8, Nụ hôn đầu tiên
Nhạc Hồng đã nhiều ngày nhận hết khổ hình, thần trí có chút không rõ, chỉ là mơ mơ màng màng cảm giác được có người đến cứu mình. Nhạc Cửu Nghiên sau khi nhìn thương thế của ông, liền đi theo Dạ Lan San hai người tiến vào hậu sơn cùng những người khác hội hợp.
Thần Tử Việt cùng Lạc Cẩm đang lo lắng chờ đợi, xa xa thấy hai người trở về liền vội vàng nghênh đón. Nhìn thấy Nhạc Hồng ở trong lòng Dạ Lan San bất tỉnh nhân sự, Thần Tử Việt nhíu mày, thương thế thành như vậy còn có thể sống sao? “Đi, về khách điếm trước!” Dạ Lan San dò xét mạch đập của Nhạc Hồng cảm thấy nội tức suy yếu thương thế quá nặng, muốn trở về tìm đại phu.
“Không được!” Lạc Cẩm lên tiếng ngăn lại:“Hiện tại Hoàng Thiên Sở sẽ đi xung quanh trấn lùng bắt bốn phía, trở về chỉ tăng phiền toái mà thôi.”
Dạ Lan San khiêu mi:“Vậy thì thế nào, đến bao nhiêu ta giết bấy nhiêu!”
“Ngươi cái tên thô nhân!” Thần Tử Việt nhịn không được cho Dạ Lan San một cái liếc mắt xem thường: “Hắn nếu muốn quấy rối, căn bản không cần tới tìm ngươi chi cho phiền toái, chỉ cần tìm đại phu gây phiền toái, đến lúc đó khó tránh khỏi hại người vô tội.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Nhạc Cửu Nghiên nước mắt lưng tròng, phụ thân như vậy sợ là sống không được bao lâu.
“Đưa về Vân Sát Bảo!” Dạ Lan San truyền một phần nội lực cho Nhạc Hồng, mặc kệ như thế nào trước tiên phải bảo vệ phần khí tức này rồi nói sau.
“Như vầy đi.” Lạc Cẩm xoay người nói:“Dạ Bảo chủ, các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta lên trấn thuê một chiếc xe ngựa, sau đó đi mua dược liệu trị thương rồi đó chúng ta lại xuất phát, thế nào?”
“Ta đi cùng ngươi.” Nhạc Cửu Nghiên đứng lên:“Dạ Bảo chủ làm phiền ngươi chiếu cố cho phụ thân, ta tức khắc sẽ trở lại.”
Dạ Lan San gật đầu, hai người vừa định rời đi thì Lạc Cẩm lại dừng cước bộ, xoay người lại từ trong lòng lấy ra một khối ngọc thạch màu đỏ, mặt trên có đường vân tối màu chạy dọc tạo ra một đóa hoa phù dung*.
*hoa sen
“Phù Dung Ngọc?” Thần Tử Việt cả kinh, lúc trước từng thấy qua trong sách. Phù Dung Ngọc có thể kéo dài tính mạng, giải độc, nguyên tưởng rằng chỉ là truyền thuyết, không nghĩ tới thư ngốc tử này cư nhiên có.
“Ân!” Lạc Cẩm gật gật đầu đem ngọc thạch đặt cẩn thận trên ngực Nhạc Hồng, mới theo Nhạc Cửu Nghiên xuống núi.
“Quai quai a, thư ngốc tử kia chỉ bằng khối ngọc này là có thể mua toàn bộ khế đất của Phi Hổ Bang.” Thần Tử Việt nâng Nhạc Hồng lên, giúp ông ta rời khỏi mặt đất ẩm thấp tránh tăng thêm thương thế. Trái phải dò xét khối ngọc kia luyến tiếc ly khai:“Tiểu Hắc, ngọc này thật sự có hương của hoa sen, nhìn không ra nha, hắn thật sự có đồ tốt.”
Dạ Lan San gõ gõ đầu của hắn bất mãn nói:“Ta tốt xấu gì cũng vừa đánh nhau trở về, ngươi sao cũng không hỏi ta một tiếng, chỉ vây quanh xem cục đá này!”
Thần Tử Việt ủy khuất:“Dù sao từ nhỏ đến lớn cũng chưa có ai đánh thắng ngươi, ngươi lại không có việc gì! Huống hồ ngươi ta mỗi ngày đều gặp, Phù Dung Thạch mấy trăm năm khó thấy được một lần, đương nhiên phải xem thật kỹ!”
Dạ Lan San liếc mắt một cái: “Ai nói ta không sao? Ta bị thương!”
“Nơi nào?” Thần Tử Việt nhíu mày giương mắt đánh giá Dạ Lan San. Trên người y thật ra có máu, bất quá nhìn qua không giống như là máu của y a.
“Nơi này!” Dạ Lan San chỉa chỉa ngực: “Ta so ra còn kém cục đá, thương tâm!”
Thần Tử Việt nhìn trời thở dài:“Tiểu Hắc, ngươi có biết hay không vẻ mặt tiểu tức phụ bị khinh bỉ của ngươi thật sự làm cho người ta………… Sởn tóc gáy.”
Dạ Lan San nói không lại hắn, đành nhắm mắt vận khí, Thần Tử Việt tiếp tục nhìn tảng đá kia. Vừa nhìn vừa vụng trộm ngắm Dạ Lan San, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, Tiểu Hắc lần này hình như thật sự sinh khí. Nghĩ nghĩ, Thần Tử Việt vẫn là tiến lên trước mặt Dạ Lan San cọ a cọ: “Tiểu Hắc.”
Dạ Lan San không nói gì.
“Tiểu Hắc ta đói bụng.” Thần Tử Việt chớp mắt.
Ân, Tử Việt đã đói bụng rồi sao? Dạ Lan San ngẫm lại, vẫn là không nói gì.
“Tiểu Hắc ta muốn uống nước.” Thần Tử Việt nắm lấy cánh tay Dạ Lan San kéo a kéo.
Dạ Lan San cắn răng, tiếp tục giả vờ làm tượng điêu khắc.
“Hảo hảo.” Thần Tử Việt rốt cục nhận thua:“Là ta sai là ta sai, ngươi sao có thể kém hơn cục đá này, ở trong lòng ta ngươi là quan trọng nhất. Đoạn Tinh Gia Cát khắp thiên hạ, cộng dồn lại cũng không quan trọng bằng ngươi!”
“Khụ khụ…………” Dạ Lan San đang điều chỉnh nội tức, không nghĩ tới Thần Tử Việt sẽ nói một câu như vậy. Trong lòng cao hứng, không lo lắng cho kinh mạch của mình đang trong trạng thái nghịch chuyển, một búng máu phun ra thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma.
“Tiểu Hắc ngươi bị thương thật?” Thần Tử Việt sắc mặt trắng bệch, sao đang êm đẹp lại hộc máu? Dạ Lan San khoát tay ý bảo mình không có việc gì, rất nhanh liền điều chỉnh lại:“Ta không bị thương.”
“Không bị thương sao lại hộc máu!” Thần Tử Việt không tin cứng rắn kéo tay y lại dò thử mạch đập. Mạch dùhơi nhanh nhưng xác thực không có đại sự gì, cuối cùng mới thả lỏng, nghi hoặc nói:“Sao đột nhiên lại hộc máu, có phải gần đây ngươi luyện công quá mệt mỏi hay không?”
“Đại khái là vậy đi.” Dạ Lan San xấu hổ, ngẫm lại lại hỏi:“Ngươi vừa rồi là nói thật, ta ở trong lòng ngươi thật sự quan trọng như vậy?”
“Đó là đương nhiên.” Thần Tử Việt chân thành nói:“Từ nhỏ đến lớn ngươi tốt với ta nhất.”
Dạ Lan San thật cao hứng, lại gần nhìn Thần Tử Việt, nghĩ rằng một búng máu vừa rồi thật xứng đáng!
Thần Tử Việt thấy Dạ Lan San rốt cục không tức giận nữa cũng nhếch môi cười meo meo theo. Đột nhiên nhìn thấy khóe miệng y còn dính vết máu vừa rồi, muốn lấy tay giúp y lau, lại nhìn thấy hai tay mình dính đầy máu đen của Nhạc Hồng, không khỏi nhíu mày. Nghĩ nghĩ, đơn giản nhướng người qua vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng thay y liếm vết máu bên khóe miệng. Sau đó lùi về chớp mắt mấy cái.
Dạ Lan San ngây ngẩn cả người, vừa rồi………… Tiểu Việt chủ động hôn y?!!! Dạ Bảo chủ hơn hai mươi năm qua lần đầu tiên cảm thấy đại não trống rỗng, tất cả cảm giác đều đột ngột rời đi, chỉ còn lại hơi thở ẩm ướt ấm áp nơi khóe miệng.
Nhạc lão bang chủ trong lòng Thần Tử Việt cũng ngây ngẩn cả người, bởi vì hiệu quả của Phù Dung Ngọc nên ông cũng lấy lại được chút tri giác. Khi dùng toàn bộ sức mạnh cố mở mắt, liền thấy trên đỉnh đầu mình có hai nam tử đang hôn môi, nhất thời choáng váng, bạch nhãn đảo một cái, lại hôn mê bất tỉnh.
Đầu sỏ gây nên Thần Tử Việt vẻ mặt vô tội:“Tiểu Hắc, vừa rồi Nhạc lão đầu hình như giật giật.”
Dạ Lan San cho là Thần Tử Việt đang nói lảng sang chuyện khác, ngược lại mình cũng không phải không biết xấu hổ nên cũng đi qua nhìn nhìn Nhạc Hồng. Thấy ông ta hai mắt nhắm nghiền hàm răng cắn chặt, cùng vừa rồi không có gì khác nhau sao:“Không a, ngươi xác định ông ta tỉnh?”
“Ân………… không xác định!” Thần Tử Việt lắc đầu cúi nhìn:“Hay là ta nhìn lầm rồi?”
Dạ Lan San không biết nên nói cái gì, đành phải cùng hắn nhìn Nhạc bang chủ cả người đầy là máu đen. Trong đầu vẫn còn lưu lại cảm xúc mềm mại nơi đầu lưỡi ẩm ướt của Thần Tử Việt.
“Các ngươi…………đang làm gì vậy?” Sắc trời dần tối, Nhạc Cửu Nghiên cùng Lạc Cẩm vội vàng trở về. Xa xa nhìn thấy hai người bọn họ không ai nói gì, đều nhìn chằm chằm phụ thân mình không chớp mắt, không khỏi nghi hoặc hỏi.
“Ách…………” Dạ Bảo chủ thực xấu hổ, gãi gãi đầu nói sang chuyện khác:“Chuẩn bị sao rồi?”
“Ân, đã chuẩn bị tốt!” Nhạc Cửu Nghiên gật gật đầu, từ trong tay Thần Tử Việt tiếp nhận Nhạc Hồng, nói:“Hoàng Thiên Sở kia quả nhiên phái người vây quanh các y quán trong thành, bất quá may mà A Cẩm biết một chút y học, hắn nói cho ta biết cần dùng dược gì, ta lén vào dược phòng của một dược điếm tìm.”
“Ngươi không tệ nha!” Thần Tử Việt lấy khăn lau tay cười với Lạc Cẩm: “Cứu lão nhân này rất nhiều lần! Chỉ bằng thô nhân như Tiểu Hắc, nhạc phụ ngươi sẽ không chống đỡ được lâu như vậy!”
Lạc Cẩm ngượng ngùng cười, Nhạc Cửu Nghiên cũng cúi đầu đỏ mặt, Dạ Lan San có chút bất đắc dĩ xoa xoa Thần Tử Việt. Dắt xe ngựa qua cẩn thận ôm Nhạc Hồng vào trong, còn mình ngồi ở phía trước giơ tay vung cương ngựa, đoàn người nhất thời biến mất trong bóng đêm mịt mờ.
Dọc đường Nhạc Cửu Nghiên càng không ngừng thay Nhạc Hồng lau máu đen trên người, đôi mắt luôn đỏ. Lạc Cẩm thấy thế nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, khuyên nhủ:“Tiểu Cửu ngươi yên tâm, Nhạc bang chủ không có việc gì !”
“Đúng vậy đúng vậy!” Thần Tử Việt cũng gật đầu:“Phù Dung Ngọc là thần ngọc, Nhạc bang chủ công phu tốt lại có nội lực của Tiểu Hắc giúp ông chống đỡ, khẳng định có thể vượt qua mấy ngày. Đợi đến Vân Sát Bảo sẽ không có việc gì, Gia Cát cũng chính là Thần Côn, y xem bệnh rất lợi hại, còn là hảo bằng hữu với phụ thân ngươi.”
Nhạc Cửu Nghiên gật gật đầu, cảm kích nhìn Thần Tử Việt cười cười, chậm rãi ngừng nức nở, nhìn Phù Dung Thạch trên ngực Nhạc Hồng, Nhạc Cửu Nghiên không khỏi nhẹ nhàng cầm tay Lạc Cẩm, nói:“A Cẩm, đa tạ ngươi.”
“Với ta ngươi cần gì tạ ơn.” Lạc Cẩm ôm Tiểu Cửu, nắm lấy ba sợi tóc của nàng nói:“Lúc trước đều là ngươi bảo hộ ta, hiện tại đến lượt ta bảo hộ ngươi.”
“Ách…………” Thần Tử Việt cho dù da mặt có dày lúc này cũng hiểu được mình lúc này ở trong xe có vẻ rất dư thừa, vì thế tự giác mở miệng: “Trong xe nóng quá, ta đi ra ngoài hít thở không khí!”
Dạ Lan San đang đánh xe thì thấy Thần Tử Việt cúi đầu chạy ra, đặt mông ngồi ở trước cỏ xa không ngừng quạt gió, không khỏi hỏi: “Xảy ra chuyện gì, sao lại chạy ra?”
Thần Tử Việt nhìn trong xe sau đó bĩu môi, hướng Dạ Lan San làm mặt quỷ. Dạ Lan San hiểu được, đơn giản đưa tay ôm Thần Tử Việt để hắn ngồi ở trước người mình, thuận tiện cầm kiện áo choàng đang khoác bao kín hắn: “Ban đêm gió lớn, cẩn thận cảm lạnh.”
“Ân.” Thần Tử Việt ôm lấy Dạ Lan San, cảm thấy trên người y thật ấm áp, cọ a cọ, ngủ say!
Ba ngày sau, xe ngựa rốt cục đến chân núi Vân Sát. Bạn đang �
Đoạn Tinh lúc này đang ăn cơm đột nhiên cảm thấy mắt trái giật a giật, không khỏi chạy đi tìm Gia Cát, muốn y xem tướng dùm mình: “Uy, Thần Côn! Ngươi cảm thấy ta thoạt nhìn như thế nào?”
Gia Cát chán ghét rụt lui:“Ngươi tự nhìn còn không biết, bên ngoài vô sỉ còn có chứa một chút bỉ ổi, bên trong hèn hạ lại cố tình lộ ra tia hạ lưu, ấn đường màu đen hai mắt xám ngắt, trong vòng ba ngày ắt sẽ bị sét đánh.”
“Phốc…………” Bạch Nhược Manh cười sặc sụa.
Đoạn Tinh hất bàn:“Thần Côn ngươi rủa ta!”
Gia Cát mắt trợn trắng nhìn hắn không nói gì, Đoạn Tinh nghiến răng nghiến lợi dứt khoát xắn tay áo lên, giống như con khỉ bắt được Gia Cát liền há mồm cắn người. Gia Cát tức vô cùng, vùng vẫy lại không xong, liền lấy tay nhéo hắn, trong nhất thời nháo thành một đoàn.
Bạch Nhược Manh mặt không chút thay đổi tiếp tục ăn cơm, hai người này gần đây đã náo loạn không dưới chục lần, hơn nữa mỗi lần đánh nhau đều không dùng sức. Đoạn Tinh dùng miệng cắn Gia Cát dùng tay nhéo, Võ lâm đệ nhị cao thủ cùng Giang hồ đệ nhất Thần toán………… Nàng cảm thấy thật vô lực…………
Đang lúc hai người náo nhiệt túi bụi, đột nhiên nghe ngoài cửa có người thông báo:“Bảo chủ đã trở về!”
Bảo chủ………… Dạ Lan San đã trở lại? Ba người đồng thời sửng sốt.
Đoạn Tinh từ trên người Gia Cát nhảy xuống. Quay đầu nghi hoặc nói:“Chẳng lẽ hết tiền?”
Gia Cát hướng Đoạn Tinh hừ một tiếng, vẻ mặt khinh bỉ:“Tục nhân! Chỉ biết tiền!”
“Thần Côn!” Đoạn Tinh vừa nghe lại muốn nhào qua, bị Bạch Nhược Manh một phen giữ chặt:“Đủ rồi, các ngươi bớt nháo không được sao! Đều lăn tới phòng nghị sự gặp Bảo chủ cho lão nương!”
Đoạn Tinh phủ phủi tay áo, nhìn Gia Cát liếc mắt một cái —– Thấy chưa, Bạch tỷ nổi đóa!
Gia Cát gật gật đầu —– Ân, biết rồi, nàng gần đây rất điệu.
Hai người cùng nhau lén lút cười trộm, Bạch Nhược Manh đi ở phía trước đánh một cái hắt xì lớn.
Đến cửa phòng nghị sự, từ rất xa Đoạn Tinh đã nhìn thấy Dạ Lan San chắp tay sau lưng đứng ở cửa, bên cạnh cư nhiên không phải Thần Tử Việt mà là một hồng y thiếu nữ, không khỏi dừng lại cước bộ há to miệng.
“Uy, ngươi làm sao vậy?” Gia Cát túm túm Đoạn Tinh:“Bị ngốc rồi?”
Đoạn Tinh chỉa chỉa phía trước:“ Muốn chết, Bảo chủ sao lại dẫn theo nữ nhân trở về, Tiểu Việt Việt đâu rồi?”
Gia Cát cau mày nói:“Đó không phải là Nhạc Cửu Nghiên sao?” Bảo chủ trước đó vài ngày còn cự tuyệt cầu hôn của Nhạc Hồng, sao vừa đi không tới mấy ngày đã đưa khuê nữ người ta câu trở về?
“Nhạc Cửu Nghiên?” Đoạn Tinh nghĩ nghĩ, chậc chậc thở dài:“Quai quai a, Bảo chủ chính là Bảo chủ, Vân Sát Bảo ta ngay cả sính lễ cũng giảm đi.”
Gia Cát lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc, Đoạn Tinh người này thật sự………… phi thường tục!! Thấy Dạ Lan San đã nhìn thấy hai người bọn họ, liền kéo Đoạn Tinh vội vàng chạy đi qua.
. : .
Nhạc Hồng đã nhiều ngày nhận hết khổ hình, thần trí có chút không rõ, chỉ là mơ mơ màng màng cảm giác được có người đến cứu mình. Nhạc Cửu Nghiên sau khi nhìn thương thế của ông, liền đi theo Dạ Lan San hai người tiến vào hậu sơn cùng những người khác hội hợp.
Thần Tử Việt cùng Lạc Cẩm đang lo lắng chờ đợi, xa xa thấy hai người trở về liền vội vàng nghênh đón. Nhìn thấy Nhạc Hồng ở trong lòng Dạ Lan San bất tỉnh nhân sự, Thần Tử Việt nhíu mày, thương thế thành như vậy còn có thể sống sao? “Đi, về khách điếm trước!” Dạ Lan San dò xét mạch đập của Nhạc Hồng cảm thấy nội tức suy yếu thương thế quá nặng, muốn trở về tìm đại phu.
“Không được!” Lạc Cẩm lên tiếng ngăn lại:“Hiện tại Hoàng Thiên Sở sẽ đi xung quanh trấn lùng bắt bốn phía, trở về chỉ tăng phiền toái mà thôi.”
Dạ Lan San khiêu mi:“Vậy thì thế nào, đến bao nhiêu ta giết bấy nhiêu!”
“Ngươi cái tên thô nhân!” Thần Tử Việt nhịn không được cho Dạ Lan San một cái liếc mắt xem thường: “Hắn nếu muốn quấy rối, căn bản không cần tới tìm ngươi chi cho phiền toái, chỉ cần tìm đại phu gây phiền toái, đến lúc đó khó tránh khỏi hại người vô tội.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Nhạc Cửu Nghiên nước mắt lưng tròng, phụ thân như vậy sợ là sống không được bao lâu.
“Đưa về Vân Sát Bảo!” Dạ Lan San truyền một phần nội lực cho Nhạc Hồng, mặc kệ như thế nào trước tiên phải bảo vệ phần khí tức này rồi nói sau.
“Như vầy đi.” Lạc Cẩm xoay người nói:“Dạ Bảo chủ, các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta lên trấn thuê một chiếc xe ngựa, sau đó đi mua dược liệu trị thương rồi đó chúng ta lại xuất phát, thế nào?”
“Ta đi cùng ngươi.” Nhạc Cửu Nghiên đứng lên:“Dạ Bảo chủ làm phiền ngươi chiếu cố cho phụ thân, ta tức khắc sẽ trở lại.”
Dạ Lan San gật đầu, hai người vừa định rời đi thì Lạc Cẩm lại dừng cước bộ, xoay người lại từ trong lòng lấy ra một khối ngọc thạch màu đỏ, mặt trên có đường vân tối màu chạy dọc tạo ra một đóa hoa phù dung*.
*hoa sen
“Phù Dung Ngọc?” Thần Tử Việt cả kinh, lúc trước từng thấy qua trong sách. Phù Dung Ngọc có thể kéo dài tính mạng, giải độc, nguyên tưởng rằng chỉ là truyền thuyết, không nghĩ tới thư ngốc tử này cư nhiên có.
“Ân!” Lạc Cẩm gật gật đầu đem ngọc thạch đặt cẩn thận trên ngực Nhạc Hồng, mới theo Nhạc Cửu Nghiên xuống núi.
“Quai quai a, thư ngốc tử kia chỉ bằng khối ngọc này là có thể mua toàn bộ khế đất của Phi Hổ Bang.” Thần Tử Việt nâng Nhạc Hồng lên, giúp ông ta rời khỏi mặt đất ẩm thấp tránh tăng thêm thương thế. Trái phải dò xét khối ngọc kia luyến tiếc ly khai:“Tiểu Hắc, ngọc này thật sự có hương của hoa sen, nhìn không ra nha, hắn thật sự có đồ tốt.”
Dạ Lan San gõ gõ đầu của hắn bất mãn nói:“Ta tốt xấu gì cũng vừa đánh nhau trở về, ngươi sao cũng không hỏi ta một tiếng, chỉ vây quanh xem cục đá này!”
Thần Tử Việt ủy khuất:“Dù sao từ nhỏ đến lớn cũng chưa có ai đánh thắng ngươi, ngươi lại không có việc gì! Huống hồ ngươi ta mỗi ngày đều gặp, Phù Dung Thạch mấy trăm năm khó thấy được một lần, đương nhiên phải xem thật kỹ!”
Dạ Lan San liếc mắt một cái: “Ai nói ta không sao? Ta bị thương!”
“Nơi nào?” Thần Tử Việt nhíu mày giương mắt đánh giá Dạ Lan San. Trên người y thật ra có máu, bất quá nhìn qua không giống như là máu của y a.
“Nơi này!” Dạ Lan San chỉa chỉa ngực: “Ta so ra còn kém cục đá, thương tâm!”
Thần Tử Việt nhìn trời thở dài:“Tiểu Hắc, ngươi có biết hay không vẻ mặt tiểu tức phụ bị khinh bỉ của ngươi thật sự làm cho người ta………… Sởn tóc gáy.”
Dạ Lan San nói không lại hắn, đành nhắm mắt vận khí, Thần Tử Việt tiếp tục nhìn tảng đá kia. Vừa nhìn vừa vụng trộm ngắm Dạ Lan San, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, Tiểu Hắc lần này hình như thật sự sinh khí. Nghĩ nghĩ, Thần Tử Việt vẫn là tiến lên trước mặt Dạ Lan San cọ a cọ: “Tiểu Hắc.”
Dạ Lan San không nói gì.
“Tiểu Hắc ta đói bụng.” Thần Tử Việt chớp mắt.
Ân, Tử Việt đã đói bụng rồi sao? Dạ Lan San ngẫm lại, vẫn là không nói gì.
“Tiểu Hắc ta muốn uống nước.” Thần Tử Việt nắm lấy cánh tay Dạ Lan San kéo a kéo.
Dạ Lan San cắn răng, tiếp tục giả vờ làm tượng điêu khắc.
“Hảo hảo.” Thần Tử Việt rốt cục nhận thua:“Là ta sai là ta sai, ngươi sao có thể kém hơn cục đá này, ở trong lòng ta ngươi là quan trọng nhất. Đoạn Tinh Gia Cát khắp thiên hạ, cộng dồn lại cũng không quan trọng bằng ngươi!”
“Khụ khụ…………” Dạ Lan San đang điều chỉnh nội tức, không nghĩ tới Thần Tử Việt sẽ nói một câu như vậy. Trong lòng cao hứng, không lo lắng cho kinh mạch của mình đang trong trạng thái nghịch chuyển, một búng máu phun ra thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma.
“Tiểu Hắc ngươi bị thương thật?” Thần Tử Việt sắc mặt trắng bệch, sao đang êm đẹp lại hộc máu? Dạ Lan San khoát tay ý bảo mình không có việc gì, rất nhanh liền điều chỉnh lại:“Ta không bị thương.”
“Không bị thương sao lại hộc máu!” Thần Tử Việt không tin cứng rắn kéo tay y lại dò thử mạch đập. Mạch dùhơi nhanh nhưng xác thực không có đại sự gì, cuối cùng mới thả lỏng, nghi hoặc nói:“Sao đột nhiên lại hộc máu, có phải gần đây ngươi luyện công quá mệt mỏi hay không?”
“Đại khái là vậy đi.” Dạ Lan San xấu hổ, ngẫm lại lại hỏi:“Ngươi vừa rồi là nói thật, ta ở trong lòng ngươi thật sự quan trọng như vậy?”
“Đó là đương nhiên.” Thần Tử Việt chân thành nói:“Từ nhỏ đến lớn ngươi tốt với ta nhất.”
Dạ Lan San thật cao hứng, lại gần nhìn Thần Tử Việt, nghĩ rằng một búng máu vừa rồi thật xứng đáng!
Thần Tử Việt thấy Dạ Lan San rốt cục không tức giận nữa cũng nhếch môi cười meo meo theo. Đột nhiên nhìn thấy khóe miệng y còn dính vết máu vừa rồi, muốn lấy tay giúp y lau, lại nhìn thấy hai tay mình dính đầy máu đen của Nhạc Hồng, không khỏi nhíu mày. Nghĩ nghĩ, đơn giản nhướng người qua vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng thay y liếm vết máu bên khóe miệng. Sau đó lùi về chớp mắt mấy cái.
Dạ Lan San ngây ngẩn cả người, vừa rồi………… Tiểu Việt chủ động hôn y?!!! Dạ Bảo chủ hơn hai mươi năm qua lần đầu tiên cảm thấy đại não trống rỗng, tất cả cảm giác đều đột ngột rời đi, chỉ còn lại hơi thở ẩm ướt ấm áp nơi khóe miệng.
Nhạc lão bang chủ trong lòng Thần Tử Việt cũng ngây ngẩn cả người, bởi vì hiệu quả của Phù Dung Ngọc nên ông cũng lấy lại được chút tri giác. Khi dùng toàn bộ sức mạnh cố mở mắt, liền thấy trên đỉnh đầu mình có hai nam tử đang hôn môi, nhất thời choáng váng, bạch nhãn đảo một cái, lại hôn mê bất tỉnh.
Đầu sỏ gây nên Thần Tử Việt vẻ mặt vô tội:“Tiểu Hắc, vừa rồi Nhạc lão đầu hình như giật giật.”
Dạ Lan San cho là Thần Tử Việt đang nói lảng sang chuyện khác, ngược lại mình cũng không phải không biết xấu hổ nên cũng đi qua nhìn nhìn Nhạc Hồng. Thấy ông ta hai mắt nhắm nghiền hàm răng cắn chặt, cùng vừa rồi không có gì khác nhau sao:“Không a, ngươi xác định ông ta tỉnh?”
“Ân………… không xác định!” Thần Tử Việt lắc đầu cúi nhìn:“Hay là ta nhìn lầm rồi?”
Dạ Lan San không biết nên nói cái gì, đành phải cùng hắn nhìn Nhạc bang chủ cả người đầy là máu đen. Trong đầu vẫn còn lưu lại cảm xúc mềm mại nơi đầu lưỡi ẩm ướt của Thần Tử Việt.
“Các ngươi…………đang làm gì vậy?” Sắc trời dần tối, Nhạc Cửu Nghiên cùng Lạc Cẩm vội vàng trở về. Xa xa nhìn thấy hai người bọn họ không ai nói gì, đều nhìn chằm chằm phụ thân mình không chớp mắt, không khỏi nghi hoặc hỏi.
“Ách…………” Dạ Bảo chủ thực xấu hổ, gãi gãi đầu nói sang chuyện khác:“Chuẩn bị sao rồi?”
“Ân, đã chuẩn bị tốt!” Nhạc Cửu Nghiên gật gật đầu, từ trong tay Thần Tử Việt tiếp nhận Nhạc Hồng, nói:“Hoàng Thiên Sở kia quả nhiên phái người vây quanh các y quán trong thành, bất quá may mà A Cẩm biết một chút y học, hắn nói cho ta biết cần dùng dược gì, ta lén vào dược phòng của một dược điếm tìm.”
“Ngươi không tệ nha!” Thần Tử Việt lấy khăn lau tay cười với Lạc Cẩm: “Cứu lão nhân này rất nhiều lần! Chỉ bằng thô nhân như Tiểu Hắc, nhạc phụ ngươi sẽ không chống đỡ được lâu như vậy!”
Lạc Cẩm ngượng ngùng cười, Nhạc Cửu Nghiên cũng cúi đầu đỏ mặt, Dạ Lan San có chút bất đắc dĩ xoa xoa Thần Tử Việt. Dắt xe ngựa qua cẩn thận ôm Nhạc Hồng vào trong, còn mình ngồi ở phía trước giơ tay vung cương ngựa, đoàn người nhất thời biến mất trong bóng đêm mịt mờ.
Dọc đường Nhạc Cửu Nghiên càng không ngừng thay Nhạc Hồng lau máu đen trên người, đôi mắt luôn đỏ. Lạc Cẩm thấy thế nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, khuyên nhủ:“Tiểu Cửu ngươi yên tâm, Nhạc bang chủ không có việc gì !”
“Đúng vậy đúng vậy!” Thần Tử Việt cũng gật đầu:“Phù Dung Ngọc là thần ngọc, Nhạc bang chủ công phu tốt lại có nội lực của Tiểu Hắc giúp ông chống đỡ, khẳng định có thể vượt qua mấy ngày. Đợi đến Vân Sát Bảo sẽ không có việc gì, Gia Cát cũng chính là Thần Côn, y xem bệnh rất lợi hại, còn là hảo bằng hữu với phụ thân ngươi.”
Nhạc Cửu Nghiên gật gật đầu, cảm kích nhìn Thần Tử Việt cười cười, chậm rãi ngừng nức nở, nhìn Phù Dung Thạch trên ngực Nhạc Hồng, Nhạc Cửu Nghiên không khỏi nhẹ nhàng cầm tay Lạc Cẩm, nói:“A Cẩm, đa tạ ngươi.”
“Với ta ngươi cần gì tạ ơn.” Lạc Cẩm ôm Tiểu Cửu, nắm lấy ba sợi tóc của nàng nói:“Lúc trước đều là ngươi bảo hộ ta, hiện tại đến lượt ta bảo hộ ngươi.”
“Ách…………” Thần Tử Việt cho dù da mặt có dày lúc này cũng hiểu được mình lúc này ở trong xe có vẻ rất dư thừa, vì thế tự giác mở miệng: “Trong xe nóng quá, ta đi ra ngoài hít thở không khí!”
Dạ Lan San đang đánh xe thì thấy Thần Tử Việt cúi đầu chạy ra, đặt mông ngồi ở trước cỏ xa không ngừng quạt gió, không khỏi hỏi: “Xảy ra chuyện gì, sao lại chạy ra?”
Thần Tử Việt nhìn trong xe sau đó bĩu môi, hướng Dạ Lan San làm mặt quỷ. Dạ Lan San hiểu được, đơn giản đưa tay ôm Thần Tử Việt để hắn ngồi ở trước người mình, thuận tiện cầm kiện áo choàng đang khoác bao kín hắn: “Ban đêm gió lớn, cẩn thận cảm lạnh.”
“Ân.” Thần Tử Việt ôm lấy Dạ Lan San, cảm thấy trên người y thật ấm áp, cọ a cọ, ngủ say!
Ba ngày sau, xe ngựa rốt cục đến chân núi Vân Sát. Bạn đang �
Đoạn Tinh lúc này đang ăn cơm đột nhiên cảm thấy mắt trái giật a giật, không khỏi chạy đi tìm Gia Cát, muốn y xem tướng dùm mình: “Uy, Thần Côn! Ngươi cảm thấy ta thoạt nhìn như thế nào?”
Gia Cát chán ghét rụt lui:“Ngươi tự nhìn còn không biết, bên ngoài vô sỉ còn có chứa một chút bỉ ổi, bên trong hèn hạ lại cố tình lộ ra tia hạ lưu, ấn đường màu đen hai mắt xám ngắt, trong vòng ba ngày ắt sẽ bị sét đánh.”
“Phốc…………” Bạch Nhược Manh cười sặc sụa.
Đoạn Tinh hất bàn:“Thần Côn ngươi rủa ta!”
Gia Cát mắt trợn trắng nhìn hắn không nói gì, Đoạn Tinh nghiến răng nghiến lợi dứt khoát xắn tay áo lên, giống như con khỉ bắt được Gia Cát liền há mồm cắn người. Gia Cát tức vô cùng, vùng vẫy lại không xong, liền lấy tay nhéo hắn, trong nhất thời nháo thành một đoàn.
Bạch Nhược Manh mặt không chút thay đổi tiếp tục ăn cơm, hai người này gần đây đã náo loạn không dưới chục lần, hơn nữa mỗi lần đánh nhau đều không dùng sức. Đoạn Tinh dùng miệng cắn Gia Cát dùng tay nhéo, Võ lâm đệ nhị cao thủ cùng Giang hồ đệ nhất Thần toán………… Nàng cảm thấy thật vô lực…………
Đang lúc hai người náo nhiệt túi bụi, đột nhiên nghe ngoài cửa có người thông báo:“Bảo chủ đã trở về!”
Bảo chủ………… Dạ Lan San đã trở lại? Ba người đồng thời sửng sốt.
Đoạn Tinh từ trên người Gia Cát nhảy xuống. Quay đầu nghi hoặc nói:“Chẳng lẽ hết tiền?”
Gia Cát hướng Đoạn Tinh hừ một tiếng, vẻ mặt khinh bỉ:“Tục nhân! Chỉ biết tiền!”
“Thần Côn!” Đoạn Tinh vừa nghe lại muốn nhào qua, bị Bạch Nhược Manh một phen giữ chặt:“Đủ rồi, các ngươi bớt nháo không được sao! Đều lăn tới phòng nghị sự gặp Bảo chủ cho lão nương!”
Đoạn Tinh phủ phủi tay áo, nhìn Gia Cát liếc mắt một cái —– Thấy chưa, Bạch tỷ nổi đóa!
Gia Cát gật gật đầu —– Ân, biết rồi, nàng gần đây rất điệu.
Hai người cùng nhau lén lút cười trộm, Bạch Nhược Manh đi ở phía trước đánh một cái hắt xì lớn.
Đến cửa phòng nghị sự, từ rất xa Đoạn Tinh đã nhìn thấy Dạ Lan San chắp tay sau lưng đứng ở cửa, bên cạnh cư nhiên không phải Thần Tử Việt mà là một hồng y thiếu nữ, không khỏi dừng lại cước bộ há to miệng.
“Uy, ngươi làm sao vậy?” Gia Cát túm túm Đoạn Tinh:“Bị ngốc rồi?”
Đoạn Tinh chỉa chỉa phía trước:“ Muốn chết, Bảo chủ sao lại dẫn theo nữ nhân trở về, Tiểu Việt Việt đâu rồi?”
Gia Cát cau mày nói:“Đó không phải là Nhạc Cửu Nghiên sao?” Bảo chủ trước đó vài ngày còn cự tuyệt cầu hôn của Nhạc Hồng, sao vừa đi không tới mấy ngày đã đưa khuê nữ người ta câu trở về?
“Nhạc Cửu Nghiên?” Đoạn Tinh nghĩ nghĩ, chậc chậc thở dài:“Quai quai a, Bảo chủ chính là Bảo chủ, Vân Sát Bảo ta ngay cả sính lễ cũng giảm đi.”
Gia Cát lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc, Đoạn Tinh người này thật sự………… phi thường tục!! Thấy Dạ Lan San đã nhìn thấy hai người bọn họ, liền kéo Đoạn Tinh vội vàng chạy đi qua.
. : .
Danh sách chương