CHO ANH SỜ ĐI MÀ

Lần này mẹ Tô đột ngột về nước không báo trước cho Tô Đoạn và Giang Thầm vì nghi ngờ mối quan hệ anh em giữa hai người không trong sáng!

Giác quan thứ sáu của phụ nữ là thứ rất kỳ diệu. Tuy không có lý do cụ thể nhưng đã có vô số bằng chứng qua các thời đại cho thấy những dự cảm ấy thường rất chính xác.

Lúc đầu mẹ Tô không nghĩ quá sâu xa, chỉ lấy làm lạ Tô Đoạn lớn rồi mà vẫn quấn lấy anh trai suốt ngày như một đứa trẻ không chịu lớn, khiến bà sầu lo không thôi. Mãi đến một ngày, sau khi xem một bộ phim, bà chợt mở ra một thế giới mới.

Bộ phim đó đã giành giải thưởng tại một buổi liên hoan phim ở nước A. Không vì điều này thì có lẽ mẹ Tô cũng chẳng bao giờ chủ động xem.

Liên hoan phim ở nước A thường thích các bộ phim có đề tài độc đáo, tựa như phim mẹ Tô xem, đề tài vô cùng hiếm gặp.

Bộ phim này có hai nam chính, lấy chủ đề tình yêu đồng giới, nhưng sự "độc đáo" không nằm ở đây, dầu gì hôn nhân đồng giới ở nước A luôn đi đầu trên thế giới.

"Độc đáo" ở đây là hai nam chính là anh em ruột.

Mẹ Tô vốn chỉ xem với cái nhìn thưởng thức nghệ thuật. Phim có nội dung nặng nề, khắc khoải, mau lấy nước mắt người xem, khiến bà không khỏi ngậm ngùi... Đúng là gu của liên hoan phim nước A mười năm như một!

Mẹ Tô: May mà mình chuẩn bị sẵn cả một hộp khăn giấy.

Nhưng xem dần, bà bắt đầu thấy ngờ ngợ. Sao mà cách hai nam chính trong phim đối xử với nhau lại giống hai đứa nhà bà đến thế? Đương nhiên, hai đứa con của bà sẽ không dám hôn tới hôn lui trước mặt bà, nhưng những cử chỉ nhỏ nhặt của chúng lại khiến một người mẹ như bà không khỏi tự hỏi cuộc đời.

Cả hai đều đã trưởng thành, nhưng vẫn cứ quấn quýt, nắm tay nhau, thậm chí ngủ chung giường... Quả thực không giống anh em bình thường!

Xem xong bộ phim, mẹ Tô cảm thấy linh hồn mình như vừa chịu một cú sốc.

Những nghi hoặc bà từng thoáng nghĩ nhưng rồi bỏ qua bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

♫♫♫

Mẹ Tô không phải kiểu người cứ dây dưa dây cà. Bà không suy nghĩ bao lâu đã nhanh chóng lên kế hoạch cho cuộc tập kích bất ngờ lần này.

Để tránh lộ kế hoạch, bà không tiết lộ lý do thực sự cho cha Tô biết. Ông vừa được nghỉ phép đã ngay lập tức bị bà kéo lên máy bay cùng, vẫn chưa hiểu mô tê gì cả.

Kết quả cho thấy giác quan thứ sáu của bà không sai chút nào. Hai đứa con của bà đúng là có điều gì đó không thể gọi là trong sáng!

Song có một vấn đề, ở vài khía cạnh, mọi thứ lại khác xa những gì bà tưởng tượng.

Nhìn Giang Thầm trước mặt rõ ràng vừa bị hung hăng chà đạp, mẹ Tô bỗng rơi vào im lặng đáng sợ.

Ơ, bà có thể hiểu được tất cả, nhưng còn những dấu vết mờ mờ tuy đã lành bớt nhưng vẫn nhìn ra dấu vết trên mặt Giang Thầm thì sao?

Trong đầu mẹ Tô chợt hiện lên những hình ảnh đầy mosaic...

Bà nghẹn ngào nghĩ rằng, chẳng ngờ sở thích của con trai mình lại "đặc biệt" đến thế, bà suýt ngất đi vì kinh hãi.

Có lẽ ánh mắt bà quá đỗi khác thường, nên Giang Thầm thu lại nhiệt kế, đôi mắt đen láy trong veo ngờ vực ngước lên nhìn bà: "Dì à, có chuyện gì không ạ?"

Nhìn vào ánh mắt chẳng có gì lạ của Giang Thầm, mẹ Tô không thể diễn tả nổi cảm xúc lúc này, vừa chua xót vừa hối hận, sắp bị chìm ngập trong sự áy náy và đau lòng.

Không ngờ con trai bà nhìn thì ngoan ngoãn, hóa ra lại là kẻ mặt người dạ thú!

Dù có là gay đi chăng nữa thì cũng không nên làm chuyện như thế với người khác!

Lại còn là với người anh đã yêu thương chiều chuộng nó hết mực, sao Tô Đoạn lại nỡ xuống tay cơ chứ?

Mẹ Tô do dự vài giây, cẩn thận ám chỉ: "Tiểu Thầm à, dù con không có trong sổ hộ khẩu nhà dì, nhưng trong lòng dì, con chẳng khác nào con ruột. Dù có gặp phải khó khăn gì... Cũng có thể nói với dì, dì không thiên vị ai đâu."

Nói đến từ "khó khăn," giọng bà hết sức khó nói.

Khó khăn khăn duy nhất của Giang Thầm là làm sao come out với gia đình: "...?"

Hắn nghĩ ngợi rồi cẩn thận chọn câu trả lời an toàn nhất: "Không có khó khăn gì cả, học hành và công ty đều ổn, không bị trễ nải gì ạ."

Nghe vậy, mẹ Tô lập tức nhớ lại cảnh hắn vừa phải học hành vừa phải lo công ty, vậy mà trong hoàn cảnh bận rộn như thế, còn phải chịu đựng sở thích đặc biệt của con trai bà!

Mẹ Tô đau khổ thầm nghĩ: Sao mình lại sinh ra đứa con vô tâm đến vậy chứ???

Dù bà không muốn tin đứa con ngoan ngoãn mà mình nuôi nấng lại có thể làm chuyện tàn nhẫn như vậy, nhưng bằng chứng rành rành trước mặt bà thuyết phục hơn bất kỳ lời nào.

Tâm trạng bà phức tạp nhìn Giang Thẩm đang nhẫn nhịn (?), bà cảm thấy mình như sắp bị nhấn chìm trong sự áy náy.

Có lẽ vì mang tâm lý người ngoài cuộc, từ khi cha Tô dẫn Giang Thầm về thì hắn đã rất quan tâm chăm sóc Tô Đoạn. Dù cha mẹ Tô thường bảo muốn Tô Đoạn độc lập, nhưng thực tế họ lại chẳng cản trở Giang Thầm chăm sóc cậu em, với cả cách biệt tuổi tác nên dần dần cam chịu giao trách nhiệm chăm sóc Tô Đoạn cho Giang Thầm.

Khi Tô Đoạn kiên quyết về nước để học đại học với anh mình, đáng lẽ họ phải nhận ra dựa dẫm bất thường của Tô Đoạn vào Giang Thầm.

Hay có lẽ họ đã nhận ra, nhưng vì thói quen nên đành nhắm mắt cho qua, đến nỗi bây giờ lại thành ra như vậy.

Không biết sự việc bắt đầu từ khi nào, có lẽ nào từ lúc Giang Thầm chọn về nước học, cậu đã có suy nghĩ như thế rồi?

Nếu đúng như vậy, khi Tô Đoạn cũng quay về, chắc Giang Thầm đã tuyệt vọng đến mức chẳng còn kỳ vọng gì vào cha mẹ Tô.

Đây cũng là lý do tại sao đến tận bây giờ, Giang Thầm không hề tìm đến họ nhờ giúp đỡ, mà tự mình cố gắng khởi nghiệp trong nước.

★★★

Cứ thế, mẹ Tô tự động bỏ qua sự chênh lệch về thể hình của hai đứa, hoàn toàn chìm đắm trong kịch bản "ngược luyến tàn tâm giữa anh em nhà giàu" mà bà tự tưởng tượng, thậm chí còn tự điền vào các chi tiết để câu chuyện thêm logic!

Phải nói là bà rất có năng khiếu biên kịch!

Nếu Giang Thẩm biết được suy nghĩ của mẹ Tô lúc này, hẳn là sẽ trầm ngâm: ......

Nhưng hắn không hề ngờ rằng mẹ Tô lại tưởng tượng xa đến vậy, thấy vẻ mặt khác thường của bà, hắn còn tự hỏi có phải mình lỡ để lộ dấu vết gì không, bèn nhẹ giọng xin phép vào nhà vệ sinh, rồi chỉnh lại quần áo trước gương, đảm bảo không lộ ra bất cứ dấu vết nào, lúc này hắn mới yên tâm hơn.

... Còn về vùng sau tai bị tóc che đi, phải cúi xuống mới nhìn thấy thì chẳng ngó ngàng.

Mà mẹ Tô thấy Giang Thầm từ nhà vệ sinh ra sắc mặt càng tái nhợt (?) hơn, không biết nghĩ gì mà ánh mắt bà càng thêm ảm đạm.

🤡🤡🤡

Hôm nay ba mẹ Tô đến thật đúng lúc, cả Tô Đoạn và Giang Thầm đều xin nghỉ, nên ban ngày không lo không có người ở nhà tiếp họ.

Nhưng lạ là khi đến trưa, vừa mới nghe Giang Thầm đề nghị dẫn hai người đi dạo thì mẹ Tô phản đối kịch liệt: "Không được! Con... Không khỏe, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi! Để Đoạn Đoạn dẫn chú dì đi là được rồi."

Giang Thầm: ??

Hắn chỉ bị sốt nhẹ, sắp khỏi hẳn luôn rồi, nhưng nghe giọng điệu mẹ Tô mà sao hắn lại có cảm giác như mình mắc bệnh nan y vậy...

Mẹ Tô tỏ ra vô cùng kiên quyết, Giang Thầm không lay chuyển được, rồi hắn nghĩ đến những vết Tô Đoạn cắn trên cổ hắn cũng nhiều, lỡ ra ngoài bị người ta nhìn thấy thì không ổn, nên cuối cùng cũng quyết định ngoan ngoãn ở nhà, chỉ là không yên tâm cứ liên tục nhắn tin trò chuyện với Tô Đoạn.

Tô Đoạn không có kinh nghiệm giả ngơ, thái độ mẹ Tô hôm nay lại là lạ, khiến hắn cứ thấy chẳng lành sao sao ấy.

Trong trung tâm thương mại, mẹ Tô nhìn Tô Đoạn cúi đầu nhắn tin liên tục, chẳng cần nghĩ cũng biết đối tượng trò chuyện là ai, bà đau lòng vì sự kiểm soát đáng sợ của con trai mình!

Mẹ Tô kiếm cớ đẩy cha Tô ngây thơ không biết chuyện đi mua đồ, rồi kéo Tô Đoạn đến một góc vắng người.

Bà mở lời khiến Tô Đoạn giật thót: "Đoạn Đoạn, mẹ biết mối quan hệ của con với anh rồi."

"Bốp!" Tô Đoạn giật mình run tay, chiếc điện thoại cầm trong tay chưa kịp cất vào túi đã không may rơi úp mặt xuống đất.

May mà điện thoại chất lượng tốt, rơi mạnh như vậy mà không mẻ góc nào, Tô Đoạn vội nhặt lên, siết chặt trong tay, không dám cất đi nữa.

Giờ cậu gọi Giang Thầm cầu cứu có được không...?

Mẹ Tô đau lòng lườm cháy khét cậu, rồi nói: "Mẹ không phải người cổ hủ, con và anh không có quan hệ huyết thống, nên dù con có ý gì với anh con, ba mẹ cũng... Cũng không phải không thể hiểu."

Tô Đoạn: ...Hả?

Nghĩa là phát hiện họ là gay rồi chủ động đồng ý hả?

Mẹ Tô có thể cởi mở đến mức không hề phản đối chuyện hai đứa con trai ở bên nhau sao?!

Tuy hiểu theo cách thường thì đúng là ý mẹ Tô nói thế, nhưng vì mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ, Tô Đoạn không khỏi thấy khó tin.

Mà câu nói tiếp theo của mẹ Tô đã chứng minh cảm giác của cậu là đúng.

Vẻ mặt mẹ Tô hết sức phức tạp, buồn bã, bất lực, áy náy, và cuối cùng là giận dữ, bà trách mắng: "Dù thế nào thì con cũng không được ép buộc anh mình!"

Tô Đoạn vừa căng thẳng vừa bối rối: "..." Khoan đã, mẹ đang nói cái gì vậy?

Cậu ép buộc Giang Thầm...?

Lúc nào vậy! Sao cả cậu cũng không biết!

Không phải, con... Không... Có...?

Ừmmm, không đúng, hôm qua hình như đúng là cậu đã "ép buộc" Giang Thầm thật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện