44, Ôn nhu
Trong Vân Sát Bảo, Mộc Tiên Nhiên ngồi ở trên bậc thang buồn bực.
“Này, phát ngốc cái gì đó!” Bạch Nhược Manh đi tới vỗ vỗ hắn.
“Bạch tỷ, ta muốn đi tìm Bảo chủ……” Mộc Tiên Nhiên mở lời, vẻ mặt chờ mong.
“Ngươi dám!” Bạch Nhược Manh trừng hắn:“Tiểu tử chết tiệt ngươi phản rồi có phải không? Ngươi đi rồi ai hỗ trợ ta?!”
Mộc Tiên Nhiên nhìn vẻ mặt bừng bừng lửa giận của Bạch Nhược Manh mà co rút khóe miệng:“Ta chỉ nói muốn đi……”
“Nói cũng không cho nói!” Bạch Nhược Manh xoa thắt lưng, biểu tình căm giận:“Một người hai người chỉ biết chạy ra ngoài chơi……!!”
Mộc Tiên Nhiên vô lực nâng cằm nhìn trời —– Quá nhàm chán…… Sớm biết vậy liền ở lại Thanh Vân tiễn trang ……
“Bạch phó Bảo chủ, Mộc thiếu gia.” Từ cửa một thủ vệ vội vàng chạy vào:“Đoạn phó bảo chủ cùng quân sư đã trở lại, đang ở dưới chân núi!”
“A?” Hai người đồng dạng vui mừng, nhanh chóng đi ra cửa nghênh đón, vừa xong sơn môn khẩu chỉ thấy Đoạn Tinh xa xa hoành ôm Gia Cát đi tới, hách nhất đại khiêu, vội vàng chạy tới, gặp Gia Cát nhắm chặt ánh mắt tựa vào Đoạn Tinh trong lòng, sắc mặt rất khó xem, vì thế vội vàng hỏi:“Hắn làm sao vậy?”
“Ách……” Đoạn Tinh bất đắc dĩ nhìn Gia Cát đang giả bộ hôn mê trong lòng, nói:“Chính là…… Vì giải độc Lâm Hạo Dương tốn quá nhiều nội lực, ta dẫn y trở về trước, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi tốt là được rồi.”
“Ngươi chiếu cố y kiểu gì vậy!” Bạch Nhược Manh giận dữ chỉ vào Đoạn Tinh, luôn đem Gia Cát thành đệ đệ ruột mà đối đãi, hôm nay nhìn bộ dáng y hôn mê bất tỉnh đương nhiên cảm thấy rất đau lòng.
“Đúng, Bạch tỷ, ta biết ta sai rồi.” Đoạn Tinh thành thành thật thật thừa nhận sai lầm:“Bất quá có thể để ta ôm hắn trở về phòng trước rồi ngươi lại mắng ta tiếp được hay không?”
“Còn không mau đi!” Bạch Nhược Manh la hắn.
Đoạn Tinh ôm Gia Cát trở về lúc đi ngang vụng trộm liếc nhìn Mộc Tiên Nhiên một cái —– Tiểu Nhiên Tử, mấy ngày nay ủy khuất ngươi ……
Mộc Tiên Nhiên dở khóc dở cười……
Sau khi trở về phòng, Đoạn Tinh thả Gia Cát lên giường hôn nhẹ môi y một cái, nói:“Tỉnh, không còn ai khác!”
Gia Cát xoay người gục ở trên giường căm giận “Hừ” một tiếng, không để ý tới hắn. Vừa rồi Đoạn Tinh nhất quyết ôm mình lên núi, dọc đường đi không biết bị bao nhiêu huynh đệ nhìn thấy, vì thế cắn răng nhắm mắt không mở —– Ta đang hôn mê, ta cái gì cũng không biết!
“Ta còn không phải là sợ ngươi mệt sao.” Đoạn Tinh chồm qua ôm lấy y lắc lắc:“Dù sao chúng ta cũng thành thân rồi, ôm một cái có quan hệ gì.”
Gia Cát xoay xoay người muốn tránh khỏi cái ôm của hắn, lại bị ôm càng chặt, đành phải bất đắc dĩ quay đầu nhìn hắn.
“Không cho sinh khí!” Đoạn Tinh đem y lật qua, hôn sâu.
Gia Cát kéo hai má hắn ra, lại nhìn bộ dáng hắn ôm mình liếm tới liếm lui cảm thấy có chút buồn cười, cũng không còn tức giận, bĩu môi nói:“Vậy ngươi về sau cái gì cũng phải nghe ta nói!”
“Đương nhiên đương nhiên!” Đoạn Tinh thật chân chó gật đầu:“Ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, bảo ta đi hướng đông ta tuyệt không đi hướng tây!”
Gia Cát cắn môi, chủ động giơ tay ôm lấy hắn cọ cọ, thanh âm mềm mại gọi tên Đoạn Tinh.
Đoạn Tinh hít một ngụm lãnh khí, bất đắc dĩ nhìn Gia Cát:“Ngươi câu dẫn ta……”
“Ân.” Gia Cát nghiêng đầu, khóe môi mỏng kéo lên một độ cong xinh đẹp.
Đoạn Tinh nhịn không được, nhào lên ôm cổ bắt đầu hôn.
“Khó chịu, không muốn làm.” Gia Cát lấy tay đẩy hắn ra, trên mặt đều là ý cười.
“A?” Đoạn Tinh sửng sốt, mặt khổ qua nhìn Gia Cát:“Ngươi còn sinh khí, cố ý tra tấn ta đúng không?”
Gia Cát nháy mắt mấy cái, nói:“Là ngươi nói cái gì cũng nghe ta …… Ta hiện tại chính là không muốn làm.”
Đoạn Tinh trong lòng lửa nóng khẩn cấp, lại không dám hạ thủ tiếp, đành phải ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh nhìn y:“Vậy ngươi muốn làm gì? Ăn chút gì rồi ngủ tiếp được không?”
Gia Cát lắc đầu, ngồi xuống dựa vào trong lòng Đoạn Tinh:“Ta muốn đến sau núi ngâm ôn tuyền, ngươi đi theo giúp ta.”
“Cái gì?” Đoạn Tinh hỏng mất.
“Không muốn sao? Nhưng ngâm ôn tuyền có thể giúp cho nội lực của ta nhanh lên khôi phục……” Gia Cát vẻ mặt mất mát.
“Nguyện ý nguyện ý.” Đoạn Tinh liên tục đáp ứng không ngừng, giúp y mang giày, nghĩ nghĩ ngẩng đầu đáng thương hề hề hỏi:“Cái kia, ngươi có cái dược gì không, ăn vào có thể làm cho người ta…… Không muốn làm ?”
“A?” Gia Cát sửng sốt, phản ứng lại thì nhịn không được ôm bụng cười.
“Cười cái gì!” Đoạn Tinh nghiến răng nghiến lợi, tâm nói chờ thân thể ngươi khỏe lại lão tử ta sẽ làm gấp mười lần!
Gia Cát lắc đầu:“Thật ra thì có, bất quá ngươi ăn xong cả đời liền làm thái giám .”
Đoạn Tinh nghe vậy cảm thấy có chút sởn tóc gáy, ngẩng đầu nhìn Gia Cát đã đi ra cửa, vì vậy chạy nhanh đuổi theo.
Hai người đến phía sau núi, Gia Cát dựa vào trên người Đoạn Tinh nhắm mắt lại miễn cưỡng đưa tay:“Đoạn Đoạn giúp ta cởi y phục.”
Đoạn Tinh vì thế mà đột nhiên rất hâm mộ thái giám……
Gia Cát lặng lẽ mở mắt nhìn bộ dáng Đoạn Tinh cắn răng thay mình cởi y phục, trong lòng cười trộm.
Đoạn Tinh thuần thục giúp Gia Cát cởi y phục xong, thật cẩn thận đưa y đến ôn tuyền bên cạnh, nói:“Tự ngươi đi xuống ngâm đi, ta ở trên bờ trông chừng ngươi.”
Gia Cát nháy mắt mấy cái đi vào trong, đột nhiên dưới chân mềm nhũn liền ngã vào trong ôn tuyền.
“Cẩn thận!” Đoạn Tinh giật mình, bay qua tiếp lấy y, hai người cùng nhau ngã xuống ôn tuyền.
“Ngươi sao rồi, có té bị thương hay không?” Đoạn Tinh vội vàng đỡ y đứng lên giúp y vuốt vuốt đầu đầy nước, sốt ruột nói:“Vừa rồi làm sao vậy?”
Gia Cát đem mặt chôn ở trong lòng hắn rất muốn cười.
“Có chóng mặt hay không? Hay là lên bờ?” Đoạn Tinh ôm y hỏi.
Gia Cát không nói gì, tay vòng qua cổ Đoạn Tinh ngẩng đầu hôn.
Đoạn Tinh né tránh y, vẻ mặt bất đắc dĩ:“Đừng tra tấn ta nữa được không? Ta nhịn không được.”
“Ai bắt ngươi nhịn.” Gia Cát bĩu môi, đi lên cởi đai lưng Đoạn Tinh.
“Cái gì?” Đoạn Tinh đầu tiên là mừng như điên, sau đó lại có chút do dự.“Nhưng thân thể ngươi không tốt.”
“Ngươi nhẹ một chút là tốt rồi.” Gia Cát đưa tay ôm lấy hắn:“Dọc đường đi đều là ngươi chiếu cố ta, đã không sao rồi.”
Còn chưa nói xong, đã bị Đoạn Tinh cúi đầu hôn lấy.
Gia Cát nhắm mắt lại, cảm thụ hai bàn tay đang du tẩu trên người mình, trêu chọc những điểm mẫn cảm nhất của mình, thân thể có chút run rẩy, miệng không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ thanh thoát.
Đoạn Tinh cúi đầu nhìn Gia Cát trong lòng nhu thuận như con mèo nhỏ, trong lòng tràn đầy thương yêu, ngay cả bản thân cũng không rõ ràng lắm, luôn là một người lý tính như hắn, sao lại bất tri bất giác mê luyến hãm sâu đối với một người như thế, chỉ cần y cười là giống như toàn thế giới phát sáng, nghĩ nghĩ liền ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói:“Ngươi đến tột cùng đã làm cái gì, sao lại làm ta thích ngươi như vậy.”
“Ân, ngươi bị ta bỏ thuốc, có nguyện ý hay không?” Gia Cát túm một nhúm tóc của Đoạn Tinh hướng hắn cười, trong mắt dày hơi nước.
“Đương nhiên nguyện ý.” Đoạn Tinh cúi đầu hôn y, hai tay nhẹ nhàng nâng thân thể y lên, vội vàng xao động cùng y thân mật —– Cho dù phía trước là Tu La địa ngục, ta cũng muốn cùng ngươi vạn kiếp bất phục.
Bên kia, Hoa Thiên Lang dẫn dắt đại quân ngày đêm kiên trình*, dựa theo tấm bản đồ của Thần Tử Việt giúp, quân đoàn Thiên Lang trong thời gian ngắn nhất đã chạy tới dưới thành Cô Dương, Gia Luật Khuyết ở trong thành như ngồi trên đống lửa —– Các viện quân bộ tộc liên kết bây giờ còn đang trên đường đi, Gia Luật Tề chết ở Ngọc Quan Thành, vai phải Gia Luật Thanh bị niết dập nát, động cũng không động đậy được, những đứa con khác của hắn thì chỉ biết vui đùa làm bao cỏ, trong triều đình các mưu sĩ ngày ngày ầm ĩ không ngớt, mất đại lực khí đến đại mạc tìm Quan Sơn Ngũ Quỷ cũng không còn một cái, quân đội Hoa Thiên Lang lại cố tình không biết tại sao được cao nhân giúp, cư nhiên đi ngang qua đại mạc một cách chuẩn xác đến Cô Dương Thành, ba vạn quân trong thành trông giữ sao có thể đối kháng được mấy chục vạn quân của Hoa Thiên Lang? *đi gấp; tiến nhanh; thần tốc
“Đồ vô dụng!” Gia Luật Khuyết càng nghĩ càng nôn nóng, hung hăng ném vỡ một cái chén.
Mới vừa đi đến cửa Gia Luật Thanh sửng sốt, chợt yên lặng xoay người rời đi —– Bản thân dẫn theo Mạc Bắc quân đội đông chinh tây chiến nhiều năm như vậy, phụ vương thường xuyên nói mình là lễ vật bảo vật mà Thần đại mạc ban cho Mạc Bắc, mỗi lần đắc thắng trở về khi nghênh đón mình đều là rượu ngon cùng hoàng kim, nhưng là lần này, lúc mình mang thân thể đầy thương tích cùng cánh tay phải bị phế trở về, câu đầu tiên Phụ vương nói cư nhiên không phải quan tâm thương thế mình, mà là chỉ trích mình làm mất đoàn kỵ binh tinh nhuệ nhất Mạc Bắc…… Gia Luật Thanh cười khổ, dù mình là tướng bại trận nhưng cũng là con hắn a, tình đời hiểm, nhân tình bạc, đúng như Gia Luật Tề nói, mình ngày thường kiêu ngạo nhưng một khi thất thế, sợ là ngay cả mười ngày cũng sống không nổi đi.
Ngoài thành Cô Dương, Lâm Hạo Dương đang chỉ vào bản đồ hiến mưu kế cho Hoa Thiên Lang:“Chúng ta chỉ cần thông qua ba đội tiên phong từ chính diện công thành, đại quân chủ lực từ cánh phải vòng vây, sau đó ta lại dẫn một đội bảo vệ Tây Môn, cả tòa Cô Dương Thành kia rất nhanh sẽ bị đánh hạ.”
“Chủ ý không tệ.” Hoa Thiên Lang vuốt cằm gật đầu:“Bất quá ngươi không thể đi, ngoan ngoãn chờ ở trong quân doanh, ta đi.”
“Không được! Ngươi phải ở lại đại doanh điều binh khiển tướng.” Lâm Hạo Dương sốt ruột:“Ta không sao .”
“Không sao cũng không thể đi! Huống hồ thương thế ngươi còn chưa có tốt, Tịch Chiếu nói ngươi phải dưỡng ba bốn tháng mới khôi phục!” Hoa Thiên Lang trừng hắn.
“Ngươi nghe Lãnh Tịch Chiếu nói lung tung!” Lâm Hạo Dương cố gắng:“Ta không sao, ta là tướng quân, ta muốn đi đánh giặc!”
Nguồn :
“Quân cái gì quân! Còn dám nháo nữa, trẫm lập tức hạ chỉ rút lại quân vị tướng quân của ngươi, cho ngươi tới nhà bếp nấu cơm! Ta không tin ngươi còn có thể lấy cái muôi đi đánh giặc!” Hoa Thiên Lang hung tợn ỷ thế hiếp người.
“Ngươi……!” Lâm Hạo Dương ăn nói vụng về, vì vậy căm giận quay đầu ngồi ở trên ghế không để ý tới y —— Mấy ngày nay Hoa Thiên Lang mỗi ngày ở trong xe ngựa trông chừng, thỉnh thoảng nhét điểm tâm vào miệng mình, uống thuốc cũng phải mở miệng để y đút, đút xong lại nhét cho ăn mứt hoa quả, nói là phải đồng cam cộng khổ, ngay cả đi nhà xí cũng phải vui vẻ đi theo…… Nghĩ nghĩ mặt Lâm Hạo Dương bắt đầu đỏ bừng, nghĩ rằng Hoàng đế này sao lưu manh như vậy……
“Này, giận rồi?” Hoa Thiên Lang đi qua ôm lấy hắn.
Lâm Hạo Dương né tránh, nghĩ rằng ta không cùng lưu manh nói chuyện.
“Dương.” Hoa Thiên Lang trong lòng bốc hỏa, nghĩ rằng ngốc tử này sao không nhìn ra mình là lo lắng a!
“Ta muốn đi đánh giặc.” Lâm Hạo Dương nhỏ giọng than thở:“Không cho ta đi sẽ không để ý ngươi.”
“Đi.” Hoa Thiên Lang nghĩ nghĩ, cắn răng đáp ứng.
“Thật sự?” Lâm Hạo Dương xoay người vẻ mặt thành thật:“Ngươi là Hoàng Thượng, quân vô hí ngôn !”
“Nào có Hoàng Thượng uất ức như ta vậy, mỗi ngày đều bị ngươi uy hiếp.” Hoa Thiên Lang trong lòng căm tức, chồm qua hung tợn ngăn chặn môi hắn, trừng phạt cắn một ngụm.
Lâm Hạo Dương xoa xoa miệng cũng không sinh khí, ôm Hoa Thiên Lang lấy lòng nói:“Ngươi nói rồi, không được đổi ý!”
“Không đổi ý.” Hoa Thiên Lang tay xoa bóp mũi hắn, nói:“Nhưng không chuẩn ngươi một mình mang binh đi, ta muốn đi cùng ngươi!”
“A?” Lâm Hạo Dương nhíu mày, nói:“Chúng ta đi hết, ai chỉ huy?”
“Ngô Uy.” Hoa Thiên Lang trả lời rõ ràng.
“Nhưng hắn phải dẫn người đi chính diện công thành!” Lâm Hạo Dương trừng y.
“Chính diện cho Dạ Lan San đi!” Hoa Thiên Lang nghĩ nghĩ, hạ quyết định.
“Người ta là tới hỗ trợ, ngươi sao cứ như đúng lý hợp tình!” Lâm Hạo Dương dở khóc dở cười.
“Giúp người giúp cho trót, huống hồ Tử Việt hiện tại là Tiểu Vương Gia của Thiên Lang Quốc ta, Dạ Lan San coi như là hoàng thân quốc thích, hỗ trợ hẳn là! Ta gọi người đi truyền chỉ!” Hoa Thiên Lang quay đầu tìm người tuyên chỉ, kéo đều kéo không được.
Lâm Hạo Dương thật vô lực……
Đại doanh bên cạnh, Dạ Lan San trợn mắt há hốc mồm nghe người ta tuyên chỉ xong, quay đầu nhìn Thần Tử Việt:“Ngươi khi nào thì thành Vương gia?”
Thần Tử Việt nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội nói:“Đại ca không nên làm cho ta làm ……”
“Cho nên ngươi liền đem bán ta?!” Dạ Lan San hỏng mất.
Thần Tử Việt an ủi xoa xoa đầu y:“Dù sao ngươi vốn là đến hỗ trợ mà, phía sau còn có sĩ quan phụ tá, ngươi lại không cần làm gì, chỉ cần cưỡi ngựa chém người là được.”
Dạ Lan San bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng, nói với Thần Tử Việt:“Vậy ngươi ngày đó phải chờ ở trong đại doanh không được chạy loạn, chờ đánh giặc xong sau chúng ta trở về nhà, nghe không?”
Thần Tử Việt ngoan ngoãn gật đầu, ôm lấy Dạ Lan San cọ cọ, ngẩng đầu vẻ mặt chờ mong:“Ta là Vương gia …… Vậy lần sau ta có thể ở trên không?”
“Ách…… Tối hôm qua ngươi không phải đã ở trên sao?” Dạ Lan San xoa xoa cằm đổi trắng thay đen.
Thần Tử Việt trừng y:“Không phải ở trên như vậy!”
“Vậy thì là ở trên cái dạng gì??” Dạ Lan San cố gắng giả bộ vẻ mặt nghi hoặc.
“……!!” Thần Tử Việt mặt đỏ, đầu chôn ở trong lòng Dạ Lan San tự động bỏ cuộc, nhớ tới lời Bạch tỷ trước lúc Gia Cát cùng Đoạn Đoạn thành thân với mình, trong lòng không khỏi ai thán —– Quả nhiên là vậy, da mặt dày vĩnh viễn khi dễ người, tỷ như nói Tiểu Hắc cùng Đoạn Đoạn……
. : .
Trong Vân Sát Bảo, Mộc Tiên Nhiên ngồi ở trên bậc thang buồn bực.
“Này, phát ngốc cái gì đó!” Bạch Nhược Manh đi tới vỗ vỗ hắn.
“Bạch tỷ, ta muốn đi tìm Bảo chủ……” Mộc Tiên Nhiên mở lời, vẻ mặt chờ mong.
“Ngươi dám!” Bạch Nhược Manh trừng hắn:“Tiểu tử chết tiệt ngươi phản rồi có phải không? Ngươi đi rồi ai hỗ trợ ta?!”
Mộc Tiên Nhiên nhìn vẻ mặt bừng bừng lửa giận của Bạch Nhược Manh mà co rút khóe miệng:“Ta chỉ nói muốn đi……”
“Nói cũng không cho nói!” Bạch Nhược Manh xoa thắt lưng, biểu tình căm giận:“Một người hai người chỉ biết chạy ra ngoài chơi……!!”
Mộc Tiên Nhiên vô lực nâng cằm nhìn trời —– Quá nhàm chán…… Sớm biết vậy liền ở lại Thanh Vân tiễn trang ……
“Bạch phó Bảo chủ, Mộc thiếu gia.” Từ cửa một thủ vệ vội vàng chạy vào:“Đoạn phó bảo chủ cùng quân sư đã trở lại, đang ở dưới chân núi!”
“A?” Hai người đồng dạng vui mừng, nhanh chóng đi ra cửa nghênh đón, vừa xong sơn môn khẩu chỉ thấy Đoạn Tinh xa xa hoành ôm Gia Cát đi tới, hách nhất đại khiêu, vội vàng chạy tới, gặp Gia Cát nhắm chặt ánh mắt tựa vào Đoạn Tinh trong lòng, sắc mặt rất khó xem, vì thế vội vàng hỏi:“Hắn làm sao vậy?”
“Ách……” Đoạn Tinh bất đắc dĩ nhìn Gia Cát đang giả bộ hôn mê trong lòng, nói:“Chính là…… Vì giải độc Lâm Hạo Dương tốn quá nhiều nội lực, ta dẫn y trở về trước, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi tốt là được rồi.”
“Ngươi chiếu cố y kiểu gì vậy!” Bạch Nhược Manh giận dữ chỉ vào Đoạn Tinh, luôn đem Gia Cát thành đệ đệ ruột mà đối đãi, hôm nay nhìn bộ dáng y hôn mê bất tỉnh đương nhiên cảm thấy rất đau lòng.
“Đúng, Bạch tỷ, ta biết ta sai rồi.” Đoạn Tinh thành thành thật thật thừa nhận sai lầm:“Bất quá có thể để ta ôm hắn trở về phòng trước rồi ngươi lại mắng ta tiếp được hay không?”
“Còn không mau đi!” Bạch Nhược Manh la hắn.
Đoạn Tinh ôm Gia Cát trở về lúc đi ngang vụng trộm liếc nhìn Mộc Tiên Nhiên một cái —– Tiểu Nhiên Tử, mấy ngày nay ủy khuất ngươi ……
Mộc Tiên Nhiên dở khóc dở cười……
Sau khi trở về phòng, Đoạn Tinh thả Gia Cát lên giường hôn nhẹ môi y một cái, nói:“Tỉnh, không còn ai khác!”
Gia Cát xoay người gục ở trên giường căm giận “Hừ” một tiếng, không để ý tới hắn. Vừa rồi Đoạn Tinh nhất quyết ôm mình lên núi, dọc đường đi không biết bị bao nhiêu huynh đệ nhìn thấy, vì thế cắn răng nhắm mắt không mở —– Ta đang hôn mê, ta cái gì cũng không biết!
“Ta còn không phải là sợ ngươi mệt sao.” Đoạn Tinh chồm qua ôm lấy y lắc lắc:“Dù sao chúng ta cũng thành thân rồi, ôm một cái có quan hệ gì.”
Gia Cát xoay xoay người muốn tránh khỏi cái ôm của hắn, lại bị ôm càng chặt, đành phải bất đắc dĩ quay đầu nhìn hắn.
“Không cho sinh khí!” Đoạn Tinh đem y lật qua, hôn sâu.
Gia Cát kéo hai má hắn ra, lại nhìn bộ dáng hắn ôm mình liếm tới liếm lui cảm thấy có chút buồn cười, cũng không còn tức giận, bĩu môi nói:“Vậy ngươi về sau cái gì cũng phải nghe ta nói!”
“Đương nhiên đương nhiên!” Đoạn Tinh thật chân chó gật đầu:“Ngươi nói cái gì thì chính là cái đó, bảo ta đi hướng đông ta tuyệt không đi hướng tây!”
Gia Cát cắn môi, chủ động giơ tay ôm lấy hắn cọ cọ, thanh âm mềm mại gọi tên Đoạn Tinh.
Đoạn Tinh hít một ngụm lãnh khí, bất đắc dĩ nhìn Gia Cát:“Ngươi câu dẫn ta……”
“Ân.” Gia Cát nghiêng đầu, khóe môi mỏng kéo lên một độ cong xinh đẹp.
Đoạn Tinh nhịn không được, nhào lên ôm cổ bắt đầu hôn.
“Khó chịu, không muốn làm.” Gia Cát lấy tay đẩy hắn ra, trên mặt đều là ý cười.
“A?” Đoạn Tinh sửng sốt, mặt khổ qua nhìn Gia Cát:“Ngươi còn sinh khí, cố ý tra tấn ta đúng không?”
Gia Cát nháy mắt mấy cái, nói:“Là ngươi nói cái gì cũng nghe ta …… Ta hiện tại chính là không muốn làm.”
Đoạn Tinh trong lòng lửa nóng khẩn cấp, lại không dám hạ thủ tiếp, đành phải ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh nhìn y:“Vậy ngươi muốn làm gì? Ăn chút gì rồi ngủ tiếp được không?”
Gia Cát lắc đầu, ngồi xuống dựa vào trong lòng Đoạn Tinh:“Ta muốn đến sau núi ngâm ôn tuyền, ngươi đi theo giúp ta.”
“Cái gì?” Đoạn Tinh hỏng mất.
“Không muốn sao? Nhưng ngâm ôn tuyền có thể giúp cho nội lực của ta nhanh lên khôi phục……” Gia Cát vẻ mặt mất mát.
“Nguyện ý nguyện ý.” Đoạn Tinh liên tục đáp ứng không ngừng, giúp y mang giày, nghĩ nghĩ ngẩng đầu đáng thương hề hề hỏi:“Cái kia, ngươi có cái dược gì không, ăn vào có thể làm cho người ta…… Không muốn làm ?”
“A?” Gia Cát sửng sốt, phản ứng lại thì nhịn không được ôm bụng cười.
“Cười cái gì!” Đoạn Tinh nghiến răng nghiến lợi, tâm nói chờ thân thể ngươi khỏe lại lão tử ta sẽ làm gấp mười lần!
Gia Cát lắc đầu:“Thật ra thì có, bất quá ngươi ăn xong cả đời liền làm thái giám .”
Đoạn Tinh nghe vậy cảm thấy có chút sởn tóc gáy, ngẩng đầu nhìn Gia Cát đã đi ra cửa, vì vậy chạy nhanh đuổi theo.
Hai người đến phía sau núi, Gia Cát dựa vào trên người Đoạn Tinh nhắm mắt lại miễn cưỡng đưa tay:“Đoạn Đoạn giúp ta cởi y phục.”
Đoạn Tinh vì thế mà đột nhiên rất hâm mộ thái giám……
Gia Cát lặng lẽ mở mắt nhìn bộ dáng Đoạn Tinh cắn răng thay mình cởi y phục, trong lòng cười trộm.
Đoạn Tinh thuần thục giúp Gia Cát cởi y phục xong, thật cẩn thận đưa y đến ôn tuyền bên cạnh, nói:“Tự ngươi đi xuống ngâm đi, ta ở trên bờ trông chừng ngươi.”
Gia Cát nháy mắt mấy cái đi vào trong, đột nhiên dưới chân mềm nhũn liền ngã vào trong ôn tuyền.
“Cẩn thận!” Đoạn Tinh giật mình, bay qua tiếp lấy y, hai người cùng nhau ngã xuống ôn tuyền.
“Ngươi sao rồi, có té bị thương hay không?” Đoạn Tinh vội vàng đỡ y đứng lên giúp y vuốt vuốt đầu đầy nước, sốt ruột nói:“Vừa rồi làm sao vậy?”
Gia Cát đem mặt chôn ở trong lòng hắn rất muốn cười.
“Có chóng mặt hay không? Hay là lên bờ?” Đoạn Tinh ôm y hỏi.
Gia Cát không nói gì, tay vòng qua cổ Đoạn Tinh ngẩng đầu hôn.
Đoạn Tinh né tránh y, vẻ mặt bất đắc dĩ:“Đừng tra tấn ta nữa được không? Ta nhịn không được.”
“Ai bắt ngươi nhịn.” Gia Cát bĩu môi, đi lên cởi đai lưng Đoạn Tinh.
“Cái gì?” Đoạn Tinh đầu tiên là mừng như điên, sau đó lại có chút do dự.“Nhưng thân thể ngươi không tốt.”
“Ngươi nhẹ một chút là tốt rồi.” Gia Cát đưa tay ôm lấy hắn:“Dọc đường đi đều là ngươi chiếu cố ta, đã không sao rồi.”
Còn chưa nói xong, đã bị Đoạn Tinh cúi đầu hôn lấy.
Gia Cát nhắm mắt lại, cảm thụ hai bàn tay đang du tẩu trên người mình, trêu chọc những điểm mẫn cảm nhất của mình, thân thể có chút run rẩy, miệng không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ thanh thoát.
Đoạn Tinh cúi đầu nhìn Gia Cát trong lòng nhu thuận như con mèo nhỏ, trong lòng tràn đầy thương yêu, ngay cả bản thân cũng không rõ ràng lắm, luôn là một người lý tính như hắn, sao lại bất tri bất giác mê luyến hãm sâu đối với một người như thế, chỉ cần y cười là giống như toàn thế giới phát sáng, nghĩ nghĩ liền ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói:“Ngươi đến tột cùng đã làm cái gì, sao lại làm ta thích ngươi như vậy.”
“Ân, ngươi bị ta bỏ thuốc, có nguyện ý hay không?” Gia Cát túm một nhúm tóc của Đoạn Tinh hướng hắn cười, trong mắt dày hơi nước.
“Đương nhiên nguyện ý.” Đoạn Tinh cúi đầu hôn y, hai tay nhẹ nhàng nâng thân thể y lên, vội vàng xao động cùng y thân mật —– Cho dù phía trước là Tu La địa ngục, ta cũng muốn cùng ngươi vạn kiếp bất phục.
Bên kia, Hoa Thiên Lang dẫn dắt đại quân ngày đêm kiên trình*, dựa theo tấm bản đồ của Thần Tử Việt giúp, quân đoàn Thiên Lang trong thời gian ngắn nhất đã chạy tới dưới thành Cô Dương, Gia Luật Khuyết ở trong thành như ngồi trên đống lửa —– Các viện quân bộ tộc liên kết bây giờ còn đang trên đường đi, Gia Luật Tề chết ở Ngọc Quan Thành, vai phải Gia Luật Thanh bị niết dập nát, động cũng không động đậy được, những đứa con khác của hắn thì chỉ biết vui đùa làm bao cỏ, trong triều đình các mưu sĩ ngày ngày ầm ĩ không ngớt, mất đại lực khí đến đại mạc tìm Quan Sơn Ngũ Quỷ cũng không còn một cái, quân đội Hoa Thiên Lang lại cố tình không biết tại sao được cao nhân giúp, cư nhiên đi ngang qua đại mạc một cách chuẩn xác đến Cô Dương Thành, ba vạn quân trong thành trông giữ sao có thể đối kháng được mấy chục vạn quân của Hoa Thiên Lang? *đi gấp; tiến nhanh; thần tốc
“Đồ vô dụng!” Gia Luật Khuyết càng nghĩ càng nôn nóng, hung hăng ném vỡ một cái chén.
Mới vừa đi đến cửa Gia Luật Thanh sửng sốt, chợt yên lặng xoay người rời đi —– Bản thân dẫn theo Mạc Bắc quân đội đông chinh tây chiến nhiều năm như vậy, phụ vương thường xuyên nói mình là lễ vật bảo vật mà Thần đại mạc ban cho Mạc Bắc, mỗi lần đắc thắng trở về khi nghênh đón mình đều là rượu ngon cùng hoàng kim, nhưng là lần này, lúc mình mang thân thể đầy thương tích cùng cánh tay phải bị phế trở về, câu đầu tiên Phụ vương nói cư nhiên không phải quan tâm thương thế mình, mà là chỉ trích mình làm mất đoàn kỵ binh tinh nhuệ nhất Mạc Bắc…… Gia Luật Thanh cười khổ, dù mình là tướng bại trận nhưng cũng là con hắn a, tình đời hiểm, nhân tình bạc, đúng như Gia Luật Tề nói, mình ngày thường kiêu ngạo nhưng một khi thất thế, sợ là ngay cả mười ngày cũng sống không nổi đi.
Ngoài thành Cô Dương, Lâm Hạo Dương đang chỉ vào bản đồ hiến mưu kế cho Hoa Thiên Lang:“Chúng ta chỉ cần thông qua ba đội tiên phong từ chính diện công thành, đại quân chủ lực từ cánh phải vòng vây, sau đó ta lại dẫn một đội bảo vệ Tây Môn, cả tòa Cô Dương Thành kia rất nhanh sẽ bị đánh hạ.”
“Chủ ý không tệ.” Hoa Thiên Lang vuốt cằm gật đầu:“Bất quá ngươi không thể đi, ngoan ngoãn chờ ở trong quân doanh, ta đi.”
“Không được! Ngươi phải ở lại đại doanh điều binh khiển tướng.” Lâm Hạo Dương sốt ruột:“Ta không sao .”
“Không sao cũng không thể đi! Huống hồ thương thế ngươi còn chưa có tốt, Tịch Chiếu nói ngươi phải dưỡng ba bốn tháng mới khôi phục!” Hoa Thiên Lang trừng hắn.
“Ngươi nghe Lãnh Tịch Chiếu nói lung tung!” Lâm Hạo Dương cố gắng:“Ta không sao, ta là tướng quân, ta muốn đi đánh giặc!”
Nguồn :
“Quân cái gì quân! Còn dám nháo nữa, trẫm lập tức hạ chỉ rút lại quân vị tướng quân của ngươi, cho ngươi tới nhà bếp nấu cơm! Ta không tin ngươi còn có thể lấy cái muôi đi đánh giặc!” Hoa Thiên Lang hung tợn ỷ thế hiếp người.
“Ngươi……!” Lâm Hạo Dương ăn nói vụng về, vì vậy căm giận quay đầu ngồi ở trên ghế không để ý tới y —— Mấy ngày nay Hoa Thiên Lang mỗi ngày ở trong xe ngựa trông chừng, thỉnh thoảng nhét điểm tâm vào miệng mình, uống thuốc cũng phải mở miệng để y đút, đút xong lại nhét cho ăn mứt hoa quả, nói là phải đồng cam cộng khổ, ngay cả đi nhà xí cũng phải vui vẻ đi theo…… Nghĩ nghĩ mặt Lâm Hạo Dương bắt đầu đỏ bừng, nghĩ rằng Hoàng đế này sao lưu manh như vậy……
“Này, giận rồi?” Hoa Thiên Lang đi qua ôm lấy hắn.
Lâm Hạo Dương né tránh, nghĩ rằng ta không cùng lưu manh nói chuyện.
“Dương.” Hoa Thiên Lang trong lòng bốc hỏa, nghĩ rằng ngốc tử này sao không nhìn ra mình là lo lắng a!
“Ta muốn đi đánh giặc.” Lâm Hạo Dương nhỏ giọng than thở:“Không cho ta đi sẽ không để ý ngươi.”
“Đi.” Hoa Thiên Lang nghĩ nghĩ, cắn răng đáp ứng.
“Thật sự?” Lâm Hạo Dương xoay người vẻ mặt thành thật:“Ngươi là Hoàng Thượng, quân vô hí ngôn !”
“Nào có Hoàng Thượng uất ức như ta vậy, mỗi ngày đều bị ngươi uy hiếp.” Hoa Thiên Lang trong lòng căm tức, chồm qua hung tợn ngăn chặn môi hắn, trừng phạt cắn một ngụm.
Lâm Hạo Dương xoa xoa miệng cũng không sinh khí, ôm Hoa Thiên Lang lấy lòng nói:“Ngươi nói rồi, không được đổi ý!”
“Không đổi ý.” Hoa Thiên Lang tay xoa bóp mũi hắn, nói:“Nhưng không chuẩn ngươi một mình mang binh đi, ta muốn đi cùng ngươi!”
“A?” Lâm Hạo Dương nhíu mày, nói:“Chúng ta đi hết, ai chỉ huy?”
“Ngô Uy.” Hoa Thiên Lang trả lời rõ ràng.
“Nhưng hắn phải dẫn người đi chính diện công thành!” Lâm Hạo Dương trừng y.
“Chính diện cho Dạ Lan San đi!” Hoa Thiên Lang nghĩ nghĩ, hạ quyết định.
“Người ta là tới hỗ trợ, ngươi sao cứ như đúng lý hợp tình!” Lâm Hạo Dương dở khóc dở cười.
“Giúp người giúp cho trót, huống hồ Tử Việt hiện tại là Tiểu Vương Gia của Thiên Lang Quốc ta, Dạ Lan San coi như là hoàng thân quốc thích, hỗ trợ hẳn là! Ta gọi người đi truyền chỉ!” Hoa Thiên Lang quay đầu tìm người tuyên chỉ, kéo đều kéo không được.
Lâm Hạo Dương thật vô lực……
Đại doanh bên cạnh, Dạ Lan San trợn mắt há hốc mồm nghe người ta tuyên chỉ xong, quay đầu nhìn Thần Tử Việt:“Ngươi khi nào thì thành Vương gia?”
Thần Tử Việt nháy mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội nói:“Đại ca không nên làm cho ta làm ……”
“Cho nên ngươi liền đem bán ta?!” Dạ Lan San hỏng mất.
Thần Tử Việt an ủi xoa xoa đầu y:“Dù sao ngươi vốn là đến hỗ trợ mà, phía sau còn có sĩ quan phụ tá, ngươi lại không cần làm gì, chỉ cần cưỡi ngựa chém người là được.”
Dạ Lan San bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng, nói với Thần Tử Việt:“Vậy ngươi ngày đó phải chờ ở trong đại doanh không được chạy loạn, chờ đánh giặc xong sau chúng ta trở về nhà, nghe không?”
Thần Tử Việt ngoan ngoãn gật đầu, ôm lấy Dạ Lan San cọ cọ, ngẩng đầu vẻ mặt chờ mong:“Ta là Vương gia …… Vậy lần sau ta có thể ở trên không?”
“Ách…… Tối hôm qua ngươi không phải đã ở trên sao?” Dạ Lan San xoa xoa cằm đổi trắng thay đen.
Thần Tử Việt trừng y:“Không phải ở trên như vậy!”
“Vậy thì là ở trên cái dạng gì??” Dạ Lan San cố gắng giả bộ vẻ mặt nghi hoặc.
“……!!” Thần Tử Việt mặt đỏ, đầu chôn ở trong lòng Dạ Lan San tự động bỏ cuộc, nhớ tới lời Bạch tỷ trước lúc Gia Cát cùng Đoạn Đoạn thành thân với mình, trong lòng không khỏi ai thán —– Quả nhiên là vậy, da mặt dày vĩnh viễn khi dễ người, tỷ như nói Tiểu Hắc cùng Đoạn Đoạn……
. : .
Danh sách chương