Dưới ánh trăng tôi và Liệt Minh Dã ngồi trên dây đu, có bầu trời đêm đầy sao làm nền, tiếng dây đu khẽ lay động trở thành tiếng nhạc duy nhất. Cậu ta vẫn nắm tay tôi không buông, nụ cười nhẹ trên môi. Vũ trụ to lớn như thế, hôm nay lại thu hẹp trong phạm vi của khu vườn này, thế gian chỉ còn tôi và cậu ta….

Kể từ đêm hôm qua, quan hệ của hai chúng tôi lại trở về như bảy ngày trước, giống như chưa từng xảy ra chuyện tranh chấp vì Thảo Hồ. Cậu ta sáng đi tối về, còn tôi chỉ có mỗi một nhiệm vụ là hầu hạ cậu ta rời giường.

Hạ nhân trong phủ không còn dám khinh thường tôi nữa, từ gọi “Lăng Tiêu Lạc” đã chuyển thành “Lăng cô nương”, thân phận và đồ ăn hàng ngày cũng cao cấp hẳn lên, toàn bộ là nhờ vào sự dịu dàng kỳ quái của Liệt Minh Dã.

Tôi không thể đến Sướng Viên nữa, mỗi tháng dùng hết đan dược và cỏ Kinh Lan Thanh thì quản gia sẽ thay tôi đi xin Thảo Hồ.

Ăn đồ ngon, điều dưỡng liền có hiệu quả, tôi dở khóc dở cười khi ngực lại bị tức sữa. Đây vốn là một chuyện rất đơn giản nhưng chỉ cần tới tay Liệt Minh Dã liền thay đổi. Cậu ta bá đạo chiếm tất cả sữa của tôi, hút hết sữa còn chưa nói lại còn không chừa lại cho Tiểu Thương Sí nửa giọt, hại tôi mong đợi rồi lại ôm một bụng thất vọng.

“Ai….” Không nhịn được tôi thở dài một tiếng, gặp phải thiếu niên ‘nửa ông nửa thằng’ như cậu ta thì ngày nào tôi cũng dở khóc dở cười, rốt cuộc là phúc hay là họa đây? Những ngày này trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là đầu tháng mười một, hai tháng này cực kỳ yên bình, không có chút biến cố nào, không nghe thấy bất cứ tin tức xấu nào. Thời gian này mặc dù yên tĩnh nhưng tôi vẫn cảm thấy đây là sự bình yên trước cơn giông tố! Không biết là tôi suy nghĩ nhiều hay là do cổ đại khó có được một khoảng thời gian yên bình.

Mùng bảy tháng mười một là thời khắc quan trọng – ngày Liệt Minh Dã tham gia vào cuộc tập trận đầu tiên từ khi vào quân doanh. Cậu ta vẫn luôn chuẩn bị cho ngày hôm nay. Hoàng thượng hạ chỉ, lệnh cho tất cả vương công đại thần phải đến giáo trường xem trận đấu, ngay cả mấy vị phi tử đang được sủng ái nhất trong hậu cung cũng có mặt. Tôi thì không cần phải nói, Liệt Minh Dã và Trang phi đều chỉ điểm tên tôi.

Hoàng thượng uy nghiêm ngồi ở trên đài cao, bên trái là Trang phi, Dung phi, Ngọc phi, Tô phi, Như phi lần lượt ngồi theo thứ tự, ba vị phi tử kia chính là những người ở lại cuối cùng trong tiệc sinh nhật Trang phi. Phía bên phải là các vương công đại thần, lần lượt ngồi theo chức vị.

Hôm nay Nhiếp Quang không dẫn binh, ngồi bên cạnh Hoàng thượng. Tôi nhìn giáo trường rộng lớn thầm nghĩ, anh ta không dẫn binh, vậy hai người dẫn binh hôm nay là ai? Đang suy nghĩ, chợt nghe Trang phi vui sướng kêu lên, “Hoàng thượng, Minh Dã thật không hổ là con trai lão tướng quân, người xem, còn nhỏ tuổi mà đã có phong độ tư thế hiên ngang của một vị đại tướng rồi!”

Nghe vậy, tôi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy cô ấy rúc vào trong lòng Hoàng thượng đưa ngón tay ngọc thon dài ra chỉ vào bên phải giáo trường.

Tôi nhìn theo hướng cô ấy chỉ, đập vào mắt là một hàng ngũ binh sĩ chỉnh tề, đứng sừng sững như đã mọc rễ trên mặt đất vậy, ai ai cũng cầm trường mâu trong tay, tinh thần hăng hái. Đội ngũ từ giữ tách ra, nhanh chóng, chính xác tạo thành một con đường dài ở giữa. Một tiểu tướng mặc áo bào trắng cưỡi chiến mã to lớn ở giữa chậm rãi tiến lên phía trước. Nhìn người đó như vật động duy nhất giữa bốn bề tĩnh lặng, tôi liền bị hấp dẫn. Khi thấy rõ mặt mũi tiểu tướng kia tôi liền ngơ ngẩn, giật mình che miệng kinh ngạc. Người nọ là…. Liệt Minh Dã!

Thật sự là cậu ta! Cái phong thái ngông cuồng kiêu ngạo kia tôi tuyệt đối không thể nhìn lầm được! Ông trời ơi, cậu ta đã chuẩn bị rất nhiều cho ngày hôm nay, nhưng chưa bao giờ nói cho tôi biết cậu ta chính là người dẫn binh cho cuộc tập trận này! Điều này khiến người ta thật sự bất ngờ.

Tôi hít một hơi quay đầu nhìn Trang phi, ngay sau đó Hoàng thượng và Nhiếp Quang cũng quay sang nhìn tôi, bọn họ không nhiều lời, nhưng mỗi người đều cười cười với tôi. Tôi thu hồi sự kinh ngạc, bỏ tay đang che miệng để đáp lễ lại bọn họ, đợi bọn họ quay đi mới tiếp tục nhìn vào giáo trường….

Như Trang phi nói, Liệt Minh Dã thực sự có phong độ của một đại tướng! Chỉ thấy một tay cậu ta cầm dây cương, một tay cầm song giản, áo bào trắng tiêu sái gọn gàng, dải lụa trắng trên mũ sắt đung đưa theo nhịp điệu thúc ngựa của cậu ta, chiến bào rộng thùng thình bay phấp phới theo gió khiến thân hình cường tráng của cậu ta lúc ẩn lúc hiện. Giờ phút này chỉ có thể dùng hai câu ‘khí khái anh hùng, uy phong lẫm liệt’ để hình dung, tất cả phụ kiện đó đều góp phần tôn lên khí thế bức người của cậu ta! Tôi sợ ngây người, không ngờ cậu ta mặc chiến giáp lại tiêu sái như thế, từ đầu tới chân đều phát ra vẻ mạnh mẽ uy phong!

“Thất đệ lãnh binh nhiều năm, đã có kinh nghiệm tác chiến, trận tỷ thí lần này quả thực làm người ta chờ mong, chắc chắn sẽ mang lại cảm giác hoàn toàn mới mẻ!” Hoàng thượng ôn hòa nói, giọng nói đầy từ tính làm tôi tỉnh lại, cổ tự động xoay lại nhìn về phía hàng ngũ bên trái. Chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi mặc chiến bào màu tím đang giục ngựa tiến về phía Liệt Minh Dã. Đó không phải ai khác, mà chính là Đức Thân Vương!

Tôi giật mình, không ngờ hai người lãnh binh so tài hôm nay lại là bọn họ!

“Chết tiệt! Đừng có nói ơn cứu mạng với ta, nếu sớm biết hắn là người của Đức Thân Vương, ta dù có chết cũng không muốn hắn cứu!” Lời nói của Liệt Minh Dã lại vang lên bên tai tôi. Tôi không nhịn được liền rùng mình, trong tích tắc trên trán đã rịn ra một tầng mồ hôi lạnh. Giữa hai người bọn họ nhất định có chuyện gì đó, nếu không Liệt Minh Dã sẽ không giận dữ như vậy!

Ôi trời, Chẳng lẽ Liệt Minh Dã định mượn cuộc tỷ thí tập trận hôm nay để cùng ”Đức Thân Vương”…. Chỉ nghĩ đến đây thôi tôi liền không dám nghĩ tiếp nữa, vội gõ đầu của mình loại bỏ cái suy nghĩ đáng sợ này đi. Không đâu, Liệt Minh Dã thông minh như vậy, tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ!

Trận chiến đã sắp bắt đầu mà tôi lại một mình suy nghĩ lung tung đến nỗi không thể bình tâm được. Cố gắng vứt bỏ ý nghĩ đáng sợ này, lúc ngẩng lên mới phát hiện Liệt Minh Dã đang nhìn về phía đài cao. Mặc dù cách xa, nhưng tôi biết cậu ta đang tìm tôi. Dường như cậu ta đã khẽ nở nụ cười rồi nghiêm túc thu lại nụ cười đó, nhanh đến nỗi chỉ trong một cái chớp mắt, sau đó toàn giáo trường yên lặng!

Gió lạnh gào thét, mỗi phe dựng lên một lá cờ, một bên ghi chữ “Đức”, một bên ghi chữ “Liệt”. Hai lá cờ phấp phới tung bay trong gió, đứng ở trên đài cao có thể nghe thấy tiếng phần phật rõ ràng.

Tôi lặng lẽ nhìn về phía Dung phi, ánh mắt của cô ta si mê nhìn Đức Thân Vương. Nói cô ta ngốc, nhưng cô ta lại không để lộ hết vẻ si mê ra bên ngoài; nói cô ta không ngốc, nhưng cô ta lại yêu Đức Thân Vương. Yêu một tên ma quỷ, nhất định sẽ chết không có chỗ chôn!

Sau câu ra lệnh mạnh mẽ uy nghiêm của Hoàng thượng, cuộc chiến chính thức bắt đầu. Tuy chỉ là tập trận, nhưng đao thương thật và những tiếng la hét đinh tai nhức óc vẫn làm tôi run rẩy. Chiến tranh tàn khốc, cho dù chỉ là luyện tập cũng phải tàn nhẫn, chính xác, nhanh chóng, tuyệt đối không lưu tình! Nếu không lên chiến trường thật chắc chắn chỉ có đường thua!

Hai bên chém giết gọn gàng linh hoạt, không có chiêu thức hoa mỹ dư thừa nào. Liệt Minh Dã và Đức Thân Vương thúc ngựa xông lên, trên đường không ngừng vung vũ khí chém các tướng sĩ của đối phương muốn tiến lại gần. “Keng” một tiếng vang nặng nề, song giản của Liệt Minh Dã và kim tiễn của Đức Thân Vương va vào nhau, tiếng vũ khí vang dội theo gió truyền đến tai tất cả mọi người ngồi đây.

Tôi nắm hai tay đặt trước ngực, không hề quan tâm đến các tướng sĩ chém giết như thế nào, toàn bộ sự chú ý đều đặt ở trên người Liệt Minh Dã và Đức Thân Vương. Một người là hậu duệ tướng môn cuồng ngạo lẫm liệt, một người là Thân Vương lão luyện dày dạn kinh nghiệm, hai con mãnh thú cắn xé lẫn nhau quả thật làm người ta run sợ!

Đức Thân Vương và Liệt Minh Dã lướt qua nhau, kim tiễn xoay ngược chuẩn xác quét về phía sau lưng Liệt Minh Dã. Liệt Minh Dã nhanh nhẹn nằm xuống nghiêng người áp lên bụng chiến mã, thoát khỏi một kích vừa nhanh vừa nguy hiểm này. Cậu ta nhanh như chớp lại ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, hai chân dùng lực kẹp bụng ngựa xoay người lại, tiếp tục đánh nhau với Đức Thân Vương!

Tôi không hiểu đánh trận, nhưng chỉ cần nhìn hai người bọn họ giao đấu đã cảm thấy thần kinh toàn thân căng thẳng, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra. Mồ hôi vừa chảy ra đã bị gió thổi khô, lại chảy lại khô, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Trên đài cao lặng ngắt như tờ, tinh thần của mọi người đều tập trung vào tình hình trận chiến. Trong giáo trường cát bay mù mịt, tiếng trống, tiếng hô hào không ngớt. Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh chém giết của một bộ phim trên truyền hình, nhưng đó là giả còn trước mắt mới là thật! Tôi không ngờ trận tỷ thí của hai quân lại hung ác kịch liệt như vậy!

Cuộc chiến kéo dài, tướng sĩ hai bên đều ngã xuống nằm ngổn ngang trên mặt đất không đứng dậy nổi, tôi phóng tầm mắt nhìn về phía xa! Liệt Minh Dã cùng”Đức Thân Vương” vẫn còn đang ở giữa đống binh sĩ mà giao đấu.

Cuộc chiến vẫn còn tiếp tục, tướng sĩ hai bên lần lượt ngã xuống đất không dậy nổi, phóng mắt nhìn đã thấy mấy vạn người! Liệt Minh Dã và Đức Thân Vương vẫn tiếp tục cuộc chiến của họ giữa khung cảnh hỗn loạn ấy.

Trong đầu tôi như có cây cung bị kéo căng, căng thẳng đến mức làm tôi nhức đầu. Cảnh tượng bốn phía đã đổ ngã mà chỉ còn hai người họ tiếp tục chiến đấu làm người ta kích động muốn hét lên! Đây là sự hiếu chiến trên chiến trường! Cũng là sự chém giết tàn khốc! Từ xưa đến nay chỉ có một kẻ giành chiến thắng!

Chờ đợi thì dài lâu mà quyết định thắng thua chỉ trong một chiêu nhanh như chớp. Tôi thậm chí còn không thấy rõ bắt đầu như thế nào! Chỉ biết dải lụa màu trắng vẽ ra một đường cung trong không trung, “Phịch” một tiếng rơi xuống đất. Liệt Minh Dã và Đức Thân Vương đưa lưng về phía đối phương, Liệt Minh Dã thua, mất đi chiếc mũ đại diện cho quyền cầm binh! Hai người họ bất động, gió cuồn cuồn thổi tung bay trường bào của họ, hai màu trắng, tím thay nhau bay phấp phới, tạo ra tiếng ma sát phần phật trong không khí!

Mặc dù Liệt Minh Dã thua, nhưng sự căng thẳng trong lòng tôi lại buông lỏng xuống. Thắng thua là chuyện bình thường của nhà binh, thua cũng không quan trọng, trận chiến này đã làm cậu ta trở thành một ngôi sao đáng giá để kiêu ngạo! Có thể đấu với Đức Thân Vương hằng năm điều binh đánh giặc đến tận lúc này đã là rất tuyệt vời rồi!

“Hay!” Tiếng tán thưởng của Hoàng thượng phá vỡ sự yên tĩnh trong giáo trường, gió mang theo lời khen ngợi của anh ta truyền ra xa. Anh ta đột nhiên đứng lên, trong đôi mắt hiện ra sự kích động khôn xiết, đó là sự tán dương cao nhất dành cho một thần tử mà anh ta gửi gắm niềm hi vọng!

Các tướng sĩ nằm ngổn ngang trên mặt đất đứng dậy, trong khoảnh khắc đó giáo trường vang lên những tiếng hoan hô vang dội.

Tôi nhìn xuống giáo trường, thấy một số người nhảy cẫng lên hoan hô cũng làm tôi thả lỏng mỉm cười. Cười nhìn tất cả bọn họ, cười nhìn Liệt Minh Dã cùng Đức Thân Vương lướt qua chúng tướng sĩ đi lên đài cao…. Kế tiếp chính là thời khắc quan trọng nhất!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện