Dịch: Extremer
-----------------------------------------
Thời gian bảy ngày, nói dài thì cũng không dài, mà nói ngắn thì cũng chẳng ngắn. Vậy nên đám Tự Do Linh Hồn đang có mặt ở Mỹ cũng không quá khó chịu, ngoại trừ có chút tức giận vì sự bá đạo của Bùi Kiêu thì cũng không có cảm xúc gì khác...
Dù sao, đó cũng là một linh hồn đang bước trên Tầm Chân Chi Lộ, cách cảnh giới Chân Ma nửa bước chân, sắp đứng trên đỉnh thế giới… Họ không đủ khả năng trêu vào một gã có thực lực như vậy.
Bảy ngày này, bọn người Lý Lâm cũng thu thập được rất nhiều tin tình báo. Cung may mà có CIA trợ giúp nên họ đã lấy được toàn bộ video giám sát của tất cả các sân bay cùng tin tức về Tự Do Linh Hồn ở khắp nước Mỹ. Hơn nữa, Dương Húc Quang cũng đã vội vã từ Trung Quốc bay sang Mỹ. Nhờ có sự trợ giúp của người nổi tiếng mưu trí trong Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc này, mà cuối cùng bọn họ cũng tìm ra được vài kẻ khả nghi từ trong vô số tin tức tình báo kia.
"... Căn cứ theo lời khai của anh, chúng tôi đã kiểm tra quán bar mà anh nói rằng đã đến trong đêm hôm đó. Chính xác, đúng là cả đêm hôm đó anh đều ở trong quán bar. Tuy điều đó vẫn chưa thể chứng minh anh không liên can đến vụ án, nhưng hiện tại anh có thể rời khỏi đây. Cảm ơn anh đã hợp tác mấy ngày qua. Đây là ba điếu thuốc lá chấp niệm, coi như để cảm ơn anh vì đã hợp tác." Dương Húc Quang đóng cặp văn kiện trên tay lại, hắn mỉm cười nói chuyện với gã linh hồn người da đen có khuôn mặt dữ tợn ngồi đối diện.
Gã linh hồn người da đen mặt mũi dữ tợn lúc này lại biểu lộ vẻ cung kính không hợp với diện mạo dữ tợn của mình chút nào. Nhất là lúc thấy Dương Húc Quang lấy ra ba điếu thuốc lá, gã liền lộ vẻ quá đỗi vui mừng, cẩn thận nhận lấy rồi vuốt ve ba điếu thuốc cả nửa buổi. Sau đó mới chợt bừng tỉnh trả lời Dương Húc Quang: "Không có gì, không có gì. Nếu còn cần tôi hỗ trợ thì cứ liên hệ, số điện thoại của tôi thì các anh biết rồi đấy."
Dương Húc Quang cười nhẹ, sau đó có vài tên lính Mỹ tới dẫn gã linh hồn da đen kia ra khỏi phòng thẩm vấn. Sau khi đám người rời đi, Dương Húc Quang lại thở dài rồi bắt đầu xoa xoa hai bên thái dương. Tuy đã không còn là người sống nhưng sự mệt mỏi đầu óc sau khi phải làm việc mờ ám thì vẫn không khác khi còn sống chút nào.
Lúc này, thấy Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên từ cửa phòng thẩm đi vào, hắn lập tức nói: “Ngươi hay thật đấy! Lúc ta thẩm vấn nghi can thì bỏ chạy mất. Hơn nữa, tại sao ta lại phải bỏ thuốc lá chấp niệm của mình ra để bồi thường chứ? Ngươi cũng không phải là không biết tốc độ đốt thuốc lá của cái gã Cung Diệp Vũ kia nhanh tới mức nào. Đã thế hắn còn chỉ chăm chăm lấy của ta, nói lấy một điếu, mà tay lại quơ hẳn một cây. Ngươi thật là…"
Bùi Kiêu cười lớn, đi tới kéo ghế ngồi rồi mới lên tiếng: "Tên nhóc nhà ngươi còn dám ở đó oán trách à? Nói thật đi, ngươi biển thủ được bao nhiêu thực phẩm chấp niệm? Đừng tưởng ta không biết Thiên Sinh vũ khí cấp Chân Ma có thể đổi được lượng thực phẩm chấp niệm gấp từ 1.8 tới 2 lần dung lượng của chính nó nhé."
Dương Húc Quang sửng sốt một chút, sau đó mới lúng túng cười: "Ta có giữ lại một ít thừa ra... để cho những kẻ cùng chúng ta vào ảo giới lúc đầu. Tuy khi ấy bọn họ chạy trốn, nhưng dù gì cũng đều là người của tổ chức một nước, không thể không để ý bọn họ nghĩ gì. Chưa cần nói tới chuyện khác, chỉ riêng việc nghĩ rằng Cung Diệp Vũ thù ghét mình, đã đủ khiến cho bọn họ lúc nào cũng thấy sợ hãi rồi dễ sinh ra như suy nghĩ cực đoan. Như vậy sẽ rất dễ xảy ra chuyện không hay! Lần này ta dùng danh nghĩa Cung Diệp Vũ chia cho bọn họ một ít thực phẩm chấp niệm nên cuối cùng cũng đã trấn an được tâm lý họ. Đúng rồi, việc này đừng nói cho Diệp Vũ biết đấy."
Bùi Kiêu cười cười nói: "Yên tâm đi, ta cũng đoán được phần nào hành động của ngươi... Vụ án thế nào rồi? Trong số những người bị tình nghi có ai khác thường không?”
Dương Húc Quang cười khổ rồi trả lời: "Không có gì đáng ngờ cả. Nói một cách chính xác thì tất cả những người bị tình nghi đều có nhân chứng hoặc là chứng cứ ngoại phạm, không thể chứng minh được gì. Mà thực lực của những người này cũng không mạnh, không đủ để áp đảo Jenny khi cố ấy có Thiên Sinh vũ khí trong tay. Nếu muốn giết chết Jenny một cách im lặng như vậy thì bọn họ còn chưa đủ thực lực.”
Bùi Kiêu thở dài, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Nói vậy là không có chút manh mối nào sao?”
"Không, trái lại là đằng khác, manh mối đã rất rõ ràng." Nụ cười của Dương Húc Quang càng thêm khổ não. Hắn mở cặp văn kiện ra lấy mấy tấm hình rồi nói: "Đây là những người bị tình nghi duy nhất còn lại. Cho dù là xét theo thực lực, theo lời nhắn ‘màu đen’ hay là động cơ đi nữa, thì khả năng những người này là kẻ gây án vẫn lớn nhất... và cũng là những kẻ phiền toái nhất."
Bùi Kiêu chẳng thèm nghe giải thích mà cầm luôn đống ảnh chụp này lên xem. Trong tầm mắt hắn là hình ảnh của những người mặc áo choàng đen. Những người này hắn đã từng gặp qua! Đó là lúc hắn vừa mới tới chiến trường Nam Bắc, đang định tiến vào trong. Trong căn biệt thự bên ngoài chiến trường, hắn có nhìn thấy những người này. Đúng là đám lính đánh thuê mà Lý Lâm từng nhắc tới. Bọn người này coi trời bằng vung, chỉ biết nghĩ tới lợi ích. Nghe nói chúng thường giết Tự Do Linh Hồn để cướp lấy Thiên Sinh vũ khí của họ. Có thể gọi chúng là khối u ác tính của giới linh hồn.
Ánh mắt Bùi Kiêu chợt trở nên sắc lạnh. Hắn đập mạnh xấp hình xuống bàn rồi nói: "Có cách nào để chứng minh được là bọn chúng đã cướp thanh loan đao ấy không? Nếu bọn chúng phủ nhận, ta lại không đưa ra được chứng cứ, cũng không thể vô duyên vô cớ mà đánh giết bọn chúng chứ?"
Dương Húc Quang sửng sốt một chút rồi mới cười rộ lên nói: "Ngươi và Cung Diệp Vũ quả thật là hoàn toàn khác nhau. Ngày trước, khi hắn vừa bước vào Tầm Chân Chi Lộ thì cũng là lúc chúng tôi đi đến châu Âu đổi Thực Phẩm Chấp Niệm. Lúc ấy hắn không thèm quan tâm là có chứng cớ hay không có chứng cớ, nổi giận là lập tức rút đao giết người... Cũng tốt, nếu như ngươi cũng giống Cung Diệp Vũ thì chắc ta sẽ mệt chết mất. Thật ra thì cũng có cách để xác định xem bọn chúng có lấy thanh loan đao kia hay không."
"Có một loại linh hồn đặc thù, năng lực của bọn họ chính là tìm kiếm quỷ quái trong phạm vi lớn. Với Thiên Sinh vũ khí, họ cũng có thể cảm nhận được rất mạnh. Chỉ cần một người từng tiếp xúc với một món Thiên Sinh Vũ Khí nào đó chưa quá một tháng, thì linh hồn đặc thù đó có thể nhận biết được mùi của món Thiên Sinh Vũ Khí đó trên cơ thể của người này. Nhưng mà những linh hồn đặc thù này rất hiếm thấy. Cả thế giới cũng chỉ có hai người mà thôi: một tại nước Pháp và một tại nước Nga."
Bùi Kiêu khẽ gật đầu. Hắn vừa nhìn vào tư liệu của mười một tên lính đánh thuê này vừa nói: “Đám lính đánh thuê này đi đến Pháp sao? Vậy thì tốt, ta cũng đi Pháp. Đúng rồi, nhân tiện ngươi cho ta một bản tư liệu về linh hồn đặc thù kia, ta đến Pháp rồi sẽ đi tìm hắn trước." Nói đến đây, Bùi Kiêu bỗng nhiên nhìn về phía Dương Húc Quang nói: "Lần đi Pháp này, có thể ta sẽ gây ra rất nhiều chuyện, cũng có thể sẽ giết lầm người tốt. Những chuyện này chắc sẽ phải nhờ ngươi dọn dẹp hộ... nhưng ngươi đừng cố ngăn cản ta. Dù thế nào đi nữa, ta cũng nhất định phải giết chết kẻ đã sát hại cả nhà Jenny, dù chúng có là một tổ chức, hay là một quốc gia."
Nụ cười của Dương Húc Quang biến mất. Lúc này, hắn nói rất nghiêm túc: "Yên tâm đi, dù lần này ngươi có làm gì đi nữa thì ta cũng sẽ không cản. Phải biết rằng, hiện tại ngươi đã bước trên Tầm Chân Chi Lộ, là khi mà tất cả những việc ngươi làm đều tuân theo tâm tính thực sự của mình, và cũng là giai đoạn quan trọng nhất trên con đường trở thành cường giả Chân Ma cấp của ngươi. Vậy nên chắc chắn ta sẽ không ngăn ngươi. Hơn nữa, ta cũng hiểu cách làm người của ngươi, ngươi sẽ không gây ra tội ác tày trời gì đâu. Bởi vì làm vậy là trái với bản tâm của ngươi, sẽ khiến ngươi không thể đạt tới Chân Ma cấp. Ngươi không phải là kẻ lấy bá đạo làm gốc cho bản tâm như Cung Diệp Vũ, vậy nên nếu không tìm được ‘nhân’ thực sự thì ngươi sẽ không làm những việc như giết sạch cả nhà người ta, nhổ cỏ tận gốc. Nên ta yên tâm với cách làm việc của ngươi.
Nói tới đây, Bùi Kiêu bỗng hơi ngẩn ra. Hắn đột nhiên nghĩ tới bản tâm và ‘nhân’ của chính mình. Sau khi chấp niệm đã đạt đến tới 500 đơn vị, lúc đó sẽ cần dung hợp một loại ý chí hoặc là cảm xúc nào đó vào chấp niệm của bản thân... Vậy hắn nên lựa chọn loại ý chí hay cảm xúc nào? Hay nói cách khác, hắn nên dùng loại ý chí hoặc cảm xúc nào để làm bản tâm của mình? Ngày hôm sau, không cần đợi tới khi kết thúc lệnh cấm, Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên đã nhanh chóng rời khỏi Mỹ để đến Pháp. Đồng thời, Dương Húc Quang cũng vội vàng trở về Trung Quốc… Lúc này, Cung Diệp Vũ đang dẫn theo rất nhiều thành viên của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc tiến vào ảo giới. Lần này, cũng vì biết Bùi Kiêu đã bước vào Tầm Chân Chi Lộ nên Dương Húc Quang mới phải vội vàng từ Trung Quốc chạy tới, nếu giờ mọi việc đã xong thì hắn cũng phải nhanh chóng trở về... Thật đúng là số vất vả! Có điều, Dương Húc Quang đến Mỹ cũng không phải chỉ vì giúp Bùi Kiêu tìm ra thủ phạm, mà còn để chuyển cho Bùi Kiêu một tin tức quan trọng!
Năm xưa, khi những Kẻ Sa Đọa xuất hiện, tuy chúng đã bị tổ chức linh hồn toàn thế giới dốc toàn lực tiêu diệt, giết chết phần lớn nhưng vẫn còn một vài Kẻ Sa Đọa sống sót chạy trốn. Sau này không biết bọn chúng lẩn trốn ở đâu, nhưng vì là linh hồn nên chắc chắn không thể xảy ra chuyện sinh bệnh chết hay chết già gì gì đó. Cho nên chắc chắn những Kẻ Sa Đọa này vẫn đang tồn tại ở một nơi nào đó trên thế giới, im lặng chờ đợi cơ hội phản công các tổ chức linh hồn trên thế giới.
Thêm nữa, tuy cùng là kẻ thù của các tổ chức linh hồn nhưng Kẻ Sa Đọa lại không giống như đám quỷ quái không có ý thức. Tuy chúng đã sa đọa, luôn có cảm giác khát máu với linh hồn bình thường và người sống, nhưng chúng lại không ngu ngốc. Những năm gần đây cũng có rất nhiều sự kiện dường như có bóng dáng của chúng đứng đằng sau. Trong đó, đáng sợ nhất là bọn chúng có thể sẽ tiến hành đánh lén và ám sát những linh hồn ưu tú của giới linh hồn, phần lớn là linh hồn đặc thù, có số ít là Tránh Thoát Giả hoặc những nhân viên ưu tú có tiềm lực.
Mà nhân vật như Bùi Kiêu – mới chỉ chết hơn nửa năm đã bước vào Tầm Chân Chi Lộ - thì càng là mục tiêu ám sát hàng đầu của chúng.
Nhưng Bùi Kiêu cũng không quá bận tâm chuyện này. Vì hắn có Ngụy Ngưu Đầu bên người! Sau trận chiến với Ác Ma, hắn đã nạp đầy năng lượng cho Bạo Viêm Cự Phủ. Vì lo lắng nên Bùi Kiêu đã thử triệu hồi Ngụy Ngưu Đầu, mà Ngụy Ngưu Đầu cũng không làm cho hắn thất vọng, vẫn là Ngụy Ngưu Đầu Chân Ma cấp, chỉ đáng tiếc là nó cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào là sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Với chuyện này thì hắn cũng chẳng biết làm thế nào.
Nhưng dù sao, hiện tại thì con Ngụy Ngưu Đầu này cũng vẫn là vũ khí lợi hại của hắn, hơn hẳn những vũ khí khác. Đó cũng là điều giúp hắn có thể giẳng co, thậm chí là chiến thắng dù gặp phải cường giả Chân Ma cấp!
Còn về những kẻ có cảnh giới dưới Chân Ma cấp, hắn đã hoàn toàn không cần bận tâm tới, chỉ cần thực lực bản thân hắn đã đủ giết chết đối phương, mà thậm chí còn không tốn chút sức lực nào.
Đây chính là cảnh giới lúc này của hắn! Chấp niệm có sức chứa gấp bốn lần! Có được ký hiệu lôi điện và lực lượng lôi điện!
Vậy nên không cần phải quá cẩn thận, Bùi Kiêu cùng Dương Đỉnh Thiên lên một chuyến bay thẳng tới Pháp, đáp xuống Paris ngay trong đêm hôm đó. Mà lúc này, đám lính đánh thuê áo choàng đen kia vẫn đang vui vẻ trong một quán rượu tại Paris, không hề biết rằng Bùi Kiêu đã nhắm thẳng vào bọn chúng!
Cuồng nộ và báo thù...
Cái chết và giết chóc!!
Lời bình:Liệu hành trình lần này của Bùi Kiêu có biến thành một cuộc “thanh trừng” thứ hai giống như của Cung Diệp Vũ khi xưa? Dấn thân vào trận chiến với kẻ địch mà mình chưa biết! Liệu điều gì sẽ đến với Bùi Kiêu? Cùng đón đọc chương mới nhất của TVKD được thực hiện bởi nhóm Vô Hạn Chi Tâm tại địa chỉ facebook Vô Hạn Thế Giới!