11, Chân tình
Dạ Lan San ở trong thư phòng cầm bản đồ, giải thích nguyên lý của Thiên Cơ Thạch cho mọi người, Nhạc Hồng nhìn hình nguyên bảo được chiếu trên bản đồ trợn mắt há hốc mồm, kéo Dạ Lan San liên tục nói cảm tạ. Gia Cát nhìn nhìn bản đồ, nói: “Võ Vương Thành cách nơi này đại khái mười ngày lộ trình, Nhạc bang chủ có muốn đi xem không?”
Thần sắc Nhạc Hồng đột nhiên có chút ảm đạm, ngẫm lại chính mình nay cửa nát nhà tan võ công hoàn toàn mất hết, chỉ còn lại Tiểu Cửu cùng thư sinh ở bên cạnh, dù có gia tài bạc triệu thì thế nào? Lại nghĩ mình tân tân khổ khổ phấn đấu bốn mươi năm có dư, thật vất vả mới có chút thành tích, tai họa lại bất ngờ không duyên cớ đổ ập xuống, bị tiểu nhân hãm hại, kết quả là rơi vào tình cảnh hai bàn tay trắng, tình đời hiểm, nhân tình ác, chẳng thà dẫn theo nữ nhi và con rể, tìm một thôn sơn thanh tịnh bình bình đạm đạm vượt qua nửa đời sau, chỉ cần cố gắng lao động với nhau là được. Liền mở miệng nói:“Thôi, ta hiện tại vô tâm vô tưởng, chỉ mong có thể sớm ngày bình phục để chính tay đâm chết cẩu tặc họ Hoàng, dẫn Tiểu Cửu cùng Lạc Cẩm đi sống những ngày bình thường, nếu thật sự có vạn lượng hoàng kim, vẫn là để lại nơi đó đi.”
Thần Tử Việt vẫn cho rằng Nhạc Hồng là lão nhân ngại bần yêu phú, mới có thể ghét bỏ Lạc Cẩm mà thích Tiểu Hắc, hiện tại nghe ông nói như vậy, rốt cuộc cũng là hán tử, vì thế bất mãn đối với ông thoáng đã giảm xuống.
Dạ Lan San suy nghĩ một chút, nói: “Cũng được, Nhạc bang chủ, chúng ta sẽ thay ngươi bảo thủ bí mật này, về phần Hoàng Thiên Sở kia, ta đi thay ngươi làm thịt hắn!”
“Thật sao?” Nhạc Hồng vừa mừng vừa sợ, bản thân võ công mất hết, vốn muốn cầu Dạ Lan San hỗ trợ lại thủy chung ngại mặt mũi, không nghĩ tới Dạ Lan San chủ động mở lời tương trợ, liền đồng ý nói:“Nếu Dạ Bảo chủ nguyện ý tương trợ, đợi lão hủ báo được đại cừu này, nguyện đem vạn lượng hoàng kim dâng tặng!”
Quai quai a, lão nhân này thật là quá hào phóng mà, Đoạn Tinh nuốt nuốt nước miếng, nghĩ rằng phát tài a phát tài a! Lại không ngờ rằng Dạ Lan San ôm quyền nói:“Nhạc bang chủ nói quá lời, Hoàng Thiên Sở vốn là bại hoại của võ lâm, không biết tại sao có thể lên được chức Đô Đốc, làm việc thiên tư hãm hại trung lương* ta đã sớm nhìn hắn không vừa mắt, lần này vừa lúc mượn cơ hội giết hắn, về phần mỏ vàng kia, vốn là gia vật Nhạc gia, Vân Sát Bảo tuyệt sẽ không đoạt tài sản của người khác.”
*làm việc thiên tư : vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp
*hãm hại trung lương : hãm hại người trung trực, ngay thẳng
Xong, Đoạn Tinh yên lặng ai thán, hào phóng cái con khỉ a, tiểu tử chết tiệt này không làm gia chủ không biết gạo muối đắt thế nào, lão tử kiếm tiền có bao nhiêu vất vả, vàng dâng tới cửa cư nhiên bị Bảo chủ cự tuyệt!!
Nhạc Hồng không biết trong lòng Đoạn Tinh đang cực độ rối rắm, chính là bị Dạ Lan San cảm động một phen, nghĩ rằng thế này mới gọi là anh hùng a!
Dạ Lan San suy nghĩ, nói: “Nhạc bang chủ nửa đường bị chúng ta cướp đi, Hoàng Thiên Sở tất nhiên sẽ lên triều đình để tạ tội, số lượng nhân mã hắn mang theo khá nhiều nên cũng không đi nhanh được, ta ngày mai ra roi thúc ngựa, hẳn là có thể đuổi kịp trước khi hắn tiến vào hoàng thành, đến lúc đó tái kiến ky hành sự*!”
*hành sự tùy theo hoàn cảnh
“Vậy………… Làm phiền Dạ Bảo chủ .” Nhạc Hồng cảm tạ.
Thương lượng về cách bố trí bố trí một lúc, ngẩng đầu thấy sắc trời đã tối, mọi người đều trở về nghỉ ngơi, Dạ Lan San cũng đưa Thần Tử Việt chầm chậm trở về, đột nhiên cảm thấy vạt áo mình bị túm lại, cúi đầu nhìn Thần Tử Việt mở to mắt nhìn mình:“Tiểu Hắc ngươi ngày mai thật sự muốn đi truy Hoàng Thiên Sở? Dẫn ta theo cùng được không?”
Dạ Lan San cười cười, lấy tay vuốt tóc hắn, nói:“Ân, ngươi yên tâm, ta sẽ không sao, nhưng lần này ngươi không thể đi, ngoan ngoãn ở trong bảo chờ ta trở lại là được, chờ chuyện này xử lý xong rồi ta lại dẫn ngươi đi Giang Nam giải sầu, được không?”
Thần Tử Việt khụt khịt, ủy khuất nói:“Ngươi không thích ở cùng ta?”
Dạ Lan San lắc đầu, nắm tay hắn hỏi:“Từ nhỏ đến lớn đánh nhau ta từng thua chưa?”
Thần Tử Việt nghĩ nghĩ, nói:“Không có, ngươi lần nào cũng thắng!”
“Sai, ta từng thua một lần!” Dạ Lan San xoa mặt nhéo cái mũi nhỏ Thần Tử Việt nói:“Lúc ngươi 5 tuổi, quên?”
Thần Tử Việt suy nghĩ, đúng là từng thua một lần, lần đó mình cùng Dạ Lan San lén xuống núi chơi, lúc đi qua đường tắt đột nhiên có mười mấy đại nhân vây lên, hung thần ác sát cầm dây thừng cùng bao tải buộc mình lại, 8 tuổi Dạ Lan San giống như tiểu báo tử xông lên cùng những người đó xoay đánh, mấy tên đó một chút tiện nghi cũng không chiếm được, đột nhiên trong đó có một người cầm dây thừng chạy tới phía mình, mình lúc ấy còn chưa có luyện võ, hoảng hốt chạy bừa lại té lăn trên đất, vừa đau vừa sợ không khỏi oa oa khóc lớn, Dạ Lan San bị tiếng khóc của mình quấy nhiễu, sốt ruột muốn lại xem mình liền bị vào thế hạ phong, bị mười mấy đại nhân vây ở giữa hung hăng đạp đánh, lại hét to bảo Tiểu Việt không được nhìn, nhắm mắt lại. Lúc ấy mình bị người ta dùng dây thừng trói, lại giống như quên cả sợ hãi, chỉ lo lắng Tiểu Hắc có thể có việc gì hay không. May mắn gia đinh Vân Sát Bảo đúng lúc đuổi tới cứu hai người, mười mấy tên không có mắt kia là bọn buôn người bị cha tức giận ném ra sau núi uy lang, mình chẳng qua là trầy xước đầu gối, còn Dạ Lan San lại nằm ở trên giường hơn nửa tháng………… Cũng chính từ đó về sau, mình mới bị bắt buộc tập võ…………
Nghĩ tới đây, Thần Tử Việt ngoan ngoãn ôm lấy thắt lưng Dạ Lan San cụng cụng đầu:“Ân, ta không đi cho ngươi thêm phiền, ngươi hảo hảo bảo hộ chính mình, ta chờ ngươi trở về.”
“Ha ha.” Dạ Lan San cười cười, cũng đưa tay ôm lấy hắn, một lát sau, do dự mở miệng nói:“Tử Việt…………”
“Làm sao vậy?” Thần Tử Việt ngẩng đầu, ánh trăng chiếu lên trên mặt hắn nhàn nhạt rọi sáng, xinh đẹp đến không thật.
Dạ Lan San cảm thấy đầu có chút choáng váng, không tự chủ được nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, chậm rãi cúi đầu hôn xuống.
Thần Tử Việt cả kinh, nhưng cũng không ghét nụ hôn này, chỉ là cảm thấy môi của Dạ Lan San rất mát, rất mềm, lại nhìn vẻ mặt chuyên chú của y đột nhiên cảm thấy xấu hổ, liền nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dưới ánh trăng, lông mi dài ở trên gương mặt hắn hạ xuống một vết cắt thật đẹp.
Trong từng trận gió đêm, mang theo hơi thở ngọt ngào.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Dạ Lan San liền chuẩn bị xuất phát từ Vân Sát Bảo, nhìn chung quanh lại thủy chung tìm không thấy Thần Tử Việt.
“Bảo chủ, ngươi cùng Thần thiếu gia cãi nhau ?” Đoạn Tinh hỏi.
Dạ Lan San cười khổ, đêm qua hôn xong, Thần Tử Việt giống như con thỏ bị chấn kinh, quyệt miệng một đường chạy về phòng, gọi như thế nào cũng không ra. Kỳ thật ngay cả bản thân y cũng không biết tại sao lại xúc động như vậy, chỉ là cảm thấy mình giống như đã muốn làm chuyện này từ lâu lắm rồi, đêm qua không khí rất tốt nên không tự chủ được. Tiểu Việt xem ra là bị mình dọa rồi, Dạ Lan San nghĩ phải nói xin lỗi, dù sao còn có chính sự phải làm, liền lắc đầu nói: “Không có việc gì, nếu không có gì bất ngờ xảy ra ta hẳn là có thể trở về trong vòng một tháng, đến lúc đó nói sau, mấy ngày này hảo hảo chiếu cố Nhạc bang chủ.”
“Nhưng là………… Bảo chủ ngươi xác định ngươi không có gì muốn ta chuyển lời cho Tiểu Việt Việt?” Bạch Nhược Manh hỏi, nhìn Dạ Lan San rõ ràng là đang chờ Thần Tử Việt.
“Ách…………” Dạ Lan San nghĩ thầm lời muốn nói có rất nhiều, nhưng câu nào cũng không thể để cho ngươi truyền lại a, trong lòng ảo não, dứt khoát xoay người lên ngựa, vung cương ngựa mà đi.
Đoạn Tinh lắc đầu: “Quả thật là con lớn không thể giữ a.”
Gia Cát hết nói nỗi: “Bảo chủ và ngươi bằng tuổi.”
Đoạn Tinh khinh bỉ: “Ta là nói Tiểu Việt, Thần Côn!” Nói xong xoay người rời đi, để lại Gia Cát ở tại chỗ nghiến răng nghiến lợi.
Thần Tử Việt đứng ở trên cành cây bên đường, nhìn bóng dáng Dạ Lan San càng ngày càng xa, khóe miệng nhợt nhạt kéo lên.
Buổi trưa lúc ăn cơm, ngó trái ngó phải cũng không thấy Thần Tử Việt, Bạch Nhược Manh nhíu mày,“Tiểu Việt đi đâu rồi?”
Đoạn Tinh nghi hoặc:“Chẳng lẽ tiểu hài tử này thực sự giận dỗi với Bảo chủ?”
Bạch Nhược Manh đẩy chén:“Bảo chủ đã đi rồi tiểu tử này sao còn chưa chịu ăn cơm! Nào có giận dỗi lâu như vậy a, ta đi tìm hắn!”
Nhìn bóng dáng Bạch Nhược Manh, Đoạn Tinh lắc đầu:“Hai mươi hai a, Bạch tỷ cũng nên tìm người gả đi, mấy ngày này ta cảm thấy toàn thân nàng đầy khí tràn của người mẹ…………”
“Bạch Bạch lúc trước cũng từng có người trong lòng.” Gia Cát xới cơm: “Chính là 5 năm trước không biết tại sao đột nhiên không thấy người nọ nữa, Bạch Bạch miễn cưỡng cười một cái, sau mới dần dần tốt lên, cũng không chịu liếc mắt nhìn nam nhân khác.”
“Nga? Phải không?” Đoạn Tinh lên núi muộn, không biết sự việc này, vì thế đụng đụng chân Gia Cát:“Ngươi biết những gì? Nói nghe một chút!”
Gia Cát thật bất đắc dĩ:“Ngươi có biết hay không ngươi thật sự rất nhiều chuyện!”
Hai người đang cãi nhau ầm ĩ, đột nhiên nhìn thấy Bạch Nhược Manh đen mặt tiêu sái bước vào, cũng không nói gì, chính là “Ba” một tiếng đập mạnh tờ giấy lên bàn.
Hai người nhặt lên xem —– Gia Cát Đoạn Bạch, ta tâm tình không tốt, đi ra ngoài giải sầu, Tử Việt.
Đoạn Tinh mí mắt co rút, mở miệng nói:“Không sao, hắn chạy xuống núi chơi cũng không phải là lần đầu tiên, Bạch tỷ ngươi làm chi sinh khí như vậy?”
Bạch Nhược Manh nghiến răng nghiến lợi:“Cái gì mà kêu Gia Cát Đoạn Bạch, dựa vào cái gì đem ta xếp cuối cùng?”
…………
Mọi người im lặng…………
Ngựa của Dạ Lan San là ngựa khỏe Tây Bắc Ô vân đạp tuyết, toàn thân đen nhánh không có một sợi tạp mao, vó ngựa cũng là sắc tuyết trắng thuần, có thể ngày đi ngàn dặm mà không hãn không suyễn, dọc đường đi một người một ngựa phối hợp ăn ý, chỉ dùng sáu ngày đã đuổi kịp toán nhân mã Hoàng Thiên Sở ở ngoại hoàng thành Duyên Bắc Trấn, đối diện trạm dịch thuận tiện có khách điếm, gọi một gian thượng phòng, quyết định buổi tối lại đi dò đường.
Sau khi Dạ Lan San tới, khách điếm lại có một bạch y nam tử bước vào, đội mũ có khăn che mặt nhìn không rõ, hỏi chưởng quầy muốn ở phòng cách vách Dạ Lan San, tiện tay ném một thỏi vàng xong cũng đi theo lên lầu, mấy tiêu sư ở trong tửu lâu ăn cơm hai mặt nhìn nhau, hắc y nhân vừa mới nãy đến đã có nội lực kinh người, hiện tại nhìn thân hình bạch y nhân này cũng cũng không phải hạng người hời hợt, mấy ngày nay là người nào tới khách điếm này a? Bạch y nhân vào phòng, theo thói quen bình lại nội lực, nghiêng tai ở trên tường nghe ngóng, phối hợp cười cười.
Dạ Lan San cũng không cảm giác được cách vách có một tuyệt đỉnh cao thủ tiến vào, chỉ là mở cửa sổ ra đứng nhìn dịch quán đối diện ngẩn người, trong lòng hy vọng đêm nay có thể đắc thủ giam giữ Hoàng Thiên Sở kia, để sớm trở về gặp Tiểu Việt. Nhớ tới bản thân thuở nhỏ phụ mẫu đều mất, 4 tuổi đã bị thân thích bán cho chợ nô lệ, đi theo một hài tử lớn hơn mười mấy tuổi trốn thoát sau lại bị nhiễm tật bệnh, đang lúc hấp hối là Thần lão Bảo chủ cứu mình, mang mình về Vân Sát Bảo còn nói mình là kỳ tài luyện võ. Dạ Lan San đến nay còn nhớ rõ bộ dáng lần đầu tiên gặp Thần Tử Việt, Tiểu Việt 1 tuổi được bọc ở trong áo ngủ gấm đỏ, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn, tóc cũng lưa thưa, không nói chuyện nhưng là cười khanh khách, đôi mắt lóe sáng đưa tay sờ mặt mình, ngứa ngứa nhưng ấm áp .
Từ đó về sau, Dạ Lan San liền cùng Thần Tử Việt chậm rãi lớn lên, Dạ Lan San từ nhỏ đã luyện võ, Thần Tử Việt lại lười hô to thở nhỏ không muốn luyện, thẳng đến 5 tuổi năm ấy suýt nữa bị người bắt cóc, lão Bảo chủ mới bắt buộc Tử Việt luyện võ ba năm, lại không biết tại sao Tiểu Việt bị bệnh nặng một thời gian, lúc khỏe lại thì cả người đều gầy đi một vòng, chuyện luyện võ cũng như mắc cạn, chưa từng thấy hắn luyện lại lần nữa. Cùng Tử Việt quen biết đã muốn mười sáu năm, Dạ Lan San cười cười, không biết Tiểu Việt hiện tại đang làm gì, có phải còn đang sinh khí hay không. Nhớ tới ngày đó dưới ánh trăng Thần Tử Việt hai mắt u mê cùng đôi môi ẩm ướt, Dạ Lan San cảm thấy có chút khô nóng, không khỏi đối với cửa sổ mở ra rầu rĩ mở miệng:“Tiểu Việt, ta thích ngươi, thích nhất ngươi.”
Cách vách bạch y nhân đang uống nước, nghe được những lời này của Dạ Lan San, tay cầm ly trà hơi ngẩn ra.
. : .
Dạ Lan San ở trong thư phòng cầm bản đồ, giải thích nguyên lý của Thiên Cơ Thạch cho mọi người, Nhạc Hồng nhìn hình nguyên bảo được chiếu trên bản đồ trợn mắt há hốc mồm, kéo Dạ Lan San liên tục nói cảm tạ. Gia Cát nhìn nhìn bản đồ, nói: “Võ Vương Thành cách nơi này đại khái mười ngày lộ trình, Nhạc bang chủ có muốn đi xem không?”
Thần sắc Nhạc Hồng đột nhiên có chút ảm đạm, ngẫm lại chính mình nay cửa nát nhà tan võ công hoàn toàn mất hết, chỉ còn lại Tiểu Cửu cùng thư sinh ở bên cạnh, dù có gia tài bạc triệu thì thế nào? Lại nghĩ mình tân tân khổ khổ phấn đấu bốn mươi năm có dư, thật vất vả mới có chút thành tích, tai họa lại bất ngờ không duyên cớ đổ ập xuống, bị tiểu nhân hãm hại, kết quả là rơi vào tình cảnh hai bàn tay trắng, tình đời hiểm, nhân tình ác, chẳng thà dẫn theo nữ nhi và con rể, tìm một thôn sơn thanh tịnh bình bình đạm đạm vượt qua nửa đời sau, chỉ cần cố gắng lao động với nhau là được. Liền mở miệng nói:“Thôi, ta hiện tại vô tâm vô tưởng, chỉ mong có thể sớm ngày bình phục để chính tay đâm chết cẩu tặc họ Hoàng, dẫn Tiểu Cửu cùng Lạc Cẩm đi sống những ngày bình thường, nếu thật sự có vạn lượng hoàng kim, vẫn là để lại nơi đó đi.”
Thần Tử Việt vẫn cho rằng Nhạc Hồng là lão nhân ngại bần yêu phú, mới có thể ghét bỏ Lạc Cẩm mà thích Tiểu Hắc, hiện tại nghe ông nói như vậy, rốt cuộc cũng là hán tử, vì thế bất mãn đối với ông thoáng đã giảm xuống.
Dạ Lan San suy nghĩ một chút, nói: “Cũng được, Nhạc bang chủ, chúng ta sẽ thay ngươi bảo thủ bí mật này, về phần Hoàng Thiên Sở kia, ta đi thay ngươi làm thịt hắn!”
“Thật sao?” Nhạc Hồng vừa mừng vừa sợ, bản thân võ công mất hết, vốn muốn cầu Dạ Lan San hỗ trợ lại thủy chung ngại mặt mũi, không nghĩ tới Dạ Lan San chủ động mở lời tương trợ, liền đồng ý nói:“Nếu Dạ Bảo chủ nguyện ý tương trợ, đợi lão hủ báo được đại cừu này, nguyện đem vạn lượng hoàng kim dâng tặng!”
Quai quai a, lão nhân này thật là quá hào phóng mà, Đoạn Tinh nuốt nuốt nước miếng, nghĩ rằng phát tài a phát tài a! Lại không ngờ rằng Dạ Lan San ôm quyền nói:“Nhạc bang chủ nói quá lời, Hoàng Thiên Sở vốn là bại hoại của võ lâm, không biết tại sao có thể lên được chức Đô Đốc, làm việc thiên tư hãm hại trung lương* ta đã sớm nhìn hắn không vừa mắt, lần này vừa lúc mượn cơ hội giết hắn, về phần mỏ vàng kia, vốn là gia vật Nhạc gia, Vân Sát Bảo tuyệt sẽ không đoạt tài sản của người khác.”
*làm việc thiên tư : vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp
*hãm hại trung lương : hãm hại người trung trực, ngay thẳng
Xong, Đoạn Tinh yên lặng ai thán, hào phóng cái con khỉ a, tiểu tử chết tiệt này không làm gia chủ không biết gạo muối đắt thế nào, lão tử kiếm tiền có bao nhiêu vất vả, vàng dâng tới cửa cư nhiên bị Bảo chủ cự tuyệt!!
Nhạc Hồng không biết trong lòng Đoạn Tinh đang cực độ rối rắm, chính là bị Dạ Lan San cảm động một phen, nghĩ rằng thế này mới gọi là anh hùng a!
Dạ Lan San suy nghĩ, nói: “Nhạc bang chủ nửa đường bị chúng ta cướp đi, Hoàng Thiên Sở tất nhiên sẽ lên triều đình để tạ tội, số lượng nhân mã hắn mang theo khá nhiều nên cũng không đi nhanh được, ta ngày mai ra roi thúc ngựa, hẳn là có thể đuổi kịp trước khi hắn tiến vào hoàng thành, đến lúc đó tái kiến ky hành sự*!”
*hành sự tùy theo hoàn cảnh
“Vậy………… Làm phiền Dạ Bảo chủ .” Nhạc Hồng cảm tạ.
Thương lượng về cách bố trí bố trí một lúc, ngẩng đầu thấy sắc trời đã tối, mọi người đều trở về nghỉ ngơi, Dạ Lan San cũng đưa Thần Tử Việt chầm chậm trở về, đột nhiên cảm thấy vạt áo mình bị túm lại, cúi đầu nhìn Thần Tử Việt mở to mắt nhìn mình:“Tiểu Hắc ngươi ngày mai thật sự muốn đi truy Hoàng Thiên Sở? Dẫn ta theo cùng được không?”
Dạ Lan San cười cười, lấy tay vuốt tóc hắn, nói:“Ân, ngươi yên tâm, ta sẽ không sao, nhưng lần này ngươi không thể đi, ngoan ngoãn ở trong bảo chờ ta trở lại là được, chờ chuyện này xử lý xong rồi ta lại dẫn ngươi đi Giang Nam giải sầu, được không?”
Thần Tử Việt khụt khịt, ủy khuất nói:“Ngươi không thích ở cùng ta?”
Dạ Lan San lắc đầu, nắm tay hắn hỏi:“Từ nhỏ đến lớn đánh nhau ta từng thua chưa?”
Thần Tử Việt nghĩ nghĩ, nói:“Không có, ngươi lần nào cũng thắng!”
“Sai, ta từng thua một lần!” Dạ Lan San xoa mặt nhéo cái mũi nhỏ Thần Tử Việt nói:“Lúc ngươi 5 tuổi, quên?”
Thần Tử Việt suy nghĩ, đúng là từng thua một lần, lần đó mình cùng Dạ Lan San lén xuống núi chơi, lúc đi qua đường tắt đột nhiên có mười mấy đại nhân vây lên, hung thần ác sát cầm dây thừng cùng bao tải buộc mình lại, 8 tuổi Dạ Lan San giống như tiểu báo tử xông lên cùng những người đó xoay đánh, mấy tên đó một chút tiện nghi cũng không chiếm được, đột nhiên trong đó có một người cầm dây thừng chạy tới phía mình, mình lúc ấy còn chưa có luyện võ, hoảng hốt chạy bừa lại té lăn trên đất, vừa đau vừa sợ không khỏi oa oa khóc lớn, Dạ Lan San bị tiếng khóc của mình quấy nhiễu, sốt ruột muốn lại xem mình liền bị vào thế hạ phong, bị mười mấy đại nhân vây ở giữa hung hăng đạp đánh, lại hét to bảo Tiểu Việt không được nhìn, nhắm mắt lại. Lúc ấy mình bị người ta dùng dây thừng trói, lại giống như quên cả sợ hãi, chỉ lo lắng Tiểu Hắc có thể có việc gì hay không. May mắn gia đinh Vân Sát Bảo đúng lúc đuổi tới cứu hai người, mười mấy tên không có mắt kia là bọn buôn người bị cha tức giận ném ra sau núi uy lang, mình chẳng qua là trầy xước đầu gối, còn Dạ Lan San lại nằm ở trên giường hơn nửa tháng………… Cũng chính từ đó về sau, mình mới bị bắt buộc tập võ…………
Nghĩ tới đây, Thần Tử Việt ngoan ngoãn ôm lấy thắt lưng Dạ Lan San cụng cụng đầu:“Ân, ta không đi cho ngươi thêm phiền, ngươi hảo hảo bảo hộ chính mình, ta chờ ngươi trở về.”
“Ha ha.” Dạ Lan San cười cười, cũng đưa tay ôm lấy hắn, một lát sau, do dự mở miệng nói:“Tử Việt…………”
“Làm sao vậy?” Thần Tử Việt ngẩng đầu, ánh trăng chiếu lên trên mặt hắn nhàn nhạt rọi sáng, xinh đẹp đến không thật.
Dạ Lan San cảm thấy đầu có chút choáng váng, không tự chủ được nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, chậm rãi cúi đầu hôn xuống.
Thần Tử Việt cả kinh, nhưng cũng không ghét nụ hôn này, chỉ là cảm thấy môi của Dạ Lan San rất mát, rất mềm, lại nhìn vẻ mặt chuyên chú của y đột nhiên cảm thấy xấu hổ, liền nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dưới ánh trăng, lông mi dài ở trên gương mặt hắn hạ xuống một vết cắt thật đẹp.
Trong từng trận gió đêm, mang theo hơi thở ngọt ngào.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Dạ Lan San liền chuẩn bị xuất phát từ Vân Sát Bảo, nhìn chung quanh lại thủy chung tìm không thấy Thần Tử Việt.
“Bảo chủ, ngươi cùng Thần thiếu gia cãi nhau ?” Đoạn Tinh hỏi.
Dạ Lan San cười khổ, đêm qua hôn xong, Thần Tử Việt giống như con thỏ bị chấn kinh, quyệt miệng một đường chạy về phòng, gọi như thế nào cũng không ra. Kỳ thật ngay cả bản thân y cũng không biết tại sao lại xúc động như vậy, chỉ là cảm thấy mình giống như đã muốn làm chuyện này từ lâu lắm rồi, đêm qua không khí rất tốt nên không tự chủ được. Tiểu Việt xem ra là bị mình dọa rồi, Dạ Lan San nghĩ phải nói xin lỗi, dù sao còn có chính sự phải làm, liền lắc đầu nói: “Không có việc gì, nếu không có gì bất ngờ xảy ra ta hẳn là có thể trở về trong vòng một tháng, đến lúc đó nói sau, mấy ngày này hảo hảo chiếu cố Nhạc bang chủ.”
“Nhưng là………… Bảo chủ ngươi xác định ngươi không có gì muốn ta chuyển lời cho Tiểu Việt Việt?” Bạch Nhược Manh hỏi, nhìn Dạ Lan San rõ ràng là đang chờ Thần Tử Việt.
“Ách…………” Dạ Lan San nghĩ thầm lời muốn nói có rất nhiều, nhưng câu nào cũng không thể để cho ngươi truyền lại a, trong lòng ảo não, dứt khoát xoay người lên ngựa, vung cương ngựa mà đi.
Đoạn Tinh lắc đầu: “Quả thật là con lớn không thể giữ a.”
Gia Cát hết nói nỗi: “Bảo chủ và ngươi bằng tuổi.”
Đoạn Tinh khinh bỉ: “Ta là nói Tiểu Việt, Thần Côn!” Nói xong xoay người rời đi, để lại Gia Cát ở tại chỗ nghiến răng nghiến lợi.
Thần Tử Việt đứng ở trên cành cây bên đường, nhìn bóng dáng Dạ Lan San càng ngày càng xa, khóe miệng nhợt nhạt kéo lên.
Buổi trưa lúc ăn cơm, ngó trái ngó phải cũng không thấy Thần Tử Việt, Bạch Nhược Manh nhíu mày,“Tiểu Việt đi đâu rồi?”
Đoạn Tinh nghi hoặc:“Chẳng lẽ tiểu hài tử này thực sự giận dỗi với Bảo chủ?”
Bạch Nhược Manh đẩy chén:“Bảo chủ đã đi rồi tiểu tử này sao còn chưa chịu ăn cơm! Nào có giận dỗi lâu như vậy a, ta đi tìm hắn!”
Nhìn bóng dáng Bạch Nhược Manh, Đoạn Tinh lắc đầu:“Hai mươi hai a, Bạch tỷ cũng nên tìm người gả đi, mấy ngày này ta cảm thấy toàn thân nàng đầy khí tràn của người mẹ…………”
“Bạch Bạch lúc trước cũng từng có người trong lòng.” Gia Cát xới cơm: “Chính là 5 năm trước không biết tại sao đột nhiên không thấy người nọ nữa, Bạch Bạch miễn cưỡng cười một cái, sau mới dần dần tốt lên, cũng không chịu liếc mắt nhìn nam nhân khác.”
“Nga? Phải không?” Đoạn Tinh lên núi muộn, không biết sự việc này, vì thế đụng đụng chân Gia Cát:“Ngươi biết những gì? Nói nghe một chút!”
Gia Cát thật bất đắc dĩ:“Ngươi có biết hay không ngươi thật sự rất nhiều chuyện!”
Hai người đang cãi nhau ầm ĩ, đột nhiên nhìn thấy Bạch Nhược Manh đen mặt tiêu sái bước vào, cũng không nói gì, chính là “Ba” một tiếng đập mạnh tờ giấy lên bàn.
Hai người nhặt lên xem —– Gia Cát Đoạn Bạch, ta tâm tình không tốt, đi ra ngoài giải sầu, Tử Việt.
Đoạn Tinh mí mắt co rút, mở miệng nói:“Không sao, hắn chạy xuống núi chơi cũng không phải là lần đầu tiên, Bạch tỷ ngươi làm chi sinh khí như vậy?”
Bạch Nhược Manh nghiến răng nghiến lợi:“Cái gì mà kêu Gia Cát Đoạn Bạch, dựa vào cái gì đem ta xếp cuối cùng?”
…………
Mọi người im lặng…………
Ngựa của Dạ Lan San là ngựa khỏe Tây Bắc Ô vân đạp tuyết, toàn thân đen nhánh không có một sợi tạp mao, vó ngựa cũng là sắc tuyết trắng thuần, có thể ngày đi ngàn dặm mà không hãn không suyễn, dọc đường đi một người một ngựa phối hợp ăn ý, chỉ dùng sáu ngày đã đuổi kịp toán nhân mã Hoàng Thiên Sở ở ngoại hoàng thành Duyên Bắc Trấn, đối diện trạm dịch thuận tiện có khách điếm, gọi một gian thượng phòng, quyết định buổi tối lại đi dò đường.
Sau khi Dạ Lan San tới, khách điếm lại có một bạch y nam tử bước vào, đội mũ có khăn che mặt nhìn không rõ, hỏi chưởng quầy muốn ở phòng cách vách Dạ Lan San, tiện tay ném một thỏi vàng xong cũng đi theo lên lầu, mấy tiêu sư ở trong tửu lâu ăn cơm hai mặt nhìn nhau, hắc y nhân vừa mới nãy đến đã có nội lực kinh người, hiện tại nhìn thân hình bạch y nhân này cũng cũng không phải hạng người hời hợt, mấy ngày nay là người nào tới khách điếm này a? Bạch y nhân vào phòng, theo thói quen bình lại nội lực, nghiêng tai ở trên tường nghe ngóng, phối hợp cười cười.
Dạ Lan San cũng không cảm giác được cách vách có một tuyệt đỉnh cao thủ tiến vào, chỉ là mở cửa sổ ra đứng nhìn dịch quán đối diện ngẩn người, trong lòng hy vọng đêm nay có thể đắc thủ giam giữ Hoàng Thiên Sở kia, để sớm trở về gặp Tiểu Việt. Nhớ tới bản thân thuở nhỏ phụ mẫu đều mất, 4 tuổi đã bị thân thích bán cho chợ nô lệ, đi theo một hài tử lớn hơn mười mấy tuổi trốn thoát sau lại bị nhiễm tật bệnh, đang lúc hấp hối là Thần lão Bảo chủ cứu mình, mang mình về Vân Sát Bảo còn nói mình là kỳ tài luyện võ. Dạ Lan San đến nay còn nhớ rõ bộ dáng lần đầu tiên gặp Thần Tử Việt, Tiểu Việt 1 tuổi được bọc ở trong áo ngủ gấm đỏ, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhiều nếp nhăn, tóc cũng lưa thưa, không nói chuyện nhưng là cười khanh khách, đôi mắt lóe sáng đưa tay sờ mặt mình, ngứa ngứa nhưng ấm áp .
Từ đó về sau, Dạ Lan San liền cùng Thần Tử Việt chậm rãi lớn lên, Dạ Lan San từ nhỏ đã luyện võ, Thần Tử Việt lại lười hô to thở nhỏ không muốn luyện, thẳng đến 5 tuổi năm ấy suýt nữa bị người bắt cóc, lão Bảo chủ mới bắt buộc Tử Việt luyện võ ba năm, lại không biết tại sao Tiểu Việt bị bệnh nặng một thời gian, lúc khỏe lại thì cả người đều gầy đi một vòng, chuyện luyện võ cũng như mắc cạn, chưa từng thấy hắn luyện lại lần nữa. Cùng Tử Việt quen biết đã muốn mười sáu năm, Dạ Lan San cười cười, không biết Tiểu Việt hiện tại đang làm gì, có phải còn đang sinh khí hay không. Nhớ tới ngày đó dưới ánh trăng Thần Tử Việt hai mắt u mê cùng đôi môi ẩm ướt, Dạ Lan San cảm thấy có chút khô nóng, không khỏi đối với cửa sổ mở ra rầu rĩ mở miệng:“Tiểu Việt, ta thích ngươi, thích nhất ngươi.”
Cách vách bạch y nhân đang uống nước, nghe được những lời này của Dạ Lan San, tay cầm ly trà hơi ngẩn ra.
. : .
Danh sách chương