Đoàn Phi vỗ bàn, quát lớn:

- Triệu Hiểu Xuân, ngươi một tiểu cô nương, trên tay sao lại có nhiều máu người như vậy? Tại sao ngươi phải giết chết mẫu thân của mình!

Triệu Hiểu Xuân kinh hãi xua tay nói:

- Không, không phải ta giết, mẹ ta không phải ta giết!

Hai tay lắc động, màu máu đỏ lay động càng thêm kích thích thần kinh Triệu Hiểu Xuân. Triệu Hiểu Xuân kinh hãi liều mạng chà tay lên người, muốn lau sạch vết máu, Tô Dung bỗng quát:

- Không phải ngươi giết còn có thể là ai? Ngươi xem xem bọn ta ở nhà ngươi tìm được cái gì!

Triệu Hiểu Xuân hai mắt không tự chủ giật một cái, ánh mắt vừa chạm với mục quang của Tô Dung, sau đó dừng lên tay cô.

Trong tay Tô Dung đang cầm một cây trâm, cây trâm bằng gỗ, trên cây trâm khắc một con khổng tước dùng miệng ngậm sợi lông, thân trâm là mũi nhọn hình tam giác. Cây trâm lúc này cũng dính đầy máu tươi, máu tươi.

Triệu Hiểu Xuân hoảng hốt thét to:

- Không thể! Nó rõ ràng chôn cùng với mẹ rồi, các ngươi khai quan mẹ ta? Mẹ ơi, không phải là lỗi của con, con không cố ý muốn giết mẹ.

Nghe được câu nói này của cô, Đoàn Phi không khỏi thầm may mắn mình không có đánh cược với Tô Dung, bằng không thì lỗ to, hắn quát to:

- Triệu Hiểu Xuân, bây giờ chứng cớ xác thực, ngươi còn gì nói không? Mẹ ngươi vất vả nuôi ngươi lớn, ngươi lại nhẫn tâm xuống tay giết bà ấy, rốt cuộc là vì cái gì? Trong canh ngân nhĩ mà Triệu Hiểu Xuân ăn có một ít dược vật mê thần. Lúc này cô thần trí đã có chút mê dại, lại chịu ảnh hưởng của nhãn thần chiếu yêu, không nhận ra thật giả của cây tram, chỉ biết mình đã không thể biện giải. Trước mắt thậm chí xuất hiện hình ảnh của Triệu thị, đang cầm cây trăm ép tới cô, cô sợ đến mức xụi người lên đất. Nghe thấy giọng quát lớn có nội lực của Đoàn Phi, Triệu Hiểu Xuân thần trí mất hết, ảo giác Triệu thị biến mất, Triệu Hiểu Xuân điên cười hét lớn:

- Tại sao, tự ông hỏi bà ta đi, sao bà ta có thể làm ra chuyện dơ bẩn đó. Chính là mẹ, chó cũng sạch sẽ hơn bà ta. Con heo mập Sử Điển đó chơi bà ta, tên súc sinh Nhậm Đông cưỡng gian bà ta, bà ta mỗi ngày giả làm ra dáng vẻ đoan chính dạy dỗ ta. Nếu không phải Nhậm Lan cười nhạo ta, ta còn bị bà ấy giấu cả đời. Tối đêm đó, ta lén theo bà ấy, tận mắt nhìn bà ấy vào Sử gia, sau đó tận mắt nhìn thấy một cậu bé tiễn bà ấy ra, bà ấy lại không biết liêm sĩ dụ một cậu bé còn nhỏ tuổi hơn ta.

Triệu Hiểu Xuân thở gấp mấy cái, tiếp tục nói:

- Bà ấy không biết xỉ diện nhưng ta cần, lúc bà ấy nhìn thấy ta đứng trong chỗ tối, sắc mặt bà ấy thật sự rất phấn khích. Ta hỏi bà ấy, bà ấy ngoại trừ khóc ra không nói gì. Ta trong lúc tức giận giật lấy cây trâm, vốn muốn dọa bà ấy, không ngờ bà ấy sợ cướp cây trâm với ta. Trong hỗn loạn cây trâm đâm vào ngực bà ấy, bà ấy ngã xuống, ta sợ hãi rút cây trâm ra, máu tươi tuôn ra, rất nhiều máu. Ta xoay người bỏ chạy, chạy về tới nhà, cha vẫn say rượu hồ đồ, ta đốt quần áo giày đi ông ấy cũng không biết.

Đoàn Phi khoát tay, Tô Dung điểm nhẹ một cái lên người Triệu Hiểu Xuân, Triệu Hiểu Xuân liền ngất đi trong lòng cô, Tô Dung hỏi:

- Công tử, bây giờ công tử định làm gì?

Đây chỉ là ngoài ý muốn, ta thật có chút không biết nên phán thế nào. Đoàn Phi nhìn xung quanh, đều là người bên cạnh, hắn tinh thần sáng lên, nói:

- Vụ án này cứ như vậy thôi nhé, tiểu nha đầu này song thân đã không còn nữa, thôi cứ để cô ấy theo ta. Dung nhi, cô nói xem, cô ấy bản tính không xấu, dạy dỗ thật tốt có lẽ sẽ sửa đổi.

Tô Dung nói:

- Công tử lòng dạ từ bi, ta không có ý kiến.

Đoàn Phi duỗi lưng, nói:

- Những vụ án cũ cả năm nay không có chút thú vị, ta có chút mệt rồi, cùng tới hậu nha nghỉ ngơi vậy. Nếu Dương đại Khâm sai đến tìm, thì nói ta đang bận nghiên cứu vụ án, không có chuyện gì thì đừng làm phiền ta.

Đoàn Phi ngủ một giấc thật ngon ở ô phủ đã sửa soạn xong, mãi đến khi Tô Dung đến báo Quản Tiêu Hàn đã trở về hắn mới tỉnh lại.

Quản Tiêu Hàn vừa thấy mặt thì nói cười hoan hỉ:

- Chức mừng đại nhân thuận lợi phá án, lại thu thêm tiểu nha hoàn.

Đoàn Phi ngáp cười một cái nói:

- Gặp mặt liền bợ mông ngựa, đuổi mất Vương Đường rồi phải không?

Quản Tiêu Hàn cười nói:

- Lần này công tử đoán sai rồi, tuy ta không có đem thủ cấp của y về, nhưng

Quản Tiêu Hàn móc ra một chồng ngân phiếu từ trong tay áo nói:

- Ngân phiếu thu được tổng cộng một triệu hai trăm ngàn lượng, xin công tử đếm lại.

Đoàn Phi nhận lấy ngân phiế định lượng, cười nói:

- Có tham ô không?

Quản Tiêu Hàn trong lòng nhảy dựng lên, trên mặt cười càng thêm tươi vui nói:

- Công tử, ta làm sao dám chứ.

Đoàn Phi đếm hai mươi tờ đưa lại cho Quản Tiêu Hàn, số còn lại giấu vào trong ngực, hắn nói:

- Không tham ô chứng tỏ cô ngốc, chút bổng lộc đó cũng không đủ nhét kẻ răng. Số này cầm đi cho Trương công công, nói đây là ta hiếu kính ông ấy. Số còn lại ta thu giùm cho Hoàng thượng, đừng truyền ra ngoài.

Quản Tiêu Hàn mở to hai mắt, vẫn chưa thấy qua công công này công nhiên tham ô, chỉ nghe Đoàn Phi tiếp tục nói:

- Ta đã giết xong chuyện của Vương Đường, đừng nói cho Dương Đại khâm sai biết, tránh ông ấy muốn hỏi ta những thứ khác, cô hiểu chưa?

Quản Tiêu Hàn vô cùng hối hận, sớm biết thì nuốt riêng thêm một ít. Nàng gật đầu, nhận lấy ngân phiếu nói:

- Ta hiểu rồi, ta uổng công đuổi theo cả đêm, hoàn toàn không tìm được tung tích của Vương Đường.

Đoàn Phi không lo lắng Quản Tiêu Hàn sẽ tố giác mình tham ô với người khá, số tiền này Đoàn Phi tự có chỗ dung. Giống như hối lộ thu trước đây, cuối cùng đều phải nộp cho Hoàng thượng, xem như là tiền thu riêng cho Hoàng thượng thì được rồi.

Tô Dung đi vào, nói:

- Công tử, chuyện của Triệu Hiểu Xuân đã sắp xếp ổn thõa, công tử muốn gặp cô ấy không

Đoàn Phi lắc đầu nói:

- Tạm thời vẫn không gặp Dương Thận có tìm ta không?

Tô Dung nói:

- Không có, Dương đại nhân hôm nay bận chuẩn bị công việc tiếp đãi, ông ấy cũng biết đại nhân hai ngày nay mệt mỏi, do vậy không có đến.

Đoàn Phi kinh ngạc nói:

- Như vậy xem ra Khâm sai đại nhân ta hôm nay lại không làm được chuyện gì rồi?

Tô Dung gật đầu, hỏi:

- Công tử có muốn xem lại những vụ án đó không?

Đoàn Phi lắc đầu nói:

- Ta vốn định ngày mai sẽ đi, những vụ án cũ đó phần lớn rất phức tạp, không xem thì hơn.

Tô Dung thở nhẹ một tiếng, tựa hồ có chút thất vọng, Đoàn Phi nhìn nàng cười nói:

- Dung nhi, chỉ là một phủ Tô Châu đã chất chứa nhiều vụ án cũ chưa phá như vậy. Ta không phải là Đề hình Án Sát sứ ti nha môn, chỉ cần phê bình như vậy là tốt tồi. Án cũ toàn thiên hạ tích chứa cũng nhiều đếm không xuể, cho dù ta ói ra ba bậc cũng không phá nổi nhiều như vậy. Duy có từ trên chế độ mới có thể giải quyết vấn đề này.

Tô Dung nghi ngờ nói:

- Chế độ

Đoàn Phi e hèm nói:

- Không sai, theo phát triển của xã hội, phạm tội sẽ không ngừng tăng lên, thì cần có đội quân chuyên nghiệp để xử lý tội án. Tuy Đại Minh chúng ta đã có Đề hình Án sát sứ ti, nhưng chức quyền không đủ rõ ràng, cơ sở lực lượng không đủ. Hơn nữa tốt xấu lẫn lộn, quan văn phụ trách xử lý tra án phần lớn không có kinh nghiệm, vả lại chí không ở đây, vì vậy dẫn đến chất chứa vụ án càng ngày càng nhiều. Kỳ thực vấn đề rất dễ giải quyết, giao quyền lực tra án cho Bộ đầu và Bộ khoái phụ trách, dùng chế độ khôn sống ngu chết, quan văn chỉ cần phụ trách quyền giám sát cho tốt thì được. Vừa bắt đầu có lẽ có chút lộn xộn, nhưng không được mấy năm, vụ án tích lũy sẽ giảm đi rất nhiều.

Tô Dung nghe đến nhập thần, Quản Tiêu Hàn cũng cảm thấy rất hứng thú nói:

- Công tử thật là cao kiến, có thể nói rõ một chút nữa không?

Đoàn Phi liếc nhìn cô một cái, nói:

- Ta chỉ là đột nhiên có cảm hứng mà nói, tạm thời vẫn không có ý tưởng chi tiết. Chuyện này vội cũng không được, đợi ta từ từ nghĩ đầy đủ rồi hãy kiến nghị lên Hoàng thượng, hy vọng có thể thay đổi tình hình hỗn loạn bây giờ.

Sau khi nói xong Đoàn Phi cười nói:

- Bây giờ lúc nào rồi? phải ăn trưa chứ? Ta đói bụng đầu dán về phía sau lưng rồi.

Tô Dung và Quản Tiêu Hàn tỏ ra hiểu ý mỉm cười, Tô Dung nói:

- Công tử đương nhiên cảm thấy đói bụng rồi, bây giờ sắp đến giời Mùi rồi, chúng ta sớm ăn rồi. Thức ăn nhà bếp đang nấu cho công tử, ta đi bưng đến cho công tử nhé.

Đoàn Phi thật sự rất đói, lúc hắn cuộn thức ăn giống như gió cuốn mây tan thổi quét qua, Thạch Bân lại báo:

- Phi ca, Tô Hữu Thanh, Ân Đức Tường và Hoàng Tố Lương cùng nhau đến thăm, Phi ca muốn gặp bọn họ không?

Đoàn Phi cười nói:

- Cũng nên đến rồi, nhưng sao thêm Tô Hữu Thanh? Dẫn bọn họ vào đi, nói ta đang dùng bữa, sẽ không ra nghênh đoán.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện