Vốn Tang Vãn Cách đang hết sức chăm chú xem phim chợt giật mình, vội vàng cúi đầu nhìn bạn đầu gấu nào đó nhào vào trong lòng mình, thấy hắn bộ dạng phát run, khóe miệng không tự chủ được co quắp một cái: "Sao vậy?"
"Thật là khủng khiếp... Thật sự rất kinh khủng..." Hùng Thần Giai vừa nói vừa núp ở trong ngực Tang Vãn Cách mà phát run, bàn tay nắm chặt vòng eo mảnh khảnh, khuôn mặt chôn trước bộ ngực mềm mại của cô, say mê hít một hơi thật sâu mùi hương của cô, sau đó lệ rơi đầy mặt, đáy lòng cảm khái bản thân thật là biết tùy cơ ứng biến, dù sao mặt mũi cũng không thể ăn thay cơm. "Anh sợ ~~~" để tỏ rõ mình thật rất rất sợ, mỗi câu nói của hắn âm cuối cũng cao vút lên.
Tang Vãn Cách giựt giựt khóe miệng, cảm giác mình có thể bị nghe lầm, một cô gái như cô không sợ, một người đàn ông cao lớn ngũ quan dữ dằn như hắn sợ cái gì?! Nhưng nhìn bộ dạng Hùng Thần Giai lại không giống là đang gạt cô, một hồi lâu sau, cô cũng không thể làm gì khác hơn, đưa tay nhỏ bé xoa đầu hắn, dịu dàng an ủi: "Đừng sợ đừng sợ, không có gì phải sợ..." Vừa an ủi vừa nhìn về màn hình nên cô không chú ý thấy đầu của bạn gấu nào đó đang tựa vào ngực mình.
Hùng Thần Giai len lén dùng khóe mắt ngắm cô, thấy cô lại lực chú ý vào màn hình, hậm hực bĩu môi, dùng ánh mắt cực kỳ ác độc trợn mắt nhìn nhân vật trên màn ảnh một cái, sau đó làm bộ như nhìn một chút lại bị hù thật đáng thương, mãnh liệt chui sát hơn vào ngực Tang Vãn Cách, vừa chui bàn tay còn ra vẻ sợ hãi ở trên lưng cô cọ tới cọ lui.
Bị hắn huyên náo cũng không có tâm tư xem phim tiếp nữa, Tang Vãn Cách vừa bực mình vừa buồn cười đưa tay kéo bàn tay gấu nào đó đang quấy rối từ trên người mình xuống: "Anh rốt cuộc là muốn như thế nào?"
Tròng mắt đen chợt lóe, lúc nâng lên lộ vẻ đáng thương, đáng tiếc gương mặt đó thật sự là quá mức vạm vỡ tục tằng, vẻ đáng thương thật sự nhìn không ra, ngược lại tức cười thì có bảy phần: "Anh thật sự rất sợ ~~"
"Vậy anh còn mua vé xem phim kinh dị làm gì?" Tang Vãn Cách thật không thể nào hiểu, đầu gấu này không phải luôn luôn thích ở trước mặt cô làm ra vẻ mặt vô cùng kiên cường khí phách sao? Như thế nào lại rõ ràng sợ phim kịnh dị còn đặc biệt đi mua vé xem? Đó là bởi vì anh không biết em lại không sợ, thậm chí còn xem say sưa ngon lành nữa chứ!
Đáy lòng Hùng Thần Giai yên lặng châm chọc, cảm giác lòng mình như muốn tan nát, trời thấy nếu có thể hắn cũng không muốn ở trước mặt cô gái mình yêu mến làm ra vẻ yếu đuối như vậy, nhưng vấn đề là —— cái cô gái bề ngoài nhìn qua thật dịu dàng ôn nhu mảnh mai này, tại sao khi xem cái bộ phim kinh khủng như thế mà mặt cũng không đổi sắc?! Tròng mắt đen liếc về phía những cô gái xung quanh, trong rạp có liên tiếp những tiếng thét chói tai của con gái, có thể làm hư cả màng nhĩ của người khác đó.
Hắn thật là muốn khóc ~
Những cặp đôi yêu nhau xem phim kinh dị không phải nữ sinh sợ đến muốn chết sau đó nhào vào trong ngực nam sinh, rồi sau đó nam sinh thừa dịp trấn an ngầm sỗ sàng sao? Tại sao đến phiên bọn họ thì ngược lại vậy chứ?!
"Anh cũng không biết, cái cô bán vé đó nói cái phim này rất được mong đợi nên anh liền mua!" Hắn vô tội lắc đầu, bày tỏ mình không phải cố ý, sau đó lại vùi mặt vào bộ ngực mềm mại kia, chóp mũi cọ rãnh vú sâu hoắm rồi ma sát qua lại, đôi môi cũng như có như không cách quần áo sát qua nụ hoa, sau đó đem mặt đặt tại xương quai xanh lộ ra của Tang Vãn Cách hít sâu, một bộ dáng bị dọa đến không nhẹ, tròng mắt đen lại híp lại, nhìn chằm chằm bộ ngực bởi vì chính mình ma sát mà khẽ mở rộng ra, một phần mềm nhỏ hiện lên trong đáy mắt hắn. Hô hấp cũng chầm chậm thay đổi thô thấp hơn.
Nghe lời của hắn, Tang Vãn Cách cảm thấy vô cùng khó nói, cô thế nào cũng không dám tin tưởng đầu gấu này lại có thể sợ xem phim kịnh dị, nhưng biểu hiện của hắn hoàn toàn là một người bị dọa sợ đến muốn chết, mắt to lưu luyến không dứt nhìn màn ảnh, nhưng nhìn lại đầu gấu như sắp bùng nổ sợ hãi nói: "Vậy chúng ta đi khỏi đây đi?"
"Không cần!" Hùng Thần Giai lập tức phản đối đề nghị của cô, mặc dù đang trong bóng tối, nhưng hắn vẫn thấy rõ ánh mắt nghi hoặc của cô, "Làm vậy người ta sẽ biết anh sợ xem phim kịnh dị, anh sẽ rất mất mặt."
"Thì nói do em sợ là được rồi." Tang Vãn Cách cúi đầu nhìn bạn gấu nào đó đang nương nhờ trong lòng mình, trong khoảng thời gian ngắn cô còn chưa ý thức được áo khoác nhỏ của mình đã bị cọ mở bung ra mấy nút rồi, y phục trước ngực cũng khẽ bị kéo tuột xuống một chút.
"Vậy cũng không được." Hùng Thần Giai nằm ở trong ngực cô lắc đầu, mượn cơ hội làm cho đôi môi mình cùng với da thịt mềm mại ma sát nhiều hơn, " Đùi anh mềm nhũn cả rồi, đi bây giờ không được, phải tìm chuyện phân tán lực chú ý trước mới được."
Tang Vãn Cách há hốc mồm, có chút rối rắm: "Nhưng mà... Phim vẫn đang chiếu, làm sao anh phân tán lực chú ý được?"
"Anh có biện pháp, chỉ cần em nguyện ý giúp thôi." Hùng Thần Giai chợt ngẩng đầu, đôi mắt đen tỏa ra ánh sáng giống như mắt sói trong đêm vậy.
Tang Vãn Cách lập tức cảnh giác: "Em muốn xem phim." Ngụ ý chính là, anh có ý xấu gì cũng hãy sớm bỏ nhanh đi.
Môi mỏng khẽ nhếch, Hùng Thần Giai không chút nào phiền lòng nói: "Đó là đương nhiên, anh sẽ không trở ngại em." Tốc độ nói chuyện và vẻ mặt lập tức sáng lên, cũng không như trước nhào tới trong ngực cô co rúm lại nữa. Giống như bị đánh thuốc kích thích vậy, Tang Vãn Cách đột nhiên có cảm giác bị lừa gạt.
Thật sao?
Mắt to hung ác hoài nghi nhìn hắn nửa ngày mới chậm rãi gật đầu, sau đó một lần nữa lại nhìn về màn ảnh lớn.
Hùng Thần Giai trừng mắt nhìn cô thật lâu, mới chậm rãi lại đem đầu vùi trong ngực Tang Vãn Cách, bàn tay gian xảo đưa lên vòng eo mảnh khảnh nhạy cảm nhẹ nhàng xoa nắn, làm cho Tang Vãn Cách khẽ run một hồi, nhưng cô lại nghĩ đến mấy lời nói lúc nãy, không muốn trách cứ hắn, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống, nhưng tay gấu nào đó hiển nhiên càng ngày càng không an phận, theo eo ếch trượt đến trên mông nhỏ lại bóp lại xoa, đôi môi cũng bắt đầu ở xương quai xanh gặm cắn.
Nếu như không phải là chung quanh còn có người ngồi, Tang Vãn Cách nhất định sẽ nhảy dựng lên ngăn cản bàn tay kia đang thăm dò trên người mình. Nhưng ngại vì đang ở nơi công cộng, cô chỉ có thể đè thấp giọng nói xấu hổ cảnh cáo bạn đầu gấu nào đó không biết xấu hổ: "Anh đang làm cái gì vậy!"
"Làm chuyện dời đi sự chú ý." Hùng Thần Giai như chuyện đương nhiên trả lời, đôi môi cách áo khoác và áo lót ác liệt gặm bộ ngực mềm mại của cô một cái, đưa tới tiếng hô nhỏ của Tang Vãn Cách. Thật may chung quanh đều tối đen, chỗ này lại có nhiều nữ sinh thét chói tai, nếu không nhất định sẽ bị nghe thấy.
"Gấu..." Cũng không còn tâm tư xem phim nữa, Tang Vãn Cách đưa tay chạm lên đầu hắn, đẩy đầu hắn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng đến muốn nhỏ ra máu —— may nhờ chung quanh đều tối đen không thấy gì, "Anh đang làm cái gì vậy, nơi này là rạp chiếu phim!"
"Anh biết." Hùng Thần Giai hung ác làm như vô tội bị tay nhỏ bé của cô giữ lấy, "Nhưng mà anh đang sợ ~"
... Đây không phải là lý do tốt nhất sao?!
"Cũng không thể làm chuyện như vậy!"
"Không làm anh sẽ sợ." Binh đến tướng chắn, Hùng Thần Giai cứ lặp lại một câu anh sẽ sợ như vậy mà thành công giết chết Tang Vãn Cách. Thấy cô không nói gì, hắn liền tiếp tục không ngừng cố gắng, "Anh bảo đảm sẽ không quá phận."
Mím môi do dự thật lâu, Tang Vãn Cách mới từ từ áp chế ngượng ngùng nói: "Anh bảo đảm chứ?"
Có hy vọng!
Hùng Thần Giai dĩ nhiên lập tức tỏ vẻ ra là mình thật lòng và vô cùng thành thực: "Anh bảo đảm, tuyệt đối sẽ không quá đáng!" Về phần tiêu chuẩn quá đáng là như thế nào... là do hắn định ra!
"Thật là khủng khiếp... Thật sự rất kinh khủng..." Hùng Thần Giai vừa nói vừa núp ở trong ngực Tang Vãn Cách mà phát run, bàn tay nắm chặt vòng eo mảnh khảnh, khuôn mặt chôn trước bộ ngực mềm mại của cô, say mê hít một hơi thật sâu mùi hương của cô, sau đó lệ rơi đầy mặt, đáy lòng cảm khái bản thân thật là biết tùy cơ ứng biến, dù sao mặt mũi cũng không thể ăn thay cơm. "Anh sợ ~~~" để tỏ rõ mình thật rất rất sợ, mỗi câu nói của hắn âm cuối cũng cao vút lên.
Tang Vãn Cách giựt giựt khóe miệng, cảm giác mình có thể bị nghe lầm, một cô gái như cô không sợ, một người đàn ông cao lớn ngũ quan dữ dằn như hắn sợ cái gì?! Nhưng nhìn bộ dạng Hùng Thần Giai lại không giống là đang gạt cô, một hồi lâu sau, cô cũng không thể làm gì khác hơn, đưa tay nhỏ bé xoa đầu hắn, dịu dàng an ủi: "Đừng sợ đừng sợ, không có gì phải sợ..." Vừa an ủi vừa nhìn về màn hình nên cô không chú ý thấy đầu của bạn gấu nào đó đang tựa vào ngực mình.
Hùng Thần Giai len lén dùng khóe mắt ngắm cô, thấy cô lại lực chú ý vào màn hình, hậm hực bĩu môi, dùng ánh mắt cực kỳ ác độc trợn mắt nhìn nhân vật trên màn ảnh một cái, sau đó làm bộ như nhìn một chút lại bị hù thật đáng thương, mãnh liệt chui sát hơn vào ngực Tang Vãn Cách, vừa chui bàn tay còn ra vẻ sợ hãi ở trên lưng cô cọ tới cọ lui.
Bị hắn huyên náo cũng không có tâm tư xem phim tiếp nữa, Tang Vãn Cách vừa bực mình vừa buồn cười đưa tay kéo bàn tay gấu nào đó đang quấy rối từ trên người mình xuống: "Anh rốt cuộc là muốn như thế nào?"
Tròng mắt đen chợt lóe, lúc nâng lên lộ vẻ đáng thương, đáng tiếc gương mặt đó thật sự là quá mức vạm vỡ tục tằng, vẻ đáng thương thật sự nhìn không ra, ngược lại tức cười thì có bảy phần: "Anh thật sự rất sợ ~~"
"Vậy anh còn mua vé xem phim kinh dị làm gì?" Tang Vãn Cách thật không thể nào hiểu, đầu gấu này không phải luôn luôn thích ở trước mặt cô làm ra vẻ mặt vô cùng kiên cường khí phách sao? Như thế nào lại rõ ràng sợ phim kịnh dị còn đặc biệt đi mua vé xem? Đó là bởi vì anh không biết em lại không sợ, thậm chí còn xem say sưa ngon lành nữa chứ!
Đáy lòng Hùng Thần Giai yên lặng châm chọc, cảm giác lòng mình như muốn tan nát, trời thấy nếu có thể hắn cũng không muốn ở trước mặt cô gái mình yêu mến làm ra vẻ yếu đuối như vậy, nhưng vấn đề là —— cái cô gái bề ngoài nhìn qua thật dịu dàng ôn nhu mảnh mai này, tại sao khi xem cái bộ phim kinh khủng như thế mà mặt cũng không đổi sắc?! Tròng mắt đen liếc về phía những cô gái xung quanh, trong rạp có liên tiếp những tiếng thét chói tai của con gái, có thể làm hư cả màng nhĩ của người khác đó.
Hắn thật là muốn khóc ~
Những cặp đôi yêu nhau xem phim kinh dị không phải nữ sinh sợ đến muốn chết sau đó nhào vào trong ngực nam sinh, rồi sau đó nam sinh thừa dịp trấn an ngầm sỗ sàng sao? Tại sao đến phiên bọn họ thì ngược lại vậy chứ?!
"Anh cũng không biết, cái cô bán vé đó nói cái phim này rất được mong đợi nên anh liền mua!" Hắn vô tội lắc đầu, bày tỏ mình không phải cố ý, sau đó lại vùi mặt vào bộ ngực mềm mại kia, chóp mũi cọ rãnh vú sâu hoắm rồi ma sát qua lại, đôi môi cũng như có như không cách quần áo sát qua nụ hoa, sau đó đem mặt đặt tại xương quai xanh lộ ra của Tang Vãn Cách hít sâu, một bộ dáng bị dọa đến không nhẹ, tròng mắt đen lại híp lại, nhìn chằm chằm bộ ngực bởi vì chính mình ma sát mà khẽ mở rộng ra, một phần mềm nhỏ hiện lên trong đáy mắt hắn. Hô hấp cũng chầm chậm thay đổi thô thấp hơn.
Nghe lời của hắn, Tang Vãn Cách cảm thấy vô cùng khó nói, cô thế nào cũng không dám tin tưởng đầu gấu này lại có thể sợ xem phim kịnh dị, nhưng biểu hiện của hắn hoàn toàn là một người bị dọa sợ đến muốn chết, mắt to lưu luyến không dứt nhìn màn ảnh, nhưng nhìn lại đầu gấu như sắp bùng nổ sợ hãi nói: "Vậy chúng ta đi khỏi đây đi?"
"Không cần!" Hùng Thần Giai lập tức phản đối đề nghị của cô, mặc dù đang trong bóng tối, nhưng hắn vẫn thấy rõ ánh mắt nghi hoặc của cô, "Làm vậy người ta sẽ biết anh sợ xem phim kịnh dị, anh sẽ rất mất mặt."
"Thì nói do em sợ là được rồi." Tang Vãn Cách cúi đầu nhìn bạn gấu nào đó đang nương nhờ trong lòng mình, trong khoảng thời gian ngắn cô còn chưa ý thức được áo khoác nhỏ của mình đã bị cọ mở bung ra mấy nút rồi, y phục trước ngực cũng khẽ bị kéo tuột xuống một chút.
"Vậy cũng không được." Hùng Thần Giai nằm ở trong ngực cô lắc đầu, mượn cơ hội làm cho đôi môi mình cùng với da thịt mềm mại ma sát nhiều hơn, " Đùi anh mềm nhũn cả rồi, đi bây giờ không được, phải tìm chuyện phân tán lực chú ý trước mới được."
Tang Vãn Cách há hốc mồm, có chút rối rắm: "Nhưng mà... Phim vẫn đang chiếu, làm sao anh phân tán lực chú ý được?"
"Anh có biện pháp, chỉ cần em nguyện ý giúp thôi." Hùng Thần Giai chợt ngẩng đầu, đôi mắt đen tỏa ra ánh sáng giống như mắt sói trong đêm vậy.
Tang Vãn Cách lập tức cảnh giác: "Em muốn xem phim." Ngụ ý chính là, anh có ý xấu gì cũng hãy sớm bỏ nhanh đi.
Môi mỏng khẽ nhếch, Hùng Thần Giai không chút nào phiền lòng nói: "Đó là đương nhiên, anh sẽ không trở ngại em." Tốc độ nói chuyện và vẻ mặt lập tức sáng lên, cũng không như trước nhào tới trong ngực cô co rúm lại nữa. Giống như bị đánh thuốc kích thích vậy, Tang Vãn Cách đột nhiên có cảm giác bị lừa gạt.
Thật sao?
Mắt to hung ác hoài nghi nhìn hắn nửa ngày mới chậm rãi gật đầu, sau đó một lần nữa lại nhìn về màn ảnh lớn.
Hùng Thần Giai trừng mắt nhìn cô thật lâu, mới chậm rãi lại đem đầu vùi trong ngực Tang Vãn Cách, bàn tay gian xảo đưa lên vòng eo mảnh khảnh nhạy cảm nhẹ nhàng xoa nắn, làm cho Tang Vãn Cách khẽ run một hồi, nhưng cô lại nghĩ đến mấy lời nói lúc nãy, không muốn trách cứ hắn, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống, nhưng tay gấu nào đó hiển nhiên càng ngày càng không an phận, theo eo ếch trượt đến trên mông nhỏ lại bóp lại xoa, đôi môi cũng bắt đầu ở xương quai xanh gặm cắn.
Nếu như không phải là chung quanh còn có người ngồi, Tang Vãn Cách nhất định sẽ nhảy dựng lên ngăn cản bàn tay kia đang thăm dò trên người mình. Nhưng ngại vì đang ở nơi công cộng, cô chỉ có thể đè thấp giọng nói xấu hổ cảnh cáo bạn đầu gấu nào đó không biết xấu hổ: "Anh đang làm cái gì vậy!"
"Làm chuyện dời đi sự chú ý." Hùng Thần Giai như chuyện đương nhiên trả lời, đôi môi cách áo khoác và áo lót ác liệt gặm bộ ngực mềm mại của cô một cái, đưa tới tiếng hô nhỏ của Tang Vãn Cách. Thật may chung quanh đều tối đen, chỗ này lại có nhiều nữ sinh thét chói tai, nếu không nhất định sẽ bị nghe thấy.
"Gấu..." Cũng không còn tâm tư xem phim nữa, Tang Vãn Cách đưa tay chạm lên đầu hắn, đẩy đầu hắn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng đến muốn nhỏ ra máu —— may nhờ chung quanh đều tối đen không thấy gì, "Anh đang làm cái gì vậy, nơi này là rạp chiếu phim!"
"Anh biết." Hùng Thần Giai hung ác làm như vô tội bị tay nhỏ bé của cô giữ lấy, "Nhưng mà anh đang sợ ~"
... Đây không phải là lý do tốt nhất sao?!
"Cũng không thể làm chuyện như vậy!"
"Không làm anh sẽ sợ." Binh đến tướng chắn, Hùng Thần Giai cứ lặp lại một câu anh sẽ sợ như vậy mà thành công giết chết Tang Vãn Cách. Thấy cô không nói gì, hắn liền tiếp tục không ngừng cố gắng, "Anh bảo đảm sẽ không quá phận."
Mím môi do dự thật lâu, Tang Vãn Cách mới từ từ áp chế ngượng ngùng nói: "Anh bảo đảm chứ?"
Có hy vọng!
Hùng Thần Giai dĩ nhiên lập tức tỏ vẻ ra là mình thật lòng và vô cùng thành thực: "Anh bảo đảm, tuyệt đối sẽ không quá đáng!" Về phần tiêu chuẩn quá đáng là như thế nào... là do hắn định ra!
Danh sách chương