Xơng Lư ngồi trong thuỷ các chờ vua Hoa Nam đến vì trước đó có tin báo nhà vua sẽ đến thăm. Từ ngày Xơng Ngỵ lên ngôi, trưởng hoàng tử không còn thiết tha chuyện gì nữa. Xơng Ngỵ xuất hiện cùng một tốp hộ vệ. Hộ vệ được lệnh đứng canh bên ngoài chỉ có một tuỳ tùng mang theo bình rượu vào cùng vua Hoa Nam.

Vua Hoa Nam đi vào thuỷ các, thong thả ngồi xuống đối diện Xơng Lư không bận tâm việc hắn không hành lễ chào. Xơng Lư rót một ly rượu đầy nhưng không uống, bề ngoài tỏ vẻ an yên nhưng trong lòng không khỏi bồn chồn.

- Lần trước ra đi đã hứa sẽ mang rượu đến uống cùng anh trai, nay đã có dịp nên đến đây.

Xơng Lư cười khi nghe Xơng Ngỵ nói rồi đưa tay cầm ly rượu lên uống cạn. Người tuỳ tùng theo lệnh để bình rượu lên bàn và lui ra ngoài. Xơng Ngỵ rót rượu vào hai ly sau đó đặt một ly đến trước Xơng Lư, tay nâng một ly lên chờ đợi. Xơng Lư nhìn ly rượu rồi lại nhìn Xơng Ngỵ, bàn tay co duỗi chưa muốn chạm đến ly rượu lại nhìn thấy mu bàn tay của Xơng Ngỵ đang bị thương không hiểu là vì sao. Biết Xơng Lư có ý nghi ngờ trong rượu có độc nên Xơng Ngỵ uống hết ly của mình rồi cầm lấy ly của Xơng Lư uống cạn. Uống hết hai ly rượu, Xơng Ngỵ lại rót tiếp hai ly và lại đặt một ly đến trước Xơng Lư. Xơng Lư nhíu mày, đưa tay nâng ly rượu lên uống không cần chạm ly với Xơng Ngỵ rồi đặt xuống bàn.

- Tại sao ngươi lúc nào cũng phải vòng vo mà không vào thẳng vấn đề cho xong? Đã làm vua rồi thì nếu thích ngươi có thể giết ta bất cứ lúc nào cần gì phải bày vẽ cho thêm chuyện? Xơng Ngỵ không phản ứng gì với mấy lời của Xơng Lư vừa nói. Đưa tay lấy từ túi trong áo khoác một thanh đoản đao và đặt lên bàn. Xơng Lư hơi nheo mắt khi nhìn thấy thanh đao. Xơng Ngỵ ôn tồn nói:

- Thanh đao này ta được Lãnh chúa tặng cách đây nhiều năm và luôn giữ trong biệt phủ chưa bao giờ dùng đến. Lần đi sứ đến Ngạn Tây vừa rồi không hiểu sao lại đánh rơi ở quảng trường Thiên Địa, sau đó nó lại thành cái cớ cho Lãnh chúa từ bỏ liên minh và ám hại Xơng Nhiêu. Người có thể làm được việc này ta nghĩ ngoài anh trai ra thì không ai có thể thực hiện được, có đúng không?

- Đúng thì sao mà không đúng thì sao?

- Ta cứu cô gái ấy là vì nàng đã ra tay giúp ta trong một cuộc ám sát do chính anh trai xếp đặt. Và vì cứu nàng ta lại cho anh trai một cơ hội để hại ta lần nữa. Có thể anh trai cho rằng Lãnh chúa sau đó sẽ có hành động nhắm thẳng vào ta nhưng chỉ tiếc Lãnh chúa lại có tham vọng nhiều hơn thế. Sau đó, Xơng Nhiêu bị sát hại, Hoa Nam xảy ra giao tranh với Lãnh Bắc. Trên đường ta trở về anh trai lại cố gắng trừ khử ta một lần nữa. Bây giờ mọi chuyện đã an bài, anh trai đã có thể dừng tay được chưa?

- Dừng tay? Từ lúc bắt đầu ta đã không nghĩ đến chuyện phải dừng tay. Ngươi không muốn chúng ta anh em tranh đấu thì sao lại tranh ngôi vua với ta?

- Vì ta nhìn thấy được nếu anh trở thành vua sẽ chỉ hại người khác và hại chính mình.

