Ngày ta qua đời vì bệnh ấy, cả hậu cung ngập trong bi thương.
Chỉ riêng Hoàng đế Yến Lãng không lấy gì làm đau buồn, chỉ có đôi chút phiền muộn.
Phiền muộn vì nửa tháng trước, hắn muốn sắc phong muội muội ta – Thôi Minh Muội làm Quý phi, ta cùng hắn cãi nhau một trận lớn, cho đến c.h.ế.t cũng chưa từng cúi đầu nhận sai.
Phiền muộn vì đám quan lại Lễ bộ không biết điều, quỳ rạp ngoài điện, thưa rằng chẳng biết nên định thụy hiệu ra sao cho Hoàng hậu nương nương, chẳng biết viết sinh bình như thế nào, càng không biết có nên đưa ta nhập Hoàng lăng.
Tấu chương như tuyết trên mái, chồng chất đầy án, trăm quan cực lực tâng bốc, đoán lòng thiên tử vui giận ra sao.
Nói thụy hiệu hiền đức ôn nhu, nhưng ta từng vì Yến Lãng mà bị người chặn bữa cơm, cũng từng tay cầm đao, mắng chửi thái giám ba con phố như phụ nhân chợ búa.
Nói sinh bình cao quý vô ưu, nhưng từ ngày hắn đăng cơ, giữa ta và hắn chỉ có cãi vã và giận dỗi, ta hình như lúc nào cũng khóc, khóc mãi không thôi.
Đến khi bàn về việc nhập Hoàng lăng, Yến Lãng rốt cuộc cũng nhớ đến chút tình xưa, nói gì thì cũng là phu thê một đời, không tiếc ban cho ta một phần vinh quang sau khi chết, chuẩn cho ta cùng hắn đồng huyệt mà ngủ.
Chỉ là, khi tấu chương hợp táng còn chưa phê, chưởng sự Tôn cô cô của cung Tiêm Gia đã cung kính quỳ ngoài điện, tâu rằng Hoàng hậu nương nương lúc sinh tiền có một điều nguyện cầu.
Yến Lãng thoáng đoán được điều gì.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Phần nhiều là muốn cúi đầu nhận lỗi, muốn xin thụy hiệu, xin truy phong, muốn hắn không cho Thôi Minh Muội nhập cung.
Nhưng không phải.
Tôn cô cô nói:
“Hoàng hậu nương nương không nguyện cùng Bệ hạ hợp táng.
Người nói, kiếp này quá đỗi nhục nhằn, nơi chốn hoàng tuyền cũng chẳng muốn cùng người tương kiến.”
(Thụy hiệu: hay còn gọi là hiệu bụt hoặc thụy danh theo ngôn ngữ Việt Nam, là danh hiệu mà các vị quân chủ, chư hầu, đại thần, hậu phi, quyền quý, tu sĩ và đạo sĩ ở Đông Á thời cổ đại được chính quyền ban tặng sau khi qua đời, dựa trên công trạng và đạo đức trong suốt cuộc đời của họ.)
01
Trước khi quyết ý rời cung, lòng ta vẫn còn nhiều điều chưa yên.
Dặn dò Ty Dược rằng năm nay đông không lạnh, phải đề phòng dịch bệnh đầu xuân và năm đói; lại nhắc Nội vụ phủ chớ vì tang lễ Hoàng hậu mà làm lỡ chuyện xuất cung gả chồng của cung nữ.
Hai bản di chiếu đã thảo xong, ta cúi mình lau khoé mắt cho Đại hoàng tử, dặn nó sau này không được bẻ chân ve sầu chơi nữa, quân tử phải biết giữ mình trong cô độc, chớ vì điều ác nhỏ mà dễ dãi làm theo.
Hoàng tử Hằng nhi còn thơ dại, chẳng hiểu quân tử là chi, chỉ cúi đầu mân mê chiếc đèn giấy sứt một góc.
Bên cạnh, Chu công công đứng chờ, rón rén nhắc lời:
“Thưa nương nương, vậy còn chuyện với Bệ hạ... nô tài phải bẩm sao cho thỏa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta thoáng ngẩn ra, rồi cẩn thận ngẫm lại.
Nửa tháng trước, ta và Yến Lãng cãi nhau một trận lớn, đến nay vẫn chiến tranh lạnh.
Hắn cố chấp muốn sắc phong muội muội ta làm Quý phi, đến mức đem thánh chỉ phế hậu cùng chén rượu độc đến, ép ta cúi đầu thêm một lần nữa.
Nếu là ngày xưa, ta nhất định sẽ xé thánh chỉ, hất đổ rượu độc, xách kiếm xông vào điện, đối mặt hỏi hắn cho rõ ràng.
Nhưng nay, lòng đã quyết phải đi, ta chẳng muốn, cũng chẳng còn hơi sức để tranh cãi cùng hắn nữa.
Tính ra chẳng còn quá ba ngày thọ mệnh, ta khẽ day trán, mỉm cười ôn hòa:
“Bẩm với Bệ hạ, bổn cung đã thuận ý.”
“Ba ngày nữa, sắc phong Thôi thị làm Quý nhân, cho nhập cung cũng được.”
Chu công công là người hầu cận lâu năm trong cung, thấy sắc mặt ta trắng bệch vì bệnh khí, lưỡng lự giây lát rồi vẫn lên tiếng khuyên nhủ đôi lời:
“Nương nương, Thôi thị ngũ nương nhập cung, người chớ nên để tâm làm gì, lúc này điều quan trọng là phải giữ gìn thân thể cho thật tốt.
“Huống chi người là mẫu nghi thiên hạ, bất kể là con ai, nếu người thích, đều có thể đưa về cung Tiêm Gia nuôi dưỡng.”
Đại hoàng tử nghe thấy tiếng Chu công công, liền vui mừng ló đầu từ sau lưng ta, giơ cao chiếc đèn giấy trong tay:
“Đèn hư rồi, đại hỉ sửa… sửa…”
Chu công công vội buông phất trần trong tay, đi dỗ nó, không cẩn thận liếc thấy di chiếu đang trải trên án, hoảng hốt quỳ phịch xuống:
“Nương nương, những lời này thực không cát tường…
“Nô tài cả gan nói một câu mạo phạm, năm xưa bệ hạ vốn có hôn ước với Thôi thị ngũ nương, nhưng vì thương cảm người sống khổ sở trong phủ họ Thôi, mới đổi ý cưới người làm chính thê.
“Gần đây Ty Dược mới chọn thêm một loạt y quan mới, bệ hạ có ý, đợi Thôi thị ngũ nương nhập cung xong, sẽ sai người điều dưỡng thân thể cho nương nương, kê đơn bốc thuốc. Nếu sau này người có thể sinh hoàng tử, chính là lập làm thái tử…”
Chu công công vừa nhắc đến thuốc, lại nhắc chuyện xưa, trong lòng ta bất chợt dâng lên một cơn buồn nôn.
Năm năm đầu sau khi Yến Lãng đăng cơ, ta uống đủ loại thuốc bổ điều thân, khổ tận cam lai, nhưng vẫn chẳng có thai.
Ngự y chỉ bảo thân thể nương nương từng u uất quá độ lúc còn trẻ, lại nhiễm hàn chứng, điều dưỡng thêm thì sẽ có hy vọng.
Ta vốn cũng hiểu chút y lý, nên biết thân thể ta vốn đã không thể khá lên được nữa.
Cái gọi là u uất quá độ, chính là khi mới gả cho Yến Lãng, hắn bị huynh đệ vu hãm, bị tiên đế chán ghét, chẳng những ăn uống đều bị cung nhân chèn ép, mà đến cả khi sốt cao đến toàn thân nóng rực, cũng không một ai thèm đoái hoài.
Ta mang ơn Yến Lãng đã chịu cưới ta.
Chính danh hiệu Hoàng tử phi ấy khiến phụ thân chịu nhận ta về, đưa ta vào kinh thành, lại còn dời mộ phần của A nương vào tổ phần họ Thôi, trọn vẹn tâm nguyện cuối đời của người.
Chỉ riêng Hoàng đế Yến Lãng không lấy gì làm đau buồn, chỉ có đôi chút phiền muộn.
Phiền muộn vì nửa tháng trước, hắn muốn sắc phong muội muội ta – Thôi Minh Muội làm Quý phi, ta cùng hắn cãi nhau một trận lớn, cho đến c.h.ế.t cũng chưa từng cúi đầu nhận sai.
Phiền muộn vì đám quan lại Lễ bộ không biết điều, quỳ rạp ngoài điện, thưa rằng chẳng biết nên định thụy hiệu ra sao cho Hoàng hậu nương nương, chẳng biết viết sinh bình như thế nào, càng không biết có nên đưa ta nhập Hoàng lăng.
Tấu chương như tuyết trên mái, chồng chất đầy án, trăm quan cực lực tâng bốc, đoán lòng thiên tử vui giận ra sao.
Nói thụy hiệu hiền đức ôn nhu, nhưng ta từng vì Yến Lãng mà bị người chặn bữa cơm, cũng từng tay cầm đao, mắng chửi thái giám ba con phố như phụ nhân chợ búa.
Nói sinh bình cao quý vô ưu, nhưng từ ngày hắn đăng cơ, giữa ta và hắn chỉ có cãi vã và giận dỗi, ta hình như lúc nào cũng khóc, khóc mãi không thôi.
Đến khi bàn về việc nhập Hoàng lăng, Yến Lãng rốt cuộc cũng nhớ đến chút tình xưa, nói gì thì cũng là phu thê một đời, không tiếc ban cho ta một phần vinh quang sau khi chết, chuẩn cho ta cùng hắn đồng huyệt mà ngủ.
Chỉ là, khi tấu chương hợp táng còn chưa phê, chưởng sự Tôn cô cô của cung Tiêm Gia đã cung kính quỳ ngoài điện, tâu rằng Hoàng hậu nương nương lúc sinh tiền có một điều nguyện cầu.
Yến Lãng thoáng đoán được điều gì.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Phần nhiều là muốn cúi đầu nhận lỗi, muốn xin thụy hiệu, xin truy phong, muốn hắn không cho Thôi Minh Muội nhập cung.
Nhưng không phải.
Tôn cô cô nói:
“Hoàng hậu nương nương không nguyện cùng Bệ hạ hợp táng.
Người nói, kiếp này quá đỗi nhục nhằn, nơi chốn hoàng tuyền cũng chẳng muốn cùng người tương kiến.”
(Thụy hiệu: hay còn gọi là hiệu bụt hoặc thụy danh theo ngôn ngữ Việt Nam, là danh hiệu mà các vị quân chủ, chư hầu, đại thần, hậu phi, quyền quý, tu sĩ và đạo sĩ ở Đông Á thời cổ đại được chính quyền ban tặng sau khi qua đời, dựa trên công trạng và đạo đức trong suốt cuộc đời của họ.)
01
Trước khi quyết ý rời cung, lòng ta vẫn còn nhiều điều chưa yên.
Dặn dò Ty Dược rằng năm nay đông không lạnh, phải đề phòng dịch bệnh đầu xuân và năm đói; lại nhắc Nội vụ phủ chớ vì tang lễ Hoàng hậu mà làm lỡ chuyện xuất cung gả chồng của cung nữ.
Hai bản di chiếu đã thảo xong, ta cúi mình lau khoé mắt cho Đại hoàng tử, dặn nó sau này không được bẻ chân ve sầu chơi nữa, quân tử phải biết giữ mình trong cô độc, chớ vì điều ác nhỏ mà dễ dãi làm theo.
Hoàng tử Hằng nhi còn thơ dại, chẳng hiểu quân tử là chi, chỉ cúi đầu mân mê chiếc đèn giấy sứt một góc.
Bên cạnh, Chu công công đứng chờ, rón rén nhắc lời:
“Thưa nương nương, vậy còn chuyện với Bệ hạ... nô tài phải bẩm sao cho thỏa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta thoáng ngẩn ra, rồi cẩn thận ngẫm lại.
Nửa tháng trước, ta và Yến Lãng cãi nhau một trận lớn, đến nay vẫn chiến tranh lạnh.
Hắn cố chấp muốn sắc phong muội muội ta làm Quý phi, đến mức đem thánh chỉ phế hậu cùng chén rượu độc đến, ép ta cúi đầu thêm một lần nữa.
Nếu là ngày xưa, ta nhất định sẽ xé thánh chỉ, hất đổ rượu độc, xách kiếm xông vào điện, đối mặt hỏi hắn cho rõ ràng.
Nhưng nay, lòng đã quyết phải đi, ta chẳng muốn, cũng chẳng còn hơi sức để tranh cãi cùng hắn nữa.
Tính ra chẳng còn quá ba ngày thọ mệnh, ta khẽ day trán, mỉm cười ôn hòa:
“Bẩm với Bệ hạ, bổn cung đã thuận ý.”
“Ba ngày nữa, sắc phong Thôi thị làm Quý nhân, cho nhập cung cũng được.”
Chu công công là người hầu cận lâu năm trong cung, thấy sắc mặt ta trắng bệch vì bệnh khí, lưỡng lự giây lát rồi vẫn lên tiếng khuyên nhủ đôi lời:
“Nương nương, Thôi thị ngũ nương nhập cung, người chớ nên để tâm làm gì, lúc này điều quan trọng là phải giữ gìn thân thể cho thật tốt.
“Huống chi người là mẫu nghi thiên hạ, bất kể là con ai, nếu người thích, đều có thể đưa về cung Tiêm Gia nuôi dưỡng.”
Đại hoàng tử nghe thấy tiếng Chu công công, liền vui mừng ló đầu từ sau lưng ta, giơ cao chiếc đèn giấy trong tay:
“Đèn hư rồi, đại hỉ sửa… sửa…”
Chu công công vội buông phất trần trong tay, đi dỗ nó, không cẩn thận liếc thấy di chiếu đang trải trên án, hoảng hốt quỳ phịch xuống:
“Nương nương, những lời này thực không cát tường…
“Nô tài cả gan nói một câu mạo phạm, năm xưa bệ hạ vốn có hôn ước với Thôi thị ngũ nương, nhưng vì thương cảm người sống khổ sở trong phủ họ Thôi, mới đổi ý cưới người làm chính thê.
“Gần đây Ty Dược mới chọn thêm một loạt y quan mới, bệ hạ có ý, đợi Thôi thị ngũ nương nhập cung xong, sẽ sai người điều dưỡng thân thể cho nương nương, kê đơn bốc thuốc. Nếu sau này người có thể sinh hoàng tử, chính là lập làm thái tử…”
Chu công công vừa nhắc đến thuốc, lại nhắc chuyện xưa, trong lòng ta bất chợt dâng lên một cơn buồn nôn.
Năm năm đầu sau khi Yến Lãng đăng cơ, ta uống đủ loại thuốc bổ điều thân, khổ tận cam lai, nhưng vẫn chẳng có thai.
Ngự y chỉ bảo thân thể nương nương từng u uất quá độ lúc còn trẻ, lại nhiễm hàn chứng, điều dưỡng thêm thì sẽ có hy vọng.
Ta vốn cũng hiểu chút y lý, nên biết thân thể ta vốn đã không thể khá lên được nữa.
Cái gọi là u uất quá độ, chính là khi mới gả cho Yến Lãng, hắn bị huynh đệ vu hãm, bị tiên đế chán ghét, chẳng những ăn uống đều bị cung nhân chèn ép, mà đến cả khi sốt cao đến toàn thân nóng rực, cũng không một ai thèm đoái hoài.
Ta mang ơn Yến Lãng đã chịu cưới ta.
Chính danh hiệu Hoàng tử phi ấy khiến phụ thân chịu nhận ta về, đưa ta vào kinh thành, lại còn dời mộ phần của A nương vào tổ phần họ Thôi, trọn vẹn tâm nguyện cuối đời của người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương