Dịch giả: Shun
Một lát sau, ba người cùng nhau chạy ra khỏi phòng, điều họ chú ý tới đầu tiên chính là ba phương tiện bay đang dần dần tiến tới từ phía chân trời xa xôi. Vẻ bề ngoài của loại phương tiện bay này không hề giống với kiểu dáng khí động học của máy bay hay các dạng tàu vũ trụ, nó thoạt nhìn qua lại giống như một cái hộp kim loại khổng lồ với bốn góc lồi ra. Điều làm cho người ta cảm thấy quái lạ nhất ở loại phương tiện bay này là nó không hề có bộ phận cánh giống như máy bay phản lực hay cánh quạt như trực thăng, thậm chí cả động cơ hay tên lửa đẩy cũng không hề có! Có lẽ thứ duy nhất khiến nó trông giống như một thiết bị bay là ở dưới đáy có một vòng áng sáng kỳ lạ, nhìn có vẻ khá giống với các loại thiết bị phản trọng lực hay được mô tả trong các tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.
Thứ thiết bị bay này nhìn như chậm nhưng thực ra lại nhanh vô cùng, vừa chớp mắt trước còn ở tít phía chân trời mà ngay sau đó đã tới cách đó không xa, tốc độ chắc chắn không chậm hơn máy bay phản lực thông thường. Hơn nữa thì tốc độ bay của chúng lại cực kỳ ổn định, từ đầu đến cuối luôn duy trì cùng một tốc độ, không nhanh hơn và cũng không chậm hơn dù chỉ một chút nào.
Ở phía bên dưới, dân chúng lúc này đã trở nên náo loạn, nhất là mấy nghìn người vừa mới tới kia. Bọn họ vốn đang ăn uống hoặc cùng hơn bảy trăm người cũ tán chuyện, kể cho nhau nghe tình cảnh điêu đứng mà mình đã từng trải qua thì mấy thiết bị bay kia đột ngột xuất hiện. Lập tức, trong đám người liền có mấy trăm người đột ngột rống lên kinh sợ, ngay cả đồ ăn đang ngậm trong miệng cũng không kịp nuốt, nhảy dựng lên rồi bắt đầu chạy thục mạng. Thế nhưng lúc này, trên quảng trường của thị trấn đang tụ tập tới mấy nghìn người, dù là đứng thư thái trò chuyện cũng vẫn có phần chen chúc, nên những người kia chạy loạn lập tức làm cho tất cả trở nên hỗn loạn, chỉ sau một lúc thôi thì cảnh tượng giẫm đạp lên nhau khi chạy trốn dường như lại sắp xảy ra lần nữa!
“Gào!”
Đúng lúc này, Cung Diệp Vũ ở chỗ khu nhà cao cấp phía xa bỗng rống lớn một tiếng, như sét đánh giữa trời quang. Chỉ một tiếng thét này thôi cũng đã làm cho mấy nghìn dân chúng đang rối loạn giật mình trấn tĩnh, đứng yên lại cùng đưa mắt nhìn về phía hắn.
Cung Diệp Vũ cũng không hề vì vậy mà luống cuống, hắn vẫn đứng nguyên ở chỗ đó mà thét lớn: “Làm cái gì vậy? Còn muốn giết chết người mình nữa hay sao? Mẹ kiếp! Những người chịu trách nhiệm quản lý lập tức hành động, hướng dẫn sơ tán mọi người ra khỏi thị trấn, nhưng đừng có đi quá xa, tránh bị U Linh thừa dịp tấn công. Còn đứng ngây ra đó làm gì! Tất cả nhanh chân lên!”
Sau một tiếng ra lệnh, mấy nghìn người kia đã nhanh chóng hành động: tìm lều của mình, lấy thực phẩm, tìm người thân rồi nghe theo sự hướng dẫn của hơn mười người phụ trách nhanh chóng di chuyển. Tình cảnh tuy khẩn trương nhưng cũng không hỗn loạn mà khá là trật tự.
Cung Diệp Vũ là kẻ trời sinh đã là một lĩnh tụ, lời hắn nói ra luôn tự có uy thế khiến người ta tin phục, mà lúc này hắn đã là một cường giả Ma Vương cấp, được tôn xưng là thánh hồn, lời hắn nói ra lại càng có một loại khí chất kỳ lạ, khiến cho dân chúng cảm thấy không thể không nghe lời hắn.
Tới khi thấy mọi sự đã sắp xếp thỏa đáng, Cung Diệp Vũ mới lần nữa đưa mắt nhìn về phía mấy cái phi thuyền đang từ từ tiến tới kia. Lúc này những phi thuyền kia đã chỉ còn cách thị trấn nhỏ mấy chục kilomet, như vậy là đã rơi vào trong tầm tấn công của hắn, đòn Tyrfing của Bùi Kiêu cũng tương tự. Nếu như ngay cả một Ma Vương cấp chưa hoàn chỉnh như Bùi Kiêu cũng có được thực lực như vậy thì càng không cần để cập tới một Ma Vương cấp hàng thật giá thật như Cung Diệp Vũ, một đòn vẽ lại địa hình núi sông là chuyện thường, còn nếu hắn điên cuồng ra tay, mỗi đòn sẽ có sức công phá không kém bom nguyên tử cỡ nhỏ! Mà không giống như bom nguyên tử chỉ nổ một lần rồi thôi, với hắn, chỉ cần chấp niệm và Năng Lượng Tiêu Chuẩn còn đủ dùng thì hoàn toàn có thể từ từ xóa vài hòn đảo khỏi bề mặt Trái Đất!
Nhưng Cung Diệp Vũ cũng không hề vội vàng tiêu diệt ba cái phi thuyền này. Nguyên nhân thứ nhất là vì hắn đang có nhu cầu trút lửa giận trong lòng mình, cho đám này chết nhanh chóng bằng một đòn không phải là tính cách của hắn. Thứ hai là dù tính cách có phần nóng nẩy nhưng hắn vẫn phân biệt được việc gì nặng nhẹ, việc quan trọng lúc này là phải làm rõ xem thực lực của chính phủ thế giới tới mức nào và cái kế hoạch quân đội linh hồn này đã đạt tới trình độ nào.
Cứ như vậy, với Cung Diệp Vũ và Bùi Kiêu đứng đầu, những người còn lại chia ra đứng sau lưng bọn hắn, sau cùng là ba tên linh hồn kia cùng với Schnau và Vu Nữ Trần.
Cùng lúc đó, bên trong phòng điều khiển của những phi thuyền kia, tất cả những người làm nhiệm vụ vận hành ở đây đều mặc quân phục, mà nhìn vào quân hàm thì rõ ràng tất cả đều từ cấp tá trở lên. Điều làm cho người ta thấy lạ là quân phục của những người này lại có nhiều kiểu rất khác biệt, dường như đó là một nhóm quân nhân của nhiều quốc gia riêng biệt tập trung cùng một chỗ, hơn nữa cách cư xử giữa những người có quân phục khác nhau là khá lạnh nhạt, có vẻ như quan hệ của bọn họ cũng không quá tốt đẹp.
“Là hơn mười tên linh hồn, trong số bọn chúng có một linh hồn Chân Ma cấp. Xem ra trong lần vây quét thứ hai thì ngoài Lam Quyền Thánh Sứ chạy thoát cũng còn có cường giả Chân Ma cấp khác không chết. Người của trung đội số bảy thật đúng là làm việc tắc trách.” Một thanh niên quân hàm thiếu ta trong số đó cười lạnh lùng giễu cợt.
Phòng điều khiển của mỗi phi thuyền đều có tất cả khoảng hai mươi người. Người vừa nói chính là một thanh niên làm nhiệm vụ quan sát tình hình. Nghe hắn nói thì những người khác đều cùng quay sang nhìn màn hình của hắn. Màn hình này có vẻ khá giống với mà hình ra-đa, có điều là những điểm sáng thể hiện trên đó lại có màu sắc khác nhau. Trong đó, rất nhiều những điểm màu trắng có lẽ là đại biểu cho người bình thường, họ lúc này đang nhanh chóng tuôn ra khỏi thị trấn. Mặt khác thì những điểm màu xanh lam nhạt, xanh lam và lam thẫm là linh hồn. Trong số đó còn có duy nhất một điểm sáng màu tím, có lẽ đó chính là cái mà tên thanh niên kia gọi là cường độ Chân Ma cấp. Chỉ có điều lạ là dường như không hề có điểm sáng nào biểu tượng cho vị trí của Cung Diệp Vũ trên màn hình? Tuy là vậy nhưng khi hơn hai mươi người này nghe nói tới việc trong số linh hồn kia có một cường giả Chân Ma cấp thì sắc mặt tất cả đều trở nên có phần khó coi. Trong số bọn họ có một người đàn ông trung niên ngồi trên một chiếc ghế ở vị trí cao nhất, chính giữa mang quân hàm thiếu tướng. Ông ta gật đầu nói: “Lúc trước thiết bị đo của nước Pháp phát hiện tại nơi này có chấn động năng lượng dị thường, dường như là chấn động cấp Chân Ma. Chúng ta chỉ là đội tiên phong đi trước với nhiệm vụ là kéo dài thời gian mà thôi. Nhiều nhất là mười phút sau, chủ lực của trung đội thứ hai chúng ta sẽ đuổi tới. Nếu có thể bắt sống được tên Chân Ma cấp này thì chúng ta sẽ lập được công lớn, điểm công lao có thể sẽ đủ cho chúng ta tiến vào khu tu luyện một tháng. Thế nên ta không cần biết các ngươi có mâu thuẫn gì với nhau nhưng nhiệm vụ lần này cực kỳ quan trọng, nếu có kẻ nào dám kéo chân ta đây, vây thì dù là ai cũng lập tức cút khỏi trung đội số hai! Khà khà, biết đâu kẻ đó lại có thể trúng tuyển vào quân đội linh hồn ấy chứ!”
Hơn hai mươi tên cấp dưới nghe vậy thì toàn thân đều đồng loạt phát run, dường như mấy thứ quân đội linh hồn kia đại biểu cho điều gì đó rất khủng bố vậy. Lập tức cả đám hít sâu lên tinh thần, dùng toàn bộ sự tập trung để điều khiển máy móc trên phi thuyền.
Ước chừng mấy chục giây sau, ba chiếc phi thuyền đã bay tới trên bầu trời thị trấn rồi cứ vậy mà dừng lại trên đỉnh đầu, cách bọn Cung Diệp Vũ khoảng vài trăm mét. Ngay sau đó, cửa khoảng của phi thuyền mở ra, từ đó lần lượt nhảy ra từng sinh vật dạng người mặc những bộ giáp có vẻ nặng nề. Nhưng kỳ lạ là những kẻ mặc giáp này lại có thể trôi nổi trong không khí, chúng không giống hề chịu ảnh hưởng của việc môi trường bị á không gian thay đổi như bọn Cung Diệp Vũ, ngược lại chúng giống như U Linh, không bị ảnh hưởng chút nào.
Cung Diệp Vũ chỉ đứng đó cười lạnh lẽo không thôi, rồi một tia chớp tím xẹt lên, Tử Lôi Đao đã lập tức xuất hiện trên tay hắn. Đao vừa tới tay, một luồng khí thế bá đạo tới khó có thể hình dung lập tức tràn ngập hiện trường! Đó chính là trường khí thế của Cung Diệp Vũ, giờ phút này hắn đã là cường giả Ma Vương cấp, cơ bản là không cần phải điều động thì trường khí thế cũng sẽ tự động mở ra.
Đồng thời, những người còn lại cũng đều lấy ra Thiên Sinh Vũ Khí của mình, chỉ có Bùi Kiêu vẫn tay không đứng đó. Thực ra thì cũng không phải Bùi Kiêu muốn chơi trội, mà là sau khi đã đã được thử uy lực của vũ khí ngưng tụ từ Vô Hạn Chiến Chế, hắn nhận ra sức công phá đó vượt xa kiếm laser, thế nên nếu không tìm được vũ khí khác thích hợp hoặc có được Thiên Sinh Vũ Khí có sức mạnh vô cùng lớn thì chẳng thà cứ ngưng tụ ra vũ khí của Vô Hạn Chiến Chế mà dùng cho tiện.
Tại phòng điều khiển bên trong phi thuyền, những kẻ điều khiển đang cẩn thận nghiên cứu số liệu mà thiết bị của phi thuyền đo đặc được. Khi Cung Diệp Vũ lấy ra Tử Lôi Đao, một kẻ làm nhiệm vụ giám sát lập tức nói lớn: “Đã có kết quả phân tích trường khí thế, từ bước sóng và số liệu thu được, thuộc tính giết chóc chiếm khoảng 10.7%, thuộc tính nghiêm nghị chiếm 6%, thuộc tính khủng bố chiếm 16.3%, thuộc tính bá đạo chiếm khoảng 65%. Thuộc tính bá đạo? Trường khí thế bá đạo?!”
Những kẻ trên ba chiếc phi thuyền kia ban đầu nghe còn chưa cảm thấy gì, nhưng khi bọn chúng nghe tới mấy chữ ‘trường khí thế bá đạo’ thì đều đồng loạt giật bắn người.
Trường khí thế được chia ra theo các loại thuộc tính, trong đó cũng có phân chia mạnh yếu. Phần lớn trường khí thế dùng các loại cảm xúc làm chủ đạo, cũng có cái lại dùng tính cách làm chủ. Hoặc cũng có loại dùng thói quen hay khí thế làm chủ, nhưng cơ bản đều là dùng chấp niệm sâu nhất trong linh hồn, trong tâm trí của mỗi cá thể để tạo thành trường khí thế. Đương nhiên, phân chia trường khí thế mạnh yếu cũng chỉ là tương đối, dù sao thì mạnh hay yếu còn phụ thuộc vào cách mỗi người sử dụng khác nhau nữa.
Nhưng mà trong tất cả các loại trường khí thế thì lại có trường hợp đặc biệt, đó chính là trường khí thế bá đạo của Cung Diệp Vũ! Trong tất cả các trường khí thế của cường giả Chân Ma cấp nhân loại hay quỷ quái Chân Ma cấp, thậm chí là các loại trường khí thế được mô phỏng ra bằng công nghệ lấy được từ di tích người Ba Mắt, chỉ có trường khí của Cung Diệp Vũ là duy nhất! Không thể tìm thấy cái thứ hai tương tự mà cũng không thể mổ phỏng ra được, như thể trời cao chỉ cho một mình Cung Diệp Vũ có được thứ đó, giống như đó là biểu tượng của cá nhân hắn vậy.
Khi mà chính phủ thế giới càng ngày càng khai quật được nhiều khoa học kỹ thuật của người Ba Mắt thì bọn họ cũng dần dần nắm giữ được công nghệ cho phép mô phỏng trường khí thế. Trên thực tế, để có thể một trận đánh tan cả đám linh hồn của các Tổ Chức Linh Hồn và cả mấy tên cường giả Chân Ma cấp, chính phủ thế giới cũng đã phải nhọc lòng rất nhiều, chuẩn bị kế hoạch từ rất lâu trước đó, nhờ vậy mới có thể chỉ đánh hai trận là đã thu được toàn thắng. Trong đó thì công nghệ mô phỏng trường khí thế có vai trò vô cùng quan trọng. Tác dụng quan trọng nhất của công nghệ này chính là tìm ra điểm yếu của trường khí thế, chính nhờ đó nên chính phủ thế giới mới dễ dàng đánh bại được mấy tên cường giả Chân Ma cấp kia. Nếu không phải vậy, cường giả Chân Ma cấp nào phải mớ rau ngoài chợ, sao có thể dễ dàng bị đánh bại cả đám như vậy chứ?
Nói những điều này là để thấy được rằng, trên đời này chỉ duy nhất một mình Cung Diệp Vũ là có được trường khí thế bá đạo! Lúc này đây, sau khi nghe được số liệu do máy đo phân tích, cả phòng điều khiển bỗng nhiên im lặng như tờ. Phải biết rằng, để có thể có mặt trong phòng này thì không kẻ nào không thuộc tầng lớp quyền quý hay con em giới lãnh đạo, bọn họ đều ít nhiều biết được thông tin về trận chiến Đảo Phục Sinh, nhất là những gì liên quan tới cường giả Chân Ma cấp mạnh nhất thế giới.
Nếu cần phải dùng một câu để hình dung về Cung Diệp Vũ, thì đó chính là một tên côn đồ không sợ trời không sợ đất! Đứa nào dám lừa ta một câu, ta sẽ tìm tới chém cả nhà nó! Đó chính là gã dám cầm đao chém thẳng vào chính phủ thế giới, là kẻ mà trong từ điển của hắn không có hai chữ ‘e ngại’, muốn giết là sẽ giết, là một thứ hoàn toàn khác so với những cường giả Chân Ma cấp khác. Phải biết rằng, dù đã hai lần bị vây quét, nhưng dù là linh hồn bình thường hay cường giả Chân Ma cấp thì cũng vẫn ít nhiều e ngại chính phủ thế giới vì uy thế quá lớn của bọn họ. Chính vì vậy mà trừ trong lần vây quét thứ hai, Lam Quyền Thánh Sứ vì bị dồn vào đường cùng nên mới thẳng tay tàn sát, còn lại thì trong trận chiến trước đó, giới linh hồn cũng vẫn nương tay ít nhiều.
Nhưng Cung Diệp Vũ thì hoàn toàn khác! Dám đối địch với hắn, vậy trước hết hãy chuẩn bị tinh thần nộp cái mạng của mình ra rồi hãy nói!
Bên trong phòng điều khiển của ba chiếc phi thuyền, sau một hồi chết lặng thì mãi mới có một người cười gượng gạo cất lời: “Không thể nào đâu! Chẳng phải hắn đã bị nhốt vào ảo giới cùng với Bùi Kiêu đó sao? Làm sao mà…”
Đáng tiếc là kẻ đó còn chưa kịp nói hết câu thì bỗng thấy một ánh chớp tím chặt xẹt qua. Trên màn hình chính của phi thuyền lúc này là hình ảnh bóng lưng của một người đàn ông cao lớn, nắm trong tay một thanh đao màu tím rất lớn. Hắn hiên ngang đứng giữa trên bầu trời, còn sau lưng, một chiếc phi thuyền đã bị chém làm hai nửa, mặt cắt nhẵn bóng như gương. Một nháy mắt sau, hai nửa phi thuyền ầm ầm nổ tung giữa trời.
( Đó là… chặt đứt không gian ư!?)
Từ lúc Cung Diệp Vũ bay lên trời tới khi hắn rút đao, vung chém, chỉ một nhát là cái phi thuyền kia bị bổ làm hai nửa, cả quá trình này chỉ diễn ra trong một tích tắc! Thị giác của người bình thường chắc chắn không thể nhìn theo kịp, linh hồn bình thường cũng không thể thấy rõ, ở đây chỉ có bọn Bùi Kiêu là hơi thấy được mấy cái bóng lướt qua. Mà trong cả bọn thì Bùi Kiêu là kẻ có động thị giác tốt nhất và cũng là kẻ thấy được rõ nhất, người khác có lẽ chỉ cảm thấy một đao này của Cung Diệp Vũ có sức công phá rất to lớn, còn Bùi Kiêu thì lại biết được rằng: trong khoảng khắc Cung Diệp Vũ chém xuống một đao vừa rồi, không gian đã bị chém đứt, thế nên mặt cắt của phi thuyền đó mới bóng loáng như gương. Đòn này và chiêu Tyrfing của hắn có hình thái rất giống nhau.
( Chẳng qua là Cung Diệp Vũ vẫn mạnh hơn ta quá nhiều! Ma Vương cấp bậc, thánh hồn chân chính, quả nhiên không phải thứ mà một kẻ có được sức mạnh bằng cách kế thừa nửa vời như ta có thể sánh bằng. Đó chẳng qua chỉ là một đao tiện tay của hắn, giống như nhẹ nhàng vung tay, nào có giống như ta phải chuẩn bị bao nhiêu lâu mới làm được!)
Bùi Kiêu cười khổ xong rồi lấy cất lời nói lớn: “Này Cung Diệp Vũ! Ngươi muốn trút giận thì đi tìm mấy quả núi mà phá, mấy cái phi thuyền này cần phải giữ lại để dùng làm nguyên liệu, không có sẵn để ngươi một đao bổ một chiếc như vậy đâu!”
Thật sự thì từ đầu tới giờ, Cung Diệp Vũ đã luôn cực kỳ giận dữ, hắn vốn là một đấng đại trượng phu thiện ác phân minh mà lại nóng máu vô cùng, lại còn đã từng bị chính phủ thế giới đánh lén, đúng là thù càng thêm thù, nếu còn không để cho hắn được trút giận thì có khi sẽ uất ức mà tự thành nội thương cũng nên. Thế nên đã gặp là phải lập tức cho chúng nó một đao, mặc xác chúng là chính phủ thế giới hay là Ngọc Hoàng đại đế, thậm chí dù là Nguồn Gốc Tội Lỗi lúc này tới đây, thì cũng đừng mơ tưởng khiến hắn mềm tay một chút. Tuy vậy thì sau một đao xả giận, hắn cũng hơi tỉnh táo lại, lúc này mới nhớ tới những gì bàn bạc lúc trước, mấy cái phi thuyền này có những linh kiện rất quý cần dùng gấp, thế mà mới bổ một cái đã mất một phần ba rồi, điều này làm hắn tiếc hận quá đỗi.
Cung Diệp Vũ vừa đứng giữa trời, vừa gượng cười ha hả, sau đó mới xin lỗi mọi người: “Ha ha, mới rồi vội vàng quá, đúng là không nhịn được thật, thật là có lỗi. Lần sau ta sẽ cẩn thận hơn vậy.”
Bùi Kiêu tức giận nói: “Được rồi, định nghĩa về ‘cẩn thận’ của ngươi có phải là cẩn thận bổ làm đôi không hả? Để đấy cho ta đi!”
Trong lúc đang nói chuyện, thì trên hai tay của hắn cũng bắt đầu tràn ra lôi điện màu bạc lập lòe, tuy không bá đạo như lôi điện màu tím của Cung Diệp Vũ nhưng lại tuôn ra liên miên không dứt, cứ như thể là một loại chất lỏng màu bạc kỳ lạ nào đó. Sau chốc lát, trên tay hắn đã xuất hiện hai tấm lưới lớn, nhìn không rõ là cấu tạo bằng thứ chất liệu gì, chỉ thấy lập lòe ánh sáng giống như ngọc lưu ly.
Bùi Kiêu cũng không chậm trễ, vung tay ném hai tấm lưới đó lên trời. Hai tấm lưới đó đón gió phóng lớn như thể không có giới hạn. Chỉ sau một nháy mắt, chúng đã biến thành hai tấm lưới khổng lồ, hoàn toàn bao phủ hai cái phi thuyền còn lại vào bên trong. Ngay lúc này, Bùi Kiêu gầm lớn một tiếng, ánh sáng trắng bạc bao phủ cơ thể rồi sau nháy mắt, hắn đã biến thành một người đàn ông trung niên cơ bắp cuồn cuộn với chòm râu dài màu bạc, cả cơ thể cao tới khoảng mười mét. Trong tiếng cơ bắp hai cánh tay rào rào kêu vang, hắn vậy mà đã dùng sức mạnh kéo hai tấm lưới khổng lồ xuống mặt đất!
P.s của Shun: Công việc bận tới mờ mắt, chả biết làm thế nào, mong độc giả thông cảm vậy
Một lát sau, ba người cùng nhau chạy ra khỏi phòng, điều họ chú ý tới đầu tiên chính là ba phương tiện bay đang dần dần tiến tới từ phía chân trời xa xôi. Vẻ bề ngoài của loại phương tiện bay này không hề giống với kiểu dáng khí động học của máy bay hay các dạng tàu vũ trụ, nó thoạt nhìn qua lại giống như một cái hộp kim loại khổng lồ với bốn góc lồi ra. Điều làm cho người ta cảm thấy quái lạ nhất ở loại phương tiện bay này là nó không hề có bộ phận cánh giống như máy bay phản lực hay cánh quạt như trực thăng, thậm chí cả động cơ hay tên lửa đẩy cũng không hề có! Có lẽ thứ duy nhất khiến nó trông giống như một thiết bị bay là ở dưới đáy có một vòng áng sáng kỳ lạ, nhìn có vẻ khá giống với các loại thiết bị phản trọng lực hay được mô tả trong các tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.
Thứ thiết bị bay này nhìn như chậm nhưng thực ra lại nhanh vô cùng, vừa chớp mắt trước còn ở tít phía chân trời mà ngay sau đó đã tới cách đó không xa, tốc độ chắc chắn không chậm hơn máy bay phản lực thông thường. Hơn nữa thì tốc độ bay của chúng lại cực kỳ ổn định, từ đầu đến cuối luôn duy trì cùng một tốc độ, không nhanh hơn và cũng không chậm hơn dù chỉ một chút nào.
Ở phía bên dưới, dân chúng lúc này đã trở nên náo loạn, nhất là mấy nghìn người vừa mới tới kia. Bọn họ vốn đang ăn uống hoặc cùng hơn bảy trăm người cũ tán chuyện, kể cho nhau nghe tình cảnh điêu đứng mà mình đã từng trải qua thì mấy thiết bị bay kia đột ngột xuất hiện. Lập tức, trong đám người liền có mấy trăm người đột ngột rống lên kinh sợ, ngay cả đồ ăn đang ngậm trong miệng cũng không kịp nuốt, nhảy dựng lên rồi bắt đầu chạy thục mạng. Thế nhưng lúc này, trên quảng trường của thị trấn đang tụ tập tới mấy nghìn người, dù là đứng thư thái trò chuyện cũng vẫn có phần chen chúc, nên những người kia chạy loạn lập tức làm cho tất cả trở nên hỗn loạn, chỉ sau một lúc thôi thì cảnh tượng giẫm đạp lên nhau khi chạy trốn dường như lại sắp xảy ra lần nữa!
“Gào!”
Đúng lúc này, Cung Diệp Vũ ở chỗ khu nhà cao cấp phía xa bỗng rống lớn một tiếng, như sét đánh giữa trời quang. Chỉ một tiếng thét này thôi cũng đã làm cho mấy nghìn dân chúng đang rối loạn giật mình trấn tĩnh, đứng yên lại cùng đưa mắt nhìn về phía hắn.
Cung Diệp Vũ cũng không hề vì vậy mà luống cuống, hắn vẫn đứng nguyên ở chỗ đó mà thét lớn: “Làm cái gì vậy? Còn muốn giết chết người mình nữa hay sao? Mẹ kiếp! Những người chịu trách nhiệm quản lý lập tức hành động, hướng dẫn sơ tán mọi người ra khỏi thị trấn, nhưng đừng có đi quá xa, tránh bị U Linh thừa dịp tấn công. Còn đứng ngây ra đó làm gì! Tất cả nhanh chân lên!”
Sau một tiếng ra lệnh, mấy nghìn người kia đã nhanh chóng hành động: tìm lều của mình, lấy thực phẩm, tìm người thân rồi nghe theo sự hướng dẫn của hơn mười người phụ trách nhanh chóng di chuyển. Tình cảnh tuy khẩn trương nhưng cũng không hỗn loạn mà khá là trật tự.
Cung Diệp Vũ là kẻ trời sinh đã là một lĩnh tụ, lời hắn nói ra luôn tự có uy thế khiến người ta tin phục, mà lúc này hắn đã là một cường giả Ma Vương cấp, được tôn xưng là thánh hồn, lời hắn nói ra lại càng có một loại khí chất kỳ lạ, khiến cho dân chúng cảm thấy không thể không nghe lời hắn.
Tới khi thấy mọi sự đã sắp xếp thỏa đáng, Cung Diệp Vũ mới lần nữa đưa mắt nhìn về phía mấy cái phi thuyền đang từ từ tiến tới kia. Lúc này những phi thuyền kia đã chỉ còn cách thị trấn nhỏ mấy chục kilomet, như vậy là đã rơi vào trong tầm tấn công của hắn, đòn Tyrfing của Bùi Kiêu cũng tương tự. Nếu như ngay cả một Ma Vương cấp chưa hoàn chỉnh như Bùi Kiêu cũng có được thực lực như vậy thì càng không cần để cập tới một Ma Vương cấp hàng thật giá thật như Cung Diệp Vũ, một đòn vẽ lại địa hình núi sông là chuyện thường, còn nếu hắn điên cuồng ra tay, mỗi đòn sẽ có sức công phá không kém bom nguyên tử cỡ nhỏ! Mà không giống như bom nguyên tử chỉ nổ một lần rồi thôi, với hắn, chỉ cần chấp niệm và Năng Lượng Tiêu Chuẩn còn đủ dùng thì hoàn toàn có thể từ từ xóa vài hòn đảo khỏi bề mặt Trái Đất!
Nhưng Cung Diệp Vũ cũng không hề vội vàng tiêu diệt ba cái phi thuyền này. Nguyên nhân thứ nhất là vì hắn đang có nhu cầu trút lửa giận trong lòng mình, cho đám này chết nhanh chóng bằng một đòn không phải là tính cách của hắn. Thứ hai là dù tính cách có phần nóng nẩy nhưng hắn vẫn phân biệt được việc gì nặng nhẹ, việc quan trọng lúc này là phải làm rõ xem thực lực của chính phủ thế giới tới mức nào và cái kế hoạch quân đội linh hồn này đã đạt tới trình độ nào.
Cứ như vậy, với Cung Diệp Vũ và Bùi Kiêu đứng đầu, những người còn lại chia ra đứng sau lưng bọn hắn, sau cùng là ba tên linh hồn kia cùng với Schnau và Vu Nữ Trần.
Cùng lúc đó, bên trong phòng điều khiển của những phi thuyền kia, tất cả những người làm nhiệm vụ vận hành ở đây đều mặc quân phục, mà nhìn vào quân hàm thì rõ ràng tất cả đều từ cấp tá trở lên. Điều làm cho người ta thấy lạ là quân phục của những người này lại có nhiều kiểu rất khác biệt, dường như đó là một nhóm quân nhân của nhiều quốc gia riêng biệt tập trung cùng một chỗ, hơn nữa cách cư xử giữa những người có quân phục khác nhau là khá lạnh nhạt, có vẻ như quan hệ của bọn họ cũng không quá tốt đẹp.
“Là hơn mười tên linh hồn, trong số bọn chúng có một linh hồn Chân Ma cấp. Xem ra trong lần vây quét thứ hai thì ngoài Lam Quyền Thánh Sứ chạy thoát cũng còn có cường giả Chân Ma cấp khác không chết. Người của trung đội số bảy thật đúng là làm việc tắc trách.” Một thanh niên quân hàm thiếu ta trong số đó cười lạnh lùng giễu cợt.
Phòng điều khiển của mỗi phi thuyền đều có tất cả khoảng hai mươi người. Người vừa nói chính là một thanh niên làm nhiệm vụ quan sát tình hình. Nghe hắn nói thì những người khác đều cùng quay sang nhìn màn hình của hắn. Màn hình này có vẻ khá giống với mà hình ra-đa, có điều là những điểm sáng thể hiện trên đó lại có màu sắc khác nhau. Trong đó, rất nhiều những điểm màu trắng có lẽ là đại biểu cho người bình thường, họ lúc này đang nhanh chóng tuôn ra khỏi thị trấn. Mặt khác thì những điểm màu xanh lam nhạt, xanh lam và lam thẫm là linh hồn. Trong số đó còn có duy nhất một điểm sáng màu tím, có lẽ đó chính là cái mà tên thanh niên kia gọi là cường độ Chân Ma cấp. Chỉ có điều lạ là dường như không hề có điểm sáng nào biểu tượng cho vị trí của Cung Diệp Vũ trên màn hình? Tuy là vậy nhưng khi hơn hai mươi người này nghe nói tới việc trong số linh hồn kia có một cường giả Chân Ma cấp thì sắc mặt tất cả đều trở nên có phần khó coi. Trong số bọn họ có một người đàn ông trung niên ngồi trên một chiếc ghế ở vị trí cao nhất, chính giữa mang quân hàm thiếu tướng. Ông ta gật đầu nói: “Lúc trước thiết bị đo của nước Pháp phát hiện tại nơi này có chấn động năng lượng dị thường, dường như là chấn động cấp Chân Ma. Chúng ta chỉ là đội tiên phong đi trước với nhiệm vụ là kéo dài thời gian mà thôi. Nhiều nhất là mười phút sau, chủ lực của trung đội thứ hai chúng ta sẽ đuổi tới. Nếu có thể bắt sống được tên Chân Ma cấp này thì chúng ta sẽ lập được công lớn, điểm công lao có thể sẽ đủ cho chúng ta tiến vào khu tu luyện một tháng. Thế nên ta không cần biết các ngươi có mâu thuẫn gì với nhau nhưng nhiệm vụ lần này cực kỳ quan trọng, nếu có kẻ nào dám kéo chân ta đây, vây thì dù là ai cũng lập tức cút khỏi trung đội số hai! Khà khà, biết đâu kẻ đó lại có thể trúng tuyển vào quân đội linh hồn ấy chứ!”
Hơn hai mươi tên cấp dưới nghe vậy thì toàn thân đều đồng loạt phát run, dường như mấy thứ quân đội linh hồn kia đại biểu cho điều gì đó rất khủng bố vậy. Lập tức cả đám hít sâu lên tinh thần, dùng toàn bộ sự tập trung để điều khiển máy móc trên phi thuyền.
Ước chừng mấy chục giây sau, ba chiếc phi thuyền đã bay tới trên bầu trời thị trấn rồi cứ vậy mà dừng lại trên đỉnh đầu, cách bọn Cung Diệp Vũ khoảng vài trăm mét. Ngay sau đó, cửa khoảng của phi thuyền mở ra, từ đó lần lượt nhảy ra từng sinh vật dạng người mặc những bộ giáp có vẻ nặng nề. Nhưng kỳ lạ là những kẻ mặc giáp này lại có thể trôi nổi trong không khí, chúng không giống hề chịu ảnh hưởng của việc môi trường bị á không gian thay đổi như bọn Cung Diệp Vũ, ngược lại chúng giống như U Linh, không bị ảnh hưởng chút nào.
Cung Diệp Vũ chỉ đứng đó cười lạnh lẽo không thôi, rồi một tia chớp tím xẹt lên, Tử Lôi Đao đã lập tức xuất hiện trên tay hắn. Đao vừa tới tay, một luồng khí thế bá đạo tới khó có thể hình dung lập tức tràn ngập hiện trường! Đó chính là trường khí thế của Cung Diệp Vũ, giờ phút này hắn đã là cường giả Ma Vương cấp, cơ bản là không cần phải điều động thì trường khí thế cũng sẽ tự động mở ra.
Đồng thời, những người còn lại cũng đều lấy ra Thiên Sinh Vũ Khí của mình, chỉ có Bùi Kiêu vẫn tay không đứng đó. Thực ra thì cũng không phải Bùi Kiêu muốn chơi trội, mà là sau khi đã đã được thử uy lực của vũ khí ngưng tụ từ Vô Hạn Chiến Chế, hắn nhận ra sức công phá đó vượt xa kiếm laser, thế nên nếu không tìm được vũ khí khác thích hợp hoặc có được Thiên Sinh Vũ Khí có sức mạnh vô cùng lớn thì chẳng thà cứ ngưng tụ ra vũ khí của Vô Hạn Chiến Chế mà dùng cho tiện.
Tại phòng điều khiển bên trong phi thuyền, những kẻ điều khiển đang cẩn thận nghiên cứu số liệu mà thiết bị của phi thuyền đo đặc được. Khi Cung Diệp Vũ lấy ra Tử Lôi Đao, một kẻ làm nhiệm vụ giám sát lập tức nói lớn: “Đã có kết quả phân tích trường khí thế, từ bước sóng và số liệu thu được, thuộc tính giết chóc chiếm khoảng 10.7%, thuộc tính nghiêm nghị chiếm 6%, thuộc tính khủng bố chiếm 16.3%, thuộc tính bá đạo chiếm khoảng 65%. Thuộc tính bá đạo? Trường khí thế bá đạo?!”
Những kẻ trên ba chiếc phi thuyền kia ban đầu nghe còn chưa cảm thấy gì, nhưng khi bọn chúng nghe tới mấy chữ ‘trường khí thế bá đạo’ thì đều đồng loạt giật bắn người.
Trường khí thế được chia ra theo các loại thuộc tính, trong đó cũng có phân chia mạnh yếu. Phần lớn trường khí thế dùng các loại cảm xúc làm chủ đạo, cũng có cái lại dùng tính cách làm chủ. Hoặc cũng có loại dùng thói quen hay khí thế làm chủ, nhưng cơ bản đều là dùng chấp niệm sâu nhất trong linh hồn, trong tâm trí của mỗi cá thể để tạo thành trường khí thế. Đương nhiên, phân chia trường khí thế mạnh yếu cũng chỉ là tương đối, dù sao thì mạnh hay yếu còn phụ thuộc vào cách mỗi người sử dụng khác nhau nữa.
Nhưng mà trong tất cả các loại trường khí thế thì lại có trường hợp đặc biệt, đó chính là trường khí thế bá đạo của Cung Diệp Vũ! Trong tất cả các trường khí thế của cường giả Chân Ma cấp nhân loại hay quỷ quái Chân Ma cấp, thậm chí là các loại trường khí thế được mô phỏng ra bằng công nghệ lấy được từ di tích người Ba Mắt, chỉ có trường khí của Cung Diệp Vũ là duy nhất! Không thể tìm thấy cái thứ hai tương tự mà cũng không thể mổ phỏng ra được, như thể trời cao chỉ cho một mình Cung Diệp Vũ có được thứ đó, giống như đó là biểu tượng của cá nhân hắn vậy.
Khi mà chính phủ thế giới càng ngày càng khai quật được nhiều khoa học kỹ thuật của người Ba Mắt thì bọn họ cũng dần dần nắm giữ được công nghệ cho phép mô phỏng trường khí thế. Trên thực tế, để có thể một trận đánh tan cả đám linh hồn của các Tổ Chức Linh Hồn và cả mấy tên cường giả Chân Ma cấp, chính phủ thế giới cũng đã phải nhọc lòng rất nhiều, chuẩn bị kế hoạch từ rất lâu trước đó, nhờ vậy mới có thể chỉ đánh hai trận là đã thu được toàn thắng. Trong đó thì công nghệ mô phỏng trường khí thế có vai trò vô cùng quan trọng. Tác dụng quan trọng nhất của công nghệ này chính là tìm ra điểm yếu của trường khí thế, chính nhờ đó nên chính phủ thế giới mới dễ dàng đánh bại được mấy tên cường giả Chân Ma cấp kia. Nếu không phải vậy, cường giả Chân Ma cấp nào phải mớ rau ngoài chợ, sao có thể dễ dàng bị đánh bại cả đám như vậy chứ?
Nói những điều này là để thấy được rằng, trên đời này chỉ duy nhất một mình Cung Diệp Vũ là có được trường khí thế bá đạo! Lúc này đây, sau khi nghe được số liệu do máy đo phân tích, cả phòng điều khiển bỗng nhiên im lặng như tờ. Phải biết rằng, để có thể có mặt trong phòng này thì không kẻ nào không thuộc tầng lớp quyền quý hay con em giới lãnh đạo, bọn họ đều ít nhiều biết được thông tin về trận chiến Đảo Phục Sinh, nhất là những gì liên quan tới cường giả Chân Ma cấp mạnh nhất thế giới.
Nếu cần phải dùng một câu để hình dung về Cung Diệp Vũ, thì đó chính là một tên côn đồ không sợ trời không sợ đất! Đứa nào dám lừa ta một câu, ta sẽ tìm tới chém cả nhà nó! Đó chính là gã dám cầm đao chém thẳng vào chính phủ thế giới, là kẻ mà trong từ điển của hắn không có hai chữ ‘e ngại’, muốn giết là sẽ giết, là một thứ hoàn toàn khác so với những cường giả Chân Ma cấp khác. Phải biết rằng, dù đã hai lần bị vây quét, nhưng dù là linh hồn bình thường hay cường giả Chân Ma cấp thì cũng vẫn ít nhiều e ngại chính phủ thế giới vì uy thế quá lớn của bọn họ. Chính vì vậy mà trừ trong lần vây quét thứ hai, Lam Quyền Thánh Sứ vì bị dồn vào đường cùng nên mới thẳng tay tàn sát, còn lại thì trong trận chiến trước đó, giới linh hồn cũng vẫn nương tay ít nhiều.
Nhưng Cung Diệp Vũ thì hoàn toàn khác! Dám đối địch với hắn, vậy trước hết hãy chuẩn bị tinh thần nộp cái mạng của mình ra rồi hãy nói!
Bên trong phòng điều khiển của ba chiếc phi thuyền, sau một hồi chết lặng thì mãi mới có một người cười gượng gạo cất lời: “Không thể nào đâu! Chẳng phải hắn đã bị nhốt vào ảo giới cùng với Bùi Kiêu đó sao? Làm sao mà…”
Đáng tiếc là kẻ đó còn chưa kịp nói hết câu thì bỗng thấy một ánh chớp tím chặt xẹt qua. Trên màn hình chính của phi thuyền lúc này là hình ảnh bóng lưng của một người đàn ông cao lớn, nắm trong tay một thanh đao màu tím rất lớn. Hắn hiên ngang đứng giữa trên bầu trời, còn sau lưng, một chiếc phi thuyền đã bị chém làm hai nửa, mặt cắt nhẵn bóng như gương. Một nháy mắt sau, hai nửa phi thuyền ầm ầm nổ tung giữa trời.
( Đó là… chặt đứt không gian ư!?)
Từ lúc Cung Diệp Vũ bay lên trời tới khi hắn rút đao, vung chém, chỉ một nhát là cái phi thuyền kia bị bổ làm hai nửa, cả quá trình này chỉ diễn ra trong một tích tắc! Thị giác của người bình thường chắc chắn không thể nhìn theo kịp, linh hồn bình thường cũng không thể thấy rõ, ở đây chỉ có bọn Bùi Kiêu là hơi thấy được mấy cái bóng lướt qua. Mà trong cả bọn thì Bùi Kiêu là kẻ có động thị giác tốt nhất và cũng là kẻ thấy được rõ nhất, người khác có lẽ chỉ cảm thấy một đao này của Cung Diệp Vũ có sức công phá rất to lớn, còn Bùi Kiêu thì lại biết được rằng: trong khoảng khắc Cung Diệp Vũ chém xuống một đao vừa rồi, không gian đã bị chém đứt, thế nên mặt cắt của phi thuyền đó mới bóng loáng như gương. Đòn này và chiêu Tyrfing của hắn có hình thái rất giống nhau.
( Chẳng qua là Cung Diệp Vũ vẫn mạnh hơn ta quá nhiều! Ma Vương cấp bậc, thánh hồn chân chính, quả nhiên không phải thứ mà một kẻ có được sức mạnh bằng cách kế thừa nửa vời như ta có thể sánh bằng. Đó chẳng qua chỉ là một đao tiện tay của hắn, giống như nhẹ nhàng vung tay, nào có giống như ta phải chuẩn bị bao nhiêu lâu mới làm được!)
Bùi Kiêu cười khổ xong rồi lấy cất lời nói lớn: “Này Cung Diệp Vũ! Ngươi muốn trút giận thì đi tìm mấy quả núi mà phá, mấy cái phi thuyền này cần phải giữ lại để dùng làm nguyên liệu, không có sẵn để ngươi một đao bổ một chiếc như vậy đâu!”
Thật sự thì từ đầu tới giờ, Cung Diệp Vũ đã luôn cực kỳ giận dữ, hắn vốn là một đấng đại trượng phu thiện ác phân minh mà lại nóng máu vô cùng, lại còn đã từng bị chính phủ thế giới đánh lén, đúng là thù càng thêm thù, nếu còn không để cho hắn được trút giận thì có khi sẽ uất ức mà tự thành nội thương cũng nên. Thế nên đã gặp là phải lập tức cho chúng nó một đao, mặc xác chúng là chính phủ thế giới hay là Ngọc Hoàng đại đế, thậm chí dù là Nguồn Gốc Tội Lỗi lúc này tới đây, thì cũng đừng mơ tưởng khiến hắn mềm tay một chút. Tuy vậy thì sau một đao xả giận, hắn cũng hơi tỉnh táo lại, lúc này mới nhớ tới những gì bàn bạc lúc trước, mấy cái phi thuyền này có những linh kiện rất quý cần dùng gấp, thế mà mới bổ một cái đã mất một phần ba rồi, điều này làm hắn tiếc hận quá đỗi.
Cung Diệp Vũ vừa đứng giữa trời, vừa gượng cười ha hả, sau đó mới xin lỗi mọi người: “Ha ha, mới rồi vội vàng quá, đúng là không nhịn được thật, thật là có lỗi. Lần sau ta sẽ cẩn thận hơn vậy.”
Bùi Kiêu tức giận nói: “Được rồi, định nghĩa về ‘cẩn thận’ của ngươi có phải là cẩn thận bổ làm đôi không hả? Để đấy cho ta đi!”
Trong lúc đang nói chuyện, thì trên hai tay của hắn cũng bắt đầu tràn ra lôi điện màu bạc lập lòe, tuy không bá đạo như lôi điện màu tím của Cung Diệp Vũ nhưng lại tuôn ra liên miên không dứt, cứ như thể là một loại chất lỏng màu bạc kỳ lạ nào đó. Sau chốc lát, trên tay hắn đã xuất hiện hai tấm lưới lớn, nhìn không rõ là cấu tạo bằng thứ chất liệu gì, chỉ thấy lập lòe ánh sáng giống như ngọc lưu ly.
Bùi Kiêu cũng không chậm trễ, vung tay ném hai tấm lưới đó lên trời. Hai tấm lưới đó đón gió phóng lớn như thể không có giới hạn. Chỉ sau một nháy mắt, chúng đã biến thành hai tấm lưới khổng lồ, hoàn toàn bao phủ hai cái phi thuyền còn lại vào bên trong. Ngay lúc này, Bùi Kiêu gầm lớn một tiếng, ánh sáng trắng bạc bao phủ cơ thể rồi sau nháy mắt, hắn đã biến thành một người đàn ông trung niên cơ bắp cuồn cuộn với chòm râu dài màu bạc, cả cơ thể cao tới khoảng mười mét. Trong tiếng cơ bắp hai cánh tay rào rào kêu vang, hắn vậy mà đã dùng sức mạnh kéo hai tấm lưới khổng lồ xuống mặt đất!
P.s của Shun: Công việc bận tới mờ mắt, chả biết làm thế nào, mong độc giả thông cảm vậy
Danh sách chương