Đoàn Phi cười nói:

Hoàng Thượng xin bớt giận, từ xưa đến nay có thời đại nào là thiếu tham quan đâu? Tham quan thực chấtt cũng có giá trị cho sự tồn tại của bọn họ, Tô Châu thuế má mười năm cộng lại cũng hàng trăm vạn, Hoàng Thượng nuôi Vương Đường mười năm, một khi giết đi thì sẽ thu về hơn ngàn vạn lượng bạc, đây không phải quá tốt sao? Thần thay Hoàng Thượng xử lý những tên tham quan ác bá ở Tô Châu, bách tính ở Tô Châu đội ơn Hoàng Thượng, còn hô to Hoàng Thượng vạn tuế nữa.

Mặt Chính Đức lộ rõ nụ cười nói:

- Ừ, hơn ngàn vạn lượng bạc nhưng lại chặn được miệng của nhiều người trong triều, hơn ngàn vạn à, cũng có thể chống đỡ thuế cho đại Minh ta hơn bốn năm, năm nay lại lấy được từ chỗ Ninh Vương một khoản tiền, rất nhiều việc từ đầu không làm được nhưng cũng đã làm được rồi, cứu nạn thiên tai ở Sơn Đông, Hà Nam, Tuyên Phủ, Đại Đồng trả quân thiếu mấy năm bổng lộc cũng đã phát đi rồi, giải quyết được rất nhiều vấn đề cấp bách, a Phi, công lao của ngươi lớn như vậy, ngươi nói ngày mai ta nên ban thưởng cho ngươi gì đây? Đoàn Phi nói:

- Hoàng Thượng, Đoàn Phi tháng tư mới nhậm chức Bộ khoái, tháng sáu được gặp Hoàng Thượng, vô công được nhận Giang Tây Đề Hình Án Sát Sứ Ti Thiêm Sự, lại được Tuần phủ Vương đại nhân ưu ái, để cử thần về phủ Ứng Thiên làm Đô Sát Viện Hữu Đô Thiêm Ngự Sử, sau đó nhận vụ ánChu An, Hoàng ân oai nghiêm lệnh cho thần nhậm chức Nam Trực LệTuần phủ Khâm sai, mới chưa đến ba tháng, Đoàn Phi thăng liền mấy cấp, sớm đã vô cùng sợ hãi, những việc Đoàn Phi làm đều là việc được phân, nào dám đi tranh công? Ngày mai giao nộp thánh chỉ, Hoàng Thượng cứ phân thần nha môn nào đó, để thần làm thêm chút việc cho Hoàng Thượng là được rồi ạ.

- Phân về Nha môn ư? Ừ, dựa vào năng lực của ngươi, không thể không biết trọng nhân tài.

Vua Chính Đức nói:

- Việc này tạm thời không đề cập đến nữa, ngươi có biết ta vội vã cho gọi ngươi về là vì việc gì không?

Đoàn Phi lắc đầu nói:

- Thần không dám phỏng đoán.

Vua Chính Đức cười nói:

- Không biết cũng tốt, để tránh đêm nay ngươi ngủ không ngon, ngày mai nói với ngươi tốt hơn, tối nay cũng không cần quay về đâu, ở Báo Phòng nghỉ ngơi đi, Trương Nhuệ đâu? Sao đi lâu vậy?

Trương nhuệ tránh ở cửa nghe lén hai người nói chuyện, nghe thấy tiếng gọi liền vội vàng dùng miếng gấm bao quanh đồ vật đang cầmm chạy chậm chậm vào, nói:

- Hoàng Thượng, lão nô đây ạ, Hoàng Thượng có việc gì cần dặn dò ạ?

Vua Chính Đức chỉ vào cái bàn thấp nói:

- Đem quân cờ bỏ lên bàn, ngươi đi sắp xếp chỗ cho Đoàn Phi, đêm nay hắn không về đâu.

Trương Nhuệ sửng sốt, nói:

- Hoàng Thượng muốn cùng Đoàn đại nhân

Vua Chính Đức khoát tay nói:

- Không, cho hắn tự do sắp xếp, nghỉ ngơi sớm để lấy tinh thần, sớm mai lên triều sớm không chừng lại có một phen khổ chiến, Vương Thủ Nhân nhận định đúng, Trẫm càng ngày càng thấy triều đình như chiến trường rồi.

Trương Nhuệ nhẹ nhàng thở ra, đặt cờ xuống rồi quay đi, vua Chính Đức nói:

- Bỏ ra cho ta xem, vật này là do lại bộ thượng thư Vương Quỳnh đưa tới đây, Là thú vui mới nhất của Bảo Đại Tường, nhưng nghe nói hắn đã đổi tên rồi, gọi là cái gì Trung Hoa giải trí công ty, thật chẳng hiểu ra làm sao, ngươi đã đến thành rồi thì sau này có đồ gì hay trực tiếp mang cho Trẫm xem, tránh lão Vương Quỳnh lại dông dài.

Vương Quỳnh, cũng chính là nhân dịp sau khi Ninh Vương đi phục dịch vua Chính Đức cắt bớt quan viên vì giúp Bảo Đại Tường hiến kính viễn vọng mà lên làm lão thần tam triều, vua Chính Đức triệu hắn về Bắc Kinh áp trận, đảm nhiệm Lại Bộ Thượng Thư, Vương Quỳnh sau khi nhậm chức không ngớt đả kích thế lực Dương Đình Hòa ở nơi đó, quan viên lần trước của Dương phủ bọn Tạ Chí Quân cũng là vì đó mà bị giáng xuống.

Nghe đến tên Vương Quỳnh, Đoàn Phi đột nhiên nhớ đến việc này, hắn không để lại biểu hiện gì mà cười nói:

- Vương đại nhân là lão thần tam triều rồi, tự nhiên muốn Hoàng Thượng chuyên chú hơn, ít chơi mấy đồ này, nhưng con người không phải máy móc, nên kết hợp lao động và nghỉ ngơi mới đúng, Hoàng Thượng lại không để lỡ chính sự, bình thường nhàn hạ vui đùa chút quân cờ quân bài cũng là vận động trí lực, có gì không tốt đâu?

Vua Chính Đức vui vẻ nói:

- Đúng là, Trẫm có nội các thảo luận chính sự lại có thái giám cầm bút khoác lụa hồng, mỗi sớm sau khi lên triều không nghỉ nửa canh giờ lại có thể tiếp tục giải quyết chính sự, Vương Đường cũng nhiều chuyện quá rồi đấy.

Đoàn Phi cười nói:

- Vương đại nhân có tới sáu mươi mấy cái thì phải?

Lão nhân dông dài một chút cũng là bình thường, Hoàng Thượng nghe là được rồi ạ.

Đoàn Phi mở hé miếng vải bọc lấy hộp cờ, một hộp cờ ánh vàng rực rỡ liền xuất hiện trước mắt hắn, vua Chính Đức cười ha hả nói:

- Sao đây? Ngạc nhiên phải không? Đây chính là thợ thủ công bậc nhất Chu Triết của Bảo Đại Tường tự tay tạo ra, đến quân cờ cũng dùng mất chín mươi lăm lượng vàng, năm trăm viên bảo thạch, lấy cửu ngũ chí tôn, ý là ngũ phúc thêm thọ.

Đoàn Phi mở nắp hộp vàng ròng được khảm bảo thạch, lại một lần nữa tỏ ra thán phục, nếu như một hộp cờ vàng dương mộc năm trăm năm sau giá đến năm trăm cân vàng thì giá quân cờ bằng vàng ròng được khảm châu báu e rằng phải hơn gấp mười lần có lẻ. Giá trị của nó có thể thấy, lại được tạo nên bởi đệ nhất thợ thủ công châu báu Chu Tiết, hơn nữa còn là cống phẩm, được Hoàng đế Chính Đức yêu thích không muốn rời tay, nói không chừng còn có thể dính tới Lưu Quý Phi, Vĩnh Phúc công chúa thậm chí là với quý khí của Hoàng đế cổ đại tương lai, không bán giá trên trời thì quả là vô lý.

Vua Chính Đức nhìn thấy bộ dạng ngơ ngẩn của hắn, không biết hắn đang nghĩ đến năm trăm năm sau có thể bán đi bao nhiêu tiền, cười nói:

- Sao nào? Có muốn chơi một ván không?

Đoàn Phi lắc đầu nói:

- Hoàng Thượng, giờ không còn sớm nữa, thần nên nghỉ sớm thì tốt hơn, sớm mai là lần đầu tiên thần lên triều, tinh thần không tập trung bị cả triều trông thấy sẽ xem thường mất, cơ hội chơi cờ nhiều vô kể, không vội vào lúc này.

Vua Chính Đức vui vẻ nói:

- Nói hay lắm, vậy ngươi nghỉ sớm đi.

Đoàn Phi cáo lui ra, khi xuống lầu nhìn thấy Hoa Minh mới nhẹ nhàng thở ra, Hoa Minh chạy lại đón, hỏi:

- Đại nhân, tình hình thế nào?

Đoàn Phi đáp:

- Cũng được, ta đã bái kiến Hoàng Thượng rồi, người để ta ở lại Báo Phòng nghỉ ngơi, nếu ngươi tiện thì nói với Tô Dung một tiếng.

Hoa Minh cười nói:

- Cũng tiện, trong Báo Phòng này ngoài Cấm vệ ra thì đều là Cẩm Y Vệ của chúng ta, rất tiện, đại nhân yên tâm, tiểu nhân sẽ nhanh chóng truyền lời.

Đoàn Phi ừ một tiếng nói:

- Thế thì ngươi đi đi, cầm Bào phục Khâm sai của ta và Thánh chỉ đến đây, sớm mai ta trực tiếp tiến cung.

Sáng sớm, Đoàn Phi tỉnh dậy, bắt đầu chuẩn bị nhập triều, không có Tô Dung chăm sóc thật không quen. Tối qua Hoa Minh đã vì hắn mà mang mọi thứ đến đây, còn tỉ mẩn dặn dò hắn lúc lên triều phải chú ý mọi chuyện vì vậy Đoàn Phi mặc dù có chút không yên nhưng không hề rối loạn chân tay.

Điều khiến Đoàn Phi không ngờ chính là Trương Nhuệ tối qua chẳng những tự mình sắp xếp chỗ ở cho hắn mà mới sớm nay đã lại đến, hắn cẩn thận giới thiệu cho Đoàn Phi về những quy tắc lâm triều, còn ân cần hơn người thầy ngày trước giúp Đoàn Phi thi tốt nghiệp.

Đối với vị Trương Nhuệ Công công này Đoàn Phi không có ác cảm, Vương Đường đã chết, giữa hai người không có chướng ngại lớn nhất nữa, cho tới nay việc vua Chính Đức hướng tới là Lưu Cẩn làm loạn, sau đó là Tiền Ninh Giang bân tranh quyền, Đông xưởng Trương Nhuệ không có vết dơ, nếu Trương Nhuệ đồng ý bỏ qua cho hắn thì ông ta cũng chính là bỏ qua mọi ân oán trước đây.

Bởi vậy Trương Nhuệ thể hiện với hắn tốt, hắn nhân cơ hội xin lỗi Trương Nhuệ, tiện thể còn hỏi:

- Quản cô ngương không biết chạy đi đâu rồi, mấy ngày không thấy tung tích, hay là cô ấy đi làm việc của Đông Xưởng rồi?

Trương Nhuệ cười ha hả nói:

- Ta không rõ, Quản cô nương và người thường không giống nhau, thân phận của cô ấy cũng được xem như là khách khanh, có lúc ta cũng không biết cô ta làm gì, đợi cô ta quay về Đoàn đại nhân tự hỏi cô ta đi.

Nghe xong câu nói của Trương Nhuệ, trong lòng Đoàn Phi ngây ra, vì lý do này không hợp lý, hoặc là Trương Nhuệ lừa hắn hoặc là ả Quản Tiêu Hàn này lai lịch không rõ ràng, đến Trương Nhuệ cũng không biết, ả ta thật sự là người của ma giáo sao?

Đồng thời Đoàn Phi cũng có chút e rè, Trương Nhuệ đã không có cách lệnh cho Quản Tiêu Hàn, thế thì ả ta tự nguyện đến làm nha đầu cho hắn rồi. Làm một nam nhân, Đoàn Phi vẫn có chút tỉnh táo.

Trương Nhuệ cười nói:

- Đoàn đại nhân đêm qua ngủ có ngon không?

Đoàn Phi đáp:

- Ta ngủ rất ngon, đa tạ Trương công công quan tâm.

Trương Nhuệ hài lòng gật đầu, nói:

- Đoàn đại nhân, hôm nay Hoàng Thượng sẽ lên triều ken ngợi đại nhân, dựa vào công lao của người mà thăng quan nhị phẩm, phong chức tước không vấn đề gì, nhưng những vị quan đố kỵ với tài năng của đại nhân tuyệt đối không để cho đại nhân thuận lợi đâu, Đoàn đại nhân nên có sự chuẩn bị ạ.

Đoàn Phi nói:

- Đa tạ Công công chỉ dạy, Đoàn Phi sớm đã có liệu trước rồi.

Trương Nhuệ lại hỏi:

- Đoàn đại nhân biết Hoàng Thượng vì sao lại vội vã lệnh ta về kinh không?

Đoàn Phi lắc đầu nói:

- Tối qua Hoàng Thượng vốn định nói nhưng kiềm chế không nói, Trương công công biết vì sao không?

Trương Nhuệ cười nói:

- Hoàng Thượng đã không muốn nói với đại nhân thì nhất định muốn cho đại nhân một niềm vui bất ngờ, ta không dám để lộ trước. Người yên tâm, là chuyện tốt. Chỉ có điều có chút khó khăn, một vài rắc rối cản đường nhưng có chúng ta trông nom, trừ khi Hoàng Thượng muốn làm khó đại nhân còn nếu không thì đại nhân không phải lo lắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện