Lâm Nhược Phi trong lòng đắng chát không thôi, nhưng đối với Lâm Hiên lại không có chút ghen ghét nào. Trong lòng của hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó chính là học tập Đế phu. Dù không thể trở thành nam tử ưu tú giống như Đế phu, chỉ cần có thể đạt tới một hai phần mười trình độ của hắn thì cũng không uổng công sống một đời này! 

 Mà toàn bộ Thái Sơ Thánh Địa, người cảm ngộ sâu nhất với bát tự chân ngôn của Lâm Hiên chính là Thái Sơ Thánh Chủ. 

 "Đế phu nói tám chữ này đúng là đại trí tuệ!" 

 Quan Du Vân đã bước vào Tâm chi cảnh từ ba ngàn năm trăm năm trước. Nhưng tuế nguyệt sau đó, kiếm đạo tạo nghệ một mực không có đạt được đột phá lớn. Nghe tám chữ này của Lâm Hiên, hắn mới như giật mình bừng tỉnh đại ngộ. Hắn vốn cho rằng thật ra thì kiếm đạo là sát phạt chi đạo theo đuổi lực công kích cao nhất. 

 Một ngọn cây cọng cỏ, có thể trảm nhật nguyệt tinh thần. 

 Một sợi tốc có thể đoạn vạn cổ tuế nguyệt. 

 Nhưng Lâm Hiên lật đổ lý giải truyền thống về kiếm đạo khiến cho người ta có cảm giác bỗng nhiên thông suốt. 

 Quan Du Vân vững tin chỉ cần mình tiếp tục lĩnh ngộ và trải nghiệm bát tự chân ngôn này thì chắc chắn có thể đột phá Tâm chi cảnh, đụng chạm đến Đạo chi cảnh. 

 "Vốn ta còn cảm thấy đời này ngoài sư tôn ra thì sẽ không còn gặp được những quý nhân khác nữa." 

 "Hiện tại xem ra, Đế phu cũng là đại quý nhân của ta!" 

 Quan Du Vân nhìn về phía Lâm Hiên, trong ánh mắt tràn ngập sùng bái và kính sợ. 

 Mà nhìn thấy Mộ Ấu Khanh thành công qua quan, tất cả mọi người đang có mặt ở chỗ này đều cực kỳ tán thưởng Lâm Hiên, mấy người Tuyền Châu cực kỳ vui vẻ. 

 "Cha tuyệt nhất!" 

 "Ừm, đúng!" 

 "Ừm, đúng!" 

 "Đúng đúng đúng đúng!" 

 Các tiểu nha đầu nhao nhao leo người Lâm Hiên, ôm mặt của hắn hôn. Cảm nhận được cảm giác mát mẻ trên mặt, Lâm Hiên nhíu lông mày lại. 

 Được, lại bị chúng nữ nhi rửa mặt. 

 Mộ Ấu Khanh đã đạt tới Tâm chi cảnh, tiếp theo Đạo chi cảnh cần thời gian tôi luyện rất lâu, nàng cũng biết mình không thể nào hoàn thành ngay được. Vì không chậm trễ những người khác khảo hạch, nàng đi xuống đài diễn võ, cười hì hì đi tới trước mặt Lâm Hiên: "Biểu tỷ phu, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, sau này nếu như có chỗ nào cần đến ta thì cứ việc dặn dò!" 

 Lâm Hiên mỉm cười: "Người trong nhà không cần khách khí như vậy." 

 Mộ Ấu Khanh gật gật đầu. 

 Thái độ vân đạm phong khinh của biểu tỷ phu đúng là rất có sức hấp dẫn. 

 Tiếp theo, khảo hạch tiếp tục. 

 Mộ Ấu Khanh nhân cơ hội này kể cho Lâm Hiên biết một chút quy định của Thái Sơ Thánh Địa. Dựa theo truyền thống, cần chờ đến tất cả mọi người khảo hạch kết thúc, Mộ Ấu Khanh tiếp nhận Thánh Địa sắc phong. 

 Bởi vì đạt tới Tâm chi cảnh thì tương đương với một Kiếm Tông. Có thể khai tông lập phái, sáng lập Kiếm đạo tông môn của mình. Có thể nói đây chính là một vinh quang to lớn xứng đáng được toàn bộ đệ tử của Thánh Địa chiêm ngưỡng và chúc phúc. 

 "Còn phải chờ lâu như vậy?" 

 "Đúng đó, thật nhàm chán!" 

 Các tiểu nha đầu nghe xong thì không còn hào hứng tiếp tục ở trong đại điện. 

 Các nàng đến đây để cổ vũ cho tiểu di, bây giờ tiểu di thành công, nếu còn chờ ở đây thêm nữa thì rất là chán! 

 Lâm Hiên cưng chiều nói: "Nếu không cha đưa các ngươi ra ngoài chơi?" 

 "Được!" Bốn tiểu nha đầu lập tức sáng mắt lên. 

 Mộ Ấu Khanh nói ra: "Ta biết trong thánh địa có một ngọn núi chơi cực kỳ vui, không bằng ta dẫn các ngươi đi qua đó?" 

 Dựa theo quy định của Thái Sơ Thánh Địa, đệ tử ký danh sau khi khảo hạch có thể tùy ý hoạt động. Mộ Ấu Khanh cũng là tính cách thích chơi, thế là hòa nhịp với các tiểu nha đầu. 

 Sau khi bắt chuyện với Quan Du Vân, nàng dẫn theo Lâm Hiên và bọn nhỏ rời khỏi đại điện. 

 Sau khi mấy người Lâm Hiên rời khỏi, khảo hạch tiếp tục tiến hành. 

 Ước chừng qua nửa canh giờ, bên ngoài đại điện bỗng nhiên có cỗ kiếm khí bàng bạc cực kỳ sắc bén tràn vào. Sau khi một đạo kiếm khí này xuất hiện, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều giật mình. 

 "Kiếm khí thật mạnh!" 

 Cho dù là Quan Du Vân cũng không khỏi lỗ chân lông co rụt lại. Cường độ của cỗ kiếm khí này, đời này của hắn ngoài sư tôn ra thì không còn gặp được ở trên người của người thứ hai. 

 Dựa theo suy đoán của hắn, kiếm đạo tạo nghệ của người đến còn cao hơn hắn, khoảng cách Đạo chi cảnh chỉ kém lâm môn một cước. 

 Mà dựa theo quy tắc kiếm đạo. 

 Đạt tới Đệ Tam Trọng Tâm chi cảnh là Kiếm Tông, đạt tới Đệ Tứ Trọng Đạo chi cảnh tức là Kiếm Tiên. 

 Nói cách khác, người tới là một chuẩn Kiếm Tiên! 

 Chuyện này đúng là đáng sợ! 

 Ngẩng đầu nhìn lại, thấy một bóng dáng thon dài đi vào cửa. Hắn người mặc một bộ trường bào màu đen, mặt như đao khắc, ánh mắt vô cùng sắc bén. Quanh người có một đạo kiếm khí cuồng dã quanh quẩn, khiến cho người ta nhịn không được choáng váng. 

 "Sư huynh!" 

 Quan Du Vân kinh hô một tiếng. 

 Nam tử trước cổng chính là sư huynh Viên Khiếu giận dữ rời khỏi Thánh Địa từ tám trăm năm trước. 

 Viên Khiếu mắt kiếm lạnh lùng liếc nhìn tất cả mọi người đang có mặt ở đây. 

 Phàm là người tiếp xúc với ánh mắt của hắn đều lập tức cúi đầu, hoàn toàn không dám đối mặt với hắn. 

 Hắn vẫn lấy lễ để tiếp đón: "Không biết hôm nay sư huynh đến đây là có chuyện gì muốn làm?" 

 Không đợi Viên Khiếu trả lời, hơn ba ngàn người từ bên ngoài cổng Thái Sơ đại điện chen chúc mà vào. 

 Những người này đều là kiếm ý thoáng hiện, thoạt nhìn cũng biết là cao thủ kiếm tu. Tu vi của bọn họ cũng đều là Tôn Giả Cảnh, thấp nhất cũng có Thần Phách Cảnh trung kỳ. 

 Đợi đến khi người đến đông đủ, Viên Khiếu giơ tay lên, chỉ vào đám người đi theo mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện