Sở Chung Kỳ vừa vặn tỉnh lại.

Hắn hít một hơi thật sâu, ho khan vài tiếng tỉnh lại, Sở Phục đứng gốc cây bên cạnh, quay đầu liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.

Sở Chung Kỳ ngủ một giấc, có chút không tỉnh táo, hỏi: "Tình hình gì rồi?"
Lúc này, bên chân Ninh Hòa Trần rơi xuống một cái đầu, đập xuống đất, y bình tĩnh mà xoay đầu lại, hai bên má xuất hiện vết kiếm nho nhỏ, đang chảy máu.

Ninh Hòa Trần đi tới, Vương Tô Mẫn đã đoạn khí rồi, đen gầy, lôi thôi, máu me đầy mặt.

Hắn trước khi chết, đói bụng bảy ngày bảy đêm, chịu bảy ngày phơi nắng, cực khổ nhận hết, dày vò nhận hết, cùng bằng hữu ngắn ngủi nói mấy câu, sau đó vội vã chết đi.

Ninh Hòa Trần vô tình liếc mắt nhìn Kim Phụ Linh.

Kim Phụ Linh lại không cảm giác được, hắn bắt đầu hậu tri hậu giác cảm thấy chân thực, hai bước quỳ gối trước người Vương Tô Mẫn, thăm dò hơi thở của hắn, da dẻ vẫn ấm áp, mà đã không còn hơi thở ấm nóng nữa.

Điều này đại biểu một người đã chết rồi.

Ninh Hòa Trần đứng đằng sau hắn, sắc mặt trắng bệch như tuyết, y nhìn chằm chặp Kim Phụ Linh, nói: "Ngươi, cách hắn xa một chút."
Hoắc Hoàng Hà vừa liếc nhìn sắc mặt đã biết y không ổn.

Ninh Hòa Trần nhìn hắn, nói từng chữ từng câu: "Ngươi biết rõ, hắn sắp chết, hắn bảy ngày, bảy ngày chưa từng được ăn.


Ngươi cũng biết, ta kiệt lực, ta sẽ bại bởi Lưu Viễn Phương, ngươi để Lưu Viễn Phương giết ta," Ninh Hòa Trần không kìm được mà nước mắt tràn mi, "Ngươi biết rõ, điều này sẽ hại chết Vương Tô Mẫn."
Ninh Hòa Trần chỉ vào Sở Phục cùng Sở Chung Kỳ: "Mọi người chúng ta, cũng là vì Vương Tô Mẫn mà đến.

Hắn là bằng hữu của chúng ta, chúng ta coi hắn là người, coi hắn là bằng hữu, cũng bởi vì ngươi, đương nhiên, cũng bởi vì ta."
Ninh Hòa Trần tự giễu nở nụ cười, nói: "Ngươi muốn giết ta, muốn đầu của ta, muốn báo cáo kết quả với Lưu Triệt, ngươi không để tâm sống chết của Vương Tô Mẫn."
Y trực tiếp ném kiếm, đập vào dưới chân Kim Phụ Linh, Kim Phụ Linh lúc này mới quay đầu đi nhìn về phía y.

Ninh Hòa Trần đã vô cùng tái nhợt rồi, môi cũng phát xanh, khẽ run, nói với hắn: "Ngươi khiến Vương Tô Mẫn vì cứu ta mà chết."
Hoắc Hoàng Hà nghe ra không đúng, lập tức nói: "Tuyết Mãn, Tuyết Mãn, bình tĩnh một chút."
Nước mắt của Ninh Hòa Trần không chịu khống chế mà rơi xuống, y nói: "Ngươi phá huỷ ta, ngươi cũng phá huỷ giấc mộng của một thiếu niên." Y chưa từng nói mãnh liệt như vậy, thất thố như vậy, nhiều lời như vậy, y nói: "Ngươi không để tâm, thế nhưng có người để tâm, Lý Đông Thanh đang chờ hắn trở lại, hắn coi Vương Tô Mẫn là chí hữu.

Ta yêu hắn, vượt qua tất cả, ta cái gì, cái gì cũng có thể cho hắn, ngươi lại làm cho bằng hữu của hắn, vì cứu ta mà chết."
Đối với Lý Đông Thanh mà nói, có khác gì một chuyện cười?
Hoắc Hoàng Hà đỡ lấy Ninh Hòa Trần, nói: "Không phải như vậy, không liên quan gì đến ngươi, đừng tiếp tục suy nghĩ nữa, ngươi mệt rồi."
Ninh Hòa Trần đã hoàn toàn sụp đổ.

Lý Đông Thanh cả một đời, đều sẽ hối hận hắn chưa từng tới cứu Vương Tô Mẫn, Ninh Hòa Trần cuối cùng cũng trốn không thoát vận mệnh hủy diệt những gì Lý Đông Thanh quý trọng.

Y đã tận lực!
Kim Phụ Linh nói: "Ta không muốn giết hắn, ở Trường An, ta đã tha cho ngươi một mạng, ta để ngươi cứu hắn, ta không muốn giết hắn!"
"Thế nhưng ngươi đã giết hắn!" Ninh Hòa Trần quát, "Ngươi giết Vương Tô Mẫn!"
Hoắc Hoàng Hà cả giận nói: "Nói cái này còn có ý nghĩa à!"
Kim Phụ Linh: "Chẳng lẽ là ta bảo hắn chết thay Ninh Hòa Trần sao! Hắn vì cứu ngươi! Hắn vì ngươi mà chết! Hắn căn bản không muốn sống, hắn muốn chết, muốn ta cả đời bị dày vò, khiến ta cả đời đều sống trong hối hận!"
Sở Chung Kỳ bò lên, nhìn ba người bọn họ.

Sở Phục nhẹ giọng nói: "Ca, bằng hữu của ngươi chết rồi."
"Biết rồi." Sở Chung Kỳ nói.

Sở Phục: "Khi ngươi chết đi, ta cũng sẽ như vậy sao?"
"Như thế nào?"
"Điên rồi," Sở Phục nói, "Tất cả mọi người điên rồi."
"Sẽ không," Sở Chung Kỳ liếc mắt nhìn nàng, nói, "Ta chết rồi, ai cũng không trách."
Sở Chung Kỳ khập khiễng đi tới, đi một bước rùng mình ba lần, quỳ đến bên người Vương Tô Mẫn, bắt mạch, thăm dò hơi thở, sau đó duỗi ống tay áo ra, tỉ mỉ mà lau khô vết máu trên mặt hắn, ngẩng đầu lên, hỏi: "Có giết người này không? Không giết thì đào hầm, chôn thôi."
Hắn hỏi chính là Kim Phụ Linh.

Hoắc Hoàng Hà nói: "Vương Tô Mẫn muốn tha cho hắn một mạng."
Sở Chung Kỳ: "Há, vậy tha không?"
Mấy người trầm mặc.

Hoắc Hoàng Hà nói: "Vương Tô Mẫn không có di nguyện nào khác, chỉ có điều này."
"À," Sở Chung Kỳ liếc mắt nhìn Kim Phụ Linh, lại hỏi, "Tha à?"
Hoắc Hoàng Hà: "Tha thôi."
Sở Chung Kỳ đang quỳ, nghe vậy cúi đầu xuống, dùng cái trán đụng một cái vào trán Vương Tô Mẫn, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm hai câu, Hoắc Hoàng Hà ngồi xuống, thuận miệng hỏi: "Ngươi đang cầu phúc cho hắn?"
"Chỉ là nói lời tạm biệt," Sở Chung Kỳ lấy tay chải mái tóc rối tinh rối mù của hắn, "Bảo hắn phải chờ ta, không chừng qua một vài hôm thôi, hai ta lại có thể gặp mặt rồi."

Hoắc Hoàng Hà không nói gì nữa.

Sở Chung Kỳ vô cùng kiên trì sửa sang lại y phục của Vương Tô Mẫn, tóc tai chải kỹ, hắn nhặt lên cục đá bị Hoắc Hoàng Hà ném trên mặt đất, một lần nữa đặt vào tay Vương Tô Mẫn, nói với mọi người: "Có thể làm việc không hả? Không phải chỉ chờ mình ta đào đấy chứ?"
Hoắc Hoàng Hà đứng dậy, ý thức được kỳ tích sẽ không phát sinh, Vương Tô Mẫn xác thực sẽ không tỉnh lại nữa, hắn phủi phủi bụi đất trên người, nói: "Ta làm cho."
Sở Chung Kỳ giương mắt, nói với Ninh Hòa Trần: "Ngươi còn có thể đứng?"
Lời còn chưa nói hết, Ninh Hòa Trần đã đổ ập xuống, mồ hôi lạnh túa ra, nhất thời mất đi ý thức.

Hoắc Hoàng Hà sợ hết hồn, Sở Chung Kỳ lại không quá lo lắng, nói: "Để ta làm."
Hắn đặt Ninh Hòa Trần nằm thẳng, xé ra y phục, nhìn vết thương một chút.

Sở Chung Kỳ nói: "Ta vừa rồi còn sợ y không thở nổi, tức chết luôn rồi."
"Vậy thì càng xong," Hoắc Hoàng Hà dùng đoạn đao của Vương Tô Mẫn đào hố, thuận miệng nói, "Chết một người, Lý Đông Thanh đã chịu đủ.

Chết hai người, ngươi nói Lý Đông Thanh có thể giết tới Trường An, chém hoàng đế luôn hay không?"
Sở Chung Kỳ lại bình thản nói: "Ta không hiểu, các ngươi đều lấy Lý Đông Thanh để mượn cớ."
Sở Chung Kỳ nói: "Thừa nhận chính mình không chấp nhận được bằng hữu chết đi, khó khăn như thế sao?"
Hoắc Hoàng Hà sửng sốt một chút, lại cười: "Ngươi nói đúng, mà ta và hắn không có giao tình gì."
"Hai ta cũng không có," Sở Chung Kỳ nói, "Chẳng qua nếu ngươi chết đi, ta sẽ lịch sự mà khó chịu một chút."
Hoắc Hoàng Hà: "Đa tạ, nhưng hẳn là ngươi chết trước."
Sở Chung Kỳ: "Cái này ai nói chắc được đây."
Hoắc Hoàng Hà bật cười.

"Bình thường vào lúc này," Sở Chung Kỳ cúi đầu xử lý vết thương cho Ninh Hòa Trần, thuận miệng nói, "Vương Tô Mẫn sẽ nói Cái này thật sự có thể nói chắc được, hắn nhất định sẽ lấy việc ta đoản mệnh mà trêu đùa, bởi vì chính ta cũng hay đùa."
Hoắc Hoàng Hà lại nói: "Đây là lần thứ hai trong tháng này ta đào hố cho người chết, người đầu tiên là cha ta."
Sở Chung Kỳ: "Vậy ngươi nhất định rất có kinh nghiệm."
"Chuyện này không buồn cười." Hoắc Hoàng Hà bình tĩnh mà nói.

Sở Chung Kỳ lại nở nụ cười: "Ta thật ngưỡng mộ ngươi còn có thể nghiêm túc đối với nhân sinh.

Ta cảm thấy thật sự rất buồn cười," hắn ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn Kim Phụ Linh, hỏi, "Ngươi nói coi có đúng không?"
Kim Phụ Linh nhìn hắn, không nói gì.

Sở Chung Kỳ thay hắn trả lời: "Đúng thế."
Bốn phía yên tĩnh, chỉ có âm thanh đào đất, trong đất mẹ truyền đến bi ca oanh liệt: "Chiến thành Nam, tử quách Bắc, tử dã bất táng ô khả thực —— Vị ngã vị ô: Thả vị khách hào!
Dã tử lượng bất táng, hủ nhục an năng khứ tử đào?"
Tác giả có lời muốn nói: Chương này có chút ngắn, bởi vì tôi bỏ ra chút thời gian, viết những lời dưới đây:
Tôi cảm nhận được mọi người có chút không thể chấp nhận cái chết của Vương Tô Mẫn, tôi đã từng viết một vài nhân vật qua đời, nhưng khi đó hình như tất cả mọi người đều tiếp nhận, cho nên tôi cho là Vương Tô Mẫn cũng giống như vậy, không cảnh báo trước với mọi người, cũng không giải thích, bây giờ nhìn lại hẳn là không đúng lắm.

Cái chết của Vương Tô Mẫn là ngay từ lúc mới xuất hiện đã báo trước.

Hắn lần đầu tiên nhìn thấy Lý Đông Thanh, nói cho hắn biết bản thân mình có một cục đá, cục đá này nhặt được ở núi Côn Lôn, mang ý nghĩa cuộc đời hắn đi tới giữa đường sẽ có một kiếp.

Vương Tô Mẫn hát lên, cũng là bài hát chết trận.


Nhân vật này từ khi bắt đầu đã là một nhân vật bi thương.

Tử vong đương nhiên sẽ thúc đẩy nội dung, thậm chí không chỉ là thúc đẩy nội dung, quả thực là cách viết gặp may mà, khi bạn không biết viết gì lại tùy tiện phát ra, chỉ là tôi xác thực, xác thực không phải nghĩ như vậy.

Mọi người hẳn là cũng có thể cảm giác được, Vương Tô Mẫn trong Tục Lạt Giang Hồ xem như là một nhân vật được đắp nặn tương đối hoàn chỉnh, vì để thúc đẩy nội dung mà cố ý viết viết một nhân vật chết đi như vậy là không thể nào, tôi cảm thấy như vậy khẳng định có chút cái được không đủ bù đắp cái mất.

Lúc trước tôi đã từng nói, văn này rất khó viết, nhưng thật ra là vấn đề của bản thân tôi, lúc trước khi tôi viết tiểu thuyết, chưa từng tách biệt dàn ý, trước đó viết văn đều cảm giác là đang giao lưu với nhân vật, họ nói những gì họ muốn nói, còn tôi nói những gì tôi muốn nói, tôi cảm thấy nhân vật trên cơ bản đều rất nghe lời.

Viết Tục Lạt Giang Hồ, tôi đã sửa lại dàn ý ít nhất mười mấy lần, tuần gần đây nhất cũng đã sửa lại hai lần.

Tôi cảm thấy căn bản không biết được hướng đi của tác phẩm này, viết được một nửa rồi vẫn không cảm thấy sự quen thuộc đối với nhân vật.

Thậm chí dàn ý đối với tôi mà nói một chút ý nghĩa cũng không có, tôi viết nó chỉ là đơn thuần muốn biết, đại khái còn phải viết bao lâu.

Cho nên kết cục ban đầu của Vương Tô Mẫn kỳ thực đã sớm không quan trọng, vốn dĩ tôi cũng không thiết lập nhân vật của chính mình phải sống sót, sống rồi cũng nhất định phải chết, bình thường, nhân vật đều là vì một vài câu chuyện nhỏ cùng nội dung câu chuyện mà mất đi, tôi đã thêm vào rất nhiều rất nhiều rồi, mà cuối cùng vẫn phải xem hướng đi của tình tiết.

Vương Tô Mẫn quả thật có ám chỉ tử vong, nhưng tôi cũng nghĩ tới để Vương Tô Mẫn sống sót, sẽ không cần phải để hắn chết.

Đến cuối cùng, là cảm giác Vương Tô Mẫn không muốn sống nữa chăng, sau khi ý nghĩa của cuộc đời hắn biến thành bảo vệ Lý Đông Thanh, ý chí sinh tồn của hắn rất đơn bạc.

Chuyện cuối cùng hắn làm chính là bảo vệ Ninh Hòa Trần, mà bảo vệ Ninh Hòa Trần, trên thực tế cũng là bảo vệ Lý Đông Thanh.

Tôi thật sự, thật sự không phải là vì kích thích đọc giả mà cố ý phát đao, còn về ý nghĩa của cái chết của hắn cùng tình tiết câu chuyện, tôi sẽ không nói đến, sẽ ảnh hưởng quan sát.

Đây là cái chết mà tôi phô đệm dài nhất, khó viết nhất từ trước đến giờ, văn đã tồn đọng rất lâu, sau khi viết xong, xóa bỏ toàn bộ dấu vết liên quan đến Vương Tô Mẫn, cảm giác cũng rất khó chịu, những tình tiết về nhân vật này đã triệt để kết thúc.

Tôi là một người giàu tình cảm, khi viết chính mình cũng khóc, có thể còn khó chịu hơn mọi người nữa, tôi là độc giả đầu tiên của chính mình, không muốn tùy tiện đùa bỡn tình cảm của các bạn đối với nhân vật.

Mà tôi vẫn cảm thấy rất có lỗi, cũng cảm ơn tình cảm của mọi người dành cho Vương Tô Mẫn.

Phần Kiếm Khởi Giang Hồ này đã kết thúc, tiếp theo sẽ là phần cuối cùng: Thác Di Hưởng Ư Bi Phong*.

* Thác Di Hưởng Ư Bi Phong: gốc 托遗响于悲风: là một câu thơ của khách đối trong bài Tiền Xích Bích phú.

Tạm dịch: Tiếng rầu rĩ trong cơn gió thoảng qua..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện