Dịch: Shun
Lúc Bùi Kiêu trở lại Bắc Kinh thì hắn mới biết tình hình đang tệ tới mức nào. Tuy Cung Diệp Vũ đã bàn giao quyền hành của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc, nhưng tốt xấu gì thì hắn cũng đã từng nắm giữ toàn bộ tổ chức linh hồn trong nhiều năm liền. Vậy nên dù có nắm quyền lực hay không, cũng phải có mặt hắn trấn giữ thì cả Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc mới không rơi vào hỗn loạn. Đó là một loại uy vọng, và cũng là một loại biểu hiện của sức mạnh.
Lúc trước, khi mới nghe tin Hội Nghị Thượng Đỉnh của tổ chức linh hồn mười bảy nước sẽ được tổ chức vào ngày 7 tháng 3, đám Tự Do Linh Hồn trên thế giới còn không cảm thấy sự kiện này có gì là quá quan trọng. Nhưng rồi sau đó, những tin đồn về Đảo Phục Sinh bắt đầu lan truyền, điều đó đã khiến giới linh hồn vui mừng quá đỗi, ai cũng cho rằng: chỉ cần có thể thu xếp cho người nhà tới trú ẩn ở đó, thì dù thế giới có bị quỷ quái thực thể hóa tấn công cũng không phải sợ nữa.
Ngay sau đó, tin đồn về những lời tiên tri báo trước nguy hiểm của ba linh hồn đặc thù có năng lực tiên đoán tương lai mạnh nhất cũng xuất hiện. Lúc này, toàn bộ các tổ chức linh hồn trên thế giới mới nhận thức rõ được tính nguy hiểm của sư việc. Lập tức, họ nhanh chóng gọi về tất cả những nhân viên đang đi làm nhiệm vụ trên khắp thế giới của mình, bao gồm cả Tự Do Linh Hồn, Tránh Thoát Giả, Cao Đẳng Tránh Thoát Giả đang chiến đấu trong các ảo giới. Đợi đến khi hội nghị bắt đầu, họ sẽ phái đi ra lực lượng chiến đấu tinh nhuệ nhất của quốc gia mình.
Thế mà tại một thời điểm quan trọng như vậy, Cung Diệp Vũ – người được mệnh danh là mạnh nhất thế giới và là trụ cột của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc bỗng nhiên lại rời khỏi tổ chức, một mình đi tới ảo giới Thành Phố Vàng? Mà thành Phố Vàng hiện giờ còn đang xuất hiện những biến đổi dị thường, cùng một lúc xuất hiện rất nhiều quỷ quái Chân Ma cấp? Tình hình khi Bùi Kiêu về tới Bắc Kinh địa khái là như vậy. Cả Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc đã rơi vào hỗn loạn, ngay cả Dương Húc Quang và Nhậm Trăn – hai vị ‘quan văn quan võ’ của Cung Diệp Vũ cũng không biết phải làm thế nào. Bọn họ thậm chí còn không biết Cung Diệp Vũ đi Mỹ lúc nào hay nơi hắn muốn đi là đâu. Mà không chỉ có họ, tại sân bay và trên máy bay đều không hề có ghi chép gì về sự xuất hiện của hắn. Hắn cứ như thể đột nhiên tan biến vào không khí vậy! Nếu không phải Cung Diệp Vũ nhờ Vu Nữ Trần nhắn lại với mọi người thì chắc hẳn ai cũng nghĩ hắn đã bị tập đoàn Kẻ Sa Đọa bí mật ám sát mất rồi.
Đến khi Bùi Kiêu trở về, Dương Húc Quang và Nhậm Trăn lập tức chạy tới biệt thự của hắn. Đi cùng hai người còn có Vương Trạch Hằng – người hiện đang giữ vị trí đứng đầu của Tổ Chức Linh Hồn, cũng chính là người quan chức trung niên mà trước kia Bùi Kiêu đã từng quen biết. Đi cùng hắn ta là toàn bộ những Tránh Thoát Giả còn lại của Trung Quốc.
Bùi Kiêu dĩ nhiên là hiểu được tình hình lúc này đã nghiêm trọng tới mức nào. Có thể nói rằng: mất đi Cung Diệp Vũ trấn thủ, trong lần Hội Nghị Thượng Đỉnh mười bảy nước này, vị thế đàm phán của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc sẽ bị hạ thấp rất nhiều. Mà nếu như tập đoàn Kẻ Sa Đọa thật sự tấn công, lại thiếu đi Kẻ Đứng Đầu chống đỡ, vậy thì thật khó mà hình dung được Hội Nghị Thượng Đỉnh này sẽ nát thành cái dạng gì!
“Ài, từ trước khi thư cầu cứu của Mỹ được gửi tới thì chúng ta cũng đã nói cho Cung Diệp Vũ nghe về tầm quan trọng của Hội Nghị Thượng Đỉnh mười bảy nước này rồi, thế mà hắn vẫn liều lĩnh chạy tới Mỹ như vậy. Thế này thật đúng là…” Vương Trạch Hằng vừa thấy Bùi Kiêu thì lập tức oán thán liên tục. Lần này gặp lại, phong thái của gã này đã khác hẳn mấy tháng trước. Tuy rằng một người có thể được đảm nhiệm vị trí đứng đầu của tổ chức linh hồn, thì trước kia không thể nào là một kẻ vô danh hay không có địa vị trong chính phủ, thế nhưng, lúc đó gã chẳng qua cũng vẫn chỉ là một nhân viên chính phủ mà thôi, sao có thể uy phong như việc đứng đầu tổ chức linh hồn lúc này? Thế nên, ngay cả lúc nói chuyện cũng có thể thấy được phong thái và uy thế hoàn toàn khác của gã. Có điều, đó cũng chỉ là khi gã giao tiếp với người khác mà thôi, còn với một cường giả Chân Ma cấp như Bùi Kiêu thì lại là việc hoàn toàn khác.
Bùi Kiêu nghe thì cười xòa nói: “Vô tổ chức, vô kỷ luật đúng không? Ha ha ha, hắn vốn là người như vậy mà. Có phải ngươi mới gặp hắn lần đầu đâu mà còn thắc mắc? Nếu hắn biết Varotian và Nannia gặp nguy hiểm mà lại ngồi yên không để ý, thì đó mới thật sự không phải là hắn…” Nói đến đây, Bùi Kiêu bỗng lén lút liếc nhìn Vu Nữ Trần bên cạnh.
Vào lần nói chuyện với Varotian tại Italy, Bùi Kiêu đã nghe được một vài chuyện. Có vẻ như trước khi quen Vu Nữ Trần, Cung Diệp Vũ và Nannia từng có một phen tình nghĩa. Chỉ là không biết về sau đã có chuyện gì mà hai người đã không thể như nguyện, tính cách của Nannia cũng từ dịu dàng, thanh lịch trở thành nóng tính như bây giờ, thậm chí còn vì phương thức chiến đấu liều mạng mà bị người đời đặt cho biệt danh Cuồng Chiến Sĩ. Và Bùi Kiêu không tin là Vu Nữ Trần không hề hay biết gì những chuyện đó.
Quả nhiên, Vu Nữ Trần thấy Bùi Kiêu liếc trộm mình thì bật cười hì hì rồi nói: “Yên tâm đi. Ta cũng không ghen ghét gì tình địch đã thất bại của mình đâu. Lần này Diệp Vũ đi Mỹ, ta cũng đồng ý đấy, vậy nên ngươi không cần phải quá cẩn thận khi nói chuyện như vậy đâu.”
Bùi Kiêu khẽ gật đầu rồi mới tiếp tục nói với Vương Trạch Hằng: “Dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, chúng ta có ngồi đây oán trách thế nào thì cũng chẳng thay đổi được gì. Vậy nên, việc cần làm bây giờ là phải nhanh chóng nghĩ cách để giải quyết vấn đề. Dương Húc Quang, trước đó các ngươi đã quyết định thế nào? Trước khi đi Mỹ, hắn đã sắp xếp và quyết định phải làm thế nào với Hội Nghị Thượng Đỉnh mười bảy nước lần này?”
Dương Húc Quang ở bên nghe vậy thì cười khổ nói: “Chúng ta quyết định lần này Cung Diệp Vũ sẽ làm trưởng đoàn, ngoài các Tránh Thoát Giả bọn ta còn có ngươi và Dương Đỉnh Thiên, sau đó chọn thêm một trăm tên Tự Do Linh Hồn sở hữu Thiên Sinh Vũ Khí cùng tới Đảo Phục Sinh. Với đội ngũ như vậy, một mặt đã đủ để chấn nhiếp đội ngũ của tổ chức linh hồn các quốc gia khác, một mặt cũng đủ để ứng phó nếu tập đoàn Kẻ Sa Đọa đột kích. Nhưng giờ thì...”
Bùi Kiêu lại gật đầu một cái nữa, hắn quay sang nói với Vương Trạch Hằng: “Vương Trạch Hằng, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề rất quan trọng. Nội dung thật sự mà Hội Nghị Thượng Đỉnh mười bảy nước lần này muốn thảo luận là gì? Ta có một nguồn tin cho biết: hội nghị này là để quyết định xem có thực hiện kế hoạch quân đội linh hồn hay không. Vậy thì quân đội linh hồn thực chất là dạng quân đội gì? Nếu đội ngũ của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc chúng ta phái đi hơi yếu một chút thì có gây ảnh hưởng gì tới hội nghị này không?”
Vương Trạch Hằng khẽ biến sắc, nhưng hắn dù sao cũng là kẻ lão luyện trong chốn quan trường, lập tức khôi phục biểu cảm rồi nói: “Quả là ta có biết chuyện kế hoạch quân đội linh hồn sẽ được đưa ra thảo luận trong hội nghị, nhưng quân đội linh hồn thực chất là dạng quân đội gì, hoặc kế hoạch này sẽ được thảo luận cụ thể như thế nào thì ta lại chưa đủ năng lực để được biết rõ. Có lẽ các ngươi vẫn chưa biết, những người tham gia thảo luận tại Hội Nghị Thượng Đỉnh của tổ chức linh hồn mười bảy nước không phải là lãnh đạo của các tổ chức linh hồn, mà là những nhà lãnh đạo thực sự của một nước lớn. Ví dụ như người tham gia thảo luận của nước Mỹ là tổng thống Mỹ, của nước Anh là thủ tướng Anh, còn người đại diện cho quốc gia chúng ta là chủ tịch... Tất cả đều là những vị đầu não thực sự khống chế một quốc gia. Vậy nên hội nghị này sẽ thảo luận cụ thể điều gì thì ta cơ bản là không hề biết.”
“Còn về điều mà ngươi lo lắng, nếu thực lực của đoàn đội do Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc phái đi quá yếu thì có thể gây ra ảnh hưởng không tốt nào không. Ta có thể trả lời rất rõ ràng rằng: chắc chắn là có! Thực ra, sau khi tin tức về thời gian và địa điểm tổ chức Hội Nghị Thượng Đỉnh mười bảy nước được công bố, chủ tịch có nói qua với ta về vấn đề này. Ông ấy nói rằng Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc phải phái đi lực lượng mạnh nhất có thể. Bởi vì điều đó có thể liên quan tới lợi ích của Trung Quốc trong kế hoạch quân đội linh hồn. Nhưng giờ thì...”
Vương Trạch Hằng cũng lại cười khổ lần nữa, trong vẻ nhăn nhó của gã còn có chút giống như nghiến răng nghiến lợi. Bùi Kiêu thậm chí còn nghĩ: nếu gã này mà có đủ thực lực và điều kiện, chắc chắn hắn sẽ nhảy vào cắn ngay một miếng thịt to của Cung Diệp Vũ...
“Đã như vậy... lần này ta sẽ làm trưởng đoàn. Hơn nữa, lúc này vẫn còn cách ngày 7 tháng 3 một chút thời gian nữa, hội nghị cũng chẳng thể thảo luận xong xuôi và kết thúc nhanh chóng trong vòng một vài ngày, vậy nên Cung Diệp Vũ vẫn có thể sẽ kịp chạy tới nơi. Trước đó, ta sẽ nhận trách nhiệm làm người dẫn đầu Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc, trấn thủ Đảo Phục Sinh!”
Bùi Kiêu thoáng chút trầm ngâm rồi cuối cùng quyết định nói. Đồng thời, trường khí thế bao dung trên người hắn cũng tràn ra bốn phía. Tuy trường khí thế bao dung không thể làm suy yếu đối phương hoặc tăng cường năng lực cho phe mình như các trường khí thế khác, nhưng mặt khác, nó quả thật cuồn cuộn mênh mông và hùng hậu hơn bất cứ một trường khí thế nào khác. Giống như thể biển lớn bao la có thể dung nạp hết thảy mọi thứ, trường khí thế của Bùi Kiêu cũng cho người ta cảm giác như vậy, đó chính là ý chí mà hắn đã lĩnh ngộ được khi ngắm nhìn biển rộng mênh mông.
Quả nhiên, khi Bùi Kiêu tỏa trường khí thế của mình ra xung quanh, mọi người có mặt đầu tiên là sững sờ, rồi đến khi bọn họ hoàn toàn cảm nhận được áp lực của trường khí thế này thì lập tức trở nên mừng rỡ. Dương Húc Quang vừa vui mừng vừa kinh ngạc hỏi: “Ngươi đã tiến cấp rồi hả? Bùi Kiêu, ngươi đã thật sự là cường giả Chân Ma cấp sao? Sao lại như vậy! Chẳng phải ngươi mới chỉ tiến vào Tầm Chân Chi Lộ được hơn một tháng đó ư? Làm sao có thể tiến cấp nhanh vậy được?”
Bùi Kiêu khẽ cười: “Ta làm sao mà khống chế được chuyện đó? Tầm Chân Chi Lộ chính là con đường để tìm kiếm và quán triệt bản tâm của chính mình, không ai có thể đều khống chế, thậm chí ngay cả chính mình cũng không thể! Lúc nào tiến vào, lúc nào chấm dứt, hết thảy đều phải theo tự nhiên. Ta biết là nhiều năm qua ngươi vẫn không thể nào tiến vào được Tầm Chân Chi Lộ, vì vậy mà cũng không thể trở thành cường giả Chân Ma cấp, chứ còn chấp niệm của ngươi thì chắc hẳn đã vượt qua tiêu chuẩn thấp nhất 500 đơn vị từ lâu rồi đúng không?”
Dương Húc Quang trả lời với vẻ đắng chát: “Chấp niệm của ta đã đạt tới hơn 600 đơn vị rồi. Ta cũng không sử dụng được Giải Phóng giống như ngươi, những năm qua vẫn luôn hấp thu Thực Phẩm Chấp Niệm, rồi chấp niệm của chính ta cũng tự tăng trưởng, cứ liên tục tích lũy như vậy… Không tiêu hao đi mà chỉ tích lũy lại, thế nên đương nhiên đã có không ít chấp niệm. Nhưng vậy thì cũng được ích gì đây? Một ngày chưa thành Chân Ma cấp, vậy nếu chỉ xét trên mặt thực lực, Tránh Thoát Giả thật ra cũng chẳng có gì hơn so với Tự Do Linh Hồn.”
Bùi Kiêu vỗ vai Dương Húc Quang rồi nói: “Chuyện này không phải cứ muốn là được, chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi. Đến khi nào ngươi thông suốt bản tính mình, hiểu và cảm nhận được các loại ý chí cũng như cảm xúc, thì đó là lúc ngươi tiến vào đến Tầm Chân Chi Lộ... Bây giờ bàn lại một chút chuyến đi Hội Nghị Thương Đỉnh lần này. Ta làm trưởng đoàn, những người còn lại không thay đổi, trước dự định thế nào thì giờ cứ vậy mà làm. Về phần cách ứng xử với các tổ chức linh hồn khác, ta biết là trước kia Cung Diệp Vũ đã gây thù oán với rất nhiều người, lần đi Pháp và Italy vừa rồi ta cũng đã hiểu được phần nào. Nhưng nếu bọn họ dám mò tới tận cửa để phá, vậy thì xin lỗi nhé, cần đánh thì đánh... đáng giết sẽ giết! Phải để cho bọn họ hiểu rằng: dù không có Cung Diệp Vũ, lão tử cũng vẫn gánh vác được!”
Bùi Kiêu đã là cường giả Chân Ma cấp! Tuy bởi vì mới tiến cấp đến Chân Ma nên thực lực thế nào thì người ngoài còn không biết và chắc hẳn người khác cũng sẽ cho là hắn chưa bằng được các cường giả Chân Ma cấp lâu năm, nhưng đó cũng chỉ là một chuyện vô cùng nhỏ mà thôi. Cứ nghĩ một chút đi, cả thế giới cũng chỉ có ba gã cường giả Chân Ma cấp, giờ có thêm Bùi Kiêu thì cũng chỉ là bốn người mà thôi. Có thể nói rằng hắn đã là một trong số những cường giả tối cao của thế giới, mặc dù có yếu hơn ba người còn lại một chút thì cũng vẫn là người cầm quyền trời sinh của giới linh hồn. Một người có địa vị như vậy gánh trọng trách trấn giữ một quốc gia thì cũng là chuyện hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Dưới tình huống như vậy, sự hỗn loạn của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc dần dần lắng xuống. Sau đó, Dương Húc Quang và Vương Trạch Hằng hợp tác cùng nhau, bắt đầu tiến hành tuyển chọn và sắp xếp nhân lực tham gia hành trình Đảo Phục Sinh lần này. Tới ngày 4 tháng 3, có tất cả ba chiếc chuyên cơ cùng nhau cất cánh tại một sân bay ở Bắc Kinh, đích đến của chúng là một hòn đảo nằm trên Thái Bình Dương nhưng lại không hề xuất hiện trên bản đồ thế giới… Đảo Phục Sinh.
Trong số ba chiếc chuyên cơ đó, chiếc lớn nhất, xa hoa nhất là của chủ tịch và các vị lãnh đạo quốc gia người sống, bọn họ mới là những người thực sự tham dự hội nghị. Ngoài ra, cả Vương Trạch Hằng cũng ngồi trên chiếc máy bay đó, tất cả nhân viên đều là người sống, dù chỉ là một tên tự do linh hồn cũng không được phép đặt chân lên đó.
Hành khách trên hai chiếc chuyên cơ còn lại là tổng cộng hơn một trăm hai mươi tên Tự Do Linh Hồn. Những Tự Do Linh Hồn đó đều sở hữu Thiên Sinh Vũ Khí, hơn nữa lượng chấp niệm cũng thuộc hàng cao trong Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc. Tuy số lượng Tránh Thoát Giả có hơi ít một chút nhưng thực lực của đội ngũ như vậy đã là không tệ, dù không có Bùi Kiêu trấn thủ thì lực lượng cũng đã đủ để vây giết một con quỷ quái Chân Ma cấp bình thường rồi.
Ngoài hơn một trăm hai tên tự do linh hồn có Thiên Sinh Vũ Khí này, thực lực của trưởng đoàn Bùi Kiêu mới là chiến lực thực sự của Tổ Chức Linh hồn Trung Quốc. Vị trí này ban đầu là của Cung Diệp Vũ, nhưng chẳng hiểu sao tên đó lại đột nhiên chạy tới Mỹ cứu viện Varotian, vậy nên vị trí này hiện tại do Bùi Kiêu - một gã cường giả Chân Ma cấp chân chính tạm thời nắm giữ!
Tuy Bùi Kiêu tự giễu Chân Ma cấp của mình là Nửa Bước Chân Ma, nhưng sau khi thảo luận cùng bọn Dương Húc Quang xong, mọi người mới biết trường khí thế bao dung của hắn hóa ra lại vô cùng đặc biệt và cũng vô cùng mạnh mẽ, chắc chắn không phải là thứ vô dụng như lời hắn nói.
Mặc dù không có công dụng làm suy yếu đối phương hoặc tăng cường sức mạnh bản thân như các trường khí thế thông thường, nhưng trường khí thế bao dung này lại giống như trường khí thế của Chân Ma cấp đỉnh cao, có thể chuyển hóa thành lực phòng ngự hoặc tăng cường lực công kích, cũng như có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Có được những công dụng đó có lẽ chính là vì sự ngưng tụ của trường khí thế bao dung này. Trường Khí Thế vốn luôn phân tán ra môi trường xung quanh, nhưng một khi Bùi Kiêu ngưng tụ nó thành một khối cầu có đường kính vài mét, thì hắn có thể dễ dàng chuyển đổi nó thành sức phòng ngự hoặc tấn công. Nhưng dù sao thì hắn cũng không phải Chân Ma cấp đỉnh cao, một khi chuyển đổi như vậy thì trường khí thế của hắn sẽ bị tiêu hao rất nhanh, đến khi bị tiêu hao hết trường khí thế thì đúng là không bằng cả Chân Ma cấp bình thường rồi.
Nhưng dù thế đi nữa, một Chân Ma cấp bình thường mà lại có thể sử dụng được thực lực của Chân Ma cấp đỉnh cao, tuy chỉ có thể sử dụng trong thời gian rất ngắn nhưng đã là vô cùng đáng sợ rồi. Vậy nên, trừ những người chỉ biết phán đoán bằng kiến thức thông thường, còn những ai hiểu rõ về thực lực của Bùi Kiêu người thì đều khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng: Bùi Kiêu đã là cường giả số hai thế giới chỉ sau Cung Diệp Vũ... Thậm chí, hắn còn áp đảo cả hai gã cường giả Chân Ma còn lại!
Với một đội ngũ như vậy, cho dù đã mất đi sự trấn giữ của Cung Diệp Vũ, cũng vẫn hoàn toàn đủ sức uy hiếp bất kỳ tổ chức linh hồn nào khác!
“Đảo Phục Sinh, Kẻ Sa Đọa... và cả kế hoạch quân đội linh hồn nữa! Ta đến rồi đây!”
Lúc Bùi Kiêu trở lại Bắc Kinh thì hắn mới biết tình hình đang tệ tới mức nào. Tuy Cung Diệp Vũ đã bàn giao quyền hành của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc, nhưng tốt xấu gì thì hắn cũng đã từng nắm giữ toàn bộ tổ chức linh hồn trong nhiều năm liền. Vậy nên dù có nắm quyền lực hay không, cũng phải có mặt hắn trấn giữ thì cả Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc mới không rơi vào hỗn loạn. Đó là một loại uy vọng, và cũng là một loại biểu hiện của sức mạnh.
Lúc trước, khi mới nghe tin Hội Nghị Thượng Đỉnh của tổ chức linh hồn mười bảy nước sẽ được tổ chức vào ngày 7 tháng 3, đám Tự Do Linh Hồn trên thế giới còn không cảm thấy sự kiện này có gì là quá quan trọng. Nhưng rồi sau đó, những tin đồn về Đảo Phục Sinh bắt đầu lan truyền, điều đó đã khiến giới linh hồn vui mừng quá đỗi, ai cũng cho rằng: chỉ cần có thể thu xếp cho người nhà tới trú ẩn ở đó, thì dù thế giới có bị quỷ quái thực thể hóa tấn công cũng không phải sợ nữa.
Ngay sau đó, tin đồn về những lời tiên tri báo trước nguy hiểm của ba linh hồn đặc thù có năng lực tiên đoán tương lai mạnh nhất cũng xuất hiện. Lúc này, toàn bộ các tổ chức linh hồn trên thế giới mới nhận thức rõ được tính nguy hiểm của sư việc. Lập tức, họ nhanh chóng gọi về tất cả những nhân viên đang đi làm nhiệm vụ trên khắp thế giới của mình, bao gồm cả Tự Do Linh Hồn, Tránh Thoát Giả, Cao Đẳng Tránh Thoát Giả đang chiến đấu trong các ảo giới. Đợi đến khi hội nghị bắt đầu, họ sẽ phái đi ra lực lượng chiến đấu tinh nhuệ nhất của quốc gia mình.
Thế mà tại một thời điểm quan trọng như vậy, Cung Diệp Vũ – người được mệnh danh là mạnh nhất thế giới và là trụ cột của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc bỗng nhiên lại rời khỏi tổ chức, một mình đi tới ảo giới Thành Phố Vàng? Mà thành Phố Vàng hiện giờ còn đang xuất hiện những biến đổi dị thường, cùng một lúc xuất hiện rất nhiều quỷ quái Chân Ma cấp? Tình hình khi Bùi Kiêu về tới Bắc Kinh địa khái là như vậy. Cả Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc đã rơi vào hỗn loạn, ngay cả Dương Húc Quang và Nhậm Trăn – hai vị ‘quan văn quan võ’ của Cung Diệp Vũ cũng không biết phải làm thế nào. Bọn họ thậm chí còn không biết Cung Diệp Vũ đi Mỹ lúc nào hay nơi hắn muốn đi là đâu. Mà không chỉ có họ, tại sân bay và trên máy bay đều không hề có ghi chép gì về sự xuất hiện của hắn. Hắn cứ như thể đột nhiên tan biến vào không khí vậy! Nếu không phải Cung Diệp Vũ nhờ Vu Nữ Trần nhắn lại với mọi người thì chắc hẳn ai cũng nghĩ hắn đã bị tập đoàn Kẻ Sa Đọa bí mật ám sát mất rồi.
Đến khi Bùi Kiêu trở về, Dương Húc Quang và Nhậm Trăn lập tức chạy tới biệt thự của hắn. Đi cùng hai người còn có Vương Trạch Hằng – người hiện đang giữ vị trí đứng đầu của Tổ Chức Linh Hồn, cũng chính là người quan chức trung niên mà trước kia Bùi Kiêu đã từng quen biết. Đi cùng hắn ta là toàn bộ những Tránh Thoát Giả còn lại của Trung Quốc.
Bùi Kiêu dĩ nhiên là hiểu được tình hình lúc này đã nghiêm trọng tới mức nào. Có thể nói rằng: mất đi Cung Diệp Vũ trấn thủ, trong lần Hội Nghị Thượng Đỉnh mười bảy nước này, vị thế đàm phán của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc sẽ bị hạ thấp rất nhiều. Mà nếu như tập đoàn Kẻ Sa Đọa thật sự tấn công, lại thiếu đi Kẻ Đứng Đầu chống đỡ, vậy thì thật khó mà hình dung được Hội Nghị Thượng Đỉnh này sẽ nát thành cái dạng gì!
“Ài, từ trước khi thư cầu cứu của Mỹ được gửi tới thì chúng ta cũng đã nói cho Cung Diệp Vũ nghe về tầm quan trọng của Hội Nghị Thượng Đỉnh mười bảy nước này rồi, thế mà hắn vẫn liều lĩnh chạy tới Mỹ như vậy. Thế này thật đúng là…” Vương Trạch Hằng vừa thấy Bùi Kiêu thì lập tức oán thán liên tục. Lần này gặp lại, phong thái của gã này đã khác hẳn mấy tháng trước. Tuy rằng một người có thể được đảm nhiệm vị trí đứng đầu của tổ chức linh hồn, thì trước kia không thể nào là một kẻ vô danh hay không có địa vị trong chính phủ, thế nhưng, lúc đó gã chẳng qua cũng vẫn chỉ là một nhân viên chính phủ mà thôi, sao có thể uy phong như việc đứng đầu tổ chức linh hồn lúc này? Thế nên, ngay cả lúc nói chuyện cũng có thể thấy được phong thái và uy thế hoàn toàn khác của gã. Có điều, đó cũng chỉ là khi gã giao tiếp với người khác mà thôi, còn với một cường giả Chân Ma cấp như Bùi Kiêu thì lại là việc hoàn toàn khác.
Bùi Kiêu nghe thì cười xòa nói: “Vô tổ chức, vô kỷ luật đúng không? Ha ha ha, hắn vốn là người như vậy mà. Có phải ngươi mới gặp hắn lần đầu đâu mà còn thắc mắc? Nếu hắn biết Varotian và Nannia gặp nguy hiểm mà lại ngồi yên không để ý, thì đó mới thật sự không phải là hắn…” Nói đến đây, Bùi Kiêu bỗng lén lút liếc nhìn Vu Nữ Trần bên cạnh.
Vào lần nói chuyện với Varotian tại Italy, Bùi Kiêu đã nghe được một vài chuyện. Có vẻ như trước khi quen Vu Nữ Trần, Cung Diệp Vũ và Nannia từng có một phen tình nghĩa. Chỉ là không biết về sau đã có chuyện gì mà hai người đã không thể như nguyện, tính cách của Nannia cũng từ dịu dàng, thanh lịch trở thành nóng tính như bây giờ, thậm chí còn vì phương thức chiến đấu liều mạng mà bị người đời đặt cho biệt danh Cuồng Chiến Sĩ. Và Bùi Kiêu không tin là Vu Nữ Trần không hề hay biết gì những chuyện đó.
Quả nhiên, Vu Nữ Trần thấy Bùi Kiêu liếc trộm mình thì bật cười hì hì rồi nói: “Yên tâm đi. Ta cũng không ghen ghét gì tình địch đã thất bại của mình đâu. Lần này Diệp Vũ đi Mỹ, ta cũng đồng ý đấy, vậy nên ngươi không cần phải quá cẩn thận khi nói chuyện như vậy đâu.”
Bùi Kiêu khẽ gật đầu rồi mới tiếp tục nói với Vương Trạch Hằng: “Dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, chúng ta có ngồi đây oán trách thế nào thì cũng chẳng thay đổi được gì. Vậy nên, việc cần làm bây giờ là phải nhanh chóng nghĩ cách để giải quyết vấn đề. Dương Húc Quang, trước đó các ngươi đã quyết định thế nào? Trước khi đi Mỹ, hắn đã sắp xếp và quyết định phải làm thế nào với Hội Nghị Thượng Đỉnh mười bảy nước lần này?”
Dương Húc Quang ở bên nghe vậy thì cười khổ nói: “Chúng ta quyết định lần này Cung Diệp Vũ sẽ làm trưởng đoàn, ngoài các Tránh Thoát Giả bọn ta còn có ngươi và Dương Đỉnh Thiên, sau đó chọn thêm một trăm tên Tự Do Linh Hồn sở hữu Thiên Sinh Vũ Khí cùng tới Đảo Phục Sinh. Với đội ngũ như vậy, một mặt đã đủ để chấn nhiếp đội ngũ của tổ chức linh hồn các quốc gia khác, một mặt cũng đủ để ứng phó nếu tập đoàn Kẻ Sa Đọa đột kích. Nhưng giờ thì...”
Bùi Kiêu lại gật đầu một cái nữa, hắn quay sang nói với Vương Trạch Hằng: “Vương Trạch Hằng, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề rất quan trọng. Nội dung thật sự mà Hội Nghị Thượng Đỉnh mười bảy nước lần này muốn thảo luận là gì? Ta có một nguồn tin cho biết: hội nghị này là để quyết định xem có thực hiện kế hoạch quân đội linh hồn hay không. Vậy thì quân đội linh hồn thực chất là dạng quân đội gì? Nếu đội ngũ của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc chúng ta phái đi hơi yếu một chút thì có gây ảnh hưởng gì tới hội nghị này không?”
Vương Trạch Hằng khẽ biến sắc, nhưng hắn dù sao cũng là kẻ lão luyện trong chốn quan trường, lập tức khôi phục biểu cảm rồi nói: “Quả là ta có biết chuyện kế hoạch quân đội linh hồn sẽ được đưa ra thảo luận trong hội nghị, nhưng quân đội linh hồn thực chất là dạng quân đội gì, hoặc kế hoạch này sẽ được thảo luận cụ thể như thế nào thì ta lại chưa đủ năng lực để được biết rõ. Có lẽ các ngươi vẫn chưa biết, những người tham gia thảo luận tại Hội Nghị Thượng Đỉnh của tổ chức linh hồn mười bảy nước không phải là lãnh đạo của các tổ chức linh hồn, mà là những nhà lãnh đạo thực sự của một nước lớn. Ví dụ như người tham gia thảo luận của nước Mỹ là tổng thống Mỹ, của nước Anh là thủ tướng Anh, còn người đại diện cho quốc gia chúng ta là chủ tịch... Tất cả đều là những vị đầu não thực sự khống chế một quốc gia. Vậy nên hội nghị này sẽ thảo luận cụ thể điều gì thì ta cơ bản là không hề biết.”
“Còn về điều mà ngươi lo lắng, nếu thực lực của đoàn đội do Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc phái đi quá yếu thì có thể gây ra ảnh hưởng không tốt nào không. Ta có thể trả lời rất rõ ràng rằng: chắc chắn là có! Thực ra, sau khi tin tức về thời gian và địa điểm tổ chức Hội Nghị Thượng Đỉnh mười bảy nước được công bố, chủ tịch có nói qua với ta về vấn đề này. Ông ấy nói rằng Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc phải phái đi lực lượng mạnh nhất có thể. Bởi vì điều đó có thể liên quan tới lợi ích của Trung Quốc trong kế hoạch quân đội linh hồn. Nhưng giờ thì...”
Vương Trạch Hằng cũng lại cười khổ lần nữa, trong vẻ nhăn nhó của gã còn có chút giống như nghiến răng nghiến lợi. Bùi Kiêu thậm chí còn nghĩ: nếu gã này mà có đủ thực lực và điều kiện, chắc chắn hắn sẽ nhảy vào cắn ngay một miếng thịt to của Cung Diệp Vũ...
“Đã như vậy... lần này ta sẽ làm trưởng đoàn. Hơn nữa, lúc này vẫn còn cách ngày 7 tháng 3 một chút thời gian nữa, hội nghị cũng chẳng thể thảo luận xong xuôi và kết thúc nhanh chóng trong vòng một vài ngày, vậy nên Cung Diệp Vũ vẫn có thể sẽ kịp chạy tới nơi. Trước đó, ta sẽ nhận trách nhiệm làm người dẫn đầu Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc, trấn thủ Đảo Phục Sinh!”
Bùi Kiêu thoáng chút trầm ngâm rồi cuối cùng quyết định nói. Đồng thời, trường khí thế bao dung trên người hắn cũng tràn ra bốn phía. Tuy trường khí thế bao dung không thể làm suy yếu đối phương hoặc tăng cường năng lực cho phe mình như các trường khí thế khác, nhưng mặt khác, nó quả thật cuồn cuộn mênh mông và hùng hậu hơn bất cứ một trường khí thế nào khác. Giống như thể biển lớn bao la có thể dung nạp hết thảy mọi thứ, trường khí thế của Bùi Kiêu cũng cho người ta cảm giác như vậy, đó chính là ý chí mà hắn đã lĩnh ngộ được khi ngắm nhìn biển rộng mênh mông.
Quả nhiên, khi Bùi Kiêu tỏa trường khí thế của mình ra xung quanh, mọi người có mặt đầu tiên là sững sờ, rồi đến khi bọn họ hoàn toàn cảm nhận được áp lực của trường khí thế này thì lập tức trở nên mừng rỡ. Dương Húc Quang vừa vui mừng vừa kinh ngạc hỏi: “Ngươi đã tiến cấp rồi hả? Bùi Kiêu, ngươi đã thật sự là cường giả Chân Ma cấp sao? Sao lại như vậy! Chẳng phải ngươi mới chỉ tiến vào Tầm Chân Chi Lộ được hơn một tháng đó ư? Làm sao có thể tiến cấp nhanh vậy được?”
Bùi Kiêu khẽ cười: “Ta làm sao mà khống chế được chuyện đó? Tầm Chân Chi Lộ chính là con đường để tìm kiếm và quán triệt bản tâm của chính mình, không ai có thể đều khống chế, thậm chí ngay cả chính mình cũng không thể! Lúc nào tiến vào, lúc nào chấm dứt, hết thảy đều phải theo tự nhiên. Ta biết là nhiều năm qua ngươi vẫn không thể nào tiến vào được Tầm Chân Chi Lộ, vì vậy mà cũng không thể trở thành cường giả Chân Ma cấp, chứ còn chấp niệm của ngươi thì chắc hẳn đã vượt qua tiêu chuẩn thấp nhất 500 đơn vị từ lâu rồi đúng không?”
Dương Húc Quang trả lời với vẻ đắng chát: “Chấp niệm của ta đã đạt tới hơn 600 đơn vị rồi. Ta cũng không sử dụng được Giải Phóng giống như ngươi, những năm qua vẫn luôn hấp thu Thực Phẩm Chấp Niệm, rồi chấp niệm của chính ta cũng tự tăng trưởng, cứ liên tục tích lũy như vậy… Không tiêu hao đi mà chỉ tích lũy lại, thế nên đương nhiên đã có không ít chấp niệm. Nhưng vậy thì cũng được ích gì đây? Một ngày chưa thành Chân Ma cấp, vậy nếu chỉ xét trên mặt thực lực, Tránh Thoát Giả thật ra cũng chẳng có gì hơn so với Tự Do Linh Hồn.”
Bùi Kiêu vỗ vai Dương Húc Quang rồi nói: “Chuyện này không phải cứ muốn là được, chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi. Đến khi nào ngươi thông suốt bản tính mình, hiểu và cảm nhận được các loại ý chí cũng như cảm xúc, thì đó là lúc ngươi tiến vào đến Tầm Chân Chi Lộ... Bây giờ bàn lại một chút chuyến đi Hội Nghị Thương Đỉnh lần này. Ta làm trưởng đoàn, những người còn lại không thay đổi, trước dự định thế nào thì giờ cứ vậy mà làm. Về phần cách ứng xử với các tổ chức linh hồn khác, ta biết là trước kia Cung Diệp Vũ đã gây thù oán với rất nhiều người, lần đi Pháp và Italy vừa rồi ta cũng đã hiểu được phần nào. Nhưng nếu bọn họ dám mò tới tận cửa để phá, vậy thì xin lỗi nhé, cần đánh thì đánh... đáng giết sẽ giết! Phải để cho bọn họ hiểu rằng: dù không có Cung Diệp Vũ, lão tử cũng vẫn gánh vác được!”
Bùi Kiêu đã là cường giả Chân Ma cấp! Tuy bởi vì mới tiến cấp đến Chân Ma nên thực lực thế nào thì người ngoài còn không biết và chắc hẳn người khác cũng sẽ cho là hắn chưa bằng được các cường giả Chân Ma cấp lâu năm, nhưng đó cũng chỉ là một chuyện vô cùng nhỏ mà thôi. Cứ nghĩ một chút đi, cả thế giới cũng chỉ có ba gã cường giả Chân Ma cấp, giờ có thêm Bùi Kiêu thì cũng chỉ là bốn người mà thôi. Có thể nói rằng hắn đã là một trong số những cường giả tối cao của thế giới, mặc dù có yếu hơn ba người còn lại một chút thì cũng vẫn là người cầm quyền trời sinh của giới linh hồn. Một người có địa vị như vậy gánh trọng trách trấn giữ một quốc gia thì cũng là chuyện hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Dưới tình huống như vậy, sự hỗn loạn của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc dần dần lắng xuống. Sau đó, Dương Húc Quang và Vương Trạch Hằng hợp tác cùng nhau, bắt đầu tiến hành tuyển chọn và sắp xếp nhân lực tham gia hành trình Đảo Phục Sinh lần này. Tới ngày 4 tháng 3, có tất cả ba chiếc chuyên cơ cùng nhau cất cánh tại một sân bay ở Bắc Kinh, đích đến của chúng là một hòn đảo nằm trên Thái Bình Dương nhưng lại không hề xuất hiện trên bản đồ thế giới… Đảo Phục Sinh.
Trong số ba chiếc chuyên cơ đó, chiếc lớn nhất, xa hoa nhất là của chủ tịch và các vị lãnh đạo quốc gia người sống, bọn họ mới là những người thực sự tham dự hội nghị. Ngoài ra, cả Vương Trạch Hằng cũng ngồi trên chiếc máy bay đó, tất cả nhân viên đều là người sống, dù chỉ là một tên tự do linh hồn cũng không được phép đặt chân lên đó.
Hành khách trên hai chiếc chuyên cơ còn lại là tổng cộng hơn một trăm hai mươi tên Tự Do Linh Hồn. Những Tự Do Linh Hồn đó đều sở hữu Thiên Sinh Vũ Khí, hơn nữa lượng chấp niệm cũng thuộc hàng cao trong Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc. Tuy số lượng Tránh Thoát Giả có hơi ít một chút nhưng thực lực của đội ngũ như vậy đã là không tệ, dù không có Bùi Kiêu trấn thủ thì lực lượng cũng đã đủ để vây giết một con quỷ quái Chân Ma cấp bình thường rồi.
Ngoài hơn một trăm hai tên tự do linh hồn có Thiên Sinh Vũ Khí này, thực lực của trưởng đoàn Bùi Kiêu mới là chiến lực thực sự của Tổ Chức Linh hồn Trung Quốc. Vị trí này ban đầu là của Cung Diệp Vũ, nhưng chẳng hiểu sao tên đó lại đột nhiên chạy tới Mỹ cứu viện Varotian, vậy nên vị trí này hiện tại do Bùi Kiêu - một gã cường giả Chân Ma cấp chân chính tạm thời nắm giữ!
Tuy Bùi Kiêu tự giễu Chân Ma cấp của mình là Nửa Bước Chân Ma, nhưng sau khi thảo luận cùng bọn Dương Húc Quang xong, mọi người mới biết trường khí thế bao dung của hắn hóa ra lại vô cùng đặc biệt và cũng vô cùng mạnh mẽ, chắc chắn không phải là thứ vô dụng như lời hắn nói.
Mặc dù không có công dụng làm suy yếu đối phương hoặc tăng cường sức mạnh bản thân như các trường khí thế thông thường, nhưng trường khí thế bao dung này lại giống như trường khí thế của Chân Ma cấp đỉnh cao, có thể chuyển hóa thành lực phòng ngự hoặc tăng cường lực công kích, cũng như có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Có được những công dụng đó có lẽ chính là vì sự ngưng tụ của trường khí thế bao dung này. Trường Khí Thế vốn luôn phân tán ra môi trường xung quanh, nhưng một khi Bùi Kiêu ngưng tụ nó thành một khối cầu có đường kính vài mét, thì hắn có thể dễ dàng chuyển đổi nó thành sức phòng ngự hoặc tấn công. Nhưng dù sao thì hắn cũng không phải Chân Ma cấp đỉnh cao, một khi chuyển đổi như vậy thì trường khí thế của hắn sẽ bị tiêu hao rất nhanh, đến khi bị tiêu hao hết trường khí thế thì đúng là không bằng cả Chân Ma cấp bình thường rồi.
Nhưng dù thế đi nữa, một Chân Ma cấp bình thường mà lại có thể sử dụng được thực lực của Chân Ma cấp đỉnh cao, tuy chỉ có thể sử dụng trong thời gian rất ngắn nhưng đã là vô cùng đáng sợ rồi. Vậy nên, trừ những người chỉ biết phán đoán bằng kiến thức thông thường, còn những ai hiểu rõ về thực lực của Bùi Kiêu người thì đều khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng: Bùi Kiêu đã là cường giả số hai thế giới chỉ sau Cung Diệp Vũ... Thậm chí, hắn còn áp đảo cả hai gã cường giả Chân Ma còn lại!
Với một đội ngũ như vậy, cho dù đã mất đi sự trấn giữ của Cung Diệp Vũ, cũng vẫn hoàn toàn đủ sức uy hiếp bất kỳ tổ chức linh hồn nào khác!
“Đảo Phục Sinh, Kẻ Sa Đọa... và cả kế hoạch quân đội linh hồn nữa! Ta đến rồi đây!”
Danh sách chương