Phiên ngoại 1 – Tiểu Hắc Tiểu Thần lễ mừng năm mới ký
“Tiểu Hắc ~!!” Tám tuổi tiểu Tử Việt trời còn chưa sáng đã hưng phấn chạy đến phòng Dạ Lan San, ghé vào bên giường đẩy đẩy y:“Rời giường rời giường!”
Dạ Lan San mông mông lung lông mở mắt, chỉ thấy Thần Tử Việt mặc áo ngắn và đoản khố* nhỏ, lộ ra cánh tay nhỏ và cùng vai nhỏ gầy teo, khuôn mặt bị đông lạnh đỏ rực, đang cười tủm tỉm nhìn mình.
*quần đùi, quần ngắn
“Ngươi sao không mặc y phục đàng hoàng mà đã chạy tới đây !” Dạ Lan San hết hồn, tay bế hắn lên nhét vào ổ chăn ôm lấy:“Bên ngoài tuyết còn đang rơi đó!”
Thần Tử Việt khụt khịt —– Ở trong lòng Tiểu Hắc thật ấm, vì vậy cũng đưa tay ôm thắt lưng y, lấy đầu cọ cọ y:“Tiểu Hắc chút nữa ngươi dẫn ta xuống núi chơi được không?”
“Hôm nay là ngày ba mươi, chạy đi đâu?” Dạ Lan San xoa xoa đầu hắn:“Bên ngoài tuyết còn đang rơi, bị nghĩa phụ phát hiện sẽ bị phạt .”
“Nhưng ta muốn đi……” Thần Tử Việt ở trong lòng y cụng a cụng:“Nghe người ta nói hôm nay dưới núi rất náo nhiệt, chúng ta lén đi rồi trước giờ cơm tối chạy về là được rồi.”
Dạ Lan San cúi đầu nhìn đôi mắt Thần Tử Việt đầy kỳ vọng, bất đắc dĩ gật đầu:“Được, bất quá bây giờ còn rất sớm, ngươi ngủ thêm một giấc đi, trời đã sáng ta sẽ gọi ngươi.”
“Ân!” Thần Tử Việt vui vẻ gật đầu, nghĩ nghĩ, chồm người lên hôn môi Dạ Lan San “chụt” một cái :“Tiểu Hắc ngươi tốt với ta nhất .”
……!! Dạ Lan San ngốc đơ, lại nhìn Thần Tử Việt giống như con thỏ nhỏ chôn đầu vào trong lòng mình, nhất thời trong đầu chỉ còn có một ý niệm —– Tuyết rơi thì tính cái gì, hôm nay cho dù trên trời phóng xuống dao găm ta cũng sẽ mang Tiểu Việt xuống núi!! Đại khái là vì trong lòng mong chờ, mới tờ mờ sáng Thần Tử Việt liền tỉnh lại, thấy Dạ Lan San còn đang ngủ nên đùa dai nhướng người cắn cắn cằm y, liền thấy Dạ Lan San nhăn mặt nhíu mày, sau đó xoay người ngủ tiếp…… Thần Tử Việt cảm thấy chơi rất vui —– Tiểu Hắc ở trước mặt mình luôn cười tủm tỉm, lần này hình như là lần đầu tiên nhíu mày…… Lại tiên qua liếm liếm mũi y, vẫn không chịu tỉnh! Vì thế tiểu Tử Việt không biết mệt ở trên mặt y nơi này cắn cắn chỗ đó liếm liếm, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Dạ Lan San, qua hồi lâu mới ngơ ngác mở miệng:“Tiểu Việt sớm……”
“Ân, sớm sớm.” Thần Tử Việt cười híp mắt gật gật đầu,.
Dạ Lan San nhăn mặt nhíu mày, tay sờ soạng một phen trên mặt mình:“Sao mặt ta lại ướt?”
“Bởi vì ngươi ngủ chảy nước miếng !” Thần Tử Việt vẻ mặt nghiêm túc:“Xấu hổ xấu hổ.”
“Thật không?” Dạ Lan San biểu tình thật nghi hoặc:“Nhưng tại sao cả khuôn mặt đều là……”
Thần Tử Việt chớp mắt mấy cái, vẻ mặt thuần lương vô hại nói lảng sang chuyện khác:“Tiểu Hắc chúng ta xuống núi đi?”
“Được.” Dạ Lan San rời giường mặc y phục, lại đi ra ngoài thay Thần Tử Việt lấy y phục mới đã chuẩn bị cho hắn đến:“Nha, lễ mừng năm mới mặc đồ mới ”
“A?” Thần Tử Việt bĩu môi:“Ta muốn mặc màu trắng, màu đỏ khó coi chết đi được, tiểu cô nương mới mặc.”
“Năm mới không mặc màu trắng!” Dạ Lan San từ trong chăn túm Thần Tử Việt ra ngoài giúp hắn mặc y phục.
“Tại sao ngươi không mặc màu đỏ !“Thần Tử Việt chỉ vào y phục màu tím nhạt trên người Dạ Lan San, không thuận theo không buông tha.
“Ta không biết.” Dạ Lan San thật bất đắc dĩ: “Đều do hạ nhân chuẩn bị. Đúng rồi, vừa rồi ta nghe bọn họ nói hôm nay Mộc trang chủ của tiền trang Thanh Vân đến.”
“Đến đi đến đi, tốt nhất đến hơn mười hai mươi trang chủ, như vậy phụ thân sẽ không có thời gian quan tâm chúng ta !” Thần Tử Việt mặc y phục xong từ trên giường nhảy xuống:“Chúng ta khi nào thì xuống núi?”
Dạ Lan San nhìn Thần Tử Việt nhỏ gầy trắng trắng trong y phục đỏ, vẻ mặt có chút ngốc hề hề, trong lòng nghĩ Tiểu Việt Việt thật xinh nha, tiểu cô nương mặc đồ đỏ cũng không đẹp như hắn.
“Tiểu Hắc ngươi phát ngốc cái gì!” Thần Tử Việt ở trước mặt y huơ huơ tay.
“Ách……” Dạ Lan San phục hồi tinh thần lại, xoa xoa đầu nói:“Hiện tại nghĩa phụ hẳn là đang vội chuẩn bị cho đêm nay, sẽ không cùng chúng ta ăn điểm tâm, hiện tại liền xuống núi, ta đưa ngươi xuống núi ăn được không?”
“Được!” Thần Tử Việt cao hứng nhảy tới nhảy lui:“Chúng ta hiện tại đi!”
Hai người từ sau núi len lén chuồn ra khỏi Vân Sát Bảo, nhìn ngọn núi trắng xoá, Thần Tử Việt mở to miệng:“Tuyết lớn như vậy, chúng ta phải đi tới khi nào?”
Dạ Lan San cười cười, kéo cái mũ lông chồn trên áo khoác giúp hắn, lại thay hắn cài thật chặt rồi ngồi xổm xuống quay đầu nói:“Đi lên ta cõng ngươi!”
Thần Tử Việt do do dự dự ghé vào trên lưng Dạ Lan San, mở miệng nói:“Tiểu Hắc chúng ta trở về đi, tuyết lớn quá……”
Nghe trong thanh âm Thần Tử Việt có chút không cam lòng, Dạ Lan San cười cười:“Không sao, ôm chặt ta là được.”
“Ân.” Thần Tử Việt gật gật đầu, tay dùng sức ôm cổ Dạ Lan San. Dạ Lan San dưới chân mượn lực, cõng Thần Tử Việt chạy vù vù xuống núi. Đợi đến khi xuống núi Dạ Lan San mới buông Thần Tử Việt ra vỗ vỗ mặt hắn:“Đến, mở mắt nhìn!”
Thần Tử Việt mở to mắt nhìn bốn phía, lại nhìn Dạ Lan San:“Tiểu Hắc thật lợi hại……”
“Đó là đương nhiên!” Dạ Lan San dương dương tự đắc:“Khinh công ta tốt nhất !”
“Khinh công của ta cũng rất tốt……” Thần Tử Việt không phục chu môi lầm bầm.
Dạ Lan San buồn cười nhìn hắn, không nói gì.
Thần Tử Việt bị nhìn thấu, tức giận trừng mắt nhìn y:“Khinh công tốt có gì đặc biệt hơn người, ngươi ngủ còn chảy nước miếng!”
Dạ Lan San thiếu chút nữa thốt ra ta sáng nay là cố ý giả bộ ngủ !! Suy nghĩ lại vẫn là nhịn xuống, vẻ mặt nghẹn khuất.
Thần Tử Việt có chút chột dạ, đi lên kéo kéo Dạ Lan San:“Chúng ta đi ăn cái gì đi……”
Dạ Lan San nhìn xung quanh, phía trước có một quầy hàng nhỏ vỉ hấp bốc hơi nóng hôi hổi, kéo Thần Tử Việt đi qua mua hai cái bánh bao thịt nóng hổi cho hắn:“Nha, ăn cáu này trước, đợi ta dẫn ngươi đi mua món khác!”
Thần Tử Việt nhận lấy bánh bao cắn cắn, nheo mắt lại:“Ăn ngon!”
Dạ Lan San thật bất đắc dĩ:“Ngươi còn chưa ăn đến nhân……”
Thần Tử Việt không để ý tới y, nhanh nhảu chạy về phía trước, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một người đang nói chuyện cùng một tiểu nam hài mặc áo xanh.
“Tiểu Hắc!” Thần Tử Việt khẩn trương kéo Dạ Lan San:“Người ở đằng kia là người xấu, lần trước Phúc bá dẫn ta xuống núi chơi có chỉ cho ta biết, hắn là kẻ xấu chuyên bắt cóc hài tử đem bán!”
Dạ Lan San nhíu mày, nhìn tiểu nam hài phía trước đã gật đầu đi theo tên buôn người vào một con đường tắt, vì vậy kéo Thần Tử Việt lén đi theo.
Tên buôn người trong lòng rất cao hứng, gần sang năm mới lão thiên gia thật đúng là tặng cho mình một phần đại lễ, tiểu nam hài này nhìn qua ngốc hồ hồ, cách ăn mặc tuyệt đối là công tử nhà giàu, bán cho tiểu quan quán tuyệt đối có thể kiếm nhất chút bạc.
“Di? Ngươi không phải nói dẫn ta tới Sở Vân khách điếm tìm phụ thân sao? Đây là đâu?” Thiếu niên áo xanh ý thức được có chút không đúng, dừng cước bộ hỏi.
“Hắc hắc, tìm phụ thân cái gì, ta dẫn ngươi tới một địa phương tốt!” Tên buôn người bộc lộ mặt hung ác, từ phía sau lấy ra bao bố và dây thừng nhào lên bắt thiếu niên kia.
“Tiểu Hắc chúng ta đi cứu hắn!” Núp ở chỗ tối Thần Tử Việt khẩn trương lôi kéo Dạ Lan San định chạy ra ngoài, lại bị y đè lại.
“Làm sao vậy?” Thần Tử Việt nhíu mày.
Dạ Lan San chỉ chỉ bên ngoài:“Nga, võ công hắn không kém, tên kia không phải đối thủ của hắn.”
“A?” Thần Tử Việt thật cẩn thận thò đầu ra bên ngoài nhìn xem, quả nhiên không đến ba chiêu, thiếu niên áo xanh liền đem tên buôn người đánh nằm trên đất, vỗ vỗ tay đắc ý nói:“Ngươi còn muốn trói ta?”
Tên kia thẹn quá hóa giận, ngẩng đầu quát:“Xem náo nhiệt đủ chưa? Còn không mau lăn ra đây?!”
“Ha ha ha……” Từ trên nóc nhà cười nhảy xuống bảy tám người, mọi người đều răng cười:“Tạ lão tam, bị một tiểu oa nhi đánh chật vật như vậy, ngươi thật sự giỏi a!”
“Phi!” Tên buôn người từ trên mặt đất bò dậy:“Bắt hắn, đây chính là hàng đáng giá!”
“Là ngươi nói!” Bảy tám người nhất tề xông lên bắt, thiếu niên áo xanh tuy võ công không tệ nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ bảy tám tuổi, dần dần bị vây vào tình thế xấu, Dạ Lan San thấy thế quay đầu nói với Thần Tử Việt:“Đừng lộn xộn, ở đây chờ ta!”
“Ân.” Thần Tử Việt vừa gật đầu xong đã thấy Dạ Lan San lập tức xông ra ngoài.
Bảy tám kẻ buôn người nhìn Dạ Lan San y như một tiểu báo tử xông lại đây đầu tiên là sửng sốt, sau khi thấy rõ diện mạo y một đám lại nghĩ rằng quai quai, lại là hàng đáng giá, bất quá bọn họ rất nhanh liền phát hiện thiếu niên này võ công cao cường xuất thủ tàn nhẫn, hơn nữa tựa hồ là liều mạng đấu pháp, dần dần thấy có chút không ổn, nháy mắt với nhau bắt đầu chạy.
Dạ Lan San nhíu mày, xông lên một chưởng đánh hai người chạy gần nhất kéo lại, cho đến khi đem dồn những người đó vào một ngõ cụt, xông lên quyền cước đấm đá, một đám mắt mũi sưng bầm tím nằm trên mặt đất rên hừ hừ, trong lòng hối hận đòi mạng —– Này không phải người a, rõ ràng là sát thần a, đánh quyền cước bình thường cũng thua, đã vậy tiểu tổ tông này còn hạ sát thủ a……
Bọn họ không biết, Dạ Lan San vừa nhìn thấy bọn họ liền nhớ đến chuyện lúc Tiểu Việt năm tuổi súyr nữa bị bắt cóc, lúc ấy mình võ công không tốt không có năng lực bảo hộ hắn, mấy năm nay vẫn có chút áy náy và không cam lòng, hiện tại thật vất vả mới chờ được cơ hội xả giận, nào có đạo lý dễ dàng thu tay lại.
Thần Tử Việt và thiếu niên áo xanh bị đả pháp đánh cho hấp hối của Dạ Lan San trợn mắt há hốc mồm, hai người đứng ở đó ngây ngốc há miệng.
Dạ Lan San quay đầu nhìn thấy hai người bộ dạng ngơ ngác, cảm thấy tâm hư vinh cực độ thỏa mãn, vì vậy đi lên vỗ vỗ Thần Tử Việt:“Chúng ta đi tìm nha dịch đến đi!”
Thiếu niên áo xanh phục hồi tinh thần lại, cảm kích nhìn Dạ Lan San:“Cám ơn ngươi!”
“Đừng khách khí!” Dạ Lan San lắc đầu, lúc này ba người nghe được một thanh âm “rột rột”……
“Ách……” Thiếu niên áo xanh ngượng ngùng xoa xoa bụng.
“Ngươi đói bụng nha?” Thần Tử Việt chớp mắt mấy cái, đem bánh bao trong tay đưa cho hắn:“Đây, ăn ngon lắm ……”
“Này……” Dạ Lan San đưa tay muốn ngăn hắn lại.
“Tiểu Hắc ngươi không cần hẹp hòi như vậy nha! Một cái bánh bao mà thôi!” Thần Tử Việt bất mãn trừng y.
Dạ Lan San câm nín, chỉ là cái bánh bao kia rõ ràng có nửa cái…… Nào có đạo lý đem đồ ăn còn thừa của mình cho người ta……
Thiếu niên áo xanh nhìn nửa cái bánh bao trong tay, cũng không biết nói gì……
Đúng lúc đó, nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, mơ hồ có người gọi thiếu gia.
“Kiền thúc, ta ở đây!” Thiếu niên áo xanh sau khi nghe được nhanh chóng đáp lại, sau đó quay đầu nói:“Là quản gia của nhà ta.”
“Ôi tiểu thiếu gia.” Quản gia nghe được thanh âm vội vàng chạy tới:“Ta tìm từ sáng đến giờ, sợ tới mức mạng già ta cũng mất……”
Thiếu niên ngượng ngùng gãi đầu:“Thấy quán nhỏ ven đường chơi rất vui, liền dừng lại xem một chút, lúc ngẩng đầu tìm thì không thấy các ngươi……”
“Nhanh trở về đi, lão gia sắp điên rồi.” Quản gia kéo áo thiếu niên đi ra ngoài.
“Chờ một chút.” Thiếu niên dừng lại, chỉ vào một đống bảy tám tên buôn người nằm rạp trong góc tường nói:“Bọn chúng muốn bắt ta, là hai người họ đã cứu ta, ngươi đi tìm gia đinh đến trói bọn họ tới quan phủ đi!”
“A?” Quản gia hoảng sợ, xoay xoay thiếu niên áo xanh kiểm tra:“Thiếu gia ngươi có bị thương hay không?”
“Ta không sao!“Thiếu niên không kiên nhẫn phất tay.
Quản gia thấy trên người hắn tuy nói có chút bụi bẩn nhưng không có bị thương, cho nên cũng thở phào nhẹ nhỏm, quay đầu muốn cảm tạ hai người cứu thiếu gia thì lại sửng sốt —– Tử y thiếu niên mi mục tuấn lãng, gương mặt đường nét rõ ràng, chỉ mới mười một mười hai tuổi lại không hiểu sao làm cho người ta cảm giác có một loại khí phách; Nam hài bên cạnh nhìn qua tuổi tác không kém thiếu gia nhà mình lắm, mặc cẩm y đỏ cười tủm tỉm, lớn lên thật không giống người thường……
“Ngươi không cần cảm tạ chúng ta!” Thần Tử Việt đi lên vỗ vỗ ông:“Sau này trông kỹ thiếu gia nhà ngươi là được.”
“Ai!” Quản gia bị bộ dáng nghiêm túc của hắn chọc cười.
Dạ Lan San mới đánh xong tâm tình cũng tốt lắm, tiến lên kéo Thần Tử Việt ra ngoài:“Tiểu Việt Việt ta dẫn ngươi đi ăn!”
Thiếu niên áo xanh nhìn bóng dáng hai người bọn họ, lại nhìn nửa cái bánh bao trong tay không tự chủ được hé miệng cười.
Dạ Lan San kéo Thần Tử Việt dạo tới dạo lui khắp nơi, nơi này xem một chút chỗ kia ngó một cái, chỉ chốc lát trên người đầy các loại —– Pháo, mứt quả, tượng đất, cho chóng……
“Tiểu Hắc ta muốn ăn bánh bao!” Thần Tử Việt đưa tay chỉ một quầy hàng nhỏ phía trước.
“Vừa rồi ngươi không phải đã đem nửa cái bánh bao cho người ta……!!” Dạ Lan San tức giận, nghĩ rằng đó là bánh bao Tiểu Việt Việt đã ăn qua nha, tiện nghi tiểu tử kia.
“Cái hồi nãy ăn không ngon! Ăn nửa ngày cũng không cắn được nhân bánh, còn rất mặn!” Thần Tử Việt chu chu môi:“Cầm trong tay đã nửa ngày, lại không thể lãng phí lương thực, vừa lúc cho hắn!”
Dạ Lan San dở khóc dở cười.
Hai người ở dưới núi chơi đến bất diện nhạc hồ. Bất tri bất giác thời gian đã qua thật lâu, Dạ Lan San ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời đã không còn sớm, vì vậy lại ôm Thần Tử Việt trở lại Vân Sát Bảo, hai người trước tiên về phòng đem đồ mua được dưới núi lén lút dấu hết, mới vừa lau mặt thì hạ nhân đến tìm bảo là sắp khai yến tiệc.
Thần Tử Việt cùng Dạ Lan San liếc mắt nhìn nhau —– Nguy hiểm thật a nguy hiểm thật……
Hai người vừa đi vào cửa liền không khỏi sửng sốt —– Thiếu niên áo xanh buổi sáng gặp dưới núi đang ngồi trên ghế……
“Nha, là các ngươi a?” Kia thiếu niên tinh mắt, cao hứng từ trên ghế nhảy xuống giữ chặt một bên tay mỗi người:“Phụ thân, buổi sáng là hai người họ cứu con!!”
“Ai nha, quả thật là anh hùng xuất thiếu niên!” Người nọ đứng lên đi đến trước mặt Dạ Lan San cung kính nói:“Tại hạ Mộc Thanh Vân của tiền trang Thanh Vân, đa tạ nhị vị thiếu gia xuất thủ tương trợ cứu khuyển tử thoát vây.”
“Không…… có……” Dạ Lan San nghiêng người nhìn ánh mắt Thần Sơn, trong lòng âm thầm kêu khổ.
“Lại đây ngồi.” Trên mặt Thần Sơn không có biểu tình gì.
Dạ Lan San kéo Thần Tử Việt đang thấp thỏm bất an ngồi xuống, tâm tình thiếu niên áo xanh cũng rất tốt, tiếp tục nói:“Buổi sáng quên nói, ta gọi là Mộc Tiên Nhiên từ Giang Nam đến. Võ công các ngươi thật là lợi hại nga……!”
Thần Sơn nghe vậy khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Thần Tử Việt một cái.
“Ách…… Không liên quan đến con, đánh nhau là Tiểu Hắc!” Thần Tử Việt không chút do dự chỉ vào Dạ Lan San.
Dạ Lan San cắn răng —– Tiểu Việt ngươi gió chiều nào theo chiều đó!!!
“Không sao, cứu người là chuyện tốt.” Thần Sơn cười cười, xoa xoa đầu Dạ Lan San:“Năm nay cho con tiền mừng tuổi gấp đôi!”
“A?” Dạ Lan San thật vui vẻ, không bị phạt mà còn được thưởng:“Cảm ơn nghĩa phụ.”
“Còn con đâu?” Thần Tử Việt vẻ mặt chân chó, ngẩng đầu lên nhìn Thần Sơn.
Thần Sơn cười bí hiểm, vỗ hắn một phen:“ Nhất định là con hồ nháo muốn xuống núi, phần thưởng là ở nhà ngốc một tháng cho ta, chép năm mươi lần gia quy!”
“A?” Thần Tử Việt trong chớp mắt hỏng mất……
“Nghĩa phụ……” Dạ Lan San không đành lòng nhìn bộ dạng Thần Tử Việt rầu rĩ không vui, muốn thay hắn cầu tình.
Thần Sơn không để ý tới y, bắt đầu nói chuyện phiếm cùng Mộc Thanh Vân.
Dạ Lan San bất đắc dĩ xoa xoaThần Tử Việt —– Tiểu Việt ta đã tận lực, cùng lắm thì ta giúp ngươi chép……
Thần Tử Việt trừng Mộc Tiên Nhiên —– Ngươi nhiều chuyện, hại ta không thể xuất môn, còn phải chép phạt! Ngươi là người xấu! Lần sau không cứu ngươi !
Mộc Tiên Nhiên thật ủy khuất……
Cơm nước xong, Thần Tử Việt tức giận trở về phòng khóa cửa ai cũng không gặp, Dạ Lan San canh giữ ở cửa gõ gõ:“Tiểu Việt ngươi đừng giận, đi ra đây ta dẫn ngươi đi phóng pháo hoa.”
Không có động tĩnh……
Dạ Lan San sốt ruột, Tiểu Việt Việt thích nhất là náo nhiệt, sao bây giờ cả dụ dỗ hắn đi phóng pháo cũng không được, cho nên xoay người nhảy lên nóc nhà vạch mái ngói ra nhìn. Thần Tử Việt ném mình ở trên giường, vểnh mông trùm đầu không nhúc nhích. Dạ Lan San bất đắc dĩ mở miệng:“Ngươi nếu không mở cửa ta liền hủy nóc phòng nhảy xuống!”
Thần Tử Việt giật giật, đem mình từ trong chăn đẩy ra ngoài, liếc nhìn nóc phòng, mở cửa.
Dạ Lan San đi vào ôm hắn lắc lắc:“Ngươi đừng giận, không thì năm mươi lần ta giúp ngươi chép hết.”
Thần Tử Việt vẫn thật ủy khuất, cho nên chui đầu vào trên cổ y hung hăng cắn một cái.
“Tê……” Dạ Lan San đổ hít một ngụm lãnh khí, nhưng vẫn chịu đựng bất động.
Thần Tử Việt cắn xong cảm thấy tâm tình tốt lắm, nghĩ lại có chút đau lòng đưa tay xoa xoa cái dấu răng nho nhỏ kia, mở miệng hỏi:“Có đau hay không?”
“Ân.” Dạ Lan San thành thành thật thật gật đầu.
“Đau sao ngươi không né ra!” Thần Tử Việt trừng y.
Dạ Lan San chớp mắt mấy cái:“Ngươi mất hứng mà, hiện tại tâm tình tốt hơn chưa?”
Thần Tử Việt có chút cảm động, tiến lên liếm liếm dấu răng trên cổ y, đầu chôn ở trong lòng y nói:“Đi ra ngoài chơi đi, ở trong phòng buồn.”
Dạ Lan San cười cười, khoác áo choàng lên đem hắn bao lại thật kín, Thần Tử Việt nhìn Dạ Lan San quần áo đơn bạc trong lòng thật căm giận —– Dựa vào cái gì thân thể y tốt như vậy……
Hai người ra cửa, Dạ Lan San dẫn Thần Tử Việt đi tới trù phòng.
“Không phải đi phóng pháo sao?” Thần Tử Việt mạc danh kỳ diệu nhìn Dạ Lan San.
Dạ Lan San đưa tay bóp mũi hắn:“Ngươi buổi tối cũng không ăn cơm, ta gọi trù tử làm một ít điểm tâm mang theo miễn cho ngươi đói bụng.”
Thần Tử Việt cười tủm tỉm, nghĩ rằng Tiểu Hắc đối với mình thật tốt……
Hai người cầm điểm tâm đến phía sau núi, Thần Tử Việt ngồi ở trúc lâu nhìn Dạ Lan San từng bước từng bước phóng pháo, tâm tình tốt lắm cười a cười.
Dạ Lan San phóng pháo xong trở về, nhìn Thần Tử Việt vui vẻ mình cũng thật cao hứng, tay lau mồ hôi trên gát ngồi bên cạnh nhìn hắn.
Thần Tử Việt cầm khăn tay đưa cho y:“Lau mồ hôi đi, nếu không sẽ sinh bệnh.”
Dạ Lan San thêm can đảm:“Ngươi giúp ta lau!”
Thần Tử Việt kỳ quái nhìn y một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn giúp y lau mồ hôi, Dạ Lan San nhìn hắn vẻ mặt thật tình, đột nhiên có xúc động muốn nhào qua hôn hắn một cái.
“Ngươi làm gì nhìn ta như vậy?” Thần Tử Việt nháy mắt mấy cái.
“Ta muốn hôn ngươi!” Dạ Lan San vẻ mặt thành thật.
Thần Tử Việt nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sáp lại hôn “chụt” một cái:“Ngươi không được hôn ta, muốn hôn cũng là ta hôn ngươi!”
Dạ Lan San đảo con ngươi, chỉ vào miệng mình:“Vậy ngươi hôn lại nơi này!”
Thần Tử Việt ngoan ngoãn hôn lên.
Tâm tình Dạ Lan San nhất thời các loại sung sướng, tay ôm lấy Thần Tử Việt cọ a cọ:“Tiểu Việt Việt ngươi thật đáng yêu……!!”
Thần Tử Việt bị y ôm vào trong lòng không có cách nào hô hấp, lắc lắc đầu muốn tránh ra.
Núp trong chỗ tối Mộc Tiên Nhiên hít một ngụm lãnh khí —– Vốn là muốn tới giải thích với Thần Tử Việt, bất quá vẫn là bỏ đi, hiện tại đi ra không những không làm cho Thần Tử Việt tha thứ mình, nói không chừng còn có thể đắc tội Dạ Lan San……
Mộc gia tiểu thiếu gia đứng lên lắc lắc đầu kiên định đi về……
Thần Tử Việt dựa vào trong lòng Dạ Lan San, tiếng pháo hoa rộn ràng nghênh đón năm mới, một khởi đầu đầy thú vị……
. : .
“Tiểu Hắc ~!!” Tám tuổi tiểu Tử Việt trời còn chưa sáng đã hưng phấn chạy đến phòng Dạ Lan San, ghé vào bên giường đẩy đẩy y:“Rời giường rời giường!”
Dạ Lan San mông mông lung lông mở mắt, chỉ thấy Thần Tử Việt mặc áo ngắn và đoản khố* nhỏ, lộ ra cánh tay nhỏ và cùng vai nhỏ gầy teo, khuôn mặt bị đông lạnh đỏ rực, đang cười tủm tỉm nhìn mình.
*quần đùi, quần ngắn
“Ngươi sao không mặc y phục đàng hoàng mà đã chạy tới đây !” Dạ Lan San hết hồn, tay bế hắn lên nhét vào ổ chăn ôm lấy:“Bên ngoài tuyết còn đang rơi đó!”
Thần Tử Việt khụt khịt —– Ở trong lòng Tiểu Hắc thật ấm, vì vậy cũng đưa tay ôm thắt lưng y, lấy đầu cọ cọ y:“Tiểu Hắc chút nữa ngươi dẫn ta xuống núi chơi được không?”
“Hôm nay là ngày ba mươi, chạy đi đâu?” Dạ Lan San xoa xoa đầu hắn:“Bên ngoài tuyết còn đang rơi, bị nghĩa phụ phát hiện sẽ bị phạt .”
“Nhưng ta muốn đi……” Thần Tử Việt ở trong lòng y cụng a cụng:“Nghe người ta nói hôm nay dưới núi rất náo nhiệt, chúng ta lén đi rồi trước giờ cơm tối chạy về là được rồi.”
Dạ Lan San cúi đầu nhìn đôi mắt Thần Tử Việt đầy kỳ vọng, bất đắc dĩ gật đầu:“Được, bất quá bây giờ còn rất sớm, ngươi ngủ thêm một giấc đi, trời đã sáng ta sẽ gọi ngươi.”
“Ân!” Thần Tử Việt vui vẻ gật đầu, nghĩ nghĩ, chồm người lên hôn môi Dạ Lan San “chụt” một cái :“Tiểu Hắc ngươi tốt với ta nhất .”
……!! Dạ Lan San ngốc đơ, lại nhìn Thần Tử Việt giống như con thỏ nhỏ chôn đầu vào trong lòng mình, nhất thời trong đầu chỉ còn có một ý niệm —– Tuyết rơi thì tính cái gì, hôm nay cho dù trên trời phóng xuống dao găm ta cũng sẽ mang Tiểu Việt xuống núi!! Đại khái là vì trong lòng mong chờ, mới tờ mờ sáng Thần Tử Việt liền tỉnh lại, thấy Dạ Lan San còn đang ngủ nên đùa dai nhướng người cắn cắn cằm y, liền thấy Dạ Lan San nhăn mặt nhíu mày, sau đó xoay người ngủ tiếp…… Thần Tử Việt cảm thấy chơi rất vui —– Tiểu Hắc ở trước mặt mình luôn cười tủm tỉm, lần này hình như là lần đầu tiên nhíu mày…… Lại tiên qua liếm liếm mũi y, vẫn không chịu tỉnh! Vì thế tiểu Tử Việt không biết mệt ở trên mặt y nơi này cắn cắn chỗ đó liếm liếm, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Dạ Lan San, qua hồi lâu mới ngơ ngác mở miệng:“Tiểu Việt sớm……”
“Ân, sớm sớm.” Thần Tử Việt cười híp mắt gật gật đầu,.
Dạ Lan San nhăn mặt nhíu mày, tay sờ soạng một phen trên mặt mình:“Sao mặt ta lại ướt?”
“Bởi vì ngươi ngủ chảy nước miếng !” Thần Tử Việt vẻ mặt nghiêm túc:“Xấu hổ xấu hổ.”
“Thật không?” Dạ Lan San biểu tình thật nghi hoặc:“Nhưng tại sao cả khuôn mặt đều là……”
Thần Tử Việt chớp mắt mấy cái, vẻ mặt thuần lương vô hại nói lảng sang chuyện khác:“Tiểu Hắc chúng ta xuống núi đi?”
“Được.” Dạ Lan San rời giường mặc y phục, lại đi ra ngoài thay Thần Tử Việt lấy y phục mới đã chuẩn bị cho hắn đến:“Nha, lễ mừng năm mới mặc đồ mới ”
“A?” Thần Tử Việt bĩu môi:“Ta muốn mặc màu trắng, màu đỏ khó coi chết đi được, tiểu cô nương mới mặc.”
“Năm mới không mặc màu trắng!” Dạ Lan San từ trong chăn túm Thần Tử Việt ra ngoài giúp hắn mặc y phục.
“Tại sao ngươi không mặc màu đỏ !“Thần Tử Việt chỉ vào y phục màu tím nhạt trên người Dạ Lan San, không thuận theo không buông tha.
“Ta không biết.” Dạ Lan San thật bất đắc dĩ: “Đều do hạ nhân chuẩn bị. Đúng rồi, vừa rồi ta nghe bọn họ nói hôm nay Mộc trang chủ của tiền trang Thanh Vân đến.”
“Đến đi đến đi, tốt nhất đến hơn mười hai mươi trang chủ, như vậy phụ thân sẽ không có thời gian quan tâm chúng ta !” Thần Tử Việt mặc y phục xong từ trên giường nhảy xuống:“Chúng ta khi nào thì xuống núi?”
Dạ Lan San nhìn Thần Tử Việt nhỏ gầy trắng trắng trong y phục đỏ, vẻ mặt có chút ngốc hề hề, trong lòng nghĩ Tiểu Việt Việt thật xinh nha, tiểu cô nương mặc đồ đỏ cũng không đẹp như hắn.
“Tiểu Hắc ngươi phát ngốc cái gì!” Thần Tử Việt ở trước mặt y huơ huơ tay.
“Ách……” Dạ Lan San phục hồi tinh thần lại, xoa xoa đầu nói:“Hiện tại nghĩa phụ hẳn là đang vội chuẩn bị cho đêm nay, sẽ không cùng chúng ta ăn điểm tâm, hiện tại liền xuống núi, ta đưa ngươi xuống núi ăn được không?”
“Được!” Thần Tử Việt cao hứng nhảy tới nhảy lui:“Chúng ta hiện tại đi!”
Hai người từ sau núi len lén chuồn ra khỏi Vân Sát Bảo, nhìn ngọn núi trắng xoá, Thần Tử Việt mở to miệng:“Tuyết lớn như vậy, chúng ta phải đi tới khi nào?”
Dạ Lan San cười cười, kéo cái mũ lông chồn trên áo khoác giúp hắn, lại thay hắn cài thật chặt rồi ngồi xổm xuống quay đầu nói:“Đi lên ta cõng ngươi!”
Thần Tử Việt do do dự dự ghé vào trên lưng Dạ Lan San, mở miệng nói:“Tiểu Hắc chúng ta trở về đi, tuyết lớn quá……”
Nghe trong thanh âm Thần Tử Việt có chút không cam lòng, Dạ Lan San cười cười:“Không sao, ôm chặt ta là được.”
“Ân.” Thần Tử Việt gật gật đầu, tay dùng sức ôm cổ Dạ Lan San. Dạ Lan San dưới chân mượn lực, cõng Thần Tử Việt chạy vù vù xuống núi. Đợi đến khi xuống núi Dạ Lan San mới buông Thần Tử Việt ra vỗ vỗ mặt hắn:“Đến, mở mắt nhìn!”
Thần Tử Việt mở to mắt nhìn bốn phía, lại nhìn Dạ Lan San:“Tiểu Hắc thật lợi hại……”
“Đó là đương nhiên!” Dạ Lan San dương dương tự đắc:“Khinh công ta tốt nhất !”
“Khinh công của ta cũng rất tốt……” Thần Tử Việt không phục chu môi lầm bầm.
Dạ Lan San buồn cười nhìn hắn, không nói gì.
Thần Tử Việt bị nhìn thấu, tức giận trừng mắt nhìn y:“Khinh công tốt có gì đặc biệt hơn người, ngươi ngủ còn chảy nước miếng!”
Dạ Lan San thiếu chút nữa thốt ra ta sáng nay là cố ý giả bộ ngủ !! Suy nghĩ lại vẫn là nhịn xuống, vẻ mặt nghẹn khuất.
Thần Tử Việt có chút chột dạ, đi lên kéo kéo Dạ Lan San:“Chúng ta đi ăn cái gì đi……”
Dạ Lan San nhìn xung quanh, phía trước có một quầy hàng nhỏ vỉ hấp bốc hơi nóng hôi hổi, kéo Thần Tử Việt đi qua mua hai cái bánh bao thịt nóng hổi cho hắn:“Nha, ăn cáu này trước, đợi ta dẫn ngươi đi mua món khác!”
Thần Tử Việt nhận lấy bánh bao cắn cắn, nheo mắt lại:“Ăn ngon!”
Dạ Lan San thật bất đắc dĩ:“Ngươi còn chưa ăn đến nhân……”
Thần Tử Việt không để ý tới y, nhanh nhảu chạy về phía trước, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một người đang nói chuyện cùng một tiểu nam hài mặc áo xanh.
“Tiểu Hắc!” Thần Tử Việt khẩn trương kéo Dạ Lan San:“Người ở đằng kia là người xấu, lần trước Phúc bá dẫn ta xuống núi chơi có chỉ cho ta biết, hắn là kẻ xấu chuyên bắt cóc hài tử đem bán!”
Dạ Lan San nhíu mày, nhìn tiểu nam hài phía trước đã gật đầu đi theo tên buôn người vào một con đường tắt, vì vậy kéo Thần Tử Việt lén đi theo.
Tên buôn người trong lòng rất cao hứng, gần sang năm mới lão thiên gia thật đúng là tặng cho mình một phần đại lễ, tiểu nam hài này nhìn qua ngốc hồ hồ, cách ăn mặc tuyệt đối là công tử nhà giàu, bán cho tiểu quan quán tuyệt đối có thể kiếm nhất chút bạc.
“Di? Ngươi không phải nói dẫn ta tới Sở Vân khách điếm tìm phụ thân sao? Đây là đâu?” Thiếu niên áo xanh ý thức được có chút không đúng, dừng cước bộ hỏi.
“Hắc hắc, tìm phụ thân cái gì, ta dẫn ngươi tới một địa phương tốt!” Tên buôn người bộc lộ mặt hung ác, từ phía sau lấy ra bao bố và dây thừng nhào lên bắt thiếu niên kia.
“Tiểu Hắc chúng ta đi cứu hắn!” Núp ở chỗ tối Thần Tử Việt khẩn trương lôi kéo Dạ Lan San định chạy ra ngoài, lại bị y đè lại.
“Làm sao vậy?” Thần Tử Việt nhíu mày.
Dạ Lan San chỉ chỉ bên ngoài:“Nga, võ công hắn không kém, tên kia không phải đối thủ của hắn.”
“A?” Thần Tử Việt thật cẩn thận thò đầu ra bên ngoài nhìn xem, quả nhiên không đến ba chiêu, thiếu niên áo xanh liền đem tên buôn người đánh nằm trên đất, vỗ vỗ tay đắc ý nói:“Ngươi còn muốn trói ta?”
Tên kia thẹn quá hóa giận, ngẩng đầu quát:“Xem náo nhiệt đủ chưa? Còn không mau lăn ra đây?!”
“Ha ha ha……” Từ trên nóc nhà cười nhảy xuống bảy tám người, mọi người đều răng cười:“Tạ lão tam, bị một tiểu oa nhi đánh chật vật như vậy, ngươi thật sự giỏi a!”
“Phi!” Tên buôn người từ trên mặt đất bò dậy:“Bắt hắn, đây chính là hàng đáng giá!”
“Là ngươi nói!” Bảy tám người nhất tề xông lên bắt, thiếu niên áo xanh tuy võ công không tệ nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ bảy tám tuổi, dần dần bị vây vào tình thế xấu, Dạ Lan San thấy thế quay đầu nói với Thần Tử Việt:“Đừng lộn xộn, ở đây chờ ta!”
“Ân.” Thần Tử Việt vừa gật đầu xong đã thấy Dạ Lan San lập tức xông ra ngoài.
Bảy tám kẻ buôn người nhìn Dạ Lan San y như một tiểu báo tử xông lại đây đầu tiên là sửng sốt, sau khi thấy rõ diện mạo y một đám lại nghĩ rằng quai quai, lại là hàng đáng giá, bất quá bọn họ rất nhanh liền phát hiện thiếu niên này võ công cao cường xuất thủ tàn nhẫn, hơn nữa tựa hồ là liều mạng đấu pháp, dần dần thấy có chút không ổn, nháy mắt với nhau bắt đầu chạy.
Dạ Lan San nhíu mày, xông lên một chưởng đánh hai người chạy gần nhất kéo lại, cho đến khi đem dồn những người đó vào một ngõ cụt, xông lên quyền cước đấm đá, một đám mắt mũi sưng bầm tím nằm trên mặt đất rên hừ hừ, trong lòng hối hận đòi mạng —– Này không phải người a, rõ ràng là sát thần a, đánh quyền cước bình thường cũng thua, đã vậy tiểu tổ tông này còn hạ sát thủ a……
Bọn họ không biết, Dạ Lan San vừa nhìn thấy bọn họ liền nhớ đến chuyện lúc Tiểu Việt năm tuổi súyr nữa bị bắt cóc, lúc ấy mình võ công không tốt không có năng lực bảo hộ hắn, mấy năm nay vẫn có chút áy náy và không cam lòng, hiện tại thật vất vả mới chờ được cơ hội xả giận, nào có đạo lý dễ dàng thu tay lại.
Thần Tử Việt và thiếu niên áo xanh bị đả pháp đánh cho hấp hối của Dạ Lan San trợn mắt há hốc mồm, hai người đứng ở đó ngây ngốc há miệng.
Dạ Lan San quay đầu nhìn thấy hai người bộ dạng ngơ ngác, cảm thấy tâm hư vinh cực độ thỏa mãn, vì vậy đi lên vỗ vỗ Thần Tử Việt:“Chúng ta đi tìm nha dịch đến đi!”
Thiếu niên áo xanh phục hồi tinh thần lại, cảm kích nhìn Dạ Lan San:“Cám ơn ngươi!”
“Đừng khách khí!” Dạ Lan San lắc đầu, lúc này ba người nghe được một thanh âm “rột rột”……
“Ách……” Thiếu niên áo xanh ngượng ngùng xoa xoa bụng.
“Ngươi đói bụng nha?” Thần Tử Việt chớp mắt mấy cái, đem bánh bao trong tay đưa cho hắn:“Đây, ăn ngon lắm ……”
“Này……” Dạ Lan San đưa tay muốn ngăn hắn lại.
“Tiểu Hắc ngươi không cần hẹp hòi như vậy nha! Một cái bánh bao mà thôi!” Thần Tử Việt bất mãn trừng y.
Dạ Lan San câm nín, chỉ là cái bánh bao kia rõ ràng có nửa cái…… Nào có đạo lý đem đồ ăn còn thừa của mình cho người ta……
Thiếu niên áo xanh nhìn nửa cái bánh bao trong tay, cũng không biết nói gì……
Đúng lúc đó, nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, mơ hồ có người gọi thiếu gia.
“Kiền thúc, ta ở đây!” Thiếu niên áo xanh sau khi nghe được nhanh chóng đáp lại, sau đó quay đầu nói:“Là quản gia của nhà ta.”
“Ôi tiểu thiếu gia.” Quản gia nghe được thanh âm vội vàng chạy tới:“Ta tìm từ sáng đến giờ, sợ tới mức mạng già ta cũng mất……”
Thiếu niên ngượng ngùng gãi đầu:“Thấy quán nhỏ ven đường chơi rất vui, liền dừng lại xem một chút, lúc ngẩng đầu tìm thì không thấy các ngươi……”
“Nhanh trở về đi, lão gia sắp điên rồi.” Quản gia kéo áo thiếu niên đi ra ngoài.
“Chờ một chút.” Thiếu niên dừng lại, chỉ vào một đống bảy tám tên buôn người nằm rạp trong góc tường nói:“Bọn chúng muốn bắt ta, là hai người họ đã cứu ta, ngươi đi tìm gia đinh đến trói bọn họ tới quan phủ đi!”
“A?” Quản gia hoảng sợ, xoay xoay thiếu niên áo xanh kiểm tra:“Thiếu gia ngươi có bị thương hay không?”
“Ta không sao!“Thiếu niên không kiên nhẫn phất tay.
Quản gia thấy trên người hắn tuy nói có chút bụi bẩn nhưng không có bị thương, cho nên cũng thở phào nhẹ nhỏm, quay đầu muốn cảm tạ hai người cứu thiếu gia thì lại sửng sốt —– Tử y thiếu niên mi mục tuấn lãng, gương mặt đường nét rõ ràng, chỉ mới mười một mười hai tuổi lại không hiểu sao làm cho người ta cảm giác có một loại khí phách; Nam hài bên cạnh nhìn qua tuổi tác không kém thiếu gia nhà mình lắm, mặc cẩm y đỏ cười tủm tỉm, lớn lên thật không giống người thường……
“Ngươi không cần cảm tạ chúng ta!” Thần Tử Việt đi lên vỗ vỗ ông:“Sau này trông kỹ thiếu gia nhà ngươi là được.”
“Ai!” Quản gia bị bộ dáng nghiêm túc của hắn chọc cười.
Dạ Lan San mới đánh xong tâm tình cũng tốt lắm, tiến lên kéo Thần Tử Việt ra ngoài:“Tiểu Việt Việt ta dẫn ngươi đi ăn!”
Thiếu niên áo xanh nhìn bóng dáng hai người bọn họ, lại nhìn nửa cái bánh bao trong tay không tự chủ được hé miệng cười.
Dạ Lan San kéo Thần Tử Việt dạo tới dạo lui khắp nơi, nơi này xem một chút chỗ kia ngó một cái, chỉ chốc lát trên người đầy các loại —– Pháo, mứt quả, tượng đất, cho chóng……
“Tiểu Hắc ta muốn ăn bánh bao!” Thần Tử Việt đưa tay chỉ một quầy hàng nhỏ phía trước.
“Vừa rồi ngươi không phải đã đem nửa cái bánh bao cho người ta……!!” Dạ Lan San tức giận, nghĩ rằng đó là bánh bao Tiểu Việt Việt đã ăn qua nha, tiện nghi tiểu tử kia.
“Cái hồi nãy ăn không ngon! Ăn nửa ngày cũng không cắn được nhân bánh, còn rất mặn!” Thần Tử Việt chu chu môi:“Cầm trong tay đã nửa ngày, lại không thể lãng phí lương thực, vừa lúc cho hắn!”
Dạ Lan San dở khóc dở cười.
Hai người ở dưới núi chơi đến bất diện nhạc hồ. Bất tri bất giác thời gian đã qua thật lâu, Dạ Lan San ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời đã không còn sớm, vì vậy lại ôm Thần Tử Việt trở lại Vân Sát Bảo, hai người trước tiên về phòng đem đồ mua được dưới núi lén lút dấu hết, mới vừa lau mặt thì hạ nhân đến tìm bảo là sắp khai yến tiệc.
Thần Tử Việt cùng Dạ Lan San liếc mắt nhìn nhau —– Nguy hiểm thật a nguy hiểm thật……
Hai người vừa đi vào cửa liền không khỏi sửng sốt —– Thiếu niên áo xanh buổi sáng gặp dưới núi đang ngồi trên ghế……
“Nha, là các ngươi a?” Kia thiếu niên tinh mắt, cao hứng từ trên ghế nhảy xuống giữ chặt một bên tay mỗi người:“Phụ thân, buổi sáng là hai người họ cứu con!!”
“Ai nha, quả thật là anh hùng xuất thiếu niên!” Người nọ đứng lên đi đến trước mặt Dạ Lan San cung kính nói:“Tại hạ Mộc Thanh Vân của tiền trang Thanh Vân, đa tạ nhị vị thiếu gia xuất thủ tương trợ cứu khuyển tử thoát vây.”
“Không…… có……” Dạ Lan San nghiêng người nhìn ánh mắt Thần Sơn, trong lòng âm thầm kêu khổ.
“Lại đây ngồi.” Trên mặt Thần Sơn không có biểu tình gì.
Dạ Lan San kéo Thần Tử Việt đang thấp thỏm bất an ngồi xuống, tâm tình thiếu niên áo xanh cũng rất tốt, tiếp tục nói:“Buổi sáng quên nói, ta gọi là Mộc Tiên Nhiên từ Giang Nam đến. Võ công các ngươi thật là lợi hại nga……!”
Thần Sơn nghe vậy khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Thần Tử Việt một cái.
“Ách…… Không liên quan đến con, đánh nhau là Tiểu Hắc!” Thần Tử Việt không chút do dự chỉ vào Dạ Lan San.
Dạ Lan San cắn răng —– Tiểu Việt ngươi gió chiều nào theo chiều đó!!!
“Không sao, cứu người là chuyện tốt.” Thần Sơn cười cười, xoa xoa đầu Dạ Lan San:“Năm nay cho con tiền mừng tuổi gấp đôi!”
“A?” Dạ Lan San thật vui vẻ, không bị phạt mà còn được thưởng:“Cảm ơn nghĩa phụ.”
“Còn con đâu?” Thần Tử Việt vẻ mặt chân chó, ngẩng đầu lên nhìn Thần Sơn.
Thần Sơn cười bí hiểm, vỗ hắn một phen:“ Nhất định là con hồ nháo muốn xuống núi, phần thưởng là ở nhà ngốc một tháng cho ta, chép năm mươi lần gia quy!”
“A?” Thần Tử Việt trong chớp mắt hỏng mất……
“Nghĩa phụ……” Dạ Lan San không đành lòng nhìn bộ dạng Thần Tử Việt rầu rĩ không vui, muốn thay hắn cầu tình.
Thần Sơn không để ý tới y, bắt đầu nói chuyện phiếm cùng Mộc Thanh Vân.
Dạ Lan San bất đắc dĩ xoa xoaThần Tử Việt —– Tiểu Việt ta đã tận lực, cùng lắm thì ta giúp ngươi chép……
Thần Tử Việt trừng Mộc Tiên Nhiên —– Ngươi nhiều chuyện, hại ta không thể xuất môn, còn phải chép phạt! Ngươi là người xấu! Lần sau không cứu ngươi !
Mộc Tiên Nhiên thật ủy khuất……
Cơm nước xong, Thần Tử Việt tức giận trở về phòng khóa cửa ai cũng không gặp, Dạ Lan San canh giữ ở cửa gõ gõ:“Tiểu Việt ngươi đừng giận, đi ra đây ta dẫn ngươi đi phóng pháo hoa.”
Không có động tĩnh……
Dạ Lan San sốt ruột, Tiểu Việt Việt thích nhất là náo nhiệt, sao bây giờ cả dụ dỗ hắn đi phóng pháo cũng không được, cho nên xoay người nhảy lên nóc nhà vạch mái ngói ra nhìn. Thần Tử Việt ném mình ở trên giường, vểnh mông trùm đầu không nhúc nhích. Dạ Lan San bất đắc dĩ mở miệng:“Ngươi nếu không mở cửa ta liền hủy nóc phòng nhảy xuống!”
Thần Tử Việt giật giật, đem mình từ trong chăn đẩy ra ngoài, liếc nhìn nóc phòng, mở cửa.
Dạ Lan San đi vào ôm hắn lắc lắc:“Ngươi đừng giận, không thì năm mươi lần ta giúp ngươi chép hết.”
Thần Tử Việt vẫn thật ủy khuất, cho nên chui đầu vào trên cổ y hung hăng cắn một cái.
“Tê……” Dạ Lan San đổ hít một ngụm lãnh khí, nhưng vẫn chịu đựng bất động.
Thần Tử Việt cắn xong cảm thấy tâm tình tốt lắm, nghĩ lại có chút đau lòng đưa tay xoa xoa cái dấu răng nho nhỏ kia, mở miệng hỏi:“Có đau hay không?”
“Ân.” Dạ Lan San thành thành thật thật gật đầu.
“Đau sao ngươi không né ra!” Thần Tử Việt trừng y.
Dạ Lan San chớp mắt mấy cái:“Ngươi mất hứng mà, hiện tại tâm tình tốt hơn chưa?”
Thần Tử Việt có chút cảm động, tiến lên liếm liếm dấu răng trên cổ y, đầu chôn ở trong lòng y nói:“Đi ra ngoài chơi đi, ở trong phòng buồn.”
Dạ Lan San cười cười, khoác áo choàng lên đem hắn bao lại thật kín, Thần Tử Việt nhìn Dạ Lan San quần áo đơn bạc trong lòng thật căm giận —– Dựa vào cái gì thân thể y tốt như vậy……
Hai người ra cửa, Dạ Lan San dẫn Thần Tử Việt đi tới trù phòng.
“Không phải đi phóng pháo sao?” Thần Tử Việt mạc danh kỳ diệu nhìn Dạ Lan San.
Dạ Lan San đưa tay bóp mũi hắn:“Ngươi buổi tối cũng không ăn cơm, ta gọi trù tử làm một ít điểm tâm mang theo miễn cho ngươi đói bụng.”
Thần Tử Việt cười tủm tỉm, nghĩ rằng Tiểu Hắc đối với mình thật tốt……
Hai người cầm điểm tâm đến phía sau núi, Thần Tử Việt ngồi ở trúc lâu nhìn Dạ Lan San từng bước từng bước phóng pháo, tâm tình tốt lắm cười a cười.
Dạ Lan San phóng pháo xong trở về, nhìn Thần Tử Việt vui vẻ mình cũng thật cao hứng, tay lau mồ hôi trên gát ngồi bên cạnh nhìn hắn.
Thần Tử Việt cầm khăn tay đưa cho y:“Lau mồ hôi đi, nếu không sẽ sinh bệnh.”
Dạ Lan San thêm can đảm:“Ngươi giúp ta lau!”
Thần Tử Việt kỳ quái nhìn y một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn giúp y lau mồ hôi, Dạ Lan San nhìn hắn vẻ mặt thật tình, đột nhiên có xúc động muốn nhào qua hôn hắn một cái.
“Ngươi làm gì nhìn ta như vậy?” Thần Tử Việt nháy mắt mấy cái.
“Ta muốn hôn ngươi!” Dạ Lan San vẻ mặt thành thật.
Thần Tử Việt nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sáp lại hôn “chụt” một cái:“Ngươi không được hôn ta, muốn hôn cũng là ta hôn ngươi!”
Dạ Lan San đảo con ngươi, chỉ vào miệng mình:“Vậy ngươi hôn lại nơi này!”
Thần Tử Việt ngoan ngoãn hôn lên.
Tâm tình Dạ Lan San nhất thời các loại sung sướng, tay ôm lấy Thần Tử Việt cọ a cọ:“Tiểu Việt Việt ngươi thật đáng yêu……!!”
Thần Tử Việt bị y ôm vào trong lòng không có cách nào hô hấp, lắc lắc đầu muốn tránh ra.
Núp trong chỗ tối Mộc Tiên Nhiên hít một ngụm lãnh khí —– Vốn là muốn tới giải thích với Thần Tử Việt, bất quá vẫn là bỏ đi, hiện tại đi ra không những không làm cho Thần Tử Việt tha thứ mình, nói không chừng còn có thể đắc tội Dạ Lan San……
Mộc gia tiểu thiếu gia đứng lên lắc lắc đầu kiên định đi về……
Thần Tử Việt dựa vào trong lòng Dạ Lan San, tiếng pháo hoa rộn ràng nghênh đón năm mới, một khởi đầu đầy thú vị……
. : .
Danh sách chương