Bùi Kiêu nghe Dương Húc Quang nói thì liền cảm thấy hiếu kỳ, hắn vội vàng hỏi thăm.
Dương Húc Quang cũng không khách sáo. Hắn chọn đại một chiếc ghế để ngồi rồi móc trong áo ra một gói thuốc lá, châm cho bản thân một điếu rồi ném cho Bùi Kiêu một điếu nữa. Sau đó mới vừa hút thuốc vừa nói: “Cung Diệp Vũ là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả đầu tiên của Trung Quốc. Khi đó hắn mới chỉ chết được có một năm, còn chưa có Tử Lôi Đao, chỉ có một thanh Thiên Sinh Vũ Khí loại đại đao dung lượng hơn 400 đơn vị, và vẫn chưa có chút danh tiếng nào trên thế giới. Mà khi ấy Châu Âu đã có ba Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, vậy nên khi lần đầu tiên Cung Diệp Vũ dẫn bọn ta đi đổi Thực Phẩm Chấp Niệm, thì bị gã linh hồn đặc thù kia ăn chặn, đòi lấy phí 30% số lượng Thực Phẩm Chấp Niệm. Bọn ta đương nhiên không thể chấp nhận cái giá khổng lồ đến như vậy, nên định bỏ tới quốc gia khác để tìm một đặc thù linh hồn làm nghề dung hợp Thực Phẩm Chấp Niệm khác. Nhưng ai ngờ...”
Dương Húc Quang nhả ra một vòng khói rồi mới lên tiếng: “Ai ngờ tên linh hồn đặc thù kia lại muốn ỷ thế hiếp người, có lẽ là vì thấy chúng ta là người da vàng nên muốn bắt nạt. Hắn khoác lác rằng sẽ liên lạc với người còn lại kia, nói rằng sẽ bảo người đó phải nâng giá lên 50%, còn không thì sẽ không dung hợp cho chúng ta, bảo bọn ta không chịu thì cút ra xa... Ngươi cũng biết tính cách Cung Diệp Vũ đó, hắn căm ghét nhất chính là loại người này. Vậy nên lúc đó hắn cũng không thèm nói thêm gì nữa, kéo luôn tên linh hồn đặc thù kia tới giữa cửa tổng bộ tổ chức linh hồn quốc gia đó, rồi từng đao một róc xương róc thịt của hắn. Ha ha ha, ngươi cũng biết là nỗi thống khổ khi linh hồn bị tổn thương gấp cả trăm lần sự đau đớn khi cơ thể sống bị tổn thương đúng không? Ta dám cá là tên kia đã chết tươi vì đau đớn đấy.”
Bùi Kiêu nghe mà sợ đến nhảy dựng, nhưng lập tức lại cảm thấy trong lòng sinh ra một cảm xúc hào hùng. Tuy chuyện đó không phải do bản thân hắn làm, nhưng chỉ cần tưởng tượng tới cảnh Cung Diệp Vũ giận giữ vung đao thì đã cảm thấy hâm mộ khó mà tả nổi. Bùi Kiêu vội vàng hỏi tiếp: “Vậy tổ chức linh hồn của đối phương thì sao? Trơ mắt nhìn nhân tài bảo bối của quốc gia mình bị người ta giết à? Không ngăn cản sao?”
“Sao lại không ngăn cản?” Dương Húc Quang cưới hắc hắc, phun từ trong mũi ra hai luồng khói trắng rồi mới nói: “Lần ấy đã giết đến chấn động thế giới, phe chúng ta cũng chết mất hai Tránh Thoát Giả thì ngươi có thể tưởng tượng được chiến đấu kịch liệt tới mức nào... Mà cũng chính giữa trận đó, Cung Diệp Vũ đột phá tới Chân Ma cấp, sau đó đã giết một mạch mười Tránh Thoát Giả, thậm chí còn suýt chút nữa phá hủy tổng bộ của tổ chức linh hồn quốc gia đó. Nhưng đáng sợ nhất là việc Cung Diệp Vũ không phải quỷ quái, mà là một linh hồn, là ý thức và ý chí của nhân loại, vậy nên sẽ không phạm phải những sai lầm của quỷ quái. Bị một cường giả Chân Ma cấp nhân loại tấn công như vậy thì kết cục của một tổ chức linh hồn chỉ có thể là diệt vong.”
Sau đó chính phủ của quốc gia kia phải liên lạc khẩn cấp với nước ta, ta cũng phải khuyên giải Cung Diệp Vũ cả nửa ngày thì mới chấm dứt được việc này tại đó. Còn quốc gia kia, không những phải chịu bị “nắm lỗ mũi” (1) nhận sai mà còn bồi thường cho chúng ta năm thanh Thiên Sinh Vũ Khí bình thường. Sau đó chúng ta tới một quốc gia khác để đổi Thực Phẩm Chấp Niệm, linh hồn đặc thù làm nghề dung hợp chấp niệm thậm chí chỉ dám phu phí của chúng ta bằng một nửa ngày thường. Chính trận chiến oai hùng đó đã làm nên danh hiệu “người mạnh nhất thế giới” của Cung Diệp Vũ. Hơn nữa, hắn lại rất bao che cho đồng bọn - ngươi cắn ta một cái thì ta phải giết cả nhà ngươi! Sau đó lại đánh tiếp mấy trận nữa, vậy nên tới tận bây giờ ta vẫn dám đi đổi Thực Phẩm Chấp Niệm một mình. Chứ ngươi cho rằng giới linh hồn thật sự là nơi hòa bình sao? Còn không phải mạnh được yếu thua sao? Đây là mấy nghìn đơn vị Thực Phẩm Chấp Niệm đấy! Số lượng này đủ để làm Cao Đẳng Tránh Thoát Giả phải đỏ mắt đấy! Ngươi cảm thấy nếu là người khác thì có dám đi một mình không? Bình thường người ta phải kéo toàn bộ Tránh Thoát Giả và Tự Do Linh Hồn của một quốc gia mới dám đi đấy.”
Bùi Kiêu ngẫm lại, cảm thấy việc này đúng là như vậy. Đừng nói là trong thế giới tôn thờ sức mạnh như giới linh hồn, mà ngay cả thế tục của người sống cũng vậy thôi: nếu không có thực lực và địa vị mà dám giữ một khoản tài sản khổng lồ như vậy, thì kết quả chỉ có thể là chết oan! Nếu không thì đã không có chuyện: người bình thường sau khi trúng sổ xố vài triệu, lập tức dẫn người nhà đi lĩnh thưởng rồi mai danh ẩn tích, đến cả nhà cửa của mình cũng không cần. Sự thật chính là như vậy! Dương Húc Quang cười ha hả, hắn liên tục hút mấy hơi thuốc, cho đến khi đã không còn hút được chút mùi vị gì từ điếu thuốc trên tay nữa thì mới lên tiếng: “ Đến đây nào, xem xem số lượng và chủng loại Thực Phẩm Chấp Niệm ta phân chia cho ngươi này. Tổng cộng 2000 đơn vị, bao gồm…”
“Thuốc lá: 150 bao, dung lượng tổng cộng 150 đơn vị, mỗi bao có dung lượng 1 đơn vị. Sau đó là 50 kg gạo, dung lượng 500 đơn vị, trung bình 1 kg có dung lượng 10 đơn vị. Tiếp là 50 kg bột mì, dung lượng cũng 500 đơn vị. Còn có rau quả, thịt cá, ớt muối, gia vị… tổng cộng 2000 đơn vị Chấp Niệm Thực Phẩm.”
Dương Húc Quang vừa nói, vừa lôi ra từng bao gạo, bao bột mì, rồi các loại rau quả, thịt cá, gia vị. Chả mấy chốc mà sàn đại sảnh đã chất đầy các loại bọc to nhỏ, bên trên mỗi bao đều ghi rõ trọng lượng, dung lượng, tỷ lệ giữa trọng lượng và dung lượng.
Tới lúc này, Dương Húc Quang mới nghiêm túc nói với Bùi Kiêu: “Những gì ta nói sau đây ngươi phải ghi nhớ cho kỹ: mỗi ngày ba bữa ăn, mỗi bữa không được ăn nhiều hơn 20 đơn vị Thực Phẩm Chấp Niệm. Mà được ăn số lượng như vậy còn là vì chấp niệm của ngươi đủ cứng cáp: 1 đơn vị chấp niệm dung nạp được 2 đơn vị năng lượng tiêu chuẩn. Còn nếu là một Tự Do Linh Hồn như Dương Đỉnh Thiên thì mỗi bữa chỉ được ăn không quá 10 đơn vị. Phải nhớ cho kỹ, nếu ăn nhiều hơn thì không những sẽ gây ra lãng phí không hấp thụ được mà còn tạo ra gánh nặng cho chấp niệm của bản thân, có thể khiến cho hồn phi phách tán. Thế nên ngươi phải trăm ngàn lần ghi nhớ đấy!”
Bùi Kiêu hơi chút sửng sốt, rồi liền cười khổ. Hắn vốn có ý định sẽ nhanh chóng hấp thụ hết chỗ Thực Phẩm Chấp Niệm này trong vòng vài ngày, sau đó sẽ lập tức đi Mỹ, nhưng không ngờ việc hấp thu Thực Phẩm Chấp Niệm cũng có giới hạn nhất định. Tính ra thì mỗi ngày hắn chỉ hấp thụ được 60 đơn vị Thực Phẩm Chấp Niệm mà thôi, nghĩa là phải mất hơn hai mươi ngày hắn mới có thể hấp thụ hết 1500 đơn vị Thực Phẩm Chấp Niệm… Nói cách khác, hắn phải chờ khoảng một tháng nữa rồi mới đi Mỹ được!
Dương Húc Quang cười hắc hắc nói: “Sao lại có vẻ mặt kinh ngạc như vậy? Để ta đoán nhé… À, ý định của ngươi là nhanh chóng hấp thụ hết chỗ Thực Phẩm Chấp Niệm này, rồi sau đó lập tức tiến vào ảo giới phải không? Với thực lực đoàn đội của ngươi lúc này thì chắc là muốn vào Nam Bắc Chiến Trường? Thời gian một tháng, nói là nhiều thì cũng không nhiều mà nói là ít thì cũng không ít. Tuy chúng ta đều biết là đã sắp tới năm 2012, nhưng cũng không cần vì vậy mà quá nóng vội! Trong thời gian hai mươi ngày này, ngươi hãy yên tâm mà hấp thụ Thực Phẩm Chấp Niệm, tiện đó cũng trao đổi thêm với bọn Lý Lâm, vậy mới có lợi cho các hành động sau này của ngươi.”
Nói xong, Dương Húc Quang đứng lên rồi chậm rãi đi về phía cửa, hắn vừa đi vừa nói: “Cố gắng trở nên mạnh mẽ đi! Hãy nhớ kỹ, khoảng tháng sáu năm sau… sẽ lại có một đợt quỷ quái thực thể hóa nữa diễn ra. Có khả năng đợt quỷ quái thực thể hóa đó sẽ càng trở nên mãnh liệt hơn. Đến lúc đó, ngươi cũng sẽ là một chủ chiến lực của chúng ta…” Nói xong, hắn xuyên thẳng qua cửa đi ra ngoài.
Bùi Kiêu nghe vậy thì cười khổ, hắn nhỏ giọng tự nhủ: “Vì ngươi không biết sự khủng bố của Địa Ngục nên mới có thể nhàn nhã như vậy… Đành vậy, chờ một tháng cũng được, từ từ tìm hiểu chấp niệm của bản thân cũng rất có ích, lại có thể mài giũa thêm kỹ năng sử dụng Thiên Sinh Vũ Khí. Cũng không phải là lãng phí thời gian…”
Sau đó, Bùi Kiêu liền lấy từ mỗi một loại thực phẩm đang để đầy trên mặt đất ra một phần. Khi đã đếm đủ 500 đơn vị, hắn mới gọi Dương Đỉnh Thiên từ trên lầu xuống rồi, rồi giao phần Thực Phẩm Chấp Niệm đó cho tên cựu xã hội đen này, cũng không quên ‘hướng dẫn sử dụng’ cẩn thận một lượt.
Dương Đỉnh Thiên ngây ra vì sửng sốt, dường như hắn không thể tin nổi là Bùi Kiêu lại tặng cho mình thứ quý giá như Thực Phẩm Chấp Niệm. Phải hơn nửa ngày sau, hắn mới trả lời như thể đang lầm bẩm: “Cám ơn ngươi… đội trưởng!”
Bùi Kiêu cũng ngây ra, sau đó hắn mới cười ha hả nói: “Đây là lần đầu tiên ngươi gọi ta là đội trưởng đấy! Yên tâm đi, ta thực sự coi ngươi là đồng bạn chứ không hề coi là công cụ gì đó đâu. Đây chỉ là những phúc lợi mà thành viên trong đoàn đội xứng đáng có được.”
Dương Húc Quang hơi gật gật đầu, rồi hắn mở một túi gạo ra, bốc một nắm gạo chấp niệm ra xem. Chỉ thấy từng hạt đều trắng noãn, tròn trịa, dường như là loại gạo chất lượng cao nhất vậy, chỉ nhìn quá thì đúng là không khác gì gạo vật chất cả, làm người ta khó mà tin được là thứ này lại do Thiên Sinh Vũ khí hóa thành…
Đúng lúc này, chỗ gạo trên tay Dương Đỉnh Thiên bỗng nhiên nhanh chóng hòa tan, rồi biến thành một ngọn lửa màu bạc, cứ vậy mà bốc cháy trong lòng bàn tay Dương Đỉnh Thiên. Tuy ngọn lửa chỉ cỡ nửa bàn tay, nhưng Bùi Kiêu đứng cách đó không xa vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sự chấn động mãnh liệt của ngọn lửa này giống hệt như chấn động lúc hắn thiêu đốt chấp niệm vậy. Chẳng lẽ Dương Đỉnh Thiên có thể thiêu đốt được Thực Phẩm Chấp Niệm sao?!
Dương Đỉnh Thiên còn hoảng sợ hơn, nhưng hắn cũng là kẻ rất trầm ổn, không vì vậy mà vội vàng ném ngọn lửa màu bạc này ra ngoài. Có điều là cái ngọn lửa bạc này lại càng lúc càng cháy mãnh liệt hơn, lay động mạnh như thể sắp nổ tung vậy. Dương Đỉnh Thiên thấy vậy thì liền xoay người, ném ngọn lửa đó về phía vách tường ở xa sau lưng. Lập tức, một ánh sáng bạc trắng bùng lên kịch liệt. Sau đó, một tiếng nổ lớn cùng với ngọn lửa bùng lên ngay tại vách tường đó. Vách tường dày đặc không ngăn cản nổi một chút nào, lập tức bị ngọn lửa của vụ nổ xé vụn. Sóng xung kích còn khuếch tán ra xa bên ngoài vách tường hơn 10m rồi mới dừng lại…
Đến khi tro bụi của vụ nổ lắng xuống, Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên mới có thể thực sự thấy rõ được uy lực của vụ nổ do ngọn lửa màu bạc gây ra… Vụ nổ đã kéo thẳng từ vách tường biệt thự ra đến tường vây bên ngoài, cả một khoảng tường vây đã sụp đổ. Dưới mặt đất xuất hiện một cái rãnh dài vài mét, rộng nửa mét. Tất cả đều bị phá hủy bởi cái “nắm gạo” vừa rồi!
Hai người trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, mãi lâu sau cũng chưa hết ngây dại…
Lời bình:
Sức mạnh của Dương Đỉnh Thiên cụ thể là gì? Liệu có giúp ích cho chuyến đi Nam Bắc Chiến Trường sắp tới của Bùi Kiêu? Quyển hai của TVKD đã kết thúc, trong quyển ba, Bùi Kiêu sẽ lần đầu ở vị trí người lãnh đạo chứ không phải "cái đuôi" của Cung Diệp Vũ nữa rồi! Cùng đón đọc quyển ba đầy kịch tính và xúc động của TVKD được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm!
Chú thích:
1. Nắm lỗ mũi: ý nói bị hạ nhục
Dương Húc Quang cũng không khách sáo. Hắn chọn đại một chiếc ghế để ngồi rồi móc trong áo ra một gói thuốc lá, châm cho bản thân một điếu rồi ném cho Bùi Kiêu một điếu nữa. Sau đó mới vừa hút thuốc vừa nói: “Cung Diệp Vũ là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả đầu tiên của Trung Quốc. Khi đó hắn mới chỉ chết được có một năm, còn chưa có Tử Lôi Đao, chỉ có một thanh Thiên Sinh Vũ Khí loại đại đao dung lượng hơn 400 đơn vị, và vẫn chưa có chút danh tiếng nào trên thế giới. Mà khi ấy Châu Âu đã có ba Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, vậy nên khi lần đầu tiên Cung Diệp Vũ dẫn bọn ta đi đổi Thực Phẩm Chấp Niệm, thì bị gã linh hồn đặc thù kia ăn chặn, đòi lấy phí 30% số lượng Thực Phẩm Chấp Niệm. Bọn ta đương nhiên không thể chấp nhận cái giá khổng lồ đến như vậy, nên định bỏ tới quốc gia khác để tìm một đặc thù linh hồn làm nghề dung hợp Thực Phẩm Chấp Niệm khác. Nhưng ai ngờ...”
Dương Húc Quang nhả ra một vòng khói rồi mới lên tiếng: “Ai ngờ tên linh hồn đặc thù kia lại muốn ỷ thế hiếp người, có lẽ là vì thấy chúng ta là người da vàng nên muốn bắt nạt. Hắn khoác lác rằng sẽ liên lạc với người còn lại kia, nói rằng sẽ bảo người đó phải nâng giá lên 50%, còn không thì sẽ không dung hợp cho chúng ta, bảo bọn ta không chịu thì cút ra xa... Ngươi cũng biết tính cách Cung Diệp Vũ đó, hắn căm ghét nhất chính là loại người này. Vậy nên lúc đó hắn cũng không thèm nói thêm gì nữa, kéo luôn tên linh hồn đặc thù kia tới giữa cửa tổng bộ tổ chức linh hồn quốc gia đó, rồi từng đao một róc xương róc thịt của hắn. Ha ha ha, ngươi cũng biết là nỗi thống khổ khi linh hồn bị tổn thương gấp cả trăm lần sự đau đớn khi cơ thể sống bị tổn thương đúng không? Ta dám cá là tên kia đã chết tươi vì đau đớn đấy.”
Bùi Kiêu nghe mà sợ đến nhảy dựng, nhưng lập tức lại cảm thấy trong lòng sinh ra một cảm xúc hào hùng. Tuy chuyện đó không phải do bản thân hắn làm, nhưng chỉ cần tưởng tượng tới cảnh Cung Diệp Vũ giận giữ vung đao thì đã cảm thấy hâm mộ khó mà tả nổi. Bùi Kiêu vội vàng hỏi tiếp: “Vậy tổ chức linh hồn của đối phương thì sao? Trơ mắt nhìn nhân tài bảo bối của quốc gia mình bị người ta giết à? Không ngăn cản sao?”
“Sao lại không ngăn cản?” Dương Húc Quang cưới hắc hắc, phun từ trong mũi ra hai luồng khói trắng rồi mới nói: “Lần ấy đã giết đến chấn động thế giới, phe chúng ta cũng chết mất hai Tránh Thoát Giả thì ngươi có thể tưởng tượng được chiến đấu kịch liệt tới mức nào... Mà cũng chính giữa trận đó, Cung Diệp Vũ đột phá tới Chân Ma cấp, sau đó đã giết một mạch mười Tránh Thoát Giả, thậm chí còn suýt chút nữa phá hủy tổng bộ của tổ chức linh hồn quốc gia đó. Nhưng đáng sợ nhất là việc Cung Diệp Vũ không phải quỷ quái, mà là một linh hồn, là ý thức và ý chí của nhân loại, vậy nên sẽ không phạm phải những sai lầm của quỷ quái. Bị một cường giả Chân Ma cấp nhân loại tấn công như vậy thì kết cục của một tổ chức linh hồn chỉ có thể là diệt vong.”
Sau đó chính phủ của quốc gia kia phải liên lạc khẩn cấp với nước ta, ta cũng phải khuyên giải Cung Diệp Vũ cả nửa ngày thì mới chấm dứt được việc này tại đó. Còn quốc gia kia, không những phải chịu bị “nắm lỗ mũi” (1) nhận sai mà còn bồi thường cho chúng ta năm thanh Thiên Sinh Vũ Khí bình thường. Sau đó chúng ta tới một quốc gia khác để đổi Thực Phẩm Chấp Niệm, linh hồn đặc thù làm nghề dung hợp chấp niệm thậm chí chỉ dám phu phí của chúng ta bằng một nửa ngày thường. Chính trận chiến oai hùng đó đã làm nên danh hiệu “người mạnh nhất thế giới” của Cung Diệp Vũ. Hơn nữa, hắn lại rất bao che cho đồng bọn - ngươi cắn ta một cái thì ta phải giết cả nhà ngươi! Sau đó lại đánh tiếp mấy trận nữa, vậy nên tới tận bây giờ ta vẫn dám đi đổi Thực Phẩm Chấp Niệm một mình. Chứ ngươi cho rằng giới linh hồn thật sự là nơi hòa bình sao? Còn không phải mạnh được yếu thua sao? Đây là mấy nghìn đơn vị Thực Phẩm Chấp Niệm đấy! Số lượng này đủ để làm Cao Đẳng Tránh Thoát Giả phải đỏ mắt đấy! Ngươi cảm thấy nếu là người khác thì có dám đi một mình không? Bình thường người ta phải kéo toàn bộ Tránh Thoát Giả và Tự Do Linh Hồn của một quốc gia mới dám đi đấy.”
Bùi Kiêu ngẫm lại, cảm thấy việc này đúng là như vậy. Đừng nói là trong thế giới tôn thờ sức mạnh như giới linh hồn, mà ngay cả thế tục của người sống cũng vậy thôi: nếu không có thực lực và địa vị mà dám giữ một khoản tài sản khổng lồ như vậy, thì kết quả chỉ có thể là chết oan! Nếu không thì đã không có chuyện: người bình thường sau khi trúng sổ xố vài triệu, lập tức dẫn người nhà đi lĩnh thưởng rồi mai danh ẩn tích, đến cả nhà cửa của mình cũng không cần. Sự thật chính là như vậy! Dương Húc Quang cười ha hả, hắn liên tục hút mấy hơi thuốc, cho đến khi đã không còn hút được chút mùi vị gì từ điếu thuốc trên tay nữa thì mới lên tiếng: “ Đến đây nào, xem xem số lượng và chủng loại Thực Phẩm Chấp Niệm ta phân chia cho ngươi này. Tổng cộng 2000 đơn vị, bao gồm…”
“Thuốc lá: 150 bao, dung lượng tổng cộng 150 đơn vị, mỗi bao có dung lượng 1 đơn vị. Sau đó là 50 kg gạo, dung lượng 500 đơn vị, trung bình 1 kg có dung lượng 10 đơn vị. Tiếp là 50 kg bột mì, dung lượng cũng 500 đơn vị. Còn có rau quả, thịt cá, ớt muối, gia vị… tổng cộng 2000 đơn vị Chấp Niệm Thực Phẩm.”
Dương Húc Quang vừa nói, vừa lôi ra từng bao gạo, bao bột mì, rồi các loại rau quả, thịt cá, gia vị. Chả mấy chốc mà sàn đại sảnh đã chất đầy các loại bọc to nhỏ, bên trên mỗi bao đều ghi rõ trọng lượng, dung lượng, tỷ lệ giữa trọng lượng và dung lượng.
Tới lúc này, Dương Húc Quang mới nghiêm túc nói với Bùi Kiêu: “Những gì ta nói sau đây ngươi phải ghi nhớ cho kỹ: mỗi ngày ba bữa ăn, mỗi bữa không được ăn nhiều hơn 20 đơn vị Thực Phẩm Chấp Niệm. Mà được ăn số lượng như vậy còn là vì chấp niệm của ngươi đủ cứng cáp: 1 đơn vị chấp niệm dung nạp được 2 đơn vị năng lượng tiêu chuẩn. Còn nếu là một Tự Do Linh Hồn như Dương Đỉnh Thiên thì mỗi bữa chỉ được ăn không quá 10 đơn vị. Phải nhớ cho kỹ, nếu ăn nhiều hơn thì không những sẽ gây ra lãng phí không hấp thụ được mà còn tạo ra gánh nặng cho chấp niệm của bản thân, có thể khiến cho hồn phi phách tán. Thế nên ngươi phải trăm ngàn lần ghi nhớ đấy!”
Bùi Kiêu hơi chút sửng sốt, rồi liền cười khổ. Hắn vốn có ý định sẽ nhanh chóng hấp thụ hết chỗ Thực Phẩm Chấp Niệm này trong vòng vài ngày, sau đó sẽ lập tức đi Mỹ, nhưng không ngờ việc hấp thu Thực Phẩm Chấp Niệm cũng có giới hạn nhất định. Tính ra thì mỗi ngày hắn chỉ hấp thụ được 60 đơn vị Thực Phẩm Chấp Niệm mà thôi, nghĩa là phải mất hơn hai mươi ngày hắn mới có thể hấp thụ hết 1500 đơn vị Thực Phẩm Chấp Niệm… Nói cách khác, hắn phải chờ khoảng một tháng nữa rồi mới đi Mỹ được!
Dương Húc Quang cười hắc hắc nói: “Sao lại có vẻ mặt kinh ngạc như vậy? Để ta đoán nhé… À, ý định của ngươi là nhanh chóng hấp thụ hết chỗ Thực Phẩm Chấp Niệm này, rồi sau đó lập tức tiến vào ảo giới phải không? Với thực lực đoàn đội của ngươi lúc này thì chắc là muốn vào Nam Bắc Chiến Trường? Thời gian một tháng, nói là nhiều thì cũng không nhiều mà nói là ít thì cũng không ít. Tuy chúng ta đều biết là đã sắp tới năm 2012, nhưng cũng không cần vì vậy mà quá nóng vội! Trong thời gian hai mươi ngày này, ngươi hãy yên tâm mà hấp thụ Thực Phẩm Chấp Niệm, tiện đó cũng trao đổi thêm với bọn Lý Lâm, vậy mới có lợi cho các hành động sau này của ngươi.”
Nói xong, Dương Húc Quang đứng lên rồi chậm rãi đi về phía cửa, hắn vừa đi vừa nói: “Cố gắng trở nên mạnh mẽ đi! Hãy nhớ kỹ, khoảng tháng sáu năm sau… sẽ lại có một đợt quỷ quái thực thể hóa nữa diễn ra. Có khả năng đợt quỷ quái thực thể hóa đó sẽ càng trở nên mãnh liệt hơn. Đến lúc đó, ngươi cũng sẽ là một chủ chiến lực của chúng ta…” Nói xong, hắn xuyên thẳng qua cửa đi ra ngoài.
Bùi Kiêu nghe vậy thì cười khổ, hắn nhỏ giọng tự nhủ: “Vì ngươi không biết sự khủng bố của Địa Ngục nên mới có thể nhàn nhã như vậy… Đành vậy, chờ một tháng cũng được, từ từ tìm hiểu chấp niệm của bản thân cũng rất có ích, lại có thể mài giũa thêm kỹ năng sử dụng Thiên Sinh Vũ Khí. Cũng không phải là lãng phí thời gian…”
Sau đó, Bùi Kiêu liền lấy từ mỗi một loại thực phẩm đang để đầy trên mặt đất ra một phần. Khi đã đếm đủ 500 đơn vị, hắn mới gọi Dương Đỉnh Thiên từ trên lầu xuống rồi, rồi giao phần Thực Phẩm Chấp Niệm đó cho tên cựu xã hội đen này, cũng không quên ‘hướng dẫn sử dụng’ cẩn thận một lượt.
Dương Đỉnh Thiên ngây ra vì sửng sốt, dường như hắn không thể tin nổi là Bùi Kiêu lại tặng cho mình thứ quý giá như Thực Phẩm Chấp Niệm. Phải hơn nửa ngày sau, hắn mới trả lời như thể đang lầm bẩm: “Cám ơn ngươi… đội trưởng!”
Bùi Kiêu cũng ngây ra, sau đó hắn mới cười ha hả nói: “Đây là lần đầu tiên ngươi gọi ta là đội trưởng đấy! Yên tâm đi, ta thực sự coi ngươi là đồng bạn chứ không hề coi là công cụ gì đó đâu. Đây chỉ là những phúc lợi mà thành viên trong đoàn đội xứng đáng có được.”
Dương Húc Quang hơi gật gật đầu, rồi hắn mở một túi gạo ra, bốc một nắm gạo chấp niệm ra xem. Chỉ thấy từng hạt đều trắng noãn, tròn trịa, dường như là loại gạo chất lượng cao nhất vậy, chỉ nhìn quá thì đúng là không khác gì gạo vật chất cả, làm người ta khó mà tin được là thứ này lại do Thiên Sinh Vũ khí hóa thành…
Đúng lúc này, chỗ gạo trên tay Dương Đỉnh Thiên bỗng nhiên nhanh chóng hòa tan, rồi biến thành một ngọn lửa màu bạc, cứ vậy mà bốc cháy trong lòng bàn tay Dương Đỉnh Thiên. Tuy ngọn lửa chỉ cỡ nửa bàn tay, nhưng Bùi Kiêu đứng cách đó không xa vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sự chấn động mãnh liệt của ngọn lửa này giống hệt như chấn động lúc hắn thiêu đốt chấp niệm vậy. Chẳng lẽ Dương Đỉnh Thiên có thể thiêu đốt được Thực Phẩm Chấp Niệm sao?!
Dương Đỉnh Thiên còn hoảng sợ hơn, nhưng hắn cũng là kẻ rất trầm ổn, không vì vậy mà vội vàng ném ngọn lửa màu bạc này ra ngoài. Có điều là cái ngọn lửa bạc này lại càng lúc càng cháy mãnh liệt hơn, lay động mạnh như thể sắp nổ tung vậy. Dương Đỉnh Thiên thấy vậy thì liền xoay người, ném ngọn lửa đó về phía vách tường ở xa sau lưng. Lập tức, một ánh sáng bạc trắng bùng lên kịch liệt. Sau đó, một tiếng nổ lớn cùng với ngọn lửa bùng lên ngay tại vách tường đó. Vách tường dày đặc không ngăn cản nổi một chút nào, lập tức bị ngọn lửa của vụ nổ xé vụn. Sóng xung kích còn khuếch tán ra xa bên ngoài vách tường hơn 10m rồi mới dừng lại…
Đến khi tro bụi của vụ nổ lắng xuống, Bùi Kiêu và Dương Đỉnh Thiên mới có thể thực sự thấy rõ được uy lực của vụ nổ do ngọn lửa màu bạc gây ra… Vụ nổ đã kéo thẳng từ vách tường biệt thự ra đến tường vây bên ngoài, cả một khoảng tường vây đã sụp đổ. Dưới mặt đất xuất hiện một cái rãnh dài vài mét, rộng nửa mét. Tất cả đều bị phá hủy bởi cái “nắm gạo” vừa rồi!
Hai người trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, mãi lâu sau cũng chưa hết ngây dại…
Lời bình:
Sức mạnh của Dương Đỉnh Thiên cụ thể là gì? Liệu có giúp ích cho chuyến đi Nam Bắc Chiến Trường sắp tới của Bùi Kiêu? Quyển hai của TVKD đã kết thúc, trong quyển ba, Bùi Kiêu sẽ lần đầu ở vị trí người lãnh đạo chứ không phải "cái đuôi" của Cung Diệp Vũ nữa rồi! Cùng đón đọc quyển ba đầy kịch tính và xúc động của TVKD được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm!
Chú thích:
1. Nắm lỗ mũi: ý nói bị hạ nhục
Danh sách chương