Rửa mặt xong, Tang Vãn Cách lại bị Hùng Thần Giai nhấn trở về giường, không chỉ như thế, bạn đầu gấu nào đó còn lột đồ nhỏ của cô ra, đem cô cởi thật sạch sẽ, sau đó tròng vào cho cô cái áo ngủ, kéo chăn qua bao lấy cô, chỉ chừa ra ngoài cái đầu nhỏ, bưng khay đồ ăn lên, cúi xuống dùng sức gặm một cái trên làn môi cô, rồi sau đó mới chịu xoay người rời đi. Tốc độ kia, giống như là phía sau có quỷ đuổi theo hắn vậy.
Mắt to nháy nháy, Tang Vãn Cách há hốc mồm, cô nói muốn nghỉ ngơi, cũng không nói lập tức phải lên giường ngủ ngay, phải biết cô chỉ mới vừa cơm nước xong thôi mà! Nhưng cứ nhìn động tác bạn gấu nào đó như bị lửa thiêu tới mông, cô chỉ dùng đầu ngón chân cũng biết nguyên nhân là gì, môi hồng khẽ mím, kìm nén khẳng định rất khó chịu...
Lắc đầu, tay nhỏ bé vuốt vuốt bụng muốn tiêu hóa bớt, mang đôi dép nhung có đầu hình con sóc, Tang Vãn Cách cố nén bủn rủn giữa hai chân đi tới đi lui, thân thể mệt mỏi vô cùng, cũng may dạ dày đã ăn no có thể chống đỡ được ~~
Chân nhỏ đi vòng qua vòng lại vài lần, đi đến bên cửa, nhìn một chút dưới áo ngủ không có vật gì che đậy thân thể mềm mại nên cô không dám đi ra ngoài, bây giờ trong nhà không chỉ có hai người bọn họ, còn những người khác ở đây nữa! Coi như cô không sợ chính mình trong suốt bị nhìn xuyên thấu vì áo ngủ đủ dày, đầu gấu kia nếu thấy được nhất định sẽ phát điên nổi đóa thêm, ở trong đây vẫn là tốt nhất.
Nghĩ vậy, cô lại bắt đầu ở trong phòng đi tới đi lui, hồi lâu sau vẫn cảm thấy cứ đi qua lại như vậy cũng không phải biện pháp tốt, cho tới bây giờ cô không phải người vừa ăn no xong có thể lập tức ngủ ngay, cô không tiêu hóa thức ăn trong dạ dày nói thế nào cũng không ngủ được. Nhưng chân lại đau mỏi, đi lại như vậy chỉ làm giữa hai đùi ma sát nhau liên hồi làm cô càng ngày càng đau hơn thôi.
Thế là cô lại lần nữa chui về ngồi trên giường, học Hùng Thần Giai lúc nãy đút cô ăn, hắn kê thêm một cái gối dưới thắt lưng cho cô dựa vào, đưa tay mở ngăn tủ bên đầu giường ra, lục lọi bên trong tìm chút đồ.
Phòng Hùng Thần Giai không có thư phòng, thứ nhất hắn không dùng tới ── bởi vì hắn căn bản không thích đọc sách, cho dù vì mạng sống cưỡng bách trong tay cần nắm nhiều kỹ năng sinh tồn, hắn vẫn như cũ không thích đi học; vốn là hắn cũng muốn làm cho Tang Vãn Cách một gian thư phòng, nhưng về sau lại bác bỏ cái ý nghĩ này, bình thường không có thư phòng công chúa của hắn đã không thèm chú ý đến hắn, nếu lại cho cô một gian thư phòng, hắn không trực tiếp bị biến thành không khí. bị triệt để coi thường luôn sao?!
Cho nên, kể từ đó đến nay trong căn hộ của Hùng Thần Giai, Tang Vãn Cách bất luận là đọc sách hay viết chữ đều ở trong phòng ngủ này, mà lúc cô hết sức chăm chú làm chuyện khác, Hùng Thần Giai liền chăm chú nhìn chằm chằm cô, không quấy rầy, nhưng cũng không chịu để cô rời khỏi tầm mắt hắn.
Bình thường sách của cô đặt ở trong cái tủ đầu giường, tủ đầu giường to như vậy, kể cả cái tủ bên phía đầu nằm của Hùng Thần Giai cũng bị Tang Vãn Cách chất đầy sách, trên tủ đầu giường để bút và quyển sổ ghi chú, dễ dàng cho cô lấy dùng mọi lúc.
Tang Vãn Cách không xem mình chộp trong tay loại sách gì, dù sao cũng là duỗi tay mò đại thôi, sờ soạng nửa ngày mới lấy ra một quyển to có bọc da mỏng bóng loáng khác thường. Vừa lấy ra, cô mới phát hiện là album hình.
Cô tiện tay mở ra, sợ ngây người, bởi vì bên trong mỗi một trang, đều là hình của cô.
Có tấm cô mặc quần dài thoải mái, có tấm thục nữ mặc quần bó, có tấm mang mắt kiếng, có tấm mặt mộc không trang điểm, có mỉm cười, có trầm tư, thậm chí còn có mấy tấm cô đang cùng người khác nói chuyện, ăn cái gì đó, đi dạo phố... Rất dễ nhận thấy mỗi ảnh đều là chụp lén, dưới tấm hình bên góc phải có ghi nhật ký thời gian ngày tháng năm, rõ ràng chính là trong thời gian bảy năm qua, mỗi tấm cách một tháng chụp tình trạng gần đây của cô!
Bàn tay trắng nõn rút ra một tấm hình, cô gái có vẻ mặt không màng danh lợi ánh mắt dịu dàng trong hình... Thật sự là cô sao?! Làm sao cô có thể lộ ra vẻ mặt tịch mịch như vậy? Vậy là bảy năm qua, cô vẫn luôn cảm thấy tịch mịch sao?!
Tang Vãn Cách có chút rung động, nhìn mình đang cùng người khác nói chuyện trong tấm ảnh. Đầu hơi lệch, khóe miệng thoáng hiện nụ cười xa cách, quả thật không thể tin được đây chính là dáng vẻ của cô trong bảy năm qua!
Đầu gấu này, vẫn luôn dõi theo cô, cho tới bây giờ cũng chưa từng rời đi sao?!
Nghĩ đến sự thật này, Tang Vãn Cách phát giác trong sâu thẳm tận đáy lòng cô không phải tức giận vì cuộc sống riêng tư bị người khác chụp lén, mà là một cơn sóng tình đang cuốn lấy mình. Bởi vì hắn vẫn luôn âm thầm một mực bảo vệ cô!
Hùng Thần Giai... Đến tột cùng anh muốn em phải đối với anh như thế nào cho phải đây? Mỗi một lần càng hãm sâu thêm một phần, lại để em nhận thấy được một phần tốt của anh, em luân lạc càng sâu, Tang Vãn Cách em đến tột cùng có cái gì tốt, đáng giá để anh gửi gắm tình cảm sâu đậm?! Dường như có hơi nước mờ mịch nổi lên trong hốc mắt cô, mắt chua xót lợi hại, cô thật sự có loại kích động muốn khóc lớn.
Cho dù lúc mới bắt đầu hắn dùng thủ đoạn vụng về nhất bắt lấy cô, nhưng tấm lòng đầu gấu kia vẫn luôn đặt ở trước mắt cô rất rõ ràng! Hắn moi tâm ra đem dâng tặng cô, nhưng cô đã làm gì? Cô lại làm như không thấy, ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí tàn nhẫn muốn trốn đi, muốn đuổi hắn ra khỏi cuộc sống của cô mãi mãi!
Nếu như nói Hùng Thần Giai là một tên tội phạm cưỡng gian, vậy còn cô thì sao, cô tốt hơn chỗ nào hả? Hắn chỉ nhốt thân thể cô, nhưng Tang Vãn Cách cô cũng giày xéo linh hồn Hùng Thần Giai hắn!
Lâu như vậy, cô lại chưa bao giờ nhìn ra thâm tình và dịu dàng trong mắt hắn, cho dù vào bảy năm trước cô liều mạng trốn đi bị hắn bắt trở lại, hắn thủy chung chưa từng chân chính gây tổn thương cho cô mảy may nào. Hùng Thần Giai ở trên thân cô bởi vì tức giận cùng tuyệt vọng tùy ý phát tiết, Tang Vãn Cách cô tại sao không nhìn thấy tim của hắn lúc ấy cũng đang kêu rên, đang khóc, khẩn cầu như vậy? Hắn cầu xin cô đừng đi, cầu xin cô ở lại, cầu xin cô thương hắn.
Tang Vãn Cách chợt che miệng lại, không dám khóc thành tiếng, chỉ sợ bạn gấu nào đó có thính giác bén nhạy nghe thấy sẽ xông vào, hai tay cô che miệng đồng thời không cẩn thận làm một tấm hình bay xuống trên chăn, cô lật lên nhìn, phía trên có một dòng chữ nho nhỏ màu đen: rất nhớ em.
Cô đưa tay ôm lấy, mặt sau tấm hình là một mảng màu trắng thật to, trừ ba chữ này ra không có viết gì khác, ba chữ nho nhỏ co rúc trong góc hình, không người nào nhìn đến, cũng giống như tâm của Đại Hùng đang khóc thầm.
Đôi mắt đẫm lệ hiện lên màn sương mù, Tang Vãn Cách giống như thấy được ảo ảnh tịch mịch của Đại Hùng đang cầm bút, từ từ cẩn thận, viết từng nét ra ba chữ này, mỗi một nét bút là trút xuống toàn bộ nhớ nhung cùng hi vọng của hắn, nhưng hắn chỉ có thể ngắm hình nhớ nhung, tỉnh mộng đảo mắt lại trở thành người khác lạnh như băng trên thế giới này.
Lông mi thật dài mang đầy nước mắt, Tang Vãn Cách run rẩy trả hình về chổ cũ, lại rút ra một tấm khác, phía sau vẫn là ba chữ kia: rất nhớ em.
Cô xem rất nhiều rất nhiều tấm, sau lưng mỗi một tấm đều có ba chữ như vậy: rất nhớ em.
Rất nhớ em, rất nhớ em, rất nhớ em...
Nhưng nếu là hai phía cùng yêu thương nhau, đau khổ rồi có ngọt ngào, nhớ lại thì rất ấm áp, nhưng cô lại chưa từng cho hắn bất kỳ ấm áp nào, ngoại trừ e ngại, chỉ có trốn đi. Đầu gấu kia thậm chí trước lúc hắn bị đeo còng tay nhét vào xe cảnh sát vẫn dịu dàng thả cô xuống, lẳng lặng mặc cho gông xiềng còng hai tay hắn lại, sau đó lưu luyến ngắm nhìn dung nhan cô ngủ, nhìn Trình Cảnh Khu ôm cô đi, lệ rơi đầy mặt rời đi ── cho dù, không phải hắn tự nguyện biến mất.
Mắt to nháy nháy, Tang Vãn Cách há hốc mồm, cô nói muốn nghỉ ngơi, cũng không nói lập tức phải lên giường ngủ ngay, phải biết cô chỉ mới vừa cơm nước xong thôi mà! Nhưng cứ nhìn động tác bạn gấu nào đó như bị lửa thiêu tới mông, cô chỉ dùng đầu ngón chân cũng biết nguyên nhân là gì, môi hồng khẽ mím, kìm nén khẳng định rất khó chịu...
Lắc đầu, tay nhỏ bé vuốt vuốt bụng muốn tiêu hóa bớt, mang đôi dép nhung có đầu hình con sóc, Tang Vãn Cách cố nén bủn rủn giữa hai chân đi tới đi lui, thân thể mệt mỏi vô cùng, cũng may dạ dày đã ăn no có thể chống đỡ được ~~
Chân nhỏ đi vòng qua vòng lại vài lần, đi đến bên cửa, nhìn một chút dưới áo ngủ không có vật gì che đậy thân thể mềm mại nên cô không dám đi ra ngoài, bây giờ trong nhà không chỉ có hai người bọn họ, còn những người khác ở đây nữa! Coi như cô không sợ chính mình trong suốt bị nhìn xuyên thấu vì áo ngủ đủ dày, đầu gấu kia nếu thấy được nhất định sẽ phát điên nổi đóa thêm, ở trong đây vẫn là tốt nhất.
Nghĩ vậy, cô lại bắt đầu ở trong phòng đi tới đi lui, hồi lâu sau vẫn cảm thấy cứ đi qua lại như vậy cũng không phải biện pháp tốt, cho tới bây giờ cô không phải người vừa ăn no xong có thể lập tức ngủ ngay, cô không tiêu hóa thức ăn trong dạ dày nói thế nào cũng không ngủ được. Nhưng chân lại đau mỏi, đi lại như vậy chỉ làm giữa hai đùi ma sát nhau liên hồi làm cô càng ngày càng đau hơn thôi.
Thế là cô lại lần nữa chui về ngồi trên giường, học Hùng Thần Giai lúc nãy đút cô ăn, hắn kê thêm một cái gối dưới thắt lưng cho cô dựa vào, đưa tay mở ngăn tủ bên đầu giường ra, lục lọi bên trong tìm chút đồ.
Phòng Hùng Thần Giai không có thư phòng, thứ nhất hắn không dùng tới ── bởi vì hắn căn bản không thích đọc sách, cho dù vì mạng sống cưỡng bách trong tay cần nắm nhiều kỹ năng sinh tồn, hắn vẫn như cũ không thích đi học; vốn là hắn cũng muốn làm cho Tang Vãn Cách một gian thư phòng, nhưng về sau lại bác bỏ cái ý nghĩ này, bình thường không có thư phòng công chúa của hắn đã không thèm chú ý đến hắn, nếu lại cho cô một gian thư phòng, hắn không trực tiếp bị biến thành không khí. bị triệt để coi thường luôn sao?!
Cho nên, kể từ đó đến nay trong căn hộ của Hùng Thần Giai, Tang Vãn Cách bất luận là đọc sách hay viết chữ đều ở trong phòng ngủ này, mà lúc cô hết sức chăm chú làm chuyện khác, Hùng Thần Giai liền chăm chú nhìn chằm chằm cô, không quấy rầy, nhưng cũng không chịu để cô rời khỏi tầm mắt hắn.
Bình thường sách của cô đặt ở trong cái tủ đầu giường, tủ đầu giường to như vậy, kể cả cái tủ bên phía đầu nằm của Hùng Thần Giai cũng bị Tang Vãn Cách chất đầy sách, trên tủ đầu giường để bút và quyển sổ ghi chú, dễ dàng cho cô lấy dùng mọi lúc.
Tang Vãn Cách không xem mình chộp trong tay loại sách gì, dù sao cũng là duỗi tay mò đại thôi, sờ soạng nửa ngày mới lấy ra một quyển to có bọc da mỏng bóng loáng khác thường. Vừa lấy ra, cô mới phát hiện là album hình.
Cô tiện tay mở ra, sợ ngây người, bởi vì bên trong mỗi một trang, đều là hình của cô.
Có tấm cô mặc quần dài thoải mái, có tấm thục nữ mặc quần bó, có tấm mang mắt kiếng, có tấm mặt mộc không trang điểm, có mỉm cười, có trầm tư, thậm chí còn có mấy tấm cô đang cùng người khác nói chuyện, ăn cái gì đó, đi dạo phố... Rất dễ nhận thấy mỗi ảnh đều là chụp lén, dưới tấm hình bên góc phải có ghi nhật ký thời gian ngày tháng năm, rõ ràng chính là trong thời gian bảy năm qua, mỗi tấm cách một tháng chụp tình trạng gần đây của cô!
Bàn tay trắng nõn rút ra một tấm hình, cô gái có vẻ mặt không màng danh lợi ánh mắt dịu dàng trong hình... Thật sự là cô sao?! Làm sao cô có thể lộ ra vẻ mặt tịch mịch như vậy? Vậy là bảy năm qua, cô vẫn luôn cảm thấy tịch mịch sao?!
Tang Vãn Cách có chút rung động, nhìn mình đang cùng người khác nói chuyện trong tấm ảnh. Đầu hơi lệch, khóe miệng thoáng hiện nụ cười xa cách, quả thật không thể tin được đây chính là dáng vẻ của cô trong bảy năm qua!
Đầu gấu này, vẫn luôn dõi theo cô, cho tới bây giờ cũng chưa từng rời đi sao?!
Nghĩ đến sự thật này, Tang Vãn Cách phát giác trong sâu thẳm tận đáy lòng cô không phải tức giận vì cuộc sống riêng tư bị người khác chụp lén, mà là một cơn sóng tình đang cuốn lấy mình. Bởi vì hắn vẫn luôn âm thầm một mực bảo vệ cô!
Hùng Thần Giai... Đến tột cùng anh muốn em phải đối với anh như thế nào cho phải đây? Mỗi một lần càng hãm sâu thêm một phần, lại để em nhận thấy được một phần tốt của anh, em luân lạc càng sâu, Tang Vãn Cách em đến tột cùng có cái gì tốt, đáng giá để anh gửi gắm tình cảm sâu đậm?! Dường như có hơi nước mờ mịch nổi lên trong hốc mắt cô, mắt chua xót lợi hại, cô thật sự có loại kích động muốn khóc lớn.
Cho dù lúc mới bắt đầu hắn dùng thủ đoạn vụng về nhất bắt lấy cô, nhưng tấm lòng đầu gấu kia vẫn luôn đặt ở trước mắt cô rất rõ ràng! Hắn moi tâm ra đem dâng tặng cô, nhưng cô đã làm gì? Cô lại làm như không thấy, ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí tàn nhẫn muốn trốn đi, muốn đuổi hắn ra khỏi cuộc sống của cô mãi mãi!
Nếu như nói Hùng Thần Giai là một tên tội phạm cưỡng gian, vậy còn cô thì sao, cô tốt hơn chỗ nào hả? Hắn chỉ nhốt thân thể cô, nhưng Tang Vãn Cách cô cũng giày xéo linh hồn Hùng Thần Giai hắn!
Lâu như vậy, cô lại chưa bao giờ nhìn ra thâm tình và dịu dàng trong mắt hắn, cho dù vào bảy năm trước cô liều mạng trốn đi bị hắn bắt trở lại, hắn thủy chung chưa từng chân chính gây tổn thương cho cô mảy may nào. Hùng Thần Giai ở trên thân cô bởi vì tức giận cùng tuyệt vọng tùy ý phát tiết, Tang Vãn Cách cô tại sao không nhìn thấy tim của hắn lúc ấy cũng đang kêu rên, đang khóc, khẩn cầu như vậy? Hắn cầu xin cô đừng đi, cầu xin cô ở lại, cầu xin cô thương hắn.
Tang Vãn Cách chợt che miệng lại, không dám khóc thành tiếng, chỉ sợ bạn gấu nào đó có thính giác bén nhạy nghe thấy sẽ xông vào, hai tay cô che miệng đồng thời không cẩn thận làm một tấm hình bay xuống trên chăn, cô lật lên nhìn, phía trên có một dòng chữ nho nhỏ màu đen: rất nhớ em.
Cô đưa tay ôm lấy, mặt sau tấm hình là một mảng màu trắng thật to, trừ ba chữ này ra không có viết gì khác, ba chữ nho nhỏ co rúc trong góc hình, không người nào nhìn đến, cũng giống như tâm của Đại Hùng đang khóc thầm.
Đôi mắt đẫm lệ hiện lên màn sương mù, Tang Vãn Cách giống như thấy được ảo ảnh tịch mịch của Đại Hùng đang cầm bút, từ từ cẩn thận, viết từng nét ra ba chữ này, mỗi một nét bút là trút xuống toàn bộ nhớ nhung cùng hi vọng của hắn, nhưng hắn chỉ có thể ngắm hình nhớ nhung, tỉnh mộng đảo mắt lại trở thành người khác lạnh như băng trên thế giới này.
Lông mi thật dài mang đầy nước mắt, Tang Vãn Cách run rẩy trả hình về chổ cũ, lại rút ra một tấm khác, phía sau vẫn là ba chữ kia: rất nhớ em.
Cô xem rất nhiều rất nhiều tấm, sau lưng mỗi một tấm đều có ba chữ như vậy: rất nhớ em.
Rất nhớ em, rất nhớ em, rất nhớ em...
Nhưng nếu là hai phía cùng yêu thương nhau, đau khổ rồi có ngọt ngào, nhớ lại thì rất ấm áp, nhưng cô lại chưa từng cho hắn bất kỳ ấm áp nào, ngoại trừ e ngại, chỉ có trốn đi. Đầu gấu kia thậm chí trước lúc hắn bị đeo còng tay nhét vào xe cảnh sát vẫn dịu dàng thả cô xuống, lẳng lặng mặc cho gông xiềng còng hai tay hắn lại, sau đó lưu luyến ngắm nhìn dung nhan cô ngủ, nhìn Trình Cảnh Khu ôm cô đi, lệ rơi đầy mặt rời đi ── cho dù, không phải hắn tự nguyện biến mất.
Danh sách chương