Mai Thanh các.

Thi Lang nghe tin Thi Tiêu An bị thương liền vội chạy tới ngay. Trông nàng ta nằm thoi thóp trên giường, gương mặt tái nhợt, lòng y đau đớn tột cùng. Y giận dữ hỏi Minh Nguyệt bên cạnh: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Vì sao đột nhiên Tiêu Tiêu bị thương?”

“Thiếu… thiếu gia, nô tỳ… nô tỳ cũng không biết.” Minh Nguyệt khóc bù lu bù loa, đứt quãng đáp: “Tiểu thư kêu đi tìm bảo chủ, lát sau người hầu đưa về thì đã bị thương rồi.”

Rầm!

Thi Lang đấm mạnh tay lên bàn, điên tiết gầm: “Sao ngươi không cản Tiêu Tiêu?!”

“Nô tỳ… nô tỳ có cản… nhưng… tiểu thư không… nghe.” Minh Nguyệt nức nở lắc đầu.

An Nguyệt Quân… An Nguyệt Quân… Lại là hắn! Đáy mắt Thi Lang thoáng tia ác độc, y cười lạnh. Rồi y đẩy Minh Nguyệt sang một bên, đến bên giường Thi Tiêu An nắm tay nàng ta, khổ sở thì thào: “Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu à, muội phải mau bình phục nhé.” Thi Lang ta nhất định sẽ báo thù thay muội! Không lâu nữa đâu!

Mắt Thi Lang lướt đến chiếc nhẫn ngọc Lưu Ly trên ngón tay Thi Tiêu An, y tháo nó ra, nắm chặt trong lòng bàn tay. Môi y nở nụ cười hiểm độc, nụ cười chất chứa biết bao toan tính và âm mưu.

“Đại phu tới chưa?” Thi Lang quát hỏi Minh Nguyệt.

“Đến rồi, đến rồi đây thưa biểu thiếu gia.” Đám tôi tớ bên ngoài lao nhao đáp, dẫn một vị đại phu trung niên vội vã xông vào.

Đại phu đến bên người Thi Tiêu An, đặt hòm thuốc bằng trúc xuống, xem xét thương thế, bắt mạch. Hồi lâu, đại phu phán: “Vết thương phải được xử lí ngay nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Mất máu quá nhiều rồi.”

“Vậy còn lảm nhảm gì nữa! Mau cứu muội ấy đi!” Thi Lang gấp gáp thúc giục, gương mặt bởi lo lắng nên trông rất khổ sở, đôi mắt ngập tràn đau đớn. Thi Tiêu An… là muội muội của y… hơn nữa cũng là…

Minh Nguyệt lạ kỳ liếc vẻ khẩn trương của Thi Lang. Vì sao biểu thiếu gia kích động như thế? Bởi tiểu thư là muội muội y sao? Hay vì tư tình gì khác? Chẳng lẽ… tin đồn là thật? Đại phu vội vàng gật đầu, ngồi xuống, xé vai áo Thi Tiêu An lúc này đã bị máu nhuộm đỏ, sau đó bắt đầu thuần thục cầm máu, băng bó vết thương.

Trong phòng hoàn yên tĩnh…

“Thế nào? Tiêu Tiêu không sao chứ?”

Thi Lang quay về phía giọng nói, thấy khuôn mặt của người vào cửa, lập tức cơn phẫn uất trào dâng. Y chậm rãi bước tới trước mặt nàng: “Là ngươi.” Nụ cười âm trầm nở trên môi.

“Ừ, là tôi.” Diệp Khê Thiến cười đáp lại, nụ cười có ý khinh thường, đáy lòng thì thầm than vãn. Ôi, sao nàng không sớm nghĩ tới chuyện Thi Lang cũng sẽ xuất hiện ở đây chứ! Y là biểu ca của Thi Tiêu An mà!

Thi Lang túm lấy cổ áo Diệp Khê Thiến, hả hê cười nói: “Bây giờ thì đừng hòng thoát khỏi tay ta!” Ả nữ nhân này dám làm y mất thể diện, y sẽ trừng trị ả thật thích đáng!

“Thiếu gia, thiếu gia mau buông ra đi!” Minh Nguyệt sốt sắng khuyên Thi Lang.

Ngược lại, Thi Lang không hiểu ý tốt của Minh Nguyệt, hung tợn liếc mắt và mắng nàng: “Hạng nô tỳ thấp kém như ngươi mà dám ra lệnh cho ta à?!”

Bốp!

Diệp Khê Thiến hứng trọn một cái tát như trời giáng, gò má trắng nõn giờ đây xuất hiện dấu bàn tay đỏ sẫm trông phát ghê. Xem ra Thi Lang đã dùng hết sức.

Y đánh xong, cười đểu tiếp: “Sau này ta sẽ còn “thương” ngươi nhiều nữa cơ.”

Diệp Khê Thiến lạnh lùng cười lại, gằn: “Anh đối xử với tôi thế nào thì tôi sẽ bắt anh trả gấp đôi.”

Bốp! Bốp!

Diệp Khê Thiến hung hăng tát lại Thi Lang hai cái.

Thi Lang nổi trận lôi đình khiến Minh Nguyệt đứng bên kinh sợ, vội vàng can ngăn: “Thiếu gia, đây là bảo chủ phu nhân!”

Lời dứt, cánh tay nâng lên của Thi Lang liền sững lại rồi buông xuống. Y hỏi: “Ngươi chính là Diệp Khê Thiến?”

“Sao?” Diệp Khê Thiến không thèm trả lời.

Thi Lang trợn trừng hai mắt, hô: “Ngươi chính là Diệp Khê Thiến!” Là bảo chủ phu nhân hay không phải bảo chủ phu nhân cũng được, y đều có biện pháp đối phó với ả!

“Ý kiến gì?” Diệp Khê Thiến tiếp tục khiêu khích, đáy mắt rét lạnh.

Thi Lang ngẩn người, toan đáp nàng thì thấy đại phu đứng lên, chuẩn bị thu dọn hòm thuốc. Y vội hỏi han: “Tiêu Tiêu thế nào?”

“Máu cầm rồi. Sau này nên chú ý chăm sóc mình, bệnh nữa thì khó chữa lắm. Để tại hạ kê cho tiểu thư đây một đơn thuốc bồi bổ thân thể.”

“Đa tạ đại phu.” Minh Nguyệt bước lên cảm ơn.

“Hà Minh, theo đại phu bốc thuốc.” Diệp Khê Thiến lệnh cho tên tôi tớ bên ngoài.

“Dạ thưa phu nhân.” Hà Minh vâng lệnh.

Lúc đại phu định xoay người rời đi thì chợt nghe Thi Lang hỏi thêm: “Nên bồi bổ thế nào?”

“Chỉ cần nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ, mỗi ngày uống đúng giờ là được.” Đại phu vuốt chòm râu dài, trả lời.

“Rồi.” Thi Lang gật đầu. “Hà Minh, bốc thuốc đi.”

“Vâng thưa biểu thiếu gia.” Hà Minh cúi người lui ra.

“Vậy tại hạ cáo lui.” Đại phu cúi chào rồi rời đi.

Biết Thi Tiêu An không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, lương tâm Diệp Khê Thiến mới bớt day dứt. Sau khi tạm biệt một câu, nàng xoay lưng đi luôn, không phát hiện phía sau Thi Lang đang nở một nụ cười lạnh lẽo.



“Nương tử, sao nàng đi lâu vậy? Phu quân rất nhớ nàng.” Đương bước trên đường, Diệp Khê Thiến bỗng bị ôm chầm từ sau, giọng nói nũng nịu vang bên tai. Nàng nhoẻn cười.

“Ai bảo anh hại người ta thê thảm thế làm chi!” Diệp Khê Thiến bực bội liếc An Nguyệt Quân.

Đôi mắt long lanh mở to, dung nhan tuyệt sắc đỏ ửng như hoa đào nở bừng trên tiên giới. An Nguyệt Quân cọ cọ mặt Diệp Khê Thiến, mè nheo: “Nương tử ơi…”

Chẳng để ý xung quanh, Diệp Khê Thiến thắc mắc: “Gì?”

Chỗ rộng như vậy mà chẳng có một ai, không khí tịch mịch lạ thường.

An Nguyệt Quân chán ngán ngó nàng, khụt khịt lỗ mũi oán giận. Hắn chu miệng bảo: “Nương tử, nàng mau quên thế.”

“Gì cơ?” Diệp Khê Thiến càng mù mờ. Nàng quên cái gì chứ?

“Nương tử, ghét nàng lắm.” An Nguyệt Quân đảo mắt liếc quanh một hồi rồi trở về phía Diệp Khê Thiến, thấy nàng vẫn chẳng hiểu ý hắn thì rưng rưng, mặt nhăn một đống, hai hàng lông mày chau thành một hàng, đáng thương giải thích: “Nương tử, nàng đồng ý học võ với ta.”

“À, phải rồi.” Diệp Khê Thiến gập gù hỏi tiếp: “Sao?”

“Nương tử ngốc, giờ chúng ta học thôi.” An Nguyệt Quân hì hì bảo, môi đỏ tươi toe toét.

Diệp Khê Thiến trừng mắt. Không phải bảo ngày mai mới tập à? Sao lại thành hôm nay rồi? Nàng đương định hỏi hắn thì chợt một vấn đề khác sốt dẻo hơn nảy ra trong đầu, thế là nàng hớn hở đổi câu: “Quân, anh tính dạy em chiêu gì?”

“Nương tử ngốc lắm, ta phải suy nghĩ thật kỹ đã…” An Nguyệt Quân cau mày tỏ vẻ suy tư, trông có vẻ hết sức khổ sở.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện