Lý Đông Thanh kỳ thực có hơi kinh ngạc người này có thể sống lâu như thế, nhân vật lợi hại như vậy, nhóm người Ninh Hòa Trần lẽ ra vừa bắt đầu đã phải xử lý hắn rồi.

Lý Đông Thanh kéo Ninh Hòa Trần một cái, Ninh Hòa Trần quay đầu lại, nói: "Đi."
Hai người xoay mình giết ra ngoài, sau lưng chính là mũi tên bay vút, Lý Đông Thanh nói: "Vì sao không giết hắn?"
"Bây giờ đi đã," Ninh Hòa Trần lại nói, "Đưa ngươi trở lại trước."
Lý Đông Thanh lại cảm thấy không thể như vậy, người này không dễ đối phó, không giải quyết chính là họa lớn, nói: "Bây giờ đi, hai chúng ta cùng đi sao?"
Ninh Hòa Trần lại cười, y hiển nhiên không muốn nói nhiều, chỉ nói: "Trên đường có thể từ từ đi, không cần sốt ruột."
Lý Đông Thanh xoay người lên ngựa, quay đầu liếc mắt nhìn, mở miệng hỏi: "Ngươi cố ý lưu lại hắn sao?"
Ninh Hòa Trần vỗ ngựa, nói: "Đi thôi."
Lý Đông Thanh hiểu ra, Ninh Hòa Trần là cố ý, tâm tư của y thật sự quá phức tạp, khiến Lý Đông Thanh nhất thời cũng không rõ, hai người ngắn ngủi gặp nhau, Lý Đông Thanh không quản được nhiều như vậy, còn nhớ đến nổi khổ trong lòng mình, mở miệng nói: "Ta ngày hôm nay có thể đã giết mấy ngàn người."
Nếu là một năm trước, hắn tuyệt đối không nghĩ tới chính mình sẽ biến thành kẻ giết người không chớp mắt như thế, nhưng thật sự đi đến bước này, còn có thể làm sao? Thấy Phương Thanh Trạc lập trường kiên định như vậy, hắn sao có thể không ngưỡng mộ?
Ninh Hòa Trần lại nói: "Ngươi đã mạnh hơn Y Trĩ Tà rồi."
Năm đó Ninh Hòa Trần chê cười Lý Đông Thanh nhu nhược, nói dưới chân Y Trĩ Tà là thi hài khắp nơi, đếm không hết người hắn giết, mà Lý Đông Thanh vẫn là nhóc con miệng còn hôi sữa chưa từng rời xa nhà.

Bây giờ Lý Đông Thanh triệt để trưởng thành rồi, trưởng thành đến mức mạnh hơn cả Y Trĩ Tà.

Ninh Hòa Trần nói: "Giết người là vì không giết, nhi tử của ta tất nhiên không giống với người khác rồi."

Lý Đông Thanh lúc này mới thật sự nở nụ cười, mặt đen thui, mà răng trắng như tuyết, Ninh Hòa Trần khập khiễng đi tới vươn tay lau mặt cho hắn, lấy xuống cánh hoa mai trên người hắn, nói: "Đi thôi."
Lý Đông Thanh vung roi lên ngựa, nói: "Đi!" Một đường xông lên trên, hắn vốn định một khắc không ngừng, mà đi chưa được bao lâu bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, hắn càng nghĩ càng thấy không đúng, đứng ở trên đỉnh núi, đi xuống nhìn lại, bên dưới ngọn núi một mảnh hoa mai trắng xóa, Lý Đông Thanh đã đi rất xa, hắn hình như đột nhiên hiểu được gì đó.

Lý Đông Thanh thoáng chốc quay người trở về, lúc đó không nghĩ tới, cảm thấy y tâm tư khó đoán, chẳng qua là bởi vì không đứng trên lập trường của Ninh Hòa Trần mà nghĩ.

Lý Đông Thanh phi nước đại đi nhanh, ngựa hí lên một tiếng, lại ở giữa đường gặp được Hỏa Tầm Sưởng Minh, nhìn thấy hắn còn quái lạ nói: "Ngươi sao lại ở đây?"
Lý Đông Thanh lười giải thích, nói: "Xảy ra chuyện rồi."
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Ta nhìn thấy pháo khói của ngươi thì lập tức chạy lại đây, xảy ra chuyện gì?"
Mà lúc này Lý Đông Thanh cũng không cần nhiều lời, trời đã dần dần đen lại, hoàng hôn xuống phía Tây, gió núi mang đến từng trận máu tanh cùng tiếng binh khí, bọn họ leo lên sườn núi cuối cùng, đi xuống nhìn lại, Vệ Thanh trên ngọn núi đối diện đã không thấy tăm hơi, chỉ còn lại một nhóm giang hồ tàn binh dưới núi, giống như còn chưa từ trong trận chiến vừa nãy mà tỉnh táo lại.

Đây là lần đầu tiên Lý Đông Thanh nhìn thấy Vệ Thanh, đã trúng một mũi tên của hắn, hổ khẩu cũng phải băng bó hơn một tháng, để lại một vết sẹo trắng không lớn lắm, so với những vết thương khác trên người, không đáng nhắc tới.

Hỏa Tầm Sưởng Minh nhìn xuống dưới núi, lại liếc nhìn Lý Đông Thanh, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Bọn họ xuống núi, trên người Ninh Hòa Trần cũng không có vết thương, rất nhiều người đều mệt mỏi co quắp trên mặt đất, Ninh Hòa Trần còn đứng, nhìn hắn trở về, cũng không có hỏi tại sao.

Hỏa Tầm Sưởng Minh liếc nhìn Vương Tô Mẫn đã đuổi đến, hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Tới muộn rồi? Thua hay thắng?"
"Thắng rồi đi?" Vương Tô Mẫn không nắm chắc, nói, "Bọn họ rút binh rồi."
Hoắc Hoàng Hà lại nói: "Hòa nhau, không đánh nữa."
Vương Tô Mẫn nhìn hai bên một chút, bên trong này không có một người thích nói chuyện, chỉ có thể chính mình đến thuật lại, nói: "Ninh Hòa Trần một mình đấu với Vệ Thanh, phía trên không ít người, y xông lên, ta, Diệp A Mai cũng đi theo, Vệ Thanh công phu không tệ, cản được hai mũi tên, bắt lấy Diệp A Mai, thế nhưng lại thả ra, không biết tại sao bỗng nhiên rút quân, chúng ta cũng không đuổi theo, đây không tính là thắng?"
Lý Đông Thanh liếc nhìn Diệp A Mai, Diệp A Mai tức giận nói: "Làm sao?"
"Không," Lý Đông Thanh nhanh chóng nói, "Không sao chứ?"
"Không sao," Diệp A Mai nói, "Không làm ta bị thương, hắn là thấy trận chiến phía trước đã thua, cho nên mới chạy, đánh nữa cũng không có ý nghĩa gì."
Ninh Hòa Trần trêu chọc nàng: "Hiểu được không ít."
Diệp A Mai nói: "Không hiểu bằng ngươi, người có công phu tốt rất nhiều, không ngạc nhiên, ngạc nhiên chính là công phu tốt còn có thể ra vẻ đáng thương."
"Không ai ra vẻ đáng thương," Hoắc Hoàng Hà mở miệng nói, "Tận lực rồi."
Diệp A Mai mới không nói nữa.

Ninh Hòa Trần không bận tâm, thuận miệng nói: "Đi thôi."
"Nghỉ một lát," Vương Tô Mẫn nói, "Nghỉ mẹ nó chứ."
Lúc này trời đã tối hẳn, hôm nay là một ngày vô cùng mệt mỏi, cả một ngày không có ai được dễ chịu, Phương Thanh Trạc vào lúc này mới tìm thấy đường, chờ khi hắn tới, Lý Trục Ca đã chuyển thi thể của Văn Nhân Tam Thiên lên ngựa, Phương Thanh Trạc vừa đến đã nhìn thấy cảnh tượng này, không thể tin được, một câu cũng không hỏi, Lý Trục Ca cũng không quay đầu lại, tự nhiên làm việc.

Phương Thanh Trạc phản ứng lại nhanh chóng xuống ngựa, hai người đồng thời quấn thi thể của Văn Nhân Tam Thiên lên thân ngựa, Phương Thanh Trạc nói: "Chuyện này...!Chuyện này như thế nào?" Nói xong nước mắt cũng rơi xuống, lại nhanh chóng xoay người len lén lau đi.

Lý Trục Ca nói: "Đánh trận không phải là có thắng có thua sao? Tò mò à."
Thế nhưng mạng người quan trọng, sao có thể coi là tò mò được, Phương Thanh Trạc đứng bên cạnh thi thể, ngửa đầu chảy hai hàng nước mắt, Lý Trục Ca nhìn hắn khóc, cũng nhịn không được, quay người xoa xoa, nói: "Sống có gì vui, chết có gì khổ."

Phương Thanh Trạc khóc nức nở, nói: "Chưởng môn! Chúng ta làm sao giải thích với Văn Nhân gia đây?"
Mấy môn phái của Tán Tiên thành tuy nói là quan hệ có chút phức tạp, Văn Chung gia cùng Văn Nhân gia kỳ thực ba mươi năm trước đều thuộc về Văn Chung gia, Văn Nhân Việt cùng Văn Nhân Tam Thiên là hai đại đệ tử dưới trướng, bởi vì từng người đều có chút bản lĩnh, lại có chút tình cảm, nên cũng không có màn tranh đoạt ngôi vị đến mức không nể mặt mũi, Văn Nhân Tam Thiên xuống núi tự lập môn hộ, thành Văn Nhân môn.

Ba môn phái lần lượt đến gần, xem như là hàng xóm, Phương Thanh Trạc lúc nhỏ ở bên ngoài gây họa còn nói mình họ Văn Nhân, từng bị Văn Nhân Tam Thiên lấy đế giày đánh vào mông, mang theo hắn đi tìm chưởng môn, doạ hắn sợ muốn chết, sau đó mới biết nguyên lai là đi tìm chưởng môn uống rượu, thuận tiện trả lại hài tử.

Người đã trung niên, sau khi có được nhiều thứ, kỳ thực tình cảm huynh đệ, tình nghĩa bằng hữu đều là thuận miệng nhắc đến, trọng trách trên vai quá nặng, nhuệ khí thiếu niên tự nhiên đã bị ép tới biến dạng, thế nhưng Phương Thanh Trạc vẫn còn ở thời điểm thiếu niên đó.

Ngày hôm nay chết không ít người, đều là người Phương Thanh Trạc quen biết, hắn cảm giác thật sự là không chịu được, ngồi xổm xuống bên cạnh khóc lên, có lẽ lại nhớ đến chính mình ngày hôm nay một người cũng không có giết, pha tạp thêm chút tủi thân, rơi nước mắt vô cùng thương tâm, vừa mới tốt lên một chút, ngẩng đầu nhìn thấy thi thể của Văn Nhân Tam Thiên, lại rơi một tràng nước mắt.

Vương Tô Mẫn không nhìn nổi, nói: "Hắn không có bằng hữu sao? Khuyên hắn một chút đi."
"Chết hết rồi đi," Hỏa Tầm Sưởng Minh thuận miệng nói, "Ngươi đi đi."
Lý Trục Ca kéo hắn lên, nói: "Mất mặt, đừng khóc, ngươi thấy có ai khóc không?"
Phương Thanh Trạc nói: "Ngày hôm nay Văn Nhân Việt cũng nói lời này."
"Hắn nói rất đúng," Lý Trục Ca nói, "Ngươi còn là phó chưởng môn, ngươi xem người khác nhìn chúng ta như thế nào, mặt mũi của Thương Sơn Hà sắp bị ngươi làm mất hết rồi, lau nước mắt đi."
Phương Thanh Trạc miễn cưỡng kìm nén, thật sự là miễn cưỡng.

Đoàn người vác hết thi thể lên, xử lý xong đã cảm thấy vô cùng uể oải, lúc này mới chậm rãi trở lại, may mà mang về không phải là tin tức xấu, cho nên ít nhiều cũng thả lỏng hơn, một trận cuối cùng cũng kết thúc, có lẽ có thể đổi lấy một quãng thời gian bình yên rất dài cho giang hồ.

Lý Đông Thanh đi theo phía sau Ninh Hòa Trần, có rất nhiều lời muốn nói, mà lại cảm thấy không cần thiết nói.

Ninh Hòa Trần từ trong lòng lấy ra vải bố che mặt lúc sáng, đưa cho hắn, nói: "Băng bó một chút."
Lý Đông Thanh tự mình băng bó bàn tay, nút buộc không dễ thắt, nửa ngày cũng không buộc được, Ninh Hòa Trần từ trên thân ngựa nghiêng người ra, buộc lại cho hắn cái nút, sau đó nói; "Càng ngày càng thông minh, đúng không."
Sau khi Lý Đông Thanh đến, kỳ thực trong lòng chỗ không hiểu, không biết trận chiến của Vệ Thanh là như thế nào bày bố, nếu hắn ở đây, chuyện đầu tiên hắn làm chính là chém tướng quân, có thể là nguyên nhân không dứt khỏi mình, mà Ninh Hòa Trần không giống người bị động như thế.

Sau đó lúc trở về lại nghĩ, bèn hiểu ra trong lòng Ninh Hòa Trần vẫn không thoải mái, hắn chưa từng gỡ được nút thắt trong lòng, mà nút thắt trong lòng Ninh Hòa Trần còn nhiều hơn.

Ninh Hòa Trần vừa hận Lưu Triệt, vừa hận giang hồ, kỳ thực y chỗ nào cũng không thuộc về, những người này chém giết lẫn nhau càng nhiều mới càng tốt, ai chết đối với y mà nói đều không đáng tiếc.

Cho dù cuối cùng biết trận này đánh thắng rồi, Ninh Hòa Trần cũng không muốn cho bất kỳ bên nào sảng khoái.

Trái tim của Ninh Hòa Trần khó cảm hóa như thế nào, Lý Đông Thanh tràn đầy trải nghiệm, nhưng bởi vì hắn đã cảm hóa được, cho nên mới quên mất Ninh Hòa Trần đối xử với người khác lạnh lùng ác nghiệt đến mức nào.

Hoắc Hoàng Hà hơn nửa đã nhìn thấu ý nghĩ của y, nhưng là dung túng cho Ninh Hòa Trần.

Lý Đông Thanh nói: "Ngươi cũng không cần phải phái ta quay về."

Ninh Hòa Trần ngày hôm nay vẫn luôn mang mũ giáp nặng nề, thanh âm nói chuyện cũng có chút không chuẩn, mà giờ khắc này y hẳn là mỉm cười, nói: "Ngươi còn ngại chính mình không đủ uy phong, hận không thể để tất cả mọi người nhìn thấy sự lợi hại của ngươi à."
"Nhìn thấy cũng đã nhìn thấy," Lý Đông Thanh nói, "Ta đã không sợ nữa rồi."
"Ta sợ." Ninh Hòa Trần nói.

Lý Đông Thanh bị chặn lại, không còn lời nào để nói.

Thời gian đánh trận này quá nhanh, vượt qua dự liệu của Lý Đông Thanh, chuyện này cũng bởi có rất nhiều cao thủ cũng chỉ có thể đánh tới thời gian này, đánh tiếp nữa sẽ không khác gì người bình thường, cho nên chỉ có thể tốc chiến tốc thắng như vậy, đây thật ra là tai hại, lần đầu tiên bọn họ bị thiệt thòi, có thể sẽ học được thông minh, lần tới không thể lại đánh như thế này nữa.

Nhưng Lý Đông Thanh cảm thấy gấp gáp nhất bây giờ cũng không phải chuyện này, mà là Hỏa Tầm Sưởng Minh cùng hắn đều sầu đến đòi mạng, bọn họ phải về Đông Âu, có thể hiện tại Hỏa Tầm Lệ đã đuổi tới cũng không chừng, nếu như không có tới, vậy trở về cũng nhất định phải chịu một trận khổ.

Hắn có lòng muốn cầu Ninh Hòa Trần, nhưng Ninh Hòa Trần xưa nay không giúp hắn cầu xin loại chuyện này, nhất thời trong lòng rối bời.

Hỏa Tầm Sưởng Minh đến đòi thương lượng với hắn, hỏi ngược lại làm sao bây giờ, Lý Đông Thanh nói: "Chịu thôi chứ sao."
Hắn nói thực tùy ý, mà kỳ thực trong lòng cũng phiền muốn chết.

Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Vậy nếu nàng tức giận, ngươi phải nói cho nàng, là ngươi giựt giây ta, không phải ta tự muốn tới."
Lý Đông Thanh nói: "Biết rồi."
Hỏa Tầm Sưởng Minh dùng ánh mắt ra hiệu với hắn, nói: "Ngươi không thể để y giúp đỡ sao?"
Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn Ninh Hòa Trần, thực ra biết Ninh Hòa Trần đều nghe thấy được, mà thấy y không phản ứng, chỉ đành nói: "Quyết định chính mình làm ra, chính mình chịu hậu quả...!Quên đi, hai ta đều là gieo gió gặt bão."
Hỏa Tầm Sưởng Minh cũng cạn lời với hắn luôn.

Mỗi người đều có sầu lo như vậy, đến khi đêm khuya, bọn họ đến ngọn núi dưới Thôn Bắc Hải, nghênh đón bọn họ chính là một khu thi hài.

Hỏa Tầm Sưởng Minh nhảy xuống ngựa, không cẩn thận đạp phải cánh tay của một sĩ binh, còn đang kinh ngạc: "Sao vẫn chưa thu dọn?"
Lúc bọn họ đi, Diệp Chi Trạch đã cho người quét tước chiến trường rồi.

Lý Đông Thanh bỗng nhiên cả kinh, nhìn lên phía trên, một ánh lửa hay một bóng người cũng không có, Lý Đông Thanh chấn động nói: "Đây không phải là thi thể lúc sáng..."
"Là có người công thành.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện