Từ cửa Vĩnh Định đến cửa Chính Dương, vào cửa Chính Dương mới thực sự
được coi là tiến vào thành Bắc Kinh. Tứ Hải lầu của Tư Thành Phường ở
đường lớn của Triều Dương môn, gần với phía Tây của Phúc cung, bên cạnh
ngã tư đường. Trước cửa là biển chào Đông Tứ, người của Đoàn Phi đến
cũng là lúc ăn cơm, Tứ Hải lầu thật sự là nơi khách khứa nườm nượp kéo
đến, nếu không có chỗ đã đặt trước thì gần như không thể tìm được chỗ
trống, nhưng Hoa Minh tự có cách, tìm đến Đường quan dặn dò vài câu,
Đường quan mặt đầy vẻ nịnh nọt cười nói với Đoàn Phi:
- Vị quan gia, trên lầu có phòng riêng còn trống, mời đi theo tôi.
Tứ Hải lầu là quán rượu nổi tiếng khắp nơi tự có cách tổ chức kinh doanh riêng. Mỗi ngày đều để lại hai đến ba phòng riêng, trừ khi là Hoàng thân quốc thích hoặc quan viên có thực quyền nhị phẩm trở lên, còn không thì trả bao nhiêu tiền cũng không thể đặt chỗ được. Mặc dù Đoàn Phi chỉ là quan tứ phẩm nhưng đại danh của hắn sớm truyền khắp kinh thành, là nhân vật có khả năng thăng quan tiến chức rất nhanh, Tứ Hải lầu tự nhiên không dám đắc tội, trực tiếp dành cho hắn một phòng trống riêng.
Hoa Minh phái La Siêu Huy dẫn các huynh đệ về Cẩm Y Vệ, Cấm vệ đi đưa tin, mọi người đều tản ra, Đoàn Phi chỉ mang theo bên mình vài người lên lầu Tứ Hải, cơm rượu nhanh chóng được mang lên hương vị của món ăn phương Bắc khiến Đoàn Phi trở nên hứng thú, Thạch Bân từ phương Nam tới, là người đã quen ăn các món ăn được chế biến tinh xảo nên có chút không hợp khẩu vị cho lắm.
Hôm nay sắc trời đã tối, triều hội sớm tan, Đoàn Phi định sáng sớm mai lâm triều lên điện diện thánh giao hoàn lại thánh chỉ, vì vậy hắn không dám uống rượu, chỉ không ngừng giục mọi người ăn cơm.
Khi ăn cũng đã lửng lửng dạ, La Siêu Huy mặc thường phục đi vào phòng riêng, đứng bên nói nhỏ vào tai Hoa Minh vài câu, Hoa Minh tiến lên trước, nói nhỏ vào bên tai Đoàn Phi:
- Đại nhân, có một vị quý nhân nói là bạn cũ của đại nhân, đang chờ gặp đại nhân, chúng ta nên lập tức qua đấy đã.
Đoàn Phi nhất thời sững người, người hắn biết ở Bắc Kinh không nhiều, người có thể khiến Hoa Minh nói từ quý nhân trừ người đó ra còn có ai nữa? Thật không ngờ nhanh như thế đã thấy mình, Đoàn Phi không dám chậm trễ, đứng dậy đã nghĩ đến tìm nơi thay y phục, Hoa Minh cười cười rồi nhắc nhở vào tai:
- Đại nhân, không cần thay quần áo đâu, chỉ cần mặc thường phục qua đó thôi, người đừng quên người còn chưa biết thân phận của người đó nữa.
Đoàn Phi hiểu ra, chào mọi người một tiếng:
- Ta có chút việc đi gặp một người bạn, không biết khi nào mới quay về, La Siêu Huy ngươi phụ trách kêu gọi mọi người tìm nơi để nghỉ, mợi người cứ ăn từ từ, đừng lo không có tiền trả bị cầm cố ở lại làm việc. Số tiền Dung nhi mang trên người đủ để mọi người ăn hết lượt ở kinh thành đấy.
Mọi người ngầm hiểu hiểu ý, không hỏi nhiều, Tạ Chí Quân đi đầu nói một câu thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý, những người khác cũng lần lượt chúc, Tô Dung đứng dậy vuốt lại tóc rối của Đoàn Phi, dùng khăn tay lụa thêu hoa của mình để hắn lau bui trên mặtrồi nhẹ nhàng nói:
- Mọi thứ nên cẩn thận, tiểu nữ đợi người, nếu phải nán lại lâu, khi có cơ hội thì để Hoa Minh bọn họ báo cho tiểu nữ một tin.
Gần vua như gần cọp, Đoàn Phi cảm thấy sự quan tâm và lo lắng trong lòng Tô Dung, hắn nhẹ nhàng nắm chặt tay Tô Dung, nhỏ giọng nói:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không để xảy ra chuyện gì đâu, đi một ngày đường rồi, ngươi hãy sớm nghỉ ngơi đi, hay ngươi muốn đợi ta cùng làm việc gì đặc biệt sao? Để lộ trước một chút để ta chờ mong đi.
Đoàn Phi xoa bàn tay nhỏ bé của Tô Dung, nói lời trêu chọc, Tô Dung thẹn thùng, rủ mi mắt, sẵng giọng:
- Tiểu nữ chỉ muốn xác nhận xem người có còn sống hay không mà thôi. Người muốn làm việc gì đặc biệt thì đi tìm Quản Tiêu Hàn của người ấy.
Đoàn Phi ồ một tiếng, có vẻ đăm chiêu nói:
- Đúng rồi, Quản Tiêu Hàn đã mất dạng mấy ngày rồi, thật không biết cô ta hiện giờ ở đâu, đang làm gì nữa.
Tô Dung hung hăng đá hắn một cái, nói:
- Ngươi biến đi, đi mà tìm Quản Tiêu Hàn của người, tốt nhất đừng quay trở lại nữa.
Câu nói này hơi có chút ý làm nũng, Đoàn Phi cười ha ha, cùng Hoa Minh xuống lầu, cưỡi lên ngựa, phi một mạch trong thành Bắc Kinh.
Bộ áo cá chuồn đó của Hoa Minh khiến bọ họ không gặp trở ngại, Đoàn Phi không mấy thuộc thành cổ Bắc Kinh, chỉ biết bọn họ vượt qua Hoàng Thành. Đến Tây Uyển, Hoa Minh dẫn bọn họ đến trước cửa một đại viện.
Đại viện này và nhà tư bình thường nhìn từ ngoài đã có thể nhận ra rất nhiều điểm khác biệt. Cửa lớn của nó là vàng phủ lên, phía trên còn có rất nhiều đinh tán thô to, hai bức điêu khắc to lớn đồ sộ cao tới ba mét trước cửa, không phải sư tử mà là kỳ lân. Tường vây quanh đại viện cao mười mét, từ phía trên chếch với bên ngoài tường của đại viện có thể thấy được độ dày kinh người của nó, hơn nữa đỉnh cao nhất còn có tường chắn mái, đây tuyệt đối không phải là một ngôi nhà bình thường. Rõ ràng là một thành lũy dễ thủ nhưng khó đột nhập.
Đoàn Phi ngửa đầu nhìn hướng lên tấm biển phía trên cửa, chỉ trông thấy tấm biển rộng lớn mà không biết ai lại hết việc dùng tấm vải đỏ che đi. Hai người gia đinh trông bộ dạng như chỉ để trang điểm đang đứng trước cửa, hai người hiếu kỳ nhìn chăm chú, một người trung tuổi có dáng vẻ như quản gia đi ra, cười ha ha nhìn về phía Đoàn Phi và Hoa Minh nói:
- Hoa tướng quân, vị này là Khâm sai Đoàn đại nhân phải không ạ? Quả nhiên tư thế oai hùng sung mãn, Đoàn đại nhân, lão gia nhà tôi đang đợi người, mau đi theo tôi.
Người quản gia đó vừa dẫn đường vừa tự giới thiệu mình họ Trương, Đoàn Phi vốn đã nghi ngờ, lúc này không khỏi ngừng quan sát cẩn thận, chỉ nhìn thấy trên mặt Trương quản gia mặc dù có không ít nếp nhăn nhưng làn da mềm mại mà nam nhân bình thường không bì nổi, hơn nữa tiếng của hắn âm nhu, mặc dù không rõ ràng như Hải công công nhưng tuyệt đối là một Thái giám không thể nghi ngờ.
Sân của thành Tây Uyển giống nhau, Lão thái giám họ Trương còn có Hoàng Thượng, Đoàn Phi dùng tất cả mọi thông tin trong đầu tập hợp lại, đột nhiên hiện lên một ý niệm trong đầu:
- Tấm biển bị che khuất kia không thể viết hai chữ Báo Phòng được.
- Tây Uyển Báo Phòng do vua Chính Đức mà vang danh thiên hạ, Đoàn Phi sớm đã nghe qua không biết bao nhiêu lần, khi ở Ninh Vương tạo phản, rất nhiều lời truyền liên quan đến Báo Phòng, như nói những dân nữ mà vua Chính Đức đùa bỡn giành giật trong Báo Phòng, hễ không thích nữa thì đem bọn họ ném cho hổ báo, nhưng hễ có người bụng to lên thì cố ý để cho họ mang thai vài tháng, sau đó xem xem đứa bé là trai hay gái vân vân, Báo Phòng được nói giống như nơi quỷ quái, những thứ mà Đoàn Phi nhìn thấy lại không giống như lời đồn, ở đây quang cảnh tươi đẹp, kiến trúc có trật tự, giống như bản sao đơn giản của Tử Cấm Thành thật nhưng lại được thu nhỏ, hơn nữa còn hội tụ những đặc điểm của rừng phía Nam, khiến cho ngôi nhà trong sự kiên cố vẫn toát ra vẻ thanh cao.
Mặc dù không nhìn thấy một người canh giữ nào nhưng Đoàn Phi sau khi luyện công, tai mắt càng ngày càng sắc bén, hắn có thể nghe thấy phía sau hoa cỏ là tiếng hít thở của rất nhiều tiếng thở nhẹ nhàng chậm rãi, bề ngoài thì nổi nhưng bên trong lại trầm lắng. Liên tưởng đến Trương Nhuệ công công của triều Đại Minh dưới một người trên cả vạn người, hiện giờ bộ dạng là một lão quản gia, Đoàn Phi trong lòng thầm nghĩ:
- Những thứ này không phải là những thứ vì ta mà chuẩn bị.
Trương Nhuệ dẫn Đoàn Phi lách giữa những khóm cây lách được mấy lách, đến một dưới một tòa nhà năm tầng, Trương Nhuệ ngửa đầu nhìn lên, lớn giọng nói:
- Lão gia, Đoàn Phi Đoàn Phi đại nhân đến rồi.
Một lát sau, xuất hiện đầu của một người thò ra trên bệ cửa tầng 4, hắn nhìn xuống phía dưới và hô lên:
- A Phi, cuối cùng ngươi cũng đến đây rồi, mau lên đây, ta cho ngươi xem nhiều thứ hay lắm.
Đoàn Phi mặc dù chưa nhìn rõ mặt hắn nhưng nghe âm giọng nói có thể khẳng định đó là Chu công tử trước kia quen biết ở Bảo Ứng, hắn cười vang nói:
- Hóa ra là Chu công tử, ta còn tưởng ai cơ, tin tức của Chu công tử thật nhanh, Ta mới đến thành Bắc Kinh. Đồ ăn của Tứ Hải lầu chưa ăn được mấy miếng đã bị người mời đến rồi, người phải mời ta một bữa mới được.
Vua Chính Đức vui vẻ cười to:
- Ngươi sẽ không phải chịu thiệt đâu, yên tâm, đầu bếp của ta đều cao siêu hơn với đầu bếp của Tứ Hải lầu, tuyệt đối không để cho ngươi đói, bớt nói nhảm đi, nhanh lên đây cho ta.
Đoàn Phi quay đầu nhìn Hoa Minh, Hoa Minh giấu diếm nói:
- Đại nhân xin cứ tự nhiên, tôi không lên đó đâu.
Hoa Minh mặc dù do vua Chính Đức chọn làm hộ vệ cho Đoàn Phi nhưng dựa vào thân phận của hắn vẫn không có cách để tùy tiện đi vào nơi như Trích Tinh lầu này, Đoàn Phi hiểu ý gật đầu, đi theo sau Trương Nhuệ bước vào Trích Tinh lầu.
Trích Tinh lầu cùng tên với lầu Trích Tinh mà Thương Trụ Vương tự thiêu…..Trong dân gian tiếng xấu như nước triều, nghe nói rượu thịt của Thương Trụ Vương đến Chính Đức Hoàng đế cũng nhất nhất rập khuôn theo., Trích Tinh Lầu xây dựng càng xa hoa vô cùng, thế mà Đoàn Phi từ Báo Phòng một mạch đến đây, trèo lên Trích Tinh Lầu lại không hề nhìn thấy thứ gì xa hoa, Quy mô của Báo Phòng này không bằng nhà cửa của một gia nhân buôn muối bình thường. Trích Tinh lầu thậm chí còn không bằng Khoái Hoạt lầu hoa lệ của Vương Thế Dũng, truyền thuyết 99% đều là giả, Đoàn Phi rất đồng tình.
Sàn nhà của Tứ lầu được phủ bởi thảm Ba Tư, bước lên trên mềm mại, vòng qua một bức tường, trước mắt đột nhiên sáng lên chỉ nhìn thấy tứ phía cột nhà đốt rất nhiều nến, vua Chính Đức ngả người trên giường êm, hướng về phía Đoàn phi vẫy tay:
- Nhanh lại đây, chỗ này đợi ngươi rồi.
- Vị quan gia, trên lầu có phòng riêng còn trống, mời đi theo tôi.
Tứ Hải lầu là quán rượu nổi tiếng khắp nơi tự có cách tổ chức kinh doanh riêng. Mỗi ngày đều để lại hai đến ba phòng riêng, trừ khi là Hoàng thân quốc thích hoặc quan viên có thực quyền nhị phẩm trở lên, còn không thì trả bao nhiêu tiền cũng không thể đặt chỗ được. Mặc dù Đoàn Phi chỉ là quan tứ phẩm nhưng đại danh của hắn sớm truyền khắp kinh thành, là nhân vật có khả năng thăng quan tiến chức rất nhanh, Tứ Hải lầu tự nhiên không dám đắc tội, trực tiếp dành cho hắn một phòng trống riêng.
Hoa Minh phái La Siêu Huy dẫn các huynh đệ về Cẩm Y Vệ, Cấm vệ đi đưa tin, mọi người đều tản ra, Đoàn Phi chỉ mang theo bên mình vài người lên lầu Tứ Hải, cơm rượu nhanh chóng được mang lên hương vị của món ăn phương Bắc khiến Đoàn Phi trở nên hứng thú, Thạch Bân từ phương Nam tới, là người đã quen ăn các món ăn được chế biến tinh xảo nên có chút không hợp khẩu vị cho lắm.
Hôm nay sắc trời đã tối, triều hội sớm tan, Đoàn Phi định sáng sớm mai lâm triều lên điện diện thánh giao hoàn lại thánh chỉ, vì vậy hắn không dám uống rượu, chỉ không ngừng giục mọi người ăn cơm.
Khi ăn cũng đã lửng lửng dạ, La Siêu Huy mặc thường phục đi vào phòng riêng, đứng bên nói nhỏ vào tai Hoa Minh vài câu, Hoa Minh tiến lên trước, nói nhỏ vào bên tai Đoàn Phi:
- Đại nhân, có một vị quý nhân nói là bạn cũ của đại nhân, đang chờ gặp đại nhân, chúng ta nên lập tức qua đấy đã.
Đoàn Phi nhất thời sững người, người hắn biết ở Bắc Kinh không nhiều, người có thể khiến Hoa Minh nói từ quý nhân trừ người đó ra còn có ai nữa? Thật không ngờ nhanh như thế đã thấy mình, Đoàn Phi không dám chậm trễ, đứng dậy đã nghĩ đến tìm nơi thay y phục, Hoa Minh cười cười rồi nhắc nhở vào tai:
- Đại nhân, không cần thay quần áo đâu, chỉ cần mặc thường phục qua đó thôi, người đừng quên người còn chưa biết thân phận của người đó nữa.
Đoàn Phi hiểu ra, chào mọi người một tiếng:
- Ta có chút việc đi gặp một người bạn, không biết khi nào mới quay về, La Siêu Huy ngươi phụ trách kêu gọi mọi người tìm nơi để nghỉ, mợi người cứ ăn từ từ, đừng lo không có tiền trả bị cầm cố ở lại làm việc. Số tiền Dung nhi mang trên người đủ để mọi người ăn hết lượt ở kinh thành đấy.
Mọi người ngầm hiểu hiểu ý, không hỏi nhiều, Tạ Chí Quân đi đầu nói một câu thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý, những người khác cũng lần lượt chúc, Tô Dung đứng dậy vuốt lại tóc rối của Đoàn Phi, dùng khăn tay lụa thêu hoa của mình để hắn lau bui trên mặtrồi nhẹ nhàng nói:
- Mọi thứ nên cẩn thận, tiểu nữ đợi người, nếu phải nán lại lâu, khi có cơ hội thì để Hoa Minh bọn họ báo cho tiểu nữ một tin.
Gần vua như gần cọp, Đoàn Phi cảm thấy sự quan tâm và lo lắng trong lòng Tô Dung, hắn nhẹ nhàng nắm chặt tay Tô Dung, nhỏ giọng nói:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không để xảy ra chuyện gì đâu, đi một ngày đường rồi, ngươi hãy sớm nghỉ ngơi đi, hay ngươi muốn đợi ta cùng làm việc gì đặc biệt sao? Để lộ trước một chút để ta chờ mong đi.
Đoàn Phi xoa bàn tay nhỏ bé của Tô Dung, nói lời trêu chọc, Tô Dung thẹn thùng, rủ mi mắt, sẵng giọng:
- Tiểu nữ chỉ muốn xác nhận xem người có còn sống hay không mà thôi. Người muốn làm việc gì đặc biệt thì đi tìm Quản Tiêu Hàn của người ấy.
Đoàn Phi ồ một tiếng, có vẻ đăm chiêu nói:
- Đúng rồi, Quản Tiêu Hàn đã mất dạng mấy ngày rồi, thật không biết cô ta hiện giờ ở đâu, đang làm gì nữa.
Tô Dung hung hăng đá hắn một cái, nói:
- Ngươi biến đi, đi mà tìm Quản Tiêu Hàn của người, tốt nhất đừng quay trở lại nữa.
Câu nói này hơi có chút ý làm nũng, Đoàn Phi cười ha ha, cùng Hoa Minh xuống lầu, cưỡi lên ngựa, phi một mạch trong thành Bắc Kinh.
Bộ áo cá chuồn đó của Hoa Minh khiến bọ họ không gặp trở ngại, Đoàn Phi không mấy thuộc thành cổ Bắc Kinh, chỉ biết bọn họ vượt qua Hoàng Thành. Đến Tây Uyển, Hoa Minh dẫn bọn họ đến trước cửa một đại viện.
Đại viện này và nhà tư bình thường nhìn từ ngoài đã có thể nhận ra rất nhiều điểm khác biệt. Cửa lớn của nó là vàng phủ lên, phía trên còn có rất nhiều đinh tán thô to, hai bức điêu khắc to lớn đồ sộ cao tới ba mét trước cửa, không phải sư tử mà là kỳ lân. Tường vây quanh đại viện cao mười mét, từ phía trên chếch với bên ngoài tường của đại viện có thể thấy được độ dày kinh người của nó, hơn nữa đỉnh cao nhất còn có tường chắn mái, đây tuyệt đối không phải là một ngôi nhà bình thường. Rõ ràng là một thành lũy dễ thủ nhưng khó đột nhập.
Đoàn Phi ngửa đầu nhìn hướng lên tấm biển phía trên cửa, chỉ trông thấy tấm biển rộng lớn mà không biết ai lại hết việc dùng tấm vải đỏ che đi. Hai người gia đinh trông bộ dạng như chỉ để trang điểm đang đứng trước cửa, hai người hiếu kỳ nhìn chăm chú, một người trung tuổi có dáng vẻ như quản gia đi ra, cười ha ha nhìn về phía Đoàn Phi và Hoa Minh nói:
- Hoa tướng quân, vị này là Khâm sai Đoàn đại nhân phải không ạ? Quả nhiên tư thế oai hùng sung mãn, Đoàn đại nhân, lão gia nhà tôi đang đợi người, mau đi theo tôi.
Người quản gia đó vừa dẫn đường vừa tự giới thiệu mình họ Trương, Đoàn Phi vốn đã nghi ngờ, lúc này không khỏi ngừng quan sát cẩn thận, chỉ nhìn thấy trên mặt Trương quản gia mặc dù có không ít nếp nhăn nhưng làn da mềm mại mà nam nhân bình thường không bì nổi, hơn nữa tiếng của hắn âm nhu, mặc dù không rõ ràng như Hải công công nhưng tuyệt đối là một Thái giám không thể nghi ngờ.
Sân của thành Tây Uyển giống nhau, Lão thái giám họ Trương còn có Hoàng Thượng, Đoàn Phi dùng tất cả mọi thông tin trong đầu tập hợp lại, đột nhiên hiện lên một ý niệm trong đầu:
- Tấm biển bị che khuất kia không thể viết hai chữ Báo Phòng được.
- Tây Uyển Báo Phòng do vua Chính Đức mà vang danh thiên hạ, Đoàn Phi sớm đã nghe qua không biết bao nhiêu lần, khi ở Ninh Vương tạo phản, rất nhiều lời truyền liên quan đến Báo Phòng, như nói những dân nữ mà vua Chính Đức đùa bỡn giành giật trong Báo Phòng, hễ không thích nữa thì đem bọn họ ném cho hổ báo, nhưng hễ có người bụng to lên thì cố ý để cho họ mang thai vài tháng, sau đó xem xem đứa bé là trai hay gái vân vân, Báo Phòng được nói giống như nơi quỷ quái, những thứ mà Đoàn Phi nhìn thấy lại không giống như lời đồn, ở đây quang cảnh tươi đẹp, kiến trúc có trật tự, giống như bản sao đơn giản của Tử Cấm Thành thật nhưng lại được thu nhỏ, hơn nữa còn hội tụ những đặc điểm của rừng phía Nam, khiến cho ngôi nhà trong sự kiên cố vẫn toát ra vẻ thanh cao.
Mặc dù không nhìn thấy một người canh giữ nào nhưng Đoàn Phi sau khi luyện công, tai mắt càng ngày càng sắc bén, hắn có thể nghe thấy phía sau hoa cỏ là tiếng hít thở của rất nhiều tiếng thở nhẹ nhàng chậm rãi, bề ngoài thì nổi nhưng bên trong lại trầm lắng. Liên tưởng đến Trương Nhuệ công công của triều Đại Minh dưới một người trên cả vạn người, hiện giờ bộ dạng là một lão quản gia, Đoàn Phi trong lòng thầm nghĩ:
- Những thứ này không phải là những thứ vì ta mà chuẩn bị.
Trương Nhuệ dẫn Đoàn Phi lách giữa những khóm cây lách được mấy lách, đến một dưới một tòa nhà năm tầng, Trương Nhuệ ngửa đầu nhìn lên, lớn giọng nói:
- Lão gia, Đoàn Phi Đoàn Phi đại nhân đến rồi.
Một lát sau, xuất hiện đầu của một người thò ra trên bệ cửa tầng 4, hắn nhìn xuống phía dưới và hô lên:
- A Phi, cuối cùng ngươi cũng đến đây rồi, mau lên đây, ta cho ngươi xem nhiều thứ hay lắm.
Đoàn Phi mặc dù chưa nhìn rõ mặt hắn nhưng nghe âm giọng nói có thể khẳng định đó là Chu công tử trước kia quen biết ở Bảo Ứng, hắn cười vang nói:
- Hóa ra là Chu công tử, ta còn tưởng ai cơ, tin tức của Chu công tử thật nhanh, Ta mới đến thành Bắc Kinh. Đồ ăn của Tứ Hải lầu chưa ăn được mấy miếng đã bị người mời đến rồi, người phải mời ta một bữa mới được.
Vua Chính Đức vui vẻ cười to:
- Ngươi sẽ không phải chịu thiệt đâu, yên tâm, đầu bếp của ta đều cao siêu hơn với đầu bếp của Tứ Hải lầu, tuyệt đối không để cho ngươi đói, bớt nói nhảm đi, nhanh lên đây cho ta.
Đoàn Phi quay đầu nhìn Hoa Minh, Hoa Minh giấu diếm nói:
- Đại nhân xin cứ tự nhiên, tôi không lên đó đâu.
Hoa Minh mặc dù do vua Chính Đức chọn làm hộ vệ cho Đoàn Phi nhưng dựa vào thân phận của hắn vẫn không có cách để tùy tiện đi vào nơi như Trích Tinh lầu này, Đoàn Phi hiểu ý gật đầu, đi theo sau Trương Nhuệ bước vào Trích Tinh lầu.
Trích Tinh lầu cùng tên với lầu Trích Tinh mà Thương Trụ Vương tự thiêu…..Trong dân gian tiếng xấu như nước triều, nghe nói rượu thịt của Thương Trụ Vương đến Chính Đức Hoàng đế cũng nhất nhất rập khuôn theo., Trích Tinh Lầu xây dựng càng xa hoa vô cùng, thế mà Đoàn Phi từ Báo Phòng một mạch đến đây, trèo lên Trích Tinh Lầu lại không hề nhìn thấy thứ gì xa hoa, Quy mô của Báo Phòng này không bằng nhà cửa của một gia nhân buôn muối bình thường. Trích Tinh lầu thậm chí còn không bằng Khoái Hoạt lầu hoa lệ của Vương Thế Dũng, truyền thuyết 99% đều là giả, Đoàn Phi rất đồng tình.
Sàn nhà của Tứ lầu được phủ bởi thảm Ba Tư, bước lên trên mềm mại, vòng qua một bức tường, trước mắt đột nhiên sáng lên chỉ nhìn thấy tứ phía cột nhà đốt rất nhiều nến, vua Chính Đức ngả người trên giường êm, hướng về phía Đoàn phi vẫy tay:
- Nhanh lại đây, chỗ này đợi ngươi rồi.
Danh sách chương