“Thi nhi, đây là bằng hữu của Khiêm nhi.” Ngô Hiên cười híp mắt giới thiệu.
“Thế ư…” Ngô Vũ Thi buồn buồn đáp một tiếng, mắt dõi theo Tư Đồ Khiêm, lại phát hiện y đang ôn nhu nhìn vẻ mặt thở hổn hển của Diệp Khê Thiến, tâm bỗng chốc co rút. Không, sẽ không! Y đối với ai cũng dịu dàng như thế, y sẽ không thích nàng. Nhưng mà đáy mắt y sao lại đột nhiên xuất hiện một tia sáng… Y hứng thú với nàng đến thế ư? Lý Phượng như hiểu tâm tư nữ nhi, trừng mắt liếc Ngô Hiên, sau đó liền tiến lên nói với hai người vẫn đứng ở cửa: “Sao lại cứ đứng bên ngoài vậy? Trời nóng thế này, không khéo lại bệnh thì khổ. Để ta kêu nha hoàn làm nước ô mai lạnh giải khát.”
Diệp Khê Thiến ngẩng đầu nhìn Lý Phượng, thấy ngôn ngữ cùng trang phục nàng không tầm thường liền rõ nàng là đương gia chủ mẫu. Diệp Khê Thiến nhiệt tình kêu: “Đây chắc là bá mẫu rồi. Người quả là xinh đẹp, ý nhị.”
“Ha ha, nghe lời nha đầu kia kìa. Ta đã là lão thái bà rồi, xinh đẹp gì chứ. Mau vào đi.” Lý Phượng cười đon đả nói, sau đó hướng một nha hoàn gần bên phân phó: “Lục Tú, mau bưng nước ô mai lên, không được chậm trễ khách quý.” Hai chữ ‘khách quý’ rất nhấn mạnh.
Diệp Khê Thiến cùng An Nguyệt Quân sau đó liền ngồi xuống. Lý Phượng xem xét hai người, mập mà mập mờ hỏi: “Nam tuấn tú, nữ xinh đẹp động lòng người. Hai người nồng tình mật ý đến lão thái bà như ta cũng phát ghen lên, xem mà đỏ mặt. Các con vừa mới thành thân sao?”
“Ta cùng nương tử sẽ nhanh chóng thành thân, hiện tại đang trong giai đoạn yêu thương bồi đắp tình cảm. Ta…” An Nguyệt Quân cầm chặt tay nàng cười, tròng mắt trắng đen rõ ràng lóng lánh tầng tầng hạnh phúc, môi anh đào đỏ bừng khe khẽ nhếch lên tạo thành đường cong đẹp mắt, khuôn mặt phúng phính trắng hồng thật là sung sướng.
“Bốp!” Diệp Khê Thiến tức giận đánh vào chân An Nguyệt Quân, cắt đứt lời nói liến thoắng từ trong miệng hắn. Nụ cười của An Nguyệt Quân nhanh chóng biến mất, đáng thương khụt khịt lỗ mũi, mắt cố ý chớp chớp tội nghiệp kêu: “Nương tử, sao nàng cứ đánh ta thế?”
“Ai nha, anh dễ thương quá làm tôi muốn nựng nựng tí thôi mà.” Diệp Khê Thiến đưa tay véo véo hai má hồng hào của hắn. Đôi gò má kia sờ mới thích làm sao, mềm mềm, bóng loáng, nhẵn nhụi.
An Nguyệt Quân vuốt vuốt chỗ bị véo đau, ấm ức nhìn nàng, nhưng một câu cũng không dám nói.
“Xin lỗi… Khụ khụ khụ…”
Tiếng ho khan đầy ý nhị đem An Nguyệt Quân thoát khỏi bể khổ, Diệp Khê Thiến ngẩng đầu lên nhìn lại thấy Lý Phượng đang tinh quái ngó hai người họ, mặt nàng phút chốc đỏ rần, nhất thời đầu cúi gằm không dám mở miệng thêm lần nào nữa. Mà An Nguyệt Quân một bộ dạng tiểu nhân đắc chí làm nàng hận không thể đánh cho hắn thêm đấm nữa cho thoả nỗi hận trong lòng. Lần nào hắn cũng hại nàng mất thể diện!
Ngô Vũ Thi nhìn một màn này, tâm treo ngược cành cây cuối cùng cũng buông được xuống.
Lục Tú bưng nước ô mai lạnh lên xong liền lui ra đứng ở một bên, tuỳ thời chờ chủ ra lệnh.
“Bá phụ, Lãnh Diện Ngọc Quân khi nào tới?” Tư Đồ Khiêm nãy giờ không nói gì đột nhiên lên tiếng.
Ngô Hiên nhìn ngoài trời một chút, ngay sau đó thở dài, lo lắng nói: “Còn khoảng mấy canh giờ nữa. Đêm qua ở thư phòng, trên cây cột có mũi tên gắn tờ giấy đe doạ rằng tối nay giờ Tý sẽ đến cướp lấy con gái ta…”
Nói chưa xong mà tất cả mọi người đã hiểu giọng nói ý tứ của y, không khí thoáng chốc một mảnh vắng lặng.
“Bá phụ, yên tâm đi. Chuyện này để con xử lý.” Tư Đồ Khiêm trước sau vẫn ôn hoà, tuy nhiên đôi mắt ánh lên nét nghiêm nghị, dù chỉ thoáng qua nhưng Ngô Vũ Thi vẫn thấy được, tâm nở muôn hoa vui sướng. Y đang lo lắng cho nàng sao?
“Hắn lạnh nhạt, hắn tàn nhẫn, hắn vô tình, hắn lãnh khốc. Ta nghĩ hắn sẽ không làm những chuyện thế này.” Tư Đồ Khiêm trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói.
Diệp Khê Thiến liếc qua bộ dạng vô tội hồn nhiên của An Nguyệt Quân, gật đầu như chày giã tỏi, miệng lặp lại: “Phải, phải, không tệ, đúng là như vậy.”
Lời đồng tình này tuy nhỏ nhưng làm cho ai nấy trong phòng có phản ứng không nhỏ.
“Thiến Thiến, nàng làm sao biết được?” Tư Đồ Khiêm kỳ quái nhìn Diệp Khê Thiến, vẻ mặt trầm tư, trong mắt hiện lên tia chất vấn. Y cẩn thận xác nhận: “Nàng biết hắn à?”
Lời vừa nói ra đều khiến mọi người hồ nghi. Mặt Ngô Hiên cứng ngắc, rồi kích động hỏi: “Thiến Thiến, con thật sự biết hắn?”
“Hả? Cái này… Ha ha, con làm sao lại có thể biết hắn được.” Diệp Khê Thiến cười trừ đáp.
Đột nhiên nét mặt mọi người đều tỏ vẻ không tin. Nàng không ngờ mình lại tạo thành cái cục diện này, có chút bối rối nhìn bọn họ, không biết xoay xở làm sao bèn nhìn An Nguyệt Quân cầu cứu, lại thấy hắn thờ ơ ngồi đó uống trà. Nàng tức giận hung hăng liếc mắt bắn tín hiệu với hắn, lại thấy hắn vẫn đơ ra như khúc gỗ, thế là điên tiết dùng sức véo mạnh chân hắn.
“Ôi!” An Nguyệt Quân lại kêu lên một tiếng thảm thiết. Hắn thảm thương mím môi, mắt trong suốt nhìn nàng.
“Anh có giúp tôi hay không?” Diệp Khê Thiến ghé lỗ tai hắn nhỏ giọng gắt.
“Không.” An Nguyệt Quân trừng mắt nhìn lại, nhẹ nhàng mà phun ra một câu, nhìn nàng thêm một cái rồi quay đầu đi, không thèm để ý nữa. Tuy nhiên tâm hắn lại run rẩy dữ dội. Hắn muốn biết, nàng có khai ra hắn hay không. Hắn chẳng sợ người khác phản bội, nhưng hắn lại sợ nàng phản bội hắn, dù chỉ là rất nhỏ, hắn cũng sợ, sợ loại đau đớn làm tê liệt mọi cảm giác kia. Hắn thật sự không muốn nếm nữa.
“Anh!” Diệp Khê Thiến nheo mắt trừng hắn, trong đầu đã mắng hắn cả ngàn lần.
Liều mạng trừng mắt thêm vài cái, nàng mới quay đầu lại phía những người còn lại, nhẹ nhàng nói: “Mọi người nghĩ Lãnh Diện Ngọc Quân trông thế nào?”
“Không biết, bởi những người từng thấy hắn đều đã chết hết. Bất quá gần đây có lời đồn hắn trông vô cùng tuấn mỹ mị hoặc.” Tư Đồ Khiêm vừa nghĩ vừa trả lời.
“Tuy là đồn đại nhưng không phải là không có cơ sở.” Diệp Khê Thiến nghe vậy trong lòng liền vui vẻ, chột dạ cũng không thấy nữa, tiếp tục nói: “Nếu hắn đã tuấn mỹ như thế, tội gì còn phải đi cướp nữ nhi nhà người ta?”
“Thiến Thiến nói đúng.” Tư Đồ Khiêm gật đầu, đáp, sau còn cười: “Vậy ý nàng Lãnh Diện Ngọc Quân này có thể là giả ư?”
“Chỉ cần ngẫm lại hành động trước sau của hắn có sự thay đổi rất lớn là rõ.” Diệp Khê Thiến đáp, mắt đảo quanh xem mọi người trầm tư, lát sau khẽ mỉm cười tiếp: “Bây giờ không quan trọng hắn là thật hay giả. Thật giả gì thì buổi tối hắn cũng sẽ tới, giờ cái chính là chúng ta cần phải nghĩ biện pháp đối phó với hắn.”
“Phải.” Tư Đồ Khiêm gật đầu, đảo mắt nhìn về phía hai người Ngô gia lòng như lửa đốt, cười bảo: “Bá phụ, bá mẫu, chuyện này giao cho con xử lý.”
“Phải rồi, dù chúng ta không tin con, Thi nhi cũng sẽ tin con thôi.” Ngô Hiên khẽ mỉm cười, mập mờ nói.
“Bá phụ…” Tư Đồ Khiêm lúng túng kêu một tiếng.
“Cha…” Ngô Vũ Thi cũng thẹn thùng gọi.
Lúc này An Nguyệt Quân đang lén nắm tay Diệp Khê Thiến thật chặt, mắt khoá chặt nàng, thâm thuý cỡ nào, vui sướng cỡ nào, lưu luyến si mê cỡ nào, cũng vô cùng dịu dàng. May là… may là nàng không có nói gì…
Lời tác giả:
PS (Photoshop): Khà khà, lén nói cho các nàng biết, 9 ngày nữa là đến sinh nhật ta, chính là vào ngày 20 đấy. Hắc hắc, mọi người có phải nên bắt đầu chúc mừng ta không? Sau đó comment, comment và comment cho ta thật nhiều. Nếu biết rồi thì nhớ nhé, ta nhắc rồi đó (bay đi). Trở lại nói một câu, chương trước có sửa lại đôi chỗ, các nàng xem lại nhé, không cố ý viết sai đâu.
“Thế ư…” Ngô Vũ Thi buồn buồn đáp một tiếng, mắt dõi theo Tư Đồ Khiêm, lại phát hiện y đang ôn nhu nhìn vẻ mặt thở hổn hển của Diệp Khê Thiến, tâm bỗng chốc co rút. Không, sẽ không! Y đối với ai cũng dịu dàng như thế, y sẽ không thích nàng. Nhưng mà đáy mắt y sao lại đột nhiên xuất hiện một tia sáng… Y hứng thú với nàng đến thế ư? Lý Phượng như hiểu tâm tư nữ nhi, trừng mắt liếc Ngô Hiên, sau đó liền tiến lên nói với hai người vẫn đứng ở cửa: “Sao lại cứ đứng bên ngoài vậy? Trời nóng thế này, không khéo lại bệnh thì khổ. Để ta kêu nha hoàn làm nước ô mai lạnh giải khát.”
Diệp Khê Thiến ngẩng đầu nhìn Lý Phượng, thấy ngôn ngữ cùng trang phục nàng không tầm thường liền rõ nàng là đương gia chủ mẫu. Diệp Khê Thiến nhiệt tình kêu: “Đây chắc là bá mẫu rồi. Người quả là xinh đẹp, ý nhị.”
“Ha ha, nghe lời nha đầu kia kìa. Ta đã là lão thái bà rồi, xinh đẹp gì chứ. Mau vào đi.” Lý Phượng cười đon đả nói, sau đó hướng một nha hoàn gần bên phân phó: “Lục Tú, mau bưng nước ô mai lên, không được chậm trễ khách quý.” Hai chữ ‘khách quý’ rất nhấn mạnh.
Diệp Khê Thiến cùng An Nguyệt Quân sau đó liền ngồi xuống. Lý Phượng xem xét hai người, mập mà mập mờ hỏi: “Nam tuấn tú, nữ xinh đẹp động lòng người. Hai người nồng tình mật ý đến lão thái bà như ta cũng phát ghen lên, xem mà đỏ mặt. Các con vừa mới thành thân sao?”
“Ta cùng nương tử sẽ nhanh chóng thành thân, hiện tại đang trong giai đoạn yêu thương bồi đắp tình cảm. Ta…” An Nguyệt Quân cầm chặt tay nàng cười, tròng mắt trắng đen rõ ràng lóng lánh tầng tầng hạnh phúc, môi anh đào đỏ bừng khe khẽ nhếch lên tạo thành đường cong đẹp mắt, khuôn mặt phúng phính trắng hồng thật là sung sướng.
“Bốp!” Diệp Khê Thiến tức giận đánh vào chân An Nguyệt Quân, cắt đứt lời nói liến thoắng từ trong miệng hắn. Nụ cười của An Nguyệt Quân nhanh chóng biến mất, đáng thương khụt khịt lỗ mũi, mắt cố ý chớp chớp tội nghiệp kêu: “Nương tử, sao nàng cứ đánh ta thế?”
“Ai nha, anh dễ thương quá làm tôi muốn nựng nựng tí thôi mà.” Diệp Khê Thiến đưa tay véo véo hai má hồng hào của hắn. Đôi gò má kia sờ mới thích làm sao, mềm mềm, bóng loáng, nhẵn nhụi.
An Nguyệt Quân vuốt vuốt chỗ bị véo đau, ấm ức nhìn nàng, nhưng một câu cũng không dám nói.
“Xin lỗi… Khụ khụ khụ…”
Tiếng ho khan đầy ý nhị đem An Nguyệt Quân thoát khỏi bể khổ, Diệp Khê Thiến ngẩng đầu lên nhìn lại thấy Lý Phượng đang tinh quái ngó hai người họ, mặt nàng phút chốc đỏ rần, nhất thời đầu cúi gằm không dám mở miệng thêm lần nào nữa. Mà An Nguyệt Quân một bộ dạng tiểu nhân đắc chí làm nàng hận không thể đánh cho hắn thêm đấm nữa cho thoả nỗi hận trong lòng. Lần nào hắn cũng hại nàng mất thể diện!
Ngô Vũ Thi nhìn một màn này, tâm treo ngược cành cây cuối cùng cũng buông được xuống.
Lục Tú bưng nước ô mai lạnh lên xong liền lui ra đứng ở một bên, tuỳ thời chờ chủ ra lệnh.
“Bá phụ, Lãnh Diện Ngọc Quân khi nào tới?” Tư Đồ Khiêm nãy giờ không nói gì đột nhiên lên tiếng.
Ngô Hiên nhìn ngoài trời một chút, ngay sau đó thở dài, lo lắng nói: “Còn khoảng mấy canh giờ nữa. Đêm qua ở thư phòng, trên cây cột có mũi tên gắn tờ giấy đe doạ rằng tối nay giờ Tý sẽ đến cướp lấy con gái ta…”
Nói chưa xong mà tất cả mọi người đã hiểu giọng nói ý tứ của y, không khí thoáng chốc một mảnh vắng lặng.
“Bá phụ, yên tâm đi. Chuyện này để con xử lý.” Tư Đồ Khiêm trước sau vẫn ôn hoà, tuy nhiên đôi mắt ánh lên nét nghiêm nghị, dù chỉ thoáng qua nhưng Ngô Vũ Thi vẫn thấy được, tâm nở muôn hoa vui sướng. Y đang lo lắng cho nàng sao?
“Hắn lạnh nhạt, hắn tàn nhẫn, hắn vô tình, hắn lãnh khốc. Ta nghĩ hắn sẽ không làm những chuyện thế này.” Tư Đồ Khiêm trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi nói.
Diệp Khê Thiến liếc qua bộ dạng vô tội hồn nhiên của An Nguyệt Quân, gật đầu như chày giã tỏi, miệng lặp lại: “Phải, phải, không tệ, đúng là như vậy.”
Lời đồng tình này tuy nhỏ nhưng làm cho ai nấy trong phòng có phản ứng không nhỏ.
“Thiến Thiến, nàng làm sao biết được?” Tư Đồ Khiêm kỳ quái nhìn Diệp Khê Thiến, vẻ mặt trầm tư, trong mắt hiện lên tia chất vấn. Y cẩn thận xác nhận: “Nàng biết hắn à?”
Lời vừa nói ra đều khiến mọi người hồ nghi. Mặt Ngô Hiên cứng ngắc, rồi kích động hỏi: “Thiến Thiến, con thật sự biết hắn?”
“Hả? Cái này… Ha ha, con làm sao lại có thể biết hắn được.” Diệp Khê Thiến cười trừ đáp.
Đột nhiên nét mặt mọi người đều tỏ vẻ không tin. Nàng không ngờ mình lại tạo thành cái cục diện này, có chút bối rối nhìn bọn họ, không biết xoay xở làm sao bèn nhìn An Nguyệt Quân cầu cứu, lại thấy hắn thờ ơ ngồi đó uống trà. Nàng tức giận hung hăng liếc mắt bắn tín hiệu với hắn, lại thấy hắn vẫn đơ ra như khúc gỗ, thế là điên tiết dùng sức véo mạnh chân hắn.
“Ôi!” An Nguyệt Quân lại kêu lên một tiếng thảm thiết. Hắn thảm thương mím môi, mắt trong suốt nhìn nàng.
“Anh có giúp tôi hay không?” Diệp Khê Thiến ghé lỗ tai hắn nhỏ giọng gắt.
“Không.” An Nguyệt Quân trừng mắt nhìn lại, nhẹ nhàng mà phun ra một câu, nhìn nàng thêm một cái rồi quay đầu đi, không thèm để ý nữa. Tuy nhiên tâm hắn lại run rẩy dữ dội. Hắn muốn biết, nàng có khai ra hắn hay không. Hắn chẳng sợ người khác phản bội, nhưng hắn lại sợ nàng phản bội hắn, dù chỉ là rất nhỏ, hắn cũng sợ, sợ loại đau đớn làm tê liệt mọi cảm giác kia. Hắn thật sự không muốn nếm nữa.
“Anh!” Diệp Khê Thiến nheo mắt trừng hắn, trong đầu đã mắng hắn cả ngàn lần.
Liều mạng trừng mắt thêm vài cái, nàng mới quay đầu lại phía những người còn lại, nhẹ nhàng nói: “Mọi người nghĩ Lãnh Diện Ngọc Quân trông thế nào?”
“Không biết, bởi những người từng thấy hắn đều đã chết hết. Bất quá gần đây có lời đồn hắn trông vô cùng tuấn mỹ mị hoặc.” Tư Đồ Khiêm vừa nghĩ vừa trả lời.
“Tuy là đồn đại nhưng không phải là không có cơ sở.” Diệp Khê Thiến nghe vậy trong lòng liền vui vẻ, chột dạ cũng không thấy nữa, tiếp tục nói: “Nếu hắn đã tuấn mỹ như thế, tội gì còn phải đi cướp nữ nhi nhà người ta?”
“Thiến Thiến nói đúng.” Tư Đồ Khiêm gật đầu, đáp, sau còn cười: “Vậy ý nàng Lãnh Diện Ngọc Quân này có thể là giả ư?”
“Chỉ cần ngẫm lại hành động trước sau của hắn có sự thay đổi rất lớn là rõ.” Diệp Khê Thiến đáp, mắt đảo quanh xem mọi người trầm tư, lát sau khẽ mỉm cười tiếp: “Bây giờ không quan trọng hắn là thật hay giả. Thật giả gì thì buổi tối hắn cũng sẽ tới, giờ cái chính là chúng ta cần phải nghĩ biện pháp đối phó với hắn.”
“Phải.” Tư Đồ Khiêm gật đầu, đảo mắt nhìn về phía hai người Ngô gia lòng như lửa đốt, cười bảo: “Bá phụ, bá mẫu, chuyện này giao cho con xử lý.”
“Phải rồi, dù chúng ta không tin con, Thi nhi cũng sẽ tin con thôi.” Ngô Hiên khẽ mỉm cười, mập mờ nói.
“Bá phụ…” Tư Đồ Khiêm lúng túng kêu một tiếng.
“Cha…” Ngô Vũ Thi cũng thẹn thùng gọi.
Lúc này An Nguyệt Quân đang lén nắm tay Diệp Khê Thiến thật chặt, mắt khoá chặt nàng, thâm thuý cỡ nào, vui sướng cỡ nào, lưu luyến si mê cỡ nào, cũng vô cùng dịu dàng. May là… may là nàng không có nói gì…
Lời tác giả:
PS (Photoshop): Khà khà, lén nói cho các nàng biết, 9 ngày nữa là đến sinh nhật ta, chính là vào ngày 20 đấy. Hắc hắc, mọi người có phải nên bắt đầu chúc mừng ta không? Sau đó comment, comment và comment cho ta thật nhiều. Nếu biết rồi thì nhớ nhé, ta nhắc rồi đó (bay đi). Trở lại nói một câu, chương trước có sửa lại đôi chỗ, các nàng xem lại nhé, không cố ý viết sai đâu.
Danh sách chương