- Ngươi thì không hại ai sao? Ngươi nhìn xem những người bên cạnh ngươi bao nhiêu người đã phải chết vì ngươi? Ngươi làm vua thì sao? Đến cuối cùng ngươi cũng chỉ bảo vệ được chính mình mà thôi. Ngươi tài giỏi cũng chỉ là lừa bịp để kẻ khác chấp nhận thay ngươi mà chịu chết.

- Cứ cho là anh trai đã đúng. Ta thực sự chẳng giỏi giang gì nhưng suốt nhiều năm qua ta vẫn không hiểu thực sự vì sao anh trai lại mang mối thù to lớn dành cho ta đến vậy?

- Ngươi thật sự đã quên rồi sao? Năm ngươi sáu tuổi, lần ngươi bị té xuống hồ nước và đã vu oan cho ta khiến cha ghét bỏ mà không cho ta cơ hội làm vua vì tin lời ngươi nói. Từ lúc đó ta đã hứa với lòng rằng giữa ta và ngươi sẽ chỉ có một người sống sót.

Xơng Ngỵ nheo mắt nhìn Xơng Lư khi nghe hắn nhắc đến chuyện của mùa xuân năm đó. Xơng Ngỵ thở dài lại rót thêm hai ly rượu nữa. Xơng Lư chỉ uống duy nhất một ly trước đó và không uống thêm ly nào nên mỗi lần Xơng Ngỵ rót thêm rượu vào thì lại tràn ra thấm ướt trên mặt bàn.

- Ta không quên chuyện năm đó. Anh trai có nhớ ngày hôm đó trời rất sáng và trong không?

- Hỏi thừa! Ta nhớ rõ từng chuyện, từng lời ngươi nói với cha sau khi tỉnh lại.

- Hôm đó trời rất trong và mặt nước trong hồ cũng rất trong. Ta có thể nhìn thấy bầu trời xanh trên cao phản chiếu từ đó và... cả gương mặt người xuất hiện phía sau lưng đẩy ta rơi xuống hồ nữa.

Xơng Lư kinh ngạc nhìn Xơng Ngỵ, hai bàn tay đặt trên đùi siết lại. Xơng Ngỵ không rót thêm ly rượu nào mà mỉm cười nhìn Xơng Lư. Xơng Lư nheo mắt nói:

- Vì vậy nên ngươi cố ý nói ra để cha ghét ta. Giờ thì ta đã hiểu. Ta càng không hối hận năm đó đã muốn giết ngươi.

- Năm đó, trước khi bị rơi xuống hồ ta cũng đã nhìn thấy một người đứng ở phía bên kia bờ hồ khuất sau mấy hàng cây. Người đó đã thấy ta chạy đến sau tảng đá để trốn anh trai nên theo dõi chúng ta chơi đùa. Anh trai không biết lúc đó người ấy vui như thế nào khi nhìn thấy chúng ta thân nhau. Nhưng chỉ một tích tắc sau mọi chuyện đã xảy ra như chúng ta đều biết. Nếu hôm đó người ấy không ở đó ngay từ đầu, ta sẽ nói tự ta té xuống hồ để bảo vệ anh trai, nhưng ta phải nói là hai chúng ta đang cùng chơi đùa thì ta bị ngã. Ta nói như vậy anh trai nghĩ xem ta là vì cái gì?

- Cha! Cha đã ở đó từ lâu? Ngươi đang nói dối để che đậy chuyện cũ.

- Anh trai cho rằng tên hộ vệ nhảy xuống hồ cứu ta là do tình cờ? Cha xuất hiện ngay sau đó cũng là tình cờ?

- Nhưng... bao nhiêu năm qua cha chưa từng nhắc đến chuyện đó…

- Cũng không khác gì chuyện cha không muốn nhắc đến chuyện ở vực nước sâu, chuyện những lần anh trai ám sát ta và nhiều chuyện khác nữa.

- Cuối cùng, cha cũng chính vì vậy mà cho ngươi làm vua.

- Biệt phủ này hoàn cảnh rất tốt, anh cứ sống ở đây, mọi việc trong triều anh không cần biết đến nữa, cũng không cần phải ra ngoài sẽ có người chăm sóc cho anh.

- Ngươi định cầm tù ta ở đây? Ngươi đừng hòng!

Xơng Lư chụp ngay thanh đao trên bàn và tấn công Xơng Ngỵ. Xơng Ngỵ đưa tay đỡ đòn và bị cắt một đường. Liu Thạc lệnh hộ vệ khống chế Xơng Lư bảo vệ cho nhà vua.

- Canh chừng trưởng hoàng tử cẩn thận nếu ngài ấy bước ra khỏi nơi này thì giết không tha.

Xơng Ngỵ lãnh đạm nhìn anh trai lần nữa rồi quay lưng bước đi. Máu từ vết cắt trên tay vẫn chảy và nhỏ giọt xuống đất.

*

Xơng Ngỵ đứng trên thành lầu nhìn ra phía phố chợ đông đúc bên ngoài. Ánh hoàng hôn đổ xuống hắt những tia sáng cuối ngày lên ở phía đằng tây. Người đã đi dạo một mình khắp nơi trong cung vua nhưng không cảm thấy có gì quen thuộc. Những dãy hành lang dài đầy rẫy binh lính canh gác nhưng sao vẫn cảm thấy trống vắng lạ thường. Có đôi lần người trở về biệt phủ, cảnh vật nơi đó vẫn như ngày nào nhưng cảm giác cũng đã thay đổi rất nhiều. Kim Mã vẫn ở trong chuồng ăn cỏ và được các tuỳ tùng chăm sóc. Mấy thứ vật dụng của Mộc Ang để lại vẫn còn giữ nguyên trong gian phòng của nàng ấy. Xơng Ngỵ đặt thanh kiếm của Mộc Ang lên bàn trà và không cho ai dời đi. Mỗi lúc đến đó, Xơng Ngỵ lại ngồi thật lâu trong gian phòng của Mộc Ang và hồi tưởng những ký ức đã qua.

Liu Thạc chạy lên thành lầu cúi đầu hành lễ và khẩn trương báo cáo:

- Thưa đức vua! Hôm nay trưởng hoàng tử cố ý trốn ra ngoài đã bị hộ vệ đâm trọng thương có lẽ khó qua khỏi. Ngài có cần đến đó xem sao không?

- Không cần! Anh trai ta đã có lựa chọn của mình.

- Trưởng hoàng tử không muốn bị giam trong biệt phủ nên đã làm liều.

- Bị giam trong biệt phủ đó có là gì so với việc bị giam trong cung điện rộng lớn này? Các nơi khác có tin tức gì?

- Quận chúa Y La đã lên ngôi Lãnh chúa. Chiu Tư theo tộc trưởng Xương Phồ về lại phía nam để bình ổn tình hình. Ngạn Tây sau nội chiến gần như đã thống nhất vì các gia tộc lãnh đạo những vùng tự trị đều bị tuyệt diệt và tộc trưởng Xương Phồ tình nguyện làm tướng quân cho Lãnh chúa để trả ơn cứu giúp.

- Y Tung không thể ngờ mục đích thống nhất toàn Ngạn Tây cũng đã hoàn thành và hắn giữ công đầu trong đó. Chỉ tiếc cho hắn người được lợi giờ chính là Y La.

- Quận chúa... Lãnh chúa sau khi thoát chết đã rất quyết tâm chiến thắng Y Tung, không còn e sợ hắn nữa.

- Một kẻ vì muốn đoạt lại binh quyền của em gái đã sẵn sàng dựng lên cuộc ám sát chính mình ngay trong cung cấm, trước mặt toàn quan quân và sứ thần nước khác dĩ nhiên là rất đáng sợ.

- Chuyện đó…

Liu Thạc ngạc nhiên và phải mất một thời gian để có thể hiểu ra vấn đề. Xơng Ngỵ nhìn Liu Thạc khẽ cười và nói tiếp:

- Những nơi khác thế nào?

- Vua Lãnh Bắc từ lúc về lại Vương Đô chưa có động tĩnh gì và hoàng hậu Lãnh Bắc vừa mới sinh công chúa. Ưng Đông vẫn vậy không có gì đặc biệt.

- Tạm thời tình hình sẽ yên ổn trong một thời gian. Ngươi hãy đến Vườn Hoa Lớn tỉa hoa và canh gác, sáu tháng sau mới được quay về. Những lần ngươi trái lệnh ta ta chưa quên đâu.

Xơng Ngỵ quay lưng đi xuống thành lầu. Liu Thạc phía sau đã quỳ phục xuống khẳng khái nhận lệnh:

- Thần xin nhận tội! Cảm ơn đức vua đã trách phạt!

Trên sân rộng trong cung vua Hoa Nam, Xơng Ngỵ đi trước cách xa nhóm hộ vệ. Những làn gió lùa qua mang theo hương thơm của nhiều loại hoa cỏ, người đi trên sân chợt cảm thấy trong lòng trống trải. Gió lại ùa qua mang đi tiếng thở dài thật khẽ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện