32, Độc dược
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoa Thiên Lang và đoàn người rời khỏi Vân Sát Bảo, một đường hội hợp cùng đại quân.
“Hoàng Thượng, tướng quân!” Hai người vừa đến nơi đóng quân liền nhìn thấy phó tướng quân Ngô Uy thần sắc lo âu đứng trước trướng, thấy hai người trở về liền vội vàng nghênh đón: “Vừa nhận được tin tức của thám tử, trước đó vài ngày Gia Luật Thanh mang theo quân xuất phát từ Cô Dương Vương thành, hôm qua đã đến Ngọc Quan Thành, Thành chủ Lý Túc…… Mở cửa thành theo giặc.”
“Cái gì?” Hoa Thiên Lang giận dữ:“Sao lại thế này?”
“Ngọc Quan Thành thành chủ Lý Túc là gian tế Mạc Bắc, nguyên danh là Gia Luật Tề, là bào đệ Gia Luật Thanh, trà trộn vào Thiên Lang quốc ta suốt hai mươi năm.” Ngô Uy đáp: “Hoàng Thượng, Ngọc Quan Thành là biên cảnh trọng trấn vùng Tây Bắc, Gia Luật Thanh sau khi tiến vào đã dẫn quân bước vào quốc thổ Thiên Lang, chiến mã Mạc Bắc lại phiêu phì thể kiện, theo tốc độ này mười hôm sau có thể tới Phong Thành.”
Hoa Thiên Lang vung tay đi vào đại trướng, trong lòng phiền não, còn chưa khai chiến đã bại một trận, vô luận là đối với Thiên Lang quốc hay là chính mình mà nói, đều là một sỉ nhục rất lớn. Lý Túc, người này y có chút ấn tượng, nguyên bản là một thủ vệ Ngọc Quan Thành, sau đó có một lần Mạc Bắc đến xâm phạm, là hắn một thân một mình đánh lui hơn một ngàn nhân mã, y cảm thấy đây là một nhân tài nên xuống chỉ phong cho hắn làm Thành chủ. Ngẫm lại mình cư nhiên tự tay đem trọng trấn biên cảnh giao cho gian tế Mạc Bắc, ánh mắt Hoa Thiên Lang trầm xuống, cảm thấy trong lòng sắp phát hỏa tới nơi.
“Hoàng Thượng.” Lâm Hạo Dương thấy y như vậy tiến vào khuyên nhủ:“Việc đã đến nước này, việc cấp bách là bàn bạc chiến lược kế tiếp, ngươi lừa ta gạt vốn là chuyện thường trong binh gia, Hoàng Thượng không cần tự trách như vậy.”
Hoa Thiên Lang nắm tay, thoáng bình phục tâm tình của mình sau đó cất cao giọng: “Truyền lệnh xuống, đại quân tạm dừng tiến quân, cắm trại tại chỗ chờ mệnh lệnh.”
“Vâng!” Phó tướng Ngô Uy lĩnh mệnh đi xuống, thông tri các bộ phận khác tại chỗ chờ lệnh.
Lâm Hạo Dương tiến lên mở bản đồ quân sự:“Phong Thành không có bao nhiêu binh mã, căn bản không đủ để đối kháng đại quân Gia Luật Thanh, khoảng cách của chúng ta đến Phong Thành ít nhất còn mười lăm ngày lộ trình, vốn nghĩ rằng Ngọc Quan Thành có thể bám trụ Gia Luật Thanh mười ngày. Hiện tại xem ra chúng ta cần nghĩ biện pháp khác.”
Hoa Thiên Lang nhìn bản đồ quân sự nhíu mày, cảm thấy có chút không đúng.
“Hoàng Thượng.” Thấy Hoa Thiên Lang ngẩn người, Lâm Hạo Dương đẩy đẩy y, nói:“Tuy chúng ta đến Phong Thành muộn hơn Gia Luật Thanh, nhưng cũng không phải không có biện pháp, chúng ta có thể theo bên cạnh bọc đánh qua, sau đó……”
“Hạo Dương!” Hoa Thiên Lang đột nhiên cắt lời hắn, chỉ vào bản đồ nói:“Lộ tuyến chúng ta hành quân tại sao phải đi vòng qua một mảnh không lớn như vậy, khối đất trống này là cái gì, tại sao không có đánh dấu? Nếu chúng ta từ đây đi xuyên qua, nhiều nhất bốn ngày là có thể đến!”
“Không được.” Lâm Hạo Dương lắc đầu:“Nơi đó có Phong Sa Dịch*, người đi vào tám chín phần mười sẽ lạc đường, lúc trước lão tướng quân Tư Không Chiếu đã nói trăm ngàn lần không thể tiến vào.”
*Phong sa : bão cát
“Phong Sa Dịch?” Hoa Thiên Lang nhíu mày.
“Tương truyền là bát quái trận, bên trong thường xuyên có lốc xoáy cuốn cát vàng đầy trời, một khi đi vào sẽ như ruồi bọ không đầu, không di chuyển được.” Lâm Hạo Dương giải thích:“Bởi vì chỉ có thể vào không thể ra nên Phong Sa Dịch bị dân chúng gọi là Quỷ Thành.”
Hoa Thiên Lang suy nghĩ, từ trong lòng lấy tấm bản đồ Thần Tử Việt cho đem ra so sánh, lại phát hiện trên tấm bản đồ vùng Phong Sa Dịch được vẽ một đường màu đỏ uốn lượn, tiến thẳng vào Phong Thành.
“Hoàng Thượng, đây là……?” Lâm Hạo Dương trợn mắt há hốc mồm.
“Tử Việt cho ta.” Hoa Thiên Lang nhìn Lâm Hạo Dương, nói:“Có dám đánh cược một lần hay không?”
“Lấy mạng năm mươi vạn đại quân đi đánh cược? Ta không dám!” Lâm Hạo Dương lắc đầu:“Tuy ta cũng tin tưởng Vân Sát Bảo đối với Hoàng Thượng tuyệt không có nhị tâm, nhưng chuyện này ta sẽ không làm.”
Hoa Thiên Lang cười lắc đầu, nói:“Ngươi cho là trẫm lỗ mãng như vậy sao…… Không phải lấy năm mươi vạn quân đi đánh cược, mà trước phái người mang một ngàn binh mã dò đường, xem có thể đi ra ngoài hay không rồi trở về báo cáo, nếu thật sự có thể, chúng ta ít nhất ba ngày có thể đuổi kịp Gia Luật Thanh. Còn nếu không được, chúng ta tệ nhất là mất Phong Thành.”
Lâm Hạo Dương suy tư một chút, gật đầu nói:“Cũng được, ta hiện tại sẽ đi chọn một ngàn binh mã tiến vào dò đường, trong vòng hai ngày hẳn là có kết quả, trước tiên để đại quân ở đây cắm trại tạm thời đi.”
Hoa Thiên Lang gật đầu, có chút đăm chiêu cúi đầu nhìn tấm bản đồ kia.
Trong Vân Sát Bảo, mọi người đang chuẩn bị ăn cơm trưa, trái chờ phải chờ chính là chờ mãi không thấy Đoạn Tinh và Gia Cát.
Bạch Nhược Manh nhíu mày, nói:“Hai người này làm gì vậy.”
“Không cần chờ, ăn trước đi.” Dạ Lan San thấy Thần Tử Việt nuốt nước miếng nhìn chằm chằm đồ ăn, liền gắp thức ăn cho hắn:“Đến Tiểu Việt, món này ngon lắm, nếm thử xem.”
“Ân.” Thần Tử Việt vui vẻ ăn một ngụm:“Ăn ngon, ngươi cũng ăn!”
“Hảo ngọt ngào nha hảo ngọt ngào!” Bạch Nhược Manh lắc đầu:“Bình thường thấy Gia Cát và Đoạn Tinh dính với nhau đủ buồn bực, hiện tại ngay cả……” Còn chưa dứt lời, liền cảm thấy Mộc Tiên Nhiên bên cạnh kéo mình một cái, ngẩng đầu thì thấy Đoạn Tinh một mình ủ rũ đi vào.
“Làm sao vậy? Cãi nhau với Gia Cát?” Thần Tử Việt hỏi.
Đoạn Tinh rầu rĩ gật đầu, lại lắc đầu:“Không phải cãi nhau, là ta chọc y sinh khí.”
“Tại sao, Gia Cát gần đây không phải đối với ngươi rất tốt sao?” Dạ Lan San không nghĩ ra, hai người này mấy ngày nay hận không thể từng giây từng phút dính vào nhau, sao có thể cãi nhau? Trong lòng Đoạn Tinh cũng buồn bực lắm nha, do mấy hôm nay Gia Cát đối với mình ngàn trăm ý thuận cho nên nhất thời đắc ý vênh váo, buổi sáng thấy bộ dáng Gia Cát ở dược phòng luyện dược, vẻ mặt im lặng chuyên chú, đột nhiên liền nóng người kéo y trở về phòng hung hăng khi dễ một chút, kết quả làm hại một đống dược y nấu, lúc Gia Cát nhìn thấy một đống dược liệu cháy sém liền phát hỏa không thèm quay đầu lại……
“Tiểu Hắc hỏi ngươi kìa, làm gì mà chọc Gia Cát sinh khí? Y tốt như vậy, nhất định là ngươi không đúng! Thần Tử Việt đẩy đẩy Đoạn Tinh:“Nhanh đi giải thích!”
Đoạn Tinh vẻ mặt bất đắc dĩ:“Ta hại hắn luyện dược hỏng rồi…… Nghe nói dược liệu đó rất quý giá gọi là gì cái gì Xa…… Y lần này rất giận……”
“A? Đoạn Đoạn ngươi xong rồi xong rồi.” Thần Tử Việt liên tục lắc đầu:“Sẽ không phải là Tuyết Xa đi? Thứ đó là trăm năm khó gặp, mang cả núi vàng cũng chưa chắc mua được .”
“Chính là Tuyết Xa……” Đoạn Tinh hoàn toàn há hốc mồm, trăm năm khó gặp…… Vậy Gia Cát sẽ phát hỏa tới khi nào?
Những người khác vẻ mặt thông cảm nhìn hắn —– Ai cũng biết Gia Cát là dược si……
“Quên đi quên đi, giúp ngươi một phen!” Dạ Lan San thật sự chịu không được vẻ mặt tuyệt vọng của hắn, xoay người bước đi, chốc lát sau cầm một gói giấy đưa cho Đoạn Tinh:“Không phải là dược luyện hỏng rồi sao, dù giận cũng không thể có lại, ngươi đem thứ này cho y, dỗ y vui vẻ!”
“Đây là cái gì?” Đoạn Tinh cầm gói giấy mở ra để sát vào ngửi ngửi, nghi hoặc nói:“Sao nhiều lớp như vậy, cũng không có hương vị gì? Thuốc bổ?”
“Độc dược.” Dạ Lan San một bên ăn canh một bên mặt không đổi sắc nói.
“A?” Những người khác đầu tiên là sửng sốt, sau đó đều buông đũa.
Thần Tử Việt vẻ mặt khẩn trương giữ chặt tay Dạ Lan San:“Đừng ăn!”
Đoạn Tinh thật buồn bực, nghĩ rằng dáng vẻ ta vừa rồi cùng cẩu có gì khác nhau……
“Bảo chủ, ngươi ở đâu có độc dược này?” Bạch Nhược Manh khẩn trương hỏi.
Dạ Lan San cười cười nói:“Lần trước lúc giết Hoàng Thiên Sở, ta thấy Gia Luật Thanh đưa cho hắn một gói độc dược, để Hoàng Thiên Sở tìm cơ hội thả vào trong đồ ăn Lâm Hạo Dương. Lâm Hạo Dương là Chiến thần Thiên Lang, Gia Luật Thanh chính miệng thừa nhận sợ hắn đến chết, tìm độc dược tất nhiên là kỳ độc, Gia Cát không phải thích lắm sao, ta lúc ấy quay lại lấy sau lại quên đưa cho y, vừa lúc ngươi cầm đi giải thích.”
Đoạn Tinh nghe vậy vui vẻ cầm gói giấy đi ra ngoài, nghĩ rằng có cái này Gia Cát khẳng định sẽ không sinh khí nữa, nói không chừng lúc cao hứng còn có thể chủ động yêu thương nhung nhớ, càng nghĩ càng cao hứng, tim Đoạn phó bảo chủ dần dần đập nhanh.
“Tiểu Hắc ta cũng phải đi!” Thần Tử Việt buông đũa chạy theo.
“Ngươi đi làm gì?” Dạ Lan San dở khóc dở cười đi theo sau kéo hắn:“Chuyện nhà người ta ngươi chạy tới xem náo nhiệt làm gì?”
“Lén xem một chút đi.” Thần Tử Việt tiếp tục chạy.
Dạ Lan San bất đắc dĩ đuổi theo.
Mộc Tiên Nhiên và Bạch Nhược Manh yên lặng nhìn nhau một cái, cúi đầu tiếp tục ăn cơm —— Nghĩ thầm tình yêu quả nhiên luôn làm mọi người mù quáng……
Đoạn Tinh chạy đến trước cửa Gia Cát, nâng tay gõ cửa:“Gia Cát, ta có bảo bối cho ngươi!”
Cửa không phản ứng.
Đoạn Tinh tiếp tục gõ:“Cam đoan ngươi sẽ thích, rất hiếm thấy, dược rất lợi hại!” Nguồn :
Cửa hé mở, Gia Cát mặt bình tĩnh bước ra:“Dược gì?”
Đoạn Tinh ở trong lòng hít một ngụm khí lạnh —– Không được rồi, thân thân nhà mình lúc tức giận so với bình thường càng đẹp mắt hơn, dục vọng nảy sinh khiến toàn thân hắn nhất thời một trận khô nóng, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Bản thân cũng không khỏi sốc, thật sự là cầm thú a cầm thú, sao vừa thấy thấy Gia Cát đã có phản ứng……!! Đoạn Tinh tự nhéo lòng bàn tay mình —– Trong lòng mặc niệm nhịn xuống nha, ngươi trăm ngàn phải nhịn xuống, ngươi là đến giải thích, ngươi con mẹ nó là tới giải thích đó nha!!
“Ngươi làm sao vậy?” Gia Cát thấy Đoạn Tinh vẻ mặt kỳ quái, dò hỏi.
“Ta là đến giải thích!” Đoạn Tinh bắt buộc bản thân không nhào tới ôm y, đưa cho Gia Cát gói giấy kia:“Buổi sáng ta hại dược của ngươi bị hỏng, dùng thứ này bồi thường cho ngươi!”
Gia Cát nghi hoặc nhận lấy, mở ra —– Bột phấn màu đỏ nhạt, hình như là……
“Họ Đoàn ngươi cút ra ngoài cho ta!!!” Chờ nhớ được thứ này là cái gì xong, sắc mặt Gia Cát xanh mét, hung hăng trừng hắn quay đầu đi về phòng:“Đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt ta nữa!”
“A?” Đoạn Tinh há hốc mồm, cuống quít đi lên giữ chặt y.
Dạ Lan San và Thần Tử Việt vốn đang trốn trong góc cười tủm tỉm chuẩn bị xem náo nhiệt cũng bị hoảng theo, cứ nghĩ rằng Gia Cát sẽ cảm động chủ động nhào tới, nhưng sao lại tương phản lớn như vậy? Vì thế cũng nhanh chóng chạy tới hỗ trợ kéo Gia Cát lại.
“Gia Cát Gia Cát, ngươi không thích thì thôi đừng giận Đoạn Đoạn. Dược đó là do Tiểu Hắc đưa cho Đoạn Đoạn để hắn đưa cho ngươi, ngươi muốn giận thì giận Tiểu Hắc, Đoạn Đoạn thật sự muốn xin lỗi ngươi!” Thần Tử Việt nói thay Đoạn Tinh.
Gia Cát nghi hoặc nhìn Dạ Lan San, nói:“Bảo chủ sao lại có thứ này?”
“Lần trước Gia Luật Thanh đưa cho Hoàng Thiên Sở, bảo hắn tìm cơ hội độc chết Lâm Hạo Dương kết quả bị ta thuận tay cầm đi.” Dạ Lan San thành thành thật thật thừa nhận.
Gia Cát nghe vậy lắc đầu:“Gia Luật Thanh cũng không phải là muốn độc chết Lâm Hạo Dương, không thể tưởng tượng được hắn còn có tâm tư này ……” Nói xong cảm thấy tay Đoạn Tinh đang nắm mình càng ngày càng nóng, lại thấy sắc mặt hắn ửng hồng, không khỏi chấn động:“Ngươi đã ăn dược này?”
Đoạn Tinh cảm thấy cảnh vật trước mắt dần dần mơ hồ, máu toàn thân tựa như dồn về một chỗ, trong lòng giống như có con mèo cào cào khó chịu, lúc này nghe Gia Cát hỏi hắn chống tinh thần đáp:“Không, vừa rồi có ngửi một chút.”
Gia Cát vừa tức vừa vội:“Ngươi có đầu óc hay không, Xuân Tiêu Tán ngươi cũng dám ngửi?”
Xuân Tiêu Tán? Cái tên này…… Dạ Lan San và Thần Tử Việt hai mặt nhìn nhau —– Gặp rắc rối rồi……
Gia Cát thấy Đoạn Tinh hô hấp càng ngày càng dồn dập, lòng bàn tay đã bị hắn bấm ra máu, không khỏi lắc đầu thở dài, kéo hắn vào phòng.
“Tiểu Hắc……” Thần Tử Việt cọ cọ Dạ Lan San:“Làm sao bây giờ? Ngươi hại Đoạn Đoạn rồi …… Ngươi phải phụ trách !!”
Dạ Lan San dở khóc dở cười, suy nghĩ nửa ngày thì ra Gia Luật Thanh đối với Lâm Hạo Dương có loại tâm tư này…… Nghĩ một chút lôi Thần Tử Việt trở về — Việt Việt nhà mình còn nhỏ nha, trăm ngàn lần không thể để hắn nghe được thứ không nên nghe……
Hồi lâu sau, Đoạn Tinh hỗn loạn mở mắt, cảm thấy toàn thân đều khó chịu, cố gắng nhớ lại hình như mình lúc ban ngày…… Hoảng hốt vội vàng vạch chăn ra xem, nhất thời hoảng sợ —– Gia Cát thấp thỏm nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, trên lưng đầy hôn ngân loang lổ, trên giường khắp nơi đều là dấu vết trắng hồng hỗn loạn, không khỏi vạn phần ảo não, thầm mắng chính mình hôn đầu, kiểu này có lẽ cả đời Gia Cát sẽ không để ý mình nữa. Nhìn sắc mặt y tái nhợt Đoạn Tinh đau lòng, vội vàng gọi nước tới nhẹ nhàng giúp y tắm rửa lau thân thể, lại thay chăn đệm sạch sẽ, rồi thật cẩn thận ôm y lên giường. Sau đó im lặng ngồi ở bên giường nhìn y.
Buổi sáng ngày hôm sau, Gia Cát mở mắt ra liền thấy Đoạn Tinh gục đầu ở bên cạnh, muốn lấy tay gọi hắn dậy, không nghĩ tới thân thể vừa mới động một cái liền cảm thấy một trận đau đớn tê liệt, không khỏi nhíu chặt mày run rẩy. Đoạn Tinh bị y làm giật mình tỉnh giấc, nâng mắt liền nhìn thấy Gia Cát cắn môi vẻ mặt thống khổ, cuống quít nâng tay cản y, vội la lên:“Ngươi đừng lộn xộn, nghỉ ngơi cho tốt.”
Gia Cát đem mặt chôn trong gối đầu, không muốn Đoạn Tinh nhìn thấy bộ dáng khó chịu của mình.
“Ngươi…… Đừng nóng giận.” Đoạn Tinh tưởng Gia Cát không muốn nhìn thấy hắn, trong lòng một trận khó chịu, mở miệng nói:“Đều là ta sai, ngươi phiền ta không muốn để ý tới ta cũng phải cho ta chiếu cố ngươi khỏe lại rồi nói sau. Ta đến trù phòng gọi người giúp ngươi nấu cháo, ăn một chút đi.”
“Trở về!” Gia Cát gọi lại Đoạn Tinh đang muốn trốn đi:“Lại đây!”
“Làm sao vậy? Lại khó chịu?” Đoạn Tinh nhanh chóng chạy lại ngồi xổm bên giường:“Muốn tìm đại phu hay không?”
Gia Cát trừng hắn:“Ta chính là đại phu! Huống hồ bệnh này làm sao tìm đại phu?!”
Đoạn Tinh cúi thấp đầu, trong lòng thầm mắng chính mình sao có thể cầm thú như vậy!
Gia Cát thấy hắn ngồi xổm bên cạnh vẻ mặt áy náy không dám nhìn mình, vì vậy lấy tay bóp mũi hắn.
“Làm sao vậy?” Đoạn Tinh hơi kinh ngạc.
Gia Cát ngoắc ngón tay:“Tới gần một chút!”
Đoạn Tinh đem mặt đưa đến trước mặt Gia Cát, mạc danh kỳ diệu.
Gia Cát nhẹ nhàng cười, nghiêng người qua hôn hắn một cái.
Đoạn Tinh sửng sốt, chợt ôm chặt lấy Gia Cát đang quấn trong chăn, mừng như điên:“Ngươi không giận ta?”
Gia Cát lắc đầu:“Không phải tại ngươi…… Gói dược kia đâu?”
“Ở trong sân, ngày hôm qua ngươi vứt.” Đoạn Tinh áy náy nói:“Hại ngươi chịu ủy khuất …… Ta đi bỏ nó!”
Gia Cát trừng hắn:“Ném cái gì ném?! Lượm về!!!! Gia Luật Thanh hại ta chịu khổ nhiều như vậy, tiểu gia ta lần này phải bắt y trả cả vốn lẫn lời!!!”
. : .
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoa Thiên Lang và đoàn người rời khỏi Vân Sát Bảo, một đường hội hợp cùng đại quân.
“Hoàng Thượng, tướng quân!” Hai người vừa đến nơi đóng quân liền nhìn thấy phó tướng quân Ngô Uy thần sắc lo âu đứng trước trướng, thấy hai người trở về liền vội vàng nghênh đón: “Vừa nhận được tin tức của thám tử, trước đó vài ngày Gia Luật Thanh mang theo quân xuất phát từ Cô Dương Vương thành, hôm qua đã đến Ngọc Quan Thành, Thành chủ Lý Túc…… Mở cửa thành theo giặc.”
“Cái gì?” Hoa Thiên Lang giận dữ:“Sao lại thế này?”
“Ngọc Quan Thành thành chủ Lý Túc là gian tế Mạc Bắc, nguyên danh là Gia Luật Tề, là bào đệ Gia Luật Thanh, trà trộn vào Thiên Lang quốc ta suốt hai mươi năm.” Ngô Uy đáp: “Hoàng Thượng, Ngọc Quan Thành là biên cảnh trọng trấn vùng Tây Bắc, Gia Luật Thanh sau khi tiến vào đã dẫn quân bước vào quốc thổ Thiên Lang, chiến mã Mạc Bắc lại phiêu phì thể kiện, theo tốc độ này mười hôm sau có thể tới Phong Thành.”
Hoa Thiên Lang vung tay đi vào đại trướng, trong lòng phiền não, còn chưa khai chiến đã bại một trận, vô luận là đối với Thiên Lang quốc hay là chính mình mà nói, đều là một sỉ nhục rất lớn. Lý Túc, người này y có chút ấn tượng, nguyên bản là một thủ vệ Ngọc Quan Thành, sau đó có một lần Mạc Bắc đến xâm phạm, là hắn một thân một mình đánh lui hơn một ngàn nhân mã, y cảm thấy đây là một nhân tài nên xuống chỉ phong cho hắn làm Thành chủ. Ngẫm lại mình cư nhiên tự tay đem trọng trấn biên cảnh giao cho gian tế Mạc Bắc, ánh mắt Hoa Thiên Lang trầm xuống, cảm thấy trong lòng sắp phát hỏa tới nơi.
“Hoàng Thượng.” Lâm Hạo Dương thấy y như vậy tiến vào khuyên nhủ:“Việc đã đến nước này, việc cấp bách là bàn bạc chiến lược kế tiếp, ngươi lừa ta gạt vốn là chuyện thường trong binh gia, Hoàng Thượng không cần tự trách như vậy.”
Hoa Thiên Lang nắm tay, thoáng bình phục tâm tình của mình sau đó cất cao giọng: “Truyền lệnh xuống, đại quân tạm dừng tiến quân, cắm trại tại chỗ chờ mệnh lệnh.”
“Vâng!” Phó tướng Ngô Uy lĩnh mệnh đi xuống, thông tri các bộ phận khác tại chỗ chờ lệnh.
Lâm Hạo Dương tiến lên mở bản đồ quân sự:“Phong Thành không có bao nhiêu binh mã, căn bản không đủ để đối kháng đại quân Gia Luật Thanh, khoảng cách của chúng ta đến Phong Thành ít nhất còn mười lăm ngày lộ trình, vốn nghĩ rằng Ngọc Quan Thành có thể bám trụ Gia Luật Thanh mười ngày. Hiện tại xem ra chúng ta cần nghĩ biện pháp khác.”
Hoa Thiên Lang nhìn bản đồ quân sự nhíu mày, cảm thấy có chút không đúng.
“Hoàng Thượng.” Thấy Hoa Thiên Lang ngẩn người, Lâm Hạo Dương đẩy đẩy y, nói:“Tuy chúng ta đến Phong Thành muộn hơn Gia Luật Thanh, nhưng cũng không phải không có biện pháp, chúng ta có thể theo bên cạnh bọc đánh qua, sau đó……”
“Hạo Dương!” Hoa Thiên Lang đột nhiên cắt lời hắn, chỉ vào bản đồ nói:“Lộ tuyến chúng ta hành quân tại sao phải đi vòng qua một mảnh không lớn như vậy, khối đất trống này là cái gì, tại sao không có đánh dấu? Nếu chúng ta từ đây đi xuyên qua, nhiều nhất bốn ngày là có thể đến!”
“Không được.” Lâm Hạo Dương lắc đầu:“Nơi đó có Phong Sa Dịch*, người đi vào tám chín phần mười sẽ lạc đường, lúc trước lão tướng quân Tư Không Chiếu đã nói trăm ngàn lần không thể tiến vào.”
*Phong sa : bão cát
“Phong Sa Dịch?” Hoa Thiên Lang nhíu mày.
“Tương truyền là bát quái trận, bên trong thường xuyên có lốc xoáy cuốn cát vàng đầy trời, một khi đi vào sẽ như ruồi bọ không đầu, không di chuyển được.” Lâm Hạo Dương giải thích:“Bởi vì chỉ có thể vào không thể ra nên Phong Sa Dịch bị dân chúng gọi là Quỷ Thành.”
Hoa Thiên Lang suy nghĩ, từ trong lòng lấy tấm bản đồ Thần Tử Việt cho đem ra so sánh, lại phát hiện trên tấm bản đồ vùng Phong Sa Dịch được vẽ một đường màu đỏ uốn lượn, tiến thẳng vào Phong Thành.
“Hoàng Thượng, đây là……?” Lâm Hạo Dương trợn mắt há hốc mồm.
“Tử Việt cho ta.” Hoa Thiên Lang nhìn Lâm Hạo Dương, nói:“Có dám đánh cược một lần hay không?”
“Lấy mạng năm mươi vạn đại quân đi đánh cược? Ta không dám!” Lâm Hạo Dương lắc đầu:“Tuy ta cũng tin tưởng Vân Sát Bảo đối với Hoàng Thượng tuyệt không có nhị tâm, nhưng chuyện này ta sẽ không làm.”
Hoa Thiên Lang cười lắc đầu, nói:“Ngươi cho là trẫm lỗ mãng như vậy sao…… Không phải lấy năm mươi vạn quân đi đánh cược, mà trước phái người mang một ngàn binh mã dò đường, xem có thể đi ra ngoài hay không rồi trở về báo cáo, nếu thật sự có thể, chúng ta ít nhất ba ngày có thể đuổi kịp Gia Luật Thanh. Còn nếu không được, chúng ta tệ nhất là mất Phong Thành.”
Lâm Hạo Dương suy tư một chút, gật đầu nói:“Cũng được, ta hiện tại sẽ đi chọn một ngàn binh mã tiến vào dò đường, trong vòng hai ngày hẳn là có kết quả, trước tiên để đại quân ở đây cắm trại tạm thời đi.”
Hoa Thiên Lang gật đầu, có chút đăm chiêu cúi đầu nhìn tấm bản đồ kia.
Trong Vân Sát Bảo, mọi người đang chuẩn bị ăn cơm trưa, trái chờ phải chờ chính là chờ mãi không thấy Đoạn Tinh và Gia Cát.
Bạch Nhược Manh nhíu mày, nói:“Hai người này làm gì vậy.”
“Không cần chờ, ăn trước đi.” Dạ Lan San thấy Thần Tử Việt nuốt nước miếng nhìn chằm chằm đồ ăn, liền gắp thức ăn cho hắn:“Đến Tiểu Việt, món này ngon lắm, nếm thử xem.”
“Ân.” Thần Tử Việt vui vẻ ăn một ngụm:“Ăn ngon, ngươi cũng ăn!”
“Hảo ngọt ngào nha hảo ngọt ngào!” Bạch Nhược Manh lắc đầu:“Bình thường thấy Gia Cát và Đoạn Tinh dính với nhau đủ buồn bực, hiện tại ngay cả……” Còn chưa dứt lời, liền cảm thấy Mộc Tiên Nhiên bên cạnh kéo mình một cái, ngẩng đầu thì thấy Đoạn Tinh một mình ủ rũ đi vào.
“Làm sao vậy? Cãi nhau với Gia Cát?” Thần Tử Việt hỏi.
Đoạn Tinh rầu rĩ gật đầu, lại lắc đầu:“Không phải cãi nhau, là ta chọc y sinh khí.”
“Tại sao, Gia Cát gần đây không phải đối với ngươi rất tốt sao?” Dạ Lan San không nghĩ ra, hai người này mấy ngày nay hận không thể từng giây từng phút dính vào nhau, sao có thể cãi nhau? Trong lòng Đoạn Tinh cũng buồn bực lắm nha, do mấy hôm nay Gia Cát đối với mình ngàn trăm ý thuận cho nên nhất thời đắc ý vênh váo, buổi sáng thấy bộ dáng Gia Cát ở dược phòng luyện dược, vẻ mặt im lặng chuyên chú, đột nhiên liền nóng người kéo y trở về phòng hung hăng khi dễ một chút, kết quả làm hại một đống dược y nấu, lúc Gia Cát nhìn thấy một đống dược liệu cháy sém liền phát hỏa không thèm quay đầu lại……
“Tiểu Hắc hỏi ngươi kìa, làm gì mà chọc Gia Cát sinh khí? Y tốt như vậy, nhất định là ngươi không đúng! Thần Tử Việt đẩy đẩy Đoạn Tinh:“Nhanh đi giải thích!”
Đoạn Tinh vẻ mặt bất đắc dĩ:“Ta hại hắn luyện dược hỏng rồi…… Nghe nói dược liệu đó rất quý giá gọi là gì cái gì Xa…… Y lần này rất giận……”
“A? Đoạn Đoạn ngươi xong rồi xong rồi.” Thần Tử Việt liên tục lắc đầu:“Sẽ không phải là Tuyết Xa đi? Thứ đó là trăm năm khó gặp, mang cả núi vàng cũng chưa chắc mua được .”
“Chính là Tuyết Xa……” Đoạn Tinh hoàn toàn há hốc mồm, trăm năm khó gặp…… Vậy Gia Cát sẽ phát hỏa tới khi nào?
Những người khác vẻ mặt thông cảm nhìn hắn —– Ai cũng biết Gia Cát là dược si……
“Quên đi quên đi, giúp ngươi một phen!” Dạ Lan San thật sự chịu không được vẻ mặt tuyệt vọng của hắn, xoay người bước đi, chốc lát sau cầm một gói giấy đưa cho Đoạn Tinh:“Không phải là dược luyện hỏng rồi sao, dù giận cũng không thể có lại, ngươi đem thứ này cho y, dỗ y vui vẻ!”
“Đây là cái gì?” Đoạn Tinh cầm gói giấy mở ra để sát vào ngửi ngửi, nghi hoặc nói:“Sao nhiều lớp như vậy, cũng không có hương vị gì? Thuốc bổ?”
“Độc dược.” Dạ Lan San một bên ăn canh một bên mặt không đổi sắc nói.
“A?” Những người khác đầu tiên là sửng sốt, sau đó đều buông đũa.
Thần Tử Việt vẻ mặt khẩn trương giữ chặt tay Dạ Lan San:“Đừng ăn!”
Đoạn Tinh thật buồn bực, nghĩ rằng dáng vẻ ta vừa rồi cùng cẩu có gì khác nhau……
“Bảo chủ, ngươi ở đâu có độc dược này?” Bạch Nhược Manh khẩn trương hỏi.
Dạ Lan San cười cười nói:“Lần trước lúc giết Hoàng Thiên Sở, ta thấy Gia Luật Thanh đưa cho hắn một gói độc dược, để Hoàng Thiên Sở tìm cơ hội thả vào trong đồ ăn Lâm Hạo Dương. Lâm Hạo Dương là Chiến thần Thiên Lang, Gia Luật Thanh chính miệng thừa nhận sợ hắn đến chết, tìm độc dược tất nhiên là kỳ độc, Gia Cát không phải thích lắm sao, ta lúc ấy quay lại lấy sau lại quên đưa cho y, vừa lúc ngươi cầm đi giải thích.”
Đoạn Tinh nghe vậy vui vẻ cầm gói giấy đi ra ngoài, nghĩ rằng có cái này Gia Cát khẳng định sẽ không sinh khí nữa, nói không chừng lúc cao hứng còn có thể chủ động yêu thương nhung nhớ, càng nghĩ càng cao hứng, tim Đoạn phó bảo chủ dần dần đập nhanh.
“Tiểu Hắc ta cũng phải đi!” Thần Tử Việt buông đũa chạy theo.
“Ngươi đi làm gì?” Dạ Lan San dở khóc dở cười đi theo sau kéo hắn:“Chuyện nhà người ta ngươi chạy tới xem náo nhiệt làm gì?”
“Lén xem một chút đi.” Thần Tử Việt tiếp tục chạy.
Dạ Lan San bất đắc dĩ đuổi theo.
Mộc Tiên Nhiên và Bạch Nhược Manh yên lặng nhìn nhau một cái, cúi đầu tiếp tục ăn cơm —— Nghĩ thầm tình yêu quả nhiên luôn làm mọi người mù quáng……
Đoạn Tinh chạy đến trước cửa Gia Cát, nâng tay gõ cửa:“Gia Cát, ta có bảo bối cho ngươi!”
Cửa không phản ứng.
Đoạn Tinh tiếp tục gõ:“Cam đoan ngươi sẽ thích, rất hiếm thấy, dược rất lợi hại!” Nguồn :
Cửa hé mở, Gia Cát mặt bình tĩnh bước ra:“Dược gì?”
Đoạn Tinh ở trong lòng hít một ngụm khí lạnh —– Không được rồi, thân thân nhà mình lúc tức giận so với bình thường càng đẹp mắt hơn, dục vọng nảy sinh khiến toàn thân hắn nhất thời một trận khô nóng, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Bản thân cũng không khỏi sốc, thật sự là cầm thú a cầm thú, sao vừa thấy thấy Gia Cát đã có phản ứng……!! Đoạn Tinh tự nhéo lòng bàn tay mình —– Trong lòng mặc niệm nhịn xuống nha, ngươi trăm ngàn phải nhịn xuống, ngươi là đến giải thích, ngươi con mẹ nó là tới giải thích đó nha!!
“Ngươi làm sao vậy?” Gia Cát thấy Đoạn Tinh vẻ mặt kỳ quái, dò hỏi.
“Ta là đến giải thích!” Đoạn Tinh bắt buộc bản thân không nhào tới ôm y, đưa cho Gia Cát gói giấy kia:“Buổi sáng ta hại dược của ngươi bị hỏng, dùng thứ này bồi thường cho ngươi!”
Gia Cát nghi hoặc nhận lấy, mở ra —– Bột phấn màu đỏ nhạt, hình như là……
“Họ Đoàn ngươi cút ra ngoài cho ta!!!” Chờ nhớ được thứ này là cái gì xong, sắc mặt Gia Cát xanh mét, hung hăng trừng hắn quay đầu đi về phòng:“Đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt ta nữa!”
“A?” Đoạn Tinh há hốc mồm, cuống quít đi lên giữ chặt y.
Dạ Lan San và Thần Tử Việt vốn đang trốn trong góc cười tủm tỉm chuẩn bị xem náo nhiệt cũng bị hoảng theo, cứ nghĩ rằng Gia Cát sẽ cảm động chủ động nhào tới, nhưng sao lại tương phản lớn như vậy? Vì thế cũng nhanh chóng chạy tới hỗ trợ kéo Gia Cát lại.
“Gia Cát Gia Cát, ngươi không thích thì thôi đừng giận Đoạn Đoạn. Dược đó là do Tiểu Hắc đưa cho Đoạn Đoạn để hắn đưa cho ngươi, ngươi muốn giận thì giận Tiểu Hắc, Đoạn Đoạn thật sự muốn xin lỗi ngươi!” Thần Tử Việt nói thay Đoạn Tinh.
Gia Cát nghi hoặc nhìn Dạ Lan San, nói:“Bảo chủ sao lại có thứ này?”
“Lần trước Gia Luật Thanh đưa cho Hoàng Thiên Sở, bảo hắn tìm cơ hội độc chết Lâm Hạo Dương kết quả bị ta thuận tay cầm đi.” Dạ Lan San thành thành thật thật thừa nhận.
Gia Cát nghe vậy lắc đầu:“Gia Luật Thanh cũng không phải là muốn độc chết Lâm Hạo Dương, không thể tưởng tượng được hắn còn có tâm tư này ……” Nói xong cảm thấy tay Đoạn Tinh đang nắm mình càng ngày càng nóng, lại thấy sắc mặt hắn ửng hồng, không khỏi chấn động:“Ngươi đã ăn dược này?”
Đoạn Tinh cảm thấy cảnh vật trước mắt dần dần mơ hồ, máu toàn thân tựa như dồn về một chỗ, trong lòng giống như có con mèo cào cào khó chịu, lúc này nghe Gia Cát hỏi hắn chống tinh thần đáp:“Không, vừa rồi có ngửi một chút.”
Gia Cát vừa tức vừa vội:“Ngươi có đầu óc hay không, Xuân Tiêu Tán ngươi cũng dám ngửi?”
Xuân Tiêu Tán? Cái tên này…… Dạ Lan San và Thần Tử Việt hai mặt nhìn nhau —– Gặp rắc rối rồi……
Gia Cát thấy Đoạn Tinh hô hấp càng ngày càng dồn dập, lòng bàn tay đã bị hắn bấm ra máu, không khỏi lắc đầu thở dài, kéo hắn vào phòng.
“Tiểu Hắc……” Thần Tử Việt cọ cọ Dạ Lan San:“Làm sao bây giờ? Ngươi hại Đoạn Đoạn rồi …… Ngươi phải phụ trách !!”
Dạ Lan San dở khóc dở cười, suy nghĩ nửa ngày thì ra Gia Luật Thanh đối với Lâm Hạo Dương có loại tâm tư này…… Nghĩ một chút lôi Thần Tử Việt trở về — Việt Việt nhà mình còn nhỏ nha, trăm ngàn lần không thể để hắn nghe được thứ không nên nghe……
Hồi lâu sau, Đoạn Tinh hỗn loạn mở mắt, cảm thấy toàn thân đều khó chịu, cố gắng nhớ lại hình như mình lúc ban ngày…… Hoảng hốt vội vàng vạch chăn ra xem, nhất thời hoảng sợ —– Gia Cát thấp thỏm nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, trên lưng đầy hôn ngân loang lổ, trên giường khắp nơi đều là dấu vết trắng hồng hỗn loạn, không khỏi vạn phần ảo não, thầm mắng chính mình hôn đầu, kiểu này có lẽ cả đời Gia Cát sẽ không để ý mình nữa. Nhìn sắc mặt y tái nhợt Đoạn Tinh đau lòng, vội vàng gọi nước tới nhẹ nhàng giúp y tắm rửa lau thân thể, lại thay chăn đệm sạch sẽ, rồi thật cẩn thận ôm y lên giường. Sau đó im lặng ngồi ở bên giường nhìn y.
Buổi sáng ngày hôm sau, Gia Cát mở mắt ra liền thấy Đoạn Tinh gục đầu ở bên cạnh, muốn lấy tay gọi hắn dậy, không nghĩ tới thân thể vừa mới động một cái liền cảm thấy một trận đau đớn tê liệt, không khỏi nhíu chặt mày run rẩy. Đoạn Tinh bị y làm giật mình tỉnh giấc, nâng mắt liền nhìn thấy Gia Cát cắn môi vẻ mặt thống khổ, cuống quít nâng tay cản y, vội la lên:“Ngươi đừng lộn xộn, nghỉ ngơi cho tốt.”
Gia Cát đem mặt chôn trong gối đầu, không muốn Đoạn Tinh nhìn thấy bộ dáng khó chịu của mình.
“Ngươi…… Đừng nóng giận.” Đoạn Tinh tưởng Gia Cát không muốn nhìn thấy hắn, trong lòng một trận khó chịu, mở miệng nói:“Đều là ta sai, ngươi phiền ta không muốn để ý tới ta cũng phải cho ta chiếu cố ngươi khỏe lại rồi nói sau. Ta đến trù phòng gọi người giúp ngươi nấu cháo, ăn một chút đi.”
“Trở về!” Gia Cát gọi lại Đoạn Tinh đang muốn trốn đi:“Lại đây!”
“Làm sao vậy? Lại khó chịu?” Đoạn Tinh nhanh chóng chạy lại ngồi xổm bên giường:“Muốn tìm đại phu hay không?”
Gia Cát trừng hắn:“Ta chính là đại phu! Huống hồ bệnh này làm sao tìm đại phu?!”
Đoạn Tinh cúi thấp đầu, trong lòng thầm mắng chính mình sao có thể cầm thú như vậy!
Gia Cát thấy hắn ngồi xổm bên cạnh vẻ mặt áy náy không dám nhìn mình, vì vậy lấy tay bóp mũi hắn.
“Làm sao vậy?” Đoạn Tinh hơi kinh ngạc.
Gia Cát ngoắc ngón tay:“Tới gần một chút!”
Đoạn Tinh đem mặt đưa đến trước mặt Gia Cát, mạc danh kỳ diệu.
Gia Cát nhẹ nhàng cười, nghiêng người qua hôn hắn một cái.
Đoạn Tinh sửng sốt, chợt ôm chặt lấy Gia Cát đang quấn trong chăn, mừng như điên:“Ngươi không giận ta?”
Gia Cát lắc đầu:“Không phải tại ngươi…… Gói dược kia đâu?”
“Ở trong sân, ngày hôm qua ngươi vứt.” Đoạn Tinh áy náy nói:“Hại ngươi chịu ủy khuất …… Ta đi bỏ nó!”
Gia Cát trừng hắn:“Ném cái gì ném?! Lượm về!!!! Gia Luật Thanh hại ta chịu khổ nhiều như vậy, tiểu gia ta lần này phải bắt y trả cả vốn lẫn lời!!!”
. : .
Danh sách chương