Dải lụa hồng vươn dài, chớp chớp, trải ra ánh dương quang như một dòng suối máu hiện rữc, trông vừa đẹp vừa ghê rợn.

Phược Mạng Cân hiện lên, là tử thần đang chớp cánh.

Tử thần sẽ chiếu cố đén ai đầu tiên?
Không ai muốn được cái hân hạnh tử thần dành quyền ưu tiên cho cả nên ai ai cũng lạnh người.

Nếu không vì một ràng buộc tàn nhẫn của Bạch Nhãn Bà, nếu không có cái qui cửu khốc liệt của Ngân Bá, ít nhật cũng có một phần quan trọng thuộc hạ Ngân Bá đã rời khỏi cục trường, dĩ nhiên phần quan trọng đó gồm những tay không được liệt vào hàng Ngũ gia.
Chính Bạch Nhãn Bà tay chủ động của cục diện hôm nay cũng cảm thấy rợn da gà, chừng như dải lụa Phược Mạng Cân có oan hồn vương vấn...
Tuy nhiên bà phải giữ vững tinh thần đồng đội, bà phải thản nhiên để tạo niềm tin tòan thắng cho phe bà, bà hét to :
-Lê Thiên Long! Chấp nê là tự tử.

Ngươi không đến nỗi ngu muội chẳng hiểu được điều đó.
Không ai nhận được động tác của Lê Thiên Long.

Tiếng cuối cùng câu nói thóat ra từ cửa miệng Bạch Nhãn Bà còn ngân vang trong không gian, chàng đã xoay người một vòng, vị trí của chàng dịch về phái hậu, rồi từ vị trí mới chàng đảo bộ, vung tay.

Thanh Tử Huyền Kiếm trong tay chàng chớp lên tạo muôn ngàn con ngân xà uốn lôn trước mặt sau lưng, bên tả cũng như bên hữu chàng, kiếm rít gió như Ngân xà hú gió nghe lạnh lùng làm sao.
Bảy tên áo vàng thuộc hàng Đại gia đứng bao quanh bên ngòai, đồng một loạt như nghe được áp lực dồn thẳng vào ngực chúng, chúng cảm thấy ngạt thở, tai chúng nghe ù ù, không một gã nào nghĩ đến phản công, tất cả đều đồng lọat lùi lại mấy buớc.

chỉ một cái xoay người Lê Thiên Long đã hất bạt vòng vây rộng ra ngòai tại một vùng đất đủ cho chàng họat động.
Nhếch môi điểm một nụ cười tàn độc, rời trung tâm vọt qua một bên, Lê Thiên Long thóat khỏi vòng vây, thanh Tử Huyền Kiếm biến thành một chiếc bóng sáng rực.

Chiếc bóng đó vừa trút xuống đầu bên này lại đảo lộn trở qua bên kia, rồi thọat tả thoạt hữu, [x] nhan h hơn quét một vòng tròn.
Bọn Đại gia áo vàng hỏang hồn, vứa lui lại chưa kịp đứng vững chân còn thì giờ đâu kịp phản công, bắt buộc phải luôn đà thoái hậu mấy bước nữa.
Họ lui lại, bộ pháp họ lúng túng quá, họ chỉ nghĩ đến sự thóat chết, chẳng ai tưởng đến phản công.

Trong khi đó Tử Huyền Kiếm không ngừng đảo lộn, không hẳn tấn công phía sau nhưng vẫn chớp ngời ngời đủ phía.
Bảch Nhãn Bà vừa sợ vừa giận, sợ khí thế hùng mãnh của đối phương, giận vì bọ Đại gia khiếp nhược, bắt buộc bà phải xông vào cuộc chiến ngăn chặn Lê Thiên Long cho bọn thuộc hạ lấy lại tinh thần.
Một tiếng soạt vang lên, theo đà tay của bà, một chiếc vòng bằng thép đặc biệt từ bên hông bà bay vụt ra, rít gió lạnh lùng, chiếc vòng chợt to bằng ngón tay, dường kính khá lớn, chợt hình vuông, bốn cạnh sắc bén như luỡi kiếm, mội cạnh là một hàm răng nhọn, chơm chởm như răng cưa.
Chiếc vũ khí quái dị đó, tỏ ngời màu sáng lam, theo cái nhảy vọt của bà, quét từ dưới lên không trung uốn vút xuống đầu Lê Thiên Long.
Nhưng Lê Thiên Long đã đổi vị trí trước khi chiếc vòng quyện vụt tới.

Nhân lúc đổi vị trí chàng khoa kiếm nửa vòng.
Một tiếng xỏang vang lên, kế tiếp một tiếng khác gần như đồng thời, thanh kiếm đã hất ngược trở lại một xà mâu và một lang nha bổng do hai gã áo vàng hiệp lực đồng phản công sau khi lấy lại bình tĩnh.
Hai Đại gia áo vàng không chịu nổi dư lực của thanh kiếm Tử Huyền cuồn cuộn dồn tới lùi lại mấy bước.

Lê Thiên Long chưa kịp vọt theo, Phùng Thanh từ phía hậu tiến lên, chiếc Xuyên Vân Toản trong tay y chớp ngời, một đạo hào quang xé gió lao ngay hậu tâm của đối phương.
Đứng nguyên tại chỗ không cần định vị trí, Lê Thiên Long vừa rùn xuống một chút, vứa uống thân hình chênh qua một bên đủ nhường cho mũi Xuyên Vân Toản đâm qua sát nách, đọan chàng hoành tay cùng một lượt theo thân hình xoay trả lại nửa vòng, quét thanh kiếm vụt ngang thân Phùng Thanh.
Phùng Thanh hỏang hốt, cấp tốc nhún đôi gối tọa tấn, ngã mình tới trước.

Y phản ứng hết sức nhanh chóng nhưng chậm mất một giây, Tử Huyền Kiếm phớt ngang một mảng da đầu.
Thanh kiếm của Lê Thiên Long vừa xẹt khỏi đầu Phùng Thanh, lại chạm phải ba vũ khí của địch bật kêu xoang xoảng.

Trong ba vũ khí đó có chiếc quyện quái dị của Bạch Nhãn Bà, bà cùng hai Đại gia áo vàng thừa lúc chàng định phản công Phùng Thanh nhập tới tập kích.
Đánh bật ba vũ khí đó trở về nguyên chỗ, Lê Thiên Long rít một tràng cười ghê rợn, đảo lộn Tử Huyền Kiếm cuộn gió ào ào, kiếm quang sáng rực kiếm khí lạnh rợn.
Qua một cái vọt rất nhanh, chàng chuyển thân theo một giác độ rất chính xác, quét một nhát kiếm ngược chiếu chấn dội ba Đại gia áo vàng đứng bên tả vừa vung vũ khí tham gia cuộc chiến, bắt buộc chúng chưa kịp xuất chiêu đã vội nhảy trái về phía hậu.

Hét một tiếng lớn, lão Đại gia họ Bùi từ bên hữu xông vào, tấm Sinh Tử Bài của lão vừa nặng vừa to, không kể bề dẹp, mặt bài rộng độ hai thước vuông, trông thì cồng kềnh nhưng lão sử dụng rất thành thục, chẳng chút vướng bận.
Một chiếc bài như thế, cuốn tới dĩ nhiên phải cuốn gió vù vù, không lợi cho việc đánh lén, nên lão vừa vung lên là sinh gió, nghe tiếng gió địch đã lưu ý rồi.
Lê Thiên Long nhấn gót xoay tròn người một vòng, vòng xoay đưa chàng ra khỏi vị trí độ thước, đối diện với họ Bùi, đúng lúc tấm Kim Bài Sinh Tử sắp giáng xuống đầu chàng.

Ung dung chàng giữ tấn vững hơn một chút, cánh tay hữu từ bên dưới đánh thốc lên, đà chênh chênh tới trước.
Chát!
Tử Huyền Kiếm chém mạnh vào kim bài, lửa bắn tung tóe, kim bài bật dội trở lại, họ Bùi nghe ê ẩm hổ khẩu tay, lảo đảo rồi lùi lại hai bước.

Có lẽ Bùi Đại gia dùng sức khá mạnh, trội hơn cả mấy Đại gia áo vàng khác, nên Lê Thiên Long buộc miệng khen :
-Khá lắm đó, nhưng nếu còn muốn sồng, nên liệu cách chuồn trước.

Nơi đậy không phải là chỗ dung túng bọn ngông cuồng.
Luôn luôn đảo đôi chân, Lê Thiên Long không ngừng chuyển dịch thân pháp, thọat tiền thọat hậu, thoạt tả thoạt hữu, luôn luôn chàng xuất chiêu vung kiếm tung hòanh, quét ngang chém dọc, không để cho bọn áo vàng và Bạch Nhãn Bà có phút giây rỗi rãnh để phản công.
Chàng quyết nắm phần chủ động trong một lúc để áp đảo tinh thần địch.
Thành thử, bọn Đại gia dưới sự điều khiển của mụ già Dương Kim Ngọc cùng tham chiến từ lâu nhưng vẫn chưa thi thố được gì, bất quá chỉ mỗi người chỉ xuất phát được một chiêu rồi lo thủ hoăc lo lùi, trong khi đó, thanh kiếm Tử Huyền không ngừng rít gió, kiếm quang tỏa rộng.

Lúc như chiếc quạt sè, gióng như chiếc tán giương ra, lúc như ngàn muôn điểm sao rụng xuống.
Bùi Đại gia mấy lượt vụt lên định trả lại một chiêu, báo hận cái chấn động vừa rồi, song mỗi lần lướt tới là mấy lần bị đẩy lui trở về, có khi còn lui xa hơn vị trí cũ.
Chừng như bọn Đại gia Ngân Bá có một lối chiến không đường hòang lắm, kẻ nào đối diện với địch, vừa cố thủ vừa nhử cho địch chuyên tâm ở trước mặt, để cho những kẻ ở phía hậu thừa sơ hở tập kích.
Ba Đại gia phía trước vừa lùi lại thì ba gã áo vàng phía sau luớt tới, ba món vũ khí chớp lên, nhưng chỉ giáng xuống khỏang không.

Đà giáng xuống quá mạnh, vũ khí chạm mặt đất bụi bốc mịt mờ.
Nhân cáo né tránh ba vũ khí tập kích phía hậu, Lê Thiên Long đã dịch đến cạnh Bùi Đại gia, lúc bụi đất bốc lên.

Nơi thân hình họ Bùi có ba vết thương, màu từ những vết thương đó trào ra đẫm ướt y phục họ Bùi.
Không hiểu chàng hiển lộng thanh kiếm như thến ào, họ Bùi lãnh ba vết thương ở ba chỗ bất đồng : một ở ngực, một ở hông sườn và một ở lưng chênh về phía hữu.
Mặt họ Bùi xanh dờn, y cắn chặt hai hàm răng, chập chọang lùi lại.

Không buồn vọt theo kẻ chiến bại, Lê Thiên Long luôn tay thi triển kiếm pháp Đạt Ma Nhẫn, kiếm khí rít gió vù vù, tỏ ánh thép sáng ngời, kiếm càng đảo lộn nhanh khí lạnh càng bốc dày lan rộng, một chiêu biến hàng chục, hàng trăm thức, huyền huyền ảo ảo, chiêu thức nào cũng cực kì lợi hại.
Bạch Nhã Bà hờm hờm chiếc quỵên bằng bạc, lừa sơ hở tung vào, nhưng quyện vừa chớp là bị thanh Tử Huyền Kiếm đẩy bật trở lại, lắm lúc bà ta cũng phải tháo mình ra khỏi vòng chiến, tránh một nhác kiếm ác liệt.
Thủ lãnh đã như vậy, thuộc hạ làm sao phấn khởi tinh thần, thành cuộc đấu bất quá chỉ tự vệ cho mình khỏi bị địch hạ tại cục trường hơn là tranh ưu thế.
Dần dần kể cả Bạch Nhãn Bà, bảy lọai vũ khí cùng một loạt tấn công vào trung tâm, nhưng cùng một loạt bị bật dội trở về.

Vũ khí tiến thì người theo, vũ khí bại chấn dội trở về thì người cũng bị bật dội về.

Vũ khí tiến thì người theo, vũ khí bị chấn dội trở về thì người cũng bị bạt về phía hậu, cục diện lúc đó chẳng khác nào từng đợt sóng trào toan chùm ngập một hòn đảo nhỏ, nhưng sóng vứa tràn đến là dạt lùi, sóng nhũng nhẵng dằng dai, tiến mãi không ngập hòn đảo, mà rút lui lại bị áp lực từ phía hậu đẩy tới.

Áp kực đây là qui củ của Ngân Bá.
Tử Huyền Kiếm càng huy lộng, kiếm khí càng gia tăng, chung quanh Lê Thiên Long như có một mãnh lực lớn dần, đẩy dạt vòng vây từ từ nới rộn.
Đột nhiên một tiếng rú thê thảm vang lên chấn động cả cục trường.

Danh thủ trong Ngân Bá không ai dám quay nhìn về hướng phát ra tiếng rú, thanh kiếm của Lê Thiên Long luôn luôn chớp ngời trước mắt, tuy nhiên qua âm thanh họ nhận ngay chính Bùi Đại gia phát ra tiếng rú.
Đúng thế, âm thanh tiếng rú chưa dứt, họ Bùi đã ngã dài xuống đất, thân hình còn rung rung, mắt trợn trừng, miệng tét đến tận mang tai, đôi tay thọat nắm lại, thoạt mở ra như sắp chết mấp máy ngón tay.

Trên người y có đúng mười bảy vết, vết nào cũng to lớn, máu trào ra như vòi .
Một cảnh trạng hết sức rùng rợn, những thuộc hạ đứng vòng ngoài xa xa trông thấy đều xám mặt, tinh thần xuống cấp phần nào.
Bạch Nhãn Bà tránh một nhát kiếm của Lê Thiên Long, đưa mắt nhìn sang Bùi Đại gia, đoạn rít lên :
-Lê Thiên Long! Ta sẽ móc đôi mắt ngươi, ta sẽ moi tim ngươi, ta sẽ bóp xương cốt ngươi, xem trong mình có chất gì quái dị khiến ngươi tàn ác cực độ .

Hiện diện nơi cục trường, bên đông cũng như bên ít, không ai thừa thời gian thở chứ đừng nói là dám xao lãng mục tiêu, bởi sơ hở một giây là đi đời nha ma ngay.
Vừa tháo ra ngoài, Bạch Nhãn Bà lại cấp tốc nhào vô, vung quyện bằng bạc cuộn gió vụt vù, bao nhiêu căm hờn đều dồn cả vào chiếc quyện, quyện đảo lộn trong không gian, một biến mười, mười biến trăm, kết thành tàn chụp xuống Lê Thiên Long.

Trong khi đó vũ khí của sáu gã áo vàng không ngừng chớp lên, yểm trợ chiếc quyện, khí thế muờng tượng núi vỡ đá tan, ngàn muôn tảng đá đổ xuống đầu chàng , ào ào như thác lũ.
Vô ích! Vẫn lạnh lùng, vẫn điềm nhiên, Lê Thiên Long loang thanh kiếm đánh hất mọi vũ khí trở lộn về, vòng vây bên ngòai lại giãn ra.

Giãn để cùng tiến lên, cùng khép lại.
Phùng Thanh nóng tính hơn chết, thấy đánh mãi chẳng làm được gì mà địch càng lúc càng tung hoành như chốn không người, y lồng lộn lên, y hét vang như sấm, chạy vòng quanh cục chiến, tìm sơ hở của Lê Thiên Long, phóng vũ khí vào.
Lắm lúc, y tưởng chừng như sắp thành công, nhưng Tử Huyền Kiếm vừa hiện bên này vụt trở qua bên kia, thoáng thấy trước mặt, bỗng quật ra sau lưng, thanh kiếm luôn luôn chớp lên, đúng lúc để húc dội trở về bất cứ món vũ khí nào từ bên ngòai bết thình lình thọc vào.
Cũng vừa lúc đó xa xa cách cục trường độ muời bước, bốn bóng người xuất hiện.
Bốn bóng đó chính là bốn vị trong nhóm Hồng Bào Thất Tôn, họ rời vị trí đến sát cục chiến, để dễ theo dõi hơn, họ đứng thành hàng ngang im lặng đưa mắt nhìn vào.

Màu áo đỏ có điểm hình bức đồ Bát Quái màu trắng, tạo họ thành những ác ma, trông thấy phải khiếp người, nhất là tóc họ để rối bù tự nhiên, có lẽ từ thuở sơ sinh tới giờ họ chưa một lần nào chải nên tóc quăn lại xoáy thành hình ốc.
Thân vóc họ vào bậc không mập, không ốm, ngũ quang họ tuy không đồng đều nhau nhưng chẳng đến nổi quái đản, họ không khác những người thường lắm, nhưng thần thái của họ vừa ta, vừa hung, chỉ nhìn họ là nghe rợn óc khắp người, chẳng cần gì họ phải biểu lộ kỳ công tuyệt học tối diệu.
Liếc nhanh mắt qua cục trường một loạt Lê Thiên Long đã thấy họ rồi, nhưng chàng vờ như không hay biết gì cả.
Chàng cứ xoay người như chong chóng, nghênh đón thế công của bọn đại gia trước măt, vũ khí chạm nhau xoảng xoảng, bóng người dao động nhanh như sao xẹt.
Bỗng Lê Thiên Long ấn một gót chân, xoay người theo một giác độ đã tính trước, quét thanh kiếm quanh mình một vòng, hất bảy món vũ khí của địch bay trở ra ngoài, đọan nhún người xuống một chút rồi vụt bổng lên cao như chiếc pháo thăng thiên, uốn vòng cầu trúc xuống trước mặt bọn Hồng Bào Thất Tôn.
Bốn vị Hồng Bào nằm mộng cũng không tưởng nổi chàng có gan lì dám chạm tới ho, trong khi chàng còn bận giao đấu với Bạch Nhãn Bà và các vị đại gia trong Ngân Bá.
Cả bốn vị cùng "hừ" lên một tiếng cùng soạt chân nhảy lùi mỗi người một phía.
Đưa tay vút thép kiếm, Lê Thiên Long trầm giọng nói :
-Các vị bằng hữu trong phái Đại Tôn! Đừang tưởng sử hiện diện của các vị sẽ làm cho Lê Thiên Long này nao núng.

Không! Thêm các vị cục diện chẳng thay đổi chút nào, và Ngân Bá vẫn không tránh nội sát kiếp.
Bốn Hồng Bào Đại Tôn phát bật cười ha hả.
Người cầm đầu trong bọn họ, mày rậm mắt nhỏ, mũi thấp miệng hẹp, mặt xanh nhợt, màu đỏ của chiếc áo làm cho mặt đỏ xám hơn, lão từ từ bước tới đôi chưởng từ từ đưa ra, cử động lão hết sức ung dung nhưng kình lực phát ra mãnh liệt vô cùng, kình lực cuốn đi quét gió ào ào, cuồn luôn những cát bụi dọc theo đà, xóay dần thành trốt ốc.
Lê Thiên Long đảo bộ đổi vị trí, đồng thời vung thanh kiếm lên phản đúng ba hướng, tuy xuất phát một chiêu công biến thành ba thức mỗi thức hướng sang một vị Hồng Bào, thủ pháp nhanh vô tửơng, mường tượng ba thức cùng phát ra một lượt dù có trước có sau.

Tuyệt diệu hơn nữa là lối cầm kiếm của chàng, lưỡi kiếm công ba người, đốc kiếm cũng công luôn người thứ tư và cùng một lúc công luôn bốn địch thủ.
Bốn vị Hồng Bào cùng một loạt lui lại ba bước, chân vừa chạm đất là tiến lên liền.
Từ bốn phía, bốn loại vũ khí chớp lên, cùng bay vào trung tâm điểm nhưng mục tiêu bất động, hoặc nhắm vào đầu hoặc yết hầu, hoặc ngực, hoặc lưng.

Bốn lọai vũ khí cùng bát đồng, gốm Tiên Lưu Mạng, Long Đầu Đỏan Trượng, Đảo Tiên Sách và Triều Nguyệt Đao, lọai nào cũng có khí thế hết sức mãnh liệt, lọai nào cũng biểu hiện một võ công kỳ ảo của người sử dụng.
Nhưng đối với Lê Thiên Long, một vài chiêu thức đầu tiên của địch không gây khó khăn gì cả, bất quá, chàng chỉ xoay người, lách ra ngoài một tí, dời vị trí, tạo khỏang không nhường cho bốn loại vũ khí địch giàng xuống mặt đất, nếu họ không còn kịp thời giữ tay lại.
Chàng nghiêm lạnh giọng nói to :
-Hân hạnh cho tại hạ lắm, hỡi các bằng hữu phái Đại Tôn.

từ lâu nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt rồi mới biết cái tài của Tiên Lưu Mạng Hùynh Đốc, Long Đầu Đỏan Trương Lê Thiếu Thành, Đảo Thiên Sách Đào Thượng Cổ và Triều Nguyệt Đao Đỗ Nhược Ngu.

Cái tài đó đáng ngợi khen lắm, song đáng tiếc các bằng hữu lại gặp Lê Thiên Long, thành cuộc múa may của các vị chỉ còn là trò biểu diễn ngoạn mục cho bọn Ngân Bá xem mà thôi.
Chàng cười mấy tiếng, rồi cao giọng tiếp nói :
-Bạch Nhãn Bà sẽ thất vọng vô cùng, khi nhận ra còn lâu lắn các vị mới tạo phi thường nổi trứơc mặt Lê Thiêm Long .
Bật tiếng cười vang, bốn Hồng Bào Đại Tôn phái cũng thu vũ khí cùng lứơt theo, cùng vung lên, tiến chiêu thứ hai.
Tiên Lưu Mạng trong tay Hùynh Đốc, mường tượng như một chiếc phất trần cán hơi dài, chùm lông bằng tơ mịn, vừa quất lên chùm lông phất quệt trong không gian, Hùynh Đốc cất giọng âm trầm :
-Lê Thiên Long, Ngươi ngông cuồng quá đố!
Như cái móng bạc hiện ra, thanh Triều Nguyệt Đao chớp nhanh như điện xẹt, đầu ngoài chuối xuống Lê Thiên Long, Đỗ Nhược Ngu tiếp nói :
-Chỉ sợ ngươi không còn cuồng ngạo được bao lâu nữa.

Long Đầu Đỏan Trương cuốn tới như con rắn vươn mình, Lê Thiếu Thành cười mỉa :
-Lê Thiên Long! Nên nhận chịu số phận đi.

giờ khắc cuối cùng của ngươi đã điểm rồi.
Chiếc Đảo Thiên Sách ánh màu đen của muôn ngàn đường tơ tghép quấn lại thành hình, uốn mình trên không như con "Hắc Long" chờ chực chụp xuống đầu đối tượng, đầu đường dây có một mũi dùi nhọn bén như một lưỡi câu, Đào Thượng Cổ bật cười rùng rợn ;
-Phải đấy, mạng sống của tiểu tử đã cùng rồi.
Lê Tihên Long bình tĩnh chờ cho bốn loại vũ khí đều đúng tầm, cánh tay hữu chàng vung ra, thanh kiếm Tử Huyền vút lên một đường sáng bạc lóe ngời, thóang mắt biến thành vạn điểm sao, kết tụ như mắt lưới, bao bọc khắp người chàng.
Màn lưới sao ngăn chặng bốn loại vũ khí, Lê Thiên Long giữ lờ lửng tư thé đó một lúc, vừa khích nộ địch, vừa để đo lường công lực địch xem tay nào kém tay nào hơn giữa họ.
Dĩ nhiên, khi đôi bên chưa bày rõ thực lực, thì bên nào cũng cao ngạo sinh cường, bốn vị Hồng Bào Phái Đại Tôn bật cười ha hả, cười như thửo bình sinh chưa có dịp cười bằng thích.

Trái lại, Lê Thiên Long trầm tĩnh vô cùng, chàng không khinh địch nhưng chẳng hề nao nùng, ung dung điều khiển thanh kiếm trong tay, âm thầm ước độ công lực từng người một qua sự va chạm vũ khí.
Một chống bốn, Lê Thiên Long chẳng hề rối loạn kiếm pháp và chàng cũng chưa thi triển tuyệt học, bất quá chàng sử dụng một đấu pháp thông thường, điều đó chứng tỏ cài số đông quanh mình chàng chưa hẳn là một sự kiện đáng sợ, mặc dù bên ngoài còn có Bạch Nhãn Bà và mấy tên đại gia áo vàng của Ngân Bá đứng lược trận chực chờ, nếu cần thì chẳng ngần ngại xông vào ngay.
Cao thủ đấu với cao thủ, mỗi chiêu thức gần như vượt ngoài nhãn tuyến của người xem, phải đồng hành với họ mới có thể nhận những biến hóa tinh kỳ ảo diệu của người trong cuộc.
Thủ pháp của họ nhanh vô tưởng, có thể bảo ngang độ với ý của họ, ý vừa chờm nở là vũ khí đã hiện ra như thế đó, đúng chỗ đó.
Trong khỏanh khắc song phương gồm năm cao thủ đã trao đổi nhau một trăm hai muơi bảy chiêu, kể cả những thức biến hóa.
Bạch Nhãn Bà lúc đó mới nhận ra Lê Thiên Long quả có võ công cao diệu, trên chỗ tưởng của bà.
Hiện tại bà chẳng lấy làm lạ tại sao chàng cao ngạo, khinh thường Ngân Bá.

Một người hoài bão một công lực như vậy tự nhiên phải có quyền cao ngạo như vậy, bởi đúng ra theo bà tưởng trên giang hồ hiện tại có tay nào khả dĩ là địch thủ của chàng? Đến bọn Hồng Bào Phái Đại Tôn kia từng thét hkói quát lửa khắp nơi, luôn đến bốn người cùng xuất thủ một lúc vẫn chẳng chiếm được mẩy may ưu thế trước chàng, nói gì khi một đối một?
Con người đó ghê gớm thật và chàng càng ghê gớm thì bà càng nhân thấy Ngân Bá đi dần vào nguy cơ.

Nguy cơ đó có thể đưa bà vào cảnh diệt vong, không gần thì xa, không sớm thì muôn.
Giờ đây một mũi tên vừa đã bắn ra, không một xạ thủ nào thu hồi nổi.

Thế tranh chấp giữa Ngân Bá và Trùc Bang đã mở màn, âu cũng phải liều buông luôn cho trọn đà, dù có như thế nào cũng cam với số ấy.
Bà nghiến răng, quắc đôi mắt trắng dã nhìn quanh.

Bà vẫy tay ra hiệu cho bọn đại gia áo vàng đứng cạnh bà :
-Hãy vào cuộc! Áp dụng phép du đấu, ta sẽ vận dụng chiếc Huyết Xỉ Quyện của ta, thừa cơ tiếp trợ.

Nhất định không để cho họ Lê chạy thoát.

Nên nhớ hắn thoát đi được thì chẳng khác nào các ngươi thả cọp về rừng.

Và từ nay các ngươi đừng hòng ăn ngon, ngủ kĩ nữa.
Cố thu hết can đảm vào nắm tay còn lạnh mồ hôi, sáu đại gia áo vàng gật đầu, phân thành sáu góc, từ mỗi góc tung một vũ khí tiến vào.
Bạch Nhãn Bà nhếch môi cười một nụ cười tàn độc, cũng từ từ bước tới, tay nâng chiếc Huyết Xỉ Quyện lên ngang ngực.
Vừa lúc đó, ba tên thuộc hạ áo vàng, từ xa lao vút đến, mỗi tên tay cầm một chiếc trượng gỗ, nơi đầu trượng đưa cao có một chiếc đầu lâu.
Ba chiếc đầu lâu đó da nát thịt nhầy, xương sọ vỡ bẹp, máu vấy đỏ hồng răng trắng nhe ra, trông thật khiếp.
Không cần nêu rõ, tất cũng hiểu ba chiếc đầu lâu đó là của Thanh Ảng Tử Hồ Tạo Cửu, Phi Thử Lê Hàn Xung và Khiếu Hổ Cảnh Xuân.
Bạch Nhãn Bà lộ niềm hung ác hơn dã thú, nhìn ba gã áo vàng vừa mang đến mấy chiếc đầu lâu, cao giọng nói :
-Ba vị nhị gia! Các vị hãy đưa cao ba chiếc đầu chó đó cho tiểu tử họ Lê xem tận tường đi nào.

Hãy hỏi hắn có nhận ra ba tên ấy không?
Ba tên áo vàng cùng "vâng" một tiếng, lướt tới gần hơn, đưa cao ba chiếc trượng, bêu ba chiếc đầu lâu trước tầm mắt Lê Thiên Long.
Đồng thời Bạch Nhãn Bà cũng múa tít cái Huyết Xỉ Quyện lên, quét gió một tiếng "vù", phi thân vọt lên.
Lê Thiên Long đang lúc nưng động thần sắc, điều khiển thanh Tử Huyền Kiếm nghênh đón mười một loại vũ khí do toàn cao thủ sử dụng, nào dám phân tán tinh thần.

Tuy nghe Bạch Nhãn Bà quát tháo bên ngoài, chàng chẳng thể nhìn ra, dù vậy chàng dẵ ước đóan được tình hình như thế nào.
Ba chiếc đâu lâu, con số ba đó đủ chứng tỏ cho chàng biết nạn nhân là những ai rồi .
Tuy nhiên nhân lúc Bạch Nhãn Bà xông vào, vòng vây do bốn vị Hồng Bào Phái Đại Tôn và sáu đại gia áo vàng đang bao chặt, phải hé mở một chút nhường cho bà tham chiến, Lê Thiên Long xoay người về phía bà ta, khẽ đưa mắt nhìn ra xa, trông thấy rõ ba chiếc đầu biến thể.
Tâm tư chàng dằng như xé, còn gi đau hơn cho chàng khi nhìn các anh em chết thảm như thế?
Nhưng trong trường hợp này, biểu lộ một cảm nghĩ nào là tạo điều lợi cho đối phương, lợi tinh thần, lợi vật chất.

Lê Thiên Long phớt ánh mắt ngang qua ba chiếc đầu lâu, gương mặt chàng thản nhiên, tựa hồ ba chiếc đầu đó đối với chàng chẳng mảy may liên hệ, ba nạn nhân là những kẻ xa lạ trên dòng đời.

Bạch Nhãn Bà lấy làm lạ, nghĩ chẳng lẽ Lê Thiên Long là kẻ lòng dạ sắt đá, khô khan tình cảm đến độ dửng dưng trước cài chết của những anh em từng phơi gan trải mật gầy dựng cơ đồ cho chàng?
Mặc cho Lê Thiên Long cố dằn cơn thống khổ, mặc cho Bạch Nhãn Bà trố mắt nhìn chàng, cuộc đấu vẫn khai diễn đều nhịp, vũ khí vẫn rít gió vù vù.
Vút!
Long Đầu Đoản Trượng bay vèo tới, từ phía sau lao thẳng đến hậu tâm chàng.
Soạt!
Đảo Thiên Sách vươn dài, quét dưới chân chàng.
Không nao núng, Lê Thiên Long vội giở thuật [x] ba, nhích đôi chân hổng mình khỏi mặt đất độ một tấc rồi rồi từ tư thế đó soạt người nằm dài lơ lửng giữa khoảng không, nhường cho ngọn trượng xuyên vào khoảng không bên trên, đường Đảo Thiên Sách cũng phớt qua bên dưới.
Sọat người dai như thế không chỉ để tránh địch mà thôi, vừa trườn mình ra, cách tay hữu chàng hoành lên một vòng đúng lúc thanh Triều Ngưyệt Đao bay tới.

Đao chạm phải kiếm, tiếng chạm kêu vang, đao bật dội trở về.

Đồng thời Lê Thiên Long đứng lên, bàn tay tả đã phất lên, từ lòng bàn tay ba ngọn phi đai bắn ra ba phía.
Ba tên áo vàng đang cầm trượng gỗ có gắn đầu lâu, dù là hàng nhị gia trong Ngân Bá, cũng không tưởng là mình bị nhắm làm cái đích trong khi bên trong vòn g chiến có trên mười cao thủ đang vây chặt địch.
Vì không tưởng như thế, cả ba lãnh đủ ba ngọn phi đao, đao phóng đi rất chuẩn, ba vị nhị gia áo vàng cùng hứng một chỗ : "ngay quả tim".

Ngọn đao lao vun vút đến ngực, xuyên vào tim, ba xác thân ngã ngược và phía hậu, ba chiếc trượng gỗ rời tay, ba chiếc đầu đó sút ra, lăn long lóc.
Huỳnh Đốc, tay cầm đầu bọn Hồng Bào phái Đại Tôn sôi giận bừng bừng.

Chính lão cũng không tưởng là Lê Thiên Long lợi hại đến mức độ đó, đang bận giao thủ với mười người tại cục trường, lại có thừa thì giờ, thừa cơ hội hạ thủ đọan đối với những kẻ đứng ngoài xa.
Lão càng nghĩ càng thẹn, chẳng ra gì bọ lão đúng là những bậc Đại Tôn, bọn lão lại có đến bốn người, người mà không ai bảo vệ nồi những nngười bên ngoài cuộc chiến, thế ra bọn lão không đủ tài chế ngự địch, để cho địch tung hoành như giữa chốn không người?
Càng thẹn lão càng giận, có giận mới dốc hết công lực quyết hạ đối tượng cho kỳ được.
Đột nhiên Lê Thiên Long thay đổi đấu pháp.
Thanh kiếm trước đã đảo lộn nhanh vô tưởng, giờ đây còn nhanh hơn mất lần.

Thanh kiếm vung chậm, còn thấy ánh thép chớp lên từ thanh kiếm bốc ra.

Kiếm lóang nhanh, thân kiếm mất dạng, chỉ còn mờ như đợt khói, xoắn tít, tròn tròn như hình con chốt.

Dù ai có nhãn lực tinh vi đến đâu cũng không trông rõ được thân kiếm.
Tiếp theo đó, thân pháp của chàng cũng nhanh hơn trước.

Bóng người chỉ hiện mờ mờ, kiếm bạc, người y phục xanh, hai màu quyện quấn nhau, kết thành một quả cầu khối, càng lúc càng lan rộng, thoạt chuyển đông, thoạt đảo sang tây, thoạt lùi về sau, xoay tít vù vù như chong chóng.

Xoáy đến đâu, người dạt ra đến đó, trong thóang mắt vòng vây mở rộng gấp đôi.
Phùng Thanh đứng bên ngoài, vứa hờm Xuyên Tâm Tảo nơi tay vừa kêu thất thanh :
-Đề phòng! Tiểu tử định vọt đi đó!
Bạch Nhãn Bà sôi giận, quát lớn :
-Các ngươi đâu, chận lại mau.
Những kẻ được bà gọi là các ngươi, chímh là những tên áo vàng hợp thành toán nhỏ đừng xa xa, bên vòng ngoài.
Bạch Nhãn Bà vừa buông dứt tiềng cuối, Lê Thiên Long đã như điểm sao xẹt, vọt ra xa đừng ngoài mười trượng.
Không chậm trễ một giây, Lê Thiếu Thành, Đào Thượng Cổ và Đỗ Nhược Ngu trong bọn Hồng Bào Thất Tôn phi thân bám sát liền.

Bọn đại gia áo vàng phóng mình theo gấp.
Còn lại tại cục trường, Hùynh Đốc đảo bộ dến cạnh Bạch Nhãn Bà trầm giọng nói :
-Hỏng! Bà đã làm một việc sơ suất thật đáng tiếc.
Bạch Nhãn Bà chưa kịp nói gì, một toán độ hai muơi người áo vàng theo lệnh bà xông tới, chận đầu Lê Thiên Long.
Tất cả đều cầm phác đao, đao cử cao, ánh thép chớp ngời, tất cả đều hò hét vang rền, tường chừng chúng sắp nuốt chửng Lê Thiên Long.
Chàng bật cười lớn.
Chàng chỉ chờ có thế, chúng đến càng đông càng hay, xoay thân hình như chong chóng một vòng tròn, thanh Tử Huyền Kiếm lóe lên, đúng mười sáu tiếng soạt khẽ phát ra cùng một lúc.

Mười sáu chiếc đầu lâu rời khỏi cổ, nhường chỗ cho mười sáu vòi máu xịt trông giống như pháo hoa hồng, mười sáu chiếc đầu lâu lăn lông lốc ra mười sáu phía, trong khi những xác cụt đầu ngược về phía hậu, phơi ngực, sấp lưng.
Bốn tên còn lại xám mặt vượt càn qua những xác phủ áo vàng của đồng bạn chạy toán lọan, bất kể cái chết do Bạch Nhãn Bà áp dụng kĩ luật.
Đúang lúc đó, Đỗ Nhược Ngu vung thanh Triều Nguyệt TIểu Ngân Đao chém tới.
Lê Thiêm Long dịch bộ rời vị trí độ nửa thước, nhanh như chớp vớ một gã áo vàng chậm chân thóat chẳng kịp quăng sang Đỗ Nhược Ngu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện