Không khí rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.Nói xong, Hà Thanh cúi gằm mặt, cọ mồ hôi lên đôi vai nhỏ gầy, một giọt nước rơi vào thùng, hòa tan.
Ngô Sâm không nói gì, lời an ủi hay cổ vũ có vẻ như đều đã cũ kỹ. Rõ ràng là một chỉ câu nói về số phận, nhưng nơi nào đó trong tận đáy lòng như có một cây đàn bị bàn tay vô hình gảy nhẹ, phủi đi lớp bụi bám lâu ngày khiến nó trở nên mơn mởn trong chốc lát.
Ngô Sâm nói sang chuyện khác: "Tính tiền ở trước quầy à?"
Hà Thanh cũng nhanh chóng trở lại trạng thái chuyên nghiệp, đáp: "Dạ... Trả tiền mặt hay quẹt thẻ đều được ạ. Hoan nghênh, hoan nghênh quý khách lần sau lại ghé thăm ạ."
Sau đó lại đứng im, tiếp tục cúi đầu, như bắt buộc phải để khách đi trước, nếu không vẫn phải ôm thùng gỗ đứng đấy.
Ngô Sâm giơ tay nhìn đồng hồ một cái, chạng vạng, nhấc chân đang định rời đi, một gã đàn ông mập mạp lại thò đầu vào.
"Quý khách tới đây lần đầu tiên ạ?"
"Ừ."
Ngô Sâm liếc nhìn hai chữ trên biển tên đeo trước ngựa gã, đồng thời, Hà Thanh phía sau cũng nhút nhát sợ sệt mà gọi: "Giám đốc."
Gã ta gật đầu lấy lệ, lại cười tươi như hoa mà tiếp chuyện với Ngô Sâm: "Trải nghiệm dịch vụ thế nào ạ?"
"Khá tốt."
Giám đốc khách sáo cười, nhìn lướt qua căn phòng, ngay sau đó sắc mặt biến đổi.
"Tiểu Hà, sao lại thế này, sao không đưa mâm đựng trái cây lên hả? Ngày đầu tiên đi làm đã phạm lỗi rồi, còn muốn đi làm nữa không hả?"
Như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, Hà Thanh chớp mắt đã đỏ bừng mặt vì xấu hổ.
Cậu không biết cách nói vòng nói vo, cũng không biết tìm cớ, vừa lấy hết can đảm lắp bắp định nhận lỗi chịu phạt, một bàn tay ấm áp đặt lên vai cậu.
"Không sao."
Không rõ đang nói với ai. Hà Thanh ngẩng đầu nhìn Ngô sâm, đối diện với đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của Ngô Sâm.
Lần đầu tiên được ngắm người đàn ông này ở khoảng cách gần đến thế, không biết vì sao, trái tim Hà Thanh lại đập nhanh hẳn lên, như một nồi nước ấm đang sôi.
Chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, trong đầu Hà Thanh đã chạy qua rất nhiều hình ảnh. Ngô Sâm lạnh lùng từ chối sự phục vụ mà tự tay làm, những câu trả lời cẩn thận từng ly từng tí của cậu, thùng nước suýt nữa trượt khỏi tay mà ngã nhào. Thời gian lại lùi về trước, ông nội nằm trên giường bệnh héo hon còn hơn người thông báo bệnh nan y, cầm tờ đơn xin tạm nghỉ học nhàu nát đứng trước phòng giáo vụ, đêm dài vô biên, cậu ngồi trên chiếc xe chạy vù vù như bay nhìn ra những dãy núi trùng điệp.
Cậu một thân một mình tới đây, với tâm thế được ăn cả ngã về không, không được phép thua. Phải làm lại tất cả từ đầu, tất cả đều trở thành phế thải, Hà Thanh không biết bản thân có còn can đảm để đối mặt hay không.
May mắn Ngô Sâm trông bình tĩnh như đã trải qua mọi khó khăn của đời người, từ từ làm sự sôi sục trong lòng cậu cũng nguội dần.
Ngô Sâm nắm đầu vai cậu, như đang trấn an. Tựa như sự thoải mái cậu mang đến cho hắn vừa rồi vậy, cậu cũng từ từ nhẹ nhàng thả lỏng lại. Nhìn cậu, chậm rãi nói với giám đốc: "Tôi bảo cậu ấy không cần đem mâm trái cây lên, tôi không muốn ăn."
Giám đốc liên tục cười làm hòa, dạy bảo Hà Thanh vài câu cho có rồi đi. Căn phòng một lần nữa chỉ có hai người, Hà Thanh nhỏ giọng gọi lại Ngô Sâm đang định bước ra ngoài:
"Quý khách... cảm ơn ạ."
Mặc áo khoác xong, Ngô Sâm lấy lại trạng thái, đang xác nhận giấy tờ qua điện thoại, nghe vậy nhưng đầu cũng không nâng, lại dừng ở ngưỡng cửa hai giây, "Tôi cũng mới được xoa bóp lần đầu tiên, không muốn bị mất hứng thôi."
Quẹt thẻ xong, cô nhân viên trước quầy hỏi Ngô Sâm cảm nhận về dịch vụ thế nào, có muốn làm thẻ thành viên không.
Ngô Sâm từ chối, nhưng nghĩ đến gì đó, liếc qua biên lai.
Hàng cuối cùng trên tờ giấy ghi, nhân viên số 3: Hà Thanh.
Giờ cao điểm buổi chiều đường chật như nêm cối, khi về đến nhà đã gần 7 giờ.
Cửa vừa mở ra, một tiếng thét chói tai nũng nịu vang lên. Trương Dao đang giơ cao cái chày cán bột, vẻ mặt bàng hoàng không thể bình tĩnh, "Giật cả mình à, em tưởng là có trộm vào ấy......"
Lại đột nhiên nghĩ tới: "...... Hôm nay anh tan tầm sớm vậy?"
Ngô Sâm cho rằng cô ta đang đùa, mặt không cảm xúc mà nhìn cô ta.
Đánh vỡ sự im lặng là tiếng mở cửa phòng ngủ. Một bé gái sáu bảy tuổi mang dép bông bước ra, trên hai chùm tóc gắn hai con bướm rất lớn, chất liệu trong suốt như thủy tinh.
Không hề để mắt đến sự tồn tại của hắn, như thấy người lạ trên đường mà liếc qua hắn, một mạch bước vào nhà bếp để rót Coca. Tiếng nói ngọt ngấy như di truyền từ Trương Dao lầm bầm chẳng mấy vui vẻ: "Gì vậy, tôi tưởng giao pizza tới rồi chứ."
Cô bé sau khi bỏ đi không tắt đèn, để lại sau lưng căn phòng bếp trống trải sáng ngời. Ngô Sâm nhìn lướt qua, chỉ thấy một túi mua hàng màu cam rất lớn nằm lăn lóc trên sàn nhà, trên bàn ăn là một chiếc túi xách màu đỏ rực mới tinh. Trương Dao hiển nhiên đã quên chuyện vừa rồi, cầm hộp blueberry vừa nãy bị tiện tay đặt xuống, bàn tay cong cong đưa món ăn vào miệng, thân thể bị ánh sáng chớp nhoáng từ bộ phim thần tượng thấp kém phát trên chiếc TV hiệu A Bảo 65 inch trong phòng khách nuốt lấy.
Đây là cuộc sống của tôi, Ngô Sâm nghĩ.
Đây là cái người ta gọi là cuộc sống bao người ngưỡng mộ đấy.
Hôm trước ba hắn vừa được chẩn đoán xác định chết não, sáng nay vừa đưa tang. Người đàn bà trước mặt này, lấy cớ trời lạnh không dậy nổi rồi vắng mặt trong lễ tang. Thật ra Trương Dao rất giống người mẹ ruột qua đời vài năm trước của hắn, học thức không có nghề nghiệp cũng không, chỉ là loại công chúa vô dụng. Nhiều năm sau khi sinh con mà khuôn mặt và dáng người vẫn còn được giữ gìn như nữ sinh cấp ba. Ngô Sâm thậm chí đã nghĩ, mình không chỉ thừa kế công ty cha gầy dựng, mà còn có cả kiểu quan hệ gia đình nhìn thì tưởng đủ đầy nhưng thật ra lại lạnh nhạt xa cách.
Giống vừa bị đấm một phát, Ngô Sâm đột nhiên có cảm giác rằng, từ khi hắn được sinh ra, hắn đã bị đặt vào một ván cờ tuyệt đối không có cửa thắng.
Trước khi vào đại học, mỗi phương diện trong cuộc sống của Ngô Sâm đều tương đối dư dả thanh nhàn. Cha mẹ không rảnh để dạy dỗ cẩn thận từng chút, chỉ thích ra lệnh từ xa theo định kỳ. Mỗi năm người thổi nến sinh nhật cùng hắn là bảo mẫu, mỗi lần họp phụ huynh, người chăm chú ghi chép lại là tài xế.
Thi đại học xong, vào mùa hè nhận được thông báo trúng tuyển ấy, hai con người rũ bỏ phận sự làm cha mẹ đã lâu mới biết được rằng, Ngô Sâm đã bỏ qua suất tuyển thẳng của đại học Công Nghệ hàng đầu trong khu vực lân cận để đăng kí vào Học viện Y tại một khu vực khác. Hai năm đầu chiến tranh lạnh với người nhà, Ngô Sâm gửi trả toàn bộ tiền hỗ trợ mẹ lén nhét vào tài khoản, chỉ sống nhờ vào học bổng và lương dạy thêm, mỗi năm chỉ về nhà vào dịp tết, đối mặt với cha cũng không nói gì.
Đêm trước tốt nghiệp, Ngô Sâm nhờ vị trí dẫn đầu của một nghiên cứu đầu tư suốt nửa năm và được giải nhất mà được suất nghiên cứu sinh. Cha hắn lại lần đầu tiên một mình bay từ vùng duyên hải đến thành phố khí hậu khô ráo này để tìm hắn, cho hắn hai lựa chọn, hoặc là trở về nhận việc của gia đình, hoặc là đi du học Anh hai năm ngành kinh tế. Nghé con mới sinh không sợ cọp, không có lựa chọn thứ ba thuộc về bản thân mình, Ngô Sâm chỉ thấy hoang đường đến buồn cười, người kín tiếng trầm tĩnh như hắn lần đầu tiên khắc khẩu với người nhà ngay tại phòng thí nghiệm tại trường.
Lại một dịp nghỉ hè đến, một phần bạn học của Ngô Sâm đã đi làm chính thức. Hắn dùng số tiền tiết kiệm còn lại để mua hai món quà đắt tiền, mang tâm thế bình tĩnh pha chút áy náy bước lên chiếc máy bay về hải cảng. Chỉ là khi vừa về đến nhà, còn chưa kịp lấy giấy thông báo nhập học thứ hai có mùi ngỗ nghịch ra, đã nhìn thấy người mẹ đang nằm trên giường truyền dịch. Cha như già đi mười tuổi, không nói một lời mà đưa cho hắn một tờ giấy hắn biết rõ là chẩn đoán ung thư thời kỳ cuối.
Khi đó, Ngô Sâm mới hoàn toàn hiểu được rằng, hắn sinh ra đã không có lựa chọn thứ hai.
Tựa như một con chim lớn lên trong lồng sắt, cho dù cố bay thế nào cũng khó có thể thoát được.
Trong vòng vài năm ngắn ngủn, Ngô Sâm tiêu xài sạch sẽ tất cả những sự nổi loạn, trưởng thành, hiểu chuyện, hiếu thảo, vốn không có nơi để đặt trong hơn hai mươi năm qua. Mẹ nói gì nghe nấy, hắn đồng ý tất cả vô điều kiện, như một bậc phụ huynh cưng chiều không giới hạn.
Không lâu sau khi hắn đã quen thuộc với công việc ở công ty, mẹ gọi điện cho hắn, bảo hắn tan tầm thì lái xe trực tiếp đến một nhà hàng cao cấp. Cúp điện thoại, Ngô Sâm trầm tư, quả nhiên, đêm đó ngồi đối diện hắn là một đôi mẹ con trang điểm tỉ mỉ.
Mọi thứ được quyết định cực kỳ nhanh. Hôn lễ, phòng sinh, tất cả đều theo tiêu chuẩn của gia đình hạnh phúc mỹ mãn mà tiến hành. Vở hài kịch mà các phụ huynh làm đạo diễn này, hắn ngoan ngoãn mà diễn. Cho tới cuối chỉ là để gió cuốn đi, chết lặng mà đóng vai, ngay cả tâm trạng của mình là tốt hay xấu có vẻ cũng chẳng đáng để quan tâm.
Thậm chí, sau khi nghe được tiếng cười của cha mẹ khi trông thấy đứa trẻ trong nôi, Ngô Sâm lúc bước đi trên đường sẽ có những khoảnh khắc chỉ muốn nhào ra giữa đường khi đèn đỏ còn sáng lên.
Chứng đau nửa đầu như cơn mưa sau giấc trưa, thình lình khởi phát.
Ngô Sâm nhấc tay bóp bóp phía sau gáy, cúi đầu mới phát hiện mũi giày không biết đã được ai đó lau sạch sẽ từ lúc nào, đang phản sáng chói lòa.
Còn có hai đôi giày cao cấp được đặt làm riêng, một lớn một nhỏ, một hồng một neon, nằm lăn lóc bên cạnh.
Không rõ vì sao, Ngô Sâm nhớ đến căn phòng nhỏ vào buổi chiều tối tăm, ánh sáng chói mắt từ TV treo tường, tiếng thét đứt ruột đứt gan của Trình Điệp Y: "Đã nói là cả đời, thì cho dù thiếu một năm, một ngày, một giờ thôi cũng không được tính là cả đời."
Còn có, cậu nhân viên với khuôn mặt thanh tú, mặc bộ đồng phục nhân viên bị giặt đến bạc màu, thẹn thùng mà cười: "Tôi muốn rửa chân (*) cho khách cả đời."
(*) chỗ này trước đó bé Hà Thanh kêu "án" (按) nên mình edit là xoa bóp, còn đoạn này lại dùng "tẩy" (洗) nên để là rửa chân nhá.
Người đàn ông chung chăn chung gối suốt tám năm đang đứng cạnh nói gì đó, Trương Dao không nghe rõ, lơ đãng "Ừm" một tiếng, nhưng bé gái đang ăn khoai chiên răng rắc lại ngơ ngác quay đầu lại.
Nếu nói rằng, những cái chết nối tiếp nhau đã dã man đánh vào trái tim bị tàn phá không còn gì của Ngô Sâm. Như vậy, thứ cạy ra chiếc đinh sắt cuối cùng được hàn sâu nhất, thứ khiến cho cảm xúc trong hắn trào dâng, chính là hai câu nói song song vang lên bên tai, tuyên truyền cho hắn giác ngộ cái "cả đời".
Phía sau đầu có sợi dây thần kinh đang nhẹ nhàng giật giật, ánh mắt Ngô Sâm như thanh kiếm sắc bén đang bất động, nhìn cô ta, như đang nhìn mẹ ruột của mình, như đang nhìn quá khứ cùng tương lai của mình, càng như đang nhìn một khối không khí chẳng mấy dễ ngửi.
Ngô Sâm máy móc mà lặp lại một lần:
"Tôi muốn ly hôn."
Ngô Sâm không nói gì, lời an ủi hay cổ vũ có vẻ như đều đã cũ kỹ. Rõ ràng là một chỉ câu nói về số phận, nhưng nơi nào đó trong tận đáy lòng như có một cây đàn bị bàn tay vô hình gảy nhẹ, phủi đi lớp bụi bám lâu ngày khiến nó trở nên mơn mởn trong chốc lát.
Ngô Sâm nói sang chuyện khác: "Tính tiền ở trước quầy à?"
Hà Thanh cũng nhanh chóng trở lại trạng thái chuyên nghiệp, đáp: "Dạ... Trả tiền mặt hay quẹt thẻ đều được ạ. Hoan nghênh, hoan nghênh quý khách lần sau lại ghé thăm ạ."
Sau đó lại đứng im, tiếp tục cúi đầu, như bắt buộc phải để khách đi trước, nếu không vẫn phải ôm thùng gỗ đứng đấy.
Ngô Sâm giơ tay nhìn đồng hồ một cái, chạng vạng, nhấc chân đang định rời đi, một gã đàn ông mập mạp lại thò đầu vào.
"Quý khách tới đây lần đầu tiên ạ?"
"Ừ."
Ngô Sâm liếc nhìn hai chữ trên biển tên đeo trước ngựa gã, đồng thời, Hà Thanh phía sau cũng nhút nhát sợ sệt mà gọi: "Giám đốc."
Gã ta gật đầu lấy lệ, lại cười tươi như hoa mà tiếp chuyện với Ngô Sâm: "Trải nghiệm dịch vụ thế nào ạ?"
"Khá tốt."
Giám đốc khách sáo cười, nhìn lướt qua căn phòng, ngay sau đó sắc mặt biến đổi.
"Tiểu Hà, sao lại thế này, sao không đưa mâm đựng trái cây lên hả? Ngày đầu tiên đi làm đã phạm lỗi rồi, còn muốn đi làm nữa không hả?"
Như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, Hà Thanh chớp mắt đã đỏ bừng mặt vì xấu hổ.
Cậu không biết cách nói vòng nói vo, cũng không biết tìm cớ, vừa lấy hết can đảm lắp bắp định nhận lỗi chịu phạt, một bàn tay ấm áp đặt lên vai cậu.
"Không sao."
Không rõ đang nói với ai. Hà Thanh ngẩng đầu nhìn Ngô sâm, đối diện với đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của Ngô Sâm.
Lần đầu tiên được ngắm người đàn ông này ở khoảng cách gần đến thế, không biết vì sao, trái tim Hà Thanh lại đập nhanh hẳn lên, như một nồi nước ấm đang sôi.
Chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, trong đầu Hà Thanh đã chạy qua rất nhiều hình ảnh. Ngô Sâm lạnh lùng từ chối sự phục vụ mà tự tay làm, những câu trả lời cẩn thận từng ly từng tí của cậu, thùng nước suýt nữa trượt khỏi tay mà ngã nhào. Thời gian lại lùi về trước, ông nội nằm trên giường bệnh héo hon còn hơn người thông báo bệnh nan y, cầm tờ đơn xin tạm nghỉ học nhàu nát đứng trước phòng giáo vụ, đêm dài vô biên, cậu ngồi trên chiếc xe chạy vù vù như bay nhìn ra những dãy núi trùng điệp.
Cậu một thân một mình tới đây, với tâm thế được ăn cả ngã về không, không được phép thua. Phải làm lại tất cả từ đầu, tất cả đều trở thành phế thải, Hà Thanh không biết bản thân có còn can đảm để đối mặt hay không.
May mắn Ngô Sâm trông bình tĩnh như đã trải qua mọi khó khăn của đời người, từ từ làm sự sôi sục trong lòng cậu cũng nguội dần.
Ngô Sâm nắm đầu vai cậu, như đang trấn an. Tựa như sự thoải mái cậu mang đến cho hắn vừa rồi vậy, cậu cũng từ từ nhẹ nhàng thả lỏng lại. Nhìn cậu, chậm rãi nói với giám đốc: "Tôi bảo cậu ấy không cần đem mâm trái cây lên, tôi không muốn ăn."
Giám đốc liên tục cười làm hòa, dạy bảo Hà Thanh vài câu cho có rồi đi. Căn phòng một lần nữa chỉ có hai người, Hà Thanh nhỏ giọng gọi lại Ngô Sâm đang định bước ra ngoài:
"Quý khách... cảm ơn ạ."
Mặc áo khoác xong, Ngô Sâm lấy lại trạng thái, đang xác nhận giấy tờ qua điện thoại, nghe vậy nhưng đầu cũng không nâng, lại dừng ở ngưỡng cửa hai giây, "Tôi cũng mới được xoa bóp lần đầu tiên, không muốn bị mất hứng thôi."
Quẹt thẻ xong, cô nhân viên trước quầy hỏi Ngô Sâm cảm nhận về dịch vụ thế nào, có muốn làm thẻ thành viên không.
Ngô Sâm từ chối, nhưng nghĩ đến gì đó, liếc qua biên lai.
Hàng cuối cùng trên tờ giấy ghi, nhân viên số 3: Hà Thanh.
Giờ cao điểm buổi chiều đường chật như nêm cối, khi về đến nhà đã gần 7 giờ.
Cửa vừa mở ra, một tiếng thét chói tai nũng nịu vang lên. Trương Dao đang giơ cao cái chày cán bột, vẻ mặt bàng hoàng không thể bình tĩnh, "Giật cả mình à, em tưởng là có trộm vào ấy......"
Lại đột nhiên nghĩ tới: "...... Hôm nay anh tan tầm sớm vậy?"
Ngô Sâm cho rằng cô ta đang đùa, mặt không cảm xúc mà nhìn cô ta.
Đánh vỡ sự im lặng là tiếng mở cửa phòng ngủ. Một bé gái sáu bảy tuổi mang dép bông bước ra, trên hai chùm tóc gắn hai con bướm rất lớn, chất liệu trong suốt như thủy tinh.
Không hề để mắt đến sự tồn tại của hắn, như thấy người lạ trên đường mà liếc qua hắn, một mạch bước vào nhà bếp để rót Coca. Tiếng nói ngọt ngấy như di truyền từ Trương Dao lầm bầm chẳng mấy vui vẻ: "Gì vậy, tôi tưởng giao pizza tới rồi chứ."
Cô bé sau khi bỏ đi không tắt đèn, để lại sau lưng căn phòng bếp trống trải sáng ngời. Ngô Sâm nhìn lướt qua, chỉ thấy một túi mua hàng màu cam rất lớn nằm lăn lóc trên sàn nhà, trên bàn ăn là một chiếc túi xách màu đỏ rực mới tinh. Trương Dao hiển nhiên đã quên chuyện vừa rồi, cầm hộp blueberry vừa nãy bị tiện tay đặt xuống, bàn tay cong cong đưa món ăn vào miệng, thân thể bị ánh sáng chớp nhoáng từ bộ phim thần tượng thấp kém phát trên chiếc TV hiệu A Bảo 65 inch trong phòng khách nuốt lấy.
Đây là cuộc sống của tôi, Ngô Sâm nghĩ.
Đây là cái người ta gọi là cuộc sống bao người ngưỡng mộ đấy.
Hôm trước ba hắn vừa được chẩn đoán xác định chết não, sáng nay vừa đưa tang. Người đàn bà trước mặt này, lấy cớ trời lạnh không dậy nổi rồi vắng mặt trong lễ tang. Thật ra Trương Dao rất giống người mẹ ruột qua đời vài năm trước của hắn, học thức không có nghề nghiệp cũng không, chỉ là loại công chúa vô dụng. Nhiều năm sau khi sinh con mà khuôn mặt và dáng người vẫn còn được giữ gìn như nữ sinh cấp ba. Ngô Sâm thậm chí đã nghĩ, mình không chỉ thừa kế công ty cha gầy dựng, mà còn có cả kiểu quan hệ gia đình nhìn thì tưởng đủ đầy nhưng thật ra lại lạnh nhạt xa cách.
Giống vừa bị đấm một phát, Ngô Sâm đột nhiên có cảm giác rằng, từ khi hắn được sinh ra, hắn đã bị đặt vào một ván cờ tuyệt đối không có cửa thắng.
Trước khi vào đại học, mỗi phương diện trong cuộc sống của Ngô Sâm đều tương đối dư dả thanh nhàn. Cha mẹ không rảnh để dạy dỗ cẩn thận từng chút, chỉ thích ra lệnh từ xa theo định kỳ. Mỗi năm người thổi nến sinh nhật cùng hắn là bảo mẫu, mỗi lần họp phụ huynh, người chăm chú ghi chép lại là tài xế.
Thi đại học xong, vào mùa hè nhận được thông báo trúng tuyển ấy, hai con người rũ bỏ phận sự làm cha mẹ đã lâu mới biết được rằng, Ngô Sâm đã bỏ qua suất tuyển thẳng của đại học Công Nghệ hàng đầu trong khu vực lân cận để đăng kí vào Học viện Y tại một khu vực khác. Hai năm đầu chiến tranh lạnh với người nhà, Ngô Sâm gửi trả toàn bộ tiền hỗ trợ mẹ lén nhét vào tài khoản, chỉ sống nhờ vào học bổng và lương dạy thêm, mỗi năm chỉ về nhà vào dịp tết, đối mặt với cha cũng không nói gì.
Đêm trước tốt nghiệp, Ngô Sâm nhờ vị trí dẫn đầu của một nghiên cứu đầu tư suốt nửa năm và được giải nhất mà được suất nghiên cứu sinh. Cha hắn lại lần đầu tiên một mình bay từ vùng duyên hải đến thành phố khí hậu khô ráo này để tìm hắn, cho hắn hai lựa chọn, hoặc là trở về nhận việc của gia đình, hoặc là đi du học Anh hai năm ngành kinh tế. Nghé con mới sinh không sợ cọp, không có lựa chọn thứ ba thuộc về bản thân mình, Ngô Sâm chỉ thấy hoang đường đến buồn cười, người kín tiếng trầm tĩnh như hắn lần đầu tiên khắc khẩu với người nhà ngay tại phòng thí nghiệm tại trường.
Lại một dịp nghỉ hè đến, một phần bạn học của Ngô Sâm đã đi làm chính thức. Hắn dùng số tiền tiết kiệm còn lại để mua hai món quà đắt tiền, mang tâm thế bình tĩnh pha chút áy náy bước lên chiếc máy bay về hải cảng. Chỉ là khi vừa về đến nhà, còn chưa kịp lấy giấy thông báo nhập học thứ hai có mùi ngỗ nghịch ra, đã nhìn thấy người mẹ đang nằm trên giường truyền dịch. Cha như già đi mười tuổi, không nói một lời mà đưa cho hắn một tờ giấy hắn biết rõ là chẩn đoán ung thư thời kỳ cuối.
Khi đó, Ngô Sâm mới hoàn toàn hiểu được rằng, hắn sinh ra đã không có lựa chọn thứ hai.
Tựa như một con chim lớn lên trong lồng sắt, cho dù cố bay thế nào cũng khó có thể thoát được.
Trong vòng vài năm ngắn ngủn, Ngô Sâm tiêu xài sạch sẽ tất cả những sự nổi loạn, trưởng thành, hiểu chuyện, hiếu thảo, vốn không có nơi để đặt trong hơn hai mươi năm qua. Mẹ nói gì nghe nấy, hắn đồng ý tất cả vô điều kiện, như một bậc phụ huynh cưng chiều không giới hạn.
Không lâu sau khi hắn đã quen thuộc với công việc ở công ty, mẹ gọi điện cho hắn, bảo hắn tan tầm thì lái xe trực tiếp đến một nhà hàng cao cấp. Cúp điện thoại, Ngô Sâm trầm tư, quả nhiên, đêm đó ngồi đối diện hắn là một đôi mẹ con trang điểm tỉ mỉ.
Mọi thứ được quyết định cực kỳ nhanh. Hôn lễ, phòng sinh, tất cả đều theo tiêu chuẩn của gia đình hạnh phúc mỹ mãn mà tiến hành. Vở hài kịch mà các phụ huynh làm đạo diễn này, hắn ngoan ngoãn mà diễn. Cho tới cuối chỉ là để gió cuốn đi, chết lặng mà đóng vai, ngay cả tâm trạng của mình là tốt hay xấu có vẻ cũng chẳng đáng để quan tâm.
Thậm chí, sau khi nghe được tiếng cười của cha mẹ khi trông thấy đứa trẻ trong nôi, Ngô Sâm lúc bước đi trên đường sẽ có những khoảnh khắc chỉ muốn nhào ra giữa đường khi đèn đỏ còn sáng lên.
Chứng đau nửa đầu như cơn mưa sau giấc trưa, thình lình khởi phát.
Ngô Sâm nhấc tay bóp bóp phía sau gáy, cúi đầu mới phát hiện mũi giày không biết đã được ai đó lau sạch sẽ từ lúc nào, đang phản sáng chói lòa.
Còn có hai đôi giày cao cấp được đặt làm riêng, một lớn một nhỏ, một hồng một neon, nằm lăn lóc bên cạnh.
Không rõ vì sao, Ngô Sâm nhớ đến căn phòng nhỏ vào buổi chiều tối tăm, ánh sáng chói mắt từ TV treo tường, tiếng thét đứt ruột đứt gan của Trình Điệp Y: "Đã nói là cả đời, thì cho dù thiếu một năm, một ngày, một giờ thôi cũng không được tính là cả đời."
Còn có, cậu nhân viên với khuôn mặt thanh tú, mặc bộ đồng phục nhân viên bị giặt đến bạc màu, thẹn thùng mà cười: "Tôi muốn rửa chân (*) cho khách cả đời."
(*) chỗ này trước đó bé Hà Thanh kêu "án" (按) nên mình edit là xoa bóp, còn đoạn này lại dùng "tẩy" (洗) nên để là rửa chân nhá.
Người đàn ông chung chăn chung gối suốt tám năm đang đứng cạnh nói gì đó, Trương Dao không nghe rõ, lơ đãng "Ừm" một tiếng, nhưng bé gái đang ăn khoai chiên răng rắc lại ngơ ngác quay đầu lại.
Nếu nói rằng, những cái chết nối tiếp nhau đã dã man đánh vào trái tim bị tàn phá không còn gì của Ngô Sâm. Như vậy, thứ cạy ra chiếc đinh sắt cuối cùng được hàn sâu nhất, thứ khiến cho cảm xúc trong hắn trào dâng, chính là hai câu nói song song vang lên bên tai, tuyên truyền cho hắn giác ngộ cái "cả đời".
Phía sau đầu có sợi dây thần kinh đang nhẹ nhàng giật giật, ánh mắt Ngô Sâm như thanh kiếm sắc bén đang bất động, nhìn cô ta, như đang nhìn mẹ ruột của mình, như đang nhìn quá khứ cùng tương lai của mình, càng như đang nhìn một khối không khí chẳng mấy dễ ngửi.
Ngô Sâm máy móc mà lặp lại một lần:
"Tôi muốn ly hôn."
Danh sách chương