Từ Hoãn Hoãn nhìn ra được sự hoang mang trên gương mặt của Cung Kỳ Dịch, cho đến tận giây phút này cậu ta mới thật sự lộ ra tâm trạng này, điều đó mang đến ý nghĩa: một khi bọn họ tìm ra được thi thể, cũng nắm được chứng cứ giết người của cậu ta. Then chốt bây giờ là phải tìm ra được thi thể.
Rời khỏi phòng thẩm vấn, Từ Hoãn Hoãn và các trinh sát trong đội hình sự tập trung tại văn phòng, tất cả mọi người nghiên cứu hai tấm hình kia.
Hai tấm ảnh trên cơ bản đều khá giống nhau, tựa như muốn giấu thân phận nạn nhân nên chỉ chụp vị trí vùng bụng của nạn nhân, phía trên đặt một khung tranh bằng gỗ có cùng chất liệu và màu sắc. Tuy nhiên, hai bức tranh sơn dầu thì không giống nhau, không trông thấy mặt, mà ngay cả giới tính của nạn nhân cũng không thể phán đoán.
Màu sắc hoa văn trên sàn nhà của hai tấm ảnh cũng khác nhau. Từ Hoãn Hoãn đã từng đến nhà của Cung Kỳ Dịch, vì vậy biết được hai sàn nhà này cũng không giống ở nhà hắn. Quan sát một chút, có thể suy đoán địa điểm chụp hai tấm ảnh này là ở nhà của hai nạn nhân, nhưng đây chỉ là hiện trường gây án, tuyệt đối không phải là địa điểm quăng thi thể. Đặt thi thể trong nhà cho đến bây giờ thì đã bị phát hiện. Chính vì lẽ đó, sau khi chụp ảnh nạn nhân, Cung Kỳ Dịch di chuyển xác đến nơi khác.
Hiểu rõ điểm này, Từ Hoãn Hoãn dời tầm mắt mình khỏi cơ thể của nạn nhân. Trong một tấm ảnh, cô trông thấy một ly café đổ nghiêng trên nền nhà, trên ly có logo của thương hiệu café, có cùng nhãn hiệu với loại café cô vừa uống. Từ điểm này để tra dĩ nhiên không được, đây là thương hiệu có tiếng, cả thành phố có cả trăm chi nhánh, một ngày bán ra không biết bao nhiêu ly. Thế nhưng, từ miệng ly cô phát hiện có chút dấu vết.
“Son môi …” Nếu như thoa son, như vậy khi uống café sẽ để lại dấu. Điều này cho thấy người bị hại là nữ. Ly café là loại ly dành cho café nóng, nên cơ bản có thể bài trừ tháng 7 – 8 – 9.
Từ Hoãn Hoãn nói phát hiện này cho nhóm Cao Lâm, tuy nhiên vẫn chưa đủ để xác định thân phận nạn nhân. Từ Hoãn Hoãn dời tầm mắt về phía bức tranh sơn dầu. Cô cho rằng Cung Kỳ Dịch không tùy tiện lấy bức tranh này, khẳng định có liên quan đến nạn nhân hoặc điều gì đó.
Từ Hoãn Hoãn không nghiên cứu nhiều về dòng tranh sơn dầu, vì thế không biết đây là tác phẩm gì nên nhờ Chu Tề Xương giúp đỡ. Sau khi tra tìm, bức tranh đặt trên bụng nạn nhân nữ được vẽ vào năm 1988 với tên gọi ‘Nữ nhân đàn dương cầm’.
Phản ứng đầu tiên của Cao Lâm sau khi nghe xong là bật thốt lên: “Có khi nào nạn nhân sinh năm 1988 không?”
Từ Hoãn Hoãn cảm thấy có khả năng này, cô vuốt vuốt cằm: “Nếu đúng là như vậy, phạm vi thu nhỏ được không ít. Người mất tích trong khoảng hai năm trở lại đây, sinh năm 1988, nữ giới, chắc chắn không có mấy người đâu!”
Chu Tề Xương nghe vậy, liền nhanh chóng vùi đầu vào tìm kiếm, xác thực không có bao nhiêu người phù hợp với các điều kiện này. Tìm được tổng cộng ba người.
Cao Lâm lên tiếng: “Cậu kiểm tra xem ba người này mất tích vào thời gian nào.”
Chu Tề Xương báo cáo: “Một người là tháng giêng năm ngoái, một người tháng tám năm ngoái, người cuối cùng là tháng mười một.”
Từ Hoãn Hoãn mở miệng: “Tháng tám có thể bị loại trừ đầu tiên.”
Cao Lâm khẽ gật đầu: “Vậy còn hai người, Chu Tề Xương! Cậu tra ra địa chỉ của hai người mất tích đó!”
Sau khi ra được địa chỉ, đội hình sự chia làm hai nhóm cùng với đội pháp chứng cầm theo tấm ảnh đến hai địa điểm đã định.
Cao Lâm đến nhà của một trong hai người mất tích. Sàn nhà hoàn toàn không giống trong hình, đo lường phản ứng máu cũng không phát hiện. Anh ta hỏi qua người nhà của người mất tích, từ sau khi nạn nhân mất tích cũng không thay mới sàn nhà. Họ cũng nhìn quần áo và cho biết chưa từng thấy nạn nhân mặc bộ đó đó. Trên cơ bản có thể loại trừ người này.
Năm phút sau, Cao Lâm nhận được điện thoại của một cảnh viên.
“Đội trưởng! Hình như không phải chỗ này, sàn nhà không giống hoa văn và màu sắc.” Bọn họ cũng hỏi người thân, sàn nhà chưa từng được thay mới.
Để đề phòng bất trắc, Cao Lâm đến nhà của người phụ nữ đã được loại trừ vì mất tích vào tháng tám kia luôn, nhà nạn nhân cũng chẳng giống với ảnh chụp.
Anh ta thầm nghĩ những suy đoán trước đây của họ khẳng định đã bị nhầm lẫn ở đâu đó.
Nếu như nạn nhân nữ này không phải sinh năm 1988 thì sao? Nếu như hiện trường tấm ảnh này không phải tại nhà của người chết?
Phương hướng điều tra lại quay trở về vạch xuất phát. Chu Tề Xương tra tìm thông tin của bức tranh sơn dầu còn lại, sáng tác năm 1982, được đặt tên là ‘Đêm Dài’. Anh ta tìm trong những người mất tích hai năm trở lại đây, không có ai sinh năm 1982.
Chu Tề Xương gãi gãi đầu, thở dài bất lực: “Xem ra năm sáng tác của bức tranh sơn dầu không chỉ năm sinh của nạn nhân.”
Từ Hoãn Hoãn xoa xoa cặp mắt cay xè, cúi đầu nhìn đồng hồ, chỉ còn lại tám tiếng. Cô rất ít khi thức khuya, hơn nữa giờ này đã quá trễ, cô thật sự không gắng gượng nổi, cơn buồn ngủ ập đến khiến cô không còn đủ tỉnh táo suy nghĩ. Nhìn thấy như vậy, Cao Lâm đề nghị cô nên nghỉ ngơi một chút.
Bây giờ từng giờ từng phút trôi qua đều rất quý báu, Từ Hoãn Hoãn không thể ngủ. Cô đi dọc hành lang đến trước cửa phòng pháp y, bên trong có ánh sáng hắt ra. Cô nhón chân nhìn vào, phát hiện Từ Tĩnh không nghỉ mà ở trước bàn làm việc đọc gì đó.
Sợ đột nhiên mở cửa làm anh giật mình, Từ Hoãn Hoãn nhẹ gõ cửa mấy cái, sau đó mở cửa bước vào.
Thấy Từ Tĩnh đang đọc sách, Từ Hoãn Hoãn lên tiếng hỏi: “Sao anh không về nhà?”
Từ Tĩnh ngẩng đầu, nhận ra là Từ Hoãn Hoãn, không gian lạnh ngắt bỗng chốc tiêu tan. Anh khẽ gật đầu, chuyện anh ở đây là vì cô dĩ nhiên anh sẽ không nói, nhìn bộ dạng của Từ Hoãn Hoãn, anh lên tiếng hỏi, thanh âm mang theo chút lo lắng: “Mệt không?”
Từ Hoãn Hoãn híp mắt, gật gật đầu, cô nghiêng người ngã nhoài lên chiếc sofa, nét mặt ngoài sự mệt mỏi còn phảng phất chút không can tâm: “Bây giờ vẫn chưa có tiến triển, bọn em chỉ còn chưa đầy tám tiếng nữa.”
Cô sợ tám tiếng trôi qua, vẫn chưa tìm thấy chứng cứ giết người của Cung Kỳ Dịch … cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đắc ý của cậu ta và câu cậu ta sẽ nói … Từ Hoãn Hoãn không muốn chuyện này xảy ra.
Từ Tĩnh đứng dậy, bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay để đầu cô tựa lên ngực mình, không nói thêm lời nào.
Trong nháy mắt hơi thở quen thuộc vây quanh Từ Hoãn Hoãn, cô nhắm mắt, cọ cọ, bỗng nhiên cảm giác an tâm hơn nhiều. Cứ như thế mấy phút trôi qua, sau đó cô mới trải lòng mình với anh, ngữ điệu trầm thấp: “Từ Tĩnh, hình như em đã đánh giá thấp Cung Kỳ Dịch rồi!”
Khi mới bắt đầu cô không nghĩ sẽ gian nan như thế, cô vẫn tưởng rằng mình có thể đối phó với tên Cung Kỳ Dịch, cô nắm chắc phần thắng trong tay … Nhưng tình huống hiện tại khiến cô không còn đủ tự tin.
Từ Tĩnh vuốt vuốt tóc cô: “Anh không cho rằng như vậy, chỉ là bây giờ em đã quên đi một vài chi tiết nhỏ thôi.” Vừa rồi, anh ở phòng quan sát chứng kiến cảnh tượng Từ Hoãn Hoãn hỏi cung Cung Kỳ Dịch, dưới con mắt của anh, Từ Hoãn Hoãn hoàn toàn lấn áp đối phương.
Chi tiết nhỏ sao …
Từ Hoãn Hoãn mở mắt, vốn dĩ đại não đang hỗn loạn bỗng chốc vận hành. Cô có biệt tài đã nhìn qua một lần là nhớ, vì vậy cho dù không có bức ảnh ở trước mắt nhưng chi tiết của chúng đã khắc sâu trong đầu cô, từng chi tiết dù là nhỏ nhất.
Không hiểu sao hai bức tranh sơn dầu đó đều khiến cô chú ý.
Từ Hoãn Hoãn khép mắt lại lần nữa, đặt bức tranh sơn dầu trên cơ thể người chết và bức tranh nguyên tác lên so sánh, từng chi tiết, từng chi tiết … Rốt cục cô đã phát hiện mình bỏ sót một chi tiết nhỏ.
“A! Em biết rồi!” Từ Hoãn Hoãn kích động, đột nhiên ngẩng đầu cao đầu. Cũng may Từ Tĩnh đoán được động tác này của cô, lùi người về sau một chút, nếu không đầu cô chắc chắn sẽ va vào cằm anh.
Hoàn toàn không chú ý đến điểm này, Từ Hoãn Hoãn mở to đôi mắt đen láy, sờ sờ môi, khẽ nở nụ cười, tâm trạng mê mê tỉnh tỉnh như vừa rồi biết mất. Vì quá cao hứng, để biểu đạt cảm xúc của mình, cô đột nhiên hôn Từ Tĩnh đang ở gần mình trong gang tấc, có điều … nụ hôn chỉ rơi vào má anh.
Sau khi hôn xong, Từ Hoãn Hoãn thu tay về: “Em đi đây!” Nói xong, liền quay người muốn rời đi.
Không chút phòng bị nhận được nụ hôn của Từ Hoãn Hoãn, Từ Tĩnh có cảm giác như mình phải chịu thiệt, ngay lập tức kéo tay cô về phía anh, cụp mắt, khóa chặt đôi môi cô.
Nụ hôn tuy ngắn ngủi nhưng sâu đậm, rời ra một chút rồi lại nhẹ hôn lên khóe miệng cô, hơi thở tươi mát quẩn quanh: “Đi thôi!”
Dứt lời anh mới buông lỏng hai tay.
Mặt Từ Hoãn Hoãn đỏ lựng, chạy ra ngoài, trước khi bước vào phòng hình sự, cô hít một hơi thật sâu để tỉnh táo lại.
Cao Lâm nghe tiếng động, quay đầu về hướng cửa, phát hiện là Từ Hoãn Hoãn, nhìn nét mặt của cô, anh ta khẳng định cô đã có manh mối mới: “Có phải nghĩ được chuyện gì?”
Từ Hoãn Hoãn gật đầu: “Thông tin được giấu trong bức tranh.” Nói xong, cô đi về phía Chu Tề Xương, nhờ anh ta đặt một bức ảnh hiện trường và bức ảnh nguyên tác đặt chồng lên nhau. Nhanh chóng thấy rõ sự khác biệt.
Bức tranh còn lại cũng có sự khác biệt y như vậy.
Từ Hoãn Hoãn chỉ vào màn hình máy tính giải thích với mọi người: “Đây là bức ảnh Cung Kỳ Dịch dựa vào nguyên tác vẽ lại, có thể trông thấy rất nhiều vị trí trùng hợp nhưng có vài điểm hắn có sửa lại một chút, và đây chỉnh là điểm then chốt, là tin tức hắn muốn giấu ở đó.”
Cung Kỳ Dịch là một kẻ ngông cuồng tự đại. Cậu ta tự nhận mình có thể vượt qua được Ngôn Lạc, mạnh miệng nói rằng cảnh sát không có biện pháp nào tìm được chứng cứ phạm tội của cậu ta. Vì vậy cậu ta mới dùng phương thức mạo hiểm này để khoe khoang IQ cao và bản lĩnh với tất cả mọi người; tuy nhiên, càng hành động như vậy càng lưu lại nhiều manh mối.
Tự đại quá mức không hẳn là một chuyện tốt, ngược lại còn hại chính mình, đây chính là nhược điểm cậu ta không cách nào vượt qua được Ngôn Lạc.
Từ Hoãn Hoãn cẩn thận nhìn những vị trí cậu ta cải biên, có một vài con số ẩn hiện trên bức tranh của cậu ta.
Trong bức tranh thứ nhất đã ẩn đi mấy con số từ trái sang phải: 1, 0, 5, 0, 3, 1, 2.
Bức tranh sơn dầu thứ hai ẩn giấu mấy con số từ trái sang phải: 1, 3, 0, 0, 6, 0, 9.
Từ Hoãn Hoãn viết những con số này lên giấy, vuốt vuốt cằm: “Những con số này có ý gì?”
Cao Lâm nhíu mày: “Có phải là ngày hắn gây án?”
Từ Hoãn Hoãn gật đầu: “Bốn con số sau có thể là ngày tháng: ngày 12 tháng 3 và ngày 9 tháng 6.” Điều này hoàn toàn phù hợp với chấp niệm của Cung Kỳ Dịch về con số 3.
Nếu như bốn số sau đại diện cho ngày và tháng, vậy ba con số trước thì sao?
Bọn họ trầm ngâm suy nghĩ. Đột nhiên một cảnh viên nảy ra suy đoán: “105 và 120 ….. có phải là thẻ căn cước của nạn nhân không, số thứ tư đến số thứ sáu. Ba con số này đại diện cho khu vực sinh sống!”
Chu Tề Xương lập tức tra cứu: “Tìm được! 105 là của khu CN, 120 là của khu FX.”
Lần này, không cần Cao Lâm nhắc nhở, Chu Tề Xương tiếp tục truy tìm tin tức trong vòng hai năm trở lại đây những người mất tích ở khu này. Không có khó khăn, ngay lập tức tìm ra được hai người.
Một nam và một nữ: người đàn ông tên Bảo Kha Vĩnh, 24 tuổi, mất tích ngày 9 tháng 6 năm ngoái; người phụ nữ tên Cốc Hiểu Nghiên, 27 tuổi, mất tích ngày 12 tháng 3. Hai người đến nay vẫn chưa tìm thấy.
Đội hình sự phân thành hai nhóm đến nhà của hai nạn nhân. Sau khi so sánh với bức ảnh, xác thực Cung Kỳ Dịch chụp những tấm ảnh này trong nhà của bọn họ.
Nhận được điện thoại của Cao Lâm, Từ Hoãn Hoãn nhờ cảnh viên đưa Cung Kỳ Dịch đến phòng thẩm vấn. Vào trong, cô không hề ngồi xuống mà đi thẳng đến vị trí của cậu ta, cách cậu ta một khoảng, rồi nói thẳng hai tên người bị hại: “Bảo Kha, Cốc Nghiên!”
Một giây sau, Từ Hoãn Hoãn có thể bắt gặp vẻ hoang mang trên khuôn mặt của Cung Kỳ Dịch. Cậu ta thở hổn hển, cố gắng khắc chế sự hoảng loạn của mình, bởi vì vốn dĩ cậu ta nghĩ cô không thể tìm ra … Đây là chuyện không thể xảy ra.
Cung Kỳ Dịch mím chặt đôi môi, ngẩng đầu nhìn Từ Hoãn Hoãn, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn gắng lộ ra nụ cười miễn cưỡng: “Vẫn chưa đủ, không phải sao? Chưa tìm được thi thể, không có đủ chứng cứ. Đến đúng giờ các người vẫn phải thả người!”
Từ Hoãn Hoãn dời tầm mắt về phía màn hình di động, rồi quay sang nhìn cậu ta, chậm rãi lên tiếng: “Còn chưa đến năm tiếng, tuy rằng thời gian gấp gáp nhưng chúng tôi không cần tìm đủ hai cỗ tử thi, chỉ cần tìm được một trong số đó …” Cô cúi người, gằn giọng: “Cung Kỳ Dịch, cậu chết chắc!”
Rời khỏi phòng thẩm vấn, Từ Hoãn Hoãn và các trinh sát trong đội hình sự tập trung tại văn phòng, tất cả mọi người nghiên cứu hai tấm hình kia.
Hai tấm ảnh trên cơ bản đều khá giống nhau, tựa như muốn giấu thân phận nạn nhân nên chỉ chụp vị trí vùng bụng của nạn nhân, phía trên đặt một khung tranh bằng gỗ có cùng chất liệu và màu sắc. Tuy nhiên, hai bức tranh sơn dầu thì không giống nhau, không trông thấy mặt, mà ngay cả giới tính của nạn nhân cũng không thể phán đoán.
Màu sắc hoa văn trên sàn nhà của hai tấm ảnh cũng khác nhau. Từ Hoãn Hoãn đã từng đến nhà của Cung Kỳ Dịch, vì vậy biết được hai sàn nhà này cũng không giống ở nhà hắn. Quan sát một chút, có thể suy đoán địa điểm chụp hai tấm ảnh này là ở nhà của hai nạn nhân, nhưng đây chỉ là hiện trường gây án, tuyệt đối không phải là địa điểm quăng thi thể. Đặt thi thể trong nhà cho đến bây giờ thì đã bị phát hiện. Chính vì lẽ đó, sau khi chụp ảnh nạn nhân, Cung Kỳ Dịch di chuyển xác đến nơi khác.
Hiểu rõ điểm này, Từ Hoãn Hoãn dời tầm mắt mình khỏi cơ thể của nạn nhân. Trong một tấm ảnh, cô trông thấy một ly café đổ nghiêng trên nền nhà, trên ly có logo của thương hiệu café, có cùng nhãn hiệu với loại café cô vừa uống. Từ điểm này để tra dĩ nhiên không được, đây là thương hiệu có tiếng, cả thành phố có cả trăm chi nhánh, một ngày bán ra không biết bao nhiêu ly. Thế nhưng, từ miệng ly cô phát hiện có chút dấu vết.
“Son môi …” Nếu như thoa son, như vậy khi uống café sẽ để lại dấu. Điều này cho thấy người bị hại là nữ. Ly café là loại ly dành cho café nóng, nên cơ bản có thể bài trừ tháng 7 – 8 – 9.
Từ Hoãn Hoãn nói phát hiện này cho nhóm Cao Lâm, tuy nhiên vẫn chưa đủ để xác định thân phận nạn nhân. Từ Hoãn Hoãn dời tầm mắt về phía bức tranh sơn dầu. Cô cho rằng Cung Kỳ Dịch không tùy tiện lấy bức tranh này, khẳng định có liên quan đến nạn nhân hoặc điều gì đó.
Từ Hoãn Hoãn không nghiên cứu nhiều về dòng tranh sơn dầu, vì thế không biết đây là tác phẩm gì nên nhờ Chu Tề Xương giúp đỡ. Sau khi tra tìm, bức tranh đặt trên bụng nạn nhân nữ được vẽ vào năm 1988 với tên gọi ‘Nữ nhân đàn dương cầm’.
Phản ứng đầu tiên của Cao Lâm sau khi nghe xong là bật thốt lên: “Có khi nào nạn nhân sinh năm 1988 không?”
Từ Hoãn Hoãn cảm thấy có khả năng này, cô vuốt vuốt cằm: “Nếu đúng là như vậy, phạm vi thu nhỏ được không ít. Người mất tích trong khoảng hai năm trở lại đây, sinh năm 1988, nữ giới, chắc chắn không có mấy người đâu!”
Chu Tề Xương nghe vậy, liền nhanh chóng vùi đầu vào tìm kiếm, xác thực không có bao nhiêu người phù hợp với các điều kiện này. Tìm được tổng cộng ba người.
Cao Lâm lên tiếng: “Cậu kiểm tra xem ba người này mất tích vào thời gian nào.”
Chu Tề Xương báo cáo: “Một người là tháng giêng năm ngoái, một người tháng tám năm ngoái, người cuối cùng là tháng mười một.”
Từ Hoãn Hoãn mở miệng: “Tháng tám có thể bị loại trừ đầu tiên.”
Cao Lâm khẽ gật đầu: “Vậy còn hai người, Chu Tề Xương! Cậu tra ra địa chỉ của hai người mất tích đó!”
Sau khi ra được địa chỉ, đội hình sự chia làm hai nhóm cùng với đội pháp chứng cầm theo tấm ảnh đến hai địa điểm đã định.
Cao Lâm đến nhà của một trong hai người mất tích. Sàn nhà hoàn toàn không giống trong hình, đo lường phản ứng máu cũng không phát hiện. Anh ta hỏi qua người nhà của người mất tích, từ sau khi nạn nhân mất tích cũng không thay mới sàn nhà. Họ cũng nhìn quần áo và cho biết chưa từng thấy nạn nhân mặc bộ đó đó. Trên cơ bản có thể loại trừ người này.
Năm phút sau, Cao Lâm nhận được điện thoại của một cảnh viên.
“Đội trưởng! Hình như không phải chỗ này, sàn nhà không giống hoa văn và màu sắc.” Bọn họ cũng hỏi người thân, sàn nhà chưa từng được thay mới.
Để đề phòng bất trắc, Cao Lâm đến nhà của người phụ nữ đã được loại trừ vì mất tích vào tháng tám kia luôn, nhà nạn nhân cũng chẳng giống với ảnh chụp.
Anh ta thầm nghĩ những suy đoán trước đây của họ khẳng định đã bị nhầm lẫn ở đâu đó.
Nếu như nạn nhân nữ này không phải sinh năm 1988 thì sao? Nếu như hiện trường tấm ảnh này không phải tại nhà của người chết?
Phương hướng điều tra lại quay trở về vạch xuất phát. Chu Tề Xương tra tìm thông tin của bức tranh sơn dầu còn lại, sáng tác năm 1982, được đặt tên là ‘Đêm Dài’. Anh ta tìm trong những người mất tích hai năm trở lại đây, không có ai sinh năm 1982.
Chu Tề Xương gãi gãi đầu, thở dài bất lực: “Xem ra năm sáng tác của bức tranh sơn dầu không chỉ năm sinh của nạn nhân.”
Từ Hoãn Hoãn xoa xoa cặp mắt cay xè, cúi đầu nhìn đồng hồ, chỉ còn lại tám tiếng. Cô rất ít khi thức khuya, hơn nữa giờ này đã quá trễ, cô thật sự không gắng gượng nổi, cơn buồn ngủ ập đến khiến cô không còn đủ tỉnh táo suy nghĩ. Nhìn thấy như vậy, Cao Lâm đề nghị cô nên nghỉ ngơi một chút.
Bây giờ từng giờ từng phút trôi qua đều rất quý báu, Từ Hoãn Hoãn không thể ngủ. Cô đi dọc hành lang đến trước cửa phòng pháp y, bên trong có ánh sáng hắt ra. Cô nhón chân nhìn vào, phát hiện Từ Tĩnh không nghỉ mà ở trước bàn làm việc đọc gì đó.
Sợ đột nhiên mở cửa làm anh giật mình, Từ Hoãn Hoãn nhẹ gõ cửa mấy cái, sau đó mở cửa bước vào.
Thấy Từ Tĩnh đang đọc sách, Từ Hoãn Hoãn lên tiếng hỏi: “Sao anh không về nhà?”
Từ Tĩnh ngẩng đầu, nhận ra là Từ Hoãn Hoãn, không gian lạnh ngắt bỗng chốc tiêu tan. Anh khẽ gật đầu, chuyện anh ở đây là vì cô dĩ nhiên anh sẽ không nói, nhìn bộ dạng của Từ Hoãn Hoãn, anh lên tiếng hỏi, thanh âm mang theo chút lo lắng: “Mệt không?”
Từ Hoãn Hoãn híp mắt, gật gật đầu, cô nghiêng người ngã nhoài lên chiếc sofa, nét mặt ngoài sự mệt mỏi còn phảng phất chút không can tâm: “Bây giờ vẫn chưa có tiến triển, bọn em chỉ còn chưa đầy tám tiếng nữa.”
Cô sợ tám tiếng trôi qua, vẫn chưa tìm thấy chứng cứ giết người của Cung Kỳ Dịch … cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đắc ý của cậu ta và câu cậu ta sẽ nói … Từ Hoãn Hoãn không muốn chuyện này xảy ra.
Từ Tĩnh đứng dậy, bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay để đầu cô tựa lên ngực mình, không nói thêm lời nào.
Trong nháy mắt hơi thở quen thuộc vây quanh Từ Hoãn Hoãn, cô nhắm mắt, cọ cọ, bỗng nhiên cảm giác an tâm hơn nhiều. Cứ như thế mấy phút trôi qua, sau đó cô mới trải lòng mình với anh, ngữ điệu trầm thấp: “Từ Tĩnh, hình như em đã đánh giá thấp Cung Kỳ Dịch rồi!”
Khi mới bắt đầu cô không nghĩ sẽ gian nan như thế, cô vẫn tưởng rằng mình có thể đối phó với tên Cung Kỳ Dịch, cô nắm chắc phần thắng trong tay … Nhưng tình huống hiện tại khiến cô không còn đủ tự tin.
Từ Tĩnh vuốt vuốt tóc cô: “Anh không cho rằng như vậy, chỉ là bây giờ em đã quên đi một vài chi tiết nhỏ thôi.” Vừa rồi, anh ở phòng quan sát chứng kiến cảnh tượng Từ Hoãn Hoãn hỏi cung Cung Kỳ Dịch, dưới con mắt của anh, Từ Hoãn Hoãn hoàn toàn lấn áp đối phương.
Chi tiết nhỏ sao …
Từ Hoãn Hoãn mở mắt, vốn dĩ đại não đang hỗn loạn bỗng chốc vận hành. Cô có biệt tài đã nhìn qua một lần là nhớ, vì vậy cho dù không có bức ảnh ở trước mắt nhưng chi tiết của chúng đã khắc sâu trong đầu cô, từng chi tiết dù là nhỏ nhất.
Không hiểu sao hai bức tranh sơn dầu đó đều khiến cô chú ý.
Từ Hoãn Hoãn khép mắt lại lần nữa, đặt bức tranh sơn dầu trên cơ thể người chết và bức tranh nguyên tác lên so sánh, từng chi tiết, từng chi tiết … Rốt cục cô đã phát hiện mình bỏ sót một chi tiết nhỏ.
“A! Em biết rồi!” Từ Hoãn Hoãn kích động, đột nhiên ngẩng đầu cao đầu. Cũng may Từ Tĩnh đoán được động tác này của cô, lùi người về sau một chút, nếu không đầu cô chắc chắn sẽ va vào cằm anh.
Hoàn toàn không chú ý đến điểm này, Từ Hoãn Hoãn mở to đôi mắt đen láy, sờ sờ môi, khẽ nở nụ cười, tâm trạng mê mê tỉnh tỉnh như vừa rồi biết mất. Vì quá cao hứng, để biểu đạt cảm xúc của mình, cô đột nhiên hôn Từ Tĩnh đang ở gần mình trong gang tấc, có điều … nụ hôn chỉ rơi vào má anh.
Sau khi hôn xong, Từ Hoãn Hoãn thu tay về: “Em đi đây!” Nói xong, liền quay người muốn rời đi.
Không chút phòng bị nhận được nụ hôn của Từ Hoãn Hoãn, Từ Tĩnh có cảm giác như mình phải chịu thiệt, ngay lập tức kéo tay cô về phía anh, cụp mắt, khóa chặt đôi môi cô.
Nụ hôn tuy ngắn ngủi nhưng sâu đậm, rời ra một chút rồi lại nhẹ hôn lên khóe miệng cô, hơi thở tươi mát quẩn quanh: “Đi thôi!”
Dứt lời anh mới buông lỏng hai tay.
Mặt Từ Hoãn Hoãn đỏ lựng, chạy ra ngoài, trước khi bước vào phòng hình sự, cô hít một hơi thật sâu để tỉnh táo lại.
Cao Lâm nghe tiếng động, quay đầu về hướng cửa, phát hiện là Từ Hoãn Hoãn, nhìn nét mặt của cô, anh ta khẳng định cô đã có manh mối mới: “Có phải nghĩ được chuyện gì?”
Từ Hoãn Hoãn gật đầu: “Thông tin được giấu trong bức tranh.” Nói xong, cô đi về phía Chu Tề Xương, nhờ anh ta đặt một bức ảnh hiện trường và bức ảnh nguyên tác đặt chồng lên nhau. Nhanh chóng thấy rõ sự khác biệt.
Bức tranh còn lại cũng có sự khác biệt y như vậy.
Từ Hoãn Hoãn chỉ vào màn hình máy tính giải thích với mọi người: “Đây là bức ảnh Cung Kỳ Dịch dựa vào nguyên tác vẽ lại, có thể trông thấy rất nhiều vị trí trùng hợp nhưng có vài điểm hắn có sửa lại một chút, và đây chỉnh là điểm then chốt, là tin tức hắn muốn giấu ở đó.”
Cung Kỳ Dịch là một kẻ ngông cuồng tự đại. Cậu ta tự nhận mình có thể vượt qua được Ngôn Lạc, mạnh miệng nói rằng cảnh sát không có biện pháp nào tìm được chứng cứ phạm tội của cậu ta. Vì vậy cậu ta mới dùng phương thức mạo hiểm này để khoe khoang IQ cao và bản lĩnh với tất cả mọi người; tuy nhiên, càng hành động như vậy càng lưu lại nhiều manh mối.
Tự đại quá mức không hẳn là một chuyện tốt, ngược lại còn hại chính mình, đây chính là nhược điểm cậu ta không cách nào vượt qua được Ngôn Lạc.
Từ Hoãn Hoãn cẩn thận nhìn những vị trí cậu ta cải biên, có một vài con số ẩn hiện trên bức tranh của cậu ta.
Trong bức tranh thứ nhất đã ẩn đi mấy con số từ trái sang phải: 1, 0, 5, 0, 3, 1, 2.
Bức tranh sơn dầu thứ hai ẩn giấu mấy con số từ trái sang phải: 1, 3, 0, 0, 6, 0, 9.
Từ Hoãn Hoãn viết những con số này lên giấy, vuốt vuốt cằm: “Những con số này có ý gì?”
Cao Lâm nhíu mày: “Có phải là ngày hắn gây án?”
Từ Hoãn Hoãn gật đầu: “Bốn con số sau có thể là ngày tháng: ngày 12 tháng 3 và ngày 9 tháng 6.” Điều này hoàn toàn phù hợp với chấp niệm của Cung Kỳ Dịch về con số 3.
Nếu như bốn số sau đại diện cho ngày và tháng, vậy ba con số trước thì sao?
Bọn họ trầm ngâm suy nghĩ. Đột nhiên một cảnh viên nảy ra suy đoán: “105 và 120 ….. có phải là thẻ căn cước của nạn nhân không, số thứ tư đến số thứ sáu. Ba con số này đại diện cho khu vực sinh sống!”
Chu Tề Xương lập tức tra cứu: “Tìm được! 105 là của khu CN, 120 là của khu FX.”
Lần này, không cần Cao Lâm nhắc nhở, Chu Tề Xương tiếp tục truy tìm tin tức trong vòng hai năm trở lại đây những người mất tích ở khu này. Không có khó khăn, ngay lập tức tìm ra được hai người.
Một nam và một nữ: người đàn ông tên Bảo Kha Vĩnh, 24 tuổi, mất tích ngày 9 tháng 6 năm ngoái; người phụ nữ tên Cốc Hiểu Nghiên, 27 tuổi, mất tích ngày 12 tháng 3. Hai người đến nay vẫn chưa tìm thấy.
Đội hình sự phân thành hai nhóm đến nhà của hai nạn nhân. Sau khi so sánh với bức ảnh, xác thực Cung Kỳ Dịch chụp những tấm ảnh này trong nhà của bọn họ.
Nhận được điện thoại của Cao Lâm, Từ Hoãn Hoãn nhờ cảnh viên đưa Cung Kỳ Dịch đến phòng thẩm vấn. Vào trong, cô không hề ngồi xuống mà đi thẳng đến vị trí của cậu ta, cách cậu ta một khoảng, rồi nói thẳng hai tên người bị hại: “Bảo Kha, Cốc Nghiên!”
Một giây sau, Từ Hoãn Hoãn có thể bắt gặp vẻ hoang mang trên khuôn mặt của Cung Kỳ Dịch. Cậu ta thở hổn hển, cố gắng khắc chế sự hoảng loạn của mình, bởi vì vốn dĩ cậu ta nghĩ cô không thể tìm ra … Đây là chuyện không thể xảy ra.
Cung Kỳ Dịch mím chặt đôi môi, ngẩng đầu nhìn Từ Hoãn Hoãn, sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn gắng lộ ra nụ cười miễn cưỡng: “Vẫn chưa đủ, không phải sao? Chưa tìm được thi thể, không có đủ chứng cứ. Đến đúng giờ các người vẫn phải thả người!”
Từ Hoãn Hoãn dời tầm mắt về phía màn hình di động, rồi quay sang nhìn cậu ta, chậm rãi lên tiếng: “Còn chưa đến năm tiếng, tuy rằng thời gian gấp gáp nhưng chúng tôi không cần tìm đủ hai cỗ tử thi, chỉ cần tìm được một trong số đó …” Cô cúi người, gằn giọng: “Cung Kỳ Dịch, cậu chết chắc!”
Danh sách chương