Sáng sớm mùng một đầu năm, dựa theo quy củ Lý Đông Thanh sẽ phải theo Đại ca nữ đến chỗ của Đông Âu Vương chúc tết.
Lý Đông Thanh hôm qua ngủ không được ngon giấc, say rượu lại thêm mất ngủ khiến hắn trông rất tiều tụy, Đại ca nữ đã thu xếp thỏa đáng, thời điểm nhìn thấy hắn có hơi sửng sốt.
Lý Đông Thanh đương nhiên biết mình không thể mới đầu năm đã làm cho người khác không vui, cũng không nói mình không thoải mái.
Mà loại thân thể không thoải mái không đau không ngứa này không làm lỡ sinh hoạt bình thường, cũng không thích hợp nói ra để người thương xót, đối với thân thể lại càng không có lợi, chỉ có thể tự mình nhẫn nhịn, không có ý nghĩa gì.
Đại ca nữ chỉ xem như hắn là cùng các bằng hữu đi ra ngoài vui đùa, Lý Đông Thanh lớn rồi, không thích hợp quản thúc quá nghiêm khắc, từ khi Ninh Hòa Trần rời đi, nàng càng cảm thấy Lý Đông Thanh chịu thiệt thòi, cũng không quản gì hắn, phàm là có thể thỏa mãn đều thỏa mãn hắn.
Đại ca nữ sửa sang y phục cho hắn, mà Lý Đông Thanh đã tự mình ăn mặc chỉnh tề, nàng chỉ có thể thu tay lại, nói: "Một đám nam hài các ngươi nhất định là đi ra ngoài uống rượu, bữa cơm đoàn viên tối hôm qua cũng không ăn.
Xế chiều hôm nay ngươi về sớm một chút, nghỉ ngơi thật tốt đi."
Lý Đông Thanh nói: "Không cần."
Đại ca nữ liếc mắt nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Ninh Hòa Trần đi, Lý Đông Thanh cũng không thân cận hơn gì với nàng.
Nàng trái lại có một loại cảm giác: Lý Đông Thanh càng lớn lại càng thâm sâu, khiến người ta nhìn không thấu.
Đại ca nữ nói không được, chỉ đành thôi.
Hai người đồng loạt tiến vào vương cung, ngồi ở trước một cái bàn, Lý Đông Thanh phục tùng cúi đầu, rót một chén trà cho nàng, ít nhất ở trong mắt người ngoài, hai người là vô cùng hoà thuận.
Lý Đông Thanh ngày hôm này không có chuyện gì, đành cùng bọn họ ca múa mừng cảnh thái bình, trong buổi tiệc, Vương phi sai Quách Yên cô nương rót rượu cho Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, nữ tử cúi thấp đầu xuống, rượu vẫn còn tiếp tục rót, chỉ là cúi đầu sẽ nhìn không rõ có chuẩn hay không, Lý Đông Thanh vừa nghiêng tay, nàng không nhìn thấy, ào ào đổ hết lên bào phục hoa mẫu đơn ngày hôm nay của Lý Đông Thanh.
Cô nương kia kinh ngạc thốt lên một tiếng nho nhỏ, vội vàng ném bầu rượu, lại muốn tìm thứ lau cho Lý Đông Thanh, Vương phi đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng nàng, nói: "Thực lỗ mãng! Mau dẫn Đông Thanh xuống đổi một bộ y phục."
Nữ hài vội vàng đáp lại, bộ dạng phục tùng cúi đầu mà đứng lên, nói: "Làm phiền, ngươi cùng nô tỳ đi một chuyến"
Đông Âu Vương chú ý tới chuyện bên này, hỏi: "Làm sao vậy?"
Yến hội hôm nay có không ít nhân vật, ngoại trừ Nguyệt Chi thì còn có rất nhiều quý tộc lưu lạc đến Đông Âu cùng các thần tử thủ hạ của Đông Âu Vương, Đông Âu Vương đi tới, nhìn thấy Vương phi liếc mắt ra hiệu cho hắn, lập tức hiểu ra, nói: "À, xuống thay một bộ khác rồi lại lên đây."
Lý Đông Thanh đưa tay, ra hiệu nàng đến dẫn đường, sau đó nói lời từ biệt với quốc vương vương hậu, nói: "Ta cáo lui trước."
Đông Âu Vương mỉm cười gật đầu, Vương phi lại quan sát Lý Đông Thanh từ đầu tới chân một lần nữa, mãi đến khi hắn đã biến mất ở trong tầm mắt.
Đông Âu Vương nếu đã đi tới đây, bèn thuận thế giơ chén lên, nói với Đại ca nữ: "Ngươi lại già thêm một tuổi."
Đại ca nữ nở nụ cười, nói: "Ta sớm đã đến độ tuổi không sợ đón tết nữa rồi." Nói xong cũng nâng chén rượu lên.
"Nhưng vẫn là đại mỹ nhân của Đông Âu thành," Âu Dương Diêu nói, "Ta tuy rằng nói như vậy, kỳ thực chỉ là đố kị ngươi trẻ hơn ta, dĩ nhiên, cũng đẹp hơn ta nữa!"
Ba người cùng cười, Vương phi ngồi xuống vị trí của Lý Đông Thanh, sát vào Hỏa Tầm Lệ nói: "Ngươi nên bớt lo, lột xuống gai góc trong lòng, hiện tại cái gì cũng sẽ chậm rãi tốt lên."
Lời này xem như là nói đúng chỗ đau của Hỏa Tầm Lệ, Hỏa Tầm Lệ sâu sắc thở dài, liếc nhìn hướng đi của Lý Đông Thanh, nói: "Nếu thật sự như thế, mới tốt được."
"Làm sao?" Vương phi lại dịch người về phía trước, thấp giọng nói, "Có chỗ nào không hài lòng, cùng tỷ tỷ nói một chút?"
Dứt lời, nàng phất tay đuổi Đông Âu Vương đi, nói: "Đi đi, hai tỷ muội chúng ta trò chuyện tâm sự một lát."
Đông Âu Vương nói: "Được rồi, được rồi, ta đi! Mấy chuyện vặt vãnh này của các ngươi, nói cho ta, ta cũng không thích nghe!"
Vương phi lại cười mắng hắn hai câu.
Hỏa Tầm Lệ tuy rằng cũng mỉm cười, thế nhưng trong lòng quả thật có chút không biết nên làm như thế nào, Lý Đông Thanh trước sau vẫn không thân thiết với nàng, nàng trước đây còn cho là, chỉ cần Ninh Hòa Trần đi rồi, thời cơ của nàng cũng tới, nhưng Ninh Hòa Trần đi mất, Lý Đông Thanh trái lại càng lạnh nhạt hơn, trên đời này cũng không có mấy ai nói lời thật lòng với nàng, nói cho nàng biết còn có thể làm sao.
Hỏa Tầm Lệ sao lại không biết Đông Âu Vương cùng Vương phi là châu chấu cùng thuyền, sẽ không giúp đỡ người ngoài như nàng, nhưng nàng quả thật không có cách nào, đành kể ra tâm sự cùng khổ tâm của chính mình.
Vương phi nghe xong, trầm tư chốc lát, nói: "Việc này...!Nói khó cũng khó, nói dễ cũng rất dễ, muội muội ngoan, ngươi sao không sớm nói với ta?"
Hỏa Tầm Lệ nói: "Đây đều là việc nhà, không dám nói."
Vương phi nói: "Ta cho ngươi biết, nhẫn nhìn sẽ không có tác dụng.
Ngươi có biết hoàng đế phái Trương Khiên đi Đôn Hoàng điều binh của Đại Nguyệt Chi các ngươi, trên đường bị Y Trĩ Tà bắt được, ta nghe nói, Trương Khiên cũng không muốn ở lại, năm lần bảy lượt chạy trốn, mà năm nay lại không chạy nữa, ngươi biết tại sao không?"
Hỏa Tầm Lệ chưa từng nghe chuyện này, cau mày nói: "Tại sao?"
