CHO ANH SỜ ĐI MÀ

Giang Thầm: "..."

Hóa ra nửa còn lại của tin nhắn chưa kịp gửi hết của Tô Đoạn là vậy.

Tô Đoạn... Cưỡng ép hắn? Khoảnh khắc nghe mẹ Tô nói thế, Giang Thầm suýt tưởng mình bị ảo giác.

Tuy không hiểu sao mẹ Tô hiểu lầm vô căn cứ như thế, nhưng Giang Thầm không thể nào để Tô Đoạn mang tiếng oan như vậy được.

Nhưng hắn toan giải thích thì thấy Tô Đoạn chớp mắt lia lịa với hắn, đôi mắt đen láy trong veo như lóa sáng, ám chỉ hết sức rõ ràng.

Giang Thầm: "..."

Hắn hiểu Tô Đoạn quá mà, nhìn dáng vẻ ám chỉ điên cuồng của Tô Đoạn, chẳng cần hỏi cũng biết cậu đang muốn hắn thuận thế thừa nhận chuyện này. 

Giang Thầm không phải kẻ ngốc, chỉ cần nghĩ một thoáng đã hiểu được lý do Tô Đoạn muốn đẩy trách nhiệm lên mình. 

Một là nếu để mẹ Tô nghĩ theo hướng đó, trọng tâm sự việc sẽ chuyển sang chuyện "ép buộc", khiến mối quan hệ mập mờ giữa hai người họ không còn là vấn đề quan trọng nhất nữa. 

Hai là có lẽ Tô Đoạn muốn gánh lấy trách nhiệm để giảm áp lực cho hắn. 

Song dù đã hiểu ý của Tô Đoạn, nhưng nhìn mẹ Tô đang nổi giận đùng đùng thế kia, chẳng cần nghĩ cũng biết nếu nhận tội thì Tô Đoạn sẽ bị dạy dỗ đến mức lột da. Sao Giang Thầm có thể để chuyện đó xảy ra được? 

Hắn khẽ hé môi, định mở miệng giải thích rằng mình mới là người dụ dỗ Tô Đoạn trước, thì thấy mẹ Tô phát hiện điều bất thường, liếc Tô Đoạn một cái, giọng đầy uy nghiêm: "Chớp cái gì mà chớp? Giờ còn dám giở trò lươn lẹo à?" 

Rồi bà quay sang Giang Thầm, "Tiểu Thầm, đừng để nó ảnh hưởng con, có gì thì cứ nói thẳng ra." 

Giang Thầm: "..." 

Cha Tô: "..." 

Khoan đã, sao ông cảm thấy... Tình cảm của hai đứa nhỏ này lại rất tốt nhỉ? 

Ít nhất ông không nhìn ra chỗ nào giống như Giang Thầm bị ép buộc cả. 

Dù lúc ở nhà Giang Thầm thường thu liễm tính cách, tỏ ra ôn hòa, nhưng ông biết rõ bản chất của thằng bé vẫn mang nét xâm lược rất mạnh mẽ. 

... Có lẽ vì cùng là "kẻ săn mồi", cha Tô tự tin rằng mình không nhìn nhầm ở điểm này. 

Có lẽ nhận ra ánh mắt quá phức tạp của ông, Giang Thầm bỗng quay đầu nhìn ông. Ánh mắt hai người lặng lẽ giao nhau vài giây, cả hai đều thấy trong mắt đối phương không mấy bất ngờ. 

Chẳng mấy chốc, Giang Thầm quay đi. 

Phớt lờ việc Tô Đoạn đang ra sức nháy mắt đến mức đôi lông mi rung như cánh quạt nhỏ. Giang Thầm nhìn thẳng vào mẹ Tô, nhấn nhá từng chữ rõ ràng: "Dì hiểu lầm rồi ạ." 

Hắn nói: "Đoạn Đoạn không hề ép con, mà là con để ý đến em ấy trước." 

Mẹ Tô đương nhiên không tin, lập tức đưa ra một chứng cứ đầy sức thuyết phục: "Vậy còn vết trên mặt con là sao?" 

Nghe mẹ Tô nhắc đến chuyện này, Giang Thầm khựng lại, vô thức đưa tay sờ má mình. Vết sưng đỏ nhạt trên mặt đã biến mất từ lâu, giờ chỉ còn hơi trơn nhẵn, phải nhìn kỹ mới thấy một chút dấu vết. Chính vì thế Giang Thầm cũng chẳng để tâm lắm. 

Hơn nữa, nếu cha mẹ Tô không chủ động hỏi thì hắn cũng càng không muốn nhắc chuyện hắn tái phát bệnh để họ lo lắng. 

Không ngờ lại chính vì vết thương này...

Cũng đúng thôi, có dấu đỏ trên má đôi khi dễ làm người khác hiểu nhầm. 

Giang Thầm đảo mắt, quyết định nói thật: "Hôm qua ở trường con bị người ta đụng phải, nên hơi khó chịu." 

Sau đó hắn lươn lẹo: "... Con sốt cũng vì chuyện này. Đoạn Đoạn vì chăm sóc con nên hôm nay mới xin nghỉ học." 

Mẹ Tô nhíu mày định nói gì đó, nhưng Giang Thầm đã lên tiếng trước: "Con cao lớn thế này, dù Đoạn Đoạn có muốn..." Hắn liếc nhìn vẻ mặt chẳng còn gì luyến tiếc trên đời của Tô Đoạn, khẽ cười rồi nói tiếp: "... Ép buộc con, e là cũng khó. Dì quên rồi sao, con từng luyện tập mấy năm liền đấy." 

Mẹ Tô: "..." 

Ừ nhờ, sao bà lại quên mất chuyện này nhỉ? 

Mẹ Tô đã bình tình lại, ngẫm nghĩ, chỉ từ góc độ thể chất, việc Tô Đoạn đánh bại được Giang Thầm đúng là hơi bất khả thi. 

Còn về lời giải thích vết thương, Giang Thầm nói cũng có lý... 

Lẽ nào mọi chuyện lại trong sáng đến vậy? 

Do bà cả nghĩ sao? 

Thế mà bà hiểu lầm hai đứa, thật là... Ngại quá đi à!

... Không đúng! 

Dù đã giải thương vết thương trên má, nhưng dấu hôn sau tai Giang Thầm thì rành rành ra đó! 

Vết tích mờ ám thế kia, bà chắc chắn không nhìn lầm! Huống chi... 

Giang Thầm phủ nhận chuyện bị Tô Đoạn ép buộc, nhưng đồng thời lại thừa nhận mình để ý Tô Đoạn trước. Chẳng phải thừa nhận mối quan hệ giữa hai người... Không hề thuần khiết hay sao?! 

Hai đứa con trai của bà lại dính dáng đến nhau, dẫu không có quan hệ máu mủ, nhưng cũng là chuyện không thể chấp nhận với người bình thường. Đáng lý bà phải tức đến mất lý trí mới đúng. Nhưng có lẽ vì hiểu lầm trước đó quá chấn động, hoặc vì Giang Thầm thừa nhận mọi chuyện quá tự nhiên, nên trong bầu không khí bình tĩnh này, bà lại không sao tức nổi. 

Thậm chí còn có chút thở phào, nổi suy nghĩ "May mà không chơi mấy trò kỳ cục".

Mẹ Tô nỗ lực mấy lần nhưng vẫn không giận nổi, bà đành nghiêm mặt, quay ngoắt sang Tô Đoạn, lạnh giọng nhất có thể với Tô Đoạn tự dưng hơi mất mát: "Nhưng con cũng không được nhân lúc anh ốm mà bắt nạt anh!" 

Dù không chơi trò kỳ cục, nhưng hôm qua Giang Thầm tái bệnh, lại sốt cao, vậy mà con trai bà còn để lại dấu trên người hắn. Thế này chứng tỏ dù không phải ép thì Tô Đoạn cũng không săn sóc người ta!

Tô Đoạn vốn cụp mắt ủ rũ bỗng mở to: ...Hả?! 

Giang Thầm: ... 

Cha Tô: ......

Thôi, ông vẫn nên đưa bà xã đi đo mắt thì hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện