Từ chương này tình cảm của công đã xác định là thụ rồi, nên tớ thay xưng hô là anh - em nhé
Từ năm 21 đến năm 24 tuổi, trong ba năm này, Tạ Chinh và Trình Cố ngoài quan hệ đồng đội, bạn cùng phòng, còn có thêm một quan hệ nữa —— bạn giường.
Gọi là "bạn giường", cũng không đúng lắm, bạn tình chỉ coi trọng thể xác, không lo lắng, không nói chuyện tình cảm, làm xong vỗ mông rời đi. Cơ mà Tạ Chinh biết cảm xúc của mình với Trình Cố đương nhiên không phải vậy.
Từ lần đầu tiên tiến vào bên trong Trình Cố, Tạ Chinh đã cảm nhận được một loại trách nhiệm.
Trình Cố biết được thì cười lớn, gối đầu lên đùi hắn nằm dài ra, ngón tay mân mê cằm hắn nói: "Tôi không phải con gái, cần cậu chịu trách nhiệm cái gì chứ? Cưới tôi về nhà nuôi sao? Cậu nghèo như vậy, không bằng tôi nuôi cậu đi."
Tạ Chinh chưa bao giờ nói với Trình Cố về gia thế của mình, hồ sơ cũng không công khai cho mọi người biết. Trong trường quân đội trước đây của Tạ Chinh có không ít học viên đến từ tầng cuối của xã hội, Tạ Chinh quan sát thói quen cuộc sống của họ, học dáng vẻ đó, lúc đến tổ hành động đặc biệt thì hoàn toàn không còn thái độ công tử bột, lúc huấn luyện cũng đặc biệt chịu khổ, so với đứa nhóc xuất thân từ gia đình nghèo khó càng có thể chịu được vất vả.
Trình Cố có lần hỏi gia đình hắn làm gì, hắn thuận miệng lấy gia cảnh của bạn cùng phòng trước đây, nói cha mẹ đều là công nhân trong xưởng luyện thép, nhà máy làm ăn không khá lắm, có khi không trụ nổi đến lúc về hưu. Trình Cố lập tức an ủi hắn, nói không sao, đội viên trong tổ khi xuất ngũ sẽ được nhận một số tiền khá lớn, nếu để phụng dưỡng cha mẹ tuổi già thì không có vấn đề.
"Vậy còn anh?" Tạ Chinh hỏi.
"Tôi làm sao?"
"Anh sẽ xuất ngũ sao?"
Trình Cố nở nụ cười: "Tôi không."
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi thích nơi này." Trình Cố nói: "Còn nữa, cha mẹ tôi có tiền hơn so với cha mẹ cậu, bọn họ không cần tôi dưỡng lão."
Tạ Chinh không lên tiếng. Qua một thời gian rất dài, lúc Trình Cố đã quên câu chuyện xuất ngũ và dưỡng lão, Tạ Chinh mới làm như tự nhiên mà nhắc tới tương lai.
"Em vẫn muốn ở đây."
"Hả? Không muốn thăng chức à?" Trình Cố đang luyện súng, ánh mắt chuyên chú so với lúc thường càng thêm mê hoặc lòng người.
"Cũng không phải." Tạ Chinh nói: "Rèn luyện thêm mấy năm đã, sau đó có cơ hội thì suy nghĩ thêm."
"Tôi cũng vậy, rất thích không khí nơi này."
Tạ Chinh cười nhẹ: "Coi như thế đi. Sau này nếu không ở tổ hành động đặc biệt nữa, chắc là em cũng sẽ không xuất ngũ."
Còn một câu hắn thầm bổ sung trong lòng —— nếu anh muốn ở trong quân, em sẽ từ bỏ gia nghiệp, ở lại đây cùng anh.
Bởi vì quanh năm làm bạn với súng, ngón tay Trình Cố mọc ra vết chai rất dày, chạm vào cằm có cảm giác cân cấn, chạm đến tận đáy tim. Tạ Chinh thở dài, nắm chặt tay Trình Cố, cúi đầu hôn lên ngón tay anh, "Anh định nuôi em thế nào?"
"Cậu không kén ăn." Trình Cố hơi cong mắt, "Bữa sáng bánh bao, buổi trưa bánh màn thầu, buổi tối... A, buổi tối lạp xưởng lớn."
"Ai ăn lạp xưởng lớn?"
Trình Cố thu tay về, đĩnh đạc vò chân mình: "Cậu nói xem?"
Tạ Chinh khom lưng ngậm môi Trình Cố, sau khi trao một nụ hôn sâu, khẽ liếm tai Trình Cố: "Đêm nay còn không biết ai ăn lạp xưởng lớn của ai đâu."
Ngày đó không phải ngày nghỉ, bọn họ không dám làm quá mức, sau khi phóng thích Tạ Chinh vẫn chưa rút ra, chôn ở trong thân thể Trình Cố không muốn rời, chậm rãi mài ép, hận không thể đem dưới thân người chặt chẽ khóa lại, cả đời không buông ra.
Mà Trình Cố, chỉ muốn làm người yêu của hắn trong một chút thời gian này thôi.
Là "Người yêu" mà không phải "bạn giường", không phải là hắn cố gắng vẽ vời cho đẹp thêm quãng thời gian quan hệ thân thể này, mà là Trình Cố định nghĩa như vậy.
Sau khi làm xong lần đầu, Trình Cố cưỡi trên người hắn, hỏi hắn có còn lần sau không.
Hắn không hề trả lời, lật mình đoạt quyền chủ động, lập tức cho Trình Cố thấy "Lần sau".
Từ sáng sớm đến giữa trưa khi mặt trời lên cao, dù là chiến sĩ có sức khỏe xuất sắc nhất cũng sức cùng lực kiệt. Sau khi làm xong lần cuối, Trình Cố đem đầu hắn đặt trên lồng ngực loang lổ dấu hôn của mình, nhẹ giọng nói: "Nếu không thì chúng ta làm bạn vậy?"
Tạ Chinh nhắm mắt lại, nghe tiếng tim đập vững vàng của Trình Cố.
Trình Cố nghỉ một lát, chẳng phải vì mệt mỏi, lại độc miệng tiếp tục nói: "Trình đội của cậu tuy rằng duyệt vô số người, cơ mà chưa yêu đương lần nào, hay là thử xem? Trình đội sẽ thương cậu."
Tạ Chinh ngậm chặt đầu v* Trình Cố, hàm hồ nói: "Được."
Đúng như dự đoán của các anh em trong đội, sau khi hưởng thụ lạc thú của việc mây mưa, Trình Cố thu liễm rất nhiều, vẫn ham chơi thích ồn ào vẫn không thay đổi, nhưng mà đùa giỡn đội viên mới, chọc đội viên cũ lại ít đi. Có lần một vị liên đội trưởng nói: "Đây có phải họ Trình không đấy, cảm giác nó sao sao là sao?"
Thật ra Trình Cố vẫn chọc ghẹo người khác, cơ mà chẳng chọc ai ngoài Tạ Chinh.
Tạ Chinh một thân một mình hơn hai mươi năm, đột nhiên có một người xông vào sinh mệnh, cho hắn thấy thế nào là thế giới muôn màu muôn vẻ, ánh đao bóng kiếm.
Rõ ràng là trong vụ chăn gối, Trình Cố luôn giữ chủ động. Ngày nào có thể làm, ngày nào không thể làm, tự anh quyết định; tư thế nào thoải mái, bắn bên trong hay không cũng do anh quyết định. Làm xong rồi còn muốn dính vào Tạ Chinh đùa giỡn một tẹo, một lúc sau lại ngạo kiều, rầm rì nhất định Tạ Chinh phải bế mình đi buồng tắm tắm rửa.
Tạ Chinh không những không thuận theo, thậm chí vô cùng hưởng thụ sự ỷ lại của anh cùng với những yêu cầu không cần lý lẽ kia.
Có một số việc mà người ngoài nhìn vào thấy thật quái dị, nhưng trong mắt những người trong cuộc mà nói thì đó là tình thú nhà người ta, vô cùng thú vị ấy chứ.
Lúc mặc quân phục, Trình Cố vẫn là một chiến sỹ bình tĩnh mạnh mẽ, không gì làm khó được anh. Mà lúc hai người ở cùng nhau, Trình Cố không còn phòng bị, nhanh chóng bị khoái cảm chi phối.
Điều duy nhất Tạ Chinh duy nhất không rõ chính là, Trình Cố đối với ngày làm tình rất cố chấp, ví dụ như cách ba tháng thì có ba ngày tuyệt đối không làm, dù cho ngày đó hai người vừa khỏe vừa được nghỉ.
Trình Cố vô lại là tình thú, Tạ Chinh cưỡng bách cũng là tình thú. Nhiều lần Trình Cố chơi xấu, vẫn cứ không làm, Tạ Chinh không cho là thật, kéo tụt quần của anh muốn làm. Hắn cho là anh chỉ giãy dụa mang tính chất tượng trưng thôi chứ nếu tiến vào rồi anh lại chả mềm nhũn, chủ động lắc mông quấn lên eo mình ấy chứ, Tạ Chinh làm bộ hung ác uy hiếp: "Hôm nay nếu anh không làm em sướng, anh đừng mơ bước ra khỏi cửa."
Có kinh nghiệm rồi, lúc Tạ Chinh đặt Trình Cố dưới thân, còn tưởng rằng vẫn giống mấy lần trước, kết quả là Trình Cố bóp cằm hắn, lạnh giọng nói: "Hôm nay không chịch."
Tạ Chinh cảm nhận được tâm tình Trình Cố không đúng lắm, nửa tức giận nửa nghi ngờ hỏi: "Anh cho em một lý do."
Trình Cố vẫn chưa giải thích, chỉ nói không muốn làm, "Nếu cậu muốn, tôi khẩu giao cho cậu."
Tạ Chinh không phải chưa được Trình Cố khẩu giao lần nào, nhưng mà một thằng đàn ông quỳ giữa hai chân một thằng khác mà phục vụ thì phải anh tình tôi nguyện chứ không phải tôi ép anh, nếu thế thì có khác gì sỉ nhục người kia.
Bây giờ mặc dù không hẳn là ép, nhưng không ai có hứng.
Trình Cố ngồi xổm xuống, mặt còn chưa kề sát quần Tạ Chinh đã bị hắn kéo lên.
"Thôi, lần sau làm tiếp đi."
Việc này Tạ Chinh ghi nhớ một quãng thời gian rất dài, sau đó dần dần tìm ra quy luật "Tuyệt đối không chịch" của Trình Cố, lại nhớ lại lúc đầu mình bảo "em muốn làm anh" cũng rơi vào ba ngày tuyệt đối không chịch của Trình Cố.
Cho nên lần đó Trình Cố mới nói "Để lần sau".
Tạ Chinh không hiểu cứ ba tháng lại có ba ngày với Trình Cố có ý nghĩa như thế nào, mãi đến tận năm 24 tuổi đó, Trình Cố đột nhiên biến mất, hắn cũng không tìm được đáp án.
__________
Từ năm 21 đến năm 24 tuổi, trong ba năm này, Tạ Chinh và Trình Cố ngoài quan hệ đồng đội, bạn cùng phòng, còn có thêm một quan hệ nữa —— bạn giường.
Gọi là "bạn giường", cũng không đúng lắm, bạn tình chỉ coi trọng thể xác, không lo lắng, không nói chuyện tình cảm, làm xong vỗ mông rời đi. Cơ mà Tạ Chinh biết cảm xúc của mình với Trình Cố đương nhiên không phải vậy.
Từ lần đầu tiên tiến vào bên trong Trình Cố, Tạ Chinh đã cảm nhận được một loại trách nhiệm.
Trình Cố biết được thì cười lớn, gối đầu lên đùi hắn nằm dài ra, ngón tay mân mê cằm hắn nói: "Tôi không phải con gái, cần cậu chịu trách nhiệm cái gì chứ? Cưới tôi về nhà nuôi sao? Cậu nghèo như vậy, không bằng tôi nuôi cậu đi."
Tạ Chinh chưa bao giờ nói với Trình Cố về gia thế của mình, hồ sơ cũng không công khai cho mọi người biết. Trong trường quân đội trước đây của Tạ Chinh có không ít học viên đến từ tầng cuối của xã hội, Tạ Chinh quan sát thói quen cuộc sống của họ, học dáng vẻ đó, lúc đến tổ hành động đặc biệt thì hoàn toàn không còn thái độ công tử bột, lúc huấn luyện cũng đặc biệt chịu khổ, so với đứa nhóc xuất thân từ gia đình nghèo khó càng có thể chịu được vất vả.
Trình Cố có lần hỏi gia đình hắn làm gì, hắn thuận miệng lấy gia cảnh của bạn cùng phòng trước đây, nói cha mẹ đều là công nhân trong xưởng luyện thép, nhà máy làm ăn không khá lắm, có khi không trụ nổi đến lúc về hưu. Trình Cố lập tức an ủi hắn, nói không sao, đội viên trong tổ khi xuất ngũ sẽ được nhận một số tiền khá lớn, nếu để phụng dưỡng cha mẹ tuổi già thì không có vấn đề.
"Vậy còn anh?" Tạ Chinh hỏi.
"Tôi làm sao?"
"Anh sẽ xuất ngũ sao?"
Trình Cố nở nụ cười: "Tôi không."
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi thích nơi này." Trình Cố nói: "Còn nữa, cha mẹ tôi có tiền hơn so với cha mẹ cậu, bọn họ không cần tôi dưỡng lão."
Tạ Chinh không lên tiếng. Qua một thời gian rất dài, lúc Trình Cố đã quên câu chuyện xuất ngũ và dưỡng lão, Tạ Chinh mới làm như tự nhiên mà nhắc tới tương lai.
"Em vẫn muốn ở đây."
"Hả? Không muốn thăng chức à?" Trình Cố đang luyện súng, ánh mắt chuyên chú so với lúc thường càng thêm mê hoặc lòng người.
"Cũng không phải." Tạ Chinh nói: "Rèn luyện thêm mấy năm đã, sau đó có cơ hội thì suy nghĩ thêm."
"Tôi cũng vậy, rất thích không khí nơi này."
Tạ Chinh cười nhẹ: "Coi như thế đi. Sau này nếu không ở tổ hành động đặc biệt nữa, chắc là em cũng sẽ không xuất ngũ."
Còn một câu hắn thầm bổ sung trong lòng —— nếu anh muốn ở trong quân, em sẽ từ bỏ gia nghiệp, ở lại đây cùng anh.
Bởi vì quanh năm làm bạn với súng, ngón tay Trình Cố mọc ra vết chai rất dày, chạm vào cằm có cảm giác cân cấn, chạm đến tận đáy tim. Tạ Chinh thở dài, nắm chặt tay Trình Cố, cúi đầu hôn lên ngón tay anh, "Anh định nuôi em thế nào?"
"Cậu không kén ăn." Trình Cố hơi cong mắt, "Bữa sáng bánh bao, buổi trưa bánh màn thầu, buổi tối... A, buổi tối lạp xưởng lớn."
"Ai ăn lạp xưởng lớn?"
Trình Cố thu tay về, đĩnh đạc vò chân mình: "Cậu nói xem?"
Tạ Chinh khom lưng ngậm môi Trình Cố, sau khi trao một nụ hôn sâu, khẽ liếm tai Trình Cố: "Đêm nay còn không biết ai ăn lạp xưởng lớn của ai đâu."
Ngày đó không phải ngày nghỉ, bọn họ không dám làm quá mức, sau khi phóng thích Tạ Chinh vẫn chưa rút ra, chôn ở trong thân thể Trình Cố không muốn rời, chậm rãi mài ép, hận không thể đem dưới thân người chặt chẽ khóa lại, cả đời không buông ra.
Mà Trình Cố, chỉ muốn làm người yêu của hắn trong một chút thời gian này thôi.
Là "Người yêu" mà không phải "bạn giường", không phải là hắn cố gắng vẽ vời cho đẹp thêm quãng thời gian quan hệ thân thể này, mà là Trình Cố định nghĩa như vậy.
Sau khi làm xong lần đầu, Trình Cố cưỡi trên người hắn, hỏi hắn có còn lần sau không.
Hắn không hề trả lời, lật mình đoạt quyền chủ động, lập tức cho Trình Cố thấy "Lần sau".
Từ sáng sớm đến giữa trưa khi mặt trời lên cao, dù là chiến sĩ có sức khỏe xuất sắc nhất cũng sức cùng lực kiệt. Sau khi làm xong lần cuối, Trình Cố đem đầu hắn đặt trên lồng ngực loang lổ dấu hôn của mình, nhẹ giọng nói: "Nếu không thì chúng ta làm bạn vậy?"
Tạ Chinh nhắm mắt lại, nghe tiếng tim đập vững vàng của Trình Cố.
Trình Cố nghỉ một lát, chẳng phải vì mệt mỏi, lại độc miệng tiếp tục nói: "Trình đội của cậu tuy rằng duyệt vô số người, cơ mà chưa yêu đương lần nào, hay là thử xem? Trình đội sẽ thương cậu."
Tạ Chinh ngậm chặt đầu v* Trình Cố, hàm hồ nói: "Được."
Đúng như dự đoán của các anh em trong đội, sau khi hưởng thụ lạc thú của việc mây mưa, Trình Cố thu liễm rất nhiều, vẫn ham chơi thích ồn ào vẫn không thay đổi, nhưng mà đùa giỡn đội viên mới, chọc đội viên cũ lại ít đi. Có lần một vị liên đội trưởng nói: "Đây có phải họ Trình không đấy, cảm giác nó sao sao là sao?"
Thật ra Trình Cố vẫn chọc ghẹo người khác, cơ mà chẳng chọc ai ngoài Tạ Chinh.
Tạ Chinh một thân một mình hơn hai mươi năm, đột nhiên có một người xông vào sinh mệnh, cho hắn thấy thế nào là thế giới muôn màu muôn vẻ, ánh đao bóng kiếm.
Rõ ràng là trong vụ chăn gối, Trình Cố luôn giữ chủ động. Ngày nào có thể làm, ngày nào không thể làm, tự anh quyết định; tư thế nào thoải mái, bắn bên trong hay không cũng do anh quyết định. Làm xong rồi còn muốn dính vào Tạ Chinh đùa giỡn một tẹo, một lúc sau lại ngạo kiều, rầm rì nhất định Tạ Chinh phải bế mình đi buồng tắm tắm rửa.
Tạ Chinh không những không thuận theo, thậm chí vô cùng hưởng thụ sự ỷ lại của anh cùng với những yêu cầu không cần lý lẽ kia.
Có một số việc mà người ngoài nhìn vào thấy thật quái dị, nhưng trong mắt những người trong cuộc mà nói thì đó là tình thú nhà người ta, vô cùng thú vị ấy chứ.
Lúc mặc quân phục, Trình Cố vẫn là một chiến sỹ bình tĩnh mạnh mẽ, không gì làm khó được anh. Mà lúc hai người ở cùng nhau, Trình Cố không còn phòng bị, nhanh chóng bị khoái cảm chi phối.
Điều duy nhất Tạ Chinh duy nhất không rõ chính là, Trình Cố đối với ngày làm tình rất cố chấp, ví dụ như cách ba tháng thì có ba ngày tuyệt đối không làm, dù cho ngày đó hai người vừa khỏe vừa được nghỉ.
Trình Cố vô lại là tình thú, Tạ Chinh cưỡng bách cũng là tình thú. Nhiều lần Trình Cố chơi xấu, vẫn cứ không làm, Tạ Chinh không cho là thật, kéo tụt quần của anh muốn làm. Hắn cho là anh chỉ giãy dụa mang tính chất tượng trưng thôi chứ nếu tiến vào rồi anh lại chả mềm nhũn, chủ động lắc mông quấn lên eo mình ấy chứ, Tạ Chinh làm bộ hung ác uy hiếp: "Hôm nay nếu anh không làm em sướng, anh đừng mơ bước ra khỏi cửa."
Có kinh nghiệm rồi, lúc Tạ Chinh đặt Trình Cố dưới thân, còn tưởng rằng vẫn giống mấy lần trước, kết quả là Trình Cố bóp cằm hắn, lạnh giọng nói: "Hôm nay không chịch."
Tạ Chinh cảm nhận được tâm tình Trình Cố không đúng lắm, nửa tức giận nửa nghi ngờ hỏi: "Anh cho em một lý do."
Trình Cố vẫn chưa giải thích, chỉ nói không muốn làm, "Nếu cậu muốn, tôi khẩu giao cho cậu."
Tạ Chinh không phải chưa được Trình Cố khẩu giao lần nào, nhưng mà một thằng đàn ông quỳ giữa hai chân một thằng khác mà phục vụ thì phải anh tình tôi nguyện chứ không phải tôi ép anh, nếu thế thì có khác gì sỉ nhục người kia.
Bây giờ mặc dù không hẳn là ép, nhưng không ai có hứng.
Trình Cố ngồi xổm xuống, mặt còn chưa kề sát quần Tạ Chinh đã bị hắn kéo lên.
"Thôi, lần sau làm tiếp đi."
Việc này Tạ Chinh ghi nhớ một quãng thời gian rất dài, sau đó dần dần tìm ra quy luật "Tuyệt đối không chịch" của Trình Cố, lại nhớ lại lúc đầu mình bảo "em muốn làm anh" cũng rơi vào ba ngày tuyệt đối không chịch của Trình Cố.
Cho nên lần đó Trình Cố mới nói "Để lần sau".
Tạ Chinh không hiểu cứ ba tháng lại có ba ngày với Trình Cố có ý nghĩa như thế nào, mãi đến tận năm 24 tuổi đó, Trình Cố đột nhiên biến mất, hắn cũng không tìm được đáp án.
__________
Danh sách chương