Dịch: Sun

------------------------------------------

Quanh người thiếu nữ này còn có vài tên nhân viên, bọn họ lập tức xông lên chắn trước mặt cô rồi đưa súng lên nhắm vào Bùi Kiêu. Bùi Kiêu khẽ nhíu mày, đang định nhấc súng lên tiêu diệt mấy tên này thì không ngờ thiếu nữ nhắm mắt ở đằng sau kia lại bước lên rồi đẩy bọn họ sang một bên. Cô cất lời với một giọng nói mang tới cho người nghe cảm giác trống rỗng rất kỳ lạ, như thể tiếng nói đó được vọng tới từ một chân trời xa xôi nào đó. Cô nói: “Các anh không phải là đối thủ của hắn, đừng làm chuyện tự sát... Hơn nữa, hắn cũng không phải là Kẻ Sa Đọa. Trên người hắn không có ‘mùi’ của Kẻ Sa Đọa.” Bùi Kiêu thấy vậy thì cũng hạ súng xuống: “Tiểu thư Rena đó ư? Thật là có lỗi khi phải để cô gặp mặt trong tình huống như thế này. Tôi rất chân thành xin cô giúp đỡ, nhưng không nghờ cái đám rác rưởi, giòi bọ này lại cứ quấy rầy mãi. Thế nhưng lời tôi hứa lúc trước vẫn giữ nguyên hiệu lực: xin cô giúp đỡ tôi một lần, sau này tôi cũng sẽ dốc hết sức để giúp lại cô một lần. Xin thề không nuốt lời!"

Sắc mặt của Rena chẳng thể hiện sự giận giữ, mà cũng chẳng có vẻ vui mừng. Cô chỉ trả lời với giọng bình thản đều đều: “Vậy thì giết những người này ít thôi là được. Như vậy mới là thật sự báo đáp tôi... Nói đi, anh muốn tôi làm gì? Không phải là muốn tôi đi theo đoàn đội của anh tiến vào ảo giới để tìm một con quỷ quái Chân Ma cấp nào đó đấy chứ?” Tuy biểu cảm của cô rất nhạt nhưng vẫn không tự chủ được mà làm lộ ra vẻ trào phúng trong giọng nói của mình.

Bùi Kiêu khẽ lắc đầu, nói: "Không phải. Tôi chỉ hi vọng cô giúp tôi tìm ra hung thủ... sát hại một người bạn của tôi. Tuổi của cô ấy có lẽ cũng khoảng như cô… Tôi đã tặng cho cô ấy một thanh Thiên Sinh Vũ Khí, nhưng khi tôi trở về từ ảo giới thì nghe tin cô ấy và cả nhà đã bị giết cả. Tôi không tin chuyện đó do quỷ quái gây ra nên đã điều tra một hồi. Cuối cùng cũng đã phát hiện ra kẻ có khả năng là hung thủ nhất, nhưng tôi lại không có chứng cứ rõ ràng và cũng không tìm được bọn chúng. Vậy nên tôi mới tới đây xin cô trợ giúp. Xin cô hãy giúp tôi tìm được ‘mùi’ của thanh Thiên Sinh Vũ Khí kia.”

Biểu cảm lạnh nhạt của Rena lúc này mới có sự thay đổi. Cô mở đôi mắt của mình ra, thế nhưng mắt của cô lại không hề có tròng mắt, ở vị trí đáng ra là tròng mắt lại chỉ có một màu trắng xám, nhìn qua đúng là hơi đáng sợ. Dung mạo của cô vốn chỉ rất bình thường, giờ lại phối hợp thêm đôi mắt này thì xem ra cô đúng là có tố chất đóng vai nữ quỷ trong phim kịnh dị đấy.

Cô cũng chỉ nhìn thoảng qua Bùi Kiêu rồi nhắm mắt lại lần nữa: “Thật xin lỗi, tôi sinh ra đã bị mù nên khi trở thành linh hồn rồi cũng vẫn bị mù... Anh có thể đưa tay cho tôi được không? Tôi cần phải cảm nhận được những thanh Thiên Sinh Vũ Khí mà anh đã từng chạm vào.”

Bùi Kiêu khẽ gật đầu rồi lập tức đưa tay về phía Rena. Sau khi Rena nắm chặt lấy tay hắn thì trên người bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu xanh lá nhàn nhạt. Chỉ sau vài giây, vẻ mặt của cô chợt biển đổi rất mạnh, có điều là ngay sau đó thì đã bình tĩnh trở lại: "Đó là món Thiên Sinh Vũ Khí nào?... Trong vòng một tháng gần đây, anh đã tiếp xúc với quá nhiều Thiên Sinh Vũ Khí. Tôi không biết món chúng ta đang nói tới cụ thể là cái nào.”

Toàn bộ người xung quanh đều đồng loạt choáng váng. Cho dù là người sống hay là Tự Do Linh Hồn thì người ở đây cũng đều biết Thiên Sinh Vũ Khí quý giá tới mức nào. Lời Rena vừa nói đã cho thấy thực lực của Bùi Kiêu hoặc là thế lực của hắn là thứ mà bọn họ tuyệt đối không thể dây vào được. Bởi vì trong vòng một tháng mà có thể tiếp xúc với số lượng rất lớn Thiên Sinh Vũ Khí, thì trừ người giữ kho Thiên Sinh Vũ Khí, cũng chỉ còn những đội trưởng của những đoàn đội cực mạnh hoặc là thành viên đầu não của một tổ chức linh hồn mà thôi. Mà bộ dạng của Bùi Kiêu thì nhìn kiểu nào cũng không thấy giống một gã giữ kho. Nên nói cách khác... những lời vừa rồi đã âm thầm nói lên thực lực hoặc thế lực to lớn của Bùi Kiêu.

Bùi Kiêu lại chẳng để ý tới phản ứng của người xung quanh, hắn vội nói: “Là một thanh loan đao, Thiên Sinh Vũ Khí bình thường cấp Nhập Ma, dung lượng ước chừng khoảng...” Còn chưa nói xong thì không ngờ Rena đã buông tay hắn ra.

Rena gật đầu nói: “Ừ, tôi xác nhận được ‘mùi’ của thanh loan đao đó rồi. Anh đưa những kẻ bị tình nghi đó đến trước mặt thì tôi có thể làm chứng được. Có điều là phải tìm được bọn chúng trước khi hết một tháng từ khi bọn chúng tiếp xúc với món Thiên Sinh Vũ Khí đó. Nếu không thì tôi cũng không thể giúp gì được cho anh.”

Bùi Kiêu lập tức cười nói: “Không cần đến một tháng. Những kẻ đó lúc này đang có mặt tại nước Pháp nên chúng tôi sẽ đi tìm bọn chúng ngay. Vây nên tôi muốn nhờ cô tìm giúp vị trí của bọn chúng luôn được không?”

Rena thoáng sửng sốt, rồi chỉ chốc lát sau, cô mím môi nói: “Những người đó... là thành viên Tổ Chức Linh Hồn Nước Pháp của chúng tôi sao?”

Bùi Kiêu lại vội nói: “ Không phải là thành viên của tổ chức linh hồn. Bọn chúng là một đám lính đánh thuê. Vậy nên tôi mới nói bọn chúng là những kẻ tình nghi số một. Do đó cô không cần sợ tôi sẽ làm gì bất lợi cho Tổ Chức Linh Hồn Nước Pháp. Tôi cũng đâu có định đến đây trêu chọc bọn họ, là tại bọn họ ‘ỷ thế hiếp người’, muốn bắt nạt tôi nên tôi không thể không ra tay đó thôi.”

Lúc này thì Rena mới có thể thở phào một hơi. Cô nói với vẻ buồn phiền: “Nhưng ai mà ngờ được rằng anh đã bước vào... Ài! Không thể ngăn cản được anh. Cũng chỉ tại bọn họ không biết mà thôi. Tôi xin anh hãy tha thứ cho lỗi lầm của bọn họ. Tôi cũng không cần lời hứa của anh đâu, chỉ xin anh làm việc đó mà thôi.”

Bùi Kiêu thở dài một tiếng, rồi nghiêm túc trả lời: "Vậy là cô đã biết rồi? Thế thì chắc hẳn cô cũng hiểu được một lời hứa của tôi có giá trị thế nào chứ? Đó chính là lời hứa mà một khi đã chấp nhận thì sẽ không bao giờ vi phạm đấy. Đến thời khắc quan trọng, nó sẽ đủ để cứu mạng cô, hoặc thậm chí là cả nhà của cô. Chỉ vì đám cặn bã này… có đáng không?”

Rena gật đầu thật dứt khoát. Lúc này, ở dung mạo tầm thường của cô bỗng chốc như tỏa ra ánh hào quang thánh khiết. Cô nói: “Đáng lắm! Bởi vì, tôi yêu Tổ quốc tôi! Cũng giống như anh vậy.”

“Hiểu rồi! Tôi đồng ý với cô. Chỉ cần bọn họ không tiếp tục ngăn cản và uy hiếp tôi, thì tôi cũng sẽ không ra tay với bọn họ nữa..." Bùi Kiêu thở dài rồi nói tiếp: " Và lời hứa kia vẫn sẽ có hiệu lực như trước. Hãy quý trọng lời hứa đó. Đến lúc cần thì hãy nói cho tôi biết, cho dù là lên trời, xuống biển thì nhất định tôi cũng sẽ cho hoàn thành nó cho cô." Nói xong, hắn lại thở dài cảm thán một chút, nhưng rồi cũng không nói thêm câu nào nữa.

Trên khuôn mặt của Rena đã hiện lên vẻ quá đỗi vui mừng. Cô cũng không nói gì thêm, nhưng ánh sáng màu xanh trên người thì bỗng bừng lên rực rỡ. Mãi một lúc lâu sau thì ánh sáng màu xanh phát ra từ người cô mới biến mất, mà cơ thể cô cũng run rẩy mạnh một trận, sau đó mới cất lời: “Đúng rồi, tôi đã cảm nhận được ‘mùi’ của thanh loan đao đó. Đúng là có người ở Paris đã từng tiếp xúc với thanh Thiên Sinh Vũ Khí này. Vị trí hiện tại của bọn họ là ở một con đường cách nơi này không xa, là ở... Chà, có lẽ để tôi dẫn anh tới đó thì hơn, không thì chắc anh không tìm được chỗ đó đâu.”

Bùi Kiêu quá đỗi vui mừng, hắn nói: “Thật ư? Vậy thì lại phải làm phiền cô rồi. Chúng ta đi thôi.” Nói xong, hắn đi tới bên người Rena rồi vòng tay bế cô lên mà chẳng để ý tới tiếng kêu hoảng sợ đầy dễ thương của cô, dưới chân lóe lên ánh lôi điện, định sẽ đi ngay lập tức.

Nhưng đúng lúc này, không ngờ cái gã quan chức trung niên đang bò lê dưới đất lại run lẩy bẩy đứng lên rồi nói với vẻ đầy thù hận: “Tốt nhất là mày hãy cẩn thận một chút, đừng có đạp phải viên đá trên đường rồi trượt chân ngã chết. Cả người nhà của mày cũng phải cẩn thận nữa đấy. Biết đâu...” Những lời này lại được hắn nói bằng tiếng Trung rất lưu loát.

“Rắc!”

Một tiếng nứt gãy giòn vang khi Bùi Kiêu đạp một cái xuống đùi của gã quan chức đó. Lập tức, gã quan chức trung niên gào lên như thể heo bị chọc tiết. Hắn điên cuồng giãy giụa, hòng thoát khỏi cái chân của Bùi Kiêu, nhưng sức lực của hắn làm sao có thể so được với Bùi Kiêu? Cái đạp kia mạnh đến nỗi tên trung niên này bị ghim chặt xuống đất, như thể một con cá bị đóng đinh lên cái thớt vậy.

Bùi Kiêu cũng chẳng nói gì, hắn chỉ nhẹ nhàng đặt Rena xuống. Rồi mặc cho Rena níu kéo và kêu la sợ hãi, hắn vung Anh Dũng Súng trong tay chém xuống. Lại không ngờ bỗng nhiên có một thanh trường thương màu bạc phóng ra từ bên cạnh, chặn Anh Dũng Súng lại. Một tiếng kim loại va chạm vang vọng, Anh Dũng Súng và thanh trường thương màu bạc cùng dừng lại ngay phía trên, cách đỉnh đầu của gã quan chức trung niên chỉ vài centimet. Tên quan chức trung niên kia thì đã bị dọa tới vãi cả cứt đái ra quần, miệng há to mà lại quên cả kêu gào, chỉ biết nhìn chằm chằm vào lưỡi dao đang lơ lửng cách đỉnh đầu của mình chỉ vài centimet.

“Không thể giết hắn! Hắn là Phó Thủ Tướng của Pháp, cũng là kẻ thừa kế của một tập đoàn tài phiệt lớn của Châu Âu. Giết hắn sẽ gây ra tranh chấp quốc tế thật đấy... Cung Diệp Vũ vất vả lắm mới từ bỏ được quyền lãnh đạo của tổ chức linh hồn, nhưng nếu chuyện này xảy ra thì hắn sẽ phải vì ngươi mà một lần nữa đứng ra nhận quyền lãnh đạo. Ngươi muốn khiến hắn phải khó xử hay sao?”

Thanh trường thương này đúng là Thiên Sinh Vũ Khí của Dương Đỉnh Thiên. Lúc hắn nghe thấy tên quan chức trung niên này đe dọa thì biết ngay là chuyện này hỏng bét rồi... Hắn biết Bùi Kiêu và mình là cùng một loại người. Đó là loại người mà người thân cũng chính là ‘nghịch lân’(1) của mình. Nếu tên kia nhục mạ Bùi Kiêu mấy câu thì cùng lắm là hắn sẽ đập cho tên này một trận rồi bỏ qua. Mà hắn còn mới hứa với Rena xong nên có khi cả đánh tên kia một trận cũng sẽ lười ra tay. Nhưng lúc này, khi người thân bị đe dọa thì Bùi Kiêu đã thực sự nổi sát ý. Nếu chém xuống một đao kia thì không chỉ đơn giản là gã quan chức trung niên này chết, mà rất có thể sẽ làm dấy lên sự phẫn nộ của những người xung quanh... Khi đó thì rất có thể sẽ làm ảnh hưởng đến bản tâm của hắn. Nhất là lúc này hắn lại đang bước đi trong Tầm Chân Chi Lộ, đó mới là hậu quả đáng sợ nhất.

Bùi Kiêu vốn còn đang ra sức ấn Anh Dũng Súng xuống, nhưng sau khi nghe hết những lời kia thì mới yên lặng rút súng về. Nhưng rồi lại lấy tay nhấc cổ tên kia lên rồi nói: “Nghe cho rõ đây! Hôm nay tao sẽ không giết mày, nhưng mà mày cũng nên hiểu cho rõ những điều tao nói: Mày! Và người trong nhà của mày, hãy cẩn thận bỗng nhiên có lưỡi dao từ trong tường đâm ra, vì đao kiếm thì không có mắt đâu... Nếu như người nhà của tao bị thương tổn gì, dù chỉ là một chút, thì chắc chắn tao sẽ không quan tâm có phải do mày làm hay không. Tao sẽ giết chết mày và toàn bộ người trong nhà mày, rồi đến những người có quan hệ với người trong nhà của mày, tao cũng sẽ giết sạch! Rõ rồi chứ!”

“ Ở Trung quốc có một câu nói như thế này: ‘giặc đến bên cạnh thì cả quốc gia cũng chẳng cứu nổi ngươi’. Nếu lá gan của mày đủ lớn thì cứ thử trả thù tao xem. Đến lúc đó, để xem ai có thể che chở cho mày an toàn. Bọn hắn? Hay là bọn hắn?” Bùi Kiêu vừa nói vừa chỉ vào bọn Tự Do Linh hồn rồi lại chỉ về phía đám người sống phía xa. Lúc này, hắn mới nhấc chân lên, lại bế Rena lên lần nữa rồi đi về hướng lối ra.

Dương Đỉnh Thiên cũng lập tức đi theo sau Bùi Kiêu. Trên đường đi, ba người gặp phải hàng trăm, hàng nghìn Tự Do Linh Hồn dàn trận đứng đợi, nhưng vì Rena ở bên cạnh nên tất cả đều sợ ‘ném chuột vỡ bình’, vậy là không kẻ nào dám nhúc nhích gì. Mà đến khi ba người đã rời khỏi tổng bộ của Tổ Chức Linh Hồn Nước Pháp rồi mà vẫn có hơn một nghìn Tự Do Linh Hồn theo sau ở phía xa xa. Trong đó có tới ít nhất mấy trăm người cầm Thiên Sinh Vũ Khí và còn có tới bảy, tám tên Tránh Thoát Giả. Xem ra, nếu chỉ tính lực lượng tầng trung thì giới linh hồn nước Pháp quả xứng làm một đại cường quốc đấy!

Đến lúc này thì Bùi Kiêu mới vừa cười, vừa nói với Rena: “ Hóa ra đây là suy tính của cô khi muốn cùng đi với tôi đây à? Vì sợ tôi sẽ đại khai sát giới ngay trong tổ chức linh hồn ư?”

Rena đang tựa ở trên ngực Bùi Kiêu, cô đỏ mặt lên nói: “Đúng vậy. Tôi đã thấy cây Bạo Viêm Cự Phủ, còn cả con quỷ quái Chân Ma cấp đáng sợ kia và cả việc anh đã bước vào Tầm Chân Chi Lô nữa. Nếu anh thật sự muốn đại khai sát giới thì tổ chức linh hồn nước Pháp của chúng tôi sẽ chỉ một con đường là diệt vong mà thôi... Thật sự xin lỗi.”

Bùi Kiêu lại cười lên ha hả: "Không cần phải xin lỗi đâu. Yêu nước vốn là lẽ thường tình của con người. Điều đó không cần lý do, thậm chí không do lý trí quyết định cũng vẫn là điều hợp tình hợp lý. Nhưng mà, với tôi thì... Ha ha ha...”

Nói đến đó thì Bùi Kiêu lại cười càng sảng khoái. Từ nhỏ đến lớn, hắn cũng vẫn luôn thu mình và nhẫn nhục, lúc nào cũng ép buộc chính mình phải luôn cố gắng. Về sau cũng chỉ là nhân viên bình thường của một công ty nho nhỏ. Cả cuộc đời tầm thường vô vi (2), sống như một cái xác không hồn, nhiều lúc hắn ngẫm nghĩ mà thổn thức không thôi. Thế nhưng ai có thể đoán được cuộc đời rồi sẽ gặp những gì? Lúc này đây, hắn lại có thể hành hung nhân vật đầu não của một quốc gia não mà vẫn bình yên vô sự, có thể tùy tâm báo ân báo thù mà không quản thiện ác ra sao. Chỉ riêng niềm sung sướng này thôi đã là điều cả đời người cũng khó gặp... Cho dù ngay lúc này mà có phải chết đi thì cũng đã sao? Đại trượng phu sống ở trên đời cũng chỉ đến vậy!

Trong tiếng cười ha hả của Bùi Kiêu, áp lực phát ra từ thân thể hắn lại trở nên rõ ràng chưa từng thấy. Những nó vẫn còn tiếp tục tăng lên, càng lúc càng rõ ràng...

Lời bình:Đã sắp đối mặt với kẻ thù và Bùi Kiêu dường như đang không ngừng mạnh mẽ hơn. Liệu đây đã là lúc hắn đột phá Chân Ma? Đón đọc TVKD được thực hiện bởi nhóm Vô Hạn Chi Tâm tại địa chỉ facebook Vô Hạn Thế Giới.

Chú thích: 1. Nghịch lân: chỉ điều quan trọng nhất mà một người muốn gìn giữ bằng cả tính mạng. 2. Vô vi: tùy theo tự nhiên, không cầu tiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện