Mùa đông ở vùng này rất lạnh, căn nhà cũ nhà họ Hà không có máy sưởi, nếu lúc ngủ không bọc kín mít rất dễ bị lạnh cóng đến thức giấc giữa đêm.
Ngày mới vừa tới, Hà Thanh lại bị nóng đến phải tỉnh dậy.
Trên người họ được đắp vài cái chăn, Ngô Sâm còn ôm cậu rất chặt, làn da và cơ bắp dán vào nhau đều được làm ấm đến nóng bỏng, da đầu Hà Thanh thậm chí đã thấm một lớp mồ hôi mỏng.
Hà Thanh mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngắm nhìn lò lửa đang ôm chặt lấy mình.
Thành thật mà nói, Ngô Sâm không có ngoại hình của dạng người chung tình. Môi mỏng mày kiếm, chẳng có vẻ gì là người có tình cảm sâu đậm cả, mà giống một người máy được lập trình hoàn hảo hơn, gặp bất cứ vấn đề gì cũng có thể bình tĩnh nhanh chóng giải quyết. Cho nên ban đầu, hắn đối xử tốt với Hà Thanh, Hà Thanh còn thấy khá kinh ngạc.
Vì thế sau này, cậu từng bước một làm tan chảy ham muốn của một Ngô Sâm có máu có thịt.
Cho đến tối hôm qua, Ngô Sâm lột trần toàn bộ quá khứ khó khăn trước mặt cậu, chua xót nói, anh không tốt như em đã nghĩ.
Như một ngôi sao vô cùng chói sáng, phía sau lại tràn đầy hố lỗ chỗ.
Ngô Sâm không biết, điều này không hề làm mất đi sức tỏa sáng của hắn trong lòng Hà Thanh.
Bóng tối xung quanh càng nhiều, nhìn từ xa ngôi sao mới càng chói sáng, nhìn Ngô Sâm cuối cùng cũng giãn đôi mày nhíu chặt ra, Hà Thanh nghĩ như vậy.
Hà Thanh định rời giường, thứ nhất là đi đón ông nội về nhà, thứ nhì là lấy thuốc mỡ tiêu sưng trong hòm thuốc ở tủ quần áo. Tối hôm qua tiễn ông nội xong, cậu về phòng đã muốn tìm đưa cho Ngô Sâm rồi, nhưng kết quả là vừa bước vào đã bị Ngô Sâm đè lên tường mà hôn, lăn qua lộn lại đến nửa đêm, suýt nữa quên sạch chuyện này.
Bàn tay bị đánh của Ngô Sâm vẫn không nhúc nhích, luồn vào áo cậu kề sát da thịt trên lưng cậu, khiến đầu tim Hà Thanh siết lại một chút, định xem tình trạng vết thương thế nào trước, nhẹ nhàng gọi một tiếng Ngô Sâm, kết quả tiềm thức Ngô Sâm như cảm nhận được xao động nào đó, không hề chần chừ khóa cậu vào lòng càng chặt.
Đêm hôm qua, sau khi đọc thư xong, cậu được Ngô Sâm dỗ dành rất lâu, đôi mắt sưng phù mới từ từ khóa van vòi nước lại được. Sau đó Ngô Sâm mút hôn cặp mắt cậu, nuốt những giọt nước mắt chua xót vào bụng.
"Ngủ đi." Thay đổi rất nhanh, khóc suốt hai ngày nay, Hà Thanh hữu khí vô lực nói ra khát mong duy nhất lúc này.
Ngô Sâm cho rằng trong lòng cậu vẫn còn vướng mắc, biểu cảm nghiêm túc hẳn lên, nghiêm túc mà kiên trì nói: "Anh không lừa em."
"Ừm."
Giằng co không tiếng động trong chốc lát, Ngô Sâm đột nhiên nhấc tay thề, "Những lời vừa rồi của anh, nếu có nửa câu giả dối, anh bước khỏi cửa sẽ bị —— ưm."
Hà Thanh theo bản năng dùng tay bịt kín miệng hắn lại, ngăn chặn mọi khả năng có thể của nửa câu sau, tức giận đến mức cả người run rẩy.
Cậu không biết dáng vẻ này trong mắt Ngô Sâm vẫn trông nhìn mà thấy thương. Khóe mắt đỏ bừng, đáy mắt lại bị kích thích đong đầy một tầng lệ, cau mày hít vào không ra tiếng, như một em mèo bị giẫm phải đuôi, như một sự uy hiếp pha hờn dỗi. Lúc lên giường bị dùng các loại tư thế kỳ quái bắt nạt thảm thương cũng không thốt ra nửa câu oán hận, thế nhưng lại vì một câu thề độc buột miệng thốt ra mà xù lông đến vậy.
Ngô Sâm khắc chế nỗi nhớ thương muộn màng, cầm tay cậu kéo xuống, nắm chặt trong tay mình, nhẹ nhàng nói: "Hôn anh lần nữa đi."
Hà Thanh chỉ mới thả lỏng không được đến nửa giây, tỉnh táo lại, càng thêm giận, đứng phắt dậy. Đứng đưa lưng về phía Ngô Sâm một lát, lại lúng ta lúng túng xoay người, lẩm bẩm nói: "Ngủ trước đã."
Lên giường, Hà Thanh vừa tỉnh dậy lúc chạng vạng giờ bị Ngô Sâm tự nhiên như chủ nhà ôm vào lòng, cậu phải mạnh mẽ thôi miên bản thân.
Nhịp tim khó khăn lắm mới không nhanh như vậy nữa, Hà Thanh cảm nhận được gì đó, từ từ mở mắt trong bóng tối, mặt nóng bừng suy nghĩ thật lâu mới nói ra được một câu lí nhí như muỗi kêu: "Đừng......"
Hơi thở của cậu hơi gấp gáp, nói bổ sung: "... Nhà em không có bao."
Ngô Sâm không cọ nữa, bàn tay ngoan ngoãn chuyển đến hông.
Thật lâu sau Ngô Sâm mới từ từ hạ xuống, Hà Thanh lại càng thêm áy náy đến không ngủ được. Cậu rõ ràng cảm giác được rằng, lúc Ngô Sâm ôm cậu mới có phản ứng, sau đó lại trằn trọc khó nhịn. Hà Thanh trộm nghĩ thường ngày Ngô Sâm khi trên giường phải lăn lộn trong bao lâu, bây giờ vậy mà phải tự nhịn xuống từng chút, nghĩ nghĩ, thế nhưng không tự giác dẫn lửa lan đến toàn thân.
"Em cũng đừng nhúc nhích." Giọng Ngô Sâm mang theo sự buồn ngủ nồng đậm mà cảnh cáo cậu.
Hà Thanh xấu hổ đến mức gần như ù tai, "Em... em..." rất nhiều lần, cũng chưa phun ra được lời biện hộ nào.
Bức màn trong phòng được ghép từ vài miếng vải rách, khả năng chắn sáng rất kém, ánh mặt trời tươi đẹp soi vào, làm người ta không thể phân biệt đang là hoàng hôn hay sáng sớm.
Hà Thanh ngửa đầu, không chớp mắt ngắm khuôn mặt khi ngủ của Ngô Sâm.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ. Bất kể là đi làm hay cuối tuần, Ngô Sâm luôn thức dậy sớm hơn cậu, hoặc là ấn tắt đồng hồ báo thức để cậu ngủ thêm một lát, hoặc là nhận giao hàng bữa sáng, để cho Hà Thanh ngồi ở ghế phụ tranh thủ ăn trên đường đi làm. Nhưng kỳ thật thời gian đi làm của Ngô Sâm khá tự do, không cần phải dậy sớm như vậy, Hà Thanh cũng từng nói chuyện với hắn rất nhiều lần, Ngô Sâm vẫn sẽ thức dậy sớm hơn.
Trước kia Hà Thanh không hiểu, hiện tại nhìn người ấy, không hề làm gì, mới biết được tình cảm chất chứa trong đó không hề thua kém những khi mãnh liệt.
Ngô Sâm như là rất mệt, nhiệt độ cơ thể cực kỳ đến cao, nhưng cùng tối hôm qua giống nhau, thả lỏng về sau, thực mau thâm ngủ qua đi. Hà Thanh tưởng hắn ngủ đến tự nhiên tỉnh, lại sợ rất nhỏ động tĩnh quấy nhiễu hắn, bó tay không biện pháp, hoàn toàn bị nhốt ở Ngô Sâm trong ngực.
Ngắm trong chốc lát, Hà Thanh không nhịn được hôn hôn chóp mũi Ngô Sâm.
Theo sau, tầm mắt dừng ở đôi môi mỏng bên dưới, chậm rãi đến gần.
Kẽo kẹt ——
Đột nhiên cửa bị đẩy ra, cùng lúc đó, một bóng người gần như phản xạ có điều kiện phi xuống từ trên giường.
"A..."
Ông nội Hà thò đầu vào, không hiểu chuyện gì mà nhìn đứa cháy nằm lăn lóc trên mặt đất, đầu đụng vào tủ quần áo.
"..., con đang?"
Hà Thanh chống sàn nhà ngồi dậy, buồn bực mà xoa đầu, có nỗi khổ không nói nên lời, bịa ra nói: "Ông nội, con, con đang tập thể dục buổi sáng."
Vẻ mặt của ông nội như muốn nói "Học cái thói hư tật xấu gì từ thành phố về thế này", hoài nghi nói: "Tập bằng đầu à?"
Tầm mắt quét đến gì đó, vỗ đùi, "Con cho cậu ta ngủ trên giường làm gì!"
Nghe vậy, Hà Thanh chưa kịp chột dạ, vội vàng làm động tác im lặng, nhìn Ngô Sâm vài cái, mới cúi đầu nói: "Làm, làm hết phép lịch sự của chủ nhà thôi ạ."
Đương sự còn đang ngủ, ông nội oán hận hừ một tiếng quay đầu, nhấc phần bánh trứng trong tay lên, hạ giọng: "Nhanh rời giường đi."
Cửa đóng lại, Hà Thanh mới chống tay lên tường bò dậy, lòng còn sợ hãi bước đến mép giường, liền nghe thấy tiếng thở dốc thô nặng của Ngô Sâm, tỉnh lại phát hiện trong lòng không có ai, mệt mỏi trở mình đi tìm.
Bỗng dưng Hà Thanh cảm thấy hồi hộp, đã quên mất phải phản ứng, cảm giác hệt như lần đầu tiên trốn thoát khỏi văn phòng của Ngô Sâm ấy.
Nhìn thấy Hà Thanh đang đứng cạnh mới hết căng thẳng, Ngô Sâm xoa xoa huyệt Thái Dương, nhẹ giọng nói: "Anh xin lỗi... Anh nằm thêm một lát nữa..."
Lờ mờ cảm thấy có chỗ nào không đúng, Hà Thanh bước về phía trước, nâng tay đặt lên trán hắn, không khỏi trợn tròn mắt.
"... Bao lâu rồi anh không nghỉ ngơi vậy?"
Ngô Sâm nhắm hai mắt, không nói lời nào, Hà Thanh đã nhận được đáp án.
Nghĩ đến chuyện hắn còn phải dầm mưa lạnh suốt đường đi, xoang mũi Hà Thanh nóng rát. Kéo chăn cẩn thận cho Ngô Sâm xong, định đứng dậy đi, đột nhiên cổ tay bị nắm lấy.
Sức lực rất lớn, Hà Thanh không muốn tránh khỏi, ngồi xổm bên mép giường, như dỗ dành trẻ con mà nói: "Em sẽ quay lại ngay mà."
Sắc mặt của Ngô Sâm không tốt, cau mày thở dốc, bàn tay cuối cùng cũng mơ mơ màng màng buông lỏng ra.
Đầu đau nhức, chân tay vô lực, Ngô Sâm cắn răng, sau lưng không ngừng đổ mồ hôi. Chỉ có giữa chừng khi mu bàn tay được bôi lên thuốc mỡ mát lạnh mới có chút cảm giác.
Tiếng mở cửa của Hà Thanh rất nhẹ, cậu bước đến cạnh giường, nhỏ giọng gọi Ngô Sâm, dìu hắn ngồi dậy uống thuốc.
"Ở ngoài em đang nấu một ít cháo hạt kê, để lát nữa anh uống thuốc xong ăn một chút rồi ngủ tiếp nhé."
Ngô Sâm dựa vào đầu giường, tóc mái quá dài rũ đến tận lông mày, trên cằm đã lún phún râu, như một con ma nơ canh đang thất thần, chỉ biết ngơ ngác nhìn cậu.
Hà Thanh không rảnh lo chuyện khác, sốt ruột định mở miệng, lại bị Ngô Sâm nắm lấy cổ tay bên đang cầm ly nước ấm.
"Về nhà thôi."
Tay không rút lại được, Hà Thanh hơi né tránh ánh mắt hắn, nhỏ giọng nói: "Uống thuốc trước đã."
Ngô Sâm nhìn cậu trong chốc lát, như nghe không hiểu, đứng dậy ôm lấy cậu, cằm gác ở cổ cậu. Hắn yếu ớt nhắm mắt lại, giọng nói bỏng rát mang chút khàn khàn, lại cố gắng gượng nở nụ cười dịu dàng. "Có được không"
Nói xong, ý thức của hắn như bị kéo vào hố sâu hỗn độn, phần còn thanh tỉnh của hắn trôi nổi giữa không trung, rời thân thể hắn càng ngày càng xa. Hắn không băn khoăn quá nhiều mà để mặc bản thân chìm vào hôn mê, người hắn yêu đang nằm trong lòng hắn, mà câu nói vừa rồi, nếu một giấc này hắn ngủ mãi không tỉnh, cũng là lời cuối cùng hắn muốn nói.
Giữa lúc mơ màng, có chất lỏng ấm áp nào đó rơi xuống ở sau cổ. Như cảm nhận được gì, Ngô Sâm đột nhiên bị nỗi buồn ập tới, đang nghiêm túc nghĩ đó là gì, lại bị người trong lòng ngực chậm rãi đẩy ra.
Hắn hoảng hốt, cố sức muốn mở banh mắt, lúc còn chưa nhìn rõ được biểu cảm của Hà Thanh đã cảm thấy một sự ướt nóng trên đôi môi.
Hà Thanh đang hôn hắn.
Túm lấy nắm tóc phía sau gáy hắn, đầu lưỡi nhỏ nhắn móc lấy chui vào chỗ sâu, không hề có thứ tự gì mà cắn mút một cách thô bạo, phát ra những tiếng động ái muội vang dội, hòa trộn hơi thở mang hơi lạnh trên cơ thể mình với nhiệt độ của cơ thể sốt cao của hắn. Như giọt nước của cả đời khát khô, cũng như cái hôn đã chờ đợi cả đời.
Cho dù họ chỉ mới tách ra có hai ngày.
"... Không được lừa em nữa."
Thở hổn hển chống trán hắn, Hà Thanh hơi rũ mắt, trong đầu lướt qua từ khi họ gặp nhau, quen biết, yêu nhau, và cả khi họ xa nhau tựa một trận bão tuyết. Cậu nghĩ, có lẽ họ có thể chọn chia tay, nhưng mãi mãi không thể chọn không yêu nhau nữa. Hà Thanh vĩnh viễn không thể tiêu tan những che giấu và sự lừa gạt, nhưng cậu yêu say đắm ngôi sao ấy, luôn theo đuổi ánh sáng của hắn, không chỉ yêu ánh sáng ấy soi chiếu lên mình, mà yêu cả mặt trái âm u kém lộng lẫy của hắn.
Em cũng muốn làm vầng thái dương sưởi ấm cho anh, Hà Thanh không ngừng nghĩ khi môi kề môi.
Đôi tay Hà Thanh vòng qua cổ Ngô Sâm, như đang trong mộng đẹp, nhẹ nhàng mà lắc. Khẽ cắn môi dưới của hắn một cái, nói ra điều trừng phạt cuối cùng.
"Cả đời này không được lừa em nữa."
Ngày mới vừa tới, Hà Thanh lại bị nóng đến phải tỉnh dậy.
Trên người họ được đắp vài cái chăn, Ngô Sâm còn ôm cậu rất chặt, làn da và cơ bắp dán vào nhau đều được làm ấm đến nóng bỏng, da đầu Hà Thanh thậm chí đã thấm một lớp mồ hôi mỏng.
Hà Thanh mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngắm nhìn lò lửa đang ôm chặt lấy mình.
Thành thật mà nói, Ngô Sâm không có ngoại hình của dạng người chung tình. Môi mỏng mày kiếm, chẳng có vẻ gì là người có tình cảm sâu đậm cả, mà giống một người máy được lập trình hoàn hảo hơn, gặp bất cứ vấn đề gì cũng có thể bình tĩnh nhanh chóng giải quyết. Cho nên ban đầu, hắn đối xử tốt với Hà Thanh, Hà Thanh còn thấy khá kinh ngạc.
Vì thế sau này, cậu từng bước một làm tan chảy ham muốn của một Ngô Sâm có máu có thịt.
Cho đến tối hôm qua, Ngô Sâm lột trần toàn bộ quá khứ khó khăn trước mặt cậu, chua xót nói, anh không tốt như em đã nghĩ.
Như một ngôi sao vô cùng chói sáng, phía sau lại tràn đầy hố lỗ chỗ.
Ngô Sâm không biết, điều này không hề làm mất đi sức tỏa sáng của hắn trong lòng Hà Thanh.
Bóng tối xung quanh càng nhiều, nhìn từ xa ngôi sao mới càng chói sáng, nhìn Ngô Sâm cuối cùng cũng giãn đôi mày nhíu chặt ra, Hà Thanh nghĩ như vậy.
Hà Thanh định rời giường, thứ nhất là đi đón ông nội về nhà, thứ nhì là lấy thuốc mỡ tiêu sưng trong hòm thuốc ở tủ quần áo. Tối hôm qua tiễn ông nội xong, cậu về phòng đã muốn tìm đưa cho Ngô Sâm rồi, nhưng kết quả là vừa bước vào đã bị Ngô Sâm đè lên tường mà hôn, lăn qua lộn lại đến nửa đêm, suýt nữa quên sạch chuyện này.
Bàn tay bị đánh của Ngô Sâm vẫn không nhúc nhích, luồn vào áo cậu kề sát da thịt trên lưng cậu, khiến đầu tim Hà Thanh siết lại một chút, định xem tình trạng vết thương thế nào trước, nhẹ nhàng gọi một tiếng Ngô Sâm, kết quả tiềm thức Ngô Sâm như cảm nhận được xao động nào đó, không hề chần chừ khóa cậu vào lòng càng chặt.
Đêm hôm qua, sau khi đọc thư xong, cậu được Ngô Sâm dỗ dành rất lâu, đôi mắt sưng phù mới từ từ khóa van vòi nước lại được. Sau đó Ngô Sâm mút hôn cặp mắt cậu, nuốt những giọt nước mắt chua xót vào bụng.
"Ngủ đi." Thay đổi rất nhanh, khóc suốt hai ngày nay, Hà Thanh hữu khí vô lực nói ra khát mong duy nhất lúc này.
Ngô Sâm cho rằng trong lòng cậu vẫn còn vướng mắc, biểu cảm nghiêm túc hẳn lên, nghiêm túc mà kiên trì nói: "Anh không lừa em."
"Ừm."
Giằng co không tiếng động trong chốc lát, Ngô Sâm đột nhiên nhấc tay thề, "Những lời vừa rồi của anh, nếu có nửa câu giả dối, anh bước khỏi cửa sẽ bị —— ưm."
Hà Thanh theo bản năng dùng tay bịt kín miệng hắn lại, ngăn chặn mọi khả năng có thể của nửa câu sau, tức giận đến mức cả người run rẩy.
Cậu không biết dáng vẻ này trong mắt Ngô Sâm vẫn trông nhìn mà thấy thương. Khóe mắt đỏ bừng, đáy mắt lại bị kích thích đong đầy một tầng lệ, cau mày hít vào không ra tiếng, như một em mèo bị giẫm phải đuôi, như một sự uy hiếp pha hờn dỗi. Lúc lên giường bị dùng các loại tư thế kỳ quái bắt nạt thảm thương cũng không thốt ra nửa câu oán hận, thế nhưng lại vì một câu thề độc buột miệng thốt ra mà xù lông đến vậy.
Ngô Sâm khắc chế nỗi nhớ thương muộn màng, cầm tay cậu kéo xuống, nắm chặt trong tay mình, nhẹ nhàng nói: "Hôn anh lần nữa đi."
Hà Thanh chỉ mới thả lỏng không được đến nửa giây, tỉnh táo lại, càng thêm giận, đứng phắt dậy. Đứng đưa lưng về phía Ngô Sâm một lát, lại lúng ta lúng túng xoay người, lẩm bẩm nói: "Ngủ trước đã."
Lên giường, Hà Thanh vừa tỉnh dậy lúc chạng vạng giờ bị Ngô Sâm tự nhiên như chủ nhà ôm vào lòng, cậu phải mạnh mẽ thôi miên bản thân.
Nhịp tim khó khăn lắm mới không nhanh như vậy nữa, Hà Thanh cảm nhận được gì đó, từ từ mở mắt trong bóng tối, mặt nóng bừng suy nghĩ thật lâu mới nói ra được một câu lí nhí như muỗi kêu: "Đừng......"
Hơi thở của cậu hơi gấp gáp, nói bổ sung: "... Nhà em không có bao."
Ngô Sâm không cọ nữa, bàn tay ngoan ngoãn chuyển đến hông.
Thật lâu sau Ngô Sâm mới từ từ hạ xuống, Hà Thanh lại càng thêm áy náy đến không ngủ được. Cậu rõ ràng cảm giác được rằng, lúc Ngô Sâm ôm cậu mới có phản ứng, sau đó lại trằn trọc khó nhịn. Hà Thanh trộm nghĩ thường ngày Ngô Sâm khi trên giường phải lăn lộn trong bao lâu, bây giờ vậy mà phải tự nhịn xuống từng chút, nghĩ nghĩ, thế nhưng không tự giác dẫn lửa lan đến toàn thân.
"Em cũng đừng nhúc nhích." Giọng Ngô Sâm mang theo sự buồn ngủ nồng đậm mà cảnh cáo cậu.
Hà Thanh xấu hổ đến mức gần như ù tai, "Em... em..." rất nhiều lần, cũng chưa phun ra được lời biện hộ nào.
Bức màn trong phòng được ghép từ vài miếng vải rách, khả năng chắn sáng rất kém, ánh mặt trời tươi đẹp soi vào, làm người ta không thể phân biệt đang là hoàng hôn hay sáng sớm.
Hà Thanh ngửa đầu, không chớp mắt ngắm khuôn mặt khi ngủ của Ngô Sâm.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ. Bất kể là đi làm hay cuối tuần, Ngô Sâm luôn thức dậy sớm hơn cậu, hoặc là ấn tắt đồng hồ báo thức để cậu ngủ thêm một lát, hoặc là nhận giao hàng bữa sáng, để cho Hà Thanh ngồi ở ghế phụ tranh thủ ăn trên đường đi làm. Nhưng kỳ thật thời gian đi làm của Ngô Sâm khá tự do, không cần phải dậy sớm như vậy, Hà Thanh cũng từng nói chuyện với hắn rất nhiều lần, Ngô Sâm vẫn sẽ thức dậy sớm hơn.
Trước kia Hà Thanh không hiểu, hiện tại nhìn người ấy, không hề làm gì, mới biết được tình cảm chất chứa trong đó không hề thua kém những khi mãnh liệt.
Ngô Sâm như là rất mệt, nhiệt độ cơ thể cực kỳ đến cao, nhưng cùng tối hôm qua giống nhau, thả lỏng về sau, thực mau thâm ngủ qua đi. Hà Thanh tưởng hắn ngủ đến tự nhiên tỉnh, lại sợ rất nhỏ động tĩnh quấy nhiễu hắn, bó tay không biện pháp, hoàn toàn bị nhốt ở Ngô Sâm trong ngực.
Ngắm trong chốc lát, Hà Thanh không nhịn được hôn hôn chóp mũi Ngô Sâm.
Theo sau, tầm mắt dừng ở đôi môi mỏng bên dưới, chậm rãi đến gần.
Kẽo kẹt ——
Đột nhiên cửa bị đẩy ra, cùng lúc đó, một bóng người gần như phản xạ có điều kiện phi xuống từ trên giường.
"A..."
Ông nội Hà thò đầu vào, không hiểu chuyện gì mà nhìn đứa cháy nằm lăn lóc trên mặt đất, đầu đụng vào tủ quần áo.
"..., con đang?"
Hà Thanh chống sàn nhà ngồi dậy, buồn bực mà xoa đầu, có nỗi khổ không nói nên lời, bịa ra nói: "Ông nội, con, con đang tập thể dục buổi sáng."
Vẻ mặt của ông nội như muốn nói "Học cái thói hư tật xấu gì từ thành phố về thế này", hoài nghi nói: "Tập bằng đầu à?"
Tầm mắt quét đến gì đó, vỗ đùi, "Con cho cậu ta ngủ trên giường làm gì!"
Nghe vậy, Hà Thanh chưa kịp chột dạ, vội vàng làm động tác im lặng, nhìn Ngô Sâm vài cái, mới cúi đầu nói: "Làm, làm hết phép lịch sự của chủ nhà thôi ạ."
Đương sự còn đang ngủ, ông nội oán hận hừ một tiếng quay đầu, nhấc phần bánh trứng trong tay lên, hạ giọng: "Nhanh rời giường đi."
Cửa đóng lại, Hà Thanh mới chống tay lên tường bò dậy, lòng còn sợ hãi bước đến mép giường, liền nghe thấy tiếng thở dốc thô nặng của Ngô Sâm, tỉnh lại phát hiện trong lòng không có ai, mệt mỏi trở mình đi tìm.
Bỗng dưng Hà Thanh cảm thấy hồi hộp, đã quên mất phải phản ứng, cảm giác hệt như lần đầu tiên trốn thoát khỏi văn phòng của Ngô Sâm ấy.
Nhìn thấy Hà Thanh đang đứng cạnh mới hết căng thẳng, Ngô Sâm xoa xoa huyệt Thái Dương, nhẹ giọng nói: "Anh xin lỗi... Anh nằm thêm một lát nữa..."
Lờ mờ cảm thấy có chỗ nào không đúng, Hà Thanh bước về phía trước, nâng tay đặt lên trán hắn, không khỏi trợn tròn mắt.
"... Bao lâu rồi anh không nghỉ ngơi vậy?"
Ngô Sâm nhắm hai mắt, không nói lời nào, Hà Thanh đã nhận được đáp án.
Nghĩ đến chuyện hắn còn phải dầm mưa lạnh suốt đường đi, xoang mũi Hà Thanh nóng rát. Kéo chăn cẩn thận cho Ngô Sâm xong, định đứng dậy đi, đột nhiên cổ tay bị nắm lấy.
Sức lực rất lớn, Hà Thanh không muốn tránh khỏi, ngồi xổm bên mép giường, như dỗ dành trẻ con mà nói: "Em sẽ quay lại ngay mà."
Sắc mặt của Ngô Sâm không tốt, cau mày thở dốc, bàn tay cuối cùng cũng mơ mơ màng màng buông lỏng ra.
Đầu đau nhức, chân tay vô lực, Ngô Sâm cắn răng, sau lưng không ngừng đổ mồ hôi. Chỉ có giữa chừng khi mu bàn tay được bôi lên thuốc mỡ mát lạnh mới có chút cảm giác.
Tiếng mở cửa của Hà Thanh rất nhẹ, cậu bước đến cạnh giường, nhỏ giọng gọi Ngô Sâm, dìu hắn ngồi dậy uống thuốc.
"Ở ngoài em đang nấu một ít cháo hạt kê, để lát nữa anh uống thuốc xong ăn một chút rồi ngủ tiếp nhé."
Ngô Sâm dựa vào đầu giường, tóc mái quá dài rũ đến tận lông mày, trên cằm đã lún phún râu, như một con ma nơ canh đang thất thần, chỉ biết ngơ ngác nhìn cậu.
Hà Thanh không rảnh lo chuyện khác, sốt ruột định mở miệng, lại bị Ngô Sâm nắm lấy cổ tay bên đang cầm ly nước ấm.
"Về nhà thôi."
Tay không rút lại được, Hà Thanh hơi né tránh ánh mắt hắn, nhỏ giọng nói: "Uống thuốc trước đã."
Ngô Sâm nhìn cậu trong chốc lát, như nghe không hiểu, đứng dậy ôm lấy cậu, cằm gác ở cổ cậu. Hắn yếu ớt nhắm mắt lại, giọng nói bỏng rát mang chút khàn khàn, lại cố gắng gượng nở nụ cười dịu dàng. "Có được không"
Nói xong, ý thức của hắn như bị kéo vào hố sâu hỗn độn, phần còn thanh tỉnh của hắn trôi nổi giữa không trung, rời thân thể hắn càng ngày càng xa. Hắn không băn khoăn quá nhiều mà để mặc bản thân chìm vào hôn mê, người hắn yêu đang nằm trong lòng hắn, mà câu nói vừa rồi, nếu một giấc này hắn ngủ mãi không tỉnh, cũng là lời cuối cùng hắn muốn nói.
Giữa lúc mơ màng, có chất lỏng ấm áp nào đó rơi xuống ở sau cổ. Như cảm nhận được gì, Ngô Sâm đột nhiên bị nỗi buồn ập tới, đang nghiêm túc nghĩ đó là gì, lại bị người trong lòng ngực chậm rãi đẩy ra.
Hắn hoảng hốt, cố sức muốn mở banh mắt, lúc còn chưa nhìn rõ được biểu cảm của Hà Thanh đã cảm thấy một sự ướt nóng trên đôi môi.
Hà Thanh đang hôn hắn.
Túm lấy nắm tóc phía sau gáy hắn, đầu lưỡi nhỏ nhắn móc lấy chui vào chỗ sâu, không hề có thứ tự gì mà cắn mút một cách thô bạo, phát ra những tiếng động ái muội vang dội, hòa trộn hơi thở mang hơi lạnh trên cơ thể mình với nhiệt độ của cơ thể sốt cao của hắn. Như giọt nước của cả đời khát khô, cũng như cái hôn đã chờ đợi cả đời.
Cho dù họ chỉ mới tách ra có hai ngày.
"... Không được lừa em nữa."
Thở hổn hển chống trán hắn, Hà Thanh hơi rũ mắt, trong đầu lướt qua từ khi họ gặp nhau, quen biết, yêu nhau, và cả khi họ xa nhau tựa một trận bão tuyết. Cậu nghĩ, có lẽ họ có thể chọn chia tay, nhưng mãi mãi không thể chọn không yêu nhau nữa. Hà Thanh vĩnh viễn không thể tiêu tan những che giấu và sự lừa gạt, nhưng cậu yêu say đắm ngôi sao ấy, luôn theo đuổi ánh sáng của hắn, không chỉ yêu ánh sáng ấy soi chiếu lên mình, mà yêu cả mặt trái âm u kém lộng lẫy của hắn.
Em cũng muốn làm vầng thái dương sưởi ấm cho anh, Hà Thanh không ngừng nghĩ khi môi kề môi.
Đôi tay Hà Thanh vòng qua cổ Ngô Sâm, như đang trong mộng đẹp, nhẹ nhàng mà lắc. Khẽ cắn môi dưới của hắn một cái, nói ra điều trừng phạt cuối cùng.
"Cả đời này không được lừa em nữa."
Danh sách chương