"Y Trĩ Tà tìm nữ nhân cho hắn," Vương phi thấp giọng nói, "Một nữ nhân xinh đẹp.
Người phụ nữ kia sinh hài tử cho hắn.
Nam nhân đều là như thế, muốn đơn giản chỉ là tiền cùng nữ nhân.
Ngươi đều cho hắn, làm cho hắn không thể rời bỏ nơi này.
Nếu ta nói...!Là ngươi đối với hắn quá tốt rồi, cho hắn luyện công, cho hắn đọc sách, hắn mới có dã tâm luôn muốn rời khỏi một tấc vuông đất này, muốn làm ra chút thành tựu, kể từ ngày hôm nay, ta cảm thấy ngươi không thể như vậy nữa, muội muội, hắn càng muốn đi, ngươi càng phải đối xử tốt với hắn, mà không phải loại tốt kia, không phải kiểu quen nuông chiều đó.
Như vậy, cho dù có một ngày hắn muốn đi, ra ngoài chưa tới trăm mét cũng sẽ biết, thế giới bên ngoài không phải dễ dàng như vậy."
Hỏa Tầm Lệ dần dần hiểu rõ, Vương phi muốn cùng nàng kết thân.
Thế nhưng đây quả thật cũng là một con đường.
Hỏa Tầm Lệ vẫn là muốn hỏi chủ ý của Lý Đông Thanh một chút, vì vậy nói: "Chờ hắn trở về...!Ta hỏi hắn đã."
Vương phi nhìn nàng một cái, khá có thâm ý, Hỏa Tầm Lệ chỉ sợ nàng cảm thấy chính mình không biết phải trái, vội vàng giải thích: "Đứa bé này...!vô cùng bướng bỉnh, ta thực sự là sợ càng ép càng phản tác dụng."
"Ta hiểu," Vương phi cười nói, "Chỉ là nếu như ngươi nguyện ý giao cho ta, ta đương nhiên có thể làm được rất tốt, nhất định có thể như ý nguyện của ngươi."
Hỏa Tầm Lệ kỳ thực trong lòng vẫn lo sợ, nhưng lời đã nói đến mức độ này, nàng không có cách nào khước từ, chỉ có thể nói nói: "Ngươi nguyện ý, vậy dĩ nhiên là tốt."
Vương phi lúc này mới nở nụ cười, quay đầu nhìn lại, Lý Đông Thanh đã trở về, mới vừa muốn nói chuyện, lại không nhìn thấy thị nữ Quách Yên của mình đâu, nàng ngó dáo dác, hỏi: "Ồ? Nha đầu kia đâu?"
Lý Đông Thanh giống như không để ý, nói: "Không rõ lắm, không trở về sao?"
"Nàng không đi cùng ngươi?" Vương phi hỏi.
"Hả," Lý Đông Thanh thuận miệng nói, "Nàng đưa y phục cho ta xong đã rời đi ngay, ta cho là nàng sớm đã trở lại."
Vương phi nhất thời nhíu lông mày, đứng dậy để Lý Đông Thanh ngồi xuống, đi tới tìm người.
Lý Đông Thanh vẫn làm như không có chuyện gì, tự rót tự uống một chén.
Hắn từ khi biết Sở Chung Kỳ đã bắt đầu nếm trải thú vui uống rượu, tửu lượng cũng tăng lên.
Hỏa Tầm Lệ ngồi bên cạnh hắn, nửa ngày sau mới nhàn nhạt hỏi: "Thể diện của vương phi, không thể không cho."
Lý Đông Thanh tuy rằng không thân thiết với nàng, thế nhưng nàng lại biết rõ Lý Đông Thanh, biết hắn không ngốc giống như bề ngoài, thậm chí phải nói là cực kỳ thông minh, không thể mặc chính mình chịu thiệt.
"Hả?" Lý Đông Thanh khó hiểu hỏi, "Tại sao nói như vậy?"
Hỏa Tầm Lệ hít sâu một hơi, cảm giác càng phiền.
Trên đài sáo trúc loạn tai, Lý Đông Thanh lẳng lặng nghe, nửa ngày uống một hớp rượu, có người đến hàn huyên lại nói chuyện một lát.
Vương phi từ yến hội ra ngoài, tìm nửa ngày mới tìm được Quách Yên trong trù phòng, cô nương đang ôm chân của mình, khóc ở sau cửa, nghe thấy có người đi vào, nhanh chóng muốn trốn đi, bị Vương phi nhấc lên, nhìn sắc mặt của nàng, hỏi: "Làm sao vậy? Khóc cái gì?"
Quách Yên xin nàng đừng hỏi, Vương phi không rõ nàng rốt cuộc là bị Lý Đông Thanh khinh bạc hay là bị Lý Đông Thanh khiển trách, đương nhiên muốn hỏi cho rõ, dựa theo ý nghĩ của nàng, chuyện này đã làm nền đủ dài rồi, Lý Đông Thanh phàm là đầu óc lanh lợi cũng phải biết chuyện này nên làm gì, không đến nỗi phá tan, cho nên đối với hiện trạng này, ít nhiều vẫn mang chút kỳ vọng, cho là tiểu cô nương này nhất thời không chịu được nam nhân khinh bạc, ngượng đến khó có thể kiềm chế.
Quách Yên lại nói: "Hắn nói, hắn không muốn cưới vợ, đời này cũng không muốn."
Cũng không tính là nặng lời, thế nhưng đối với một tiểu cô nương mà nói thì vẫn có chút quá mức mất mặt, Quách Yên hận không thể đi chết, nói xong lại gào khóc.
"Không muốn cưới vợ?" Vương phi nói, "Chỉ nói cái này?"
Quách Yên nuốt nuốt ngụm nước miếng, khóc thút thít hai lần, nói: "Hắn nói, nếu như ta không ngại, hai chúng ta cũng có thể ở bên nhau, hắn chỉ là không thể cưới ta."
Vương phi lúc này nói: "Ngươi nói thế nào?"
Quách Yên trố mắt mà nhìn nàng, giống như đang nói: "Ta còn có thể nói thế nào?"
"Hắn không cưới ta," Quách Yên lập lại một lần, nói, "Ta làm sao có thể để hắn khinh bạc như vậy?"
"Đồ ngu!" Vương phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Hắn chính là đoán chắc ngươi không đồng ý mới nói như vậy! Thật sự là đồ ngu ngốc! Ngươi giao thân thể cho hắn, còn lo hắn thật sự không cưới ngươi? Đến lúc đó, ta có thể tha cho hắn sao? Ngươi thật sự là một nữ nhân ngu ngốc!"
Quách Yên nghe xong lại khóc to lên.
Vương phi nghe mà phiền lòng, đỡ trán của chính mình, cảm giác mình đã coi thường Lý Đông Thanh này rồi, đây rõ ràng là đã để hắn an bài một đường.
Nhưng nàng đã ở trước mặt Hỏa Tầm Lệ nói chắc như đinh đóng cột mất rồi, Vương phi tỉnh táo lại, trút một hơi, phát hiện chuyện này ngày hôm nay có thể làm được tự nhiên là tốt, không làm được cũng có cách nào khác.
Vì vậy ngồi xổm xuống, lau nước mắt cho Quách Yên, nói: "Nữ nhi ngoan, không khóc, biết được ngươi thích hắn, ta lại nghĩ cho ngươi biện pháp khác."
Quách Yên lại lắc đầu liên tục, không dám.
Vương phi tức cười, chỉ vào mũi nàng: "Đúng là cái đồ nhát gan!"
Sau đó, Đông Âu thành đông đi xuân tới, cát vàng trên bệ cửa sổ đổi thành cây liễu nhú ra chồi non, tháng ngày đi nhanh rồi lại tới.
Một năm này, xảy ra mấy chuyện lớn làm đề tài nói chuyện cho người Đông Âu thưởng trà sau bữa cơm, bị người nhiều lần lấy ra nghiền ngẫm.
Một trong số đó là: Ngụy Kỳ Hậu Đậu Anh chết rồi.
Đậu Anh quá trọng tình nghĩa, năm đó vì bảo vệ Lưu Vinh mà đắc tội Cảnh Đế, năm nay lại vì bảo vệ Quán Phu mà đắc tội Võ đế.
Truyền thuyết năm đó nói rằng Cảnh Đế cho Đậu Anh một đạo chiếu thư, để hắn "Có chuyện không tiện, có thể dùng", Đậu Anh vì muốn bảo vệ Quán Phu một mạng mà lấy ra, chiếu thư đều có hai đạo, một đạo trong tay Đậu Anh, một đạo ở trong cung, dùng làm chứng cứ để đối chiếu hai bên.
Thế nhưng Đậu Anh dâng lên chiếu thư này, trong cung lại không tìm được ghi chép.
Hoàng đế phán hắn tội giả tạo chiếu thư, xử Ngụy Kỳ Hậu Đậu Anh chém đầu răn đe dân chúng.
Tuyết rơi vào mùa xuân năm nay, Ngụy Kỳ Hậu đã không còn, mà một nhà Quán Phu cũng rất sớm bị tru di; chuyện thứ hai là: Thái hoàng thái hậu vào trước khi Đậu Anh chết một tháng cũng đã băng hà, người già sống lâu rồi tự nhiên cũng mấy, tất cả mọi người nói, đều là bởi vì Đậu thái chủ chết rồi, hoàng thượng mới hoàn toàn không có kiêng kỵ, giết luôn người nhà họ Đậu, Đậu Anh; còn có chuyện thứ ba, cũng chính là chuyện được bàn tán rôm rả nhất trong quán trà: Nghe đâu tiểu vương tử của Nguyệt Chi, Lý Đông Thanh, đã ngủ với cung nữ của Vương phi, hiện tại Vương phi ép người, nhất định phải thành hôn.
Một chuyện cuối cùng, mới chính là đề tài được mọi người yêu thích nghị luận nhất, ngay cả Hỏa Tầm Sưởng Minh cũng đã nghe được hai, ba tình tiết không giống nhau, mà đều miên man chuyện xưa đau khổ.
Lý Đông Thanh đang ở sân luyện ăn dưa, Vương Tô Mẫn hôm nay được nghỉ làm, ngồi ở bên cạnh hắn mài đao, mài mài mài, đột nhiên hỏi: "Thái nãi nãi của ngươi chết rồi?"
Lý Đông Thanh phun hột ra, nói: "Đúng."
Vương Tô Mẫn: "Đậu Anh cũng đã chết?"
"Ừ."
Vương Tô Mẫn "Ồ" một tiếng, không nói gì.
Lý Đông Thanh cũng không muốn nói gì.
Qua một lát, Vương Tô Mẫn nói: "Vậy ngươi năm nay cũng không thể thành hôn, giữ đạo hiếu ba năm."
"Đúng," Lý Đông Thanh hoàn toàn châm chọc, cười nói, "Ngươi đến lúc đó cũng có thể giúp ta cùng cầu xin Vương phi như vậy, ta muốn làm đại hiếu tử, muốn đồ tang nữa."
Vương Tô Mẫn liếc nhìn y phục trên người hắn, ngậm miệng.
"Đều nói mấy thứ linh tinh," Lý Đông Thanh nói xong thì nhảy xuống, đến trên sân hô, "Có người không! Đến chiến!"
Thời điểm Hỏa Tầm Sưởng Minh tới, Lý Đông Thanh đã đang đánh rồi, đánh cho "loảng xoảng loảng xoảng" vang vọng, ánh lửa tóe ra khắp sân.
Hỏa Tầm Sưởng Minh "ồ" một tiếng, nói: "Ai chọc hắn?"
Hắn hôm nay mặc áo choàng màu đỏ, trên mặt thêu không ít bảo thạch trân châu, hắn da dẻ trắng nõn, mặc vào không tầm thường, nhìn rất quý khí anh tuấn.
Vương Tô Mẫn nói: "Ngươi đi đâu đó?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh ngồi vào bên cạnh hắn, nhìn Lý Đông Thanh phía dưới, nói: "Về nhà ăn cơm."
Vương Tô Mẫn quét mắt một vòng y phục của hắn, ý là: "Mặc như thế này về nhà ăn cơm?"
"Thuận tiện gặp cô nương," Vương Tô Mẫn nói, "Cha nương ta nghe nói Lý Đông Thanh cũng sắp phải thành thân rồi, cảm giác có chút sốt ruột."
Vì vậy hai người lại nhìn xuống Lý Đông Thanh đang ở dưới sân.
Qua một lúc, Lý Đông Thanh một thân mồ hôi bẩn chạy tới, hỏi Hỏa Tầm Sưởng Minh: "Ngươi đã làm gì?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Đừng nói nữa."
Lý Đông Thanh quả nhiên không đề cập nữa, hắn ra rất nhiều mồ hôi, nằm trên bậc thang há miệng thở dốc, lồng ngực chập trùng lên xuống.
"Nghe nói, hoàng thượng xuất binh Hung Nô, phái bốn vị tướng quân đi ra." Hỏa Tầm Sưởng Minh nói, "Vệ Thanh, Lý Quảng, Công Tôn Ngao, còn có một người không rõ."
Lý Đông Thanh "Ừ" một tiếng, cánh tay che lấy mắt, nhắm mắt dưỡng thần.
Hỏa Tầm: "Hoàng thượng xem ra là nhất định muốn cùng Hung Nô phân thắng bại, ngược lại là giang hồ bị gác qua một bên."
Hỏa Tầm qua một lát lại hỏi: "Ngươi nghe được tin tức của Ninh Hòa Trần không?"
"Không có," Lý Đông Thanh không hiểu ra sao liếc mắt nhìn hắn, "Ta làm sao nghe nói đây? Ở thành Trường An, ta đến một người quen cũng không có."
"Cũng đúng," Hỏa Tầm nói, "Vốn còn dự định muốn hỏi thăm ngươi, Ninh Hòa Trần sao lại không có tin tức, từ khi đến Trường An, chưa một lần nghe được tin tức của y."
Lý Đông Thanh cười hắn ngây thơ, nói: "Ngươi muốn nghe được tin tức của Ninh Hòa Trần, đương nhiên không thể có."
"Tại sao?" Hỏa Tầm Sưởng Minh cũng chỉ thốt lên hỏi một câu, kỳ thực nói xong, cũng có hơi hơi hiểu ra, nói, "Y đổi tên khác?"
Lý Đông Thanh nói: "Chắc chắn rồi, làm sao có thể dùng tên nhi tử của tội thần mà ở lại thành Trường An đây?"
Khổ cho Hỏa Tầm Sưởng Minh vẫn luôn tìm đủ mọi người đến nghĩ cách hỏi thăm tung tích của Ninh Hòa Trần, kết quả ai cũng chưa từng nghe tới, hóa ra lại là như vậy!
Lý Đông Thanh nói: "Cái tên ngu ngốc nhà ngươi, ngu như vậy, còn có thể tốt như thế nào?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh đạp hắn một cước, đạp hắn lăn xuống đài bậc, Lý Đông Thanh lăn xuống, lại thuận thế cầm kiếm của mình lên, đứng dậy, lại lôi kéo người ta đánh cùng mình một lát.
Vương Tô Mẫn đã mài đao xong, đi xuống dưới, nói: "Ta đánh với ngươi."
Lý Đông Thanh cười nói: "Cầu còn không được!"
Hỏa Tầm Sưởng Minh nhìn Lý Đông Thanh, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Mấy người bọn hắn ai cũng chưa từng hỏi Lý Đông Thanh, rốt cuộc có phải là kẻ xấu xa như mọi người nói hay không, hay là có phải cũng bị buộc thành hôn hay không.
Bọn họ không hỏi, Lý Đông Thanh cũng sẽ không nhắc đến.
Nếu như là trước đây, Hỏa Tầm Sưởng Minh sẽ không bao giờ tin Lý Đông Thanh sẽ làm loại chuyện như vậy, thế nhưng hiện tại hắn thật không dám bảo đảm.
Thành Trường An bên đó thay đổi trong nháy mắt, Lưu Triệt giống như mãnh hổ vẫn luôn ngủ đông, thái hoàng thái hậu rốt cuộc cũng chết rồi, gông xiềng cuối cùng của hắn đã được tháo bỏ, giang hồ, Hung Nô đều giống như một miếng thịt trong miệng hổ.
Nguyệt Chi có cừu oán với Côn tộc, vương tử Côn tộc lại ở dưới trướng của Hung Nô, người Nguyệt Chi thật ra là hi vọng Lưu Triệt sẽ tấn công Hung Nô, trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.
Lần này Lưu Triệt xuất binh, Đại ca nữ cũng thật vui sướng, chỉ là không biết Lưu Triệt đến cùng thắng hay thua, nếu như thắng, bước kế tiếp có phải là sẽ nuốt Nguyệt Chi?
Những thứ này đều là sự tình chưa nắm chắc, Hỏa Tầm Sưởng Minh đã đến lúc lo lắng cho tương lai, hắn nhìn Lý Đông Thanh đổ mồ hôi như mưa, cảm thấy Lý Đông Thanh cũng đến lúc này rồi.
Lý Đông Thanh như vậy không hẳn sẽ không lấy nữ nhân kia.
Hỏa Tầm Sưởng Minh để tay lên ngực tự hỏi, nếu như là hắn, vì đại cục, hắn cũng sẽ lấy.
Dù sao bọn họ đều không có cách nào khác.
Hoa mơ của thành Trường An năm nay đã nở rồi, thế nhưng qua một đêm mưa đã tàn lụi tất cả, rơi trên mặt đất, lại bị người đạp ở dưới chân, có chút giống mỹ nhân chết đi vùi mình vào trong đất.
Một cô gái nhẹ nhàng chen vào trong một hộ nhà cao cửa rộng, nữ hài mặc một thân khúc cư màu đen, đầu đeo khăn che mặt, tóc tai rối tung, chỉ có thể nhìn thấy đuôi lông mày vểnh lên cao.
Nàng tựa như cơn gió mà bay vào cửa, lại bay vào trước bàn nhà người ta, quỳ ngồi trước mặt người trong đó.
Nàng đẹp, mà người kia lại khiến nàng lập tức cảm thấy không bằng.
Người kia giương mắt nhìn nàng một cái, rồi đi làm chuyện của chính mình, giống như là không nhìn thấy nàng.
Y đang đốt một bó thẻ tre, đốt rất chậm, y một tay cầm sách thẻ tre, một tay cầm quạt, từ từ thổi đốm lửa lất phất, rất có kiên nhẫn chờ đợi.
"Ngươi là Sở Phục?" Thẻ tre thiếu đi một nửa, giọng nói của Ninh Hòa Trần lạnh như băng, mở miệng hỏi, "Tìm ta làm gì?"
Sở Phục thoáng nhướn mi, nói: "Ngươi còn nhớ ta?"
Ninh Hòa Trần cảm thấy nàng buồn cười: "Không nhớ rõ, đoán."
Sở Phục: "Đương nhiên là có việc cầu ngươi, ngươi bây giờ lợi hại như vậy, giúp ta một việc, chắc chắn sẽ thành công?"
"Chuyện gì?" Ninh Hòa Trần thuận miệng hỏi.
Sở Phục: "Cho ta mượn ít tiền, năm mươi kim, sau này ta sẽ lại trả lại cho ngươi, số tiền này đối với ngươi mà nói không tính là gì đi? Ta biết hoàng thượng để ngươi xử lý du hiệp của Trường An, ngươi thu được không ít tiền đen của những người kia."
"Há," Ninh Hòa Trần khách khí hỏi, "Có liên quan gì tới ngươi?"
Sở Phục giận dữ một hơi, hỏi: "Ngươi làm gì? Ngươi không phải người giang hồ sao? Thật muốn thay Lưu Triệt làm việc?"
Ninh Hòa Trần hỏi lại: "Ta thay ai làm việc, lại có liên quan gì tới ngươi?"
Sở Phục còn là một tiểu cô nương, lợi hại đến đâu cũng chỉ gặp qua một vài người sợ hãi chính mình cùng những người muốn lợi dụng chính mình, chưa từng thấy ai như Ninh Hòa Trần.
Ninh Hòa Trần đi thẳng vào vấn đề, nâng mí mắt hỏi: "Sở Chung Kỳ là gì của ngươi?"
Sở Phục khàn khàn, nhất thời không nói nên lời.
"Ca ca đoản mệnh của ngươi đúng không?" Ninh Hòa Trần hỏi một câu nữa.
Sở Phục lập tức ỉu xìu, nói: "Ngươi nếu đã biết hắn, vậy cũng phải biết nỗi khó xử của ta."
Ninh Hòa Trần nở nụ cười, thật sự cảm thấy nàng rất thú vị, hỏi: "Hỏi ngươi một lần nữa, có liên quan gì đến ta đây?"
Người từ trên Mao sơn đi xuống, khí tức đều có chút không tầm thường, tản ra tử khí.
Mà Sở Chung Kỳ chính là không tầm thường bên trong không tầm thường.
Nghe đâu hắn từ khi còn trong thai đã mang độc, sinh ra là một tử thai, phải để cha hắn độ khí cứu sống, như thế mới có thể lớn lên, chỉ là cũng không có độ ấm của người sống, người ta nói hắn là tá thi hoàn hồn, hoặc là nói hắn là xác chết di động, đều có.
Lần đầu tiên Ninh Hòa Trần nhìn thấy Sở Chung Kỳ đã đoán được thân phận của người này, y đi quá vội vàng, để Sở Chung Kỳ ở lại bên cạnh Lý Đông Thanh xem như là chuyện thiếu trách nhiệm nhất.
Sở Phục tiến đến bên cạnh y, thần thần bí bí nói: "Hắn cần một vị thuốc, ta chỉ thiếu tiền, ta cầu ngươi."
"Thuốc gì?" Ninh Hòa Trần hỏi, "Không phải là trái tim của thiên tử Đại Hán đi?"
Sở Phục cười hì hì, nói: "Không có tà như vậy, là thuốc chính thống, thời điểm đó ta dùng trận pháp là có thể cứu sống hắn."
Ninh Hòa Trần trầm mặc, Sở Phục coi như là có hi vọng, vỗ ngực nói: "Chỉ cần ngươi cho ta tiền, ngươi muốn làm chuyện thất đức gì cũng có thể đổ lên đầu ta, ta không sợ tổn hại âm đức.
Ta biết, ngươi nhất định là có chuyện chính mình không tiện ra tay."
Ninh Hòa Trần nhìn nàng, còn là một tiểu nha đầu.
Sở Phục đáng thương lay lay nhìn y, Ninh Hòa Trần bỗng nhiên đổi chủ ý, nói: "Được rồi, tìm cho ngươi chút chuyện để làm."
"Giúp ta giết một người."
Sở Phục lúc này đáp ứng: "Dễ lắm, đơn giản như vậy?"
"Ta muốn hắn không chết tử tế được," Ninh Hòa Trần nói, "Ta muốn hắn chịu địa ngục giữa trần gian, dằn vặt hắn ít nhất một tháng, sau đó thê thảm qua đời."
Sở Phục cũng cảm thấy dễ làm, cười nói: "Ai vậy? Đắc tội tên tiểu nhân ngươi?"
"Tể tướng Điền Phẫn." Ninh Hòa Trần nói.
Sở Phục sửng sốt một chút, sau đó nói: "Là ai đối với ta mà nói đều như nhau...!Nhưng ngươi không thể thêm tiền sao? Điền Phẫn là tể tướng, nếu như hạ thuật, sẽ có thiên mệnh che chở."
Thẻtre bị đốt chỉ còn dư lại một đoạn nhỏ, Ninh Hòa Trần tiện tay nắm nát, ném quamột bên, nói: "Chuyện thứ hai, bảo ca ca của ngươi cách xa Lý Đông Thanh mộtchút, hắn muốn làm gì, đừng cho là ta không biết.".
Lý Đông Thanh hôm qua ngủ không được ngon giấc, say rượu lại thêm mất ngủ khiến hắn trông rất tiều tụy, Đại ca nữ đã thu xếp thỏa đáng, thời điểm nhìn thấy hắn có hơi sửng sốt.
Lý Đông Thanh đương nhiên biết mình không thể mới đầu năm đã làm cho người khác không vui, cũng không nói mình không thoải mái.
Mà loại thân thể không thoải mái không đau không ngứa này không làm lỡ sinh hoạt bình thường, cũng không thích hợp nói ra để người thương xót, đối với thân thể lại càng không có lợi, chỉ có thể tự mình nhẫn nhịn, không có ý nghĩa gì.
Đại ca nữ chỉ xem như hắn là cùng các bằng hữu đi ra ngoài vui đùa, Lý Đông Thanh lớn rồi, không thích hợp quản thúc quá nghiêm khắc, từ khi Ninh Hòa Trần rời đi, nàng càng cảm thấy Lý Đông Thanh chịu thiệt thòi, cũng không quản gì hắn, phàm là có thể thỏa mãn đều thỏa mãn hắn.
Đại ca nữ sửa sang y phục cho hắn, mà Lý Đông Thanh đã tự mình ăn mặc chỉnh tề, nàng chỉ có thể thu tay lại, nói: "Một đám nam hài các ngươi nhất định là đi ra ngoài uống rượu, bữa cơm đoàn viên tối hôm qua cũng không ăn.
Xế chiều hôm nay ngươi về sớm một chút, nghỉ ngơi thật tốt đi."
Lý Đông Thanh nói: "Không cần."
Đại ca nữ liếc mắt nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Ninh Hòa Trần đi, Lý Đông Thanh cũng không thân cận hơn gì với nàng.
Nàng trái lại có một loại cảm giác: Lý Đông Thanh càng lớn lại càng thâm sâu, khiến người ta nhìn không thấu.
Đại ca nữ nói không được, chỉ đành thôi.
Hai người đồng loạt tiến vào vương cung, ngồi ở trước một cái bàn, Lý Đông Thanh phục tùng cúi đầu, rót một chén trà cho nàng, ít nhất ở trong mắt người ngoài, hai người là vô cùng hoà thuận.
Lý Đông Thanh ngày hôm này không có chuyện gì, đành cùng bọn họ ca múa mừng cảnh thái bình, trong buổi tiệc, Vương phi sai Quách Yên cô nương rót rượu cho Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, nữ tử cúi thấp đầu xuống, rượu vẫn còn tiếp tục rót, chỉ là cúi đầu sẽ nhìn không rõ có chuẩn hay không, Lý Đông Thanh vừa nghiêng tay, nàng không nhìn thấy, ào ào đổ hết lên bào phục hoa mẫu đơn ngày hôm nay của Lý Đông Thanh.
Cô nương kia kinh ngạc thốt lên một tiếng nho nhỏ, vội vàng ném bầu rượu, lại muốn tìm thứ lau cho Lý Đông Thanh, Vương phi đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vào sau lưng nàng, nói: "Thực lỗ mãng! Mau dẫn Đông Thanh xuống đổi một bộ y phục."
Nữ hài vội vàng đáp lại, bộ dạng phục tùng cúi đầu mà đứng lên, nói: "Làm phiền, ngươi cùng nô tỳ đi một chuyến"
Đông Âu Vương chú ý tới chuyện bên này, hỏi: "Làm sao vậy?"
Yến hội hôm nay có không ít nhân vật, ngoại trừ Nguyệt Chi thì còn có rất nhiều quý tộc lưu lạc đến Đông Âu cùng các thần tử thủ hạ của Đông Âu Vương, Đông Âu Vương đi tới, nhìn thấy Vương phi liếc mắt ra hiệu cho hắn, lập tức hiểu ra, nói: "À, xuống thay một bộ khác rồi lại lên đây."
Lý Đông Thanh đưa tay, ra hiệu nàng đến dẫn đường, sau đó nói lời từ biệt với quốc vương vương hậu, nói: "Ta cáo lui trước."
Đông Âu Vương mỉm cười gật đầu, Vương phi lại quan sát Lý Đông Thanh từ đầu tới chân một lần nữa, mãi đến khi hắn đã biến mất ở trong tầm mắt.
Đông Âu Vương nếu đã đi tới đây, bèn thuận thế giơ chén lên, nói với Đại ca nữ: "Ngươi lại già thêm một tuổi."
Đại ca nữ nở nụ cười, nói: "Ta sớm đã đến độ tuổi không sợ đón tết nữa rồi." Nói xong cũng nâng chén rượu lên.
"Nhưng vẫn là đại mỹ nhân của Đông Âu thành," Âu Dương Diêu nói, "Ta tuy rằng nói như vậy, kỳ thực chỉ là đố kị ngươi trẻ hơn ta, dĩ nhiên, cũng đẹp hơn ta nữa!"
Ba người cùng cười, Vương phi ngồi xuống vị trí của Lý Đông Thanh, sát vào Hỏa Tầm Lệ nói: "Ngươi nên bớt lo, lột xuống gai góc trong lòng, hiện tại cái gì cũng sẽ chậm rãi tốt lên."
Lời này xem như là nói đúng chỗ đau của Hỏa Tầm Lệ, Hỏa Tầm Lệ sâu sắc thở dài, liếc nhìn hướng đi của Lý Đông Thanh, nói: "Nếu thật sự như thế, mới tốt được."
"Làm sao?" Vương phi lại dịch người về phía trước, thấp giọng nói, "Có chỗ nào không hài lòng, cùng tỷ tỷ nói một chút?"
Dứt lời, nàng phất tay đuổi Đông Âu Vương đi, nói: "Đi đi, hai tỷ muội chúng ta trò chuyện tâm sự một lát."
Đông Âu Vương nói: "Được rồi, được rồi, ta đi! Mấy chuyện vặt vãnh này của các ngươi, nói cho ta, ta cũng không thích nghe!"
Vương phi lại cười mắng hắn hai câu.
Hỏa Tầm Lệ tuy rằng cũng mỉm cười, thế nhưng trong lòng quả thật có chút không biết nên làm như thế nào, Lý Đông Thanh trước sau vẫn không thân thiết với nàng, nàng trước đây còn cho là, chỉ cần Ninh Hòa Trần đi rồi, thời cơ của nàng cũng tới, nhưng Ninh Hòa Trần đi mất, Lý Đông Thanh trái lại càng lạnh nhạt hơn, trên đời này cũng không có mấy ai nói lời thật lòng với nàng, nói cho nàng biết còn có thể làm sao.
Hỏa Tầm Lệ sao lại không biết Đông Âu Vương cùng Vương phi là châu chấu cùng thuyền, sẽ không giúp đỡ người ngoài như nàng, nhưng nàng quả thật không có cách nào, đành kể ra tâm sự cùng khổ tâm của chính mình.
Vương phi nghe xong, trầm tư chốc lát, nói: "Việc này...!Nói khó cũng khó, nói dễ cũng rất dễ, muội muội ngoan, ngươi sao không sớm nói với ta?"
Hỏa Tầm Lệ nói: "Đây đều là việc nhà, không dám nói."
Vương phi nói: "Ta cho ngươi biết, nhẫn nhìn sẽ không có tác dụng.
Ngươi có biết hoàng đế phái Trương Khiên đi Đôn Hoàng điều binh của Đại Nguyệt Chi các ngươi, trên đường bị Y Trĩ Tà bắt được, ta nghe nói, Trương Khiên cũng không muốn ở lại, năm lần bảy lượt chạy trốn, mà năm nay lại không chạy nữa, ngươi biết tại sao không?"
Hỏa Tầm Lệ chưa từng nghe chuyện này, cau mày nói: "Tại sao?"
"Y Trĩ Tà tìm nữ nhân cho hắn," Vương phi thấp giọng nói, "Một nữ nhân xinh đẹp.
Người phụ nữ kia sinh hài tử cho hắn.
Nam nhân đều là như thế, muốn đơn giản chỉ là tiền cùng nữ nhân.
Ngươi đều cho hắn, làm cho hắn không thể rời bỏ nơi này.
Nếu ta nói...!Là ngươi đối với hắn quá tốt rồi, cho hắn luyện công, cho hắn đọc sách, hắn mới có dã tâm luôn muốn rời khỏi một tấc vuông đất này, muốn làm ra chút thành tựu, kể từ ngày hôm nay, ta cảm thấy ngươi không thể như vậy nữa, muội muội, hắn càng muốn đi, ngươi càng phải đối xử tốt với hắn, mà không phải loại tốt kia, không phải kiểu quen nuông chiều đó.
Như vậy, cho dù có một ngày hắn muốn đi, ra ngoài chưa tới trăm mét cũng sẽ biết, thế giới bên ngoài không phải dễ dàng như vậy."
Hỏa Tầm Lệ dần dần hiểu rõ, Vương phi muốn cùng nàng kết thân.
Thế nhưng đây quả thật cũng là một con đường.
Hỏa Tầm Lệ vẫn là muốn hỏi chủ ý của Lý Đông Thanh một chút, vì vậy nói: "Chờ hắn trở về...!Ta hỏi hắn đã."
Vương phi nhìn nàng một cái, khá có thâm ý, Hỏa Tầm Lệ chỉ sợ nàng cảm thấy chính mình không biết phải trái, vội vàng giải thích: "Đứa bé này...!vô cùng bướng bỉnh, ta thực sự là sợ càng ép càng phản tác dụng."
"Ta hiểu," Vương phi cười nói, "Chỉ là nếu như ngươi nguyện ý giao cho ta, ta đương nhiên có thể làm được rất tốt, nhất định có thể như ý nguyện của ngươi."
Hỏa Tầm Lệ kỳ thực trong lòng vẫn lo sợ, nhưng lời đã nói đến mức độ này, nàng không có cách nào khước từ, chỉ có thể nói nói: "Ngươi nguyện ý, vậy dĩ nhiên là tốt."
Vương phi lúc này mới nở nụ cười, quay đầu nhìn lại, Lý Đông Thanh đã trở về, mới vừa muốn nói chuyện, lại không nhìn thấy thị nữ Quách Yên của mình đâu, nàng ngó dáo dác, hỏi: "Ồ? Nha đầu kia đâu?"
Lý Đông Thanh giống như không để ý, nói: "Không rõ lắm, không trở về sao?"
"Nàng không đi cùng ngươi?" Vương phi hỏi.
"Hả," Lý Đông Thanh thuận miệng nói, "Nàng đưa y phục cho ta xong đã rời đi ngay, ta cho là nàng sớm đã trở lại."
Vương phi nhất thời nhíu lông mày, đứng dậy để Lý Đông Thanh ngồi xuống, đi tới tìm người.
Lý Đông Thanh vẫn làm như không có chuyện gì, tự rót tự uống một chén.
Hắn từ khi biết Sở Chung Kỳ đã bắt đầu nếm trải thú vui uống rượu, tửu lượng cũng tăng lên.
Hỏa Tầm Lệ ngồi bên cạnh hắn, nửa ngày sau mới nhàn nhạt hỏi: "Thể diện của vương phi, không thể không cho."
Lý Đông Thanh tuy rằng không thân thiết với nàng, thế nhưng nàng lại biết rõ Lý Đông Thanh, biết hắn không ngốc giống như bề ngoài, thậm chí phải nói là cực kỳ thông minh, không thể mặc chính mình chịu thiệt.
"Hả?" Lý Đông Thanh khó hiểu hỏi, "Tại sao nói như vậy?"
Hỏa Tầm Lệ hít sâu một hơi, cảm giác càng phiền.
Trên đài sáo trúc loạn tai, Lý Đông Thanh lẳng lặng nghe, nửa ngày uống một hớp rượu, có người đến hàn huyên lại nói chuyện một lát.
Vương phi từ yến hội ra ngoài, tìm nửa ngày mới tìm được Quách Yên trong trù phòng, cô nương đang ôm chân của mình, khóc ở sau cửa, nghe thấy có người đi vào, nhanh chóng muốn trốn đi, bị Vương phi nhấc lên, nhìn sắc mặt của nàng, hỏi: "Làm sao vậy? Khóc cái gì?"
Quách Yên xin nàng đừng hỏi, Vương phi không rõ nàng rốt cuộc là bị Lý Đông Thanh khinh bạc hay là bị Lý Đông Thanh khiển trách, đương nhiên muốn hỏi cho rõ, dựa theo ý nghĩ của nàng, chuyện này đã làm nền đủ dài rồi, Lý Đông Thanh phàm là đầu óc lanh lợi cũng phải biết chuyện này nên làm gì, không đến nỗi phá tan, cho nên đối với hiện trạng này, ít nhiều vẫn mang chút kỳ vọng, cho là tiểu cô nương này nhất thời không chịu được nam nhân khinh bạc, ngượng đến khó có thể kiềm chế.
Quách Yên lại nói: "Hắn nói, hắn không muốn cưới vợ, đời này cũng không muốn."
Cũng không tính là nặng lời, thế nhưng đối với một tiểu cô nương mà nói thì vẫn có chút quá mức mất mặt, Quách Yên hận không thể đi chết, nói xong lại gào khóc.
"Không muốn cưới vợ?" Vương phi nói, "Chỉ nói cái này?"
Quách Yên nuốt nuốt ngụm nước miếng, khóc thút thít hai lần, nói: "Hắn nói, nếu như ta không ngại, hai chúng ta cũng có thể ở bên nhau, hắn chỉ là không thể cưới ta."
Vương phi lúc này nói: "Ngươi nói thế nào?"
Quách Yên trố mắt mà nhìn nàng, giống như đang nói: "Ta còn có thể nói thế nào?"
"Hắn không cưới ta," Quách Yên lập lại một lần, nói, "Ta làm sao có thể để hắn khinh bạc như vậy?"
"Đồ ngu!" Vương phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Hắn chính là đoán chắc ngươi không đồng ý mới nói như vậy! Thật sự là đồ ngu ngốc! Ngươi giao thân thể cho hắn, còn lo hắn thật sự không cưới ngươi? Đến lúc đó, ta có thể tha cho hắn sao? Ngươi thật sự là một nữ nhân ngu ngốc!"
Quách Yên nghe xong lại khóc to lên.
Vương phi nghe mà phiền lòng, đỡ trán của chính mình, cảm giác mình đã coi thường Lý Đông Thanh này rồi, đây rõ ràng là đã để hắn an bài một đường.
Nhưng nàng đã ở trước mặt Hỏa Tầm Lệ nói chắc như đinh đóng cột mất rồi, Vương phi tỉnh táo lại, trút một hơi, phát hiện chuyện này ngày hôm nay có thể làm được tự nhiên là tốt, không làm được cũng có cách nào khác.
Vì vậy ngồi xổm xuống, lau nước mắt cho Quách Yên, nói: "Nữ nhi ngoan, không khóc, biết được ngươi thích hắn, ta lại nghĩ cho ngươi biện pháp khác."
Quách Yên lại lắc đầu liên tục, không dám.
Vương phi tức cười, chỉ vào mũi nàng: "Đúng là cái đồ nhát gan!"
Sau đó, Đông Âu thành đông đi xuân tới, cát vàng trên bệ cửa sổ đổi thành cây liễu nhú ra chồi non, tháng ngày đi nhanh rồi lại tới.
Một năm này, xảy ra mấy chuyện lớn làm đề tài nói chuyện cho người Đông Âu thưởng trà sau bữa cơm, bị người nhiều lần lấy ra nghiền ngẫm.
Một trong số đó là: Ngụy Kỳ Hậu Đậu Anh chết rồi.
Đậu Anh quá trọng tình nghĩa, năm đó vì bảo vệ Lưu Vinh mà đắc tội Cảnh Đế, năm nay lại vì bảo vệ Quán Phu mà đắc tội Võ đế.
Truyền thuyết năm đó nói rằng Cảnh Đế cho Đậu Anh một đạo chiếu thư, để hắn "Có chuyện không tiện, có thể dùng", Đậu Anh vì muốn bảo vệ Quán Phu một mạng mà lấy ra, chiếu thư đều có hai đạo, một đạo trong tay Đậu Anh, một đạo ở trong cung, dùng làm chứng cứ để đối chiếu hai bên.
Thế nhưng Đậu Anh dâng lên chiếu thư này, trong cung lại không tìm được ghi chép.
Hoàng đế phán hắn tội giả tạo chiếu thư, xử Ngụy Kỳ Hậu Đậu Anh chém đầu răn đe dân chúng.
Tuyết rơi vào mùa xuân năm nay, Ngụy Kỳ Hậu đã không còn, mà một nhà Quán Phu cũng rất sớm bị tru di; chuyện thứ hai là: Thái hoàng thái hậu vào trước khi Đậu Anh chết một tháng cũng đã băng hà, người già sống lâu rồi tự nhiên cũng mấy, tất cả mọi người nói, đều là bởi vì Đậu thái chủ chết rồi, hoàng thượng mới hoàn toàn không có kiêng kỵ, giết luôn người nhà họ Đậu, Đậu Anh; còn có chuyện thứ ba, cũng chính là chuyện được bàn tán rôm rả nhất trong quán trà: Nghe đâu tiểu vương tử của Nguyệt Chi, Lý Đông Thanh, đã ngủ với cung nữ của Vương phi, hiện tại Vương phi ép người, nhất định phải thành hôn.
Một chuyện cuối cùng, mới chính là đề tài được mọi người yêu thích nghị luận nhất, ngay cả Hỏa Tầm Sưởng Minh cũng đã nghe được hai, ba tình tiết không giống nhau, mà đều miên man chuyện xưa đau khổ.
Lý Đông Thanh đang ở sân luyện ăn dưa, Vương Tô Mẫn hôm nay được nghỉ làm, ngồi ở bên cạnh hắn mài đao, mài mài mài, đột nhiên hỏi: "Thái nãi nãi của ngươi chết rồi?"
Lý Đông Thanh phun hột ra, nói: "Đúng."
Vương Tô Mẫn: "Đậu Anh cũng đã chết?"
"Ừ."
Vương Tô Mẫn "Ồ" một tiếng, không nói gì.
Lý Đông Thanh cũng không muốn nói gì.
Qua một lát, Vương Tô Mẫn nói: "Vậy ngươi năm nay cũng không thể thành hôn, giữ đạo hiếu ba năm."
"Đúng," Lý Đông Thanh hoàn toàn châm chọc, cười nói, "Ngươi đến lúc đó cũng có thể giúp ta cùng cầu xin Vương phi như vậy, ta muốn làm đại hiếu tử, muốn đồ tang nữa."
Vương Tô Mẫn liếc nhìn y phục trên người hắn, ngậm miệng.
"Đều nói mấy thứ linh tinh," Lý Đông Thanh nói xong thì nhảy xuống, đến trên sân hô, "Có người không! Đến chiến!"
Thời điểm Hỏa Tầm Sưởng Minh tới, Lý Đông Thanh đã đang đánh rồi, đánh cho "loảng xoảng loảng xoảng" vang vọng, ánh lửa tóe ra khắp sân.
Hỏa Tầm Sưởng Minh "ồ" một tiếng, nói: "Ai chọc hắn?"
Hắn hôm nay mặc áo choàng màu đỏ, trên mặt thêu không ít bảo thạch trân châu, hắn da dẻ trắng nõn, mặc vào không tầm thường, nhìn rất quý khí anh tuấn.
Vương Tô Mẫn nói: "Ngươi đi đâu đó?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh ngồi vào bên cạnh hắn, nhìn Lý Đông Thanh phía dưới, nói: "Về nhà ăn cơm."
Vương Tô Mẫn quét mắt một vòng y phục của hắn, ý là: "Mặc như thế này về nhà ăn cơm?"
"Thuận tiện gặp cô nương," Vương Tô Mẫn nói, "Cha nương ta nghe nói Lý Đông Thanh cũng sắp phải thành thân rồi, cảm giác có chút sốt ruột."
Vì vậy hai người lại nhìn xuống Lý Đông Thanh đang ở dưới sân.
Qua một lúc, Lý Đông Thanh một thân mồ hôi bẩn chạy tới, hỏi Hỏa Tầm Sưởng Minh: "Ngươi đã làm gì?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Đừng nói nữa."
Lý Đông Thanh quả nhiên không đề cập nữa, hắn ra rất nhiều mồ hôi, nằm trên bậc thang há miệng thở dốc, lồng ngực chập trùng lên xuống.
"Nghe nói, hoàng thượng xuất binh Hung Nô, phái bốn vị tướng quân đi ra." Hỏa Tầm Sưởng Minh nói, "Vệ Thanh, Lý Quảng, Công Tôn Ngao, còn có một người không rõ."
Lý Đông Thanh "Ừ" một tiếng, cánh tay che lấy mắt, nhắm mắt dưỡng thần.
Hỏa Tầm: "Hoàng thượng xem ra là nhất định muốn cùng Hung Nô phân thắng bại, ngược lại là giang hồ bị gác qua một bên."
Hỏa Tầm qua một lát lại hỏi: "Ngươi nghe được tin tức của Ninh Hòa Trần không?"
"Không có," Lý Đông Thanh không hiểu ra sao liếc mắt nhìn hắn, "Ta làm sao nghe nói đây? Ở thành Trường An, ta đến một người quen cũng không có."
"Cũng đúng," Hỏa Tầm nói, "Vốn còn dự định muốn hỏi thăm ngươi, Ninh Hòa Trần sao lại không có tin tức, từ khi đến Trường An, chưa một lần nghe được tin tức của y."
Lý Đông Thanh cười hắn ngây thơ, nói: "Ngươi muốn nghe được tin tức của Ninh Hòa Trần, đương nhiên không thể có."
"Tại sao?" Hỏa Tầm Sưởng Minh cũng chỉ thốt lên hỏi một câu, kỳ thực nói xong, cũng có hơi hơi hiểu ra, nói, "Y đổi tên khác?"
Lý Đông Thanh nói: "Chắc chắn rồi, làm sao có thể dùng tên nhi tử của tội thần mà ở lại thành Trường An đây?"
Khổ cho Hỏa Tầm Sưởng Minh vẫn luôn tìm đủ mọi người đến nghĩ cách hỏi thăm tung tích của Ninh Hòa Trần, kết quả ai cũng chưa từng nghe tới, hóa ra lại là như vậy!
Lý Đông Thanh nói: "Cái tên ngu ngốc nhà ngươi, ngu như vậy, còn có thể tốt như thế nào?"
Hỏa Tầm Sưởng Minh đạp hắn một cước, đạp hắn lăn xuống đài bậc, Lý Đông Thanh lăn xuống, lại thuận thế cầm kiếm của mình lên, đứng dậy, lại lôi kéo người ta đánh cùng mình một lát.
Vương Tô Mẫn đã mài đao xong, đi xuống dưới, nói: "Ta đánh với ngươi."
Lý Đông Thanh cười nói: "Cầu còn không được!"
Hỏa Tầm Sưởng Minh nhìn Lý Đông Thanh, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
Mấy người bọn hắn ai cũng chưa từng hỏi Lý Đông Thanh, rốt cuộc có phải là kẻ xấu xa như mọi người nói hay không, hay là có phải cũng bị buộc thành hôn hay không.
Bọn họ không hỏi, Lý Đông Thanh cũng sẽ không nhắc đến.
Nếu như là trước đây, Hỏa Tầm Sưởng Minh sẽ không bao giờ tin Lý Đông Thanh sẽ làm loại chuyện như vậy, thế nhưng hiện tại hắn thật không dám bảo đảm.
Thành Trường An bên đó thay đổi trong nháy mắt, Lưu Triệt giống như mãnh hổ vẫn luôn ngủ đông, thái hoàng thái hậu rốt cuộc cũng chết rồi, gông xiềng cuối cùng của hắn đã được tháo bỏ, giang hồ, Hung Nô đều giống như một miếng thịt trong miệng hổ.
Nguyệt Chi có cừu oán với Côn tộc, vương tử Côn tộc lại ở dưới trướng của Hung Nô, người Nguyệt Chi thật ra là hi vọng Lưu Triệt sẽ tấn công Hung Nô, trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.
Lần này Lưu Triệt xuất binh, Đại ca nữ cũng thật vui sướng, chỉ là không biết Lưu Triệt đến cùng thắng hay thua, nếu như thắng, bước kế tiếp có phải là sẽ nuốt Nguyệt Chi?
Những thứ này đều là sự tình chưa nắm chắc, Hỏa Tầm Sưởng Minh đã đến lúc lo lắng cho tương lai, hắn nhìn Lý Đông Thanh đổ mồ hôi như mưa, cảm thấy Lý Đông Thanh cũng đến lúc này rồi.
Lý Đông Thanh như vậy không hẳn sẽ không lấy nữ nhân kia.
Hỏa Tầm Sưởng Minh để tay lên ngực tự hỏi, nếu như là hắn, vì đại cục, hắn cũng sẽ lấy.
Dù sao bọn họ đều không có cách nào khác.
Hoa mơ của thành Trường An năm nay đã nở rồi, thế nhưng qua một đêm mưa đã tàn lụi tất cả, rơi trên mặt đất, lại bị người đạp ở dưới chân, có chút giống mỹ nhân chết đi vùi mình vào trong đất.
Một cô gái nhẹ nhàng chen vào trong một hộ nhà cao cửa rộng, nữ hài mặc một thân khúc cư màu đen, đầu đeo khăn che mặt, tóc tai rối tung, chỉ có thể nhìn thấy đuôi lông mày vểnh lên cao.
Nàng tựa như cơn gió mà bay vào cửa, lại bay vào trước bàn nhà người ta, quỳ ngồi trước mặt người trong đó.
Nàng đẹp, mà người kia lại khiến nàng lập tức cảm thấy không bằng.
Người kia giương mắt nhìn nàng một cái, rồi đi làm chuyện của chính mình, giống như là không nhìn thấy nàng.
Y đang đốt một bó thẻ tre, đốt rất chậm, y một tay cầm sách thẻ tre, một tay cầm quạt, từ từ thổi đốm lửa lất phất, rất có kiên nhẫn chờ đợi.
"Ngươi là Sở Phục?" Thẻ tre thiếu đi một nửa, giọng nói của Ninh Hòa Trần lạnh như băng, mở miệng hỏi, "Tìm ta làm gì?"
Sở Phục thoáng nhướn mi, nói: "Ngươi còn nhớ ta?"
Ninh Hòa Trần cảm thấy nàng buồn cười: "Không nhớ rõ, đoán."
Sở Phục: "Đương nhiên là có việc cầu ngươi, ngươi bây giờ lợi hại như vậy, giúp ta một việc, chắc chắn sẽ thành công?"
"Chuyện gì?" Ninh Hòa Trần thuận miệng hỏi.
Sở Phục: "Cho ta mượn ít tiền, năm mươi kim, sau này ta sẽ lại trả lại cho ngươi, số tiền này đối với ngươi mà nói không tính là gì đi? Ta biết hoàng thượng để ngươi xử lý du hiệp của Trường An, ngươi thu được không ít tiền đen của những người kia."
"Há," Ninh Hòa Trần khách khí hỏi, "Có liên quan gì tới ngươi?"
Sở Phục giận dữ một hơi, hỏi: "Ngươi làm gì? Ngươi không phải người giang hồ sao? Thật muốn thay Lưu Triệt làm việc?"
Ninh Hòa Trần hỏi lại: "Ta thay ai làm việc, lại có liên quan gì tới ngươi?"
Sở Phục còn là một tiểu cô nương, lợi hại đến đâu cũng chỉ gặp qua một vài người sợ hãi chính mình cùng những người muốn lợi dụng chính mình, chưa từng thấy ai như Ninh Hòa Trần.
Ninh Hòa Trần đi thẳng vào vấn đề, nâng mí mắt hỏi: "Sở Chung Kỳ là gì của ngươi?"
Sở Phục khàn khàn, nhất thời không nói nên lời.
"Ca ca đoản mệnh của ngươi đúng không?" Ninh Hòa Trần hỏi một câu nữa.
Sở Phục lập tức ỉu xìu, nói: "Ngươi nếu đã biết hắn, vậy cũng phải biết nỗi khó xử của ta."
Ninh Hòa Trần nở nụ cười, thật sự cảm thấy nàng rất thú vị, hỏi: "Hỏi ngươi một lần nữa, có liên quan gì đến ta đây?"
Người từ trên Mao sơn đi xuống, khí tức đều có chút không tầm thường, tản ra tử khí.
Mà Sở Chung Kỳ chính là không tầm thường bên trong không tầm thường.
Nghe đâu hắn từ khi còn trong thai đã mang độc, sinh ra là một tử thai, phải để cha hắn độ khí cứu sống, như thế mới có thể lớn lên, chỉ là cũng không có độ ấm của người sống, người ta nói hắn là tá thi hoàn hồn, hoặc là nói hắn là xác chết di động, đều có.
Lần đầu tiên Ninh Hòa Trần nhìn thấy Sở Chung Kỳ đã đoán được thân phận của người này, y đi quá vội vàng, để Sở Chung Kỳ ở lại bên cạnh Lý Đông Thanh xem như là chuyện thiếu trách nhiệm nhất.
Sở Phục tiến đến bên cạnh y, thần thần bí bí nói: "Hắn cần một vị thuốc, ta chỉ thiếu tiền, ta cầu ngươi."
"Thuốc gì?" Ninh Hòa Trần hỏi, "Không phải là trái tim của thiên tử Đại Hán đi?"
Sở Phục cười hì hì, nói: "Không có tà như vậy, là thuốc chính thống, thời điểm đó ta dùng trận pháp là có thể cứu sống hắn."
Ninh Hòa Trần trầm mặc, Sở Phục coi như là có hi vọng, vỗ ngực nói: "Chỉ cần ngươi cho ta tiền, ngươi muốn làm chuyện thất đức gì cũng có thể đổ lên đầu ta, ta không sợ tổn hại âm đức.
Ta biết, ngươi nhất định là có chuyện chính mình không tiện ra tay."
Ninh Hòa Trần nhìn nàng, còn là một tiểu nha đầu.
Sở Phục đáng thương lay lay nhìn y, Ninh Hòa Trần bỗng nhiên đổi chủ ý, nói: "Được rồi, tìm cho ngươi chút chuyện để làm."
"Giúp ta giết một người."
Sở Phục lúc này đáp ứng: "Dễ lắm, đơn giản như vậy?"
"Ta muốn hắn không chết tử tế được," Ninh Hòa Trần nói, "Ta muốn hắn chịu địa ngục giữa trần gian, dằn vặt hắn ít nhất một tháng, sau đó thê thảm qua đời."
Sở Phục cũng cảm thấy dễ làm, cười nói: "Ai vậy? Đắc tội tên tiểu nhân ngươi?"
"Tể tướng Điền Phẫn." Ninh Hòa Trần nói.
Sở Phục sửng sốt một chút, sau đó nói: "Là ai đối với ta mà nói đều như nhau...!Nhưng ngươi không thể thêm tiền sao? Điền Phẫn là tể tướng, nếu như hạ thuật, sẽ có thiên mệnh che chở."
Thẻtre bị đốt chỉ còn dư lại một đoạn nhỏ, Ninh Hòa Trần tiện tay nắm nát, ném quamột bên, nói: "Chuyện thứ hai, bảo ca ca của ngươi cách xa Lý Đông Thanh mộtchút, hắn muốn làm gì, đừng cho là ta không biết.".
Danh sách chương