Lý Đông Thanh cảm thấy trong lòng giống như đã buông được một khối đá lớn, thoải mái vô cùng, quay đầu lại chạy ra ngoài, đạp bình bịch chạy đến phòng của Ninh Hòa Trần, đang muốn gõ cửa, mà suy nghĩ một chút lại trực tiếp đẩy ra, phát hiện quả nhiên không có cài chốt.
Ninh Hòa Trần đang tắm, y phục vắt lên trên bức bình phong, nghe thấy hắn vào cửa, khóe miệng giương lên, cảm thấy đã sờ thấu tâm tư của đứa nhỏ này rồi.
Trong phòng đốt đèn, bình phong chiếu ra thân ảnh của Ninh Hòa Trần, bả vai tròn trịa, cánh tay nhỏ nhắn, tóc vấn lên trên, Lý Đông Thanh đứng ở trong phòng nhìn chung quanh, lại liếc nhìn bức bình phong, sau đó lại nhìn chung quanh, gãi đầu một cái đi vào, ngồi vào băng ghế đang để đồ ở phía trước, đẩy đồ vật sang bên cạnh, nói: "Đại ca nữ không có đánh ta."
"Biết rồi," Ninh Hòa Trần lấy vải lau người, nói, "Dụ dỗ mà thôi, đứa ngốc."
Lý Đông Thanh sửng sốt một chút, sau đó nói: "Bất kể thế nào, không đánh ta, ta thật vui vẻ."
Ninh Hòa Trần vẫn nói: "Biết rồi."
Lý Đông Thanh đặt hai tay lên đầu gối, cảm thấy không biết làm gì, nói: "Ta chà lưng cho ngươi đi."
Ninh Hòa Trần đưa miếng vải cho hắn, tiện tay gạt một cái, gạt tóc đến trước ngực, lộ ra cái lưng bóng loáng, bóng lưng kia dưới ánh đèn hôn ám bị chiếu thành màu cam vàng, Lý Đông Thanh nghiêm túc xắn tay áo lên, vắt lấy tấm vải đẫm nước, thả vải bố lên lưng y, nhẹ nhàng chà sát, Ninh Hòa Trần nhắm mắt lại, mở rộng hai vai, nói: "Mạnh tay một chút, toàn thân đầy máu mùi tanh."
Lý Đông Thanh giật giật hầu kết, không quá dùng sức, chỉ mạnh tay hơn lúc nãy một chút thôi, Ninh Hòa Trần ngược lại cũng không xoi mói nữa, hai người không nói gì, trong lúc nhất thời chỉ có tiếng nước, Lý Đông Thanh nói: "Trên người ngươi không có vết sẹo."
"Có," Ninh Hòa Trần giơ lên mặt trong của cánh tay, đưa cho hắn xem, là một vết kiếm, y nói, "Thời điểm đối kiếm, tiếp xúc quá gấp với kiếm của người khác, bị cắt phải một vết."
Vết thương đã chuyển sang màu trắng, là một vết dài nhỏ, Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn, không biết vì sao lại cảm thấy vết thương này xuất hiện không giống như trên người mình, giống như nên xuất hiện trên cánh tay kia vậy.
Còn hắn, đầy người đều là vết thương, nhằng nhịt khắp nơi, xấu đến đòi mạng.
Ninh Hòa Trần nói: "Sao có thể không bị thương được đây? Ai cũng đều bị thương."
Lý Đông Thanh nói: "Thương thế của ngươi ít hơn."
"Không ở trên người mà thôi." Ninh Hòa Trần bình thản nói.
Lý Đông Thanh lúc này như nghẹn trong cổ họng, không biết như thế nào cho phải.
Không ở trên người, vậy ở chỗ nào? Lý Đông Thanh là người có thể dung túng cho Ninh Hòa Trần nhất rồi, bao dung của hắn dành cho Ninh Hòa Trần, đến Hoắc Hoàng Hà cũng chưa chắc có thể làm được.
Năm đó Ninh Hòa Trần vẫn luôn đẩy hắn ra phía ngoài, tâm lạnh như đá, làm thế nào cũng không tan được, hắn cũng không oán trách, bởi vì hắn cảm thấy Ninh Hòa Trần sống cũng rất khổ cực.
Ninh Hòa Trần nói: "Ngươi còn nhỏ, chỉ biết là đao thương có thể hại người, không biết người so với đao thương càng hại người."
Lý Đông Thanh nói: "Một năm này còn có người thương tổn ngươi sao?"
Ninh Hòa Trần mỉm cười, nói: "Nếu như ngươi thật tốt, sẽ không ai có thể tổn thương cho ta." Nói xong, chính y cũng thở dài, "Ngươi đứa nhỏ này, thực sự là không thiếu người thương."
Lý Đông Thanh thuận đường vai lau người cho y, nước không đến ngực Ninh Hòa, còn xuống nữa sẽ lau không tới, Ninh Hòa Trần nhận lấy vải bố, nói: "Được rồi, lau hay không lau cũng như nhau thôi."
Lý Đông Thanh lại không dám dùng sức, không xuống tay được, bản lĩnh bắn tên của hắn tuyệt đối không kém hơn Vệ Thanh, bách phát bách trúng cũng là điều chắc chắn, tay giương cung có bao nhiêu khí lực, ở trên mảnh lưng này lại không dùng đến một phần, luôn cảm thấy không nên.
Ninh Hòa Trần nói: "Lấy một tấm vải sạch đến đây."
Lý Đông Thanh nhanh đi lấy rồi đưa cho y, Ninh Hòa Trần xoa xoa tóc, từ trong nước đứng lên, Lý Đông Thanh nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, nhưng lại bắt đầu cảm thấy mình khó hiểu, lại xoay trở về.
Ninh Hòa Trần trong suốt quá trình không để ý đến hắn, lau khô cơ thể, thấy hắn còn đang sững sờ, bèn hỏi: "Y phục."
Lý Đông Thanh lại nhanh đi lấy, hỏi: "Ngươi hôm nay mặc bộ nào? Bộ màu trắng kia sao?"
"Tùy đi," Ninh Hòa Trần chờ đến thiếu kiên nhẫn, lại xoa tóc, nhìn y phục Lý Đông Thanh đưa tới, nói, "Không mặc cái này."
Lý Đông Thanh hỏi: "Vậy cái nào, cái màu xám hả?"
Ninh Hòa Trần: "Cái màu lam đi."
Lý Đông Thanh lại đi tìm, tìm được rồi đưa cho y, Ninh Hòa Trần đã mặc quần rồi, tiện tay phủ thêm, trên ngực chưa lau khô, vẫn còn vương nước, tóc cũng hãy còn ẩm, bản thân Lý Đông Thanh chưa tắm, cầm mảnh vải ở sau lưng lau tóc cho y, Ninh Hòa Trần cầm lấy cái giũa trên bàn, vắt chân ngồi lên ghế, cằm đặt trên đầu gối, cẩn thận mài giũa móng tay.
Tóc của Ninh Hòa Trần rất dày, mỗi buổi tối tắm xong, nếu như lau không khô sẽ trực tiếp đi ngủ, đến sáng ngày hôm sau vẫn còn ẩm, Lý Đông Thanh nếu vừa vặn đi tới sẽ lau khô cho y, lần này lau tóc, lại nghĩ: Hình như mái tóc này đã một năm rồi không cắt.
Nghĩ như vậy, hắn cũng hỏi: "Có phải là có hơi dài quá không?"
Ninh Hòa Trần liếc mắt một cái, nói: "Cây kéo đâu?"
"Muốn cắt luôn sao?" Lý Đông Thanh hỏi.
Ninh Hòa Trần: "Ừm."
Lý Đông Thanh chỉ đành đi tìm cây kéo, tìm được rồi, ước lượng một chút, cũng chỉ quá eo một chút thôi, hắn so lên phía trên một khối, nói: "Cắt đến đây sao?"
Ninh Hòa Trần quay đầu lại liếc nhìn, nói: "Cao thêm chút nữa."
Lý Đông Thanh lại hối hận, nói: "Cứ như vậy đi, đừng cắt nữa."
Ninh Hòa Trần khó hiểu, ngẩng đầu nhìn hắn, Lý Đông Thanh bỏ cây kéo lên trên bàn, thật sự không muốn động, có chút hối hận nhắc đến chuyện này, mái tóc của Ninh Hòa Trần rất đẹp, xõa ở trong nước, buông ở trên vai đều như tơ lụa, cắt đi thực đáng tiếc.
Ninh Hòa Trần thế mà cũng không nói gì, lại cúi đầu xoa móng tay, Lý Đông Thanh nhặt vải bố lên, lau tóc cho y, nói: "Hai ngày nay đã xảy ra thật nhiều chuyện, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy."
"Chuyện gì?" Ninh Hòa Trần hỏi.
"Giết thật nhiều người," Lý Đông Thanh nói, "Cũng quen được rất nhiều người."
Hắn vẫn không buông được chuyện mình giết người, hai ngày nay luôn cảm thấy trong lòng rất nặng nề, giống như đã có bắt đầu, sau này chính mình sẽ biến thành một ma đầu giết người không ghê tay.
Chuyện như vậy, người khác khuyên khả năng cũng chỉ có thể giảm bớt thống khổ nhất thời, đến nửa đêm tỉnh mộng vẫn sẽ dằn vặt chính mình, sợ hãi cũng sẽ lại ùa tới.
Lý Đông Thanh còn may mắn chính mình không phải lần đầu tiên giết người đã gặp phải biển máu như vậy.
Ninh Hòa Trần nói: "Đều sẽ tốt thôi."
Lý Đông Thanh: "Vương ca hình như cũng có tâm sự, hỏi thì hắn không nói, hắn hỏi xin Diệp A Mai một thanh kiếm, mà bản thân lại chưa từng dùng, không biết hắn muốn tặng ai, ngươi có cảm thấy, hắn hình như là muốn đi hay không?"
"Không nhìn ra," Ninh Hòa Trần vùi đầu vào gối, tựa hồ có hơi buồn ngủ, thuận miệng nói, "Người nên đi, giữ không được."
Lý Đông Thanh: "Hắn nói sẽ không đi."
"Bởi vì ngươi giống như cún con ấy," Ninh Hòa Trần đang vùi đầu vào gối trầm thấp cười một tiếng, xoay đầu lại nói, "Cho ngươi ăn một chút, ngươi sẽ ngậm ống quần người ta không cho đi."
Lý Đông Thanh hiếm thấy phản bác lại, nói: "Ta không có."
"Chính là có," Ninh Hòa Trần nói, "Lý cún con."
Y gọi vậy cảm thấy rất vui, lại gọi hai tiếng.
Đêm nay tuy rằng đã bại trận, thế nhưng Ninh Hòa Trần hình như lại rất vui vẻ.
Lý Đông Thanh thấy y vui vẻ, cũng không nói không cho gọi nữa, Ninh Hòa Trần lặp lại một câu chính mình đã từng nói, nói: "Người ta nếu có chuyện chính mình muốn làm, ngươi cũng không cần ngăn cản hắn."
Lý Đông Thanh ngập ngừng, nói: "Thế nhưng đã ngăn cản mất rồi."
Ninh Hòa Trần nói: "Ngươi có thể ngăn được ai? Cho là ai cũng là ta sao?"
Lý Đông Thanh bắt đầu ngại ngùng, nhưng là hắn không có cách nào chống chế, khóc lóc van nài không muốn chia xa, đây đúng chuyện hắn làm rất tốt, vì vậy đành nói: "Ta sau này sẽ bảo vệ ngươi, không để cho người khác thương tổn ngươi."
"Được nha," Ninh Hòa Trần ném cái giũa, quay đầu hỏi, "Vẫn chưa lau xong à?"
Đã gần xong rồi, Lý Đông Thanh nói: "Đợi một lát, còn phải chải lại."
Ninh Hòa Trần không có ý kiến, ngồi ở trên ghế chờ, Lý Đông Thanh kinh ngạc cực kỳ, không hiểu vì sao ngày hôm nay y lại dễ nói chuyện như thế, ngẫm lại toàn bộ, hình như cũng không có chuyện gì quá vui vẻ.
Hắn chải tóc cho Ninh Hòa Trần, cẩn thận từng li từng tí một, Ninh Hòa Trần tóc dày như vậy, chải cũng mất một lúc lâu, Ninh Hòa Trần chờ đến buồn ngủ mới nghe thấy Lý Đông Thanh nói: "Được rồi."
Ninh Hòa Trần mặc y phục xong xuôi, đứng lên đi về phía giường, Lý Đông Thanh còn chưa rửa mặt, cởi y phục định đi tắm, hắn cũng không thèm để ý, trực tiếp dùng nước tắm còn sót lại của Ninh Hòa Trần, tắm rửa thật nhanh, mang theo một thân hơi nước lên giường, Ninh Hòa Trần đã hơi ngủ rồi, sau khi hắn bò lên giường, Ninh Hòa Trần nhường chỗ cho hắn, qua chốc lát, y tỉnh táo lại, hỏi: "Không lau khô ráo?"
"Không cần lau," Lý Đông Thanh nói, "Không gội đầu."
Ninh Hòa Trần không nói, muốn đi ngủ, Lý Đông Thanh nói: "Ài, ngươi không cảm thấy, hoa mai của Mục Dương địa đặc biệt giống khắp núi đầy tuyết sao? Khiến ta nhớ tới Nhạn Môn."
Ninh Hòa Trần không trả lời hắn.
Lý Đông Thanh lầm bầm lầu bầu: "Nếu như sau này chúng ta đến Đại Nguyệt Chi, chính là Đôn Hoàng ấy, cũng có thể mỗi ngày đều ăn nho.
Ta đã từng ăn rồi, ngon lắm, ở Trung nguyên khả năng chỉ có hoàng đế cùng quý phi mới có thể được ăn thôi."
"Có thể mời Hoắc thúc tới chơi," Lý Đông Thanh mơ mộng về tương lai, nói, "Đúng rồi, ngươi đưa sáo kép cho A Mai, ta dùng gậy trúc tước cho ngươi một cái khác nhé, dùng gậy trúc có được không? Ta chưa từng làm, sau này sẽ lại hỏi.
Có lẽ còn có thể dùng tinh thiết đúc thành."
Ninh Hòa Trần trở mình, hỏi: "Có ngủ hay không?"
Lý Đông Thanh nói: "Không buồn ngủ lắm."
Ninh Hòa Trần chỉ ra ngoài cửa sổ, nói: "Đi ra ngoài luyện công đi."
Lý Đông Thanh không dám nói thêm nữa.
Ninh Hòa Trần nhắm mắt lại, lặng yên nằm nghiêng ở bên cạnh hắn, hắn quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Hòa Trần một mặt nhã nhặn trầm tĩnh, lông mi rõ đến từng sợi, hắn dịch người về phía trước, nói: "Lông mi của ngươi dài bao nhiêu vậy?"
NinhHòa Trần chợt mở to mắt, Lý Đông Thanh sợ hết hồn nhanh chóng lùi về sau, mớiphát giác đều tiến đến mặt người ta rồi, Ninh Hòa Trần nói: "Không ngủ thìcút.".
Ninh Hòa Trần đang tắm, y phục vắt lên trên bức bình phong, nghe thấy hắn vào cửa, khóe miệng giương lên, cảm thấy đã sờ thấu tâm tư của đứa nhỏ này rồi.
Trong phòng đốt đèn, bình phong chiếu ra thân ảnh của Ninh Hòa Trần, bả vai tròn trịa, cánh tay nhỏ nhắn, tóc vấn lên trên, Lý Đông Thanh đứng ở trong phòng nhìn chung quanh, lại liếc nhìn bức bình phong, sau đó lại nhìn chung quanh, gãi đầu một cái đi vào, ngồi vào băng ghế đang để đồ ở phía trước, đẩy đồ vật sang bên cạnh, nói: "Đại ca nữ không có đánh ta."
"Biết rồi," Ninh Hòa Trần lấy vải lau người, nói, "Dụ dỗ mà thôi, đứa ngốc."
Lý Đông Thanh sửng sốt một chút, sau đó nói: "Bất kể thế nào, không đánh ta, ta thật vui vẻ."
Ninh Hòa Trần vẫn nói: "Biết rồi."
Lý Đông Thanh đặt hai tay lên đầu gối, cảm thấy không biết làm gì, nói: "Ta chà lưng cho ngươi đi."
Ninh Hòa Trần đưa miếng vải cho hắn, tiện tay gạt một cái, gạt tóc đến trước ngực, lộ ra cái lưng bóng loáng, bóng lưng kia dưới ánh đèn hôn ám bị chiếu thành màu cam vàng, Lý Đông Thanh nghiêm túc xắn tay áo lên, vắt lấy tấm vải đẫm nước, thả vải bố lên lưng y, nhẹ nhàng chà sát, Ninh Hòa Trần nhắm mắt lại, mở rộng hai vai, nói: "Mạnh tay một chút, toàn thân đầy máu mùi tanh."
Lý Đông Thanh giật giật hầu kết, không quá dùng sức, chỉ mạnh tay hơn lúc nãy một chút thôi, Ninh Hòa Trần ngược lại cũng không xoi mói nữa, hai người không nói gì, trong lúc nhất thời chỉ có tiếng nước, Lý Đông Thanh nói: "Trên người ngươi không có vết sẹo."
"Có," Ninh Hòa Trần giơ lên mặt trong của cánh tay, đưa cho hắn xem, là một vết kiếm, y nói, "Thời điểm đối kiếm, tiếp xúc quá gấp với kiếm của người khác, bị cắt phải một vết."
Vết thương đã chuyển sang màu trắng, là một vết dài nhỏ, Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn, không biết vì sao lại cảm thấy vết thương này xuất hiện không giống như trên người mình, giống như nên xuất hiện trên cánh tay kia vậy.
Còn hắn, đầy người đều là vết thương, nhằng nhịt khắp nơi, xấu đến đòi mạng.
Ninh Hòa Trần nói: "Sao có thể không bị thương được đây? Ai cũng đều bị thương."
Lý Đông Thanh nói: "Thương thế của ngươi ít hơn."
"Không ở trên người mà thôi." Ninh Hòa Trần bình thản nói.
Lý Đông Thanh lúc này như nghẹn trong cổ họng, không biết như thế nào cho phải.
Không ở trên người, vậy ở chỗ nào? Lý Đông Thanh là người có thể dung túng cho Ninh Hòa Trần nhất rồi, bao dung của hắn dành cho Ninh Hòa Trần, đến Hoắc Hoàng Hà cũng chưa chắc có thể làm được.
Năm đó Ninh Hòa Trần vẫn luôn đẩy hắn ra phía ngoài, tâm lạnh như đá, làm thế nào cũng không tan được, hắn cũng không oán trách, bởi vì hắn cảm thấy Ninh Hòa Trần sống cũng rất khổ cực.
Ninh Hòa Trần nói: "Ngươi còn nhỏ, chỉ biết là đao thương có thể hại người, không biết người so với đao thương càng hại người."
Lý Đông Thanh nói: "Một năm này còn có người thương tổn ngươi sao?"
Ninh Hòa Trần mỉm cười, nói: "Nếu như ngươi thật tốt, sẽ không ai có thể tổn thương cho ta." Nói xong, chính y cũng thở dài, "Ngươi đứa nhỏ này, thực sự là không thiếu người thương."
Lý Đông Thanh thuận đường vai lau người cho y, nước không đến ngực Ninh Hòa, còn xuống nữa sẽ lau không tới, Ninh Hòa Trần nhận lấy vải bố, nói: "Được rồi, lau hay không lau cũng như nhau thôi."
Lý Đông Thanh lại không dám dùng sức, không xuống tay được, bản lĩnh bắn tên của hắn tuyệt đối không kém hơn Vệ Thanh, bách phát bách trúng cũng là điều chắc chắn, tay giương cung có bao nhiêu khí lực, ở trên mảnh lưng này lại không dùng đến một phần, luôn cảm thấy không nên.
Ninh Hòa Trần nói: "Lấy một tấm vải sạch đến đây."
Lý Đông Thanh nhanh đi lấy rồi đưa cho y, Ninh Hòa Trần xoa xoa tóc, từ trong nước đứng lên, Lý Đông Thanh nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, nhưng lại bắt đầu cảm thấy mình khó hiểu, lại xoay trở về.
Ninh Hòa Trần trong suốt quá trình không để ý đến hắn, lau khô cơ thể, thấy hắn còn đang sững sờ, bèn hỏi: "Y phục."
Lý Đông Thanh lại nhanh đi lấy, hỏi: "Ngươi hôm nay mặc bộ nào? Bộ màu trắng kia sao?"
"Tùy đi," Ninh Hòa Trần chờ đến thiếu kiên nhẫn, lại xoa tóc, nhìn y phục Lý Đông Thanh đưa tới, nói, "Không mặc cái này."
Lý Đông Thanh hỏi: "Vậy cái nào, cái màu xám hả?"
Ninh Hòa Trần: "Cái màu lam đi."
Lý Đông Thanh lại đi tìm, tìm được rồi đưa cho y, Ninh Hòa Trần đã mặc quần rồi, tiện tay phủ thêm, trên ngực chưa lau khô, vẫn còn vương nước, tóc cũng hãy còn ẩm, bản thân Lý Đông Thanh chưa tắm, cầm mảnh vải ở sau lưng lau tóc cho y, Ninh Hòa Trần cầm lấy cái giũa trên bàn, vắt chân ngồi lên ghế, cằm đặt trên đầu gối, cẩn thận mài giũa móng tay.
Tóc của Ninh Hòa Trần rất dày, mỗi buổi tối tắm xong, nếu như lau không khô sẽ trực tiếp đi ngủ, đến sáng ngày hôm sau vẫn còn ẩm, Lý Đông Thanh nếu vừa vặn đi tới sẽ lau khô cho y, lần này lau tóc, lại nghĩ: Hình như mái tóc này đã một năm rồi không cắt.
Nghĩ như vậy, hắn cũng hỏi: "Có phải là có hơi dài quá không?"
Ninh Hòa Trần liếc mắt một cái, nói: "Cây kéo đâu?"
"Muốn cắt luôn sao?" Lý Đông Thanh hỏi.
Ninh Hòa Trần: "Ừm."
Lý Đông Thanh chỉ đành đi tìm cây kéo, tìm được rồi, ước lượng một chút, cũng chỉ quá eo một chút thôi, hắn so lên phía trên một khối, nói: "Cắt đến đây sao?"
Ninh Hòa Trần quay đầu lại liếc nhìn, nói: "Cao thêm chút nữa."
Lý Đông Thanh lại hối hận, nói: "Cứ như vậy đi, đừng cắt nữa."
Ninh Hòa Trần khó hiểu, ngẩng đầu nhìn hắn, Lý Đông Thanh bỏ cây kéo lên trên bàn, thật sự không muốn động, có chút hối hận nhắc đến chuyện này, mái tóc của Ninh Hòa Trần rất đẹp, xõa ở trong nước, buông ở trên vai đều như tơ lụa, cắt đi thực đáng tiếc.
Ninh Hòa Trần thế mà cũng không nói gì, lại cúi đầu xoa móng tay, Lý Đông Thanh nhặt vải bố lên, lau tóc cho y, nói: "Hai ngày nay đã xảy ra thật nhiều chuyện, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy."
"Chuyện gì?" Ninh Hòa Trần hỏi.
"Giết thật nhiều người," Lý Đông Thanh nói, "Cũng quen được rất nhiều người."
Hắn vẫn không buông được chuyện mình giết người, hai ngày nay luôn cảm thấy trong lòng rất nặng nề, giống như đã có bắt đầu, sau này chính mình sẽ biến thành một ma đầu giết người không ghê tay.
Chuyện như vậy, người khác khuyên khả năng cũng chỉ có thể giảm bớt thống khổ nhất thời, đến nửa đêm tỉnh mộng vẫn sẽ dằn vặt chính mình, sợ hãi cũng sẽ lại ùa tới.
Lý Đông Thanh còn may mắn chính mình không phải lần đầu tiên giết người đã gặp phải biển máu như vậy.
Ninh Hòa Trần nói: "Đều sẽ tốt thôi."
Lý Đông Thanh: "Vương ca hình như cũng có tâm sự, hỏi thì hắn không nói, hắn hỏi xin Diệp A Mai một thanh kiếm, mà bản thân lại chưa từng dùng, không biết hắn muốn tặng ai, ngươi có cảm thấy, hắn hình như là muốn đi hay không?"
"Không nhìn ra," Ninh Hòa Trần vùi đầu vào gối, tựa hồ có hơi buồn ngủ, thuận miệng nói, "Người nên đi, giữ không được."
Lý Đông Thanh: "Hắn nói sẽ không đi."
"Bởi vì ngươi giống như cún con ấy," Ninh Hòa Trần đang vùi đầu vào gối trầm thấp cười một tiếng, xoay đầu lại nói, "Cho ngươi ăn một chút, ngươi sẽ ngậm ống quần người ta không cho đi."
Lý Đông Thanh hiếm thấy phản bác lại, nói: "Ta không có."
"Chính là có," Ninh Hòa Trần nói, "Lý cún con."
Y gọi vậy cảm thấy rất vui, lại gọi hai tiếng.
Đêm nay tuy rằng đã bại trận, thế nhưng Ninh Hòa Trần hình như lại rất vui vẻ.
Lý Đông Thanh thấy y vui vẻ, cũng không nói không cho gọi nữa, Ninh Hòa Trần lặp lại một câu chính mình đã từng nói, nói: "Người ta nếu có chuyện chính mình muốn làm, ngươi cũng không cần ngăn cản hắn."
Lý Đông Thanh ngập ngừng, nói: "Thế nhưng đã ngăn cản mất rồi."
Ninh Hòa Trần nói: "Ngươi có thể ngăn được ai? Cho là ai cũng là ta sao?"
Lý Đông Thanh bắt đầu ngại ngùng, nhưng là hắn không có cách nào chống chế, khóc lóc van nài không muốn chia xa, đây đúng chuyện hắn làm rất tốt, vì vậy đành nói: "Ta sau này sẽ bảo vệ ngươi, không để cho người khác thương tổn ngươi."
"Được nha," Ninh Hòa Trần ném cái giũa, quay đầu hỏi, "Vẫn chưa lau xong à?"
Đã gần xong rồi, Lý Đông Thanh nói: "Đợi một lát, còn phải chải lại."
Ninh Hòa Trần không có ý kiến, ngồi ở trên ghế chờ, Lý Đông Thanh kinh ngạc cực kỳ, không hiểu vì sao ngày hôm nay y lại dễ nói chuyện như thế, ngẫm lại toàn bộ, hình như cũng không có chuyện gì quá vui vẻ.
Hắn chải tóc cho Ninh Hòa Trần, cẩn thận từng li từng tí một, Ninh Hòa Trần tóc dày như vậy, chải cũng mất một lúc lâu, Ninh Hòa Trần chờ đến buồn ngủ mới nghe thấy Lý Đông Thanh nói: "Được rồi."
Ninh Hòa Trần mặc y phục xong xuôi, đứng lên đi về phía giường, Lý Đông Thanh còn chưa rửa mặt, cởi y phục định đi tắm, hắn cũng không thèm để ý, trực tiếp dùng nước tắm còn sót lại của Ninh Hòa Trần, tắm rửa thật nhanh, mang theo một thân hơi nước lên giường, Ninh Hòa Trần đã hơi ngủ rồi, sau khi hắn bò lên giường, Ninh Hòa Trần nhường chỗ cho hắn, qua chốc lát, y tỉnh táo lại, hỏi: "Không lau khô ráo?"
"Không cần lau," Lý Đông Thanh nói, "Không gội đầu."
Ninh Hòa Trần không nói, muốn đi ngủ, Lý Đông Thanh nói: "Ài, ngươi không cảm thấy, hoa mai của Mục Dương địa đặc biệt giống khắp núi đầy tuyết sao? Khiến ta nhớ tới Nhạn Môn."
Ninh Hòa Trần không trả lời hắn.
Lý Đông Thanh lầm bầm lầu bầu: "Nếu như sau này chúng ta đến Đại Nguyệt Chi, chính là Đôn Hoàng ấy, cũng có thể mỗi ngày đều ăn nho.
Ta đã từng ăn rồi, ngon lắm, ở Trung nguyên khả năng chỉ có hoàng đế cùng quý phi mới có thể được ăn thôi."
"Có thể mời Hoắc thúc tới chơi," Lý Đông Thanh mơ mộng về tương lai, nói, "Đúng rồi, ngươi đưa sáo kép cho A Mai, ta dùng gậy trúc tước cho ngươi một cái khác nhé, dùng gậy trúc có được không? Ta chưa từng làm, sau này sẽ lại hỏi.
Có lẽ còn có thể dùng tinh thiết đúc thành."
Ninh Hòa Trần trở mình, hỏi: "Có ngủ hay không?"
Lý Đông Thanh nói: "Không buồn ngủ lắm."
Ninh Hòa Trần chỉ ra ngoài cửa sổ, nói: "Đi ra ngoài luyện công đi."
Lý Đông Thanh không dám nói thêm nữa.
Ninh Hòa Trần nhắm mắt lại, lặng yên nằm nghiêng ở bên cạnh hắn, hắn quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Hòa Trần một mặt nhã nhặn trầm tĩnh, lông mi rõ đến từng sợi, hắn dịch người về phía trước, nói: "Lông mi của ngươi dài bao nhiêu vậy?"
NinhHòa Trần chợt mở to mắt, Lý Đông Thanh sợ hết hồn nhanh chóng lùi về sau, mớiphát giác đều tiến đến mặt người ta rồi, Ninh Hòa Trần nói: "Không ngủ thìcút.".
Danh sách chương