Bởi vì chiến lợi phẩm từ chuyến đi Phong Đô lần này cũng chính là thu hoạch của riêng bốn người Cung Diệp Vũ, Bùi Kiêu, Dương Húc Quang, Nhậm Trăn, cho nên lúc này cũng là do bọn họ tự phân chia với nhau. Tuy vậy, từ khi còn ở Phong Đô, bọn họ đã bàn bạc với nhau rằng sẽ trích ra một phần để giao nộp cho quốc gia. Hơn nữa, ngoài bốn người ra còn có một vài Tránh Thoát Giả khác, dù rằng không có đóng góp gì trong lần hành động này, nhưng bọn họ cũng đã phải chịu thương vong vô cùng nghiêm trọng, nếu như chia phần cho bọn họ một ít Thiên Sinh Vũ Khí thì tốt hơn.

Có điều, Cung Diệp Vũ lại làm ầm lên: "Dựa vào cái gì? Bọn lão tử vào sinh ra tử, liều mạng một phen, mặc dù không cứu được Lý Vân Kỳ, nhưng cũng coi như đã dốc hết sức rồi. Thiên Sinh Vũ Khí là do chúng ta đạt được, chứ bọn hắn thì làm được cái tích sự gì chứ? Lúc đó ta đã nói rồi, kẻ nào rời đi thì coi như cắt đứt quan hệ, bây giờ lại còn muốn ta chiếu cố bọn hắn sao? Không có cửa đâu!"

Dương Húc Quang cười khổ nói: "Không nên nói như vậy, tuy rằng lúc đó bọn họ rời đi đúng là làm cho lòng người nguội lạnh, nhưng cho dù bọn họ có ở lại đi nữa cũng chẳng làm nên được chuyện gì có ích cả, giống như ta và Nhậm Trăn vậy, có thể sống sót đã xem như là may mắn rồi. Vì vậy thật không thể trách bọn họ được đâu, vả lại... nếu như ngươi thẳng thừng vứt bỏ bọn họ, thật khó nói bọn họ có hay không sẽ ngả về phía chính phủ."

Cung Diệp Vũ chợt khoát tay nói: "Bọn hắn muốn làm gì thì làm! Lời ta đã nói, có ta thì không có bọn hắn! Sau này bọn hắn muốn làm cái gì ta cũng mặc kệ, nhưng đừng bao giờ trông mong ta sẽ chiếu cố bọn hắn nữa!"

Dương Húc Quang vẫn còn muốn khuyên tiếp, Bùi Kiêu ở bên cạnh đã chợt kéo nhẹ hắn một cái. Dương Húc Quang ngẩn ra một chút rồi cười khổ không thôi, nhưng cũng không cố gắng thuyết phục thêm nữa.

Bùi Kiêu nói: "Thật ra để cho bọn họ đi theo Chính Phủ cũng không phải không tốt, dù sao sau khi đã trải qua chuyện ở Phong Đô, có lẽ bọn họ cũng không còn mặt mũi mà ở lại đoàn đội của ngươi nữa. Bởi vì quan hệ của các ngươi cũng không mấy thân thiết, lỡ như có lúc gặp phải tình hình ở ảo giới xấu đi ai biết được thì bọn họ sẽ như thế nào? Do đó các ngươi cũng khó có thể tiếp nhận bọn họ được... Chỉ có điều nếu như để bọn họ theo phía chính phủ, khó mà biết được Chính Phủ lại sẽ nghĩ ra chiêu trò mới gì."

Cung Diệp Vũ ngẩn ra một lúc, hắn tò mò hỏi: "Hả? chính phủ sẽ có chiêu trò gì sao?"

Bùi Kiêu vốn đang muốn phân tích tỉ mỉ, nhưng Dương Húc Quang đã cướp lời: "Đây cũng chính là lo lắng của ta, Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc bấy lâu nay là do một mình ngươi đứng đầu, tuy rằng chưa thể quản chế được đám nhân viên nghiên cứu khoa học, nhưng thực chất cả tổ chức linh hồn này đều thuộc quyền khống chế của một mình ngươi mà thôi, người của Chính Phủ hầu như không có cơ hội chen chân vào được. Hoàn cảnh như vậy tuy có vẻ rất nguy hiểm, nhưng thực ra lại tương đối vững chắc, dù cho có nguy hiểm đi nữa, cũng đều là do tác động từ các thế lực bên ngoài đánh phá, nhưng hầu hết đều sẽ là lưỡng bại câu thương (1). Tình huống như thế này cũng làm cho chính phủ khá là đau đầu, chắc chắn sẽ không dễ dàng có động thái gì cả."

"Nhưng nếu bỗng dưng lại có vài Tránh Thoát Giả đầu nhập chính phủ thì sao? Điều này cũng tương đương với nội bộ chúng ta đã xảy ra vấn đề đấy. Tránh Thoát Giả được xem là chiến lực hạch tâm của tổ chức linh hồn, lại có được năng lực chặt đứt tội nghiệp, một khi để cho bọn họ đầu nhập Chính Phủ, thì dựa vào nhân lực, tài lực, vật lực của Chính Phủ, không bao lâu, toàn bộ tổ chức linh hồn sẽ bị xâm thực. Hơn nữa một khi đã có cơ hội tốt như vậy, hơn nữa không cần thiết phải lưỡng bại câu thương, thì có thể những kẻ đứng đằng sau tấm màn kia sẽ ra tay với chúng ta đấy."

Vẻ mặt của Cung Diệp Vũ từ từ trở nên nghiêm túc, một lúc sau, hắn lại bất chợt cười lên ha ha, lớn tiếng nói: "Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt... Từ trước đến nay, ta đã quá mức quan tâm đến cái tổ chức linh hồn chó má này! Đã quên mất thực lực bản thân mới là quan trọng nhất! Các ngươi cũng không cần tiếp tục tranh luận với ta nữa, cứ để bọn kia đầu nhập chính phủ đi thôi! Không, ý của ta là giao cả cái tổ chức linh hồn này cho chính phủ luôn một thể, ha ha ha." Trong khoảnh khắc, cả ba người Bùi Kiêu, Dương Húc Quang, Nhậm Trăn đều giật mình. Ngay cả một cô gái có tính tình lạnh băng như Nhậm Trăn cũng muốn mở miệng nói gì đấy, thế nhưng bất ngờ, Bùi Kiêu và Dương Húc Quang lại cùng nở nụ cười khiến cho cô nàng cảm thấy kinh ngạc, liền đè lại những lời muốn nói trở vào trong bụng.

"Đúng là như thế, xem ra là chúng ta đã nghĩ xấu cho ngươi rồi." Dương Húc Quang cười khổ, lắc đầu nói: "Thật ra vấn đề quan trọng nhất vẫn là thực lực. Nếu như Cung Diệp Vũ ngươi không phải là Chân Ma cấp, không có cái danh thiên hạ đệ nhất, Chính Phủ cũng sẽ không thể dễ dàng để cho ngươi toàn quyền khống chế tổ chức linh hồn như vậy, mà đã trừng trị ngươi từ lâu rồi. Nhưng vì thực lực của ngươi, nên nếu như họ muốn ra tay thì sẽ phải trả một cái giá rất lớn, mặt khác họ cũng cần ngươi giúp sức để có thể vượt qua các kiếp nạn do quỷ quái thực thể hóa gây ra. Chính mối tương quan này mới là nguyên nhân khiến cho chính phủ phải nhượng bộ. Suy cho cùng, vẫn chỉ là vấn đề thực lực mà thôi.

Cung Diệp Vũ nghiêm mặt nói: "Đúng vậy, nếu như chúng ta đã có hiểu biết về thực lực của Ma Vương cấp, ắt hẳn cũng phải hiểu rõ rằng một khi đạt được đến cấp độ đó, Chân Ma cấp trở xuống đều chỉ như kiến hôi mà thôi, khi đó còn e ngại Chính Phủ hay sao? Cho nên thay vì suốt ngày suy tính những vấn đề chính trị này, chẳng bằng buông bỏ hết thảy, chỉ cần tập trung nâng cao thực lực của bản thân là đủ rồi, như vậy vừa bớt được những chuyện hục hặc, đấu đá lẫn nhau, còn có thể tinh lọc được bản tâm của chính mình, ha ha ha ha..."

Đến cuối cùng, Cung Diệp Vũ bật cười một cách thoải mái, hơn nữa từ trên người hắn liên tục bắn ra từng tia từng tia ý chí bá đạo. Ngay đến hai người Dương Húc Quang và Nhậm Trăn cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, ngay lập tức sắc mặt của họ liền biến thành vô cùng mừng rỡ.

Bùi Kiêu ngây người, rồi liền nghĩ đến một khả năng, lập tức hỏi ngay: "Cung Diệp Vũ! Chấp niệm của ngươi lại tiến thêm một bước nữa sao?"

Cung Diệp Vũ vừa cười to vừa gật đầu nói: "Không sai, quẳng gánh lo đi rồi, chấp niệm trong lòng sẽ thông suốt, sự hòa hợp đối với 'nhân' của chính mình sẽ ngày càng rõ rệt, sự cứng cáp cũng tăng nhiều hơn so với phải chịu đựng mười lần chấp niệm chấn động. Nếu ta đoán không lầm... Trong vòng một năm, hoặc là chỉ cần nửa năm, thực lực của ta sẽ có đủ khả năng để thử bước chân vào Ma Vương cấp!"

Bùi Kiêu cũng vui mừng khôn xiết, giao tình của hắn và Cung Diệp Vũ gần như có thể nói là chí cốt, tình bạn đã được trui rèn qua sinh tử trên chiến trường. Hơn nữa, chiếu theo tính cách của Cung Diệp Vũ, tuyệt đối sẽ không bao giờ bán đứng hay vứt bỏ hắn, vậy nên khi thực lực của Cung Diệp Vũ tăng lên, sự an toàn của hắn và người thân cũng sẽ càng được đảm bảo. Nếu như thực lực của Cung Diệp Vũ có thể tăng lên đến Ma Vương cấp... như vậy hắn cũng có thể tự tin để vượt qua đại nạn tận thế vào năm 2012."

Cung Diệp Vũ sau khi cười xong, liền nói với những người còn lại: "Như vậy chiến lợi phẩm từ chuyến đi Phong Đô lần này... Bùi Kiêu được mười món Thiên Sinh Vũ Khí, dù sao lần này ngươi cũng đã góp sức rất nhiều, còn có năng lực siêu cấp đặc thù Valkyrie của ngươi nữa, nếu như ngươi muốn thành lập đoàn đội, những Thiên Sinh Vũ Khí này cũng có thể trở thành nền tảng để phát triển."

"Số Thiên Sinh Vũ Khí còn lại, đem giao nộp cho Chính Phủ năm thanh có dung lượng dưới 150 đơn vị, xem như là cho Chính Phủ một cái công đạo, cũng là bán cho họ một chút mặt mũi, phần còn lại... Toàn bộ đem đổi thành Thực Phẩm Chấp Niệm đi, về việc này thì cứ để cho Dương Húc Quang tính toán là được. Có điều ta muốn nhắc nhở một câu, bởi vì chuyến đi Phong Đô lần này khiến cho chấp niệm của Bùi Kiêu tiêu hao chỉ còn có hơn 50 đơn vị mà thôi, cho nên phải ưu tiên cho hắn 1500 dung lượng Thực Phẩm Chấp Niệm, sau đó mới đến ba người chúng ta phân chia."

Đến đây, Cung Diệp Vũ nhìn ba người nói: "Còn vấn đề gì nữa không?"

Ba người liếc mắt nhìn nhau rồi cùng lắc đầu, không khỏi cảm thấy khâm phục Cung Diệp Vũ. Bởi vì Cung Diệp Vũ chính là chủ lực của chuyến đi Phong Đô lần này, cũng nhờ vào chiến lực cực mạnh của hắn mà mọi người mới có thể sống sót trở về, nhưng bây giờ khi phân chia Thiên Sinh Vũ Khí, hắn lại gần như sung công quỹ toàn bộ phần của mình, nhất là còn đem chúng đổi hết thành Thực Phẩm Chấp Niệm nữa. Nhìn qua thì có vẻ như hắn cũng đạt được một phần nhất định, nhưng thực ra đối với kẻ ở cấp độ này, Thực Phẩm Chấp Niệm đã không còn quan trọng, cái mà hắn cần chính là nâng cao cường độ của chấp niệm. Còn kẻ cần gia tăng số lượng chấp niệm lại chính là ba người còn lại... Mục đích hắn làm như vậy là muốn giúp cho ba người nâng cao thực lực! "Tốt! Cứ như vậy mà làm!"

Sau đó, mọi chuyện phiền toái còn lại đều dành hết cho Dương Húc Quang. Hắn cần phải phân loại kỹ càng những Thiên Sinh Vũ Khí đã thu được từ trong Phong Đô, lấy ra năm thanh cấp thấp nhất giao nộp cho Chính Phủ, lại chia phần cho Bùi Kiêu mười thanh Thiên Sinh Vũ Khí có thuộc tính tốt nhất. Số Thiên Sinh Vũ Khí còn lại được khoảng hai mươi thanh, quy ra dung lượng thì đạt được 4000-5000 đơn vị, nếu như đem đổi thành Thực Phẩm Chấp Niệm, tính cả phần khấu trừ 5% cho linh hồn đặc thù kia (2) nữa, như vậy dung lượng còn lại ít nhất cũng xấp xỉ 4500 đơn vị, đây cũng là một lượng của cải cực lớn!

Từ khi tất cả các quốc gia thành lập tổ chức linh hồn đến nay, chưa từng có người nào lại dùng nhiều Thiên Sinh Vũ Khí để đổi thành Thực Phẩm Chấp Niệm như vậy, lần này ắt hẳn sẽ khiến cho thế giới được một phen chấn động!

Những chuyện này đều sẽ do Dương Húc Quang xử lý, bởi vì dù sao giữa hắn và Chính Phủ cũng có một sự quan hệ đặc biệt nào đó, cho nên mấy người còn lại đều không cần phải lo lắng gì. Bùi Kiêu liền nhanh chóng chọn cho mình một món Thiên Sinh Vũ Khí loại phòng ngự hình nhẫn. Hình dáng của nó là một chiếc nhẫn bằng kim loại màu xanh lá, bên ngoài lại có ánh lam, hơn nữa nó còn có thuộc tính không gian, vô cùng hiếm thấy.

Dung lượng của chiếc nhẫn này chỉ có 170 đơn vị, ngoài ra lúc đầu không ai nhận ra là nó có thuộc tính đặc thù, nhưng sau khi bắt đầu nạp năng lượng tiêu chuẩn vào, mọi người mới bất ngờ phát hiện ra bên trong nó tồn tại một khoảng không gian độc lập. Ước chừng cứ 10 đơn vị năng lượng tiêu chuẩn sẽ tạo nên được 1 m vuông không gian, vì vậy sau khi nạp đầy dung lượng 170 đơn vị, không gian độc lập bên trong chiếc nhẫn liền được mở rộng thành 17 m vuông.

Không gian này và năng lực đặc thù của Dương Húc Quang cũng tương tự nhau, có thể chứa đựng Thiên Sinh Vũ Khí, năng lượng tiêu chuẩn, nhưng không thể chứa được linh hồn thể, quỷ quái, hay sinh vật. Nói một cách khác, chiếc nhẫn này tương đương với một linh hồn có kỹ năng đặc thù không gian.

Bùi Kiêu đương nhiên là lựa chọn chiếc nhẫn này đầu tiên, bởi vì sau này khi hắn thành lập đoàn đội, ai biết được đến khi nào mới có thể tìm được một linh hồn có kỹ năng đặc thù không gian chứ? Giờ đây chiếc nhẫn này gần như có thể thay thế cho linh hồn đặc thù đó, như vậy hắn cũng sẽ đỡ tốn khá nhiều tinh lực.

Lúc này, vì đã lựa chọn được chiếc nhẫn có giá trị to lớn như vậy, đối với những Thiên Sinh Vũ Khí còn lại, hắn cũng không có yêu cầu gì quá đáng nữa, tùy ý Dương Húc Quang chọn lựa.

Bận rộn nửa ngày, việc phân chia chiến lợi phẩm của chuyến đi Phong Đô lần này cũng đã hoàn tất, giao cho Chính Phủ năm thanh Thiên Sinh Vũ Khí có phẩm chất kém nhất, chọn ra những món có thuộc tính và dung lượng cao đem đổi thành Thực Phẩm Chấp Niệm, và giao cho Bùi Kiêu chín thanh Thiên Sinh Vũ Khí còn lại.

Ở khâu kết toán cuối cùng, Bùi Kiêu chần chừ một lúc rồi chọn từ chín thanh Thiên Sinh Vũ Khí của mình ra một cây thương thuộc tính hỏa, dung lượng 350 đơn vị và một cây cung thuộc tính phong, dung lượng 280 đơn vị, bảy thanh Thiên Sinh Vũ còn lại thì hắn dùng để đổi toàn bộ thành Thực Phẩm Chấp Niệm mà không cần phải suy nghĩ.

"Nói trước, ta muốn 2000 đơn vị Thực Phẩm Chấp Niệm, bởi vì ta còn phải phân chia cho thành viên mới nữa." Sau khi giao ra Thiên Sinh Vũ Khí xong, Bùi Kiêu cười nói với những người còn lại.

Như vậy, chuyến đi Phong Đô có thể được xem như kết thúc tốt đẹp.

Kế đến, Cung Diệp Vũ bắt tay vào điều trị cho em gái của Dương Đỉnh Thiên. Chuyện này cũng chẳng có gì thần kỳ cả, chẳng quả chỉ là dùng trường khí thế để tạo ra một chút áp lực lên cô bé mà thôi. Tuy vậy, trước đó Dương Đỉnh Thiên lại một mình đi tìm Bùi Kiêu.

"Nói với em ấy rằng... Ta đã chết rồi." Dương Đỉnh Thiên nhìn Bùi Kiêu nói.

Bùi Kiêu ngẩn ra một lúc, trả lời theo phản xạ: "Ngươi đã chết? Nói với cô ấy rằng ngươi đã chết? Đùa sao, tuy rằng thân xác của ngươi đúng là đã chết rồi, nhưng mà linh hồn thể chưa bị diệt, cho nên ngươi cũng giống như còn sống vậy thôi!"

Dương Đỉnh Thiên ngoảnh mặt đi hướng khác, trả lời: "Không phải, ta đúng là đã chết... Ít nhất, hy vọng rằng trong lòng em ấy, ta đã chết. Nói cách khác... Những ký ức về ta, sẽ làm vướng bận em ấy cả đời. Có thể vào lúc này khi tuổi em ấy còn nhỏ, trong lòng còn dành cho ta một thứ gì đó vượt ra khỏi tình anh em, nhưng đến khi em ấy lớn hơn một chút, chắc hẳn có thể quên được ta, tìm được một người bạn đời phù hợp cho mình. Ta không thể níu kéo em cả đời được, cho nên tốt nhất hãy để cho em ấy nghĩ rằng ta đã chết rồi đi."

Bùi Kiêu lắc đầu nói: "Ngươi muốn trốn tránh sao? Lúc trước ta đã nói với ngươi chưa nhỉ? Thực ra, linh hồn thể có thể coi như một sinh vật tồn tại ở dạng tinh thần. Nếu chúng ta muốn trở nên mạnh mẽ, muốn cho chấp niệm trở nên cứng cỏi, như vậy cần phải nhìn thẳng vào lòng mình, tìm kiếm 'nhân' của bản thân, hơn nữa còn phải quán triệt 'nhân' này nữa, ngươi còn muốn trốn tránh sao? Vậy thì thực lực của ngươi cả đời đừng mong tăng tiến thêm nữa!"

Dương Đỉnh Thiên bỗng tức giận quát: "Ngươi thì biết cái gì? Nếu như kêu ta xuất hiện trước mặt em ấy, khi đó ta mới phải do dự, mới phải trốn tránh, cũng khiến cho ta không thể nào tiến thêm nữa! Như bây giờ có gì không tốt chứ? Cứ để em ấy nghĩ rằng ta đã chết, để cho em có thể đi tìm lấy hạnh phúc của chính mình! Chuyện này có gì không tốt chứ? Ta sẽ âm thầm bảo vệ em ấy từ phía sau, cũng vì lý do đó mà trở nên mạnh mẽ, như vậy có gì không tốt sao?"

Bùi Kiêu cười khổ một tiếng, Dương Đỉnh Thiên muốn làm gì hắn cũng không để tâm nữa, dù sao thì ai cũng có một điều quan trọng nhất được cất giấu sâu tận đáy lòng, và cô em gái này chính là điều quan trọng nhất của Dương Đỉnh Thiên, cũng gần như là “nghịch lân”(3) của hắn. Cho nên Bùi Kiêu chỉ nói: "Nếu như ngươi đã quyết định như vậy thì thôi, đây là chuyện của ngươi, ta cũng không có quyền yêu cầu ngươi phải làm cái này cái nọ, miễn là sau này ngươi không hối hận là được."

"Hối hận... Không, ta tuyệt đối sẽ không hối hận!" Dương Đỉnh Thiên hơi ngập ngừng, nhưng sau đó liền nói một cách cứng rắn.

Bùi Kiêu lại lắc đầu, hỏi: "Ngươi đã nhất quyết như thế thì tốt, vậy ngươi tính sẽ thu xếp cho cô ấy thế nào? Hay là đưa cô ấy về Đài Loan?"

Dương Đỉnh Thiên cân nhắc một hồi rồi lên tiếng: "Không được, nếu như em ấy trở về Đài Loan mà không có sự bảo vệ của ta, khó nói trước những bang phái kia có làm khó dễ em ấy hay không, như vậy không an toàn. Hơn nữa, nếu như lại có quỷ quái thực thể hóa, ngươi cũng sẽ không thể đến cứu em ấy kịp thời được. Cho nên cứ để cho em ấy ở lại Bắc Kinh đi... Mượn cớ trước khi chết ta đã trăn trối lại, muốn em ấy ở lại Bắc Kinh để học hành. Nhân tiện giúp em ấy mở một cái tài khoản ngân hàng, sau đó đem bán tất cả tài sản của ta ở Đài Loan đi, lấy tiền chuyển vào đó."

Bùi Kiêu khoát tay nói: "Về vấn đề tiền bạc ngươi không cần phải lo lắng gì đâu. Theo ngươi Tự Do Linh Hồn là như thế nào? Ngươi lại còn là một linh hồn đặc thù nữa chứ. Không nói đâu xa, chỉ với tiền trợ cấp mà Chính Phủ dành cho ngươi cũng đã đủ rồi. Chuyện ta muốn hỏi là cuộc sống của cô ấy sau này cơ. Một khi cô ấy nghe tin ngươi đã chết, ai biết được cô ấy có vì quá đau lòng mà làm việc gì ngốc nghếch hay không? Ngươi đã nghĩ đến trường hợp này chưa?"

Dương Đỉnh Thiên ngửa đầu nhìn trần nhà, hơn nửa ngày sau mới lên tiếng: "Đây là một bước khó khăn nhất mà em ấy phải đi. Ta hi vọng ngươi có thể phái những người này đi bảo vệ em ấy, đồng thời cũng là giám sát em ấy. Mong rằng em sẽ không làm chuyện gì điên rồ, còn về sinh hoạt... Có thể mua cho em ấy một căn nhà nho nhỏ cũng được, sau đó sắp xếp cho em ấy một trường học tại Bắc Kinh... Những chuyện này ngươi có thể làm được không?"

Bùi Kiêu liền nở nụ cười khổ, nói: "Ngươi tưởng ta là lão đại xã hội đen sao? Còn nói phái người đi bảo vệ cô ấy nữa chứ..."

"Chuyện đó có thể làm được." Đúng lúc này, Dương Húc Quang ở bên cạnh bỗng nhiên nói xen vào: "Là một Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, ngươi có quyền yêu cầu tổ chức linh hồn điều cho mình một tổ hậu cần gồm hai mươi người. Hai mươi người này đều là nhân viên trực thuộc tổ chức, công tác của bọn họ là do ngươi giao cho, vậy nên chỉ cần ngươi nói muốn là được."

Bùi Kiêu lập tức ngẩn người, hắn ngây ngốc hỏi: "Không phải vậy chứ? Còn có quyền lợi này sao? Vậy tại sao các ngươi lại không có tổ hậu cần?"

Dương Húc Quang liền cười khổ, nói: "Ngươi cho rằng Cung Diệp Vũ có đủ kiên nhẫn với những người đó sao?"

Bùi Kiêu lập tức hiểu ra, gật đầu nói: "Cũng đúng, với Cung Diệp Vũ, thật sự không cần đến cái tổ hậu cần gì đó... Được rồi, Dương Đỉnh Thiên, ta hứa với ngươi, những chuyện đó cứ giao cho ta."

Dương Đỉnh Thiên gật gật đầu, cũng không nói gì thêm, có điều trong mắt hắn ánh lên vẻ mất mát sâu thẳm... Tựa như hắn đã mất đi một thứ gì đó quý giá còn hơn cả tính mạng của mình.

Tiếp theo đó, em gái của Dương Đỉnh Thiên cũng đã được cứu tỉnh. Tuy nhiên, do bị ảo giác hành hạ trong thời gian dài, mặc dù con quỷ quái tạo ra ảo giác với cô bé có thực lực rất yếu, có lẽ còn chưa đạt được đến cả Nhập Ma cấp, nên không gây ra tác hại nghiêm trọng gì đến tinh thần, nhưng cũng làm cho cô bé cảm thấy ủ rũ đến cùng cực. Vì vậy, vừa tỉnh dậy còn chưa kịp nói câu nào, cô lại tiếp tục ngất đi. Sau đó liền được mọi người đưa vào bệnh viện, mọi chuyện đến đây cũng không còn gì để lo lắng nữa.

Chỉ còn lại một việc cuối cùng...

Đó là giải quyết vấn đề về Bạo Viêm Cự Phủ và ngưng tụ Ngưu Đầu!

Lời bình:
Quyển hai của TVKD sắp kết thúc. Có vẻ như một tương lai xán lạn đang được mở ra trước mắt nhóm Bùi Kiêu. Họ sẽ tiếp tục những cuộc hành trình mới như thế nào? Đón đọc những chương mới nhất của TVKD được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm!

Chú thích:
1. Lưỡng bại câu thương: hai bên đều bị tổn thường trong tranh chấp, chẳng được ích lợi gì.
2. Ý muốn nói đến linh hồn đặc thù có khả năng tạo ra Thực Phẩm Chấp Niệm từ Thiên Sinh Vũ Khí.
3. Nghịch lân: rồng có một chiếc vẩy gọi là “nghịch lân”, nếu động vào đó sẽ làm cho rồng trở nên điên cuồng, không chết không thôi.!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện