Nước mưa đọng trên ngọn tóc rơi vào mắt, Hà Thanh theo bản năng chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Em quên mang dù......"

Cậu đi xe bus công cộng tới đây, xe chạy được nửa đường thì trời bắt đầu mưa. Sau khi xuống xe, cậu đội cơn mưa tầm tã chạy thẳng vào khu phức hợp này để tìm chung cư của Ngô Sâm.

Ngô Sâm thu hồi sự kinh ngạc trong ánh mắt, kéo cậu vào nhà, "phanh" một tiếng đóng cửa lại.

"Vào nhà trước đã."

Hắn không màng đến chuyện cổ tay của Hà Thanh bị chộp lấy sẽ đau như thế nào, kéo cậu một đường đưa tới nhà tắm trong phòng ngủ, đẩy mạnh vào, lại ném vào một chiếc áo tắm dài mới.

"Đi tắm đi."

Hà Thanh ôm lấy áo tắm dài vừa bắt được, không biết làm sao, như một chú cún lang thang không nhà để về còn bị tạt ướt nhẹp, giây tiếp theo, Ngô Sâm đã đóng mạnh cửa nhà tắm lại.

Hà Thanh áy náy rũ mắt, đứng trong chốc lát mới cởi quần áo ra bước vào phòng tắm vòi sen.

Cậu chưa từng thấy Ngô Sâm giận đến vậy, như bị thứ gì trong sâu thẳm đập tan phong độ và sự lịch thiệp. Rất ngắn ngủi, Hà Thanh nghĩ, có thể lí do là mình hay không? Cậu lập tức phủ định.

Đừng ảo tưởng thế, sao có thể, cậu đối với Ngô Sâm, bất quá chỉ là một sự tồn tại có cũng được không có cũng không sao.

Từ đầu tới đuôi, chỉ có một mình cậu tự mình nghĩ nhiều như đi trên băng mỏng. Cho rằng một lần tiếp xúc thân mật, có thể đổi được dù chỉ một tí sự quan tâm từ hắn. Nhưng mà, nếu không nhờ cuộc điện thoại mình chủ động gọi cho hắn vào buổi chiều kia, có khả năng Ngô Sâm sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa, chỉ có thể coi lần đó như một khúc nhạc đệm bé nhỏ không đáng kể, ngoài ý muốn mà cũng không mấy vui vẻ.

Sau khi nhận được địa chỉ, Hà Thanh như cưỡi lên lưng cọp khó xuống, đứng ngồi không yên rất lâu. Cậu muốn biết thêm về Ngô Sâm, không chỉ dáng vẻ khi ở trung tâm hay dáng vẻ bề trên khi ở công ty. Như là nhà của Ngô Sâm, đối với một người đàn ông độc thân, thật sự có hơi quá rộng cũng quá trống trải. Một đường vào đến đây, Hà Thanh không thu hoạch được gì, cũng không nắm được thông tin gì. Cuối cùng có được, chỉ là bộ quần áo đồng phục nhân viên rẻ tiền bị mưa tạt ướt trên người mà thôi.

Cậu và Ngô Sâm ở hai thế giới khác nhau. Bất kể một chi tiết nào đều đang nhắc nhở sự thật này.

Trên lớp kính mờ của nhà tắm còn có lớp sương mù và bọt nước chưa kịp khô, tưởng tượng trước đó không lâu Ngô Sâm cũng đã tắm ở đây, Hà Thanh vẫn như cũ không nhịn được nhìn vào cánh cửa đóng chặt kia. Cậu mất hồn mất vía mà nhấc tay vặn công tắc mở nước không thân quen, nước nóng từ đỉnh đầu đột nhiên xả xuống.

Tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi còn chưa kịp kết thúc, Ngô Sâm đã phá cửa mà vào.

"Hà Thanh!"

Trong tầm mắt, Hà Thanh ôm cánh tay, dán người vào ven tường há miệng thở dốc.

Không té ngã, cũng không bị thương, Ngô Sâm âm thầm yên lòng. Làn hơi nước mờ ảo, cơ thể Hà Thanh trần như nhộng tựa một miếng ngọc trắng nõn, rõ ràng hai ngày trước đã nhìn thấy bộ phận bí ẩn nhất, Ngô Sâm vẫn cứ mất tự nhiên mà dời mắt, rút chiếc khăn lông bao lấy Hà Thanh.

Hắn chỉnh nhiệt độ nước lại, không tiếng động mà thở dài một hơi, vẫn giơ tay xoa xoa mái đầu dưới lớp khăn lông của Hà Thanh, xoay người rời khỏi nhà tắm.

Sau khi Hà Thanh bước ra đang nhẹ nhàng lau tóc. Phát hiện trong phòng chỉ để đèn trần màu vàng ấm áp, liền thấp giọng gọi một tiếng "Tổng giám đốc Ngô ơi".

Không người đáp lại. Hà Thanh lấy điện thoại trong túi ra, nhìn thấy tin nhắn của Ngô Sâm:

"Vừa chuyển đến nên trong nhà không có dụng cụ để nấu nước. Uống một ít rượu vang đỏ để làm ấm người nhé. Tôi phải ra ngoài một lát."

Màn hình tối sầm lại, phản chiếu khuôn mặt buồn bã mất mát của Hà Thanh. Lúc này cậu mới nhìn thấy bình rượu vang đỏ còn non nửa đặt trên tủ đầu giường, hai chiếc ly cao một đầy một không, còn có các vỏ chai rượu đủ loại, nằm lăn lóc trên sàn nhà cách cậu không xa.

Hôm nay là ngày đi làm, Ngô Sâm không ở công ty, trong phòng lại lộn xộn thế này, chẳng lẽ ngày ấy đã xảy ra chuyện gì khiến hắn vẫn luôn ở nhà mà mua say sao?

Đầu quả tim Hà Thanh đột nhiên thót lại.

Về đến nhà, Ngô Sâm xách theo hai túi mua hàng bước vào phòng, nhìn thấy sàn nhà đã được thu gom quét dọn sạch sẽ, những chiếc bình được xếp gọn ở góc tường cùng với quần áo, còn có một Hà Thanh đang để chân trần ngồi trên thảm, tựa người vào cạnh giường.

Đến gần, hắn ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người Hà Thanh. Đại khái người không biết uống rượu nhưng lại cắm đầu uống quá nhiều, say hoàn toàn, bàn chân trần để lộ những ngón chân xinh xắn cùng mắt cá chân trắng nõn gầy guộc, áo tắm dài màu xanh đen khiến làn da từ sau tai lan ra tới ngực ửng đỏ một cách kỳ dị. Thấy hắn tới cũng bất động, chỉ cầm ly rượu, nâng đôi mắt cũng phiếm hồng lên nhìn về phía Ngô Sâm. Cả người như một đóa hoa được ướp trong rượu, kiều diễm lại ướt át.

Ngô Sâm buồn cười nghiêng đầu mà thưởng thức dáng vẻ này của cậu trong chốc lát mới đặt túi xuống, ôm lấy thân trên Hà Thanh, câu hai chân cậu lên, uyển chuyển nhẹ nhàng mà bế ngang cậu ôm đặt xuống giường. Đang định đứng dậy rời đi, Hà Thanh giơ tay kéo lại hắn, mơ mơ màng màng, phát ra một âm mũi không mất vui vẻ.

"Nghe lời," Ngô Sâm vuốt tóc mai của cậu, dỗ dành: "Buông ra nào."

Vì say rượu khó nén mà thấy mất mát cùng không muốn buông tay, nghe vậy, Hà Thanh cố chấp mà nhìn hắn một lát, chậm rãi buông tay ra.

Ánh mắt kia, làm trái tim của Ngô Sâm như bị mưa tưới ướt nhẹp, căng trướng đến nhũn ra.

Vừa rồi hắn căng dù đến tiệm thuốc gần đó, lại mua một bình nước nóng ở cửa hàng tiện lợi lầu dưới. Đặt nước và thuốc trị cảm lên tủ đầu giường, Ngô Sâm ngồi xuống bên mép giường, Hà Thanh lại sờ soạng muốn chạm vào ngón tay của hắn.

Hắn đè lên cổ tay của Hà Thanh, không cho cậu lộn xộn. Nhiệt độ cơ thể truyền đến làm bàn tay lạnh lẽo của hắn ấm lên. Ngô Sâm bóp một ít thuốc cho môi ra tay, cúi người xuống, cẩn thận thoa lên khóe miệng còn đọng vết máu của Hà Thanh. Kỳ thật vết thương ở đó vốn không nghiêm trọng lắm, chỉ là ngày hôm đó còn khẩu giao cho Ngô Sâm nữa, Hà Thanh không nuốt hết được, cố gắng há to miệng làm vết rách ở khóe miệng bị xé thêm một chút.

"Bị thương cũng không biết bôi thuốc. Lần trước mát xa xong chuyển tiền cho em em cũng không nhận. Thời tiết xấu như vậy cũng không nhớ mang dù khi ra đường. Tửu lượng không cao còn uống nhiều như vậy, còn ngoan ngoãn dọn dẹp nhà cửa giúp người khác." Không hề lưu tình mà quở trách xong, Ngô Sâm lại lầm bà lầm bầm mắng nhẹ một câu: "Khờ chết đi được."

Bờ môi Hà Thanh ướt mềm như một cánh hoa vương sương sớm, vừa chạm là tan. Hai người không nói gì, chỉ nhìn nhau, ánh mắt cũng như thuốc mỡ trên đầu ngón tay và bên khóe môi, chậm rãi tan chảy, không tự giác mà từ từ sát lại gần nhau.

Mãi cho đến khi chóp mũi chạm nhau, hơi thở giao hòa, cảm giác quen thuộc giữa hai cơ thể lại quay về. Hà Thanh say đến choáng váng, chỉ cảm thấy thân dưới lại bắt đầu ngứa ngáy đến khô nóng, khó chịu thì thầm: "Đừng..."

Ngô Sâm khựng lại, tình dục trong mắt tan sạch, không hề ấm áp mà nhìn Hà Thanh.

"Giữ tôi lại rồi lại từ chối tôi." Hắn chậm rãi nói.

"Hà Thanh," Ngô Sâm gần như mạnh bạo mà bóp chặt cổ tay cậu, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc em muốn gì hả?"

Hà Thanh hô hấp vội vàng, cậu quá say, dòng suy nghĩ như bị một bức tường trong suốt chặn đứng, thấy được nhưng lại không ra được. Ngay lúc Ngô Sâm chán nản định buông cậu ra, nghĩ rằng Hà Thanh sẽ không nói gì thêm, Hà Thanh lại nhấc tay ôm lấy khuôn mặt hắn.

"Ngô Sâm..." Hà Thanh nhẹ nhàng vuốt ve chân mày nhíu chặt của hắn, "Đừng buồn mà..."

Như có sợi dây thần kinh phía sau não nổ tung trong chớp mắt, ánh mắt Ngô Sâm thay đổi.

"Em có biết làm sao để tôi vui không?"

Hắn vì dồn sức chờ tấn công mà hổn hển, một bàn tay luồn vào giữa hai chân Hà Thanh, sờ sờ thứ đồ nóng bỏng kia. Khoảnh khắc ngón tay lạnh băng ấn lên lối vào đường đi chật thít phía sau, toàn thân Hà Thanh giật lên, kinh ngạc mà thở dốc một tiếng.

Ngô Sâm ngừng lại, nhưng không hề có ý định rút tay lại, nhướng mày nói: "Không muốn sao?"

Hà Thanh sắp khóc, lắc đầu thật mạnh, giữ chặt bàn tay kia đưa xuống dưới, "Muốn..."

Ngô Sâm sớm đoán được mà cười cười, nụ cười đó lại khiến Hà Thanh cảm thấy hơi sợ hãi. Hắn ngồi dậy, gọn gàng thô bạo mà cởi quần áo ra, chộp lấy bình tinh dầu được chuẩn bị cho việc mát xa.

Nắp bình bị tiện tay vứt sang một bên, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp căn phòng.

"Lật người lại nào."

Hà Thanh nghe lời làm theo, áo tắm dài đột nhiên bị kéo ra, cọ vào làn da trơn mềm của cậu sau khi tắm. Giữa đùi tiếp xúc với một cây hàng thô to, đang háo hức không thể chờ nổi mà ma sát lên xuống. Ngô Sâm đẩy ngón tay vào lỗ nhỏ của cậu, động tác vội vàng, nói là khuếch trương, chẳng thà nói đang thô bạo gấp rút trét đầy vào đường đi để bản thân hắn ra vào càng thêm thuận tiện.

Có lẽ do cồn làm tê liệt, lúc bị lấp đầy toàn bộ Hà Thanh cũng không thấy đau, chỉ cảm thấy căng đầy, như ổ bụng sắp nổ tung. Ngô Sâm rất nhanh đã bắt đầu chuyển động, trong lúc thọc vào rút ra, nơi hai người giao hợp bị cọ xát khuấy tung lên mang ra từng đợt hương hoa hồng tanh ngọt, khuếch tán đến từng góc một trong căn phòng.

Ngô Sâm ** cậu thô bạo dã man như đang tiết dục, Hà Thanh nắm chặt chăn, ngón chân mở ra, vui vẻ chịu đựng. Cậu cảm nhận được dương v*t của Ngô Sâm trong cơ thể cậu càng ngày càng nóng, càng cứng, càng nhanh, cậu lung tung tự an ủi mình, cực mau đã bắn vào tay của mình.

Ngô Sâm đè chặt eo của cậu lại, xương hông không ngừng đập vào mông, mỗi cú thúc đều như dùng hết sức để **, tạo ra tiếng nước nhóp nhép. Mỗi một lần bị vào rồi ra hoàn toàn, Hà Thanh đều chôn mặt vào gối đầu phát ra tiếng rên rỉ đè nén, không biết qua bao lâu, cậu kêu lên một tiếng từ yết hầu đến mức cổ họng đau đớn, mới gian nan mà quay đầu, nhìn biểu cảm của Ngô Sâm.

Con ngươi đen nhánh của Hà Thanh phiếm ánh lệ, nhìn thẳng vào khuôn mặt tràn ngập sự u uất của Ngô Sâm. Cậu chỉ muốn nhìn một chút liệu Ngô Sâm có vui vẻ thêm chút nào không, lại bị Ngô Sâm coi như trẻ con đòi kẹo, cho rằng cậu đang đau đến không chịu được.

Ngô Sâm hơi rũ mắt quan sát cậu, yết hầu lên xuống, nắm cằm Hà Thanh kéo qua hôn lên.

Hắn ôm chặt lấy Hà Thanh không một kẽ hở, hôn lên môi cậu từ phía sau, thân dưới vẫn tiếp tục ** thô bạo. Hà Thanh bị hắn hôn đến quên cả hít thở, bất lực mà tiếp nhận nụ hôn, hàm răng va chạm, đầu lưỡi bị mút vào tạo thành tiếng. Cậu cố mà nghiêng đầu, vuốt ve cổ Ngô Sâm, vào lúc cậu định thử đáp lại nụ hôn của Ngô Sâm, cậu cảm giác được dương v*t trong cơ thể mình run lên kịch liệt, bắn từng dòng tinh dịch vào bụng cậu.

Trong khoảnh khắc cậu bị bắn vào nơi sâu nhất trong cơ thể, khoái cảm trước nay chưa từng có chạy dọc toàn thân cậu, quá mức mãnh liệt, thậm chí Hà Thanh theo bản năng kêu lên muốn trốn thoát. Ngô Sâm lại khóa cậu vào lòng, hôn cậu say đắm vào giây phút tuyệt đỉnh vui sướng. Dưới sự nhiệt tình này Hà Thanh cảm nhận được một sự trấn an vô cùng ôn nhu. Vào lúc bình tĩnh lại mới cảm nhận được cảm giác đau xé ở hậu huyệt.

Lúc đó Hà Thanh mới nhận ra, kỳ thật vừa rồi đau đớn nhiều hơn là khoái cảm, nhưng sự sung sướng trong linh hồn làm cậu xem nhẹ chuyện này. Bởi vì cậu ý thức được rằng mình đang thỏa mãn Ngô Sâm, cũng được Ngô Sâm thỏa mãn.

Hà Thanh xoắn mông về sau, muốn ngậm dương v*t lẫn tinh dịch của Ngô Sâm vào càng sâu. Cậu si mê lưu luyến mà hôn Ngô Sâm, hưởng thụ sự đau đớn khi cọ xát với phần cằm lún phún râu của hắn. Đây là lần đầu tiên cậu hôn, lại điên cuồng như là lần cuối cùng. Hà Thanh muốn khắc ghi cảm giác này mãi mãi, hơi lạnh của cơn mưa đi ngang qua bao lấy cậu, hơi thở dâm mĩ xen lẫn sự nồng cháy của rượu vang đỏ, giữa đôi môi đang xoắn vào nhau là vị máu tanh nồng cùng thuốc mỡ vị bạc hà.

Tất cả đều đến từ Ngô Sâm.

Khi làm lần thứ hai, Ngô Sâm ôm cậu vào lòng, tiến vào trong cậu khi mặt đối mặt.

Phía sau lưng Hà Thanh được lót một cái gối thật lớn, xúc cảm mềm xốp, động tác của Ngô Sâm có vẻ như cũng trở nên dịu dàng hơn. Ngô Sâm vào không sâu cũng không nhanh lắm, quy đầu trơn trượt chậm rãi cọ vào trong, ra vào thật nông. Không bị dục hỏa khống chế, biểu cảm của Ngô Sâm bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát phản ứng của Hà Thanh, rất nhanh đã làm Hà Thanh sướng đến rên rỉ, dương v*t nhổng cao đến bụng.

Tất cả, tựa như đang học cách quan tâm đến cảm nhận của Hà Thanh.

Hà Thanh nghĩ, nhưng không dám tin. Khoái cảm tê dại như bị điện giật, Hà Thanh ôm lấy cổ Ngô Sâm, hơi không chắc chắn mà nhìn vào đôi mắt của hắn. Nhìn thật lâu, cậu vẫn không nghĩ thông được, có lẽ do cậu khờ thật. Hà Thanh quyết định chỉ làm việc mình có thể làm và sẽ làm. Cậu nhấc tay, đau lòng mà dùng bàn tay lau mồ hôi bên thái dương cho Ngô Sâm. Vuốt ve sườn mặt của Ngô Sâm, tầm mắt dừng lại ở bờ môi mỏng hơi cong kia. Rất muốn hôn lên đó một lần nữa, lại cũng cố gắng hết sức để kiềm chế.

Giây tiếp theo, Ngô Sâm lại cúi đầu ngậm lấy bờ môi cậu, nụ hôn càng thêm khao khát so với Hà Thanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện