Editor: SuraChan
***
[Vong linh đạo, Phía Đông Hỏa Nguyên Ngải Nhĩ Đế Quốc]
Trong không khí nhàn nhạt mùi hoa, lòng người cũng tự nhiên mà có cảm giác lâng lâng. Mặc dù bây giờ là mùa đông nhưng nơi này được che chở bởi hồn thuật cường đại của Hỏa Nguyên, vĩnh viễn không bao giờ bị giá rét khuất phục. Một năm trôi qua, ở nơi đây cũng chỉ có mùa xuân vĩnh hằng cùng hoa tươi nở rộ.
Hàng vạn đóa hoa dưới ánh mặt trời nhu hòa mà vươn lên ngạo nghễ, càng tăng thêm mị lực đặc hữu của chúng. Vô số tiên điệp diễm lệ ở trên biển hoa vỗ cánh, vẻ ưu tú rạng rỡ khiến hoa tươi càng thêm phần sáng lạn. Bất kì kẻ nào nhìn vào cũng ngỡ rằng mình vừa bước vào ảo mộng.
Đột nhiên một con [Tuyết Vũ U Mân] trên đóa hoa động đậy đôi cánh nhẹ nhàng bay lên, hai con, rồi ba, bốn con..Hằng hà sa số những tiên điệp rối rít rời khỏi biển hoa, lao mình lên không trung, không bay đi, cũng không đậu xuống, cứ như vậy mà khiêu vũ giữa đất trời tựa như một dạ tiệc long trọng.
"Ha ha..." phảng phất trong không gian truyền ra tiếng cười thanh thúy. Một bé gái mang trên mình y phục tơ lụa màu hồng nhạt xuất hiện trên đồng hoa, ngón trỏ của nàng ngượng ngùng đưa lên hướng về phía bầu trời, phấn khích chao qua chao lại. Tiên điệp giữa không trung bị hấp dẫn, bay quanh nàng thành một vòng. Từ xa nhìn lại, trông nàng không khác gì một Tiểu công chúa lộng lẫy phủ đầy hoa thơm và tiên điệp. Một con bướm màu xanh da trời to gan còn đậu trên mái tóc vàng óng ả, nghiễm nhiên trở thành vật điểm tô cho búi tóc. Nếu như những thiếu nữ quý tộc ở Đế Đô nhìn thấy, đoán chừng cha mẹ của các nàng sẽ phải hao tâm tổn sức tới tận nơi này bắt mấy con về mới có thể đổi lấy được nụ cười của bảo bối nhà mình.
Thiếu nữ tiếp tục đùa nghịch cùng bọn chúng trên cánh đồng, trong chốc lát, nàng chợt ngừng lại, tựa hồ như có chuyện khẩn cấp gì. Ngay sau đó, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười hồn nhiên. Nàng vẫy tay về phía xa, vô số tiên điệp giống như cùng nàng tâm ý tương thông, bay về hướng nàng chỉ.
Ở một góc của biển hoa, thiếu niên mặc trường bào màu lửa đỏ đang khoanh tay đứng nhìn thiếu nữ. Con ngươi màu đỏ trong ánh sáng thoạt nhìn có chút nộ khí, cộng thêm vẻ bướng bỉnh trên gương mặt lại càng khiến hắn giống như một tiểu hài tử bất hảo. Trên đỉnh đầu của hắn là một vòng hoa tươi, kết hợp với mái tóc dài phiêu dật màu đỏ, nếu không nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ đầy tà khí kia, chắn hẳn ai cũng ngỡ rằng hắn là một thiên sứ đích thực bước ra từ ngọn lửa.
Vô vàn tiên điệp bay là là trên đỉnh đầu. Hắn muốn lấy tay xua chúng đi, nhưng khi đối diện với đôi mắt long lanh như ánh trăng thuần khiết của thiếu nữ, tay đã đưa lên không trung liền lập tức dừng lại.
Thiếu nữ thấy vậy, không nhịn được cười ra tiếng. Nàng cố ý mím chặt khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn, làm bộ tức giận nhưng ánh mắt hồn nhiên kia lại bán đứng nàng.
"Y Lạc, ngươi dám bỏ vòng hoa xuống, Anh Ly ta thề sẽ không bao giờ để ý tới ngươi nữa"
Hỏa Hạ Y Lạc giống như bị người ta đùa ác, gò má co giật "Anh Ly, ta đã nói với ngươi rồi, ngươi như vậy đâu có được, tên của ta là Tá Chi Cách Hỏa Hạ Y Lạc, ngươi không gọi thì thôi, ít nhất cũng phải là Hỏa Hạ Y Lạc chứ. Nói thế nào đi chăng nữa, ta bây giờ cũng là Vương Tước Cấp Sáu, ngươi là Sứ Đồ Cấp Năm cũng phải để cho ta chút mặt mũi. Nếu để người khác biết, Tá Chi Cách gia tộc còn chút uy danh nào đây"
Anh Ly liếc mắt nhìn Hỏa Hạ Y Lạc, cái miệng nhỏ nhắn dẩu lên cao "Ngươi không thích nghe, ta cũng không thèm gọi" Nàng khéo léo đưa tay phải lên, tất cả những con bướm đang đậu trên vòng hoa của Hỏa Hạ Y Lạc bay đi hết "Này, ngươi đến đây rốt cuộc có chuyện gì? Nói xong thì mau đi đi!"
Hỏa Hạ Y Lạc hít sâu một hơi, nếu đổi lại là người khác dám nói chuyện với hắn như vậy, vị thiếu gia Tá Chi Cách tính tình chẳng khác trẻ con là mấy sớm chừng đã nổi trận lôi đình. Bất quá, chỉ cần nhìn vào đôi mắt thuần khiết của Anh Ly, cơn giận của hắn sẽ mau chóng biến mất không còn chút dấu vết.
Là Vương Tước đứng trên vạn người, được người đời chúc tụng thật ra vẫn chẳng thể thoát khỏi cô độc của thế gian. Bởi vì vậy, Hỏa Hạ Y Lạc hết sức coi trọng tình bạn chân thành không vụ lợi của mình với Anh Ly
"Ta tới đây là để nhắn với Vương Tước Bái Đình mệnh lệnh của Bạch Ngân Tế Ti, cùng ta đến thành [Diệp Sắt] phía Tây Nam thi hành nhiệm vụ" giọng nói của Hỏa Hạ Y Lạc có đôi phần lúng túng, khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lúc này vô cùng khả ái.
"Thành [Diệp Sắt] á?" Tròng mắt trong suốt như nước suối kia thoáng hiện ra ánh sáng mừng rỡ: "Vương Tước của ta không có ở đây, hay để ta đi cùng với ngươi một chuyến"
Hỏa Hạ Y Lạc mở to cặp mắt mê người, vô số tia sáng phức tạp trong đồng tử màu đỏ nhanh chóng lưu chuyển. Không giống như các quốc gia khác trên lục địa Odin, các thượng vị Vương Tước đáng ra phải thần bí khó lường nhất lại vì đủ loại lí do mà thường xuyên xuất hiện ở hồn thuật giới. Ca ca Thương Tẫn dù là Vương Tước Giết Chóc nhưng vì Vương Tước Cấp Một mất tích nhiều năm, buộc phải ra mặt chủ trì hàng loạt các sự kiện lớn nhỏ. Tam độ Vương Tước Nhật Thần Tinh Hồn cùng Sứ đồ của hắn đã trở thành kẻ thân cận nhất bên cạnh Hỏa Hoàng, thường xuyên cùng Người lộ diện trước các hồn thuật sư. Khác với hai vị Vương Tước Cấp Cao này, Vương Tước Cấp Bốn và Cấp Năm lại vì thiên phú đặc biệt mà hành tung vô cùng khó lường. Vương Tước Bái Đình lâu năm ẩn dật trong Ngải Nhĩ Đế Quốc, nhất cử nhất động của hắn được bảo mật rất cao. Cho dù là Bạch Ngân Tế Ti cũng không làm sao biết được rốt cuộc hắn ở nơi nào, chưa nói đến Hỏa Hạ Y Lạc. Mà Tứ độ Vương Tước lại càng kín kẽ, ngoài thiên phú [Linh Ngẫu Bác Dịch] âm trầm quỷ dị thì ngay cả tuổi tác, cấp bậc hồn lực, hồn thú, hồn khí, thậm chí là giới tính, Hỏa Hạ Y lạc cũng không biết.
Hỏa Hạ Y Lạc ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với đôi mắt của Anh Ly. Lúc này, trong đó là cả một nỗi niềm tha thiết từ tận đáy lòng, khiến hắn trong phút chốc cảm giác được trong tim có gì đó cắn mình một cái, đau đớn không thể nào giải thích được.
Thật ra hắn ngày đó lúc buồn chán có thể tìm thị vệ trong cung đùa bỡn, không đòi được cái gì còn chạy đến [Hang động chết chóc] tìm ca ca kể khổ làm nũng. (Đáng yêu thế =)))) Mà đứa bé ngây thơ khả ái trước mặt mình, cái gì cũng không thể. Nơi này là vùng đất thuộc quyền giám hộ của Vương Tước Cấp Năm, [Vong Linh Đạo] cách đó không xa là nơi cư ngụ của vô số hồn thú tàn bạo kinh khủng, mà Vương Tước Bái Đình lại để cho một tiểu cô nương một thân một mình ở đây, ai cũng sẽ cảm thấy kì quái. Ngẫm ra, bao nhiêu năm qua Anh Ly một mình giám sát [Vong Linh Đạo] thì Bái Đình mới có thể đi khắp đất nước, hành tung bí mật như vậy.
Để một tiểu cô nương ngây thơ hoạt bát vô buồn vô lo bị cuốn vào vòng tranh đấu tàn khốc của các hồn thuật sư thực sự là một điều vô cùng tàn nhẫn. Hỏa Hạ Y Lạc rất muốn hận Bái Đình, nhưng hắn không làm được. Khi còn bé đã từng gặp Bái Đình, hắn biết ông ta cùng phụ thân giống nhau đều có phẩm đức tựa vầng dương thánh khiết, đều là thần tượng hàng vạn dân chúng ngưỡng vọng tôn sùng.
Nhưng là tại sao? Tại sao phải đối xử với con bé như vậy? Nếu như không muốn xem nàng như một Sứ đồ thì tại sao còn ban đầu còn thu nạp nàng? Hỏa Hạ Y Lạc thật sự nghĩ không ra. Khi hắn một lần nữa nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn thanh thuần lại mê người của Anh Ly, hắn chợt ý thức được, nói không chừng từ lúc trở thành Sứ đồ tới nay nàng chưa bao giờ bước chân ra khỏi [Vong Linh Đạo] Nếu đúng như vậy, hắn càng không thể cự tuyệt.
Hỏa Hạ Y Lạc suy nghĩ một chút, dù sao nhiệm vụ cũng chỉ là đến thành [Diệp Sắt] âm thầm bảo vệ Huyền Thiên Đế Cơ, chắc sẽ không gặp phải nguy hiểm gì. Nhắc tới Huyền Thiên Đế Cơ, Hỏa Hạ Y Lạc không nhịn được cười. Trên đời này nếu có người có thể làm tổn hại đến nàng ta chắc chỉ có caca Thương Tẫn. Hồn lực hỏa nguyên tố của Huyền Thiên Đế Cơ so với ca ca còn tinh thuần hơn, đối với Địa Nguyên bẩm sinh đã là uy hiếp đáng sợ, huống chi nàng còn có thiên phú công kích mạnh đến nỗi có thể trong nháy mắt phá hủy một tòa thành- [Thiên Quốc Đích Giai Thế].
"Được rồi! Ta dẫn ngươi đi một lần" Hỏa Hạ Y Lạc nhẹ nhàng tháo vòng hoa trên đỉnh đầu xuống, chớp mắt một cái đã biến mất trong không khí. Anh Ly còn chưa kịp nhận thức được Hỏa Hạ Y Lạc đang ở nơi nào, vòng hoa kia đã được đặt trên đỉnh đầu. Thanh âm ôn nhu dịu dàng của Hỏa Hạ Y Lạc truyền tới sau lưng Anh Ly "mà này, dọc đường đi ngươi phải nghe theo ta"
"Dựa vào cái gì chứ? Ta Cấp Năm, ngươi Cấp Sáu, ngươi phải nghe theo lệnh ta mới phải. Nếu không ta cũng không thèm đi!"
Note: Đến những người đã mang truyện đi mà không hỏi qua ý kiến của tôi, tôi không phản đối, chỉ là làm ơn đừng cắt đi những chú thích tôi đã gán mác @SuraChan, và cũng xin được nhắc lại rõ rằng đây là ngoại truyện về Hoả Nguyên và Địa Nguyên, không can hệ gì đến ba phần trước, làm ơn đừng lẫn lộn...Các bạn có thể cắt luôn cái note này, nhưng làm ơn làm rõ hộ tôi Đây là NGOẠI TRUYỆN về HOẢ NGUYÊN +ĐỊA NGUYÊN, không có nhiều liên hệ với chính văn. Tuyến nhân vật này là nhân vật mới hoàn toàn, không phải là của QKM vẽ ra để dông dài.
Kamsa.
@SuraChan
***
[Vong linh đạo, Phía Đông Hỏa Nguyên Ngải Nhĩ Đế Quốc]
Trong không khí nhàn nhạt mùi hoa, lòng người cũng tự nhiên mà có cảm giác lâng lâng. Mặc dù bây giờ là mùa đông nhưng nơi này được che chở bởi hồn thuật cường đại của Hỏa Nguyên, vĩnh viễn không bao giờ bị giá rét khuất phục. Một năm trôi qua, ở nơi đây cũng chỉ có mùa xuân vĩnh hằng cùng hoa tươi nở rộ.
Hàng vạn đóa hoa dưới ánh mặt trời nhu hòa mà vươn lên ngạo nghễ, càng tăng thêm mị lực đặc hữu của chúng. Vô số tiên điệp diễm lệ ở trên biển hoa vỗ cánh, vẻ ưu tú rạng rỡ khiến hoa tươi càng thêm phần sáng lạn. Bất kì kẻ nào nhìn vào cũng ngỡ rằng mình vừa bước vào ảo mộng.
Đột nhiên một con [Tuyết Vũ U Mân] trên đóa hoa động đậy đôi cánh nhẹ nhàng bay lên, hai con, rồi ba, bốn con..Hằng hà sa số những tiên điệp rối rít rời khỏi biển hoa, lao mình lên không trung, không bay đi, cũng không đậu xuống, cứ như vậy mà khiêu vũ giữa đất trời tựa như một dạ tiệc long trọng.
"Ha ha..." phảng phất trong không gian truyền ra tiếng cười thanh thúy. Một bé gái mang trên mình y phục tơ lụa màu hồng nhạt xuất hiện trên đồng hoa, ngón trỏ của nàng ngượng ngùng đưa lên hướng về phía bầu trời, phấn khích chao qua chao lại. Tiên điệp giữa không trung bị hấp dẫn, bay quanh nàng thành một vòng. Từ xa nhìn lại, trông nàng không khác gì một Tiểu công chúa lộng lẫy phủ đầy hoa thơm và tiên điệp. Một con bướm màu xanh da trời to gan còn đậu trên mái tóc vàng óng ả, nghiễm nhiên trở thành vật điểm tô cho búi tóc. Nếu như những thiếu nữ quý tộc ở Đế Đô nhìn thấy, đoán chừng cha mẹ của các nàng sẽ phải hao tâm tổn sức tới tận nơi này bắt mấy con về mới có thể đổi lấy được nụ cười của bảo bối nhà mình.
Thiếu nữ tiếp tục đùa nghịch cùng bọn chúng trên cánh đồng, trong chốc lát, nàng chợt ngừng lại, tựa hồ như có chuyện khẩn cấp gì. Ngay sau đó, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười hồn nhiên. Nàng vẫy tay về phía xa, vô số tiên điệp giống như cùng nàng tâm ý tương thông, bay về hướng nàng chỉ.
Ở một góc của biển hoa, thiếu niên mặc trường bào màu lửa đỏ đang khoanh tay đứng nhìn thiếu nữ. Con ngươi màu đỏ trong ánh sáng thoạt nhìn có chút nộ khí, cộng thêm vẻ bướng bỉnh trên gương mặt lại càng khiến hắn giống như một tiểu hài tử bất hảo. Trên đỉnh đầu của hắn là một vòng hoa tươi, kết hợp với mái tóc dài phiêu dật màu đỏ, nếu không nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ đầy tà khí kia, chắn hẳn ai cũng ngỡ rằng hắn là một thiên sứ đích thực bước ra từ ngọn lửa.
Vô vàn tiên điệp bay là là trên đỉnh đầu. Hắn muốn lấy tay xua chúng đi, nhưng khi đối diện với đôi mắt long lanh như ánh trăng thuần khiết của thiếu nữ, tay đã đưa lên không trung liền lập tức dừng lại.
Thiếu nữ thấy vậy, không nhịn được cười ra tiếng. Nàng cố ý mím chặt khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn, làm bộ tức giận nhưng ánh mắt hồn nhiên kia lại bán đứng nàng.
"Y Lạc, ngươi dám bỏ vòng hoa xuống, Anh Ly ta thề sẽ không bao giờ để ý tới ngươi nữa"
Hỏa Hạ Y Lạc giống như bị người ta đùa ác, gò má co giật "Anh Ly, ta đã nói với ngươi rồi, ngươi như vậy đâu có được, tên của ta là Tá Chi Cách Hỏa Hạ Y Lạc, ngươi không gọi thì thôi, ít nhất cũng phải là Hỏa Hạ Y Lạc chứ. Nói thế nào đi chăng nữa, ta bây giờ cũng là Vương Tước Cấp Sáu, ngươi là Sứ Đồ Cấp Năm cũng phải để cho ta chút mặt mũi. Nếu để người khác biết, Tá Chi Cách gia tộc còn chút uy danh nào đây"
Anh Ly liếc mắt nhìn Hỏa Hạ Y Lạc, cái miệng nhỏ nhắn dẩu lên cao "Ngươi không thích nghe, ta cũng không thèm gọi" Nàng khéo léo đưa tay phải lên, tất cả những con bướm đang đậu trên vòng hoa của Hỏa Hạ Y Lạc bay đi hết "Này, ngươi đến đây rốt cuộc có chuyện gì? Nói xong thì mau đi đi!"
Hỏa Hạ Y Lạc hít sâu một hơi, nếu đổi lại là người khác dám nói chuyện với hắn như vậy, vị thiếu gia Tá Chi Cách tính tình chẳng khác trẻ con là mấy sớm chừng đã nổi trận lôi đình. Bất quá, chỉ cần nhìn vào đôi mắt thuần khiết của Anh Ly, cơn giận của hắn sẽ mau chóng biến mất không còn chút dấu vết.
Là Vương Tước đứng trên vạn người, được người đời chúc tụng thật ra vẫn chẳng thể thoát khỏi cô độc của thế gian. Bởi vì vậy, Hỏa Hạ Y Lạc hết sức coi trọng tình bạn chân thành không vụ lợi của mình với Anh Ly
"Ta tới đây là để nhắn với Vương Tước Bái Đình mệnh lệnh của Bạch Ngân Tế Ti, cùng ta đến thành [Diệp Sắt] phía Tây Nam thi hành nhiệm vụ" giọng nói của Hỏa Hạ Y Lạc có đôi phần lúng túng, khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lúc này vô cùng khả ái.
"Thành [Diệp Sắt] á?" Tròng mắt trong suốt như nước suối kia thoáng hiện ra ánh sáng mừng rỡ: "Vương Tước của ta không có ở đây, hay để ta đi cùng với ngươi một chuyến"
Hỏa Hạ Y Lạc mở to cặp mắt mê người, vô số tia sáng phức tạp trong đồng tử màu đỏ nhanh chóng lưu chuyển. Không giống như các quốc gia khác trên lục địa Odin, các thượng vị Vương Tước đáng ra phải thần bí khó lường nhất lại vì đủ loại lí do mà thường xuyên xuất hiện ở hồn thuật giới. Ca ca Thương Tẫn dù là Vương Tước Giết Chóc nhưng vì Vương Tước Cấp Một mất tích nhiều năm, buộc phải ra mặt chủ trì hàng loạt các sự kiện lớn nhỏ. Tam độ Vương Tước Nhật Thần Tinh Hồn cùng Sứ đồ của hắn đã trở thành kẻ thân cận nhất bên cạnh Hỏa Hoàng, thường xuyên cùng Người lộ diện trước các hồn thuật sư. Khác với hai vị Vương Tước Cấp Cao này, Vương Tước Cấp Bốn và Cấp Năm lại vì thiên phú đặc biệt mà hành tung vô cùng khó lường. Vương Tước Bái Đình lâu năm ẩn dật trong Ngải Nhĩ Đế Quốc, nhất cử nhất động của hắn được bảo mật rất cao. Cho dù là Bạch Ngân Tế Ti cũng không làm sao biết được rốt cuộc hắn ở nơi nào, chưa nói đến Hỏa Hạ Y Lạc. Mà Tứ độ Vương Tước lại càng kín kẽ, ngoài thiên phú [Linh Ngẫu Bác Dịch] âm trầm quỷ dị thì ngay cả tuổi tác, cấp bậc hồn lực, hồn thú, hồn khí, thậm chí là giới tính, Hỏa Hạ Y lạc cũng không biết.
Hỏa Hạ Y Lạc ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với đôi mắt của Anh Ly. Lúc này, trong đó là cả một nỗi niềm tha thiết từ tận đáy lòng, khiến hắn trong phút chốc cảm giác được trong tim có gì đó cắn mình một cái, đau đớn không thể nào giải thích được.
Thật ra hắn ngày đó lúc buồn chán có thể tìm thị vệ trong cung đùa bỡn, không đòi được cái gì còn chạy đến [Hang động chết chóc] tìm ca ca kể khổ làm nũng. (Đáng yêu thế =)))) Mà đứa bé ngây thơ khả ái trước mặt mình, cái gì cũng không thể. Nơi này là vùng đất thuộc quyền giám hộ của Vương Tước Cấp Năm, [Vong Linh Đạo] cách đó không xa là nơi cư ngụ của vô số hồn thú tàn bạo kinh khủng, mà Vương Tước Bái Đình lại để cho một tiểu cô nương một thân một mình ở đây, ai cũng sẽ cảm thấy kì quái. Ngẫm ra, bao nhiêu năm qua Anh Ly một mình giám sát [Vong Linh Đạo] thì Bái Đình mới có thể đi khắp đất nước, hành tung bí mật như vậy.
Để một tiểu cô nương ngây thơ hoạt bát vô buồn vô lo bị cuốn vào vòng tranh đấu tàn khốc của các hồn thuật sư thực sự là một điều vô cùng tàn nhẫn. Hỏa Hạ Y Lạc rất muốn hận Bái Đình, nhưng hắn không làm được. Khi còn bé đã từng gặp Bái Đình, hắn biết ông ta cùng phụ thân giống nhau đều có phẩm đức tựa vầng dương thánh khiết, đều là thần tượng hàng vạn dân chúng ngưỡng vọng tôn sùng.
Nhưng là tại sao? Tại sao phải đối xử với con bé như vậy? Nếu như không muốn xem nàng như một Sứ đồ thì tại sao còn ban đầu còn thu nạp nàng? Hỏa Hạ Y Lạc thật sự nghĩ không ra. Khi hắn một lần nữa nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn thanh thuần lại mê người của Anh Ly, hắn chợt ý thức được, nói không chừng từ lúc trở thành Sứ đồ tới nay nàng chưa bao giờ bước chân ra khỏi [Vong Linh Đạo] Nếu đúng như vậy, hắn càng không thể cự tuyệt.
Hỏa Hạ Y Lạc suy nghĩ một chút, dù sao nhiệm vụ cũng chỉ là đến thành [Diệp Sắt] âm thầm bảo vệ Huyền Thiên Đế Cơ, chắc sẽ không gặp phải nguy hiểm gì. Nhắc tới Huyền Thiên Đế Cơ, Hỏa Hạ Y Lạc không nhịn được cười. Trên đời này nếu có người có thể làm tổn hại đến nàng ta chắc chỉ có caca Thương Tẫn. Hồn lực hỏa nguyên tố của Huyền Thiên Đế Cơ so với ca ca còn tinh thuần hơn, đối với Địa Nguyên bẩm sinh đã là uy hiếp đáng sợ, huống chi nàng còn có thiên phú công kích mạnh đến nỗi có thể trong nháy mắt phá hủy một tòa thành- [Thiên Quốc Đích Giai Thế].
"Được rồi! Ta dẫn ngươi đi một lần" Hỏa Hạ Y Lạc nhẹ nhàng tháo vòng hoa trên đỉnh đầu xuống, chớp mắt một cái đã biến mất trong không khí. Anh Ly còn chưa kịp nhận thức được Hỏa Hạ Y Lạc đang ở nơi nào, vòng hoa kia đã được đặt trên đỉnh đầu. Thanh âm ôn nhu dịu dàng của Hỏa Hạ Y Lạc truyền tới sau lưng Anh Ly "mà này, dọc đường đi ngươi phải nghe theo ta"
"Dựa vào cái gì chứ? Ta Cấp Năm, ngươi Cấp Sáu, ngươi phải nghe theo lệnh ta mới phải. Nếu không ta cũng không thèm đi!"
Note: Đến những người đã mang truyện đi mà không hỏi qua ý kiến của tôi, tôi không phản đối, chỉ là làm ơn đừng cắt đi những chú thích tôi đã gán mác @SuraChan, và cũng xin được nhắc lại rõ rằng đây là ngoại truyện về Hoả Nguyên và Địa Nguyên, không can hệ gì đến ba phần trước, làm ơn đừng lẫn lộn...Các bạn có thể cắt luôn cái note này, nhưng làm ơn làm rõ hộ tôi Đây là NGOẠI TRUYỆN về HOẢ NGUYÊN +ĐỊA NGUYÊN, không có nhiều liên hệ với chính văn. Tuyến nhân vật này là nhân vật mới hoàn toàn, không phải là của QKM vẽ ra để dông dài.
Kamsa.
@SuraChan
Danh sách chương