Một lát sau, Đại ca nữ từ trong vương trướng đi ra, mấy người bọn họ đi xuống, Đại ca nữ vừa liếc mắt đã nhìn thấy cái đầu kia trong tay Hỏa Tầm Sưởng Minh, thoáng chốc cau mày, hỏi: "Ai giết?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh lúc này trả đầu lại cho Vương Tô Mẫn, giống như cầm phải củ khoai lang nóng phỏng tay.
Vương Tô Mẫn lại đưa cái đầu kia cho nàng, Đại ca nữ nhận lấy, sắc mặt thay đổi mấy phần, mà bởi vì ở trước mặt Y Trĩ Tà đành phải kiềm chế liễm lại, nhẫn nhịn nóng nảy.
Nhịn được cục tức này rồi, hiện tại cũng không còn nổi giận nữa, người như Đại ca nữ đã sớm quen khắc chế, qua một lát cũng tự mình tỉnh táo lại.
Y Trĩ Tà nói với Ninh Hòa Trần: "Đã lâu không gặp, Tuyết Mãn."
Ninh Hòa Trần chỉ liếc mắt nhìn hắn, bình thản "Ừ" một tiếng.
Cố nhân gặp lại, vốn là có rất nhiều lời muốn nói, huống chi tình thế dị biến, mọi người đứng trên lập trường khác nhau, Y Trĩ Tà hiển nhiên là có chuyện muốn nói với Ninh Hòa Trần, hắn đưa tay, chỉ về phía xa, nói: "Tán gẫu một chút không?"
Ninh Hòa Trần nhìn phương hướng ngón tay hắn chỉ về, nói: "Tướng quân của ngươi chết ở đó, thi thể vẫn còn."
Y Trĩ Tà thoáng chốc thu tay về, sau đó nói: "Nói một lát thôi."
Ninh Hòa Trần khẽ nhíu mày, sau đó gật đầu.
Hai người bước lên ngựa, chầm chậm thuận theo bóng tối mà đi về phía trước, móng ngựa lộc cộc đạp trên thảo nguyên.
"Năm đó ta không thể giữ lại ngươi," Y Trĩ Tà nắm dây cương trong tay, quay đầu lại nhìn y, nói, "Ninh Hòa Trần, hai năm sau ngươi không phải vẫn đi lên con đường này sao? Ngươi định sẵn phải giúp ta."
"Xác thực không nghĩ tới," Ninh Hòa Trần thuận miệng nói, "Chỉ có điều Tả Cốc Lãi vương, ngươi đừng tự cho là thông minh, ngươi cũng không nghĩ tới ngày đó."
Y Trĩ Tà phóng đãng cười ha hả.
"Ta yêu thích sự thẳng thắn của ngươi," Y Trĩ Tà chỉ vào y, nói, "Ngươi chưa bao giờ nịnh bợ ta."
Ninh Hòa Trần: "Cũng nịnh bợ rồi, chỉ là ngươi không biết."
"Có lẽ là mỹ nhân như ngươi, trời sinh đã được người ta yêu thích," Y Trĩ Tà nói, "Là thế này phải không?"
Ninh Hòa Trần tùy ý cười cười, xem như là trả lời.
Y Trĩ Tà: "Ta những năm qua vẫn luôn hỏi thăm tin tức của ngươi, ngươi nói chính mình không có đoán được, thế nhưng ta lại đoán được, ta biết chúng ta nhất định sẽ có một ngày gặp lại.
Năm đó ngươi nói ta có thể lên làm đại thiền vu, ta vẫn chờ có một ngày, ngươi sẽ hối hận lựa chọn của chính mình."
Ninh Hòa Trần nói: "Câu nói kia chính là nịnh bợ."
Y Trĩ Tà cười to nói: "Ta không tin!"
Y Trĩ Tà cho là Ninh Hòa Trần hai năm qua không quá thuận lợi, cho là y khả năng đã là thương ưng gãy cánh, cuối cùng cũng thần phục vận mệnh, mất đi huyết tính, nhưng hôm nay gặp lại Ninh Hòa Trần, y vẫn cứ kiêu ngạo, vẫn cứ đối xử với ai cũng lạnh nhạt, Y Trĩ Tà nói: "Ta hai năm qua thường xuyên nhớ tới ngươi, ta thường sẽ nghĩ, người giống như ngươi, rốt cuộc muốn sống thành dáng vẻ như thế nào mới coi là thỏa mãn."
Năm đó hai người tan rã trong không vui, Y Trĩ Tà bị Ninh Hòa Trần bày kế, thiếu chút nữa tức chết, nhưng Ninh Hòa Trần chính là người như thế, cho dù y hại ngươi, xem thường ngươi, ngươi cũng không thể quên được người này.
Thậm chí khi nhắc đến y, còn không khơi dậy nổi hận thù, chỉ biết mong nhớ người này hiện tại đang sống như thế nào.
Ninh Hòa Trần nói: "Ta hiện tại chính là rất thỏa mãn."
Y Trĩ Tà khẽ cau mày, nói: "Hiện tại?"
"Hiện tại." Ninh Hòa Trần nói.
Y Trĩ Tà: "Hiện tại, ngươi có cái gì?"
Ninh Hòa Trần nói; "Ở trong mắt ngươi, tự nhiên là chẳng có gì cả.
Ở trong mắt ta, cứ như vậy là tốt rồi."
"Y Trĩ Tà," Ninh Hòa Trần quay mặt lại, rốt cuộc liếc mắt nhìn hắn, nói, "Người trong thiên hạ đều đang truy đuổi dục vọng của chính mình, năm đó ta không ở lại thảo nguyên, không liên quan gì đến ngươi, chỉ là ta cũng có dục vọng của ta."
Y Trĩ Tà: "Là cái gì?"
Ninh Hòa Trần nở nụ cười, chỉ lắc đầu không đáp lại hắn.
Ninh Hòa Trần ở thời điểm thiếu niên, thân thể của y không chứa được tài hoa của y.
Y luôn cảm giác mình tướng mạo xuất chúng như vậy, võ nghệ cao cường, y nhất định không phải là người phàm, thiên địa này chính là một bức tranh sơn dầu, chờ y trào dâng nhiệt huyết.
Nhưng cũng lại bởi vì tướng mạo cùng võ công vô cùng xuất chúng này, y ở đâu đều cảm thấy không dung tha cho chính mình, đều cảm thấy lãng phí thời gian của bản thân.
Y muốn thực sự nhiều lắm, làm thế nào cũng không thỏa mãn được dục vọng của chính mình.
Cao ngạo trong xương từ thời khắc đó mà sinh ra, y quả thực xem thường người trong thiên hạ.
Mà tất cả những thứ này, từ khi biết Lý Đông Thanh đều bắt đầu tan rã.
Trước khi gặp được Lý Đông Thanh, y chưa từng thấy có người xuất chúng hơn y, Ninh Hòa Trần trơ mắt mà nhìn Lý Đông Thanh giấu đi thiên phú cùng thông tuệ kinh người, cũng trơ mắt mà nhìn hắn tình nguyện bình thản.
Lý Đông Thanh vẫn cảm thấy, Ninh Hòa Trần là không thể vượt qua, là vĩnh viễn cao cao tại thượng, thế nhưng trong mắt Ninh Hòa Trần, Lý Đông Thanh mới là một khối ngọc thô chân chính chưa được mài dũa, cũng có thể là do những người yêu nhau nhất định phải tán thưởng lẫn nhau, ngước nhìn lẫn nhau.
Ninh Hòa Trần chỉ có tại bên người Lý Đông Thanh mới có thể cảm nhận được bình yên chốc lát, bởi vì y cảm thấy cơn khát đời này đã được giải.
Lý Đông Thanh càng giống như thuốc giải cho sự cao ngạo của y.
Y Trĩ Tà nói: "Năm đó ta từng hỏi ngươi một lần, ta hiện tại không ngại hỏi ngươi một lần nữa, Ninh Hòa Trần, ngươi nguyện ý ở lại thảo nguyên cùng ta không?"
Ninh Hòa Trần nở nụ cười, tiếc nuối nói: "Không được."
Lúc này mặt trời đã sắp lên cao, chân trời hiện lên một vầng hồ quang, xé rách bầu trời đêm, ánh nắng vẫn luôn tới trước mặt trời, người cũng sẽ luôn nhìn thấy một chùm sáng đã biết bình minh đến rồi.
Tất cả bất kham cùng giết chóc đều phát sinh vào buổi tối, trời sáng rồi sẽ không tồn tại nữa.
Ninh Hòa Trần nói: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu, bây giờ không có cách nào."
Y nói thật xin lỗi, thế nhưng cũng không có mấy phần áy náy, Ninh Hòa Trần am hiểu nhất là phụ tâm ý của người khác, không thèm để ý chân tình của người khác.
Hiện tại trong mắt y cũng không có cảm tình gì.
Y Trĩ Tà cau mày, thâm trầm nhìn y.
Đợi hai năm, mà kết quả vẫn giống như vậy.
"Vậy xin hỏi đạo của ngươi là gì?" Y Trĩ Tà lễ mạo hỏi "Đồng sinh cộng tử với Nguyệt Chi sao?"
Ninh Hòa Trần bật cười: "Nguyệt Chi tính là cái gì?"
Y hỏi ngược lại một câu như vậy, thế nhưng không hề trả lời câu hỏi của Y Trĩ Tà, chỉ phóng ngựa về phía trước, sợi tóc tung bay, giơ roi lên thật cao, chạy gấp rút trở về vương trướng, Lý Đông Thanh đứng ở trại trước chờ y, nhìn thấy y cưỡi ngựa trở về, Ninh Hòa Trần xuống ngựa, đưa dây cương cho hắn, Lý Đông Thanh dắt ngựa, một cái tay khác dắt y, nói: "Ngủ ở đây một giấc đi đã, mấy người Hỏa Tầm Sưởng Minh đã ngủ rồi, ngươi chen chúc cùng bọn họ một chút nha."
Ninh Hòa Trần hỏi: "Ngươi đi làm gì?"
"Đi cùng Đại ca nữ một chuyến," Lý Đông Thanh nói, "Còn có rất nhiều người ở phía sau chờ tin tức của chúng ta, ta và Đại ca nữ đi nói cho bọn họ biết, Đại ca nữ ý là, muốn để bọn họ về Đôn Hoàng trước, còn mấy người chúng ta ở lại chỗ này."
Ninh Hòa Trần liếc nhìn mặt của hắn, nói: "Lỗ mũi của ngươi còn đau không?"
Lý Đông Thanh theo bản năng sờ sờ một chút, sau đó cười nói: "Đau muốn chết, về sau ta nhất định phải báo mối thù này."
Y Trĩ Tà ở phía sau nói: "Hiện tại cũng có thể, ta ở chỗ này chờ ngươi."
Lý Đông Thanh quay đầu lại, nhìn thấy hắn chắp tay sau lưng đứng ở phía sau, nửa đùa giỡn nói: "Hai ngày nữa đi, ta hiện tại có việc."
Y Trĩ Tà đi lên phía trước, liếc mắt nhìn hai người một cái, sửng sốt một chút.
Lý Đông Thanh giơ hai bàn tay đang nắm lấy nhau cho hắn xem, nói: "Người Hung Nô các ngươi cũng không để ý cái này đi."
Người Hung Nô là thị tộc phóng đãng nhất, tính cách, nhân luân, hoàng quyền, mạng người, ở trong mắt bọn họ đều che kín một tầng khăn, xuyên qua khăn che mặt đến nhìn, hết thảy đều không trang trọng cũng không cao quý, mà tương phản là phóng túng cùng tự do quá mức, cũng mang đến thần thánh triệt để.
Người Hung Nô e rằng có lẽ không để ý, mà Y Trĩ Tà lại hỏi Ninh Hòa Trần: "À, đây chính thứ là ngươi muốn."
Ninh Hòa Trần hỏi hắn: "Không thể được sao?"
Y là mang theo ý cười mà hỏi, cũng không phải muốn nghe được y trả lời cái gì, trong miệng Y Trĩ Tà không nói ra được những gì y muốn nghe, Ninh Hòa Trần nói thẳng: "Ta muốn thế nào, ai cũng không quản được đi?"
Y Trĩ Tà hỏi ngược lại: "Ta có nói gì à?"
Ninh Hòa Trần: "Tốt nhất là vậy."
Lý Đông Thanh ngược lại đã lâu không thấy dáng vẻ này của Ninh Hòa Trần.
Người Nguyệt Chi đều quen biết với Lý Đông Thanh, Ninh Hòa Trần bình thường cũng ít nhiều nể mặt những người kia mấy phần, cho nên không nói lời nào, cũng không gây sự, mà ở trước mặt Y Trĩ Tà lại không buồn kiêng kỵ.
Y Trĩ Tà hít một hơi dài, nói: "Ninh Hòa Trần, ngươi phải biết, ta không cần lúc nào cũng phải nhường nhịn ngươi."
Lý Đông Thanh nói: "Được rồi, đều bớt tranh cãi một chút đi, trời sắp sáng rồi, trở lại ngủ thôi."
Y Trĩ Tà chỉ mình: "Ngươi quản ta?"
Lý Đông Thanh: "..."
Y Trĩ Tà lại liếc nhìn hai người, tầm mắt đánh giá trên dưới, cười lạnh một tiếng, quay người bỏ đi.
"Hắn rốt cuộc là có phải có chút vấn đề hay không," Lý Đông Thanh chỉ vào đầu mình, "Hay là nói ta có vấn đề?"
Ninh Hòa Trần: "Ngươi ngày đầu tiên biết hắn?"
Lý Đông Thanh đã hiểu.
Ninh Hòa Trần tiến vào trong đại trướng nghỉ ngơi, Lý Đông Thanh dắt y vào, Ninh Hòa Trần vốn đã đi vào rồi, kết quả lại quay ra, nhìn thấy Lý Đông Thanh lên ngựa, Đại ca nữ dưới tàng cây chờ hắn, mặt trời từ từ lộ một đường, hai người chỉ còn lại bóng lưng, sau đó đợi đến khi biến mất phía đường chân trời rồi y mới trở lại.
Đại ca nữ cùng Lý Đông Thanh phi nhanh trên thảo nguyên, trước khi trời sáng đã nói lại tin tức cho tộc nhân của mình, mang đến một đạo thủ dụ của Tả Cốc Lãi vương, có vật này, bọn họ có thể bình an đi qua thảo nguyên Hung Nô, về đến Đôn Hoàng.
Đại ca nữ nói với tộc nhân của mình: "Có thể về nhà rồi."
Rất nhiều người không nhịn được mà khóc lên, khóc cũng không giống như là có thể về nhà, mà ngược lại có chút giống không thể quay lại được nữa, thương tâm như vậy, có lẽ cũng bởi vì trong đời lại có bao nhiêu cái hai mươi năm đây, tất cả đều phiêu bạt ở trên đường.
Đại ca nữ tự mình đưa tất cả mọi người lên ngựa, đặt tay vào tay của bọn họ, lần lượt căn dặn bình an, các tộc nhân vốn là chối từ, nói là không muốn đi, nhưng Đại ca nữ dù thế nào cũng sẽ không để bọn họ ở lại, nàng giao đầu của Liệp Kiêu Mỹ cho một đứa bé, bảo nhóc ôm vào trong ngực, đứa nhỏ là do nam nhân Nguyệt Chi cùng nữ nhân Trung nguyên sinh ra, nương của đứa bé cũng quyết định cùng phu quân bước lên hành trình lần này, Đại ca nữ nhìn đứa trẻ kia, nói: "Mang theo nó, trở lại đi, giao nó lại cho nữ vương...!Hỏa Tầm Lệ, may mắn không làm nhục sứ mệnh."
Đứa nhỏ mơ mơ hồ hồ, cứ thế nhận lấy, cũng không biết thứ mình đang cầm trong tay có bao nhiêu nhẹ, lại có bao nhiêu nặng.
Phụ thân của đứa bé đỏ mắt lên, nhận lời nói: "Nhất định đưa tới."
Hỏa Tầm Lệ gật đầu, vỗ ngựa dưới thân bọn họ, ngựa từ từ đi về phía trước hai bước, sau đó bọn họ giơ roi, triệt để bắt đầu chạy đi, bóng hình cũng dần dần biến mất.
Lý Đông Thanh nhìn thân ảnh của Đại ca nữ, luôn cảm thấy bờ vai nàng sụp xuống, thế nhưng nàng rõ ràng vẫn còn đứng nghiêm.
Mặt trời đã hoàn toàn lên cao, tất cả những gì xảy ra vào đêm qua đều bị pha loãng, bị hòa tan, đợi đến khi ánh mặt trời hoàn toàn chiếu xuống, mọi thứ đều không còn dư lại nữa.
Đại ca nữ nhìn phương hướng tộc nhân rời đi, trong chốc lát cái gì cũng không nghĩ.
Lý Đông Thanh ngồi trên ngựa bên cạnh, đút cỏ cho ngựa, chờ Đại ca nữ đi tới nhìn hắn.
Lý Đông Thanh ngẩng đầu lên, cho là sẽ nhìn thấy vành mắt đỏ ửng của Đại ca nữ, thế nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, khuôn mặt của Đại ca nữ rất sạch sẽ, thần sắc cũng rất an tường, vô cùng bình tĩnh.
Đại ca nữ đã báo được thù này, theo lý mà nói, nàng hẳn là rất vui vẻ, nhưng mối thù thật sự đã kéo dài quá lâu, thù hận quá nặng, cũng đã dài dằng dặc rồi, liên luỵ quá nhiều, thù này không bằng không báo.
Ít nhất bản thân Lý Đông Thanh là cảm thấy như vậy.
Thù hận nặng đến mức độ này, không thể chỉ bằng một cái đầu là có thể hóa giải, nhưng nếu như cái đầu này còn chưa tới tay, nàng sẽ không ý thức được điểm này, cái đầu này thực sự bị chặt xuống rồi, đồng thời nâng ở trong tay nàng, nàng sẽ từ từ phát hiện, cái đầu này không còn tác dụng gì nữa.
Nhưng cũng không ai có thể trách cứ nữ nhân này, bởi vì ai đi đến bước đường này đều sẽ như vậy, biết rõ đây là một biển lửa mà vẫn sẽ thả người nhảy xuống.
Một số thời khắc người trên đời này chính là biết rõ không thể làm nhưng lại không thể không làm.
Đại ca nữ nói: "Đi thôi."
Lý Đông Thanh gật đầu, xoay người lên ngựa, Đại ca nữ vẫn im lặng, một đường cũng không nói gì.
Thân ảnh của hai người đi ngược lại phương hướng tộc nhân rời đi, đi về nơi sâu nhất trên thảo nguyên.
Trên thảo nguyên vẫn luôn lưu truyền truyền thuyết, núi Côn Lôn sẽ ban ý chỉ cho những đứa nhỏ trên thảo nguyên, là thắng, là thua, là tiến tới hay là lùi về sau, núi Côn Lôn đều có chỉ dẫn.
Mà những dũng sĩ dũng mãnh thiện chiến kia lại được gọi là nhi tử của núi Côn Lôn, là người trời cao phái tới cứu vớt thảo nguyên.
Mây đen trên bầu trời giống như là muốn rơi xuống, vươn tay là có thể hái được, dầy đặc đè trên đỉnh đầu, bầu trời bị che kín lại, một tia trong xanh cũng không lộ ra, màu của cỏ cây cũng biến thành đen kịt, hít vào một hơi, tựa như đều đè ép trong lồng ngực.
Trên thảo nguyên mà bầu trời âm u là vô cùng dọa người, giống như là thần đang thật sự nổi giận.
Y Trĩ Tà dưới một ngày như thế mà bái tế núi Côn Lôn, lên đường mang theo năm ngàn sĩ binh của chính mình.
Mấy người Lý Đông Thanh điều khiển ngựa đi sau hắn, Y Trĩ Tà thỉnh thoảng quay đầu lại, nhìn một chút.
Hỏa Tầm Sưởng Minh hỏi: "Hắn sợ chúng ta chạy mất sao?"
Vương Tô Mẫn hỏi: "Ngươi muốn chạy à?"
"Dĩ nhiên muốn." Hỏa Tầm Sưởng Minh nhỏ giọng nói.
"Cho nên," Vương Tô Mẫn thuận miệng nói, "Có thể là núi Côn Lôn nhìn thấu trái tim của ngươi, nói cho hắn biết phải cẩn thận ngươi."
Hỏa Tầm Sưởng Minh khinh thường nói: "Núi Côn Lôn nếu như thần thánh như vậy, tại sao không cho hắn làm Thái tử? Không phải vấn đề gì đều giải quyết được sao?"
Đại ca nữ vừa muốn bảo hắn ngậm miệng đã nghe thấy Y Trĩ Tà ở phía trước lên tiếng, quay đầu ngựa lại, nói: "Để ta tới nói cho ngươi, bởi vì ta không phải nhi tử của đại thiền vu."
Y Trĩ Tà nói: "Nếu như ngươi cho là chỉ có sinh ra đã là nhân tài của vương tử là có thể làm đại thiền vu, vậy ngươi có thể xem như ta chưa nói."
Hỏa Tầm Sưởng Minh nhìn hắn, nói: "Đương nhiên không phải."
"Vậy là ngươi cảm thấy ta không được?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh: "Ta cái gì cũng không cảm thấy, ngươi tức giận sao?"
Y Trĩ Tà: "..."
Hỏa Tầm Sưởng Minh hỏi Vương Tô Mẫn bên cạnh: "Hắn tức giận à?"
Vương Tô Mẫn: "Đừng kéo ta vào."
Hỏa Tầm Sưởng Minh chỉ đành buông tay, nói: "Ta chỉ là thuận miệng nói một chút thôi, ta không hiểu rõ người Hung Nô các ngươi."
Gương mặt Y Trĩ Tà giận tái đi, nói: "Thảo nguyên này đáng có được lãnh chúa tốt hơn, ta chỉ là muốn để mọi người sống tốt hơn!"
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Tức giận?"
Vương Tô Mẫn sờ môi, đè khóe miệng, chỉ lo sẽ bật cười, Lý Đông Thanh ngăn lại: "Sưởng Minh."
Hỏa Tầm Sưởng Minh nhún vai một cái, đi ngang qua Y Trĩ Tà.
Lý Đông Thanh cùng hắn sánh vai, nói khẽ với hắn nói: "Ngươi làm sao vậy?"
"Ta không làm sao," Hỏa Tầm Sưởng Minh nói, "Ta chẳng qua là cảm thấy, nếu đã muốn cướp đồ vật từ trong tay người khác, hà tất phải bao biện cho chính mình, nói là chỉ ý của thần đây? Thần nói cho hắn biết, phải soán vị cướp ngôi sao?"
Lý Đông Thanh: "Ngươi cũng không cần quản thần nghĩ thế nào đi?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh liếc mắt nhìn hắn, nói: "Nếu như có người muốn từ trong tay ngươi cướp đi vương vị, ta sẽ giết cái người kia.
Ta sẽ không quan tâm thần nghĩ thế nào, ta chỉ biết, trộm được, chính là trộm được!"
Lý Đông Thanh: "..."
Lý Đông Thanh không trách hắn nữa, nói: "Được rồi, xin bớt giận."
Thái tử Vu Đan lại là hạng người như thế nào, bọn họ cũng không rõ ràng, nhưng vì số mệnh của Nguyệt Chi, chỉ có thể giết người này, Hỏa Tầm Sưởng Minh không chấp nhận được sự tình như vậy, khả năng là vì hắn vẫn không thể quen với: Quân tử vô tội, mang ngọc mắc tội.
Dã tâm của Y Trĩ Tà không chỉ là thảo nguyên, kỳ thực có lúc, chỉ là dựa vào dã tâm là đã có thể khơi dậy sóng lớn, không cần quá nhiều năng lực, thời cơ hoặc là những thứ gì khác, Lý Đông Thanh cũng không muốn giúp Y Trĩ Tà, nguyên nhân không muốn kỳ thực chỉ có một chút, hắn không biết Y Trĩ Tà lên làm đại thiền vu rồi, đối với thiên hạ này rốt cuộc là có phải là chuyện tốt hay không.
Nếu có một ngày, gót sắt của Y Trĩ Tà bước chân vào Trung nguyên, gây ra hàng vạn cái chết, vậy thì ngày đó, Lý Đông Thanh không biết chính mình sẽ hối hận hay không.
Ninh Hòa Trần đuổi theo bọn họ, nói: "Đông Thanh, ba trăm dặm sau sẽ là Long thành."
Lý Đông Thanh biết, con đường này đã không có cách nào thối lui.
Vào buổi đêm của hai ngày sau, chém Vu Đan, giết đại thiền vu, thả Lý Quảng, tất cả đều phát sinh trong một đêm.
Đây vốn là một đêm vô cùng hỗn loạn.
Mẫu thân của Vu Đan, yên thị của đại thiền vu, Nam Cung công chúa, chỉ trong một đêm mà suýt nữa điên rồi, chạy trốn tán loạn trong vương trướng.
Nam Cung công chúa là công chúa Đại Hán, là tỷ tỷ của Lưu Triệt, cũng là tỷ tỷ của Lưu Vinh, Lý Đông Thanh lẽ ra nên gọi nàng một tiếng cô cô, hắn thật sự thương xót cho Nam Cung, thế nhưng tất cả những trái đắng này là do bọn hắn mang đến, thế nên cũng không có mặt mũi làm gì.
Nam Cung đụng phải lồng ngực của Lý Đông Thanh, theo bản năng mà lùi về sau một bước, giống như là nhìn thấy cố nhân, nhưng cũng chỉ thoáng một cái mà thôi, loại cảm giác đó rất nhanh đã biến mất, không nắm bắt được.
Lý Đông Thanh nắm lấy cổ tay của nàng, đưa cho nàng một cây đao.
Tóc của Nam Cung không được chải lên, rất rối, nàng có chút ngơ ngác, không hiểu đây là ý gì, hỏi: "Ta cũng phải chết sao?"
Lý Đông Thanh nói: "Không cần."
Nam Cung: "Ngươi là ai?"
Lý Đông Thanh không biết đáp lại như thế nào, chỉ đành nói: "Ta tên Lưu Chuyết."
Nam Cung hình như quên mất cái tên này rồi, bây giờ nàng đang rất loạn, không nhớ ra được gì, nhưng cái tên này rất giống danh tự của người hoàng gia bọn họ, nàng lại theo bản năng mà lùi về phía sau một bước.
Lý Đông Thanh nói: "Ta tới cứu ngươi, nguyện ý đi không?"
Nam Cung nghe được từ "cứu", đột nhiên cười ha ha, giống như là bị điểm huyệt đạo.
Nàng từ nhỏ sống ở trong hoàng cung, tuổi mới cập kê đã gả tới Hung Nô, chưa từng có ai nói muốn cứu nàng, nàng chờ câu nói này gần hai mươi năm, làm sao vào bây giờ lại nghe thấy được câu này đây?
"Buồn cười quá," Nam Cung điên rồi, nói, "Buồn cười quá..."
Nam Cung giận dữ hét: "Số mệnh! Vì sao trêu đùa ta chứ!"
Lý Đông Thanh cản nàng, nàng lại khua con dao trong tay, đặt lên cổ của chính mình, phát điên nói: "Đừng đụng vào ta!"
Lý Đông Thanh đối với nữ nhân xưa nay vẫn luôn không có cách nào, trong lúc nhất thời bó tay toàn tập.
Nam Cung công chúa năm nay mới hơn ba mươi tuổi, xinh đẹp rung động lòng người, nàng mặc y phục của người Hung Nô, nói cũng dùng tiếng Hung Nô, nàng đã triệt để biến thành một người Hung Nô, một nữ nhân có nhi tử là người Hung Nô, bây giờ nhi tử nàng lại chết rồi.
Lý Đông Thanh nhớ đến cái người trẻ tuổi tên là Vu Đan kia, hắn sau khi chết đôi mắt còn mở to, Y Trĩ Tà không nghi ngờ chút nào mà thắng hắn, triệt để thắng rồi, nhưng đạo lý thắng làm vua thua làm giặc đối với người mẹ này mà nói, là không có ý nghĩa gì.
Lý Đông Thanh nói: "Công chúa, ta có thể đưa ngươi về Trường An, ngươi nguyện ý không?"
Nam Cung nói: "Trường An còn có cái gì?"
"Mẫu thân của ngươi, Vương hoàng hậu còn sống." Lý Đông Thanh nói.
Nam Cung nở nụ cười, nói: "Chính nàng đã đưa ta lên xe ngựa của người Hung Nô, ha ha, ha ha ha!"
Vậy thành Trường An cũng không còn gì cả.
Nam Cung tỉnh táo lại, trượt xuống, ngã xuống mặt đất, đao cũng đặt ở bên chân, nói: "Ta không trở về Trường An."
"Ngươi là Lưu Chuyết," Nam Cung nói, "Nhi tử của Lưu Vinh."
Nàng rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Lý Đông Thanh một cái, nói: "Ngươi không phải chết sống không muốn đến thảo nguyên sao? Làm sao, tay của ngươi cũng vươn tới thảo nguyên?"
Ở trong mắt nàng, nam nhân đều cùng một dạng, bọn họ hình như sống sót chính là vì xâm lược, vì giết càng nhiều người, vì có được càng nhiều nữ nhân.
Bất kể là bần cùng hay là phú quý, nam nhân ở khắp thiên hạ đều là cùng một vẻ.
Lý Đông Thanh ngồi xuống bên cạnh nàng, tay đặt ở trên đầu gối, nói: "Kỳ thực ta cũng là tình thế bức bách, thiếu nợ Y Trĩ Tà, chỉ có thể làm như vậy.
Đêm nay ta phải đi rồi, trước khi đi cũng chỉ có thể giúp ngươi một điều cuối cùng, chính là hỏi ngươi có muốn trở lại Trung nguyên hay không."
Lý Đông Thanh chưa từng gặp mặt nữ nhân này, hắn cũng không biết nàng, thế nhưng có thể là bởi vì Nam Cung đã từng làm mẫu thân, giữa bọn họ lại có huyết thống tương liên, Lý Đông Thanh đối với nàng luôn cảm giác được một loại thân cận, hắn nói: "Không muốn trở về cũng là chuyện tốt, chỉ có điều Y Trĩ Tà không phải chính nhân quân tử gì, ngươi vẫn phải bảo vệ tốt bản thân, nhớ luôn mang theo con dao bên mình."
Nam Cung hỏi: "Ngươi sẽ không thật sự cho là con dao này sẽ có tác dụng đấy chứ?"
Lý Đông Thanh nói: "Không thì phải làm sao?"
Nam Cung trố mắt, dựa người vào cây cột, không nói gì nữa.
Ở trong mắt nàng, kỳ thực Lý Đông Thanh cùng mọi người cũng không có gì khác biệt, đều giống nhau.
Lý Đông Thanh nói: "Ngươi cũng có thể đi cùng chúng ta."
Nam Cung lắc lắc đầu.
Lý Đông Thanh không nói cái gì nữa, hắn đứng dậy, lại nhìn nữ nhân này một cái lại muốn bước đi, Nam Cung chợt kéo hắn lại, Lý Đông Thanh vừa mới quay đầu, con dao kia đã cắm về phía ngực hắn!
Hắn không có đề phòng, toàn bộ dựa vào bản năng mà tóm lấy cánh tay của Nam Cung, mũi dao đâm vào cánh tay, máu trong nháy mắt nhiễm đỏ ống tay áo, Nam Cung hét lớn: "Giết ngươi!"
Lý Đông Thanh: "..."
Ninh Hòa Trần đúng lúc này tiến vào, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lý Đông Thanh nhanh chóng nói với y: "Bình tĩnh!" Nói xong vặn vặn hai cái đã chế trụ được Nam Cung, cướp lại con dao trong tay nàng, lắc lắc cánh tay, vẩy xuống hai hàng máu.
Ninh Hòa Trần đi tới, hỏi: "Ngươi cứ vui vẻ nguyện ý chịu đòn có đúng không?"
Lý Đông Thanh cười khổ lắc đầu.
Ninh Hòa Trần cầm cánh tay hắn lên liếc mắt nhìn, sau đó lại liếc mắt về Nam Cung, Lý Đông Thanh cản nàng một chút, nói: "Xử lý xong rồi?"
"Ừm," Ninh Hòa Trần nói, "Cái gì cũng xử lý xong rồi, ta nghĩ đến còn có một nhóc quỷ bị ức hiếp đang không biết ở chỗ nào, thế là đi tìm xem, không nghĩ tới thật sự lại ở đây để người ta bắt nạt."
Lý Đông Thanh: "..."
"Sư phụ," Lý Đông Thanh nói, "Nói móc ta như vậy vui lắm hả?"
"Hoặc là ngươi bây giờ cùng ta trở lại," Ninh Hòa Trần nói, "Hoặc là ta giết nữ nhân này, ngươi chọn một cái."
Lý Đông Thanh lập tức nói: "Đi đi đi."
Hắn trước khi đi quay đầu lại nhìn một cái, Nam Cung từ khi bị thả ra ngã trên mặt đất, vẫn cứ thế nằm xuống, giống như đã trở thành con rối.
Trước khi đi, Lý Đông Thanh còn giúp nàng đóng cửa lại.
Ninh Hòa Trần nói: "Bị một người phụ nữ đả thương, người ta còn không biết võ công cơ đấy, ngươi thật khiến ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa."
"Ài." Lý Đông Thanh biết ngay lại phải nghe y mắng mình.
Ninh Hòa Trần quét mắt qua cánh tay hắn, lại nói: "Đừng có vung nữa."
Y nâng cánh tay của Lý Đông Thanh lên, chăm chú nhìn vết thương kia một lát, giống như thật sự có thể nhìn thấy cái gì không bình thường, Ninh Hòa Trần nói: "Không sâu."
Ninh Hòa Trần xé ống tay áo, cuốn vải lên vết thương của hắn.
Y cúi đầu cẩn thận làm chuyện này, trái tim Lý Đông Thanh đập thình thịch, hắn nhìn bốn phía xung quanh, không có ai ở đây hết, hắn nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, hôn Ninh Hòa Trần một cái.
Ninh Hòa Trần không có ngẩng đầu, bên tai lại lặng lẽ đỏ lên.
Trên mặt Lý Đông Thanh vẫn luôn treo nụ cười ngốc nghếch, kéo dài đến tận chạng vạng, Y Trĩ Tà muốn mở đại tiệc khánh công.
Đây đúng là một việc lớn, tình thế thiên hạ biến đổi thất thường, Hung Nô Y Trĩ Tà, Trung nguyên Lưu Triệt, còn có giang hồ chưa có chủ.
Ba phe thế lực đã có một phía thay đổi, chắc chắn Lưu Triệt ở Trường An xa cách cũng đã biết được tin tức này rồi.
Lý Đông Thanh dự định đêm nay đi luôn, chậm sẽ sinh biến.
Hắn ngồi ở bên cạnh Ninh Hòa Trần, không tự chủ lại muốn cười, Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Cao hứng như thế sao?"
Lý Đông Thanh tự đắc, nói: "Trang Tử không phải cá, làm sao biết niềm vui của cá?"
Ninh Hòa Trần ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói gì đó, Lý Đông Thanh thoáng chốc choáng váng, mặt đột nhiên đỏ lên, một ngụm rượu suýt chút nữa phun trước ngực.
Ninh Hòa Trần nói xong, khóe miệng ngậm cười, ăn một miếng thịt dê trên bàn tiệc, vừa ăn vào đã nhíu mày lại, nói: "Tanh."
Lý Đông Thanh hiển nhiên là đứng ngồi không yên không tự chủ muốn nhìn sang Ninh Hòa Trần đang ở bên cạnh mình, Vương Tô Mẫn nhịn hắn nửa ngày, cuối cùng cũng nói: "Có rận à?"
Lý Đông Thanh nhanh chóng uống rượu, sau đó lấy chén của chính mình chạm cốc với hắn, tự nhiên nói: "Cụng ly."
Vương Tô Mẫn khó hiểu cùng hắn cạn một chén, nhìn thấy Lý Đông Thanh uống hết một chén, sau lại rót thêm chén nữa, mà rót không trúng ly, bị tràn ra ngoài.
Ninh Hòa Trần giúp hắn cầm cốc lên, Lý Đông Thanh luống cuống tay chân, cứ để nguyên chén trong tay y mà uống một hớp, sau đó lại cảm thấy không đúng, nhận lấy, nói: "Đa tạ."
Vương Tô Mẫn: "..."
Lý Đông Thanh: "..."
Lý Đông Thanh cảm thấy vẫn đừng uống rượu thì hơn, đặt tay trên đầu gối, lồng ngực giống như dấy lên một ngọn lửa, mà ngọn lửa này vẫn đang cháy, hắn hắng giọng một cái, có chút cảm giác giấu đầu hở đuôi.
Lý Đông Thanh thực sự là đã lâu rồi cũng không có cảm thấy được loại quẫn bách này.
Ninh Hòa Trần từ đầu tới cuối vẫn cứ ngậm ý cười, thần sắc bình thản.
Lý Đông Thanh bởi vì ngọn lửa trong lòng cũng không dám liếc nhìn y.
Trong bữa tiệc, thám tử của Y Trĩ Tà từng tiến vào một lần, ghé vào lỗ tai hắn nói gì đó, bọn họ cũng không có ai chú ý tới, đợi đến khi Y Trĩ Tà đi tới, ngọn lửa trong lòng Lý Đông Thanh mới xem như được dập tắt.
Y Trĩ Tà nói: "Các ngươi nghe nói gì chưa? Lưu Triệt diệt Thôn Bắc Hải, giết mấy ngàn người giang hồ."
Chỉ một thoáng, mấy người bọn họ đều yên tĩnh lại.
Y Trĩ Tà không hiểu ra sao, nói: "Thế nào? Không biết sao?"
Vương Tô Mẫn cau mày nói: "Không thể, hắn lấy bản lĩnh này ở đâu ra?"
"Hắn không có," Y Trĩ Tà nói, "Mà là có người có, có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ, huống chi chỉ là một vài cao thủ thiếu tiền mà thôi."
Lý Đông Thanh cùng Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn nhau, trong lòng bắt đầu cảm thấy nặng nề.
Y Trĩ Tà cười nói: "Người Trung nguyên đánh người Trung nguyên, người Hán đánh người Hán, chẳng phải quá đẹp sao, quá vui vẻ, ha ha, uống đi, các ngươi tùy ý."
Hắn hình như là cố ý vì muốn nói cho bọn họ biết tin tức này mà đi tới, nói xong thì đi luôn, Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Ta tuy rằng không phải người Trung nguyên, thế nhưng ta đúng là có chút không thể nào nhịn nổi."
Vương Tô Mẫn nói: "Ta cũng không phải người Trung nguyên, cũng nhịn không được.
Bởi vì chuyện này không cần biết có liên quan đến người Trung nguyên hay không, hắn chính là đang chọc tức chúng ta."
Hỏa Tầm Sưởng Minh: "Vậy hắn quả thực thành công rồi."
Hỏa Tầm Sưởng Minh tức nhất chính là, cơn giận này không hiểu ra sao, không biết từ đâu đến, cũng không có lý do gì, hắn không phải người Trung nguyên, không có quan hệ gì với Thôn Bắc Hải, cũng không có giao lưu gì với võ lâm Trung nguyên, hắn sao lại cứ tức giận như thế này cơ chứ?
Lý Đông Thanh đột nhiên nói: "Ta đi ra ngoài một chuyến."
Hỏa Tầm Sưởng Minh nhìn thấy hắn đi ra ngoài đã hiểu ra, là bởi vì Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh chính sợi dây liên kết bọn họ cùng giang hồ.
Lý Đông Thanh là bạn tốt của Hoắc Hoàng Hà cùng Diệp A Mai, là nam nhân của Ninh Hòa Trần, lớn lên ở Trung Nguyên, là người giang hồ.
Ninh Hòa Trần âm thầm theo ra ngoài.
Lý Đông Thanh đứng ở trước một tấm bia đá, một tay đặt ở bên trên, một để sau lưng,
Vết thương trên tay hắn ngày hôm nay gần như đã không tìm được dấu vết, giống như chưa từng tồn tại, những vết thương mà Lý Đông Thanh từng chịu đều bị chính hắn nuốt mất, hắn từ nhỏ đã là một hài tử có thể chịu được cực khổ, sẽ không khóc lóc kêu đau.
Ninh Hòa Trần nói: "Ngươi không cần theo ta đi."
"Hửm?" Lý Đông Thanh quay đầu, nói, "Ngươi nói gì cơ?"
Ninh Hòa Trần: "Ngươi ở Đôn Hoàng chờ ta, có được không?"
Lý Đông Thanh không lập tức trả lời y, hắn chỉ vào tấm bia đá, hỏi: "Ngươi có biết trên tấm bia này viết cái gì không?"
Lúc này trời đã tối rồi, chữ trên bia đá không nhìn rõ được.
Người Hung Nô không có văn tự của riêng mình, hiện tại thông dụng chính là chữ lệ của người Hán.
Thế nhưng tấm bia đá này đã được viết từ rất lâu rồi, phía trên vẫn dùng chữ triện.
Ninh Hòa Trần nói: "Viết cái gì?"
Lý Đông Thanh: "Đại Phong ca."
Hắn vuốt ve tấm bia đá kia, thấp giọng thì thầm: "Gió lớn nổi dậy, mây toả ra, uy tràn trong nước, về quê nhà...!An đắc lực sĩ trông coi tứ phương."
"Người Hung Nô từ trước đến giờ xem thường người Hán, chỉ là xem ra, bọn họ cũng yêu thích bài thơ này." Lý Đông Thanh nói.
Khi Cao Tổ Lưu Bang viết xuống bài thơ này, chí khí đầy cõi lòng, thiên kim đổi đao, chồn cừu đổi rượu.
Nhưng là sau đó người Hung Nô vây nhốt Cao Tổ ở Bạch Đăng bảy ngày đêm, đó là thất bại khốc liệt đầu tiên của Lưu Bang.
Thể diện trong ngoài đều mất hết, mấy chục năm sau lần đó, người Hán vẫn không ngẩng mặt lên trước người Hung Nô được.
Đến cuối cùng, ngay cả công chúa Đại Hán cũng không đổi được tôn trọng cùng hòa bình.
Lý Đông Thanh vẫn cảm thấy, người không nói đến mức quá vẹn toàn, người trên đời này không thể lúc nào cũng thắng được, nhân sinh chính là đánh cược, cược thua hay thắng đều cần phải khiêm tốn một chút, bởi vì vận mệnh mới là nhân tố quyết định.
Ninh Hòa Trần nói: "Ngươi không phải nói, chính mình không thích bài thơ này sao?"
"Hả?" Lý Đông Thanh phản ứng lại, nói, "Ta đã từng nói ư?"
Hắn nở nụ cười, nói: "Có thể là đã từng nói rồi đi, lúc nhỏ gặp ác mộng, trong mộng vẫn luôn có bài thơ này, ép ta tới mức không thở nổi."
"Vậy bây giờ thì sao?"
"Vẫn còn được," Lý Đông Thanh nói, "Ta chỉ là đột nhiên nghĩ đến, đột nhiên nghĩ đến mà thôi, nghĩ đến chính mình nên làm cái gì."
Ninh Hòa Trần: "?"
Lý Đông Thanh nắm chặt lấy cánh tay y, kéo y vào trong ngực mình, nói: "Tuyết Mãn, Tuyết Mãn."
Ninh Hòa Trần xoa xoa lưng hắn, tựa như đang an ủi cảm xúc của hắn, Lý Đông Thanh lại buông y ra, sau đó nâng cằm y hôn xuống thật sâu.
Ninh Hòa Trần nhắm mắt lại, từ vỗ chuyển sang ôm, vòng lấy cổ hắn.
Lý Đông Thanh trong cái hôn này, dưới màn đêm này, dọc theo con đường này, trong năm một năm này, và trong cả cuộc đời này, đã hiểu ra chính mình muốn làm chuyện gì.
Hắn vẫn cảm thấy, giang hồ không nên bị lật đổ, giang hồ cần phải tồn tại, thế nhưng hắn không nghĩ tới tại sao.
Hắn chỉ là mơ hồ cảm thấy, giang hồ nhất định phải tồn tại, những lưu dân thân mang tuyệt kỹ cũng nên có một đường sống, chỉ là con đường này đến cùng là ai tới đi, hắn vẫn một mực chờ đợi, luôn chờ tới tận bây giờ, thế nhưng không có ai đến cả.
Nếu như nhất định phải có một người vác lên thanh xà nhà này, mà không ai tới làm, nếu như giang hồ ngàn cân treo sợi tóc, thoi thóp chỉ còn một hơi thở.
Vậy hắn đến làm thôi.
Tác giả có lời muốn nói: Các bạn có thể cảm nhận được tôi có bao nhiêu nỗ lực không?
Mặt khác:
Về phương diện tính cách nhân vật, mọi người có nghi vấn, chính là như vậy: Ninh Hòa Trần đang trong thời kỳ hồi phục hậu chấn thương, mà thực ra cũng gần như hoàn toàn hồi phục rồi, y sẽ không nổi nóng với Lý Đông Thanh, cũng sẽ không lạnh mặt với những người bên cạnh Lý Đông Thanh, cho nên không có cơ hội mặt mày cau có đâu.
Lý Đông Thanh là: Ở trước mặt Y Trĩ Tà, hắn theo bản năng mà muốn ngụy trang chính mình, trở nên càng thành thục hơn một chút, lạnh lùng hơn một chút, còn phải quản thúc hai nhân tố không chịu nghe lời là Hỏa Tầm Sưởng Minh cùng Vương Tô Mẫn, là người gánh vác trách nhiệm..
Hỏa Tầm Sưởng Minh lúc này trả đầu lại cho Vương Tô Mẫn, giống như cầm phải củ khoai lang nóng phỏng tay.
Vương Tô Mẫn lại đưa cái đầu kia cho nàng, Đại ca nữ nhận lấy, sắc mặt thay đổi mấy phần, mà bởi vì ở trước mặt Y Trĩ Tà đành phải kiềm chế liễm lại, nhẫn nhịn nóng nảy.
Nhịn được cục tức này rồi, hiện tại cũng không còn nổi giận nữa, người như Đại ca nữ đã sớm quen khắc chế, qua một lát cũng tự mình tỉnh táo lại.
Y Trĩ Tà nói với Ninh Hòa Trần: "Đã lâu không gặp, Tuyết Mãn."
Ninh Hòa Trần chỉ liếc mắt nhìn hắn, bình thản "Ừ" một tiếng.
Cố nhân gặp lại, vốn là có rất nhiều lời muốn nói, huống chi tình thế dị biến, mọi người đứng trên lập trường khác nhau, Y Trĩ Tà hiển nhiên là có chuyện muốn nói với Ninh Hòa Trần, hắn đưa tay, chỉ về phía xa, nói: "Tán gẫu một chút không?"
Ninh Hòa Trần nhìn phương hướng ngón tay hắn chỉ về, nói: "Tướng quân của ngươi chết ở đó, thi thể vẫn còn."
Y Trĩ Tà thoáng chốc thu tay về, sau đó nói: "Nói một lát thôi."
Ninh Hòa Trần khẽ nhíu mày, sau đó gật đầu.
Hai người bước lên ngựa, chầm chậm thuận theo bóng tối mà đi về phía trước, móng ngựa lộc cộc đạp trên thảo nguyên.
"Năm đó ta không thể giữ lại ngươi," Y Trĩ Tà nắm dây cương trong tay, quay đầu lại nhìn y, nói, "Ninh Hòa Trần, hai năm sau ngươi không phải vẫn đi lên con đường này sao? Ngươi định sẵn phải giúp ta."
"Xác thực không nghĩ tới," Ninh Hòa Trần thuận miệng nói, "Chỉ có điều Tả Cốc Lãi vương, ngươi đừng tự cho là thông minh, ngươi cũng không nghĩ tới ngày đó."
Y Trĩ Tà phóng đãng cười ha hả.
"Ta yêu thích sự thẳng thắn của ngươi," Y Trĩ Tà chỉ vào y, nói, "Ngươi chưa bao giờ nịnh bợ ta."
Ninh Hòa Trần: "Cũng nịnh bợ rồi, chỉ là ngươi không biết."
"Có lẽ là mỹ nhân như ngươi, trời sinh đã được người ta yêu thích," Y Trĩ Tà nói, "Là thế này phải không?"
Ninh Hòa Trần tùy ý cười cười, xem như là trả lời.
Y Trĩ Tà: "Ta những năm qua vẫn luôn hỏi thăm tin tức của ngươi, ngươi nói chính mình không có đoán được, thế nhưng ta lại đoán được, ta biết chúng ta nhất định sẽ có một ngày gặp lại.
Năm đó ngươi nói ta có thể lên làm đại thiền vu, ta vẫn chờ có một ngày, ngươi sẽ hối hận lựa chọn của chính mình."
Ninh Hòa Trần nói: "Câu nói kia chính là nịnh bợ."
Y Trĩ Tà cười to nói: "Ta không tin!"
Y Trĩ Tà cho là Ninh Hòa Trần hai năm qua không quá thuận lợi, cho là y khả năng đã là thương ưng gãy cánh, cuối cùng cũng thần phục vận mệnh, mất đi huyết tính, nhưng hôm nay gặp lại Ninh Hòa Trần, y vẫn cứ kiêu ngạo, vẫn cứ đối xử với ai cũng lạnh nhạt, Y Trĩ Tà nói: "Ta hai năm qua thường xuyên nhớ tới ngươi, ta thường sẽ nghĩ, người giống như ngươi, rốt cuộc muốn sống thành dáng vẻ như thế nào mới coi là thỏa mãn."
Năm đó hai người tan rã trong không vui, Y Trĩ Tà bị Ninh Hòa Trần bày kế, thiếu chút nữa tức chết, nhưng Ninh Hòa Trần chính là người như thế, cho dù y hại ngươi, xem thường ngươi, ngươi cũng không thể quên được người này.
Thậm chí khi nhắc đến y, còn không khơi dậy nổi hận thù, chỉ biết mong nhớ người này hiện tại đang sống như thế nào.
Ninh Hòa Trần nói: "Ta hiện tại chính là rất thỏa mãn."
Y Trĩ Tà khẽ cau mày, nói: "Hiện tại?"
"Hiện tại." Ninh Hòa Trần nói.
Y Trĩ Tà: "Hiện tại, ngươi có cái gì?"
Ninh Hòa Trần nói; "Ở trong mắt ngươi, tự nhiên là chẳng có gì cả.
Ở trong mắt ta, cứ như vậy là tốt rồi."
"Y Trĩ Tà," Ninh Hòa Trần quay mặt lại, rốt cuộc liếc mắt nhìn hắn, nói, "Người trong thiên hạ đều đang truy đuổi dục vọng của chính mình, năm đó ta không ở lại thảo nguyên, không liên quan gì đến ngươi, chỉ là ta cũng có dục vọng của ta."
Y Trĩ Tà: "Là cái gì?"
Ninh Hòa Trần nở nụ cười, chỉ lắc đầu không đáp lại hắn.
Ninh Hòa Trần ở thời điểm thiếu niên, thân thể của y không chứa được tài hoa của y.
Y luôn cảm giác mình tướng mạo xuất chúng như vậy, võ nghệ cao cường, y nhất định không phải là người phàm, thiên địa này chính là một bức tranh sơn dầu, chờ y trào dâng nhiệt huyết.
Nhưng cũng lại bởi vì tướng mạo cùng võ công vô cùng xuất chúng này, y ở đâu đều cảm thấy không dung tha cho chính mình, đều cảm thấy lãng phí thời gian của bản thân.
Y muốn thực sự nhiều lắm, làm thế nào cũng không thỏa mãn được dục vọng của chính mình.
Cao ngạo trong xương từ thời khắc đó mà sinh ra, y quả thực xem thường người trong thiên hạ.
Mà tất cả những thứ này, từ khi biết Lý Đông Thanh đều bắt đầu tan rã.
Trước khi gặp được Lý Đông Thanh, y chưa từng thấy có người xuất chúng hơn y, Ninh Hòa Trần trơ mắt mà nhìn Lý Đông Thanh giấu đi thiên phú cùng thông tuệ kinh người, cũng trơ mắt mà nhìn hắn tình nguyện bình thản.
Lý Đông Thanh vẫn cảm thấy, Ninh Hòa Trần là không thể vượt qua, là vĩnh viễn cao cao tại thượng, thế nhưng trong mắt Ninh Hòa Trần, Lý Đông Thanh mới là một khối ngọc thô chân chính chưa được mài dũa, cũng có thể là do những người yêu nhau nhất định phải tán thưởng lẫn nhau, ngước nhìn lẫn nhau.
Ninh Hòa Trần chỉ có tại bên người Lý Đông Thanh mới có thể cảm nhận được bình yên chốc lát, bởi vì y cảm thấy cơn khát đời này đã được giải.
Lý Đông Thanh càng giống như thuốc giải cho sự cao ngạo của y.
Y Trĩ Tà nói: "Năm đó ta từng hỏi ngươi một lần, ta hiện tại không ngại hỏi ngươi một lần nữa, Ninh Hòa Trần, ngươi nguyện ý ở lại thảo nguyên cùng ta không?"
Ninh Hòa Trần nở nụ cười, tiếc nuối nói: "Không được."
Lúc này mặt trời đã sắp lên cao, chân trời hiện lên một vầng hồ quang, xé rách bầu trời đêm, ánh nắng vẫn luôn tới trước mặt trời, người cũng sẽ luôn nhìn thấy một chùm sáng đã biết bình minh đến rồi.
Tất cả bất kham cùng giết chóc đều phát sinh vào buổi tối, trời sáng rồi sẽ không tồn tại nữa.
Ninh Hòa Trần nói: "Đạo bất đồng bất tương vi mưu, bây giờ không có cách nào."
Y nói thật xin lỗi, thế nhưng cũng không có mấy phần áy náy, Ninh Hòa Trần am hiểu nhất là phụ tâm ý của người khác, không thèm để ý chân tình của người khác.
Hiện tại trong mắt y cũng không có cảm tình gì.
Y Trĩ Tà cau mày, thâm trầm nhìn y.
Đợi hai năm, mà kết quả vẫn giống như vậy.
"Vậy xin hỏi đạo của ngươi là gì?" Y Trĩ Tà lễ mạo hỏi "Đồng sinh cộng tử với Nguyệt Chi sao?"
Ninh Hòa Trần bật cười: "Nguyệt Chi tính là cái gì?"
Y hỏi ngược lại một câu như vậy, thế nhưng không hề trả lời câu hỏi của Y Trĩ Tà, chỉ phóng ngựa về phía trước, sợi tóc tung bay, giơ roi lên thật cao, chạy gấp rút trở về vương trướng, Lý Đông Thanh đứng ở trại trước chờ y, nhìn thấy y cưỡi ngựa trở về, Ninh Hòa Trần xuống ngựa, đưa dây cương cho hắn, Lý Đông Thanh dắt ngựa, một cái tay khác dắt y, nói: "Ngủ ở đây một giấc đi đã, mấy người Hỏa Tầm Sưởng Minh đã ngủ rồi, ngươi chen chúc cùng bọn họ một chút nha."
Ninh Hòa Trần hỏi: "Ngươi đi làm gì?"
"Đi cùng Đại ca nữ một chuyến," Lý Đông Thanh nói, "Còn có rất nhiều người ở phía sau chờ tin tức của chúng ta, ta và Đại ca nữ đi nói cho bọn họ biết, Đại ca nữ ý là, muốn để bọn họ về Đôn Hoàng trước, còn mấy người chúng ta ở lại chỗ này."
Ninh Hòa Trần liếc nhìn mặt của hắn, nói: "Lỗ mũi của ngươi còn đau không?"
Lý Đông Thanh theo bản năng sờ sờ một chút, sau đó cười nói: "Đau muốn chết, về sau ta nhất định phải báo mối thù này."
Y Trĩ Tà ở phía sau nói: "Hiện tại cũng có thể, ta ở chỗ này chờ ngươi."
Lý Đông Thanh quay đầu lại, nhìn thấy hắn chắp tay sau lưng đứng ở phía sau, nửa đùa giỡn nói: "Hai ngày nữa đi, ta hiện tại có việc."
Y Trĩ Tà đi lên phía trước, liếc mắt nhìn hai người một cái, sửng sốt một chút.
Lý Đông Thanh giơ hai bàn tay đang nắm lấy nhau cho hắn xem, nói: "Người Hung Nô các ngươi cũng không để ý cái này đi."
Người Hung Nô là thị tộc phóng đãng nhất, tính cách, nhân luân, hoàng quyền, mạng người, ở trong mắt bọn họ đều che kín một tầng khăn, xuyên qua khăn che mặt đến nhìn, hết thảy đều không trang trọng cũng không cao quý, mà tương phản là phóng túng cùng tự do quá mức, cũng mang đến thần thánh triệt để.
Người Hung Nô e rằng có lẽ không để ý, mà Y Trĩ Tà lại hỏi Ninh Hòa Trần: "À, đây chính thứ là ngươi muốn."
Ninh Hòa Trần hỏi hắn: "Không thể được sao?"
Y là mang theo ý cười mà hỏi, cũng không phải muốn nghe được y trả lời cái gì, trong miệng Y Trĩ Tà không nói ra được những gì y muốn nghe, Ninh Hòa Trần nói thẳng: "Ta muốn thế nào, ai cũng không quản được đi?"
Y Trĩ Tà hỏi ngược lại: "Ta có nói gì à?"
Ninh Hòa Trần: "Tốt nhất là vậy."
Lý Đông Thanh ngược lại đã lâu không thấy dáng vẻ này của Ninh Hòa Trần.
Người Nguyệt Chi đều quen biết với Lý Đông Thanh, Ninh Hòa Trần bình thường cũng ít nhiều nể mặt những người kia mấy phần, cho nên không nói lời nào, cũng không gây sự, mà ở trước mặt Y Trĩ Tà lại không buồn kiêng kỵ.
Y Trĩ Tà hít một hơi dài, nói: "Ninh Hòa Trần, ngươi phải biết, ta không cần lúc nào cũng phải nhường nhịn ngươi."
Lý Đông Thanh nói: "Được rồi, đều bớt tranh cãi một chút đi, trời sắp sáng rồi, trở lại ngủ thôi."
Y Trĩ Tà chỉ mình: "Ngươi quản ta?"
Lý Đông Thanh: "..."
Y Trĩ Tà lại liếc nhìn hai người, tầm mắt đánh giá trên dưới, cười lạnh một tiếng, quay người bỏ đi.
"Hắn rốt cuộc là có phải có chút vấn đề hay không," Lý Đông Thanh chỉ vào đầu mình, "Hay là nói ta có vấn đề?"
Ninh Hòa Trần: "Ngươi ngày đầu tiên biết hắn?"
Lý Đông Thanh đã hiểu.
Ninh Hòa Trần tiến vào trong đại trướng nghỉ ngơi, Lý Đông Thanh dắt y vào, Ninh Hòa Trần vốn đã đi vào rồi, kết quả lại quay ra, nhìn thấy Lý Đông Thanh lên ngựa, Đại ca nữ dưới tàng cây chờ hắn, mặt trời từ từ lộ một đường, hai người chỉ còn lại bóng lưng, sau đó đợi đến khi biến mất phía đường chân trời rồi y mới trở lại.
Đại ca nữ cùng Lý Đông Thanh phi nhanh trên thảo nguyên, trước khi trời sáng đã nói lại tin tức cho tộc nhân của mình, mang đến một đạo thủ dụ của Tả Cốc Lãi vương, có vật này, bọn họ có thể bình an đi qua thảo nguyên Hung Nô, về đến Đôn Hoàng.
Đại ca nữ nói với tộc nhân của mình: "Có thể về nhà rồi."
Rất nhiều người không nhịn được mà khóc lên, khóc cũng không giống như là có thể về nhà, mà ngược lại có chút giống không thể quay lại được nữa, thương tâm như vậy, có lẽ cũng bởi vì trong đời lại có bao nhiêu cái hai mươi năm đây, tất cả đều phiêu bạt ở trên đường.
Đại ca nữ tự mình đưa tất cả mọi người lên ngựa, đặt tay vào tay của bọn họ, lần lượt căn dặn bình an, các tộc nhân vốn là chối từ, nói là không muốn đi, nhưng Đại ca nữ dù thế nào cũng sẽ không để bọn họ ở lại, nàng giao đầu của Liệp Kiêu Mỹ cho một đứa bé, bảo nhóc ôm vào trong ngực, đứa nhỏ là do nam nhân Nguyệt Chi cùng nữ nhân Trung nguyên sinh ra, nương của đứa bé cũng quyết định cùng phu quân bước lên hành trình lần này, Đại ca nữ nhìn đứa trẻ kia, nói: "Mang theo nó, trở lại đi, giao nó lại cho nữ vương...!Hỏa Tầm Lệ, may mắn không làm nhục sứ mệnh."
Đứa nhỏ mơ mơ hồ hồ, cứ thế nhận lấy, cũng không biết thứ mình đang cầm trong tay có bao nhiêu nhẹ, lại có bao nhiêu nặng.
Phụ thân của đứa bé đỏ mắt lên, nhận lời nói: "Nhất định đưa tới."
Hỏa Tầm Lệ gật đầu, vỗ ngựa dưới thân bọn họ, ngựa từ từ đi về phía trước hai bước, sau đó bọn họ giơ roi, triệt để bắt đầu chạy đi, bóng hình cũng dần dần biến mất.
Lý Đông Thanh nhìn thân ảnh của Đại ca nữ, luôn cảm thấy bờ vai nàng sụp xuống, thế nhưng nàng rõ ràng vẫn còn đứng nghiêm.
Mặt trời đã hoàn toàn lên cao, tất cả những gì xảy ra vào đêm qua đều bị pha loãng, bị hòa tan, đợi đến khi ánh mặt trời hoàn toàn chiếu xuống, mọi thứ đều không còn dư lại nữa.
Đại ca nữ nhìn phương hướng tộc nhân rời đi, trong chốc lát cái gì cũng không nghĩ.
Lý Đông Thanh ngồi trên ngựa bên cạnh, đút cỏ cho ngựa, chờ Đại ca nữ đi tới nhìn hắn.
Lý Đông Thanh ngẩng đầu lên, cho là sẽ nhìn thấy vành mắt đỏ ửng của Đại ca nữ, thế nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, khuôn mặt của Đại ca nữ rất sạch sẽ, thần sắc cũng rất an tường, vô cùng bình tĩnh.
Đại ca nữ đã báo được thù này, theo lý mà nói, nàng hẳn là rất vui vẻ, nhưng mối thù thật sự đã kéo dài quá lâu, thù hận quá nặng, cũng đã dài dằng dặc rồi, liên luỵ quá nhiều, thù này không bằng không báo.
Ít nhất bản thân Lý Đông Thanh là cảm thấy như vậy.
Thù hận nặng đến mức độ này, không thể chỉ bằng một cái đầu là có thể hóa giải, nhưng nếu như cái đầu này còn chưa tới tay, nàng sẽ không ý thức được điểm này, cái đầu này thực sự bị chặt xuống rồi, đồng thời nâng ở trong tay nàng, nàng sẽ từ từ phát hiện, cái đầu này không còn tác dụng gì nữa.
Nhưng cũng không ai có thể trách cứ nữ nhân này, bởi vì ai đi đến bước đường này đều sẽ như vậy, biết rõ đây là một biển lửa mà vẫn sẽ thả người nhảy xuống.
Một số thời khắc người trên đời này chính là biết rõ không thể làm nhưng lại không thể không làm.
Đại ca nữ nói: "Đi thôi."
Lý Đông Thanh gật đầu, xoay người lên ngựa, Đại ca nữ vẫn im lặng, một đường cũng không nói gì.
Thân ảnh của hai người đi ngược lại phương hướng tộc nhân rời đi, đi về nơi sâu nhất trên thảo nguyên.
Trên thảo nguyên vẫn luôn lưu truyền truyền thuyết, núi Côn Lôn sẽ ban ý chỉ cho những đứa nhỏ trên thảo nguyên, là thắng, là thua, là tiến tới hay là lùi về sau, núi Côn Lôn đều có chỉ dẫn.
Mà những dũng sĩ dũng mãnh thiện chiến kia lại được gọi là nhi tử của núi Côn Lôn, là người trời cao phái tới cứu vớt thảo nguyên.
Mây đen trên bầu trời giống như là muốn rơi xuống, vươn tay là có thể hái được, dầy đặc đè trên đỉnh đầu, bầu trời bị che kín lại, một tia trong xanh cũng không lộ ra, màu của cỏ cây cũng biến thành đen kịt, hít vào một hơi, tựa như đều đè ép trong lồng ngực.
Trên thảo nguyên mà bầu trời âm u là vô cùng dọa người, giống như là thần đang thật sự nổi giận.
Y Trĩ Tà dưới một ngày như thế mà bái tế núi Côn Lôn, lên đường mang theo năm ngàn sĩ binh của chính mình.
Mấy người Lý Đông Thanh điều khiển ngựa đi sau hắn, Y Trĩ Tà thỉnh thoảng quay đầu lại, nhìn một chút.
Hỏa Tầm Sưởng Minh hỏi: "Hắn sợ chúng ta chạy mất sao?"
Vương Tô Mẫn hỏi: "Ngươi muốn chạy à?"
"Dĩ nhiên muốn." Hỏa Tầm Sưởng Minh nhỏ giọng nói.
"Cho nên," Vương Tô Mẫn thuận miệng nói, "Có thể là núi Côn Lôn nhìn thấu trái tim của ngươi, nói cho hắn biết phải cẩn thận ngươi."
Hỏa Tầm Sưởng Minh khinh thường nói: "Núi Côn Lôn nếu như thần thánh như vậy, tại sao không cho hắn làm Thái tử? Không phải vấn đề gì đều giải quyết được sao?"
Đại ca nữ vừa muốn bảo hắn ngậm miệng đã nghe thấy Y Trĩ Tà ở phía trước lên tiếng, quay đầu ngựa lại, nói: "Để ta tới nói cho ngươi, bởi vì ta không phải nhi tử của đại thiền vu."
Y Trĩ Tà nói: "Nếu như ngươi cho là chỉ có sinh ra đã là nhân tài của vương tử là có thể làm đại thiền vu, vậy ngươi có thể xem như ta chưa nói."
Hỏa Tầm Sưởng Minh nhìn hắn, nói: "Đương nhiên không phải."
"Vậy là ngươi cảm thấy ta không được?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh: "Ta cái gì cũng không cảm thấy, ngươi tức giận sao?"
Y Trĩ Tà: "..."
Hỏa Tầm Sưởng Minh hỏi Vương Tô Mẫn bên cạnh: "Hắn tức giận à?"
Vương Tô Mẫn: "Đừng kéo ta vào."
Hỏa Tầm Sưởng Minh chỉ đành buông tay, nói: "Ta chỉ là thuận miệng nói một chút thôi, ta không hiểu rõ người Hung Nô các ngươi."
Gương mặt Y Trĩ Tà giận tái đi, nói: "Thảo nguyên này đáng có được lãnh chúa tốt hơn, ta chỉ là muốn để mọi người sống tốt hơn!"
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Tức giận?"
Vương Tô Mẫn sờ môi, đè khóe miệng, chỉ lo sẽ bật cười, Lý Đông Thanh ngăn lại: "Sưởng Minh."
Hỏa Tầm Sưởng Minh nhún vai một cái, đi ngang qua Y Trĩ Tà.
Lý Đông Thanh cùng hắn sánh vai, nói khẽ với hắn nói: "Ngươi làm sao vậy?"
"Ta không làm sao," Hỏa Tầm Sưởng Minh nói, "Ta chẳng qua là cảm thấy, nếu đã muốn cướp đồ vật từ trong tay người khác, hà tất phải bao biện cho chính mình, nói là chỉ ý của thần đây? Thần nói cho hắn biết, phải soán vị cướp ngôi sao?"
Lý Đông Thanh: "Ngươi cũng không cần quản thần nghĩ thế nào đi?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh liếc mắt nhìn hắn, nói: "Nếu như có người muốn từ trong tay ngươi cướp đi vương vị, ta sẽ giết cái người kia.
Ta sẽ không quan tâm thần nghĩ thế nào, ta chỉ biết, trộm được, chính là trộm được!"
Lý Đông Thanh: "..."
Lý Đông Thanh không trách hắn nữa, nói: "Được rồi, xin bớt giận."
Thái tử Vu Đan lại là hạng người như thế nào, bọn họ cũng không rõ ràng, nhưng vì số mệnh của Nguyệt Chi, chỉ có thể giết người này, Hỏa Tầm Sưởng Minh không chấp nhận được sự tình như vậy, khả năng là vì hắn vẫn không thể quen với: Quân tử vô tội, mang ngọc mắc tội.
Dã tâm của Y Trĩ Tà không chỉ là thảo nguyên, kỳ thực có lúc, chỉ là dựa vào dã tâm là đã có thể khơi dậy sóng lớn, không cần quá nhiều năng lực, thời cơ hoặc là những thứ gì khác, Lý Đông Thanh cũng không muốn giúp Y Trĩ Tà, nguyên nhân không muốn kỳ thực chỉ có một chút, hắn không biết Y Trĩ Tà lên làm đại thiền vu rồi, đối với thiên hạ này rốt cuộc là có phải là chuyện tốt hay không.
Nếu có một ngày, gót sắt của Y Trĩ Tà bước chân vào Trung nguyên, gây ra hàng vạn cái chết, vậy thì ngày đó, Lý Đông Thanh không biết chính mình sẽ hối hận hay không.
Ninh Hòa Trần đuổi theo bọn họ, nói: "Đông Thanh, ba trăm dặm sau sẽ là Long thành."
Lý Đông Thanh biết, con đường này đã không có cách nào thối lui.
Vào buổi đêm của hai ngày sau, chém Vu Đan, giết đại thiền vu, thả Lý Quảng, tất cả đều phát sinh trong một đêm.
Đây vốn là một đêm vô cùng hỗn loạn.
Mẫu thân của Vu Đan, yên thị của đại thiền vu, Nam Cung công chúa, chỉ trong một đêm mà suýt nữa điên rồi, chạy trốn tán loạn trong vương trướng.
Nam Cung công chúa là công chúa Đại Hán, là tỷ tỷ của Lưu Triệt, cũng là tỷ tỷ của Lưu Vinh, Lý Đông Thanh lẽ ra nên gọi nàng một tiếng cô cô, hắn thật sự thương xót cho Nam Cung, thế nhưng tất cả những trái đắng này là do bọn hắn mang đến, thế nên cũng không có mặt mũi làm gì.
Nam Cung đụng phải lồng ngực của Lý Đông Thanh, theo bản năng mà lùi về sau một bước, giống như là nhìn thấy cố nhân, nhưng cũng chỉ thoáng một cái mà thôi, loại cảm giác đó rất nhanh đã biến mất, không nắm bắt được.
Lý Đông Thanh nắm lấy cổ tay của nàng, đưa cho nàng một cây đao.
Tóc của Nam Cung không được chải lên, rất rối, nàng có chút ngơ ngác, không hiểu đây là ý gì, hỏi: "Ta cũng phải chết sao?"
Lý Đông Thanh nói: "Không cần."
Nam Cung: "Ngươi là ai?"
Lý Đông Thanh không biết đáp lại như thế nào, chỉ đành nói: "Ta tên Lưu Chuyết."
Nam Cung hình như quên mất cái tên này rồi, bây giờ nàng đang rất loạn, không nhớ ra được gì, nhưng cái tên này rất giống danh tự của người hoàng gia bọn họ, nàng lại theo bản năng mà lùi về phía sau một bước.
Lý Đông Thanh nói: "Ta tới cứu ngươi, nguyện ý đi không?"
Nam Cung nghe được từ "cứu", đột nhiên cười ha ha, giống như là bị điểm huyệt đạo.
Nàng từ nhỏ sống ở trong hoàng cung, tuổi mới cập kê đã gả tới Hung Nô, chưa từng có ai nói muốn cứu nàng, nàng chờ câu nói này gần hai mươi năm, làm sao vào bây giờ lại nghe thấy được câu này đây?
"Buồn cười quá," Nam Cung điên rồi, nói, "Buồn cười quá..."
Nam Cung giận dữ hét: "Số mệnh! Vì sao trêu đùa ta chứ!"
Lý Đông Thanh cản nàng, nàng lại khua con dao trong tay, đặt lên cổ của chính mình, phát điên nói: "Đừng đụng vào ta!"
Lý Đông Thanh đối với nữ nhân xưa nay vẫn luôn không có cách nào, trong lúc nhất thời bó tay toàn tập.
Nam Cung công chúa năm nay mới hơn ba mươi tuổi, xinh đẹp rung động lòng người, nàng mặc y phục của người Hung Nô, nói cũng dùng tiếng Hung Nô, nàng đã triệt để biến thành một người Hung Nô, một nữ nhân có nhi tử là người Hung Nô, bây giờ nhi tử nàng lại chết rồi.
Lý Đông Thanh nhớ đến cái người trẻ tuổi tên là Vu Đan kia, hắn sau khi chết đôi mắt còn mở to, Y Trĩ Tà không nghi ngờ chút nào mà thắng hắn, triệt để thắng rồi, nhưng đạo lý thắng làm vua thua làm giặc đối với người mẹ này mà nói, là không có ý nghĩa gì.
Lý Đông Thanh nói: "Công chúa, ta có thể đưa ngươi về Trường An, ngươi nguyện ý không?"
Nam Cung nói: "Trường An còn có cái gì?"
"Mẫu thân của ngươi, Vương hoàng hậu còn sống." Lý Đông Thanh nói.
Nam Cung nở nụ cười, nói: "Chính nàng đã đưa ta lên xe ngựa của người Hung Nô, ha ha, ha ha ha!"
Vậy thành Trường An cũng không còn gì cả.
Nam Cung tỉnh táo lại, trượt xuống, ngã xuống mặt đất, đao cũng đặt ở bên chân, nói: "Ta không trở về Trường An."
"Ngươi là Lưu Chuyết," Nam Cung nói, "Nhi tử của Lưu Vinh."
Nàng rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Lý Đông Thanh một cái, nói: "Ngươi không phải chết sống không muốn đến thảo nguyên sao? Làm sao, tay của ngươi cũng vươn tới thảo nguyên?"
Ở trong mắt nàng, nam nhân đều cùng một dạng, bọn họ hình như sống sót chính là vì xâm lược, vì giết càng nhiều người, vì có được càng nhiều nữ nhân.
Bất kể là bần cùng hay là phú quý, nam nhân ở khắp thiên hạ đều là cùng một vẻ.
Lý Đông Thanh ngồi xuống bên cạnh nàng, tay đặt ở trên đầu gối, nói: "Kỳ thực ta cũng là tình thế bức bách, thiếu nợ Y Trĩ Tà, chỉ có thể làm như vậy.
Đêm nay ta phải đi rồi, trước khi đi cũng chỉ có thể giúp ngươi một điều cuối cùng, chính là hỏi ngươi có muốn trở lại Trung nguyên hay không."
Lý Đông Thanh chưa từng gặp mặt nữ nhân này, hắn cũng không biết nàng, thế nhưng có thể là bởi vì Nam Cung đã từng làm mẫu thân, giữa bọn họ lại có huyết thống tương liên, Lý Đông Thanh đối với nàng luôn cảm giác được một loại thân cận, hắn nói: "Không muốn trở về cũng là chuyện tốt, chỉ có điều Y Trĩ Tà không phải chính nhân quân tử gì, ngươi vẫn phải bảo vệ tốt bản thân, nhớ luôn mang theo con dao bên mình."
Nam Cung hỏi: "Ngươi sẽ không thật sự cho là con dao này sẽ có tác dụng đấy chứ?"
Lý Đông Thanh nói: "Không thì phải làm sao?"
Nam Cung trố mắt, dựa người vào cây cột, không nói gì nữa.
Ở trong mắt nàng, kỳ thực Lý Đông Thanh cùng mọi người cũng không có gì khác biệt, đều giống nhau.
Lý Đông Thanh nói: "Ngươi cũng có thể đi cùng chúng ta."
Nam Cung lắc lắc đầu.
Lý Đông Thanh không nói cái gì nữa, hắn đứng dậy, lại nhìn nữ nhân này một cái lại muốn bước đi, Nam Cung chợt kéo hắn lại, Lý Đông Thanh vừa mới quay đầu, con dao kia đã cắm về phía ngực hắn!
Hắn không có đề phòng, toàn bộ dựa vào bản năng mà tóm lấy cánh tay của Nam Cung, mũi dao đâm vào cánh tay, máu trong nháy mắt nhiễm đỏ ống tay áo, Nam Cung hét lớn: "Giết ngươi!"
Lý Đông Thanh: "..."
Ninh Hòa Trần đúng lúc này tiến vào, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lý Đông Thanh nhanh chóng nói với y: "Bình tĩnh!" Nói xong vặn vặn hai cái đã chế trụ được Nam Cung, cướp lại con dao trong tay nàng, lắc lắc cánh tay, vẩy xuống hai hàng máu.
Ninh Hòa Trần đi tới, hỏi: "Ngươi cứ vui vẻ nguyện ý chịu đòn có đúng không?"
Lý Đông Thanh cười khổ lắc đầu.
Ninh Hòa Trần cầm cánh tay hắn lên liếc mắt nhìn, sau đó lại liếc mắt về Nam Cung, Lý Đông Thanh cản nàng một chút, nói: "Xử lý xong rồi?"
"Ừm," Ninh Hòa Trần nói, "Cái gì cũng xử lý xong rồi, ta nghĩ đến còn có một nhóc quỷ bị ức hiếp đang không biết ở chỗ nào, thế là đi tìm xem, không nghĩ tới thật sự lại ở đây để người ta bắt nạt."
Lý Đông Thanh: "..."
"Sư phụ," Lý Đông Thanh nói, "Nói móc ta như vậy vui lắm hả?"
"Hoặc là ngươi bây giờ cùng ta trở lại," Ninh Hòa Trần nói, "Hoặc là ta giết nữ nhân này, ngươi chọn một cái."
Lý Đông Thanh lập tức nói: "Đi đi đi."
Hắn trước khi đi quay đầu lại nhìn một cái, Nam Cung từ khi bị thả ra ngã trên mặt đất, vẫn cứ thế nằm xuống, giống như đã trở thành con rối.
Trước khi đi, Lý Đông Thanh còn giúp nàng đóng cửa lại.
Ninh Hòa Trần nói: "Bị một người phụ nữ đả thương, người ta còn không biết võ công cơ đấy, ngươi thật khiến ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa."
"Ài." Lý Đông Thanh biết ngay lại phải nghe y mắng mình.
Ninh Hòa Trần quét mắt qua cánh tay hắn, lại nói: "Đừng có vung nữa."
Y nâng cánh tay của Lý Đông Thanh lên, chăm chú nhìn vết thương kia một lát, giống như thật sự có thể nhìn thấy cái gì không bình thường, Ninh Hòa Trần nói: "Không sâu."
Ninh Hòa Trần xé ống tay áo, cuốn vải lên vết thương của hắn.
Y cúi đầu cẩn thận làm chuyện này, trái tim Lý Đông Thanh đập thình thịch, hắn nhìn bốn phía xung quanh, không có ai ở đây hết, hắn nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, hôn Ninh Hòa Trần một cái.
Ninh Hòa Trần không có ngẩng đầu, bên tai lại lặng lẽ đỏ lên.
Trên mặt Lý Đông Thanh vẫn luôn treo nụ cười ngốc nghếch, kéo dài đến tận chạng vạng, Y Trĩ Tà muốn mở đại tiệc khánh công.
Đây đúng là một việc lớn, tình thế thiên hạ biến đổi thất thường, Hung Nô Y Trĩ Tà, Trung nguyên Lưu Triệt, còn có giang hồ chưa có chủ.
Ba phe thế lực đã có một phía thay đổi, chắc chắn Lưu Triệt ở Trường An xa cách cũng đã biết được tin tức này rồi.
Lý Đông Thanh dự định đêm nay đi luôn, chậm sẽ sinh biến.
Hắn ngồi ở bên cạnh Ninh Hòa Trần, không tự chủ lại muốn cười, Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Cao hứng như thế sao?"
Lý Đông Thanh tự đắc, nói: "Trang Tử không phải cá, làm sao biết niềm vui của cá?"
Ninh Hòa Trần ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói gì đó, Lý Đông Thanh thoáng chốc choáng váng, mặt đột nhiên đỏ lên, một ngụm rượu suýt chút nữa phun trước ngực.
Ninh Hòa Trần nói xong, khóe miệng ngậm cười, ăn một miếng thịt dê trên bàn tiệc, vừa ăn vào đã nhíu mày lại, nói: "Tanh."
Lý Đông Thanh hiển nhiên là đứng ngồi không yên không tự chủ muốn nhìn sang Ninh Hòa Trần đang ở bên cạnh mình, Vương Tô Mẫn nhịn hắn nửa ngày, cuối cùng cũng nói: "Có rận à?"
Lý Đông Thanh nhanh chóng uống rượu, sau đó lấy chén của chính mình chạm cốc với hắn, tự nhiên nói: "Cụng ly."
Vương Tô Mẫn khó hiểu cùng hắn cạn một chén, nhìn thấy Lý Đông Thanh uống hết một chén, sau lại rót thêm chén nữa, mà rót không trúng ly, bị tràn ra ngoài.
Ninh Hòa Trần giúp hắn cầm cốc lên, Lý Đông Thanh luống cuống tay chân, cứ để nguyên chén trong tay y mà uống một hớp, sau đó lại cảm thấy không đúng, nhận lấy, nói: "Đa tạ."
Vương Tô Mẫn: "..."
Lý Đông Thanh: "..."
Lý Đông Thanh cảm thấy vẫn đừng uống rượu thì hơn, đặt tay trên đầu gối, lồng ngực giống như dấy lên một ngọn lửa, mà ngọn lửa này vẫn đang cháy, hắn hắng giọng một cái, có chút cảm giác giấu đầu hở đuôi.
Lý Đông Thanh thực sự là đã lâu rồi cũng không có cảm thấy được loại quẫn bách này.
Ninh Hòa Trần từ đầu tới cuối vẫn cứ ngậm ý cười, thần sắc bình thản.
Lý Đông Thanh bởi vì ngọn lửa trong lòng cũng không dám liếc nhìn y.
Trong bữa tiệc, thám tử của Y Trĩ Tà từng tiến vào một lần, ghé vào lỗ tai hắn nói gì đó, bọn họ cũng không có ai chú ý tới, đợi đến khi Y Trĩ Tà đi tới, ngọn lửa trong lòng Lý Đông Thanh mới xem như được dập tắt.
Y Trĩ Tà nói: "Các ngươi nghe nói gì chưa? Lưu Triệt diệt Thôn Bắc Hải, giết mấy ngàn người giang hồ."
Chỉ một thoáng, mấy người bọn họ đều yên tĩnh lại.
Y Trĩ Tà không hiểu ra sao, nói: "Thế nào? Không biết sao?"
Vương Tô Mẫn cau mày nói: "Không thể, hắn lấy bản lĩnh này ở đâu ra?"
"Hắn không có," Y Trĩ Tà nói, "Mà là có người có, có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ, huống chi chỉ là một vài cao thủ thiếu tiền mà thôi."
Lý Đông Thanh cùng Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn nhau, trong lòng bắt đầu cảm thấy nặng nề.
Y Trĩ Tà cười nói: "Người Trung nguyên đánh người Trung nguyên, người Hán đánh người Hán, chẳng phải quá đẹp sao, quá vui vẻ, ha ha, uống đi, các ngươi tùy ý."
Hắn hình như là cố ý vì muốn nói cho bọn họ biết tin tức này mà đi tới, nói xong thì đi luôn, Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Ta tuy rằng không phải người Trung nguyên, thế nhưng ta đúng là có chút không thể nào nhịn nổi."
Vương Tô Mẫn nói: "Ta cũng không phải người Trung nguyên, cũng nhịn không được.
Bởi vì chuyện này không cần biết có liên quan đến người Trung nguyên hay không, hắn chính là đang chọc tức chúng ta."
Hỏa Tầm Sưởng Minh: "Vậy hắn quả thực thành công rồi."
Hỏa Tầm Sưởng Minh tức nhất chính là, cơn giận này không hiểu ra sao, không biết từ đâu đến, cũng không có lý do gì, hắn không phải người Trung nguyên, không có quan hệ gì với Thôn Bắc Hải, cũng không có giao lưu gì với võ lâm Trung nguyên, hắn sao lại cứ tức giận như thế này cơ chứ?
Lý Đông Thanh đột nhiên nói: "Ta đi ra ngoài một chuyến."
Hỏa Tầm Sưởng Minh nhìn thấy hắn đi ra ngoài đã hiểu ra, là bởi vì Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh chính sợi dây liên kết bọn họ cùng giang hồ.
Lý Đông Thanh là bạn tốt của Hoắc Hoàng Hà cùng Diệp A Mai, là nam nhân của Ninh Hòa Trần, lớn lên ở Trung Nguyên, là người giang hồ.
Ninh Hòa Trần âm thầm theo ra ngoài.
Lý Đông Thanh đứng ở trước một tấm bia đá, một tay đặt ở bên trên, một để sau lưng,
Vết thương trên tay hắn ngày hôm nay gần như đã không tìm được dấu vết, giống như chưa từng tồn tại, những vết thương mà Lý Đông Thanh từng chịu đều bị chính hắn nuốt mất, hắn từ nhỏ đã là một hài tử có thể chịu được cực khổ, sẽ không khóc lóc kêu đau.
Ninh Hòa Trần nói: "Ngươi không cần theo ta đi."
"Hửm?" Lý Đông Thanh quay đầu, nói, "Ngươi nói gì cơ?"
Ninh Hòa Trần: "Ngươi ở Đôn Hoàng chờ ta, có được không?"
Lý Đông Thanh không lập tức trả lời y, hắn chỉ vào tấm bia đá, hỏi: "Ngươi có biết trên tấm bia này viết cái gì không?"
Lúc này trời đã tối rồi, chữ trên bia đá không nhìn rõ được.
Người Hung Nô không có văn tự của riêng mình, hiện tại thông dụng chính là chữ lệ của người Hán.
Thế nhưng tấm bia đá này đã được viết từ rất lâu rồi, phía trên vẫn dùng chữ triện.
Ninh Hòa Trần nói: "Viết cái gì?"
Lý Đông Thanh: "Đại Phong ca."
Hắn vuốt ve tấm bia đá kia, thấp giọng thì thầm: "Gió lớn nổi dậy, mây toả ra, uy tràn trong nước, về quê nhà...!An đắc lực sĩ trông coi tứ phương."
"Người Hung Nô từ trước đến giờ xem thường người Hán, chỉ là xem ra, bọn họ cũng yêu thích bài thơ này." Lý Đông Thanh nói.
Khi Cao Tổ Lưu Bang viết xuống bài thơ này, chí khí đầy cõi lòng, thiên kim đổi đao, chồn cừu đổi rượu.
Nhưng là sau đó người Hung Nô vây nhốt Cao Tổ ở Bạch Đăng bảy ngày đêm, đó là thất bại khốc liệt đầu tiên của Lưu Bang.
Thể diện trong ngoài đều mất hết, mấy chục năm sau lần đó, người Hán vẫn không ngẩng mặt lên trước người Hung Nô được.
Đến cuối cùng, ngay cả công chúa Đại Hán cũng không đổi được tôn trọng cùng hòa bình.
Lý Đông Thanh vẫn cảm thấy, người không nói đến mức quá vẹn toàn, người trên đời này không thể lúc nào cũng thắng được, nhân sinh chính là đánh cược, cược thua hay thắng đều cần phải khiêm tốn một chút, bởi vì vận mệnh mới là nhân tố quyết định.
Ninh Hòa Trần nói: "Ngươi không phải nói, chính mình không thích bài thơ này sao?"
"Hả?" Lý Đông Thanh phản ứng lại, nói, "Ta đã từng nói ư?"
Hắn nở nụ cười, nói: "Có thể là đã từng nói rồi đi, lúc nhỏ gặp ác mộng, trong mộng vẫn luôn có bài thơ này, ép ta tới mức không thở nổi."
"Vậy bây giờ thì sao?"
"Vẫn còn được," Lý Đông Thanh nói, "Ta chỉ là đột nhiên nghĩ đến, đột nhiên nghĩ đến mà thôi, nghĩ đến chính mình nên làm cái gì."
Ninh Hòa Trần: "?"
Lý Đông Thanh nắm chặt lấy cánh tay y, kéo y vào trong ngực mình, nói: "Tuyết Mãn, Tuyết Mãn."
Ninh Hòa Trần xoa xoa lưng hắn, tựa như đang an ủi cảm xúc của hắn, Lý Đông Thanh lại buông y ra, sau đó nâng cằm y hôn xuống thật sâu.
Ninh Hòa Trần nhắm mắt lại, từ vỗ chuyển sang ôm, vòng lấy cổ hắn.
Lý Đông Thanh trong cái hôn này, dưới màn đêm này, dọc theo con đường này, trong năm một năm này, và trong cả cuộc đời này, đã hiểu ra chính mình muốn làm chuyện gì.
Hắn vẫn cảm thấy, giang hồ không nên bị lật đổ, giang hồ cần phải tồn tại, thế nhưng hắn không nghĩ tới tại sao.
Hắn chỉ là mơ hồ cảm thấy, giang hồ nhất định phải tồn tại, những lưu dân thân mang tuyệt kỹ cũng nên có một đường sống, chỉ là con đường này đến cùng là ai tới đi, hắn vẫn một mực chờ đợi, luôn chờ tới tận bây giờ, thế nhưng không có ai đến cả.
Nếu như nhất định phải có một người vác lên thanh xà nhà này, mà không ai tới làm, nếu như giang hồ ngàn cân treo sợi tóc, thoi thóp chỉ còn một hơi thở.
Vậy hắn đến làm thôi.
Tác giả có lời muốn nói: Các bạn có thể cảm nhận được tôi có bao nhiêu nỗ lực không?
Mặt khác:
Về phương diện tính cách nhân vật, mọi người có nghi vấn, chính là như vậy: Ninh Hòa Trần đang trong thời kỳ hồi phục hậu chấn thương, mà thực ra cũng gần như hoàn toàn hồi phục rồi, y sẽ không nổi nóng với Lý Đông Thanh, cũng sẽ không lạnh mặt với những người bên cạnh Lý Đông Thanh, cho nên không có cơ hội mặt mày cau có đâu.
Lý Đông Thanh là: Ở trước mặt Y Trĩ Tà, hắn theo bản năng mà muốn ngụy trang chính mình, trở nên càng thành thục hơn một chút, lạnh lùng hơn một chút, còn phải quản thúc hai nhân tố không chịu nghe lời là Hỏa Tầm Sưởng Minh cùng Vương Tô Mẫn, là người gánh vác trách nhiệm..
Danh sách chương