Tôi vừa uống một viên thuốc ngủ và đang nằm trên giường thì nhận được điện thoại của mẹ.

“Mày quên rằng mày vẫn còn một gia đình à?” bà nói, giọng nói vẫn cay nghiệt như xưa

“Không phải mẹ đuổi tôi ra ngoài sao?” Tôi thực sự không còn sức lực nào để tranh cãi với bà ấy.

“Vẫn còn đang đem chuyện của Kiều Sở ném lên đầu mẹ à? Mọi chuyện không phải đã kết thúc sao?"

“Mẹ, mẹ gọi điện đến chỉ để cãi nhau thôi sao?”

"Mày được lắm, mày, vĩnh viễn đừng trở lại, tự sinh tự diệt đi. Nếu có chết ở bên ngoài cũng không liên quan gì đến tao hết!”

Bà ấy cúp máy sau khi chửi rủa xong, giống như lâu lâu chỉ muốn xuất hiện để đâm cho tôi vài nhát rồi lại biến mất.

May mắn thay, thuốc ngủ bắt đầu phát huy dược tính, tôi cảm thấy toàn thân từ từ nhẹ đi, như đang bồng bềnh trên mây, điện thoại di động trượt sang một bên, như thể rơi vào gió.

Trước khi mất đi ý thức hoàn toàn, một ý nghĩ thoáng qua đầu tôi. Kiều Sở ơi, khi rời đi, em cũng cảm thấy nhẹ nhõm như vậy sao? 25

Sau khi Kiều Sở bỏ lại tôi mà rời đi, tôi rất ít mơ thấy em ấy, nhưng lần này em ấy đã tới thăm tôi. Em mặc đồng phục cấp 2, ngơ ngác đứng ở hành lang lớp học.

“Em đang nhìn cái gì vậy?”, tôi bước đến hỏi em

Kiều Sở quay đầu lại, khuôn mặt non nớt xanh mét. "Trời sắp mưa rồi, chị có ô không?"

“Đương nhiên,” tôi lấy trong cặp sách ra một chiếc ô gấp màu đen, “Nào, về nhà thôi.”

Nói được vài câu thì mưa đã rơi. Chúng tôi co ro dưới một chiếc ô và đi bộ ra ngoài cổng trường. Khi còn học cấp 2, em ấy đã có dáng người rất cao, cao hơn tôi cả một cái đầu. Một em tay cầm ô, nửa người chìm trong mưa.

“Sao em không bị ướt?” Tôi nhìn chằm chằm vào bộ đồng phục học sinh khô khốc của anh ấy.

"Chị, chị quên rồi sao? Em đã chết rồi mà."

Mưa to đến nỗi trên đường mờ mịt sương, không thấy rõ được gì. Kiều Sở đưa ô cho tôi, một mình đứng dưới mưa.

“Chị không có quên.”

"Chị có thể thừa nhận, nhưng em không cần trực tiếp nói như vậy.”

“Chị đừng có mà lừa em”

Kiều Sở cười ranh mãnh, vươn tay hứng lấy hạt mưa không rơi trên người mình

“Mưa gió tiếp theo sẽ càng lúc càng lớn, ô của chị rất nhanh sẽ không ngăn được nữa đâu."

“Vậy thì phải làm sao đây?” Tôi hoảng sợ nhìn xuống và thấy nước tích tụ ở mũi giày.

Kiều Sở đứng trước mặt tôi, trên trán còn có tóc mái thưa che đi đôi mắt.

“Đi thôi.” Kiều Sở trầm giọng nói, “Chị ở chỗ này làm gì, không đi liền chết chìm đó.”

Vừa dứt lời, sương mù tứ phía ập vào, chân tôi bỗng mất điểm tựa, mực nước chỉ ngập đến ống quần lúc nãy bỗng dâng lên đến cổ. Tôi hốt hoảng vùng vẫy, chiếc ô đã bị gió mạnh thổi bay tuột mất. Không ai có thể che chở cho tôi.

“Cứu…cứu tôi với!”

Tôi sặc nước, liều mạng nắm lấy tay Kiều Sở, nhưng chỉ bắt được trong hư không.

“Em không giúp được chị đâu” Xuyên qua màn mưa, Kiều Sở lo lắng kêu lên: “Chị cố gắng thoát khỏi nơi đó đi!”

“Chị không biết phải làm thế nào cả!” Tôi tuyệt vọng hét lên, liều mạng muốn trồi lên mặt nước, lại không thể chống cự bị một lực nào đó kéo chìm xuống.

Trong khung cảnh đường phố mờ ảo phía xa, một người cầm ô bước ra, càng lúc càng gần, dung mạo có thể thấy rõ.

“Thời Thịnh”

Tình trạng thiếu dưỡng khí ngày càng gay gắt, khát khao sống sót khiến tôi vô cùng muốn bắt lấy Thời Thịnh, nhưng ngay khi những đầu ngón tay sắp chạm vào anh, tôi đột nhiên dừng lại.

Con người của anh sạch sẽ như vậy, không có vết nhơ nào, không có bí mật nào, nếu tôi chạm vào anh, chẳng phải sẽ kéo anh vào vòng xoáy chết người này sao?

Trong một khoảnh khắc, Thời Thịnh tay cầm chiếc ô và đi qua tôi một cách bình tĩnh. Nước sắp tràn qua đỉnh đầu, dường như không còn cơ hội thoát thân.

"Chị," giọng nói của Kiều Sở vang lên bên tai, "Bảo trọng nhé."

Ngay lập tức, xung quanh chìm vào bóng tối, tiếng mưa vẫn tiếp tục và thế giới tràn ngập nước.

Tôi tỉnh dậy vì ngạt thở, tim đập nhanh bất thường và đầu đau như búa bổ. Trong phòng tắm có tiếng nước chảy róc rách, chiếc áo sơ mi mới thay đang treo trên mắc áo, Thời Thịnh đã về rồi.

Tôi khó chịu dựa vào đầu giường, đồng hồ chỉ mười giờ tối, thời gian ngủ do thuốc duy trì lần này trở nên ngắn hơn.

Tiếng nước ngừng hẳn, chẳng bao lâu, Thời Thịnh mặc một chiếc áo ngắn tay rộng thùng thình bước ra ngoài với mái tóc ướt sũng.

“Em dậy rồi à.” Anh ngồi xuống cạnh giường.

Tôi cố gắng hết sức để che giấu cảm xúc của mình: "...Sao anh không sấy tóc?"

"Không sao, một lát nữa sẽ khô thôi mà."

Tôi cau mày đẩy anh: "Đi sấy tóc đi, anh không cẩn thận sẽ bị đau nửa đầu đó.”

"Rồi rồi, để anh đi!”

Trong phòng tắm có tiếng máy sấy tóc, mơ hồ có thể nghe thấy Thời Thịnh ngâm nga, hình như tâm trạng anh rất tốt.

Cổ họng tôi khát khô, muốn ra phòng khách lấy cốc nước, chiếc điện thoại đang cắm sạc bên cạnh rung lên hai cái liên tục, tôi không thèm nhìn lấy cầm lên, vuốt mở khóa màn hình.

Mãi cho đến khi giao diện WeChat hiện lên, tôi mới biết mình đã cầm nhầm điện thoại, đó là điện thoại của Thời Thịnh.

Nội dung tin nhắn là hai bức ảnh do mẹ Thời gửi đến, một là ảnh chụp tập thể trong bữa tiệc tối, Thời Thịnh và một cô gái được bố mẹ vây quanh và đứng ở giữa.

Bức còn lại được chụp từ một bên, trong ảnh, Thời Thịnh cười nhạt và đang nói chuyện với cô gái. Cô gái trông dịu dàng và quyến rũ, chỉ một bức ảnh thôi cũng có thể thấy được khí chất vô cùng tốt, được bồi dưỡng bởi một gia đình hoàn mỹ.

Tôi kinh ngạc tắt bức ảnh đi, ánh mắt lại rơi vào phía trên bức ảnh, một vài đoạn hội thoại cách đây 20 phút.

"Lục Dao Dao đối với con có ấn tượng rất tốt, con bé sớm muộn gì cũng sẽ trở về nước hẳn luôn, có thời gian con để tâm liên lạc nhiều hơn đi nhé."

“Chú Lục lần này giới thiệu cho công ty một dự án rất hay, ba con và chú đều đã già, con cũng nên hiểu chuyện rồi, để người lớn cũng an tâm chút.”

Thời Thịnh phản ứng cực kỳ đơn giản, chỉ có hai chữ: "Con hiểu.”

Giao diện trò chuyện đột nhiên di chuyển trở lại và mẹ Thời đã gửi một bình luận về hai bức ảnh vừa rồi.

"Mọi người đều nói nhìn hai đứa con xứng đôi lắm”

Tôi đặt điện thoại về chỗ cũ, không lâu sau, Thời Thịnh lại từ phòng tắm đi ra, dựa vào cửa cười hỏi:

“Ăn dâu không em?”

Tôi nhìn thấy có thêm hai chiếc giỏ chứa đầy dâu tây trên bàn cà phê trong phòng khách.

“Anh mua ở đâu vậy?”, tôi hỏi

"Chú Lục gửi tới, chú ấy có một trang trại ở ngoại ô, chú thích dâu tây nhất, nên cũng trồng ở đó. Anh đã chọn một ít dành về cho em.”

Thời Thịnh đến gần, "Không biết có ngon không, để anh rửa cho em nhé?"

“Tối nay không phải chỉ có ba mẹ anh thôi sao?” Tôi giả vờ thản nhiên hỏi.

Tay Thời Thịnh khựng lại trong chốc lát, rất nhanh trở lại tự nhiên: "Ừm, anh cũng mời chú Lục, dù sao chú ấy cũng là bạn cũ của ba mẹ anh, chú ấy vẫn luôn chăm sóc, hướng dẫn anh rất tốt.”

“Còn ai nữa không anh?”, tôi lại hỏi

“… Hết rồi, còn có ai được nữa?” Anh cầm cái rổ lên, quay người vào bếp.

Dâu tây tại trang trại rất to, có màu đỏ tươi nhưng khi cắn xuống không có mùi thơm.

“Dâu trái mùa, dâu mọc vào mùa đông sẽ càng ngọt hơn.”

Thời Thịnh lấy một quả nhét vào miệng, “Em còn muốn ăn nữa không, để anh rửa thêm nhé?”

Tôi lắc đầu.

Thời Thịnh trực tiếp ngồi trên sàn nhà, duỗi chân khều cái thùng rác, lần lượt rút lá của những quả dâu tây đã rửa sạch rồi bỏ lại cái đĩa thủy tinh cho tôi.

Tóc anh vừa được sấy khô, cảm giác mềm mại khiến người ta muốn chạm vào. Lòng tôi chợt mềm lại.

"Thực ra cuối xuân đầu hè là mùa dâu tây trưởng thành tự nhiên, hiện nay hầu hết dâu tây đều được trồng trong nhà kính", tôi nói.

"Khi còn nhỏ, gia đình em không bao giờ cho phép em mua dâu tây vào mùa đông, nói rằng đó là đều dùng thuốc. Nhưng không biết từ khi nào mùa hè có càng ngày càng ít dâu tây, mùa đông hầu như đã thành tiêu chuẩn.”

"Dâu tây chín tự nhiên bây giờ rất khó tìm." Thời Thịnh rút bỏ hết lá dâu tây, "Nhà kính có thể thông qua các biện pháp kỹ thuật ảnh hưởng đến sự phát triển, dâu tây càng to thì càng ngọt, bán càng chạy hơn.”

“Ừ,” tôi gật đầu, nhìn quả dâu hồng hào trong tay, “Có đôi khi, kết quả do con người can thiệp còn tốt hơn là để thuận theo tự nhiên.”

“Mặc dù đó là thực tế nhưng mà nghe em nói cứ kì quái sao đó”, Thời Thịnh ngẩng đầu cười nói.

Tôi đang nhìn anh nhưng trước mắt tôi chỉ toàn là hình ảnh Thời Thịnh đứng cùng Lục Dao Dao đang nhìn tôi.

“Thời Thịnh, ngày mai em muốn về Nam Thành một chuyến.” Tôi quay mặt đi, không nhìn nữa.

“Về nhà sao?” Giọng anh có vẻ ngạc nhiên, “Vậy mẹ em……”

"Còn có một ít giấy tờ, em muốn thu gom mang theo bên người, dù sao cũng sẽ có lúc cần đến.”

26

Mùa thu qua đi, gió lạnh dần thổi đến, một năm chớp mắt đã qua đi.

Thời Thịnh bắt đầu thu dọn hành lý cho chuyến công tác ngày hôm sau, sắp đến cuối năm, anh muốn cùng chú Lục đi thăm một đối tác quan trọng ở nơi khác.

“Em chuẩn bị xong chưa, mang đủ đồ cần thiết chưa em?”, Thời Thịnh hỏi tôi.

"Em chuẩn bị xong rồi, em cũng chỉ đi có hai ngày, hành lý cũng không nhiều."

"Một người đi về phía Bắc, người kia lại xuôi về phía Nam. Tụi mình giống đang đi du lịch riêng quá nhỉ?”

Tôi nói với Thời Thịnh rằng gần đây có một sự kiện nghệ thuật rất hay ở Hồng Kông và tôi đã bàn với các bạn cùng lớp để đi cùng nhau.

"Đây là du lịch sao? Anh thì đi công tác, còn em thì đi học, là đi học đó.”

Vừa dứt lời, Thời Thịnh đã vòng tay ôm lấy eo tôi.

“Sao vậy?”

Cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh phả vào tai, đáy lòng tôi tê dại ngứa ngáy

“Chúng ta chưa từng xa nhau như vậy.” Thời Thịnh vòng tay hơi siết chặt, ngữ khí mơ hồ mà khiêu khích

“Đột ​​nhiên anh không muốn đi chút nào nữa.”

Tôi nhẹ nhàng vòng tay qua cổ anh và hôn anh. Đêm nay quấn lấy nhau đã lâu, cằm anh cạ vào thái dương tôi, hai người cơ hồ muốn hòa vào trong cơ thể đối phương.

Cuối cùng cũng có một đêm tôi không cần gắng sức, không cần dùng thuốc cũng có thể yên tâm chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại trời đã sáng, quay đầu lại, Thời Thịnh vẫn đang ngủ say, lông mi dài che mắt khẽ run.

Tôi nhẹ nhàng xuống giường, vào bếp làm chút đồ ăn sáng. Khi Thời Thịnh tắm rửa sạch sẽ ra khỏi phòng, trên bàn ăn đã có hai tô mì bốc khói nghi ngút.

Đơn giản chỉ là súp gà, mì hảo hạng tươi mát, trứng và cải xanh được cho thêm vào.

“Sáng nay đãi ngộ của anh tốt quá nhỉ”, anh bất ngờ ngồi xuống.

“Cô giáo từng dạy em, trước khi đi xa nhất định phải ăn một tô mì.” Tôi đưa đũa cho anh, kéo chiếc ghế đối diện ngồi xuống.

"Kỳ nghỉ đông sẽ kéo dài một tuần, chờ đợt thực tập ở công ty bớt bận, anh sẽ cùng em quay lại Nam Thành." Thời Thịnh vừa nói vừa ăn mì.

“Trở về Nam Thành, em có thể đi đâu?” Tôi nhàn nhạt nói: “Đến nhà anh?”

Liếc nhẹ qua khóe mắt tôi cũng có thể thấy động tác của Thời Thịnh khựng lại vài giây.

"Lần trước em trở về, anh còn tưởng rằng..." Lời nói bị anh nuốt trở vào, dừng một chút anh lại nói: "Hay là, anh đặt trước cho em một phòng khách sạn nhé?”

“Anh lo lắng gì vậy, em chỉ đùa thôi. Chỉ là em không thể ở nhà với mẹ được nữa, chắc là em sẽ quay lại nhà của ông bà ngoại ở ngõ Tam Khâu vậy. Trước mắt cứ vậy đi "

Tôi cầm tô lên và chạm nhẹ vào tô của anh ấy

"Chúc cho chúng ta lên đường bình an."

Khi anh đang ăn miếng cuối cùng, điện thoại của anh đổ chuông.

"Anh phải đi rồi, tài xế đang ở dưới lầu."

"Em tiễn anh.”

Thời Thịnh hôm nay ăn mặc rất chỉnh tề, trên người là một bộ âu phục cùng giày da, cà vạt màu lam sẫm hoa văn đậm, thấp thoáng dáng vẻ phóng khoáng của chàng thiếu niên tuấn tú đạp xe qua biển trước đây.

Chàng thiếu niên ấy giờ đây đã có chút sắc bén cùng trầm ổn. Trong một vài năm nữa, con đường anh đi chắc chắn sẽ rực rỡ hơn rất nhiều.

“Sao lại nhìn anh như vậy?” Trước khi đi, anh soi gương kiểm tra mình

“Có gì không ổn sao em?”

“Rất ổn” Tôi mỉm cười, “Nhìn anh hôm nay thật giống như được gặp lại anh trong tương lai vậy.”

Dưới lầu, một chiếc xe thương mại màu đen chậm rãi rời đi, tôi nhìn nó biến mất ở ngã tư.

Gửi tin nhắn WeChat cho Kiều Việt Ninh, sau đó quay người lấy từ trong phòng chứa đồ ra hai chiếc vali lớn đã chuẩn bị sẵn từng món đồ.

Có một chiếc túi trong suốt đựng tài liệu ở túi lưới bên trong của vali, tài liệu trên cùng có ghi "Giấy chứng nhận thôi học" - tôi đã giấu nó trong túi kể từ khi nhận lại từ Phòng Giáo vụ của trường một tháng trước.

Khi tôi nhận được cuộc gọi của Kiều Việt Ninh, tôi vừa sắp xếp xong một số việc cuối cùng.

“Có cần cô lên giúp con không?”

“Không cần, con tự làm được ạ.”

Sau khi cài khóa dây kéo, tôi đẩy hai chiếc vali lên, quay người lại và đối mặt với sự trống trải của cả căn phòng.

Bàn ăn rất sạch sẽ, hai giờ trước Thời Thịnh ngồi vào bàn, ăn xong một bát mì.

Trên bàn cà phê có một cặp kính gọng mỏng mà Thời Thịnh thỉnh thoảng đeo, tối hôm qua anh ngồi trên sô pha gọi điện thoại để liên lạc với công việc nên đã tháo nó ra và để lại ở đó.

Ngay cả nơi tôi đang đứng bây giờ cũng là nơi anh ấy đã ôm tôi trước khi rời đi.

Vô số ngày đêm nhanh chóng hiện ra trước mắt, thời gian như gió lớn, đẩy người ta đi về phía trước, vĩnh biệt không để lại dấu vết.

Trước cửa căn hộ, người lái xe đã đợi sẵn lấy hành lý từ tay tôi. Kiều Việt Ninh ra khỏi xe và ôm tôi thật chặt.

"Yên tâm đi, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Xe đang trên đường đến sân bay, Thời Thịnh gửi tin nhắn báo sắp lên máy bay, tôi chỉ đáp lại một chữ "Ừ”.

"Sau khi ổn định ở Paris, chúng ta sẽ đến miền Nam nước Pháp nghỉ dưỡng, mùa đông ở Nice nhiệt độ vừa phải, mùa hè lại quá nóng." Kiều Việt Ninh nhiệt tình chia sẻ kế hoạch sắp tới với tôi.

"Con yêu, con tin cô đi, con sẽ sớm tìm được cuộc sống mới ở đây thôi!”

Tôi không trả lời, chỉ im lặng quay đầu sang chỗ khác.

Ngoài cửa sổ, khung cảnh xưa cũ đang nhanh chóng lùi xa, thành phố quen thuộc chầm chậm trôi vào một vùng kí ức nào đó trong tôi. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện