Các nàng từng người ăn mặc trang điểm lộng lẫy, khí chất ung dung. 

 Tranh nhau chen lấn chen đi đến cổng, chỉ hận không thể xông đi vào. 

 "Lâm lang, ra gặp ta một lần đi!" 

 "Lâm công tử, ta đã đợi ngươi bảy ngày bảy đêm, rốt cuộc khi nào ngươi lộ diện?" 

 "Lâm công tử, ta là con gái thừa tướng, mong ngươi để cho ta gặp một lần!" 

 ... 

 Nghe được tiếng hô tê tâm liệt phế của chúng nữ tử bên ngoài viện. 

 Quản gia Lâm gia đại viện, Triệu Vạn Phúc lắc đầu thở dài. 

 Hắn vội vàng đi vào hậu viện, nhìn thiếu gia Lâm Hiên nằm trên ghế mây ăn nho, uống rượu ngon nói ra: 

 "Thiếu gia, ngay cả con gái thừa tướng cũng tới, ngươi vẫn nên ra gặp các nàng một lần đi!" 

 Lâm Hiên ném nho, cau mày nói: "Một đám dong chi tục phấn, đuổi các nàng đi hết đi!" 

 Những năm gần đây, vẻ ngoài tuấn mỹ anh tuấn của Lâm Hiên hấp dẫn không biết bao nhiêu thiên kim đến nhà cầu hôn. 

 Nhưng mà đều không ngoại lệ, Lâm Hiên đều cự tuyệt. 

 Hắn thật sự không có hứng nổi đối với một đám dong chi tục phấn này. 

 Mà nói đến thân thế của hắn. 

 Thật ra thì hắn là một người xuyên việt, từ mười lăm năm trước xuyên việt đến huyền huyễn thế giới tên là Thương Long đại lục này. 

 Không có hệ thống, thân phận cũng không hiển hách, chỉ là con trai độc nhất của một thương nhân bình thường trong Hương Thành. 

 Bởi vì cha đẻ qua đời sớm, hắn thuận lý thành chương kế thừa gia nghiệp. 

 Những năm gần đây, dựa vào tài phú cha đẻ tích lũy được, trải qua cuộc sống cá ướp muối sống an nhàn sung sướng. 

 Vốn cho rằng có thể sống hết đời như vậy. 

 Không ngờ được là theo tuổi tác gia tăng, tướng mạo hắn càng ngày càng suất khí tuấn mỹ. 

 Danh tiếng của hắn cũng từ Hương Thành một đường truyền ra khắp cả nước. 

 Thành tình nhân hoàn mỹ trong mắt vô số thiên kim tiểu thư. 

 Không phải sao, ngay cả con gái thừa tướng đều hạ mình đến cầu hôn. 

 Lâm Hiên không cần gặp cũng biết là những cô gái này không lọt nổi mắt xanh của mình. 

 Bởi vì bốn năm trước, hắn thấy được nữ nhân có thể nói là xinh đẹp nhất trên đời này. 

 Nàng ngũ quan như ngọc, tinh xảo đến mức khiến cho người sợ hãi thán phục. 

 Dáng người càng hoàn mỹ vô khuyết, mỗi một chỗ đều giống như được Tạo Vật Chủ tỉ mỉ điêu khắc mà thành. 

 Dù là so với hình ảnh do máy tính tạo ra ở kiếp trước thì Lâm Hiên cũng chưa từng nhìn thấy nữ tử nào đẹp như nàng cả. 

 Đáng tiếc là nữ tử này lại là một nữ tu cực kỳ kinh khủng. 

 Còn nhớ kỹ bốn năm trước. 

 Ngày đó hắn câu cá ở bờ sông, cứu được một nữ tu từ trên trời giáng xuống. 

 Sau khi nữ tu tỉnh lại, giống như là hổ đói, triền miên với hắn một trận. 

 Một đêm giày vò suýt chút nữa là biến hắn thành một cái xác khô. 

 Một lần đó Lâm Hiên xem như chân chính cảm nhận được cái gì gọi là "Mỹ nữ dã thú". 

 Quá đáng hơn là ngày thứ hai sau khi Lâm Hiên vừa tỉnh dậy thì phát hiện ra nữ tu đó đã biến mất. 

 Không có để lại bất cứ cái gì cả, khiến cho Lâm Hiên cảm thấy mình như bị bỏ rơi. 

 Chuyện này khiến cho Lâm Hiên không có chút hảo cảm nào đối với đám mỹ nữ này. 

 "Ai, thế giới chỉ để ý đến mặt đáng chết này, tất cả đều vì mặt của lão tử mà tới!" 

 Lâm Hiên vểnh chân lên bắt chéo chân, tiếp tục hưởng thụ mỹ thực rượu ngon. 

 Vẫn là cuộc sống cá ướp muối như thế này tốt nhất! 

 Lúc này, Triệu Vạn Phúc lại từ tiền viện đi đến. 

 "Thiếu gia, người đều bị đuổi đi." 

 "Nhanh như vậy?" Lâm Hiên có chút giật mình: "Triệu bá, hôm nay tốc độ rất nhanh a!" 

 Triệu Vạn Phúc ngượng ngùng cười một tiếng, lắc đầu nói: "Cũng không phải là ta đuổi các nàng đi mà là một nữ tử khác, nàng cũng muốn gặp ngươi." 

 "Không thấy!" Lâm Hiên nghe xong khoát tay chặn lại. 

 Triệu Vạn Phúc nghĩ nghĩ, nói ra: "Nữ tử này nhìn rất không bình thường." 

 "Cho dù có đặc thù như thế nào đi nữa cũng không gặp!" Lâm Hiên không chút do dự cự tuyệt lần nữa. 

 Triệu Vạn Phúc gật gật đầu, hắn trung thành tuyệt đối với Lâm gia, đương nhiên sẽ nghe theo thiếu gia phân phó. 

 ... 

 Bên trong Huyền Băng Ngọc Liễn. 

 Nhược Ảnh nói ra: "Bệ hạ, Lâm Hiên đóng cửa không gặp, ta không nói thêm gì, cũng không có cưỡng ép dẫn hắn đến nơi đây." 

 Dù sao cũng là phu quân tương lai của Nữ Đế, nàng cũng không dám cưỡng ép làm gì với Lâm Hiên. 

 Hơn nữa Lâm Hiên đóng cửa không gặp, có nói nhiều như thế nào đi nữa cũng chỉ là nói nhảm, để Nữ Đế tự mình ra mặt tương đối tốt. 

 Đông Hoàng Tử U khẽ chau mày. 

 Phàm nhân này cũng kiêu ngạo lắm! 

 Suy nghĩ một hồi, nàng quyết định dẫn con đến tận cửa. 

 Dù sao bốn năm trước là mình phụ hắn, bây giờ bọn nhỏ ở bên người, không thể để cho quan hệ giữa hai người trở nên quá cứng. 

 Nghĩ đến đây, nàng lập tức bóp ra một đạo pháp quyết, dẫn theo bốn cô con gái lặng yên không một tiếng động tiến vào Lam Vân Quốc. 

 Lâm gia đại viện. 

 Triệu Vạn Phúc lại đi tới hậu viện: "Thiếu gia, lại có một nữ tử muốn gặp ngươi." 

 Lâm Hiên có chút cạn lời: "Hôm nay là ngày gì thế? Tại sao những nữ nhân này cứ như là dòng nước, chảy mãi không dứt?" 

 "Đúng vậy." Triệu Vạn Phúc cũng bất đắc dĩ gật đầu: "Nhưng mà nữ tử này càng đặc biệt hơn, không chỉ có dáng dấp đẹp hiếm thấy trên đời mà còn dẫn theo bốn cô con gái đáng yêu." 

 "Bốn cô con gái?" Lâm Hiên giật nảy cả mình. 

 Đây là muốn đến tận cửa, lấy sạch ăn sạch Lâm gia mình hay sao? 

 "Không gặp!" Lâm Hiên bất đắc dĩ vỗ trán một cái, những nữ nhân này người này còn kỳ quái hơn người kia! 


 "Hoá ra cha nhìn như thế này!" 

 "Nhìn cha thật sự rất là thú vị đó!" 

 "Quả nhiên cha cũng không có bình thường!" 

 "Ta muốn cho cha làm ngựa để cho ta cưỡi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện