Từ xa, Thạch Bân và Tiểu Hoàn đang cùng đi tới, nhìn thấy hai người, bọn họ cùng giơ tay vẫy vẫy về bên này, Thạch Bân gọi:

- Tô cô nương, Quản tiểu thư, đại nhân phải về nha môn rồi, sai ta tới gọi hai người!

Hoa Minh và một vài Cẩm y vệ bận rộn thẩm vấn, đến bữa trưa cũng không có tâm trạng ăn. Sau khi Đoàn Phi nói với hắn một tiếng, thì dẫn người vào phủ nha Tô Châu. Dương Thận vẫn còn đang bận thẩm án, hắn bây giờ có dụng ý khác, muốn moi từ trong miệng đám tham quan này ra chút gì đó. Đoàn Phi không muốn ở cùng hắn, trực tiếp đi vào đại sảnh, đến phòng ký tên!

Cả nha môn Tô Châu như rơi vào tình trạng tạm dừng hoạt động. Từ tri phủ đến Thôi quan, thậm chí là Bộ khoái nho nhỏ cũng đều bị bắt lại, trong nha môn ai cũng sợ bóng sợ gió, đám Tiểu lại cũng thấp thỏm không yên, công văn chất lại thành đống như núi, thậm chí cũng không có ai quét dọn, trên đất đầy những rác.

Đoàn Phi triệu tập tất cả đám Tiểu lại trong nha môn, nói:

- Ta biết các ngươi lo lắng cái gì, hôm nay triệu tập mọi người tới là muốn nói với các ngươi, muốn bắt sớm đã bắt rồi, tuyệt sẽ không để đến bây giờ. Cho dù trước đây các ngươi đã làm gì cho những tham quan kia, bản Khâm sai đều sẽ bỏ qua hết chuyện cũ. Bây giờ tích lại nhiều công vụ như vậy, các ngươi cũng nên đi làm rồi. Đem những thứ cần phê duyệt đến cho ta xử lý, từ bây giờ bắt đầu, ai làm chậm trễ công vụ sẽ nghiêm trị không tha, đi đi, bắt đầu làm đi!

Đám Tiểu lại hoan hỉ vỗ tay ầm ỹ, hò hét Khâm sai đại nhân thiên tuế, sau đó lập tức giải tán, cơ quan chính quyền đang ngưng trệ được vận hành trở lại, một lúc sau, công văn được ùn ùn đưa tới trước mặt Đoàn Phi.

Khi Đoàn Phi còn đang vùi đầu vào xử lý công vụ, Tưởng Tuấn tới báo tin:

- Đại nhân, Hoa tướng quân đến!

Khi Đoàn Phi ngẩng đầu lên thì vừa lúc thấy Hoa Minh đang bước nhanh vào, vẻ mặt tươi cười, trong tay cầm mấy tờ giấy, bước như bay vào phòng ký tên, rồi chắp tay nói với Đoàn Phi:

- Đại nhân, ty chức đã may mắn không làm hỏng việc, khẩu cung nhận tội của bảy người bọn họ đều có rồi!

Đoàn Phi nhìn hắn mỉm cười, nói:

- Vất vả rồi, Hồng Bang, tìm một Thư lại của hình phòng đến đây, chép lại bản thông báo rồi dán ra ngoài, giữa trưa ngày mai sẽ chém đầu bảy tên hải tặc này!

Hoa Minh cảm nhận được điềugì đó trong ánh mắt Đoàn Phi, hắn bất ngờ nói:

- Đại nhân, những tên hải tặc này trong tay có ít nhất bảy tám oan hồn, đúng là chết không hết tội!

Đoàn Phi ừ một tiếng, cũng không nói gì, những khẩu cung kia hắn cũng lười xem, bảo Tô Dung qua cầm lấy. Quản Tiêu Hàn liếc Hoa Minh một cái, nói:

- Hoa tướng quân có tra ra được bọn chúng đến Tô Châu để làm gì không? Hoa Minh cũng không trả lời nàng ta, mà ngoảnh sang phải rồi đùa nói:

- Đại nhân có trái nâng phải đỡ, thật khiến người khác ngưỡng mộ!

Quản Tiêu Hàn mỉm cười, lơ đễnh nói:

- Đại nhân làm việc chính nghĩa, nên có nhiều người giúp, trái nâng phải đỡ, tiền hô hậu ủng cũng là chuyện bình thường.

Hoa Minh biết rõ nàng đang châm biếm mình cũng chỉ là tên tiểu tốt mở đường cho Đoàn Phi nên giả bộ làm như không nghe thấy, Đoàn Phi hòa giải nói:

- Trái nâng phải đỡ không bằng trái ôm phải ấp. Đáng tiếc bản quan từ nhỏ đã có số vất vả, chỉ sợ không có cái phúc đó!

Tô Dung tức giận cầm lấy một bản công văn, nói ;

- Đại nhân, huyện Thượng Hải xin được cấp năm ngàn lượng để tu sửa tường thành bị giặc Oa làm đổ!

Đoàn Phi tiếp lấy công văn, nhìn thoáng qua rồi nói:

- Phê chuẩn!

Quản Tiêu Hàn cũng cầm lấy một bản công văn, nói:

- Đại nhân, huyện nha Ngô Giang bị tổn thất do mưa lớn, cần một ngàn lượng để tu sửa lại!

Đoàn phi nhìn cũng không nhìn, nói:

- Bác bỏ thỉnh cầu, trả lời bốn chữ ‘Tự xem mà làm’!

Quản Tiêu Hàn cười nói:

- Đại nhân, người nhìn cũng chưa nhìn, sao lại bác bỏ?

Đoàn Phi đáp:

- Sửa cái nóc nhà có cần nhiều tiền như vậy không? Nếu hắn quả thật là một vị quan tốt, bách tính sẽ tự sửa nóc nhà cho hắn, nếu hắn là một tham quan, cũng không thiếu chút tiền này, tự móc túi mà sửa, còn có cái gì đáng xem nữa? Bác bỏ!

Quản Tiêu Hàn sợ run một hồi, lúc này mới vui vẻ phục tùng nói:

- Đại nhân quả nhiên cao minh!

Đoàn Phi cũng không ngẩng đầu lên nói:

- Ít nịnh nọt ta thôi, mau làm việc đi, tốt nhất là xử lý hết chỗ này trước bữa tối, nếu không sẽ chậm trễ đại kế của ta!

Quản Tiêu Hàn tò mò hỏi:

- Công tử có đại kế gì? Có thể nói cho tiểu nữ biết được không?

Đoàn Phi hét lớn:

- Buổi tối ta muốn cùng Dung Nhi đi thăm thú Tô Châu. Không thể bị những chuyện này làm chậm trễ được!

Quản Tiêu Hàn cười xinh đẹp, Tô Dung lại xấu hổ một trận, lãnh đạm nói:

- Đại nhân nên yên tâm làm tốt việc thì hơn!

Quản Tiêu Hàn không hổ là người mà đích thân Trương nhuệ tiến cử tới, hiệu suất làm việc cực cao, không thua kém Tô Dung chút nào. Dưới sự giúp đỡ của hai người họ, chuyện nhỏ Đoàn Phi không cần lo, chuyện lớn bọn họ cũng đưa ra chút chủ kiến. Thỉnh thoảng kiểm tra một chút câu trả lời thay của Quản Tiêu Hàn, Đoàn Phi sững sờ vì không tìm ra được sai sót nào, vì thế mà công văn chất đống trên bàn được giảm đi đáng kể. Số công văn đưa tới căn bản cũng không làm giảm tiến độ xử lý của bọn họ!

Khi Dương Thận tới tìm Đoàn Phi, Đoàn Phi đang vui vẻ nói chuyện với Quản Tiêu Hàn, còn chưa tới giờ Thân, công văn tích tụ đã được xử lý xong hết. Đoàn Phi có chút thời gian nghỉ ngơi.

Dương Thận đi vào phòng ký tên, thâm ý nhìn Quản Tiêu Hàn, nói:

- Đoàn đại nhân thật biết hưởng thụ!

Đoàn Phi cười nói:

- Dương đại nhân xin đừng hiểu lầm, chúng tôi vừa mới xử lý xong công văn tích tụ của phủ Tô Châu, tranh thủ nghỉ ngơi không tính là lười biếng đó chứ? Vị này là Quản Tiêu Hàn Quản tiểu thư, cô ấy cực kỳ tháo vát, giúp tôi không ít việc!

Quản Tiêu Hàn thi lễ với Dương Thận nói:

- Dương đại nhân, nghe danh đã lâu, sau này xin được đại nhân chỉ giáo nhiều!

Dương Thận khoát tay áo nói:

- Không cần khách khí. Đoàn đại nhân, ta đã quyết định trưa ngày mai sẽ chém đầu tổng cộng 12 tên tham quan và 10 tên ác bá, hung nô trong đó có Vương Thế Dũng do Triết Giang Án sát sử Hàn Minh dẫn đầu, vừa hay đủ số thiên can địa chi. Đây là danh sách những người bị chém, Đoàn đại nhân có muốn xem qua không?

Đoàn Phi khoát khoát tay nói:

- Ta nghĩ, thôi không cần xem nữa đâu, chuyện Dương đại nhân quyết định ta không có ý kiến, nếu đổi là ta làm, những người cần giết ít nhất cũng nhiều gấp đôi. Đúng rồi, đây là khẩu cung nhận tội của bọn chúng, ta cũng chuẩn bị ngày mai cho chém, ngài xem xem có vấn đề gì không, không thì cho chém cùng, bảy tên, vừa hay tạo thành thất tinh bắc đẩu!

Dương Thận ồ lên một tiếng, nhận lấy bản cung trạng xem kỹ lại một lượt, mới nhìn chưa được mấy chữ, hắn liền sợ hãi kinh ngạc kêu lên:

- Lại có những chuyện này sao, mấy tên hải tặc này thật đáng chết!

Sau khi xem xong, Dương Thận lại hoài nghi:

- Đoàn đại nhân, những tên hải tặc này ở đâu ra? Những bản khẩu cung này ngài làm sao có được?

Đoàn Phi không cần hỏi cũng biết tên tiểu tử này hoài nghi cái gì. Thời gian mấy tên hải tặc này xuất hiện cũng quá khéo đi, hơn nữa bọn chúng ẩn náu nhiều năm, làm chuyện ác vô số, nhưng lại không hề có lưu truyền chút phong thanh nào, là người khác cũng sẽ nghi ngờ thôi!

Hiểu được mọi chuyện, nhưng Đoàn Phi cũng không thể không tỏ chút thái độ, hắn tức giận, nói:

- Dương đại nhân không tin cứ việc thẩm tra lại, Đoàn mỗ bận rộn cả một ngày, đầu óc choáng váng, xin cáo từ trước!

- Đoàn đại nhân, Đoàn đại nhân xin dừng bước!

Dương Thận kêu lên mấy tiếng, Đoàn Phi nổi giận đùng đùng không quay đầu lại mà đi thẳng. Quản Tiêu Hàn khẽ cười, mắt hạnh hoa đào quyến rũ như muốn câu hồn mà nhìn Dương Thận, rồi đi theo sau Đoàn Phi, Hoa Minh lùi lại phía sau, hắn nói với Dương Thận:

- Dương đại nhân, những tên hải tặc này là sau khi nhận được tin tức, Đoàn đại nhân phái Quan Đô ti đi bắt về, còn khẩu cung thì là do đích thân tiểu nhân ép ra được, tuyệt không làm giả!

Dương Thận cười khổ nói:

- Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, Đoàn đại nhân cũng tức giận nhanh thật!

Hoa Minh mỉm cười nói:

- Theo những gì tiểu nhân quan sát được trong khoảng thời gian này, Đoàn đại nhân nếu có hành động gì khác thường, thì ắt là có thâm ý, Dương đại nhân không cần quá lo lắng!

Dương Thận cười nói:

- Đa tạ Hoa tướng quân đã thức tỉnh. Đoàn đại nhân tức giận e là vì vị tiểu thư họ Quản kia thôi, bực với ta chỉ là cái cớ mà thôi!

Hoa Minh gật đầu, cáo từ, Đoàn Phi cưỡi ngựa đi trên đường, lúc đi qua ngã tư một con phố, trong lòng Đoàn Phi khẽ động, đột nhiên thúc ngựa chạy nhanh về phía đường Khoái Hoạt!

Đường Khoái Hoạt ban đầu không gọi như vậy, nhưng khi những cửa hàng trên con đường này đồng loạt đổi tên thành Khoái Hoạt gì gì đó, mọi người bèn gọi nó là đường Khoái Hoạt!

Đường Khoái Hoạt vốn là con đường phồn hoa nhất ở Tô Châu. Cùng với căn nhà bị tịch thu của Vương Thế Dũng, những cửa hàng của hắn cũng bị niêm phong hết, con đường nhìn đỡ đông đúc hơn nhiều, người qua người lại vội vã, cũng không có ai dừng lại lâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện