NHÌN EM NGON GHÊ
Tô Đoạn ngồi xổm trên mặt đất lặng lẽ quan sát phản ứng của quả cầu lông lớn.
Đôi tai nhọn trên đầu quả cầu lông lớn khẽ run lên khi nó phát hiện ra một quả cầu lông nhỏ vừa va vào chân mình. Đôi mắt thú màu xanh lam sâu thẳm thoáng cảnh giác.
Thế giới này tràn ngập nguy hiểm. Mặc dù nó mới sống được một tháng, nhưng vì vừa sinh ra chưa được bao lâu đã bị cha mẹ đuổi đi vì ăn quá nhiều - chuyện như vậy trong giới yêu quái rất phổ biến - nên nó buộc phải sống độc lập. Vì thế, nhận thức của nó về mức độ nguy hiểm của thế giới này rất sâu sắc.
Ngay cả một hòn đá vô tri bên đường cũng có thể là yêu quái ngụy trang. Nếu không nhờ bản năng cảnh giác bẩm sinh của tộc hồ ly và dòng máu mạnh mẽ chảy trong cơ thể thì việc nó chỉ thường xuyên chịu đói đã là may rồi.
Ở đây, khái niệm "thân thiện" gần như không tồn tại giữa các sinh vật.
Lần đầu tiên nó nhìn thấy chàng trai tóc đen nằm bất tỉnh trên mặt đất, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là con người này thơm quá, có thể ăn được để cầm cự cơn đói.
Dù loài người do tuổi thọ ngắn, lại không mang linh khí bẩm sinh như yêu, thường khó tu luyện đến cảnh giới cao, nên thịt khô khốc, không bổ dưỡng. Nhưng lúc đó nó đói sắp xỉu, có ăn là tốt lắm rồi, không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng không hiểu sao khi nó bò lên người chàng trai này, cảm giác thèm ăn trong lòng lại dần tan biến, thay vào đó là một thôi thúc muốn gần gũi.
Nếu có thể khiến cơ thể người này đượm đầy hơi thở của mình thì tốt biết bao...
Lúc ấy, quả cầu lông nhỏ nằm trên ngực con người tóc đen bụng đói meo không kiềm được kêu "ư ử" nghĩ.
Dù là con non, nhưng dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ của tộc yêu cao cấp đã sớm bộc lộ rõ rệt.
Sau đó lại mơ màng, đến khi chàng trai tóc đen tỉnh dậy, nó vẫn không thể coi cậu như thức ăn.
Ngược lại người này còn khiến nó bất ngờ. Không hề hoảng sợ bỏ chạy hay vứt bỏ nó, cậu chỉ ngẩn ra nhìn nó một lúc, rồi dứt khoát ôm nó vào lòng.
Khoảnh khắc đó, con non cảm nhận được một sự dịu dàng, lâu lắm rồi nó mới lại được tiếp xúc với hơi ấm của một cơ thể khác. Nó ngoẹo đầu, nghe thấy nhịp tim nhẹ nhàng và bình yên từ lồng ngực mỏng manh kia.
Thế là nó cầm lòng chẳng đậu vùi đầu vào lồng ngực ấm áp ấy.
♪♪♪
Sau vài giây thẩn thơ, Lâm Trắng Trắng quay lại chú ý đến vật thể kỳ lạ trước mặt.
Quả cầu lông nhỏ này không có chút dao động pháp lực nào, hẳn là một vật chết không có gì đặc biệt.
Xác nhận thứ trước mặt không nguy hiểm, nó không khỏi thắc mắc.
Tên tóc đen đưa thứ này cho nó làm gì?
Vốn dĩ yêu quái có bản năng cảnh giác với mọi vật lạ xuất hiện trước mặt, nhưng vì vật này là do người nó rất muốn gần gũi đưa, sự cảnh giác trong lòng Lâm Trắng Trắng theo đó cũng vơi đi.
Con non vẫn chưa có sự cẩn trọng như những yêu quái trưởng thành. Sự tò mò trời sinh thôi thúc nó ngắm nghía quả cầu lông kỳ lạ này một lúc lâu. Lâm Trắng Trắng đứng lên rồi ngồi xuống, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng không nhịn được đưa chân trước nhẹ nhàng chạm vào quả cầu lông.
Ngoài việc quả cầu hơi lắc lư khi bị chạm thì chẳng có gì xảy ra.
Bầu không khí cũng im ắng.
... Vài giây sau, tiếng hít thở khe khẽ của chàng trai tóc đen bỗng phá tan sự tĩnh lặng.
Cứ tưởng người kia xảy ra chuyện, Lâm Trắng Trắng lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên, nhưng chỉ nhìn thấy đôi mắt đen long lanh mang theo sự hân hoan khó hiểu của cậu.
Lâm Trắng Trắng: ???
Quả cầu cáo không hiểu lòng người hiểm ác nghiêng đầu ngờ vực. Đôi mắt tròn to xanh thẳm ra chiều thắc mắc với Tô Đoạn.
Không hiểu sao, nó cảm giác biểu cảm của chàng trai tóc đen lúc này... Hơi giống khi nó phát hiện ra đồ ăn.
Có lẽ nó nghĩ nhiều chăng...
Dù sao thì trông người này không giống người có thể ăn thịt nó.
Cậu có thể sử dụng một số pháp thuật mà nó không hiểu để kiếm thức ăn, nhưng bản thân cậu nhìn từ mặt nào cũng chẳng giống có lực sát thương.
Điều mà Lâm Trắng Trắng không biết là trong mắt Tô Đoạn, hình ảnh hiện tại của nó còn "hấp dẫn" hơn đồ ăn gấp bội.
Cả người con non vẫn còn lông tơ mềm mại, trông tròn vo giống như một quả cầu lông khổng lồ. Gương mặt nhỏ nhắn chưa nẩy nở hết của nó cũng bầu trĩnh, chỉ có hai tai nhọn nhô lên là nổi bần bật. Khi ngoẹo đầu nhìn ai, dáng vẻ ấy muốn đánh gục trái tim người ta.
Tô Đoạn: "..."
Bị cái ngoẹo đầu dễ thương khiến nhịp thở chững lại vài giây, Phục Linh tinh* mới tìm về thần trí. Cậu cong khóe mắt, đôi mắt đen trong trẻo lấp lánh ánh sáng, giọng nói nhẹ nhàng hơi dỗ dành: "Trắng Trắng thích chơi bóng không?"
*Nấm Phục Linh thành tinh.
Thích... Chơi bóng?
Yêu có khả năng học hỏi rất nhanh. Dù con non mới sinh ra nhưng trí tuệ của nó đã khá hoàn thiện, thông minh hơn cả đứa trẻ bảy tám tuổi của loài người. Trong vài giờ ngắn ngủi ở bên cạnh Tô Đoạn, nó đã hiểu được "Trắng Trắng" là cái tên mà cậu đặt cho nó.
Nhưng khả năng học hỏi ấy không thần kỳ đến nỗi khiến nó chỉ trong vài giờ đã thông thạo ngôn ngữ loài người. Vì vậy, hai từ mới nghe kia nó vẫn chưa thể hiểu.
Dù vậy cũng không ngăn cản nó nhận ra niềm vui từ chàng trai tóc đen.
Phải chăng cậu đang hài lòng với hành vi của nó...?
Lâm Trắng Trắng ngẫm nghĩ một chốc, rồi nhìn lại quả cầu lông trước mặt, từ từ nâng một chân trước lên, thử đặt nhẹ lên đó.
Ánh mắt người này lập tức sáng hơn.
Đoán đúng rồi.
Như muốn khoe chiến lợi phẩm, con non ấn nhẹ móng vuốt của mình lên quả cầu lông, trái tim nhỏ bé của con non dâng trào đắc ý.
Quả cầu lông nhỏ này đã ở bên cạnh con người tóc đen một thời gian, vương hơi thở dễ chịu từ cậu. Lúc đầu Lâm Trắng Trắng chỉ miễn cưỡng chạm vào để làm cậu vui, nhưng nhận ra điều đó, nó bỗng thấy quả cầu này thuận mắt hơn, chậm rãi dùng móng vuốt khẽ đẩy qua đẩy lại.
Tô Đoạn ngồi xổm bên cạnh như một chú vịt con, ánh mắt đầy mê mẩn nhìn cục bông trắng mềm mại đang dùng móng vuốt khẽ chạm vào một cục bông trắng nhỏ hơn. Cậu cảm thấy mình như vừa thực hiện được giấc mơ lớn nhất đời!
Con non gì đó, đúng là một sự tồn tại bất công mà!
"Trắng Trắng ơi." Sau một lúc ngắm nhìn cái đầu tròn lăn lông lốc kia, Tô Đoạn chợt nhớ ra điều gì, nhỏ giọng hỏi: "Hình như anh vẫn chưa tự giới thiệu nhỉ?"
Lâm Trắng Trắng tất nhiên không hiểu cậu đang nói gì, chỉ biết người tóc đen lại gọi cái tên mà cậu đặt cho nó. Thế là theo phép lịch sự, nó nghiêng đầu, ánh mắt tròn xoe thắc mắc nhìn cậu.
"Vậy thì anh giới thiệu nhé." Nhìn Lâm Trắng Trắng vẫn là con nít từ thân đến tâm hồn, Tô Đoạn cong khóe mắt, giọng nói nhẹ nhàng như dòng suối xuân, dịu dàng cất lời: "Anh tên là Tô Đoạn. Rất vui được gặp em."
Dù ở bất kỳ thời gian nào, bất kỳ không gian nào, gặp lại nhau luôn là niềm vui lớn nhất.
Quả cầu lông dưới chân lăn lông lốc ra xa nửa vòng, để lại móng vuốt chưa kịp rút về, ngơ ngác lơ lửng giữa không trung.
Dù không thể hiểu ý nghĩa câu nói của người kia, nhưng chẳng hiểu sao trong tai con non, hai chữ "Tô Đoạn" bỗng nổi bật lên giữa tràng âm thanh dài dòng ấy, mãi đến rất nhiều năm về sau, vẫn khắc sâu vào lòng nó.
Tô Đoạn ngồi xổm trên mặt đất lặng lẽ quan sát phản ứng của quả cầu lông lớn.
Đôi tai nhọn trên đầu quả cầu lông lớn khẽ run lên khi nó phát hiện ra một quả cầu lông nhỏ vừa va vào chân mình. Đôi mắt thú màu xanh lam sâu thẳm thoáng cảnh giác.
Thế giới này tràn ngập nguy hiểm. Mặc dù nó mới sống được một tháng, nhưng vì vừa sinh ra chưa được bao lâu đã bị cha mẹ đuổi đi vì ăn quá nhiều - chuyện như vậy trong giới yêu quái rất phổ biến - nên nó buộc phải sống độc lập. Vì thế, nhận thức của nó về mức độ nguy hiểm của thế giới này rất sâu sắc.
Ngay cả một hòn đá vô tri bên đường cũng có thể là yêu quái ngụy trang. Nếu không nhờ bản năng cảnh giác bẩm sinh của tộc hồ ly và dòng máu mạnh mẽ chảy trong cơ thể thì việc nó chỉ thường xuyên chịu đói đã là may rồi.
Ở đây, khái niệm "thân thiện" gần như không tồn tại giữa các sinh vật.
Lần đầu tiên nó nhìn thấy chàng trai tóc đen nằm bất tỉnh trên mặt đất, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là con người này thơm quá, có thể ăn được để cầm cự cơn đói.
Dù loài người do tuổi thọ ngắn, lại không mang linh khí bẩm sinh như yêu, thường khó tu luyện đến cảnh giới cao, nên thịt khô khốc, không bổ dưỡng. Nhưng lúc đó nó đói sắp xỉu, có ăn là tốt lắm rồi, không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng không hiểu sao khi nó bò lên người chàng trai này, cảm giác thèm ăn trong lòng lại dần tan biến, thay vào đó là một thôi thúc muốn gần gũi.
Nếu có thể khiến cơ thể người này đượm đầy hơi thở của mình thì tốt biết bao...
Lúc ấy, quả cầu lông nhỏ nằm trên ngực con người tóc đen bụng đói meo không kiềm được kêu "ư ử" nghĩ.
Dù là con non, nhưng dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ của tộc yêu cao cấp đã sớm bộc lộ rõ rệt.
Sau đó lại mơ màng, đến khi chàng trai tóc đen tỉnh dậy, nó vẫn không thể coi cậu như thức ăn.
Ngược lại người này còn khiến nó bất ngờ. Không hề hoảng sợ bỏ chạy hay vứt bỏ nó, cậu chỉ ngẩn ra nhìn nó một lúc, rồi dứt khoát ôm nó vào lòng.
Khoảnh khắc đó, con non cảm nhận được một sự dịu dàng, lâu lắm rồi nó mới lại được tiếp xúc với hơi ấm của một cơ thể khác. Nó ngoẹo đầu, nghe thấy nhịp tim nhẹ nhàng và bình yên từ lồng ngực mỏng manh kia.
Thế là nó cầm lòng chẳng đậu vùi đầu vào lồng ngực ấm áp ấy.
♪♪♪
Sau vài giây thẩn thơ, Lâm Trắng Trắng quay lại chú ý đến vật thể kỳ lạ trước mặt.
Quả cầu lông nhỏ này không có chút dao động pháp lực nào, hẳn là một vật chết không có gì đặc biệt.
Xác nhận thứ trước mặt không nguy hiểm, nó không khỏi thắc mắc.
Tên tóc đen đưa thứ này cho nó làm gì?
Vốn dĩ yêu quái có bản năng cảnh giác với mọi vật lạ xuất hiện trước mặt, nhưng vì vật này là do người nó rất muốn gần gũi đưa, sự cảnh giác trong lòng Lâm Trắng Trắng theo đó cũng vơi đi.
Con non vẫn chưa có sự cẩn trọng như những yêu quái trưởng thành. Sự tò mò trời sinh thôi thúc nó ngắm nghía quả cầu lông kỳ lạ này một lúc lâu. Lâm Trắng Trắng đứng lên rồi ngồi xuống, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng không nhịn được đưa chân trước nhẹ nhàng chạm vào quả cầu lông.
Ngoài việc quả cầu hơi lắc lư khi bị chạm thì chẳng có gì xảy ra.
Bầu không khí cũng im ắng.
... Vài giây sau, tiếng hít thở khe khẽ của chàng trai tóc đen bỗng phá tan sự tĩnh lặng.
Cứ tưởng người kia xảy ra chuyện, Lâm Trắng Trắng lập tức cảnh giác ngẩng đầu lên, nhưng chỉ nhìn thấy đôi mắt đen long lanh mang theo sự hân hoan khó hiểu của cậu.
Lâm Trắng Trắng: ???
Quả cầu cáo không hiểu lòng người hiểm ác nghiêng đầu ngờ vực. Đôi mắt tròn to xanh thẳm ra chiều thắc mắc với Tô Đoạn.
Không hiểu sao, nó cảm giác biểu cảm của chàng trai tóc đen lúc này... Hơi giống khi nó phát hiện ra đồ ăn.
Có lẽ nó nghĩ nhiều chăng...
Dù sao thì trông người này không giống người có thể ăn thịt nó.
Cậu có thể sử dụng một số pháp thuật mà nó không hiểu để kiếm thức ăn, nhưng bản thân cậu nhìn từ mặt nào cũng chẳng giống có lực sát thương.
Điều mà Lâm Trắng Trắng không biết là trong mắt Tô Đoạn, hình ảnh hiện tại của nó còn "hấp dẫn" hơn đồ ăn gấp bội.
Cả người con non vẫn còn lông tơ mềm mại, trông tròn vo giống như một quả cầu lông khổng lồ. Gương mặt nhỏ nhắn chưa nẩy nở hết của nó cũng bầu trĩnh, chỉ có hai tai nhọn nhô lên là nổi bần bật. Khi ngoẹo đầu nhìn ai, dáng vẻ ấy muốn đánh gục trái tim người ta.
Tô Đoạn: "..."
Bị cái ngoẹo đầu dễ thương khiến nhịp thở chững lại vài giây, Phục Linh tinh* mới tìm về thần trí. Cậu cong khóe mắt, đôi mắt đen trong trẻo lấp lánh ánh sáng, giọng nói nhẹ nhàng hơi dỗ dành: "Trắng Trắng thích chơi bóng không?"
*Nấm Phục Linh thành tinh.
Thích... Chơi bóng?
Yêu có khả năng học hỏi rất nhanh. Dù con non mới sinh ra nhưng trí tuệ của nó đã khá hoàn thiện, thông minh hơn cả đứa trẻ bảy tám tuổi của loài người. Trong vài giờ ngắn ngủi ở bên cạnh Tô Đoạn, nó đã hiểu được "Trắng Trắng" là cái tên mà cậu đặt cho nó.
Nhưng khả năng học hỏi ấy không thần kỳ đến nỗi khiến nó chỉ trong vài giờ đã thông thạo ngôn ngữ loài người. Vì vậy, hai từ mới nghe kia nó vẫn chưa thể hiểu.
Dù vậy cũng không ngăn cản nó nhận ra niềm vui từ chàng trai tóc đen.
Phải chăng cậu đang hài lòng với hành vi của nó...?
Lâm Trắng Trắng ngẫm nghĩ một chốc, rồi nhìn lại quả cầu lông trước mặt, từ từ nâng một chân trước lên, thử đặt nhẹ lên đó.
Ánh mắt người này lập tức sáng hơn.
Đoán đúng rồi.
Như muốn khoe chiến lợi phẩm, con non ấn nhẹ móng vuốt của mình lên quả cầu lông, trái tim nhỏ bé của con non dâng trào đắc ý.
Quả cầu lông nhỏ này đã ở bên cạnh con người tóc đen một thời gian, vương hơi thở dễ chịu từ cậu. Lúc đầu Lâm Trắng Trắng chỉ miễn cưỡng chạm vào để làm cậu vui, nhưng nhận ra điều đó, nó bỗng thấy quả cầu này thuận mắt hơn, chậm rãi dùng móng vuốt khẽ đẩy qua đẩy lại.
Tô Đoạn ngồi xổm bên cạnh như một chú vịt con, ánh mắt đầy mê mẩn nhìn cục bông trắng mềm mại đang dùng móng vuốt khẽ chạm vào một cục bông trắng nhỏ hơn. Cậu cảm thấy mình như vừa thực hiện được giấc mơ lớn nhất đời!
Con non gì đó, đúng là một sự tồn tại bất công mà!
"Trắng Trắng ơi." Sau một lúc ngắm nhìn cái đầu tròn lăn lông lốc kia, Tô Đoạn chợt nhớ ra điều gì, nhỏ giọng hỏi: "Hình như anh vẫn chưa tự giới thiệu nhỉ?"
Lâm Trắng Trắng tất nhiên không hiểu cậu đang nói gì, chỉ biết người tóc đen lại gọi cái tên mà cậu đặt cho nó. Thế là theo phép lịch sự, nó nghiêng đầu, ánh mắt tròn xoe thắc mắc nhìn cậu.
"Vậy thì anh giới thiệu nhé." Nhìn Lâm Trắng Trắng vẫn là con nít từ thân đến tâm hồn, Tô Đoạn cong khóe mắt, giọng nói nhẹ nhàng như dòng suối xuân, dịu dàng cất lời: "Anh tên là Tô Đoạn. Rất vui được gặp em."
Dù ở bất kỳ thời gian nào, bất kỳ không gian nào, gặp lại nhau luôn là niềm vui lớn nhất.
Quả cầu lông dưới chân lăn lông lốc ra xa nửa vòng, để lại móng vuốt chưa kịp rút về, ngơ ngác lơ lửng giữa không trung.
Dù không thể hiểu ý nghĩa câu nói của người kia, nhưng chẳng hiểu sao trong tai con non, hai chữ "Tô Đoạn" bỗng nổi bật lên giữa tràng âm thanh dài dòng ấy, mãi đến rất nhiều năm về sau, vẫn khắc sâu vào lòng nó.
Danh sách chương