” Đoạn Lĩnh hỏi, “Bạt Đô sẽ gặp nguy hiểm sao?”

Lý Tiệm Hồng nói: “Liêu đế tuổi nhỏ, thái hậu giám quốc, binh quyền đều ở trong tay Bắc viện đại vương Gia Luật Đại Thạch, toàn bộ đều phải nhìn tâm tình của gã. Tâm tình không tốt, xuất binh thất bại, trở về liền tìm cả nhà Bố Nhi Xích Kim gây phiền phức, thậm chí đem người ra chém đầu cũng có khả năng.”

Đoạn Lĩnh nhất thời khẩn trương, một đường sầu lo trọng trọng. Sau khi về đến nhà, Lý Tiệm Hồng nhìn cậu một lát rồi hỏi: “Muốn cứu hắn sao?”

Đoạn Lĩnh hỏi: “Thế nào cứu? Cha, người có thể cứu hắn sao?”

Lý Tiệm Hồng đứng ở trong sân khom người rửa mặt, cũng không thèm ngẩng đầu lên nói: “Cũng không phải ta cứ hắn, là con cứu hắn.”

Đoạn Lĩnh: “Thế nhưng con làm sao cứu được chứ?”

“Đúng vậy.” Lý Tiệm Hồng rửa mặt, bước vào hành lang chốt lại một câu, “Làm sao cứu? Phải suy nghĩ thật kỹ.”

Đoạn Lĩnh: “…”

Đoạn Lĩnh nói: “Nếu như Lang Tuấn Hiệp còn ở đây thì tốt rồi, ba người vẫn tốt hơn hai người….”

Lý Tiệm Hồng nghiêm nghị nói: “Loại thời điểm này cũng không cần nhắc đến Lang Tuấn Hiệp đi, cha con dầu gì cũng là đệ nhất kiếm khách Nam Trần, lại suốt ngày bị nhi tử so đến so đi với một sát thủ, trong lòng thật đúng là không khỏi chua xót mà.”

Đoạn Lĩnh: “Vậy…”

“Cứ thế, con cứ nghĩ biện pháp là được.” Lý Tiệm Hồng nói, “Đã từng đọc binh pháp? Đã từng nghe kể chuyện? Như vậy liền coi như trong tay con có một đại hiệp, muốn sai sử thế nào, xem là lừa hay là chó, phải tự con nghĩ biện pháp thôi.”

Đoạn Lĩnh nở nụ cười, gương mặt của Lý Tiệm Hồng hơi trầm xuống, nói: “Cười cái gì? Đại hiệp cũng không thể dễ dàng xuất động như vậy, cả thiên hạ này lại có cao thủ nào chỉ nghe một mình con phân phó. Lúc trở về con còn phải trả lại một chút chỗ tốt.”

Lý Tiệm Hồng đưa hai ngón tay ra hướng về phía Đoạn Lĩnh chà sát, ý bảo sau khi xong chuyện còn phải đưa lợi ích. Đoạn Lĩnh vẻ mặt khiếp sợ, Lý Tiệm Hồng liền bước thẳng ra ngoài đi vào hậu biện chuẩn bị giúp Đoạn Lĩnh giặt quần áo. Đoạn Lĩnh ngây ngẩn một hồi, sau khi hiểu rõ ý tứ của Lý Tiệm Hồng trong lòng nhất thời sinh ra một cảm xúc kích thích mãnh liệt, liền chạy thẳng về phòng lấy giấy bút.

“Cha!”

“Ừ, chuyện gì.” Lý Tiệm Hồng vắt khô bộ y phục trên tay, không chút dao động đáp lời.

Đoạn Lĩnh chạy đến, cầm địa đồ giơ ra, phía trên còn vẽ chút lộ tuyến, cũng có vài hình người nho nhỏ, tượng trưng thủ vệ bên ngoài phủ Bố Nhi Xích Kim..

“Đây là một tấm hành quân đồ.” Lý Tiệm Hồng nói, “Vẽ đến xinh đẹp như vậy làm gì? Cứ đánh mấy hình tam giác là xong.”

Đoạn Lĩnh gật đầu, lập tức giảng giải: “Đầu tiên phải đưa người ra ngoài, sau đó nghĩ biện pháp chờ sáng sớm, cửa thành vừa mở liền đưa người ra ngoài. Đây là nhà của hắn, buổi chiều chúng ta không phải còn uống trà trên lầu của tửu lâu bên cạnh sao?”

“Ồ, vậy sau khi cứu ra lại dấu người ở nơi nào?” Lý Tiệm Hồng hỏi, “Nhà chúng ta?”

“Nhà chúng ta cách thành môn quá xa.” Đoạn Lĩnh nói, “Hơn nữa cũng không có tầng hầm linh tinh gì đó, không tiện giấu người, vạn nhất đối phương phát hiện bọn họ chạy thoát, nhất định phải lục soát từng nhà. Hơn nữa còn đóng cửa thành môn, không có chứng thực không được rời thành.”

“Đúng vậy, rất thông minh.” Lý Tiệm Hồng thuận miệng cười nói.

Đoạn Lĩnh nói: “Chỉ sợ là sáng sớm liền phong thành, vì vậy phải giấu người ở —— ở đây! Cách thành môn rất gần, còn có thể thần không biết quỷ không hay tiễn người rời đi!”

“Được!” Lý Tiệm Hồng nói, “Cứ quyết định như vậy, chờ cha phơi đồ xong liền có thể đi cứu người.”

Đoạn Lĩnh chạy theo phía sau hỏi: “Cha còn chưa nhìn rõ vị trí đâu! Là học đường!”

Lý Tiệm Hồng căng y phục lên thanh treo, lại đổ đi nước bẩn trong chậu, nói: “Con đối với học đường vô cùng quen thuộc, tự nhiên là nơi thích hợp nhất. Đi thôi!”

Đoạn Lĩnh lại hỏi: “A? Không che mặt sao? Thích khách không phải đều cần che mặt à?”

Lý Tiệm Hồng nói: “Phế vật mới phải che mặt.”

“…” Đoạn Lĩnh tự biết mình không nên đi kéo chân sau của Lý Tiệm Hồng, liền đem địa đồ giao cho hắn, nói, “Dọc theo con đường này…”

“Không nhớ được.” Lý Tiệm Hồng nhấc Đoạn Lĩnh khiêng lên vai, chân như bước lên thang lầu dẫm vào tường hai bước, bước thứ ba đã lên đến nóc nhà, lướt qua mái ngói như đi trên đất bằng, cả người tiến nhập vào màn đêm.

Đoạn Lĩnh sợ đến thiếu chút nữa kêu thành tiếng, may mà nhịn được. Lý Tiệm Hồng chạy vài bước lại đáp xuống đất sửa tư thế thành cõng người, lại phi thân qua vài ngõ nhỏ, đến gần đường lớn lại nhảy vào trong viện nhà người khác, khiến con chó trong viện giật mình sủa vang.

“Này.” Lý Tiệm Hồng nói, “Con chó thật lớn mà, chỉ là vẫn chưa dữ bằng Hốt Tất Liệt.”

Đoạn Lĩnh: “…”

“Xuống thôi.” Lý Tiệm Hồng nói.

Trong nháy mắt bọn họ đã đến ngõ nhỏ bên hông phủ Bố Nhi Xích Kim, Lý Tiệm Hồng quỳ một chân trên xuống, cánh tay choàng qua hông của Đoạn Lĩnh, ý bảo cậu cúi thấp người nắm chặt lấy mái ngói, trụ vững.

“Cha, quên mang kiếm theo rồi.” Đoạn Lĩnh nói, “Quay về lấy sao?”

“Không cần.” Lý Tiệm Hồng ngẩng đầu nhìn ánh trăng, tối nay đúng lúc là mười lăm, một vầng trăng dịu dàng soi sáng đại địa.

“Một đêm đẹp như vậy. ” Lý Tiệm Hồng lẩm bẩm.

“Bên kia có góc tối, có thể yểm hộ hành động.” Đoạn Lĩnh chỉ về một phía khác trong phủ, Lý Tiệm Hồng nhìn theo cũng “Ừ” một tiếng.

Xung quanh phủ đệ có Liêu binh tuần tra, Đoạn Lĩnh chỉ chỉ xuống dưới, ý bảo Lý Tiệm Hồng cẩn thận.

Lý Tiệm Hồng thấp giọng dặn: “Chờ ở đây.” Xong rồi còn kín đáo đưa cho Đoạn Lĩnh một gói thức ăn vặt, ý bảo nếu buồn chán thì ăn một ít. Đoạn Lĩnh làm sao có thể nuốt trôi? Đem gói đồ ăn cất vào trong ngực, mà Lý Tiệm Hồng nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Lúc đội Liêu binh tuần tra đảo qua khúc quanh thì tên binh sĩ sau cùng bị gõ một phát vào gáy ngất xỉu, bị Lý Tiệm Hồng nấp trong bóng tối nhanh tay kéo về, còn tiện thể cầm theo trường cung và túi tên sau lưng, lại tháo mạch đao trên thắt lưng gã binh sĩ xuống, nhấc nhấc vài cái thử cân lượng, sau đó ném lên trên nóc nhà. Đoạn Lĩnh khẩn trương vạn phần, đưa tay ra đón, lại không chụp được.

Lý Tiệm Hồng lại ném lên lần nữa, vẫn không tiếp được.

Lần thứ ba, cuối cùng cũng chụp được rồi.

Lý Tiệm Hồng giơ một ngón tay cái lên, ý bảo cậu làm rất tốt.

Đoạn Lĩnh liền thẹn thùng.

———————–

1/ Tiết thượng tị: Là vào ngày mùng 3 tháng 3 âm lịch, thường diễn ra đồng thời cùng tiết thanh minh hoặc có xê xích cũng không nhiều. Vào ngày này người ta đi hái một loại rau dại có tên là ‘tề thái’ về chế biến món ăn, luộc trứng gà, ăn bữa cơm ngon, tượng trưng năm mới vạn vật sinh trưởng nuôi sống con người, cũng là trông mong một tương lai tốt đẹp ấm no.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện